Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-11-19 13:52:00
Lượt xem: 162
Bàn tay của Tống Hà rộng lớn và ấm áp, lòng bàn tay còn mướt mồ hôi, hơi dính dính, nhưng bị hắn nắm tay, Nguyễn Du không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy an tâm hơn. Thực ra trước đó ở trong ngục, nàng vẫn khá sợ hãi, nhớ lại cảnh phụ thân và huynh trưởng bị giam trong ngục, lòng nàng co rút đau đớn…
Nhưng là, ngay khi Tống Hà xuất hiện, nàng không còn sợ hãi gì nữa.
“Người hãm hại nàng là Phương Ánh Nhu, biểu muội của Lục Hoài Ngọc, nàng ta đã đi tìm nạn nhân, đưa thuốc cho nạn nhân, nhằm hãm hại nàng.” Ra khỏi ngục, Tống Hà nói.
Nguyễn Du ngẩn người một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh của Phương Ánh Nhu, thật ra nàng cũng khá bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không phải điều gì quá bất ngờ. Tình ý của Phương Ánh Nhu dành cho Lục Hoài Ngọc, người sáng suốt thì ai cũng thấy, nếu vì Lục Hoài Ngọc, Phương Ánh Nhu làm ra chuyện này cũng có thể hiểu được.
Chỉ có điều, Nguyễn Du không thể hiểu, tại sao phải làm vậy? Vì một nam nhân không thích mình mà lại làm ra chuyện như thế…
Vì đã ở trong ngục một đoạn thời gian, nên trong nháy mắt vừa bước ra nhìn thấy ánh sáng, Nguyễn Du theo phản xạ muốn nheo mắt lại, nhưng Tống Hà nhanh hơn, hắn đưa tay che mắt nàng, thấp giọng nói: “Sẽ hơi chói mắt, nàng nhắm mắt lại trước, rồi chậm rãi mở ra.”
Nguyễn Du chưa bao giờ nghĩ rằng, người nóng tính như Tống Hà cũng có lúc dịu dàng như vậy. Nàng nghe lời Tống Hà, ngoan ngoãn làm theo, khi nàng mở mắt ra lần nữa, quả thật không thấy chói mắt nữa.
Tống Hà cúi đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần, Nguyễn Du thậm chí cảm nhận được hơi thở của Tống Hà. Mặt nàng đỏ lên, tim đập nhanh hơn một chút, rồi rút tay khỏi bàn tay Tống Hà. Tống Hà bỗng thấy tay mình nhẹ đi, cúi đầu nhìn thì thấy Nguyễn Du đã rút tay ra, trong lòng có chút mất mác.
Nhưng sự mất mác này vừa mới dấy lên, đã bị hành động tiếp theo của Nguyễn Du đè xuống. Bởi vì Nguyễn Du lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, cực kỳ dễ nghe: “Thực ra ở trong ngục thêm một chút cũng không sao, nơi đó không đáng sợ như tưởng tượng, bạn của huynh cũng rất tốt, huynh không cần phải vội vã như vậy, nhìn huynh kìa, trên trán đầy mồ hôi.”
Mang chút ý tứ hờn dỗi nũng nịu.
Tống Hà kéo khóe môi cười, trong lòng ấm áp, thần sắc rạng rỡ. Hắn nói: “Là ta quá lo lắng cho nàng.”
Nguyễn Du ngẩng mắt nhìn Tống Hà, ánh mắt hai người gặp nhau, quấn quýt cùng một chỗ.
Lục Hoài Ngọc đúng lúc này đến, hắn ta nhìn hai người đang nhìn nhau cười, trong lòng còn đau khổ hơn cả uống phải thuốc đắng, nhưng nhớ lại những lời Tiểu Phương thị đã nói với mình, chỉ có thể tiến lên nói: “Du muội muội… Ta thay Ánh Nhu xin lỗi muội, muội ấy không nên làm ra chuyện như vậy, khiến muội bị oan uổng. Nhưng ta và Nhu nhi lớn lên cùng nhau, ta hiểu tính cách muội ấy, muội ấy không thể làm ra chuyện g.i.ế.c người được, trong chuyện này chắc chắn có nội tình khác, mong Du muội muội giơ cao đánh khẽ, có thể tha cho muội ấy một lần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-147.html.]
Lục Hoài Ngọc dạo gần đây ăn uống không ngon, sắc mặt rất kém, giờ lại xảy ra chuyện này, càng làm hắn ta thêm tiều tụy, đã không còn phong thái rạng rỡ như khi Nguyễn Du lần đầu gặp hắn ta.
