Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-10-26 20:28:57
Lượt xem: 159
“Tiểu thư, tính tình Tống thiếu gia cứng đầu như vậy, ngay cả Tạ công tử cũng không khuyên được hắn, hắn có chịu nghe lời tiểu thư không?” A Tương suy nghĩ về tính cách của Tống Hà, không khỏi cảm thấy lo lắng. Hắn thường xuyên trêu chọc tiểu thư, e rằng sẽ không dễ dàng nghe lời nàng.
Nguyễn Du cũng không biết có được hay không, nhưng khi nghe Tạ Thính nói Tống Hà bị côn trùng cắn một mảng lớn, còn không chịu bôi thuốc, nàng chỉ nghĩ rằng Tống Hà nhất định phải bôi thuốc. Nàng nhìn chằm chằm vào lọ thuốc mỡ trong tay, mím môi nói: “Thử xem đã rồi nói.”
Khoảng chừng hai khắc sau, nàng và A Tương đã đến nơi đấu dế.
Nơi này có rất nhiều người vây quanh, nhóm này nhóm kia tụm lại thành vòng tròn, hò hét cổ vũ cho những con dế đang chiến đấu: “Cố lên cố lên, đánh c.h.ế.t nó đi——”
Âm thanh có chút ồn ào, A Tương nhíu mày, thầm nghĩ Tống thiếu gia thật là, đi đâu không đi, lại chọn đến đây. Nguyễn Du quét mắt một vòng, lập tức nhìn thấy Tống Hà đang ngồi trên ghế dài.
Vẫn bất kham như thường ngày, hắn một chân đặt lên ghế, người nghiêng về phía trước nhìn vào cái rổ nhỏ, không giống như những người khác đang la hét ầm ĩ. Qua một lúc, hắn dường như thắng, cười hớn hở thu lại tờ ngân phiếu thắng cược, tay ôm con dế mà hắn mang ra: “Thường Thắng tướng quân, ta thật sự không nuông chiều mi vô ích, lại còn giúp lão tử thắng được tiền.”
Một vài người đứng xem ghen tị nói: “Tống gia, ngươi nói xem ngươi đã thắng bao nhiêu lần với Thường Thắng tướng quân này, khi nào mới để chúng ta thắng một lần? Hay là… bán Thường Thắng tướng quân này cho ta đi?”
Mỗi bước mỗi xa
‘Thường Thắng tướng quân’ là biệt danh của con dế mà Tống Hà nuôi, vì nó lên sàn đấu chừng từng bại lần nào. Tống Hà đã nuôi hơn mười con dế, nhưng thích nhất là con này.
Thấy có người muốn mua Thường Thắng tướng quân của mình, hắn hừ một tiếng, nhảy xuống khỏi ghế: “Tiểu gia ta còn muốn để ngươi thắng cơ, nhưng cũng phải có bản lĩnh thắng tiền của tiểu gia chứ? Thường Thắng tướng quân của ta đã bất bại, còn có thể bán cho ngươi ư? Ngươi má nó vẫn chưa tỉnh mộng hả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-49.html.]
Người nọ tên là Ngô Thường, cũng là một kẻ ăn chơi nổi tiếng ở huyện Thanh Hà, sở thích lớn nhất của hắn ta là đấu dế. Nhưng hắn ta đã đấu dế lâu như thế, đánh bại không ít người, vẫn không thể thắng được Tống Hà.
Ngô Thường thấy con dế của mình bị chê bai, vội nói: “Con Đấu Chiến Thần này của ta cũng rất oai phong, ngoài việc không đánh lại Thường Thắng tướng quân của ngươi, người ở đây có ai không phải là bại tướng của ta?”
Hắn ta lại nói với vẻ tự hào, nhưng Tống Hà chỉ cười: “Ngươi gọi nó là Đấu Chiến Thần, lão tử thì thấy không bằng đổi tên thành gà mờ thì hơn, thật là mất mặt. Sau này đừng lấy con gà mờ này đi đấu với Thường Thắng tướng quân của ta, thắng dễ quá thì không thú vị.”
“Nay Tống Hà, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi!” Người nọ có vẻ không vui, “Ngươi có dám không dùng Thường Thắng tướng quân của ngươi, chỉ cần chọn một con dế ở đây đấu với Đấu Chiến Thần của ta một lần không?!”
“Đúng đúng đúng, đấu một lần, đấu một lần!” Dưới có nhiều người hò reo, phần lớn là những kẻ đã thua dưới tay Thường Thắng tướng quân, bọn họ chưa bao giờ thắng Tống Hà, chỉ muốn thắng hắn một lần. Trong mắt bọn họ, Tống Hà không thua là nhờ có Thường Thắng tướng quân, nếu không dùng nó thì chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ.
Tống Hà không hề sợ hãi, cười đầy kiêu ngạo, đang định đồng ý thì Nguyễn Du vừa lúc đi đến, kéo tay áo hắn lại, nói: “Tạ Thính nói ngươi bị côn trùng cắn nổi lên nhiều nốt sần đúng không? Nếu thật sự như vậy, thì cần phải bôi thuốc, nếu không rất có thể sẽ bị nhiễm trùng, ngươi trước tiên về bôi thuốc đi, đợi bôi thuốc xong hãy quay lại đấu dế, được không?”
Giọng nàng có chút khàn, nhưng vẫn rất dễ nghe.
Thành tây trong huyện Thanh Hà là nơi khá hỗn loạn, nơi này ngư long hỗn tạp, đột nhiên có một nữ tử dung nhan thanh lệ như vậy xuất hiện, không tránh khỏi thu hút ánh nhìn của nhiều người. Kể từ khi Nguyễn Du xuất hiện, nhiều đôi mắt đã đổ dồn vào nàng, cho đến khi nàng đến bên cạnh Tống Hà, những ánh mắt không có ý tốt mới thu lại.
Nữ nhân của Tống Hà, bọn họ không dám động đến.
“Sao ngươi lại đến đây?” Tống Hà thấy Nguyễn Du, nhíu mày. Nhìn Nguyễn Du, rồi nhìn xung quanh có nhiều nam nhân như thế, Nguyễn Du như một con cừu lạc giữa bầy sói, “Ai bảo ngươi đến đây? Có phải Tạ Thính không? Khi về ta nhất định phải dạy dỗ hắn một trận.”