Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - 82

Cập nhật lúc: 2025-03-07 22:10:17
Lượt xem: 13

Phó Hướng Ngung thấy anh cúi đầu im lặng tháo dây an toàn. Đôi mắt lúc nãy còn tròn xoe vì chút vui vẻ nhỏ giờ ngấn lệ, sắp rơi xuống. Môi anh cũng run rẩy.

Phó Hướng Ngung không dám nhìn.

“Tạm biệt.” Thu Trì nhỏ giọng nói.

Thu Trì xin nghỉ hai ngày.

Trên trán và môi bị khâu hai mũi, dùng chỉ tự tiêu, nhưng vẫn phải bôi thuốc mỗi ngày, để tránh nhiễm trùng, trước khi ra viện y tá dặn không được tháo băng gạc.

Xương mũi cũng bị thương khá nặng.

Giờ ăn trưa, anh như cũ đến cửa sổ căn tin đóng gói đồ ăn, rồi đi vào cửa nhỏ dành cho nhân viên.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Bác gái vừa đóng gói xong cho một sinh viên, quay lại thấy Thu Trì, hơi ngạc nhiên: “Đầu cháu sao thế?”

Thu Trì nói khi xuống lầu bị ngã, đập vào đầu.

Bác gái thấy vùng quanh xương mày anh thâm tím, không tin: “Sao lại ngã thế, có đánh nhau không?”

Thu Trì lắc đầu.

“Mặt cũng…,” bác nói tiếp, “Nhợt nhạt, có ai bắt nạt cháu không?”

Ánh mắt bác đầy sự quan tâm, nhìn Thu Trì, anh miễn cưỡng cười: “Tự ngã thôi, không ai bắt nạt cháu đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Bác gái đóng gói đồ ăn cho anh, “Nếu có ai bắt nạt cháu, cứ nói với dì, dì gọi bạn bè đến đánh cho nó một trận.”

Thu Trì lại cười.

Gần thi cuối kỳ, Đoàn Hâm Diệp định thuê người đi thi hộ, nhưng nghe nói có hai giáo sư rất nghiêm, yêu cầu đến trường thi trước hai mươi phút, kiểm tra chứng minh thư và đối chiếu khuôn mặt, nếu không khớp thì rớt luôn.

Đoàn Hâm Diệp đành phải cùng Bành Thước và Hứa Diệc Dương cày sách, kiến thức thì không vào được bao nhiêu, nhưng cơm ăn nhiều hơn được mấy bát.

Hôm nay đến lượt cậu ta xuống lấy đồ ăn, Bành Thước và Hứa Diệc Dương một người muốn ăn súp gà với trà sữa, một người muốn ăn cá nướng với trái cây, Đoàn Hâm Diệp tức giận, định lần sau đến lượt mình thì bắt hai người đó chạy mười quán, tốt nhất là phải chạy lên chạy xuống.

Trong lúc đợi trà sữa, cậu ta thấy Thu Trì đang cầm thứ gì đó, đi nhanh về phía cổng trường, thấy đầu anh quấn băng gạc, Đoàn Hâm Diệp hỏi: “Ê, bị đánh nữa à?”

Thu Trì hơi nghiêng đầu, thấy là cậu ta, vẻ mặt tức thì lạnh nhạt.

Có lẽ nghĩ cậu ta lại đến gây sự, Thu Trì không phản ứng, liền đi khỏi quán ăn.

“Ê này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/82.html.]

Đoàn Hâm Diệp tức giận, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc, đáng bị đánh!”

Tối đó, Đoàn Hâm Diệp không đi học, nhưng nghe được nhiều chuyện.

Có vẻ như một Omega bị Alpha mất lý trí đánh dấu, cha của Omega là siêu sao hàng đầu, mẹ là đại gia giàu có ở Bắc Kinh.

Gia đình họ rất tức giận, nhất định phải truy cứu trách nhiệm, còn báo cảnh sát.

Lâm Thấm tỉnh lại cũng thấy rất lạ, sao mấy hôm trước mới tiêm thuốc ức chế mà tối qua lại động dục.

Cô ta nói với cảnh sát tối hôm đó không ăn cơm, chỉ uống trà sữa bạn trai mua cho. Ba người đều uống, nên không liên quan.

Nhưng cảnh sát điều tra, vẫn tìm được Alpha đó. Ban đầu gã không nhận, sau mới thú nhận là gã luôn có ác ý với Lâm Thấm, nhưng cô ta là Omega cấp cao, không thèm để ý gã, nên mới dùng cách này.

Ai ngờ cô ta mới uống được nửa ly trà sữa đã đến lớp.

Vụ án được giải quyết nhanh chóng, nên vụ việc cũng kết thúc nhanh.

Nhưng sau đó, hiệu trưởng trường kia đột nhiên nghỉ hưu, một hiệu trưởng trẻ tuổi được bổ nhiệm.

Đoàn Hâm Diệp kể với Bành Thước: “Không thể tin được, Alpha đó hồi đó còn chơi cầu lông với chúng ta, nhớ không? Nhìn rất ngoan ngoãn, không ngờ lại là loại người đó.”

Bành Thước lúc đó bị Omega cấp cao và Alpha cấp cao vây quanh, bị làm cho choáng váng, về ký túc xá cũng thấy choáng váng cả đêm, như ăn nấm độc vậy.

Giờ cậu ta vẫn thấy hơi choáng: “Tôi thấy nó với bạn gái rất tốt mà, không ngờ nó lại có ý đồ với Lâm Thấm.”

Tần Úy cười ha hả, Đoàn Hâm Diệp và Bành Thước nhìn anh ta.

Anh ta bạn bè nhiều, tin tức linh thông, giờ cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

“Tôi đoán nó bị gài.”

“Sao?”

“Alpha đó thường xuyên liên lạc với Cảnh Địch,” Tần Úy giải thích, “Con của hiệu trưởng cũ.”

“Ông già đó chắc không phải nghỉ hưu bình thường, nghe nói vài công ty dưới danh nghĩa con gái lớn của ông ta đều ngừng hoạt động, mà cha mẹ của Omega đó làm sao có năng lực đó – chắc là chú Phó ra tay?” Anh ta nhìn Phó Hướng Ngung.

Phó Hướng Ngung không nói gì.

Im lặng là đồng ý, Tần Úy biết mình đoán đúng, nên cười lạnh: “Chắc là vì chuyện hồi đó mà trả thù Thu Trì. Thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, đúng là mệt nó nghĩ ra.”

Tần Úy hiểu Phó Tễ, ông ta thường không làm gì quá đáng, kết quả điều tra của cảnh sát thế nào, ông ta cũng không quan tâm.

Nhưng thằng họ Cừu dám động đến con trai ông ta, Phó Tễ chắc sẽ không bỏ qua, dù Phó Hướng Ngung cuối cùng không sao, nhưng nếu hắn mất kiểm soát mà đánh dấu Omega nào đó, cũng sẽ rất khó xử.

 

Loading...