Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - 59
Cập nhật lúc: 2025-01-22 22:58:36
Lượt xem: 38
“Được.”
***
Phim là do Phó Hướng Ngung chọn.
Một bộ phim cổ điển được dựng lại, lại chiếu vào giờ làm việc, nên lượng khán giả không nhiều, chỉ lác đác vài cặp đôi trẻ và một vài người trẻ tuổi khác.
Hai người ngồi ở hàng ghế giữa, phía sau.
Thu Trì ban đầu tưởng hắn sẽ chọn chỗ nào đó kín đáo hơn, vì Phó Hướng Ngung mỗi lần đến tìm anh đều chủ yếu là để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Lần này đột nhiên rủ anh đi xem phim, Thu Trì nghĩ có lẽ hắn muốn thử điều gì đó khác…
Hồi trung học, có vài bạn học truyền nhau đọc những cuốn tiểu thuyết kỳ lạ và tạp chí khiêu gợi, bạn cùng bàn của Thu Trì thường xuyên đọc lén, thậm chí mất ăn mất ngủ, còn rủ Thu Trì cùng đọc.
Thu Trì chỉ đọc mục lục thôi đã đỏ mặt, những nơi như rừng cây hẻo lánh, hàng ghế cuối rạp chiếu phim, bể bơi ngoài trời… tóm lại là những nơi không đứng đắn để làm những việc không đứng đắn.
Nhưng anh không thích như vậy, hơn nữa nghe nói rạp chiếu phim có hệ thống giám sát hồng ngoại rất hiện đại, nhân viên luôn theo dõi.
Nên Thu Trì đã chuẩn bị sẵn lý do từ chối.
Nhưng phim đã chiếu khá lâu, Phó Hướng Ngung vẫn rất bình tĩnh, không có hành động thừa nào.
Khi phim đến cảnh đẹp, sự căng thẳng của Thu Trì cũng dịu xuống, anh bị cuốn hút vào bộ phim.
Khi phim đến đoạn cao trào, Phó Hướng Ngung đột nhiên quay sang nhìn người bên cạnh, đồng tử Beta phản chiếu ánh đèn nhiều màu, anh xem rất chăm chú.
Phó Hướng Ngung không ngờ Thu Trì lại khóc.
Anh khóc rất lặng lẽ, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Dường như muốn giấu việc mình khóc, Thu Trì lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên.
Anh nghĩ Phó Hướng Ngung không phát hiện.
Từ nhỏ anh đã thế, những chi tiết nhỏ trong phim cũng có thể khiến anh khóc.
Thu Trì không ngờ Phó Hướng Ngung lại đột nhiên đưa tay ra. Hắn dùng tay đỡ lấy nửa khuôn mặt anh, rồi dùng lòng bàn tay lau khóe mắt anh.
Thu Trì hơi ngượng ngùng, khóe mắt bị Phó Hướng Ngung lau nóng lên, anh thấy hơi xấu hổ, nên nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Toàn rạp im lặng, chỉ nghe thấy lời thoại trong phim và tiếng nấc nhỏ thỉnh thoảng vang lên.
Phim do Phó Hướng Ngung chọn đại, vì thời gian chiếu phù hợp nên chọn bộ này, không ngờ nội dung lại nặng nề như vậy.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Thu Trì lại đắm chìm vào phim. Phim dần đẩy nhanh tốc độ, khi nhân vật chính đối mặt với quyết định quan trọng, Thu Trì đột nhiên cảm thấy mu bàn tay mình bị chạm nhẹ.
Anh quay sang, thấy ngón tay Phó Hướng Ngung đang áp vào mu bàn tay mình.
Tim Thu Trì đập loạn xạ.
Cùng lúc đó, mọi âm thanh trong phim đều biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/59.html.]
Phó Hướng Ngung áp sát tai anh, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn nắm tay không?”
Tay Thu Trì khẽ động, rồi tay Alpha tự nhiên nắm lấy tay anh.
Thân nhiệt Phó Hướng Ngung ấm hơn anh, Thu Trì cảm thấy từng ngón tay đều bị hắn nắm chặt, đầu ngón tay thi thoảng lại tê dại ngứa ngáy.
Cuối cùng mười ngón đan vào nhau, rất chặt.
Tim vẫn đập nhanh, Thu Trì không thể nào tìm lý do để từ chối cảm giác này.
Anh biết điều này không ổn, nhưng lại không muốn buông tay Phó Hướng Ngung.
Tỉnh lại, phim đã gần kết thúc, phần cuối Thu Trì hầu như không xem, nhưng kết thúc phim là một bi kịch trầm mặc.
Thu Trì nhìn dòng phụ đề cuối cùng, hơi sững sờ, có chút choáng váng.
Phim kết thúc. Đèn trong rạp sáng lên, không biết ai buông tay trước, khi mọi người đứng dậy ra về, tay hai người đã tách ra.
Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay và nhịp tim đập nhanh dường như chỉ là ảo giác thoáng qua.
…
Đã khuya.
Trung tâm thương mại này khá xa trường học, khoảng mười mấy cây số, phải mất khoảng hai mươi phút mới về đến trường.
Thu Trì ngồi yên lặng ở ghế phụ, không chơi điện thoại, chỉ nhìn cảnh phố thị ngoài cửa sổ.
Đến khi Phó Hướng Ngung dừng xe chờ đèn đỏ, Thu Trì mới nghiêng người sang, nhỏ giọng nói: “Khi nào cậu rảnh, tôi mời cậu ăn cơm… hay là tối mai đi.”
Phó Hướng Ngung dường như không phản ứng gì, hắn không nói gì, Thu Trì hơi lo lắng.
Từ đầu hắn đã nói không muốn anh “chủ động tìm”, anh hơi do dự, mời ăn cơm có tính là “chủ động tìm” không?
Không biết từ khi nào, giới hạn “giao dịch” bắt đầu mơ hồ, Phó Hướng Ngung đến tìm anh, hầu hết đều là để làm chuyện ấy, đôi khi chỉ là ăn cơm trưa, ôm anh ngủ trưa vài chục phút.
Thậm chí như hôm nay, đi ăn ở nhà hàng, cùng nhau đi xem phim, giống như… đang hẹn hò.
Những khoảnh khắc không có “tính toán” đó cũng thuộc vào “giao dịch” sao? Thu Trì không hỏi, Phó Hướng Ngung cũng không nói.
“Đổi chỗ khác đi.” Phó Hướng Ngung cuối cùng trả lời.
“… Được.”
“Gần đây cuối kỳ hơi bận,” Phó Hướng Ngung nói tiếp, “Hay là đợi hè?”
Thu Trì: “Hè cậu không về nhà à?”
“Không muốn về.”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Được, vậy đợi hè.”
Không hiểu sao, nghe Phó Hướng Ngung nói hè không về nhà, Thu Trì lại thấy vui vui.