Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-11-19 13:55:08
Lượt xem: 166
Vụ án của Phương Ánh Nhu đã được kết thúc sau ba ngày, nàng ta thực sự không g.i.ế.c người, gói thuốc mà nàng ta gửi cho người ăn xin chỉ đơn thuần là thuốc làm đau bụng, chỉ có điều trong thuốc đau bụng đó có một vị thuốc phạm vào “thập bát phản”*, kỵ với một vị thuốc mà Nguyễn Du đã kê cho người ăn xin để chữa cảm, dẫn đến cái c.h.ế.t của người ăn xin.
*thập bát bản: về 18 loại thuốc tương phản kiêng kỵ nhau, không nên uống cùng.
Dù Phương Ánh Như không có ý định lấy mạng người ăn xin, nhưng người ăn xin Đại Lưu thật sự đã c.h.ế.t vì nàng ta, cuối cùng Tống huyện lệnh đã phán nàng ta ngồi tù một năm, để răn đe.
“Tiểu thư, cái đèn lồng này cũng phải mang đi sao?” A Tương nhìn chiếc đèn lồng thỏ nhỏ trong tay Nguyễn Du hỏi.
Nguyễn Du gật đầu: “Ừm, mang đi.” Chiếc đèn lồng này là lần đầu tiên Tống Hà làm tặng cho nàng, mặc dù nhìn không đẹp lắm, nhưng nàng rất thích, lần này đi Dương Châu còn không biết khi nào mới trở về, tự nhiên phải mang theo.
Mấy ngày trước ở trong viện của Mục thị, nàng đã công nhận tình cảm của mình, ban đầu Mục thị và Tần thị có ý định tổ chức hôn sự cho hai người, nhưng Tống Hà lại nói hắn muốn đợi đến khi Nguyễn gia được minh oan rồi mới thành thân với Nguyễn Du. Nguyễn Du biết, Tống Hà đang lo lắng cảm xúc của nàng.
Một ngày Nguyễn gia chưa được minh oan, một ngày nàng cũng không muốn gả.
Bọn họ đã bàn bạc, năm ngày nữa sẽ đi thuyền đến Dương Châu, hôm nay là ngày thứ tư, chỉ còn chờ sắp xếp hành lý, ngày mai có thể lên đường. Mặc dù Nguyễn Du đã ở Tống phủ hơn ba tháng, nhưng Tống phủ lại là nơi trú ẩn của nàng sau khi gia đình gặp chuyện, giờ phải đi, lại cảm thấy có chút không nỡ.
Nàng đứng trước cửa sổ nhìn từng cây cỏ trong sân, cảm thấy chút buồn bã, không biết lần này trở về Dương Châu, sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao, nàng chỉ hy vọng mình sẽ không làm liên lụy đến Tống Hà…
“Tiểu thư, hành lý đã sắp xếp xong, còn gì cần mang đi nữa không?” A Tương đi tới hỏi.
“Không cần đâu, A Tương, lần này ta về Dương Châu với Tống Hà, ngươi không cần đi theo, cứ ở đây chờ bọn ta.” Nguyễn Du nói. Trước đây A Tương đi theo nàng là vì không có chỗ nào để đi, nhưng từ khi đến Thục Trung, A Tương cũng hòa hợp với mọi người trong Tống phủ, lần này đi Dương Châu còn chưa biết sẽ đối mặt với điều gì, ít đi một người sẽ ít đi một phần nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-150.html.]
Nhưng A Tương nghe xong lời Nguyễn Du, lập tức lắc đầu: “Tiểu thư, sao có thể như vậy, nếu A Tương không đi cùng tiểu thư, thì trên đường ai sẽ hầu hạ tiểu thư đây?”
Tuy nói Nguyễn Du từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng không có nghĩa là nàng không thể sống nếu không có tì nữ hầu hạ, nên nàng lắc đầu nói: “A Tương, ngươi nghe ta nói, ta không cho ngươi đi là vì tốt cho ngươi, ngươi còn nhớ chuyến chúng ta đến Thục Trung đã gặp những người đó không? Tuy nói sau khi đến Thục Trung, chúng ta không gặp lại nhóm người đó nữa, nhưng lần này trở về, bọn họ sẽ không tha cho ta. Nếu ngươi đi theo, ta sợ…”
“Tiểu thư, mạng của A Tương này là do tiểu thư cho, A Tương không sợ chết.” A Tương nói, thời điểm nhìn Nguyễn Du tỏ vẻ đáng thương, như thể nếu Nguyễn Du không đồng ý cho nàng ta đi cùng đến Dương Châu, nàng ta sẽ khóc ra vậy.
