Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-06-25 17:47:16
Lượt xem: 192

Quý Lâm Xuyên vừa thấy Tang Tiếu, vẻ mặt cũng tự nhiên ôn hòa hơn. Anh đưa tay véo mũi Tang Tiếu, trêu chọc hỏi: “Đẹp trai hơn trước hả?”

Mặt mày Tang Tiếu cười cong cong, cực kỳ thẳng thắn khen: “Đại sư huynh, anh vẫn luôn rất tuấn tú! Cho dù mặc cái gì đều rất tuấn tú!”

“Bé Tang Tiếu, em không thể nặng bên này nhẹ bên kia.” Quý Kỳ Tây không nhìn vẻ mặt khoe khoang của Quý Lâm Xuyên, cầm cái ghế ngồi ở đối diện Tang Tiếu: “Em không nhìn lại người đại diện của em xem, không đẹp trai à? Không thể so độ đẹp với đại sư huynh của em à?”

Tang Tiếu bị Quý Kỳ Tây hỏi đến ngẩn ra. Hai người quen nhau đã mấy tháng, cô cũng chưa nhìn kỹ. Tang Tiếu nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả ra tướng mạo Quý Kỳ Tây ở trong đầu: “Phong cách hai người không giống nhau.”

Quý Kỳ Tây thấy Tang Tiếu nghiêm trang trả lời, bật thốt: “Vậy em thích phong cách nào?”

Quý Kỳ Tây vừa hỏi xong đã hối hận, thậm chí anh thấy gò má mơ hồ bị đau. Ai bảo trước đó không lâu anh vừa ở trong lòng không khiêm tốn nói mình hiểu chuyện lại lễ phép.

Thật là thấy quỷ, thế mà anh không quản được miệng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tang Tiếu đau khổ xoa xoa huyệt thái dương, rất thành khẩn hỏi: “Phải chọn một cái à? Có thể đều thích hết không? Khẩu vị kem có thể lần lượt chọn từng phần, phong cách cũng được chứ?”

“Được.” Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên gần như đồng thanh. Hai người trả lời xong, liếc nhau, đều nhìn thấy ánh mắt không phục trong mắt nhau.

[Cốc cốc cốc]

Gõ cửa xong, nhân viên thò đầu vào: “Cô Tang, trang phục biểu diễn của cô vừa đến rồi. Chúng ta đi thay chứ?”

“Ừ!”

Trước khi Tang Tiếu rời đi, quay đầu lại nhìn về phía Quý Lâm Xuyên, cười đến xán lạn: “Đại sư huynh, chút nữa anh cố gắng lên nha! Em thay quần áo xong sẽ ở ngay hậu trường lén xem anh biểu diễn!”

Quý Lâm Xuyên cười trả lời: “Có em xem, anh phải nâng hoàn toàn tinh thần vượt xa phát huy người thường. Tang Tiếu, em chờ xem. Đại sư huynh giúp em đưa bầu không khí toàn trường đến tối cao.”

Hai người song ca được xếp ở nửa tiếng sau khi mở màn, Tang Tiếu hóa trang xong có thể ở hậu trường hoàn chỉnh thưởng thức mấy bài hát.

Nghe vậy, Tang Tiếu đột nhiên lo lắng. Cô nắm chặt chốt cửa, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư huynh, em sẽ không làm anh liên lụy chứ? Nhỡ đâu những người đến xem buổi biểu diễn của anh thất vọng thì sao?”

Quý Lâm Xuyên đưa tay xoa xoa đầu Tang Tiếu: “Đoạn thời gian trước em đi học không phải đã có tiến bộ rõ ràng à? Hơn nữa trước kia cũng phát hành album ca nhạc, phản hồi trên mạng rất tốt. Đừng lo lắng.”

“Nhỡ đâu.” Rốt cuộc Tang Tiếu không tự tin nhiều năm như vậy, cho dù bây giờ tự tin, thỉnh thoảng cũng sẽ hoài nghi bản thân: “Nhỡ đâu em sai lầm, liên lụy đại sư huynh.”

Trên tay Quý Kỳ Tây đang gập gì đó, ngoài miệng hỏi Tang Tiếu: “Em không tin mình thì cũng phải tin đại sư huynh của em chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-312.html.]

Tang Tiếu gật đầu: “Đương nhiên tin chứ.”

