Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:51:06
Lượt xem: 7
Nàng kẹp miếng cá Tạ Uẩn gắp cho nàng bỏ vào trong miệng. Không biết tại sao miếng cá lư trước kia vốn rất tươi ngon, hôm nay lại có mùi tanh rất rõ ràng.
Nàng cau mày.
Tạ Uẩn còn đang nói: “Nói bậy ——”
Lời còn chưa dứt, Tang Yểu đột nhiên ôm ngực, nghiêng đầu nôn khan.
Tạ Uẩn: “……” Không phải chứ.
Trong lúc nhất thời, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nôn khan của Tang Yểu. Tạ Uẩn vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng.
Chờ đến khi Tang Yểu cảm thấy tốt hơn. Hắn đứng dậy rót cho nàng một chén trà, đưa lên môi cho nàng.
Tang Yểu uống một ngụm từ trong tay hắn rồi súc miệng.
Tạ Uẩn không ngờ tới nàng thật sự cảm thấy ghê tởm.
Tạ Uẩn nhẹ giọng nói: “Ta không nói nữa, nàng cảm thấy tốt hơn chưa, Yểu Yểu?”
Mới nói xong, Tang Yểu lại cúi đầu bắt đầu nôn khan.
Tạ Uẩn: “……”
Hắn yên lặng ngậm miệng sau đó cao giọng gọi Hoài Mộng tiến vào, để người gọi đại phu tới.
Chờ đến Tang Yểu nôn xong, sắc mặt thiếu nữ đã hơi tái nhợt. Nàng nhận lấy khăn tay Tạ Uẩn đưa tới lau miệng, nhìn về phía nam nhân hiện tại đang cau mày, yên lặng không nói.
Nàng thở hổn hển nói: “Chàng… Sao chàng lại không nói gì?”
Tạ Uẩn nói: “Sợ nàng ghê tởm.”
Hiện tại Tang Yểu đã bình tĩnh lại một chút. Nàng vỗ n.g.ự.c sau đó cụp mắt nhìn một bàn đồ ăn, không muốn ăn nữa.
Nàng suy đoán nói: “Có thể là do ta ăn quá nhiều rồi.”
Tất cả đồ ăn trên bàn đều đã được dọn đi.
Tạ Uẩn không muốn đối mặt sự thật là có thể Tang Yểu ghét bỏ hắn, không hỏi cặn kẽ, chỉ nói: “Nàng còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tang Yểu lắc đầu, nói: “Không có, chàng cũng không cần gọi đại phu đâu.”
Bằng không đợi lát nữa đại phu lại nói bởi vì nàng ăn quá nhiều nên mới tự mình nôn ra, vậy thì rất mất mặt.
Không như nàng mong muốn, đại phu rất nhanh đã đi vào Tây Hành Uyển, là Tịnh Liễm tự mình đi tìm.
Tang Yểu giãy giụa nói: “Thật sự không cần mà.”
Chưa từng thấy người bệnh nào lại vừa có thể ăn tốt vừa có thể ngủ ngon.
Giãy giụa vô dụng, Tạ Uẩn đứng ở bên cạnh Tang Yểu, tay hắn đặt ở trên bả vai Tang Yểu, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi chỗ đại phu đang bắt mạch.
Không khí không hiểu sao có chút nghiêm trọng.
Nhưng một lát sau, đại phu tóc đã sương mai thu hồi tay lại rồi đứng dậy.
Tạ Uẩn nói: “Sao rồi?”
Đại phu cười nói với hai người: “Chúc mừng hai vị. Mạch tượng của thiếu phu nhân khỏe mạnh có lực, trơn tru như châu ngọc, chính là hỉ mạch.”
“Phu nhân đã hoài thai hơn một tháng.”
……
Một lời như sấm, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Bàn tay của Tạ Uẩn đang đặt trên bả vai Tang đột nhiên nắm thật chặt.
