Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - 64
Cập nhật lúc: 2025-01-22 23:00:14
Lượt xem: 58
Thu Trì không kìm được cười: “Tôi cũng thấy thế.”
Lúc nãy anh cũng nghĩ vậy, nhưng không tiện nói ra, đến đây ăn chủ yếu là vì không gian và bầu không khí, chỉ cần Phó Hướng Ngung vui vẻ, anh cũng thấy ổn.
“Nhưng cảnh đẹp thật đấy.” Thu Trì nói.
Phó Hướng Ngung rót thêm rượu cho anh: “Rượu cũng không tệ.”
Hai người nhìn nhau cười.
Dường như chẳng có gì buồn cười, nhưng Thu Trì lại thấy lòng mình phơi phới, tràn ngập một niềm hạnh phúc khó tả.
Nhưng niềm hạnh phúc đó lại mang chút nuối tiếc.
Không biết liệu còn có lần sau không, anh cũng không thể như giữ lá cây và hoa, lưu giữ khoảnh khắc này như dấu trang sách.
…
Ăn xong, họ đi dạo trên bãi biển gần đó, mặt Thu Trì vẫn hơi đỏ, Phó Hướng Ngung không kìm được dùng tay xoa mặt anh.
Có lẽ vì pheromone Alpha mạnh mẽ còn lưu lại trong người anh, Thu Trì thấy da mình hơi nóng.
Đầu anh vẫn hơi choáng, nhưng Thu Trì không nói với Phó Hướng Ngung.
Họ sánh vai đi dọc bờ biển, gió biển hơi lạnh, mang theo hơi ẩm.
Hai bàn tay buông thõng khẽ chạm vào nhau khi họ bước đi. Một lúc sau, Phó Hướng Ngung đột nhiên đưa tay ra, Thu Trì sững sờ, rồi nắm lấy tay hắn.
Hai tay hơi cứng nhắc đặt cạnh nhau, tim Thu Trì đập rất nhanh, đầu càng thêm choáng váng.
Họ đi dọc bờ cát, nói chuyện phiếm.
“Đã từng yêu đương chưa?” Phó Hướng Ngung đột nhiên hỏi, “Trước đây ấy.”
Thu Trì lắc đầu.
“Không ai theo đuổi anh à?”
Thu Trì suy nghĩ một lúc, hồi trung học hình như có nhận được vài lá thư tình, nhưng anh không mở ra xem, lúc đó trong lòng anh chỉ có sách vở, bài tập, giữ vững thứ hạng, từ nhỏ mục tiêu của anh là Đại học Thủ đô, không thay đổi.
“Có lẽ có một hai người,” Thu Trì ngập ngừng nói, “Lúc đó tôi như con mọt sách, không được hoan nghênh lắm.”
Phó Hướng Ngung: “Thành tích của anh tốt lắm à?”
“Cũng được.”
“Đại học học chuyên ngành gì?” Vẫn là giọng điệu trò chuyện.
Thu Trì do dự một lúc, rồi nói: “… Kỹ thuật sinh học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/64.html.]
Phó Hướng Ngung cảm thấy tay mình hơi run, nên nắm c.h.ặ.t t.a.y anh hơn.
“Có thể kể cho tôi nghe không?” Hắn hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Hướng Ngung chắc đã biết điều gì đó, tim Thu Trì đập loạn, nhưng anh không muốn nhắc lại: “Không kể được không?”
Phó Hướng Ngung: “Tôi muốn biết.”
“Họ nói anh là kẻ h.i.ế.p dâm…” Alpha lại nói.
Thu Trì không muốn bị hiểu lầm, đầu vẫn choáng váng, trong lòng anh đột nhiên thấy uất ức, một lúc sau, anh nhỏ giọng phản bác: “Tôi không làm..”
Là trường đại học hàng đầu cả nước, điểm chuẩn đầu vào luôn đứng đầu cả nước.
Nhưng vì số lượng tuyển sinh Beta có hạn, nên điểm chuẩn thấp nhất của Beta luôn cao hơn hai loại kia khoảng ba mươi điểm, vì vậy những Beta đỗ vào trường này hầu hết đều là những học sinh xuất sắc nhất mỗi tỉnh.
Thu Trì giờ nhớ khá mơ hồ về thời gian trước khi thi đại học, chỉ nhớ mỗi ngày đều bận rộn, bảng điểm đếm ngược trên bảng đen, bài tập làm không xong…
Trong ấn tượng, anh dường như chưa từng xin nghỉ. Anh không có kỳ động dục, không cần đi khám tuyến thể và pheromone định kỳ, không cần tiêm thuốc ức chế mạnh, cũng không có tác dụng phụ của thuốc ức chế động dục.
Ngay cả khi bị sốt, anh cũng đeo khẩu trang dày đến trường.
Thu Trì chưa từng nghỉ ngơi, dù chỉ một ngày.
Vì thế, anh dễ dàng đỗ vào trường đại học này, vì thành tích xuất sắc, mỗi năm anh đều được học bổng cao nhất. Chỉ cần tốt nghiệp trường này, anh sẽ có thể thay đổi tầng lớp, nhận được một phần nhỏ tài nguyên mà AO chiếm hữu.
Nhưng năm nhất, mẹ anh đột nhiên ngất xỉu ở công ty, được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện, phát hiện bị nhiễm trùng đường tiết niệu, không thể tiếp tục làm việc.
Gia đình nhỏ của hai mẹ con lập tức mất đi nguồn thu nhập chính, mỗi tháng tiền thuốc men cũng rất tốn kém.
Trước đây, để Thu Trì được hưởng thụ nguồn lực giáo dục tốt nhất, mẹ anh đã chi rất nhiều tiền cho các lớp học thêm, trong nhà hầu như không có tiền tiết kiệm, nhà ở cũng là nhà thuê.
Tiền thuê nhà, tiền điện nước, học phí, sinh hoạt phí và tiền thuốc men, tất cả áp lực kinh tế đều đè lên vai Thu Trì, chỉ dựa vào học bổng mỗi học kỳ thì rõ ràng là không đủ.
Anh đã thử làm thêm nhiều việc, nhưng lương đều không cao, và thường xuyên xung đột với thời gian học.
Việc học không thể bỏ, anh phải tranh thủ học bổng mỗi học kỳ, những công việc làm thêm trong trường có thời gian phù hợp với việc học thì lương rất thấp, công việc làm thêm lương cao hơn lại cần nhiều thời gian rảnh.
May mà người môi giới giới thiệu anh một câu lạc bộ cao cấp gần trường, làm nhân viên phục vụ ca đêm. Dù thỉnh thoảng có khách say rượu quấy rối, nhưng công việc này có mức lương cao nhất mà anh có thể tìm được, và không xung đột với thời gian học.
Thu Trì may mắn, mỗi lần gặp khách khó tính đều xử lý được.
Hôm đó, anh được phân công mang rượu đến cho khách ở một phòng VIP.
Thu Trì như thường lệ gõ cửa, không mạnh không yếu nhắc nhở: “Thưa ngài, rượu của ngài đây ạ.”
Nói xong, anh đợi vài giây, rồi đẩy cửa vào.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Phòng VIP rất tối, nhạc metal vang đến tê dại da đầu, Thu Trì cúi người đặt khay xuống, rồi dọn rượu.