Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-11-19 14:13:37
Lượt xem: 53
Nguyễn Du thấy vậy, mới thổi tắt nến, mở cửa đi ra ngoài.
Tống Hà vẫn đang đứng ngoài chờ, nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu nhìn lại: “Tiểu Ngư nhi, A Tương… bị thương có nặng không?”
Nguyễn Du lắc đầu, mím môi nói: “Cũng không sao, không trúng vào chỗ hiểm, ta đã bôi thuốc cho nàng ấy rồi, m.á.u cũng đã cầm lại.”
“Vậy thì tốt.” Tống Hà nghe vậy, trong lòng như trút được gánh nặng. Hắn hiểu rằng, nếu A Tương có chuyện gì, có lẽ Nguyễn Du sẽ càng đau khổ hơn, “Vừa nãy bọn người đó…”
Tống Hà trầm ngâm, nhưng câu nói của hắn chưa nói hết đã bị Nguyễn Du cắt ngang: “Bọn người đó… trước đây ta đã từng gặp… trên đường ta và A Tương đi Thục Trung, từng bị bọn họ truy đuổi, lúc đó hai chúng ta may mắn thoát được, sau đó cũng không gặp lại bọn họ, ta tưởng… tưởng rằng người đứng sau đã ngừng tay, không ngờ lại xuất hiện lần nữa…”
“Các nàng đã từng bị truy đuổi?” Tống Hà nhíu mày.
Vừa rồi hắn đã thấy thân thủ của bọn người đó, nhiều người như vậy, dù hắn có học võ, nhưng nếu thật sự đánh nhau, hắn cũng chưa chắc đã thắng. Mà Tiểu Ngư nhi trên đường đi Thục Trung lại bị bọn người như vậy truy đuổi, chắc chắn đã phải chịu không ít khổ sở mới an toàn đến được Thục Trung.
Nhưng lúc đó hắn lại vì không thích tiểu cô nương yếu đuối, mà có thái độ như vậy với nàng.
Nhớ lại những chuyện vô liêm sỉ mà mình đã làm, Tống Hà hối hận không thôi. Lúc đó nàng chỉ là một tiểu cô nương mới đến nơi xa lạ, nhà lại gặp chuyện như vậy, trong lòng chắc chắn rất sợ hãi, tổ mẫu đã rõ ràng dặn hắn phải đối xử tốt với nàng…
Tống Hà nghĩ đến đây, trong lòng đau nhói. Hắn bước vài bước tới trước mặt Nguyễn Du, đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu nàng, giọng nói có chút khàn: “Tiểu Ngư nhi…”
“Có chuyện gì sao?” Nguyễn Du không hiểu hành động đột ngột của hắn, ngạc nhiên hỏi.
Tống Hà lắc đầu: “Không có gì, nàng cứ tiếp tục nói đi.”
Nguyễn Du liền kể lại toàn bộ những tình huống nguy hiểm lúc đó, cuối cùng hơi tinh nghịch cười nói: “Sau đó ta và A Tương trốn dưới gầm xe ngựa, mới thoát được một kiếp, đừng nhìn bọn hắc y nhân dữ tợn, thực ra đầu óc không đủ nhanh nhạy.”
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-167.html.]
Nàng cố ý nói như vậy, thấy vẻ mặt Tống Hà nghiêm nghị, giữa lông mày có chút lo lắng, biết hắn thương xót mình nên mới đùa giỡn.
Quả nhiên, sau khi Tống Hà nghe xong, không nhịn được mà cười lên.
Nhưng vì vậy lại làm tổn thương đến vết thương trên cánh tay, trước đó trong lúc giao đấu với bọn hắc y nhân, khi thấy thanh kiếm suýt đ.â.m vào Nguyễn Du, hắn đã muốn bảo vệ nàng, không ngờ lại bị hắc y nhân lợi dụng, đ.â.m một nhát vào cánh tay. Vừa rồi vì tình huống căng thẳng, hắn đã quên mất mình bị thương.
“Shhh——” Tống Hà hít vào một hơi.
“Sao vậy?” Nguyễn Du nghe xong, lo lắng hỏi, chưa đợi Tống Hà trả lời, đã tự mình kiểm tra chỗ hắn bị thương, thấy cánh tay Tống Hà đã bị m.á.u thấm ướt, một số vết m.á.u đã khô lại.
Nàng nhíu mày, đau lòng không thôi, miệng thì không ngừng phàn nàn: “Sao lại bị thương mà không nói với ta một tiếng, mau để ta xem thử vết thương nặng không? Có đau hay không?”
Nói xong, Nguyễn Du đưa tay kéo tay áo Tống Hà lên, thấy vết thương không sâu lắm, mới thở phào một hơi.
Tống Hà thấy nàng lo lắng như vậy, không những không thấy đau, ngược lại trong lòng lại vui vẻ, hắn mỉm cười: “Không đau, nàng không nói, ta cũng quên mất.”
“Cái này mà cũng quên hả? Sao không quên luôn cả bản thân mình?” Nguyễn Du tức giận không thôi, mím môi nói. Nhưng nói xong lại cảm thấy lời mình có chút nặng nề, dù sao nếu không phải vì mình, Tống Hà cũng sẽ không bị thương, càng không đến kinh thành chỉ để giúp gia đình mình minh oan.
Nàng cắn môi, giọng điệu mềm mỏng lại một ít: “Ta sẽ lo lắng.”
“Gì cơ?” Tống Hà chớp chớp mắt, rõ ràng đã nghe rõ những gì Nguyễn Du nói, nhưng vẫn giả vờ hỏi lại.
Mặt Nguyễn Du đỏ như tôm luộc, nhưng vẫn nhỏ giọng lặp lại: “Ta sẽ lo lắng cho huynh, Tống Hà, ta không muốn huynh bị thương.”
“Được rồi, vậy từ nay về sau, nhất định sẽ không để nàng lo lắng.” Tống Hà nhẹ cười, quay đầu nhìn Nguyễn Du, thấy nàng cúi đầu, đang giúp hắn xử lý vết thương, hàng mi của nàng dài và cong, dưới ánh trăng như quạt hương bồ nhẹ nhàng lay động, chỗ vết thương truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng không biết tại sao, giờ đây hắn cảm nhận được, ngay cả không khí cũng ngọt ngào.
Tiểu Ngư nhi của hắn, thật sự quá ngọt ngào.