Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 175

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:55:46
Lượt xem: 6

Trong phòng ánh đèn ấm áp, Tang Yểu mặc chiếc áo ngủ mỏng có dây đeo đang ngồi xếp bằng trong phòng khách.

Cô cúi thấp đầu nghiêm túc đọc thoại bản trong tay.

Nhưng cô cũng không phải nghệ sĩ mà là một họa sĩ nhỏ, không đúng, là họa sĩ lớn.

Bởi vì phong cách tinh xảo nên rất có danh tiếng ở trên mạng, trong một lần ngẫu nhiên lộ mặt trên phát sóng trực tiếp thì càng khiến cô nổi tiếng hơn.

Kết hợp với bút vẽ thần kỳ và khuôn mặt xinh đẹp kia rất nhanh đã bước lên hot search của các nền tảng.

Ngay sau đó, một người chú đang làm công việc chế tác ở trong giới giải trí đã tới tìm cô, muốn mời cô diễn vai nữ phụ trong một bộ phim cổ trang.

Vai nữ phụ kia tuy rằng không quan trọng nhưng nó lại xuyên suốt toàn bộ phim.

Yêu cầu chỉ có hai cái là gương mặt mới và một người xinh đẹp.

Tang Yểu không có kỹ thuật diễn, cô hoàn toàn đủ tư cách được gọi là bình hoa. Cô không muốn có lỗi với người xem nên đã từ chối rất nhiều lần.

Nhưng sau đó người chú kia lại tới, mỗi lần đều khen cô đến mức muốn bay lên trời cao khiến cô ngượng ngùng không thể từ chối được.

“Ngoại hình của nhân vật này quan trọng hơn so với kỹ thuật diễn, con chỉ cần làm một bình hoa, phần còn lại cứ giao cho biên tập cắt nối!”

Tuy rằng lnói như vậy nhưng cũng khiến cô cảm thấy rất áp lực.

Cô học thuộc lòng rất lâu nên không chú ý rằng đã qua 10 giờ tối.

Khi cô khép kịch bản lại muốn đứng lên thì chân của cô đã tê rần. Tang Yểu đỡ bàn trà bằng pha lê, chậm rãi đứng lên.

Cô còn chưa đứng thẳng lên thì cửa phòng truyền đến âm thanh mở khóa.

Động tác của Tang Yểu ngừng lại.

Cô vừa tới thành phố A, ở dưới lời mời nhiệt tình của dì Thẩm nên tạm thời ở lại trong biệt thự Hành Cung của dì Thẩm.

Nghe nói biệt thư này được mua khi Tạ Uẩn mới vào đại học, sau đó Tạ Uẩn bởi vì công việc nên không ở lại trong biệt thự này. Chỉ định kỳ kêu người tới quét dọn.

Vợ chồng dì Thẩm đi ra ngoài du lịch mà nghe nói Tạ Uẩn là một người cuồng công việc, ngày thường ở gần công ty, nửa năm cũng không tới một lần.

Tuy nhiên hai giây sau cửa phòng trực tiếp được đẩy ra, người đàn ông đẹp trai cao lớn bước vào trong phòng.

Áo sơ mi màu đen, quần tây, cổ tay áo nhẹ nhàng xắn lên, áo khoác được đặt tùy ý lên trên cánh tay. Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng chiếu lên trên một bên gương mặt của anh.

Ba năm không gặp, anh trông càng khó nói chuyện hơn.

Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, trong lòng của Tang Yểu căng thẳng, kêu một tiếng: “Anh tiểu Uẩn.”

Cái xưng hô này cô đã gọi từ nhỏ đến lớn.

Hai nhà Tang Yểu và Tạ Uẩn là bạn bè thân thiết và làm hàng xóm mười mấy năm, không chỉ là hàng xóm mà có lẽ anh cũng có thể nói là bạn trai cũ của cô.

Lúc trước chia tay là Tang Yểu chủ động nói ra, khi đó tuổi của cô còn nhỏ, làm việc xúc động, thích tức giận với Tạ Uẩn nhưng lại luôn cảm thấy tính cách của Tạ Uẩn trầm tĩnh, cô cảm thấy bản thân có lẽ sẽ thích một chàng trai hoạt bát giống như ánh mặt trời hơn.

