Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:48:52
Lượt xem: 5
Chương 272: Mày bị bao vây rồi
“Cảm ơn sếp Lâm!” Ninh Khuyết cảm kích ra mặt, run rẩy nói.
Ông ấy biết người như sếp Lâm đã chịu mở lời thì chắc chắn sẽ không nói dối, nhất ngôn cửu đỉnh!
Vừa dứt lời, Ninh Khuyết cúi mình thể hiện sự thành khẩn, ông ấy cảm kích muốn quỳ xuống hành lễ.
Ninh Khuyết biết để giúp được mình, anh phải trả cái giá lớn nhường nào, phải đương đầu với sóng gió nguy hiểm ra sao.
Vào lúc ông ấy tuyệt vọng không còn đường đi, rơi xuống vực sâu của đời người, sếp Lâm đã không chút mảy may suy nghĩ chọn giúp đỡ ông, khiến tự đáy lòng ông ấy cảm thấy mình đã bái đúng Bồ Tát ngay từ đầu, một lạy này là điều nên làm!
“Khoan đã.” Lâm Phong lạnh giọng ngăn lại: “Ninh Khuyết, tôi giúp ông báo thù cho bố xong rồi lạy cũng không muộn. Hơn nữa, tôi cũng không cần những lễ phép xã giao này.”
“Vâng.” Ninh Khuyết cung kính cúi đầu.
Khí thế và tác phong của Lâm Phong quả thực khiến ông ấy cảm thấy phải xấu hổ, phải khâm phục sát đất.
Không quan tâm đến Ninh Khuyết ông thừa kế tài sản lên tới hàng trăm triệu, cũng không quan tâm đến những lễ thức xã giao.
Hai từ thôi, cao thượng.
“Được rồi, Ninh Khuyết, bây giờ ông đưa tôi đến trụ sở chính của nhà họ Ninh đi.” Lâm Phong nghiêm nghị nói.
“Vâng!” Trong lòng Ninh Khuyết vô cùng cảm kích nói, có đại trưởng lão ra mặt, ông ấy cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu quay trở lại trụ sở chính nhà họ Ninh.
Đùng đùng đùng!
TBC
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên vài tiếng đập mạnh cứ như có người va vào tường.
Vẻ mặt Lâm Phong trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng trà riêng, Ninh Khuyết và Ngô Dương cũng đi ngay theo sau.
Bên ngoài phòng trà, mấy người vệ sĩ cao lớn đang nằm la liệt, cả người nhếch nhác nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn.
Mà lúc ấy Hades đang đứng canh ở ngoài cửa đã bắt đầu động chân động tay, đánh nhau với một đám vệ sĩ mặc đồ đen, gần như một đ.ấ.m hạ một tên, đánh chúng bay lên đập cả người vào tường, không ngừng vang lên tiếng hét thê lương.
Nhưng dường như mỗi lúc càng tới thêm nhiều người, Lâm Phong đưa mắt nhìn, khắp đại sảnh và cửa thang máy đứng đầy những tên mặc đồ đen hung hãn.
“Mẹ nó, sao lại đánh giỏi thế này nhỉ?” Triệu Kiến Vũ đứng giữa đám người chửi một câu, hắn ta nhìn Hades cùng Lâm Phong với ánh mắt khó chịu.
Không ngờ rằng vệ sĩ của Lâm Phong lại mạnh đến thế, cho mười mấy người xông lên cũng xử lý nhẹ nhàng như ăn bánh uống nước.
Mà cả một đám vệ sĩ mặc đồ đen đều ngưng lại, không xông lên nữa, hết tên này lại đến tên kia lui dần, chúng nhìn Hades với ánh mắt kiêng dè, sợ sệt.
“Sếp Lâm, tên chó ngu xuẩn kia lại gọi thêm người tới.” Hades báo cáo.
Khoé miệng Lâm Phong phảng phất cười lạnh, tên Triệu Kiến Vũ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, mới được bao lâu chứ?
