Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 2: Tiếp Quản Nhà Ăn Bệnh Viện 3
Cập nhật lúc: 2024-09-27 03:08:59
Lượt xem: 1,486
Anh ta trợn tròn mắt, không tin vào tà ma, liền gắp ngay miếng sườn xào tỏi bên cạnh nhét vào miệng.
Màu sắc vàng rộm, thơm nồng mùi tỏi, thịt mềm thơm ngon, ngoài giòn trong mềm, ăn một miếng là mê mẩn.
Lại húp một ngụm canh ngô, vị ngọt thanh đậm đà, nước canh thơm ngon, thịt mềm tan!
"Trời ơi! Gặp quỷ rồi! Thật sự có mùi vị!”
"Tôi c.h.ế.t bốn mươi mấy năm rồi, chưa từng được ăn cơm nóng hổi tươi ngon như vậy hu hu hu!”
"Thế này mà còn không ngon? Cái đám chê bai căn tin chắc là miệng kén chọn lắm!"
Tôi lặng lẽ dịch ghế ra xa, tránh bị nước bọt của anh ta b.ắ.n vào lúc quá khích.
Sau khi Dương Đại Sơn như gió cuốn ăn hết sạch sẽ, anh ta lau miệng đầy dầu mỡ.
Rồi anh ta nhướng mắt nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng hẳn ra.
"Em gái, đừng giấu nữa, tôi sớm biết cô là con người rồi.”
"Ban đầu định ăn xong rồi mới rút d.a.o c.h.é.m đầu cô, coi như là ban ân cho cô một bữa cơm trước khi chết.”
"Nhưng cơm cô nấu ngon quá, tôi không nỡ c.h.é.m nữa."
Nói đến ăn, vẻ hung dữ trong mắt anh ta biến mất, anh ta gãi đầu ngượng nghịu rồi gọi thêm một phần nữa.
Tôi nhanh chóng múc thêm cơm cho anh ta, rồi cảnh giác lùi ra xa.
Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, hóa ra con d.a.o trên đầu anh ta là để c.h.é.m người chơi...
Theo quy tắc, người từng cận kề cái c.h.ế.t sẽ được phó bản quỷ quái lựa chọn sẽ trở thành người chơi.
Người bị kéo vào trò chơi kinh dị, một khi c.h.ế.t là c.h.ế.t thật.
Chỉ có vượt qua ải mới có thể trở về hiện thực.
Ba vẫn đang đợi tôi về nhà, tôi không thể chết.
Tôi vẫn chưa tìm thấy mẹ bị lạc trong thế giới quỷ quái, tôi không thể chết.
Dương Đại Sơn trộn nước sốt vịt quay và cà tím hầm vào bát cơm trắng, vài miếng đã hết sạch.
Ngay lúc anh ta đặt bát đũa xuống, một luồng sáng trắng chói lòa bao trùm lấy anh ta.
"Cạch!"
Tiếng d.a.o rơi xuống đất vang vọng trong căn tin trống trải.
Sau khi ánh sáng trắng biến mất, vết thương chảy m.á.u trên đầu Dương Đại Sơn vậy mà đã biến mất.
Là thanh tẩy!
【Chữa khỏi Bệnh Quỷ: 1.】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, tôi hơi sững sờ, bỗng nhớ đến người bạn cũ ở phó bản trước.
Sau khi Trần Dương và Cao Minh được thanh tẩy, vết thương trên người họ cũng biến mất.
Nói cách khác, thanh tẩy = chữa trị?
Vậy nếu mọi người đều đến ăn cơm tôi nấu, tôi có cơ hội thanh tẩy chữa trị cho họ không?!
Sau khi tìm ra cách vượt ải, hơi thở tôi trở nên gấp gáp, khát vọng sống trỗi dậy mãnh liệt.
-
Lúc này, Dương Đại Sơn hoàn hồn, anh ta nhìn con d.a.o dưới đất rồi đưa tay sờ lên vết thương không còn chảy m.á.u sau gáy anh ta.
Cuối cùng, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, do dự hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-2-tiep-quan-nha-an-benh-vien-3.html.]
"Cái này, cái kia... bệnh của tôi khỏi rồi sao?"
Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh ta, tôi cũng ngây người gật đầu.
"Là vì đã ăn cơm thơm cô nấu sao?"
Anh ta đỏ mặt, vội vàng hỏi dồn.
"Hình... hình như vậy."
Ít nhất hệ thống nói vậy.
Thấy tôi gật đầu khẳng định, Dương Đại Sơn kích động nhảy dựng lên khỏi ghế, xoay vòng vòng tại chỗ.
Rồi anh ta lôi chiếc điện thoại cục gạch cũ kỹ ra gọi điện thoại với vẻ mặt rạng rỡ.
"Alo, Tiểu Sơn, ba chúng ta sắp c.h.ế.t rồi, mau đến bệnh viện!"
Người em trai Dương Tiểu Sơn ở đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên, sắp xếp lại câu chữ:
"Mộ ba cỏ mọc cao hai mét rồi mà..."
"Cứ đến bệnh viện xem ba đi!"
Chuyện này không thể giải thích qua điện thoại nên Dương Đại Sơn chỉ có thể dặn dò em trai mau đến rồi cúp máy.
Ngay sau đó, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác.
"Alo, chú ba, ba cháu sắp c.h.ế.t rồi, mau đến bệnh viện!"
Người chú ba họ Dương ở đầu dây bên kia kinh ngạc đến mức làm rơi cả cái cuốc trên tay.
"Ba mày c.h.ế.t rồi? Sao giọng mày vui như sắp lấy vợ thế?"
"Còn vui hơn lấy vợ, mau đến đây!"
Gọi hết một vòng điện thoại, Dương Đại Sơn mới luyến tiếc trả lại khay cơm cho tôi.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Được cứu rồi, được cứu rồi, em trai và ba tôi đều sắp được chữa khỏi bệnh rồi!"
Vừa lẩm bẩm vừa hào phóng vung tay gọi ba mươi hộp cơm.
Nhận được đơn hàng lớn, tôi lập tức vào bếp đóng gói.
"Xác suất chữa khỏi chỉ có 20%, tôi không dám đảm bảo ăn vào là khỏi hẳn."
"Không sao không sao! Tôi muốn thử mọi cách!"
Dương Đại Sơn như sói đói vồ mồi, giật lấy hộp cơm từ tay tôi.
Căn tin không có quỷ đến ăn, ba mươi hộp cơm quá nhiều, một mình anh ta không mang hết được.
Tôi tốt bụng đề nghị giúp anh ta mang đến phòng bệnh.
Dương Đại Sơn vô cùng cảm động, tinh thần hữu ái này đã sớm không còn tồn tại trong thế giới quỷ quái.
Anh ta nhìn vào bảng tên nhân viên của tôi rồi vỗ vai tôi.
"Bà chủ Lê, tôi cho cô năm sao, tặng cả cờ khen nữa!”
"Sau này ở bệnh viện tôi sẽ bảo kê cho cô! Cô cứ yên tâm nấu ăn, đợi mọi người khỏi bệnh rồi tôi sẽ g.i.ế.c cô!"
Tôi xách hộp cơm nặng trĩu, bị vỗ vai loạng choạng, run rẩy đáp:
"Ơ, anh Dương, vẫn g.i.ế.c ạ?"
Dương Đại Sơn ngơ ngác gãi đầu, có chút hoang mang.
"Giết chứ, sớm muộn gì cũng g.i.ế.c mà."
"... À."