Người phản ứng đầu tiên lại chính là Tịnh Liễm, người đang đứng ở cạnh cửa, luôn luôn chú ý đến hai người bọn họ. Sắc mặt hắn ta ngơ ngác lùi về phía sau nửa bước. Sau đó hắn ta che miệng, nước mắt lưng tròng.
Nếu không phải ở đây đang có nhiều người thì dù thế nào hắn ta cũng phải quỳ lạy cảm tạ ông trời hai cái.
Quả thực so với việc mình có hài tử, hắn ta còn kích động hơn nhiều.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nhịn được, hô một tiếng vào trong phòng: “Chúc mừng thiếu phu nhân! Chúc mừng thiếu gia!”
Nhưng ngoại trừ mấy nha hoàn bên ngoài phụ hòa, nhất thời chưa có ai để ý tới hắn ta cả.
Bàn tay Tang Yểu không tự chủ được trượt từ góc bàn xuống, sau đó chạm vào bụng nhỏ của bản thân, ngơ ngác a một tiếng, sau đó nói: “Này… Chuyện này không có khả năng chứ?”
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Uẩn cũng chưa kịp phản ứng, nhỏ giọng nói với hắn: “Không phải chàng không được sao?”
Giọng nói của Tang Yểu rất nhỏ nhưng đại phu ở ngay bên cạnh vẫn có thể nghe thấy một chút.
Sắc mặt ông ta xấu hổ, lén lút liếc nhìn bóng dáng cao lớn của Tạ Uẩn. Sau đó ông ta yên lặng lùi về phía sau nửa bước, giả vờ như không nghe thấy.
Tạ Uẩn không biết bản thân có được hay không.
Lần đầu tiên hắn phản ứng chậm hơn Tang Yểu. Lúc này hắn căn bản không rảnh suy nghĩ mấy thứ này.
Hiện tại trong đầu óc hắn chỉ toàn hai chữ, hỉ mạch.
Ánh mắt Tạ Uẩn không tự chủ được cụp xuống, dừng ở trên y phục chỗ bụng nhỏ của thiếu nữ. Ý tứ của việc mang thai chính là, theo thời gian trôi qua, nơi này dần dần sẽ có thêm một hài nhi lớn lên.
Nhưng nơi nhỏ bé như vậy, về sau sao có thể chứa đựng được một hài tử? Tạ Uẩn khó có thể tưởng tượng được, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.
Tay nam nhân đặt ở trên vai Tang Yểu lại nắm chặt lần nữa, nhìn đại phu, nói: “…… Ngươi chắc chắn?”
Đại phu khẳng định nói: “Thiếu gia, mạch tượng hỉ mạch rõ ràng, không có khả năng sai.”
Ông ta còn tưởng rằng là Tạ Uẩn không tự tin, lại khéo léo bày tỏ với Tạ Uẩn, nói: “Thiếu gia yên tâm, có một số nam tử tuy thế chất yếu đuối nhưng không có nghĩa là không có con nối dõi, mọi việc đều có ngoại lệ.”
“Thiếu gia, đây là một chuyện vui.”
Tạ Uẩn trầm mặc nửa ngày, sau đó nói: “Vậy nên vừa rồi nàng mới nôn thành như thế à? Vậy thì có gì đáng ngại không?”
“Thiếu gia, ngài cứ yên tâm đi. Thiếu phu nhân và thai nhi trong bụng đều rất khoẻ mạnh.”
Tạ Uẩn lại hỏi liên tiếp vài câu, hắn không mấy vui vẻ với đứa nhỏ này, tất cả chỉ hỏi thân thể Tang Yểu như thế nào.-
Tang Yểu không nghe một lời nào, nàng đang nghĩ tới hài tử trong bụng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-160.html.]
Thực ra nàng không có nhiều khát vọng với hài tử, cũng hoàn toàn không suy nghĩ vấn đề này như thế nào.