Tống Hà thấy Lục Hoài Ngọc, trong ánh mắt có chút tức giận, không trách hắn không kiềm chế được, thực sự là lời nói của tên nhãi Lục Hoài Ngọc quá mức vô liêm sỉ. Cái gì mà Nguyễn Du giơ cao đánh khẽ, tha cho Phương Ánh Nhu một lần? Phương Ánh Nhu chính là tự mình làm ra chuyện vi phạm pháp luật, thì phải nhận tội, Nguyễn Du rõ ràng là người bị hại, chính vì mưu kế của Phương Ánh Nhu mà Nguyễn Du vô tội bị giam trong ngục một ngày, giờ Lục Hoài Ngọc còn mặt dày yêu cầu Nguyễn Du tha cho Phương Ánh Nhu?
Thật sự buồn cười!
Mỗi bước mỗi xa
Tống Hà đang định mắng vài câu, thì Nguyễn Du đã lên tiếng. Biểu hiện của nàng nhàn nhạt bình tĩnh, không như Tống Hà đang kích động. Đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng nhìn về phía Lục Hoài Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Lục công tử, lời này của công tử nói không thỏa đáng rồi. Nói cho cùng, ta chỉ là một người bị hại, chính vì biểu muội của công tử không hiểu chuyện, mới khiến ta bị giam trong đại lao, nếu không nhờ Tống Hà kịp thời điều tra rõ chân tướng, e rằng giờ này ta vẫn còn ở trong ngục. Biểu muội của công tử có làm ra chuyện g.i.ế.c người hay không ta không rõ, nhưng cũng mong Lục công tử hiểu rằng, nếu thật sự không phải nàng ta làm, thì tri huyện đại nhân sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng ta, nhưng nếu người đó thật sự vì nàng ta mà chết, nàng ta g.i.ế.c người thì đền mạng. Việc công tử nên làm bây giờ là giúp điều tra rõ chuyện này, nếu công tử muốn chứng minh biểu muội của mình trong sạch, hãy đưa ra bằng chứng tương ứng, chứ không phải đến đây yêu cầu ta giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho lệnh muội, điều này thật sự quá mức vô lý.”
Nguyễn Du dừng lại một chút, thấy sắc mặt Lục Hoài Ngọc ngày càng tái nhợt, thở dài nói: “Ta không phải là người thân của người chết, cũng không phải là luật pháp, dùng cái gì để giơ cao đánh khẽ?”
Thực ra Lục Hoài Ngọc cũng hiểu điều này, trước đây hắn ta không chịu đến cũng vì lý do đó, nhưng không thể lay chuyển được Tiểu Phương thị, nên mới thỏa mãn mong muôn của bà ta mà đến đây cầu xin Nguyễn Du. Bởi vì Nguyễn Du hiện đang ở trong Tống phủ, Tống lão gia lại là tri huyện của huyện Thanh Hà, nếu có Nguyễn Du bên cạnh cầu xin, không nói gì khác, Phương Ánh Nhu trong ngục cũng sẽ có người chăm sóc.
Nhưng lời của Nguyễn Du vừa rồi khiến hắn ta mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm chỗ nào đó để chui vào.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới ấp úng nói: “Là ta quá mức đường đột…”
Nguyễn Du gật đầu, môi mím lại nói: “Lục công tử đi thong thả.”
Trong lòng Lục Hoài Ngọc đau đớn, nhìn vẻ mặt xa cách của Nguyễn Du, môi hắn ta mấp máy nhưng không biết nói gì, chỉ có thể cười gượng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lâu sau mới nói: “Du muội muội, hẹn gặp lại.”
Hắn ta không biết câu hẹn gặp lại này có còn cơ hội gặp lại được hay không. Hắn ta bỗng nhớ lại buổi chiều lần đầu gặp Nguyễn Du, gió nhẹ thổi, chim hót hoa thơm, nàng cười tươi như hoa, đôi mắt sáng rực như ánh sao. Nàng dịu dàng và tốt bụng, thật là một cô nương vô cùng tốt.
Chỉ tiếc rằng, hắn ta sợ rằng mình đã định phải bỏ lỡ nàng, vậy thì hy vọng Tống Hà sẽ đối xử tốt với nàng.
Lục Hoài Ngọc mỉm cười, mang theo chút tự giễu.