Nguyễn Du thở dài: “Cần gì phải như vậy?”
A Tương mỉm cười, nói: “Tiểu thư, A Tương từ nhỏ đã vào phủ làm tì nữ cho tiểu thư, tiểu thư và phu nhân, lão gia, thiếu gia đều rất tốt, chưa bao giờ đánh phạt bọn hạ nhân, lúc đó trong thôn của nô tì có nhiều nữ tử như nô tì bị bán đi, bọn họ bị bán đến nơi khác, sống không tốt chút nào… Trước đây nô tì luôn nghĩ, tiểu thư xinh đẹp, có học thức, lại biết y thuật, thật sự là người tốt nhất trên đời, nô tì thầm nghĩ không ai xứng với tiểu thư…
“Nhưng nô tì không hiểu, tại sao một tiểu thư tốt như vậy lại phải trải qua những chuyện không tốt thế kia… Lão gia, phu nhân và thiếu gia lần lượt gặp chuyện, tiểu thư trong những ngày đó mỗi ngày đều khóc… A Tương thấy thật đau lòng. Tiểu thư, thực ra nói ra thì A Tương còn lớn hơn người nửa tuổi, mặc dù nhiều lúc tiểu thư trông có vẻ bình tĩnh ổn trọng hơn, nhưng trong lòng A Tương vẫn coi tiểu thư như muội muội. Khi đó mọi người đều đi hết, sợ bị liên lụy, không ai muốn ở lại…
“Thực ra lúc đó Bình An đã muốn nô tì đi cùng hắn, nhưng nô tì đã từ chối.” A Tương cười, dung mạo của nàng ta không nổi bật, đứng trước Nguyễn Du càng thêm nhạt nhòa, nhưng khi nàng ta cười lên sẽ hiện ra một chiếc răng khểnh nhỏ, rất đáng yêu, nàng ta hỏi: “Tiểu thư, nguời còn nhớ Bình An không?”
Mỗi bước mỗi xa
Lời của A Tương kéo Nguyễn Du về quá khứ, nàng gật đầu: “Nhớ, nhi tử của Bình quản gia, ngươi và hắn…”
A Tương gật đầu: “Vâng, tiểu thư không nhìn ra sao, Bình An thích nô tì đấy, ban đầu bọn nô tì đã nói, chờ tiểu thư thành thân trước, rồi bọn nô tì sẽ cùng cầu xin phu nhân chấp thuận cho bọn nô tì, không ngờ lại… Khi đó mọi người đều đi hết, Bình An cũng muốn đi, hắn bảo nô tì đi cùng hắn. Nhưng nô tì cảm thấy không được, tiểu thư không còn phụ mẫu và huynh trưởng, nếu lại mất đi nô tì thì phải làm sao, nên nô tì không nghĩ ngợi gì mà từ chối hắn, lúc đó nô tì đã quyết tâm, nô tì phải ở bên tiểu thư, tiểu thư đi đâu, A Tương sẽ đi theo đó.”
Nguyễn Du thật sự không biết lại có chuyện như vậy, khi A Tương ở lại, nàng chỉ nghĩ rằng A Tương không có chỗ nào để đi… Không ngờ nàng ta vì mình mà từ chối người mình thích. Nàng hỏi: “Vậy ngươi với Bình An…?”
A Tương không giống Nguyễn Du khổ sở như thế, cười nói: “Nô tì nói với hắn, nếu có duyên thì sẽ gặp lại, nếu không có duyên thì sẽ vong vu giang hồ. Tiểu thư, nô tì nói những điều này không phải vì gì khác, chỉ muốn nói… tiểu thư, người hãy cho nô tì đi cùng đến Dương Châu! Nô tì không thể nhìn một mình người đến đó… Dù có Tống thiếu gia đi cùng, nô tì cũng không yên tâm…”