Trong thời gian mình và Ninh Khuyết uống được tách trà đã điều tới nhiều người thế này để kiếm chuyện.
Triệu Kiến Vũ huênh hoang nói:
“Này tên họ Lâm kia, mau cút ra đây, quỳ xuống xin lỗi ông mày! Lầu trà Tâm Thuỷ đã bị ông mày quét sạch, toàn bộ đều là người của tao, mày bị bao vây rồi đấy biết chưa?"
“Lâm Phong, mẹ nó mày có nghe thấy không đấy? Còn không ngoan ngoãn nghe lời thì hôm nay, tại nơi này, ông sẽ đánh cho mày tàn phế luôn!” Triệu Kiến Vũ ngang ngược nói, dáng vẻ nắm được cuộc chơi.
Nói xong, Triệu Kiến Vũ búng tay một cái, bên cạnh liền có mấy người đi lên, bước đi lạch cạch, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy hung dữ.
Ngoài ra, bên Triệu Kiến Vũ vẫn còn mấy người cầm túi câu cá màu đen, bộ dạng sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Nhìn đội hình này, Ninh Khuyết có chút hoang mang, tức giận nói: “Triệu Kiến Vũ, cậu làm cái gì thế? Cậu dám cho người bao vậy sếp Lâm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-272.html.]
Ông không ngờ, tên điên Triệu Kiến Vũ này lại dám cho nhiều người thế này bao vây lầu trà Tâm Thuỷ, thẩm chí còn mang theo súng.
“Sao ông cứ mở mồm ra là gọi sếp Lâm thế? Ông định chơi trò vớ vẩn gì đấy? Ông tôn trọng hắn là vì Ninh Khuyết ông là đồ bỏ đi!” Triệu Kiến Vũ kiêu ngạo nói: “Trong mắt tôi thì tên Lâm Phong trong miệng ông cũng chỉ là một đống rác mà thôi.”
“Tính nhẫn nại của tôi có hạn, Lâm Phong, cả Ninh Khuyết nữa, hai người nhanh chóng tới quỳ lạy dập đầu tạ tội đi!” Triệu Kiến Vũ lạnh lùng nói: “Đã sớm nói với mấy người rồi, chuyện ngày hôm nay không xong đâu. Không chịu nhường chỗ? Cứ ép bọn này phải phái người đến đây đúng không?”
“Ha ha, ép cậu Triệu đây phải sai người đến, lần này chúng mày đừng có tưởng xin lỗi là xong chuyện!”
Mấy tên đầu trọc mặt hung tợn ở cạnh Triệu Kiến Vũ cười lạnh, nói.
Tên đầu trọc này chính là trợ thủ mà Triệu Kiến Vũ mời đến, là một người có chút địa vị ở thế giới ngầm của khu Thần Nông ở thủ đô.
“Cậu Triệu, xem ra bọn nó chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, cậu nói đi, muốn c.h.ặ.t t.a.y hay chặt chân?” Tên đầu trọc tuỳ ý nói, xem mấy người Lâm Phong như đám dê con mà tuỳ tiện xâu xé.
“Trước tiên đánh gẫy chân tên Lâm Phong đấy cho tao, rồi phế tiếp tay của tên vệ sĩ!” Triệu Kiến Vũ hung ác nói.
Cứ nghĩ đến lúc trước Lâm Phong bảo tên vệ sĩ kia giáng cho mình một bạt tai, hắn ta liền không nhịn được muốn tàn bạo giẫm đạp Lâm Phong dưới chân mình.
“Được thôi, không thành vấn đề.” Tên đầu trọc tuỳ tiện đáp lại.
“Triệu Kiến Vũ, cậu mau bảo người của cậu dừng tay, nếu như hôm nay sếp Lâm xảy ra chuyện gì ở lầu trà Tâm Thuỷ, cả nhà họ Triệu cậu sẽ gặp chuyện lớn đấy!” Ninh Khuyết trầm giọng nói.