Cho nên so với việc vui mừng. Giờ phút này nàng cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn.
Nàng cúi đầu, bàn tay mềm ấm đặt ở trên bụng nhỏ của bản thân. Thực ra nàng cũng không cảm nhận được bất kỳ cái gì nhưng mà nơi này đã có thêm một sinh mệnh nho nhỏ.
Rất thần kỳ.
Cách một lúc sau, đại phu rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tang Yểu và Tạ Uẩn.
Trong lúc trầm mặc, Tạ Uẩn ngồi xổm người ở trước mặt Tang Yểu, ngón cái vuốt ve mu bàn tay nàng, không nói chuyện.
Sau khi Tang Yểu kinh ngạc một lát thì cũng đã bình tĩnh lại. Nàng nhìn về phía hắn nói: “Ta còn tưởng phải đến nửa cuối năm mới có hài tử chứ.”
Tạ Uẩn mím môi, hắn cho rằng phải đến kiếp sau cơ.
Chuyện phòng the của hắn và Tang Yểu rất thường xuyên. Nếu là hơn một tháng, rất khó tính toán cụ thể là ngày nào.
Nhưng tính toán đại khái thì có lẽ là khoảng cuối tháng hai hoặc đầu tháng ba.
Lần đầu tiên, hắn uống vị thuốc kia là đầu tháng tám. Hắn phải uống liên tiếp trong vòng bảy ngày.
Hắn biết thuốc này đã sắp mất hiệu lực.
Tuy rằng trước đây không lâu Tang Yểu đã từng nói không cho hắn tiếp tục uống nhưng hắn vẫn không định dừng lại.
Nửa tháng trước hắn bắt đầu uống thuốc trở lại.
Tạ Uẩn không ngờ tới hiệu lực của thuốc này lại mất trước thời hạn.
Cái đồ lang băm.
Tang Yểu khen hắn nói: “Thật ngoan, ta bảo chàng không uống thì chàng không uống luôn.”
Tạ Uẩn không trả lời lại nàng, hắn ngẩng đầu nhìn Tang Yểu với khuôn mặt điềm tĩnh.
Hắn bắt đầu đếm lại tất cả những chuyện phòng the trong một tháng này. Càng nghĩ, sắc mặt Tạ Uẩn càng khó nhìn, hắn nói: “Không được, ta phải tìm Mã Kí Vịnh xem lại lần nữa.”
Mã Kí Vịnh chính là đại phu vừa rồi. Tang Yểu cảm thấy vừa rồi Tạ Uẩn đã hỏi đủ nhiều rồi, nàng nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Tạ Uẩn nói: “Chúng ta cùng phòng nhiều lần như vậy, sẽ không ảnh hưởng gì với đứa nhỏ chứ.”
Ảnh hưởng với đứa nhỏ chính là đang thương tổn Tang Yểu, Tạ Uẩn càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Tang Yểu xấu hổ, nói: “Ta cũng không cảm thấy gì, chắc là không đâu.”
“Đại phu cũng đã nói hai chúng ta rất rốt, về sau chú ý một chút là được.”
Tạ Uẩn hơi yên tâm một ít, một lát sau lại nhìn nàng, đột ngột nói: “Nàng không cảm nhận được sao?”
Tang Yểu bổ sung hoàn chỉnh: “…… Không cảm thấy đau.”
Tạ Uẩn im lặng một lát.
Hắn lại nhìn về phía bụng nhỏ của Tang Yểu lần nữa, hơi cau mày, giống như đang giải quyết một việc rất khó.
Tang Yểu nhìn dáng vẻ này hắn thì không nhịn được cười. Nàng chạm vào giữa mày Tạ Uẩn, nói: “Sao chàng lại thế này nha, Tạ Uẩn, tức phụ người ta có thai tiểu hài tử, phu quân đều rất vui vẻ.”