“Vậy là được rồi.” Quý Kỳ Tây chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Tang Tiếu: “Sư huynh của em đã biểu diễn biết bao nhiêu buổi diễn lớn nhỏ, tình huống bất ngờ nào mà không gặp? Em có liên lụy, sư huynh em cũng có thể giải quyết tốt đẹp lại không cho những người khác nhìn ra. Em có tin không?”

Qua chốc lát, Tang Tiếu do dự nhìn Quý Lâm Xuyên: “... Tin.”

Quý Lâm Xuyên tức cười. Quả nhiên anh không học được cách an ủi của Quý Kỳ Tây, người bình thường thật sự không có được tự tin như Quý Kỳ Tây.

Quý Kỳ Tây đưa tay phải đến trước mặt Tang Tiếu, mở tay ra: “Mới tìm được tờ giấy, gấp hai ngôi sao nhỏ. Chờ em hoàn thành xong hai buổi biểu diễn, lấy về dán lên kim tự tháp của em đi.”

Vừa thấy ngôi sao nhỏ, Tang Tiếu không còn thấy gì cả như thỏ con nhìn thấy đồ ngon, mặt mày hớn hở nhận lấy ngôi sao nhỏ: “Em cố gắng dán được cả hai ngôi sao lên!”

“Ừ, cố gắng lên.”

Mãi đến khi Tang Tiếu thay xong áo quần diễn, nụ cười trên mặt cũng chưa tắt. Vừa nghĩ tới một thời gian nữa là cô có thể dán đầy tầng bốn kim tự tháp, chênh lệch giữa cô và mọi người cũng ngắn hơn một chút, Tang Tiếu nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu đều thấy sáng hơn đẹp hơn trước đó, khiến tâm tình người khác vô thức cũng tốt theo.

Rất nhanh, buổi biểu diễn từ thiện cuối cùng của Quý Lâm Xuyên được mở màn. Tang Tiếu ở hậu đài len lén nhìn ra bên ngoài, liếc mắt thấy tràn ngập sân vận động đều là đèn màu xanh lam.

Fandom của Quý Lâm Xuyên lấy tên Cực Tinh, mà hiện nay Cực Tinh được chứng nhận có sáu màu: Màu đỏ, màu hồng, màu vàng, màu lục, màu lam, màu tím.

Những người hâm mộ chọn màu lam trong số sáu màu, màu lạnh trong suốt rất giống ấn tượng ngày thường Quý Lâm Xuyên cho bọn họ.

Địa điểm bọn họ chọn có sức chứa rất lớn, chỉ riêng chỗ ngồi đã hơn tám mươi ngàn chỗ. Thêm chỗ ngồi bên trong nữa, tổng cộng có thể chứa hơn chín mươi ngàn người. Mà lúc này, Tang Tiếu thấy rõ ràng, chỗ ngồi toàn trường đã đầy ắp!

Không chỉ đầy chỗ ở hiện trường, trong livestream buổi diễn cũng bị cư dân mạng chen chúc đến suýt thì sập.

Bình luận trên livestream cũng chi chít, không cài đặt khu vực hiển thị, có lẽ trên màn ảnh sẽ không thể nhìn thấy một chút xíu hình ảnh nào.

Trên sân khấu, một mặt đặc biệt thiết kế đèn tường, ánh sáng rực rỡ giống như pháo hoa bùng nổ trong buổi tối năm mới, màu bạc lấp lánh tô điểm ở phía sau Quý Lâm Xuyên.

Đồng thời, đèn led bố trí ở bốn phía chiếu ra vô số ánh sáng, phối hợp với nhịp trống tiết tấu cao, khiến những người ở chỗ này không khỏi nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng hò hét.

Quý Lâm Xuyên hát xong một bài, điều chỉnh tai nghe về vị trí thoải mái, hơi thở gấp: “Năm nay, với tôi mà nói rất đặc thù. Tôi đã gặp được một người rất quan trọng với tôi.”

Một câu nói, không có dấu hiệu nào đ.â.m rách tình cảm mãnh liệt hò hét của những người hâm mộ, làm hơn chín mươi ngàn người ở đây không khỏi nhỏ giọng lại.

“Ba năm trước, lúc lấy giải quán quân, rất nhiều người cũng gọi tôi là thiên tài âm nhạc. Thật ra…” Quý Lâm Xuyên cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, bình tĩnh nói: “Thật ra, tôi vốn có thể dự thi sớm hơn hai năm, nhưng tình hình không cho phép. Khi đó rất hài, tai trái của tôi bị bác sĩ chẩn đoán bị mất thính giác gián đoạn.”

Loading...