Nhưng mới vừa chia tay không được mấy ngày thì cô lập tức cảm thấy hối hận.

Nhưng khi đó cô ngại chủ động tìm Tạ Uẩn tái hợp, Tạ Uẩn cũng không tới tìm cô. Bọn họ cứ giằng co như vậy cho đến khi ba năm trước đây công việc kinh doanh của Tạ gia thay đổi, bọn họ đến sinh sống ở thành phố A.

Nhưng sau khi chia tay Tang Yểu cũng có yêu đương với chàng trai có tính cách vui vẻ giống như ánh mặt trời, ngoại trừ Tạ Uẩn thì những người khác đều rất không thú vị.

Mỗi khi nhắc tới tình yêu và quan hệ mơ hồ không rõ ràng khi còn trẻ, tất cả kinh nghiệm của cô đều đến từ người trước mắt này.

Tang Yểu nói: “Đã lâu không gặp.”

Tạ Uẩn thản nhiên ừ một tiếng, ánh mắt rời khỏi từ trên người cô, anh biết rõ còn cố hỏi nói: “Tại sao em ở chỗ này?”

Thì ra dì Thẩm không có nói với anh sao? Tang Yểu ngoan ngoãn giải thích rồi lại bổ sung nói: “Nếu em quấy rầy đến anh thì em có thể dọn đi bất kỳ lúc nào.”

Trước kia cô rất thân thiết với Tạ Uẩn, coi anh như người nhà.

Nhưng ba năm này hai người không hề liên lạc với nhau, quan hệ cũng đã nhạt dần, khi gặp lại khó tránh khỏi có chút xa lạ.

Tạ Uẩn đặt ly pha lê xuống, nói: “Không cần.”

Anh quay đầu lại nhìn về phía Tang Yểu.

Không biết tại sao khi gặp lại người xưa, vẫn ở trong căn phòng kín như vậy thì cô cũng không cảm thấy quá xấu hổ.

Bởi vì cô và Tạ Uẩn không chỉ từng có quan hệ yêu đương, mà trước kia cô đã từng rất ỷ lại vào anh.

Anh hầu như là toàn bộ ký ức thanh xuân của cô.

Giờ phút này, cô chỉ hơi căng thẳng mà thôi.

Anh còn đang nhìn cô.

Tang Yểu đang suy nghĩ nên nói điều gì đó, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một tia sáng màu trắng, nhớ ra một chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-175.html.]

Cô không nghĩ tới đột nhiên sẽ có người trở về nên sau khi tắm rửa xong thì ăn mặc rất tùy ý, mặc một chiếc váy ngủ tơ lụa mềm mại nhẹ nhàng, làn váy dài đến cẳng chân.-

Chuyện này cũng không là chuyện gì lớn.

Nhưng ở dưới ánh mắt không hề gợn sóng của Tạ Uẩn, cô nhớ hình như mình không mặc áo lót.

……

Thật sự không mặc.

Cứu mạng! Cho dù là bạn trai cũ cũng không được.

Cô rất xấu hổ, yên lặng rụt bả vai lại, lại giống như không hề có việc gì mà giơ tay che một chút.

Trước kia cô đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp gặp lại lãng mạn, nhưng tại sao lại là trường hợp xấu hổ như thế này chứ?

Cuối cùng Tạ Uẩn cũng dời ánh mắt đi, anh như không chú ý và tiếp tục nói: “Anh không thường xuyên tới đây, em cứ yên tâm ở đây đi.”

Tang Yểu a một tiếng, nói: “Cảm ơn anh, anh Tiểu Uẩn.”

Ở nơi Tạ Uẩn không nhìn thấy, cô điên cuồng hoạt động cổ chân của mình, chờ đến khi cảm giác tê mỏi biến mất một chút thì cô lập tức xoay người lại, nói: “Em về phòng trước nha!”

Nhưng mới đi được hai bước, người đàn ông đã gọi cô lại: “Chờ một chút.”

Thân thể của Tang Yểu cứng đờ, không dám quay đầu lại.

“Anh có chuyện gì sao ạ?”

Cánh tay bị chạm vào một chút, cô nghiêng mắt nhìn qua, là kịch bản cô làm rơi.

