Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:43:43
Lượt xem: 14
Tạ Uẩn mím môi.
Hắn chậm rãi đưa tay từ trong nước lên má Tang Yểu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ rõ ràng có chút không hài lòng.
Hắn suy nghĩ một lúc, không biết nghĩ tới cái gì sau đó hắn chủ động đổi xưng hô Tang tiểu thư mà hắn thích, thử đổi thành: “Yểu Yểu.”
Lỗ tai Tang Yểu đỏ bừng, không biết là do nước nóng hay là như thế nào.
Trong nháy mắt này, Tạ Uẩn đột nhiên nhanh trí, hắn cụp mắt nhìn nàng sau đó lại thuần thục gọi nàng: “Yểu Yểu.”
Tang Yểu nhỏ giọng nói: “Chàng có chuyện gì……”
“Nàng đang để ý cái gì?”
Hắn nghiêm túc nói: “Yểu Yểu, về cuốn sách nhỏ, ta quả thật không thể chứng minh ta thật sự không có cười nàng.”
Bị hắn gọi liên tiếp hai tiếng Yểu Yểu, nàng đã dễ dàng bình tĩnh lại một chút. Điều này, cũng không thể trách nàng, Tạ Uẩn gọi nàng như vậy so với người khác gọi nàng càng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ hơn. Nàng cúi người xuống một chút sau đó nói: “…… Sao chàng không gọi ta là Tang tiểu thư nữa.”
Cánh tay Tạ Uẩn chống lên thành thùng tắm, nói thẳng nói: “Bởi vì có vẻ như nàng thích ta gọi nàng thân mật hơn một chút.”
“Phải không, Yểu Yểu.”
Lỗ tai Tang Yểu hiện tại tất cả đều là hai chữ Yểu Yểu này. Lỗ tai nàng lại bắt đầu tê dại, nước đã sắp chạm tới môi nàng, không gọi thì nàng không hài lòng, gọi nàng thì nàng lại cảm thấy cảm thấy xấu hổ.
Nàng thầm nghĩ, trước kia nàng cũng không khó hầu hạ như vậy, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu hay sao.
“Ta mới mặc kệ chàng, chàng thích gọi như thế nào thì gọi như thế.”
Không gọi thì nàng không hài lòng, gọi thì nàng lại cảm thấy xấu hổ.
Giống như nàng muốn Tạ Uẩn nói thích nàng nhưng nàng không muốn hỏi, không muốn ám chỉ. Chỉ muốn đến một ngày nào đó tự Tạ Uẩn thông suốt, tự nhiên sẽ bày tỏ tâm ý với nàng.
Điều này thật sự quá đáng, Tang Yểu cảm thấy khó chịu với chính bản thân mình.
Nàng không biết có phải mỗi người khi thích ai khác đều là như vậy hay không. Để ý cái này, để ý cái kia, cũng sẽ không nói rõ, một chút cũng không thú vị.
Nàng đơn giản không tiếp tục nghĩ nữa, chủ động tiến lại gần Tạ Uẩn sau đó thở dài, áp mà vào lòng bàn tay Tạ Uẩn, nói: “Ta chỉ cảm thấy có chút không quen.”
“Ta không tức giận chàng.”
Tạ Uẩn thuận tay cởi sạch sẽ y phục của Tang Yểu, trên người thiếu nữ không mặc gì cả, còn thấm đẫm nước. Hắn chủ động lấy khăn kì cọ cho Tang Yểu, nước trong thùng tắm làm ướt cổ tay áo hắn.
“Thật sự?”
“Thật sự!”
Nàng lại thúc giục nói: “Tạ Uẩn, nước sắp lạnh rồi.”
Tạ Uẩn kì cọ cho Tang Yểu hồi lâu sau đó hắn xoay người đi lấy y phục cho nàng.
Khi người nam nhân đi tới, Tang Yểu phát hiện từ góc độ này nàng có thể nhìn thấy phía dưới người hắn phình lên không nhỏ, cũng không biết đã kéo dài như vậy bao lâu rồi.
“……”
Nàng vội vàng dời ánh mắt đi, nói: “Ta còn đang nói chuyện với chàng, chàng còn suy nghĩ cái gì vậy.”
Tạ Uẩn đã đến gần, Tang Yểu càng thấy rõ hơn, nàng lùi về phía sau, không muốn tiếp xúc trực tiếp với nó.
Hắn đã dùng khuôn mặt không chút thay đổi này lừa gạt Tang Yểu rất nhiều lần. Người bình thường nào có thể đứng nói chuyện với nàng trong tình huống này mà không thay đổi sắc mặt chút nào.