Tạ Uẩn cũng muốn vui vẻ nhưng mỗi khi hắn nhớ tới quá trình sinh sản nguy hiểm lại không thể nào vui vẻ nổi.
Hắn không biết người khác nghĩ như thế nào. Dù sao, ở trong mắt hắn, hài tử có thể có hoặc không nhưng Tang Yểu mới là quan trọng nhất.
*
Rất nhanh, tin tức Tang Yểu có thai truyền toàn bộ Tạ gia. Trong lúc nhất thời, Tây Hành Uyển đón rất nhiều người đến thăm Tang Yểu.
Thẩm Diệu Nghi quả thực vui vẻ ra mặt.
Thật ra bà cũng không phải một người mẫu thân cổ hủ gì, khi nào có hài tử là do đôi phu thê nhỏ tự mình quyết định.
Cho nên từ lúc hai người thanh thân đến bây giờ, bà chưa từng thúc giục lần nào.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hai tiểu hài tử của Ngu Chi kia, trong lòng bà vẫn cảm thấy rất ngứa ngáy, muốn ôm tiểu tôn tử của chính mình. Không ngờ chuyện này lại được thực hiện nhanh như vậy.
Tuy rằng Tạ Uẩn không có kinh nghiệm gì nhưng hắn không cần nghĩ đã xin Thánh Thượng nghỉ mấy ngày, dùng để nghiên cứu sách sinh sản.
Rõ ràng còn rất lâu nữa mới đến ngày sinh nhưng không biết vì sao, trong phủ đột nhiên bận rất nhiều việc để chuẩn bị cho tiểu chủ tử sắp chào đời.
Mọi chuyện trên đời đều không như bình thường.
Tịnh Liễm thật sự không ngờ tới, ngay cả loại người như Tạ Uẩn cũng sẽ có hài tử
Hai tay hắn ta chắp sau lưng, đứng canh giữ ở ngoài cửa, vẻ mặt đầy cảm khái.
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến vài câu vui cười thân mật. Trước kia gò má hắn ta đã dựng lên trời, hiện tại cũng đã tập mãi thành thói quen.
Gã sai vặt cách hắn ta không xa lén tới sát gần nói: “Tịnh sư phụ, ngài nhất định rất vui vẻ rồi.”
Gã sai vặt này chính là đồ đệ bên người Tịnh Liễm, bình thường hắn phụ trách chân chạy vặt, tìm hiểu thói quen của Tạ Uẩn, hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Tạ Uẩn.
Hắn ta cũng là một trong số ít người biết Tịnh Liễm yêu tha thiết đôi phu thê nhỏ này.
Tịnh Liễm nâng cằm lên, nói: “Cũng tạm được.”
Gã sai vặt nghi hoặc, nói: “Nhưng trước kia ngài không phải như thế mà.”
Vẻ mặt Tịnh Liễm vân đạm phong khinh, nói: “Đó là trước kia, ngươi còn nhỏ, không hiểu được.”
Cuộc sống của hắn hiện tại đã viên mãn, bụi trần lắng xuống rồi. Hiện tại, hắn đã không còn loại cảm giác kích động như thể thăng thiên ngay lập tức như trước nữa.
Chỉ còn lại sự bình đạm.
Trong lòng hắn không còn tiếp tục phập phồng vì hai người bọn họ nữa.
Gã sai vặt ồ một tiếng, nói: “Sao trong phòng không có tiếng động gì nữa thế?”
Tịnh Liễm nghe vậy lời này thì hô hấp cứng lại, nháy mắt hắn cảnh giác, nhanh chóng lùi lại về sau hai bước, dựa vào cửa, dỏng tai lên nghe động tĩnh bên trong, hy vọng nghe được điều gì đó không nên nghe.
Gã sai vặt lại hỏi: “Tịnh sư phụ, ngài đang làm gì thế?”
Tịnh Liễm rít lên mắng: “Câm miệng, ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu.”