“Đồ của em.” Giọng nói của anh rất gần, truyền đến từ phía sau.

Trước người của Tang Yểu trống rỗng, cô càng không dám quay đầu lại, giọng nói của cô hơi hoảng loạn, cầm lấy kịch bản nói: “Cảm ơn.”

Nói xong thì nhanh chóng vào phòng, cô đau khổ nghĩ không biết Tạ Uẩn có phát hiện ra không? Thật là hỏng bét, ngày đầu tiên mà đã không thoải mái như vậy rồi!

Tuy nhiên chắc là Tạ Uẩn có thể hiểu được nhỉ, anh biết sau khi cô tắm rửa xong thì thường không thích mặc áo lót.

Còn nữa dù sao đã trôi qua ba năm, người đàn ông này vẫn có bộ dáng như vậy.

Ít khi nói cười, không hề có một chút ánh mặt trời nào.

Vừa rồi thậm chí cũng không cười với cô.

***

Một đêm không mộng mị.

Ngày thứ hai sau khi Tang Yểu thức dậy thì thấy trên bàn có một phần bữa sáng, bên cạnh không có tờ giấy, Tạ Uẩn cũng không có gửi tin nhắn cho cô.

Tang Yểu đứng ở đó suy đoán nửa ngày, nghĩ thầm bữa sáng này chắc là cho cô bằng không cũng không thể là Tạ Uẩn giữ lại để ngày mai ăn nhỉ.

Sau khi cô ăn sáng xong thì đi đến đoàn phim, ban đầu cô còn rất lo lắng không biết người khác có thể chê kỹ thuật diễn của cô không? Kết quả sau khi tiến tổ còn hài hòa hơn so với trong suy nghĩ của cô.

Suất diễn của cô không nhiều lắm, đa số thời gian cô đều luyện tập lời thoại, khi nhàm chán thì vẽ một chút lên trên cuốn sổ ký họa. Một ngày trôi qua khá nhanh.

Vào buổi tối một nam diễn viên diễn chung với cô ở trong đoàn phim muốn đưa cô về nhà. Cô và cậu ấy cũng coi như là có quan hệ khá tốt, người này nhỏ hơn cô một tuổi, còn là đàn em chung trường. Ở trong bộ phim cậu ta đóng vai phu quân của cô, hôm nay cũng giúp cô rất nhiều.

Sau khi Tang Yểu nói hai câu không cần thì không có kết quả, cuối cùng cô vẫn ngồi trên xe của cậu ta.

“Thì ra đàn chị ở nơi này, nghe nói Hành Cung tấc đất tấc vàng. Không ngờ rằng đàn chị là một phú bà nhỏ nha.”

Tang Yểu nói: “Không có, tôi chỉ ở nhờ nhà người bạn thôi. Tôi không có phòng ở ở thành phố A.”

“Ha ha. Nhưng mà chị nè, tính bảo mật ở Hành Cung rất cao. Đàn chị có thể yên tâm là không bị paparazzi chụp rồi!”

Rất nhanh xe đã dừng lại ở dưới lầu.

Tang Yểu nói: “Tại sao lại có người muốn chụp tôi chứ, họ thậm chí còn không biết tôi là ai kìa.”

Hứa Gia Hòa nghiêng đầu ra hiệu với Tang Yểu, cười nói: “Đó là do bọn họ không có mắt nhìn, để em tới chụp ảnh cho chị!”

Tang Yểu nở nụ cười.

Khi Tang Yểu vừa mới vào nhà ngồi lên trên sô pha, cửa phòng bị mở ra một lần nữa.

Là Tạ Uẩn.

Tang Yểu vội vàng đứng dậy nói: “Anh Tiểu Uẩn.”

Cô rất muốn hỏi một câu là sao anh lại tới đây, không phải đã nói là không thường xuyên tới đây sao. Nhưng đây là nhà của người ta, cô hỏi như vậy thì rất không thích hợp. Nếu sớm biết Tạ Uẩn thường xuyên tới đây như thế thì cô đã không ở lại đây.

Rất nhanh, giọng nói của Tạ Uẩn truyền tới: “Căn nhà gần công ty của anh đang sửa chữa, trong khoảng thời gian này anh sẽ tạm thời ở chỗ này.”

“……”

Loading...