Tạ Uẩn không lắm để ý việc này lắm. Hắn duỗi tay vớt Tang Yểu từ trong nước lên, dùng một chiếc khăn lớn quấn quanh người nàng lại, còn không biết xấu hổ nói: “Vừa rồi, không phải ta đã nói với nàng rồi sao.”
Hắn ôm Tang Yểu trở về trên giường, thuận tay cởi đai lưng trên eo xuống. Khi cụp mắt nhìn nàng, hắn không nhịn được cúi đầu xuống hôn nàng.
Khi Tang Yểu định giơ tay ôm lại hắn thì chiếc khăn trên người rơi xuống.
Nàng lại biến thành trơn bóng một mảnh, vừa rồi khi Tạ Uẩn mang y phục tới nàng cũng không mặc.
Có một lần kinh nghiệm, Tang Yểu đã có hiểu biết đại khái về quá trình này. Nàng thầm nghĩ hôm nay nàng muốn thương lượng thời gian với Tạ Uẩn, không thể lâu quá.
Rất nhanh, nụ hôn này có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng Tạ Uẩn lại đột nhiên buông nàng ra, xoay người đi chỉ để lại một câu: “Ta đi tắm.”
Chờ khi Tạ Uẩn trở về, Tang Yểu mặc y phục xong. Nàng chủ động dựa vào trong lồng n.g.ự.c hắn.
Tạ Uẩn thổi tắt ngọn đèn dầu, giọng nói có chút khàn khàn, nói với nàng: “Ngủ đi.”
Tang Yểu sửng sốt, một lát sau mới nói: “Bây giờ ngủ luôn à?”
Tạ Uẩn ôm nàng, nói: “Nàng nghỉ ngơi một chút, đêm mai.”
Hắn dừng một chút, có chút d.a.o động nói: “Nhưng nếu nàng rất muốn thì ta cũng có thể phối hợp.”
Môi Tang Yểu lướt qua cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Ta không muốn đâu.”
Trong bóng tối, hơi thở hai người hòa quyện với nhau.
Nàng biết Tạ Uẩn rất thích làm loại chuyện này. Ngày hôm qua hắn còn nói với nàng phu thê bình thường mỗi ngày đều phải như vậy, vừa rồi hắn còn như vậy. Nàng vốn dĩ cho rằng hôm nay cũng sẽ như thế.
Nàng còn lo lắng cho thắt lưng và giọng nói của mình một thời gian nhưng kỳ thật hắn rất quan tâm nàng.
Tang Yểu cảm thấy nghĩ như vậy hình như cũng không đúng bởi vì Tạ Uẩn vẫn luôn không miễn cưỡng nàng. Khi nàng ở bên cạnh, hắn vẫn luôn chăm sóc nàng.
Đây có được xem như là thích nàng không? Có lẽ là có đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-131.html.]
Tang Yểu không tiếp tục rối rắm nữa, nàng nghe tiếng tim đập của nam nhân, cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên ít nhất vào giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy rằng chuyện ôm hắn càng quan trọng hơn là câu trả lời.-
Nàng không phát ra âm thanh nào nữa, dựa vào Tạ Uẩn nhắm hai mắt lại.
Cơn buồn ngủ ập tới.
Nhưng Tạ Uẩn còn rất tỉnh táo.
Hắn vẫn còn đang tự hỏi nguyên nhân Tang Yểu không vui.
Hắn nghĩ lại thật lâu, càng tin tưởng vững chắc nguyên nhân chính là từ cuốn sách kia.
Nhưng chuyện xảy ra tới giờ hắn cũng không thể lại nói cuốn sách đó là do bản thân hắn viết.
Tạ Uẩn chưa từng dỗ dành người nào. Từ ngữ dùng để dỗ dành người khác của hắn thiếu thốn đáng thương. Nếu biết nguyên nhân còn tốt một chút. Đằng này hắn còn không biết nguyên nhân lại cố gắng phải dỗ dành càng khó hơn.
Đã rất lâu rồi hắn chưa từng gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy.
Ngày thường, hắn cũng ít khi lén thảo luận về sinh hoạt, cách dỗ phu nhân khi tức giận với đồng liêu. Chỉ thỉnh thoảng nghe được vài câu linh tinh.
Nghe nói loại tình huống này, mặc kệ có phải hắn sai hay không đều phải xin lỗi trước.
Hắn cảm thấy phương pháp giải quyết này thật sự rất ngu ngốc nhưng không biết qua bao lâu hắn vẫn mím môi, nhẹ giọng nói: “Ta sai rồi.”
Tang Yểu không trả lời.
Mặc dù nói như vậy nhưng Tạ Uẩn vẫn cảm thấy bản thân không sai.