Ông thực sự có chút lo lắng cho sự an toàn của Lâm Phong, đội hình thế này, Triệu Kiến Vũ ít ra cũng phải cho mấy trăm người đến, lại vác theo cả s.ú.n.g đạn, sếp Lâm chỉ dẫn theo một vệ sĩ bên mình, chưa chắc đã đối phó được.
Nhất là Triệu Kiến Vũ vẫn chưa biết thân phận thực của sếp Lâm, nếu như lần này gây to chuyện thì rắc rối rồi.
“Nhà họ Triệu bọn tao gặp chuyện lớn? Hahaha!” Triệu Kiến Vũ cười điên cuồng: “Ninh Khuyết ơi là Ninh Khuyết, ông đúng là ngốc thật đấy, ông biết Lâm Phong thì sao? Hắn làm gì được tôi?”
Lâm Phong cười lạnh không nói, anh đang định phân phó Hades bắt lấy Triệu Kiến Vũ.
Tít tít.
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Phong kêu lên.
Anh hơi nhếch lông mày, rồi nghe điện thoại.
“Đại trưởng lão, tôi là Ninh Tông Bảo, xin làm phiền ngài một chút, nghe nói ngài đã tới thủ đô rồi? Sao ngài không điện cho tôi chứ, để tôi có cơ hội đón đại trưởng lão ngài.” Phía bên kia điện thoại truyền tới thanh âm của một người đàn ông trung niên tỏ vẻ rất nhiệt tình.
“Sao ông biết tôi đã tới thủ đô?” Lâm Phong lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Ôi, đại trưởng lão, đúng là ngài tới thủ đô rồi!” Ninh Tông Bảo kinh ngạc nói, ngữ khí trở nên hoang mang: “Tôi, tôi nghe người cấp dưới báo cáo, nghe nói hôm nay Ninh Khuyết có hẹn gặp một vị là sếp Lâm nên tôi có đoán một chút.”
“Không biết ngài có gặp phiền phức gì không?” Ninh Tông Bảo hỏi thăm dò.
“À.” Lâm Phong cười lạnh rồi trực tiếp tắt điện thoại.
Rất rõ ràng, Ninh Tông Bảo lúc nào cũng cho người giám sát cuộc sống thường ngày của Ninh Khuyết nên mới chú ý tới việc Ninh Khuyết lần này hẹn mình ăn cơm.
Lâm Phong chưa từng gặp trực tiếp Ninh Tông Bảo, nhưng khi thấy Ninh Tông Bảo lộ vẻ kinh ngạc như thể không ngờ tới mình sẽ giúp Ninh Khuyết ra mặt.
Tên giảo hoạt Ninh Tông Bảo này, lần trước chống lưng cho nhà họ Vương, biết được thân phận của mình liền quay ra gây sức ép cho nhà họ Vương.
Lúc ấy Lâm Phong thấy thái độ của Ninh Tông Bảo khá tốt, cũng không có ý định truy hỏi lỗi sai của ông ta ở thủ đô, nhưng hôm nay xem ra đúng là phải đi “nắm” đuôi lão hồ ly này rồi.
“Sếp Lâm, là Ninh Tông Bảo điện cho ngài sao?” Ninh Khuyết đứng bên cạnh, lông mày nhếch lên: “Xem ra ông ta đoán được là tôi mời ngài uống trà. Triệu Kiến Vũ là con rể của Ninh Tông Bảo, có lẽ lúc nãy Triệu Kiến Vũ điều người tới đã kinh động đến Ninh Tông Bảo."
“Cái gì? Ninh Tông Bảo? Ninh Khuyết, mẹ kiếp, ông còn đang giả vờ gì nữa? Tên Lâm Phong này mà cũng có tư cách quen bố vợ tôi à?” Triệu Kiến Vũ cười lạnh, hắn ta nghĩ Ninh Khuyết căn bản chỉ đang đánh trống khua chiêng mà thôi, đúng là trò hề.