Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - 61
Cập nhật lúc: 2025-01-22 22:59:39
Lượt xem: 55
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, sự rung động trong lòng Thu Trì lại nguội đi. Nhưng khi gặp lại Phó Hướng Ngung, anh lại không kìm được rơi vào đó.
Sau khi vào hè, Phó Hướng Ngung thỉnh thoảng sẽ đến ở vài ngày, thậm chí cả tuần.
Sinh viên nghỉ hè, công việc của Thu Trì cũng nhàn hơn, chỉ thỉnh thoảng bị quản lý gọi làm thêm một vài việc vặt.
Phó Hướng Ngung rất sợ nóng, khi hắn đến, điều hòa luôn được bật rất lạnh. Đôi khi hai người nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ, ngủ cả buổi chiều, không làm gì cả.
Tỉnh dậy, nếu đã khuya, Thu Trì sẽ đeo tạp dề vào bếp chuẩn bị bữa tối, Phó Hướng Ngung sẽ bị tiếng động trong bếp đánh thức, rồi ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon.
Họ làm chuyện ấy ở rất nhiều nơi.
Trên xe, trên giường, trên bàn học, trong phòng tắm, và cả trong căn bếp nhỏ chật chội chưa đầy ba mét vuông.
Thu Trì nấu ăn ngày càng hợp khẩu vị hắn, thân thể cũng ngày càng mềm mại.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Phó Hướng Ngung thỉnh thoảng lại có cảm giác bàng hoàng, cảm thấy cứ thế này cũng không tệ.
Nhưng thiết bị giám sát và kết quả kiểm tra của viện nghiên cứu cho thấy pheromone của hắn luôn ở mức độ nguy hiểm, sự ổn định hiện tại chỉ là tạm thời.
Mỗi lần kỳ động dục không được thỏa mãn hoàn toàn, pheromone trong người hắn lại càng mất kiểm soát.
Đến khi hoàn toàn mất kiểm soát, không chỉ hắn, mà cả người xung quanh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Viện nghiên cứu đã có phương án ứng phó, nếu đến lúc đó hắn vẫn chưa tìm được người định mệnh, thì chỉ có thể nhốt hắn vào “phòng an toàn” hoàn toàn kín. Với quyền lực của nhà họ Phó, việc tìm vài Omega có độ tương hợp cao để vào “phòng an toàn” không phải là vấn đề.
Theo viện nghiên cứu, ngay cả pheromone của Omega có độ tương hợp cao cũng chỉ là “uống thuốc độc giải khát”, chỉ có thể trì hoãn hắn biến thành “quái vật”, chứ không thể chữa khỏi.
Vì thế, Beta này sẽ không, và cũng không thể là thuốc giải của hắn.
…
Gần đến ngày khai giảng.
Hai người hẹn gặp nhau ở Tân Hải, một thị trấn nhỏ cách thủ đô hơn hai trăm cây số.
Thu Trì tìm hiểu thông tin trên mạng, đặt trước một phòng ở nhà nghỉ khá ổn, nghe nói từ ban công tầng hai có thể nhìn thấy biển.
Vì đã tính đến chuyện “mời khách”, gần cuối kỳ, Thu Trì nhận rất nhiều việc viết thuê, trừ những việc quá khó, còn lại anh đều nhận hết.
Gần đây Phó Hướng Ngung đến tìm anh ít hơn, Thu Trì để hoàn thành việc trước hạn, đôi khi thức đến ba, bốn giờ sáng. Nhưng hầu hết sinh viên đều trả tiền rất thoải mái, cuối cùng nửa tháng đó anh kiếm được ba, bốn ngàn.
Cộng thêm tiền lương tích góp, cũng đủ dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/61.html.]
Không hiểu sao, Thu Trì không muốn dùng tiền Phó Hướng Ngung cho mình để mời khách. Chiếc thẻ đó đến giờ anh vẫn không dùng nhiều, chỉ chuyển cho mẹ một ít.
Anh đã lâu không kiểm tra số dư, có lẽ đã đủ rồi, nhưng anh cố tình không nghĩ đến điều đó.
…
Đường hơi tắc.
Phó Hướng Ngung thấy Thu Trì lấy nước và đồ uống từ chiếc cặp sách cũ màu xám ra, hỏi hắn muốn uống gì.
Phó Hướng Ngung muốn nước khoáng, Beta liền ân cần mở chai, đưa đến bên miệng hắn.
Khi Thu Trì đưa nước cho hắn, Phó Hướng Ngung thấy mắt anh lại sáng lên. Hắn thấy Thu Trì gần đây rất dễ vui, những điều hắn thấy khó hiểu lại làm anh vui vẻ.
Mỗi lần Thu Trì nhìn hắn như vậy, hắn lại bị khơi dậy dục vọng.
Nhưng giờ họ đang trên cao tốc, không thể làm gì cả.
…
Chiều gần hai giờ họ mới đến nhà nghỉ, không khí có mùi biển thoang thoảng. Chủ nhà nghỉ là một ông già đội mũ rơm, da đen rám nắng, người gầy nhưng chắc chắn, rất nhiệt tình, còn hỏi họ có cần giúp xách hành lý không.
Hai người không mang nhiều đồ, dọn đồ xong, liền đến quán hải sản gần đó mà chủ nhà nghỉ giới thiệu.
Giờ này không có mấy người, chủ quán và nhân viên đều rất lười biếng. Quán bán hải sản tươi sống, đựng trong bể kính trong suốt, chế biến ngay tại chỗ, không có thực đơn, chỉ chọn khẩu vị, món ăn ra sao tùy thuộc vào chủ quán.
Phó Hướng Ngung là lần đầu tiên đến quán ăn như vậy, bàn trải khăn trải bàn nhựa màu hồng, quạt điện lớn bên cạnh liên tục quay, khăn trải bàn cũng bay phất phơ.
May mà quán khá sạch sẽ, mà hầu hết quán hải sản đều như vậy, nên cũng không có gì để lựa chọn.
Thu Trì hơi ngượng ngùng, mấy chiếc quạt điện cùng hoạt động rất ồn ào, Thu Trì phải ghé sát tai Phó Hướng Ngung nói chuyện: “Cậu thấy chỗ này… được không?”
Khu này chưa được thương mại hóa hoàn toàn, xung quanh không có nhà hàng cao cấp. Tối Thu Trì đặt một nhà hàng hải sản cao cấp nhìn rất đẹp, nhà hàng này rất đông khách, chỗ ngồi ở ban công tầng hai phải đặt trước, Thu Trì xem thì chỗ ngồi tầng hai đã hết.
Vốn định tìm chỗ khác, nhưng tối lại có thêm chỗ ngồi, Thu Trì liền đặt ngay. Dù biết có thể là chủ quán dùng chiêu marketing, nhưng đặt được chỗ, Thu Trì vẫn rất vui.
Nhưng tính toán lại, Thu Trì thấy chỉ ăn hai bữa ở nhà hàng đắt tiền thì hơi thiếu, trưa liền tìm một quán ăn bình thường.
“Hay là đổi chỗ khác?” Thu Trì lại hỏi.
Phó Hướng Ngung thực ra không để ý đến ăn uống lắm, nếu chỉ một mình hắn, chắc chắn sẽ không đến đây.
Phó Hướng Ngung không muốn anh khó xử, nên nói: “Được.”