Hắn nhớ tới cuốn sách kia lại rất không cao hứng nói: “Cuốn sách kia quả thật không phải ta viết nhưng nếu nàng thích, ta lại viết cho nàng một quyển khác cũng được.”
Tang Yểu bởi vì quá buồn ngủ nên cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì, chỉ biết Tạ Uẩn đang nói chuyện với nàng.
Nàng ừ một tiếng có lệ.
Tạ Uẩn trầm mặc một lát, hỏi: “Vậy nàng thích thể loại nào?”
Nội dung trong cuốn sách nhỏ lại hiện lên lần nữa. Hắn đoán Tang Yểu sẽ không thích thể loại hàm súc nội liễm nên nói:
“Là loại trắng trợn thẳng thừng ra giống như này sao?”
Tang Yểu lại mơ mơ màng màng ừ một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Uẩn dậy sớm.
Khi Tang Yểu tỉnh dậy, hắn đã mặc y phục xong, thấy nàng tỉnh lại thì nói: “Nàng ngủ tiếp đi.”
Tang Yểu chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới từ hôm nay trở đi Tạ Uẩn phải lên triều trở lại.
Nàng nhớ tới điều này thì tâm tình không tốt lắm, chậm rãi ngồi dậy, nói: “Sớm như vậy à.”
Tạ Uẩn ừm một tiếng sau đó hôn một cái lên trán của nàng, nói: “Không có biện pháp.”
Đầu tóc Tang Yểu vẫn còn có chút rối loạn. Nàng ôm hắn, áp khuôn mặt mềm mại của mình lên cổ hắn, nhẹ nhàng cọ như một chú mèo con, nhỏ giọng nói: “Không muốn chàng đi.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Uẩn kia hiện lên vài phần ý cười. Động tác của hắn dừng lại trong chớp mắt, sau đó vô cùng tự nhiên ôm Tang Yểu ngồi ở trên giường.
“Vậy thì không đi.”
Hai chân Tang Yểu quấn lấy hắn, dựa vào người hắn một lúc mới hơi tỉnh táo lại, ngồi thẳng người, nói: “Đừng nói bậy.”
Nàng vẫn còn dựa vào người hắn, không nhúc nhích, nói: “Chàng đi đi.”
Tạ Uẩn ôm tay nàng không buông, lần đầu tiên hắn cảm thấy việc phải lên triều thật là phiền toái.
Sau khi cau mày suy nghĩ một chút, hắn nói: “Vậy nàng đi với ta đi.”
Ánh mắt Tang Yểu lộ ra tia quái dị. Nàng đứng dậy từ trên người hắn, có chút ghét bỏ nói: “Tạ Uẩn, chàng có thể đừng nói bậy hay không……”
“Nàng có thể đi tìm tỷ tỷ nàng.”
“Chờ khi ta xuất cung thì sẽ đi đón nàng. Chúng ta cùng nhau trở về.”
Giọng nói của Tang Yểu dừng lại, nàng lại ôm hắn lần nữa: “Có thể như vậy sao?”
Đương nhiên có thể.
Trước kia, Tang Yểu còn chưa xuất giá thì có thể tự mình tiến cung tìm Tang Xu. Nhưng hiện tại nàng đã gả cho Tạ Uẩn, trở thành phu nhân Tạ gia nên càng có thể tiến cung thăm tỷ tỷ.
Khi Tang Yểu tới, sắc trời vẫn còn sớm. Đã rất lâu nàng chưa gặp tỷ tỷ.
Tang Xu vẫn giống nhau trước kia. Nàng ấy kéo muội muội đã lập gia đình của mình tới, nói: “Yểu Yểu, hôm nay như thế nào đột nhiên lại tới đây?”
Tang Yểu dựa vào người tỷ tỷ, nói: “Muội nhờ Tạ Uẩn dẫn muội tới.”
Trong tình huống bình thường, nếu Tang Yểu muốn gặp Tang Xu thì phải truyền tin trước, sau khi thư xin phép vào cung được phê duyệt thì mới được vào. Nhưng nếu Tạ Uẩn dẫn theo nàng thì không cần phiền toái như vậy.
Chỉ là với địa vị hiện tại của Tạ Uẩn, việc dẫn theo phu nhân xuất nhập cung ít nhiều có chút không thích hợp.
Tang Xu cười nói: “Hắn thích muội như vậy, cũng không sợ người khác nói hắn sa vào nữ sắc.”
Tang Yểu vốn không muốn tiếp tục nghĩ về chuyện này nhưng Tang Xu vừa nói, nàng lại bắt đầu cảm thấy mất mát.
Tang Xu đã nhạy bén nhận ra sắc mặt Tang Yểu thay đổi. Ý cười của nàng nhạt đi vài phần, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Tang Yểu do dự hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được nói cho Tang Xu chuyện này.