Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 353
Cập nhật lúc: 2024-06-27 17:49:40
Lượt xem: 188
Thương Mạt đóng vai bạn học không hợp với Tang Tiếu trong phim. Hai người xuất thân bất đồng, tính tình bất đồng, trời sinh đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
“Tang Tiếu, đợi chút nữa mình đều nhờ vào cậu.” Khi Thương Mạt bò lên giá cao, trái tim đập thịch thịch thịch, suýt nữa nhấc tay với chân cùng bên một lượt.
Tang Tiếu vỗ ngực, đầy tự tin đồng ý: “Yên tâm đi, mình giỏi mà!”
Thương Mạt nhớ đến Tang Tiếu vừa rồi chơi cầu gỗ xích đu các kiểu ở trên, lại xem vẻ mặt cực kỳ tự tin của Tang Tiếu vào giờ phút này, yên lặng nuốt xuống nước mắt chua xót. Tang Tiếu thật sự có thể hiểu nỗi sợ hãi của cô ấy ư?
Chờ năm, sáu diễn viên đóng vai học sinh đều lên giá cao, diễn viên đóng vai huấn luyện viên cũng vào chỗ.
Đàm Mễ nhìn màn ảnh camera, khẽ gật đầu với bên cạnh người. Người nọ thấy thế, vội hô to: “Action!”
“Mấy bạn nữ được chưa vậy? Ba người liên lụy toàn bộ mọi người à?” Chàng trai ở phía bên phải giá cao nhìn ba cô gái ở đối diện, có chút không kiên nhẫn: “Mười phút nữa mà mấy người làm không xong, chúng ta sẽ không thể huấn luyện đi trên dây. Quá thời gian đều sẽ bị phạt.”
Tang Tiếu từ phía sau đi lên trước, nhàn nhạt liếc người nói chuyện. Cô quay đầu lại nói với Thương Mạt và Dương Thiều Quang: “Tôi lên trước, hai cậu đi theo sau.”
“Ôi, cậu lúc nào cũng nhớ đến việc chơi trội nhỉ?”
Tang Tiếu nhướn mày, nhường chỗ cho Thương Mạt, lễ phép mỉm cười: “Cậu lên à?”
Thương Mạt: …
“Tôi...”
Dương Thiều Quang ở trong phim đóng vai người hiền lành, vẫn luôn ở điều hòa quan hệ của Tang Tiếu và Thương Mạt. Thấy thế, cô ta vội vàng kéo Thương Mạt lại: “Kiều Kiều, cậu đi đầu, chúng tôi đi theo sau cậu. Ba chúng ta đi cùng nhau là có thể được.”
“Được.”
Giọng nói của Tang Tiếu như mang theo một lực lượng, bất giác xóa đi sợ hãi của hai người. Mắt thấy Tang Tiếu đã dẫm lên miếng cầu gỗ xích đu thứ hai, cô cũng vội vàng không ngừng nghỉ đi theo phía sau Tang Tiếu.
Cốt truyện cầu gỗ xích đu trên giá cao rất thuận lợi. Trong lúc đó, nhân vật Thương Mạt đóng vai suýt bỏ cuộc thì được Tang Tiếu bắt lấy tay. Chờ đến khi đoàn người sắp đến đi thăng bằng trên cao, Tang Tiếu vẫn còn nắm tay Thương Mạt, mà Thương Mạt cũng chưa từng hất ra.
Tang Tiếu nhìn dây thép trước mắt, cười khẽ một tiếng. Rồi sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía ba chàng trai bên cạnh: “Nếu không mấy người chờ một chút. Tôi sợ mấy người thất bại quá nhiều lần, ảnh hưởng chúng ta phát huy.”
“Cậu ...” Chàng trai đầu tiên nói chuyện vốn muốn phản bác. Nhưng sau khi cậu ta nghĩ đến khi ba người Tang Tiếu dẫm cầu gỗ xích đu đúng là ít thời gian hơn bọn họ, tự tin phản bác nháy mắt không còn. Hơn nữa cậu ta bị Đinh Chiêu Dương đóng vai nam chính giữ chặt cánh tay, đơn giản thô lỗ nói: “Mấy người lên đi! Hy vọng mấy người đừng mất mặt! Hừ, con gái thì làm phi công gì, chưa đủ thêm phiền.”
Tính cách của nhân vật Thương Mạt đóng vốn là làm theo ý mình, tính tình nóng nảy. Cô nghe thấy cậu ta nói lời khinh thường phái nữ thì tức giận: “Cậu nói lại lần nữa?!”
Tang Tiếu túm Thương Mạt, lạnh lùng nhìn chàng trai đối diện: “Phái nữ không chỉ có thể làm phi công, cũng có thể một chân đá cậu xuống. Tin không?”
Trong lúc nói chuyện, Tang Tiếu thực sự hơi nâng chân trái lên.
Ba chàng trai: !!!
Tang Tiếu thấy ba người bị dọa rồi thì nhoẻn miệng cười: “Mấy cậu, ai nói thêm câu nữa, tôi cũng không đảm bảo có thể quản được cái chân này hay không, hiểu chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-353.html.]
Ba chàng trai nhận thua: “Hiểu.”
Huấn luyện viên phía dưới nhìn mấy người bên trên kì kèo thì lạnh giọng hô: “Năm phút! Làm không xong sẽ phạt thêm!”
Tổ sáu người rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, thậm chí ở hạng mục đi thăng bằng trên cao, hai người trong đội vốn có chút xích mích giới tính cũng giúp nhau. Mà Tang Tiếu, Thương Mạt, Dương Thiều Quang đóng vai ba nhân vật đều làm cả lớp nhận rõ một chuyện. Con gái không chỉ có thể làm phi công, hơn nữa có thể làm xuất sắc hơn so với bọn họ.
“Cắt!”
“Được rồi! Mọi người xuống dưới đi, tôi nhìn đau cả cổ!”
“Ye!” Thương Mạt là người sợ độ cao nhất trong mấy người. Cô vừa nghe thấy Đàm Mễ cho phép thì vô cùng hưng phấn: “Thế là có thể xuống... Á?!!”
Tiếng thét chói tai vang ở bên tai.
Người bên dưới lộp bộp một cái. Bọn họ ngẩng đầu nhìn hóa ra Thương Mạt quá vui mừng thế nên bước hụt! Sau khi Thương Mạt bước hụt, người ngả về phía trước trượt xuống. Tuy bọn họ thấy trên người Thương Mạt có dây bảo hộ nhưng vẫn bị chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra dọa.
Kết quả...
Bọn họ mới bị dọa đến một nửa, một nửa còn lại kia bị Tang Tiếu mạnh mẽ đạp về.
Tang Tiếu nhanh tay lẹ mắt, cả người thuận thế cúi xuống. Ngay sau đó, hai tay cô xuyên qua hõm nách Thương Mạt, trực tiếp kéo người lại. Tiếp đó, Tang Tiếu dùng động tác như vậy, ở trước mắt bao người mắt chữ A miệng chữ O, chậm rì rì xách Thương Mạt sợ hãi chưa tan về chỗ cũ.
Thương Mạt: ?
Những người khác: ??
Xách… xách về???
Người phía dưới cầm lòng không đậu dụi dụi mắt, đồng thời hoảng hốt dò hỏi người bên cạnh: “Vừa rồi tôi hoa mắt à? Tôi thấy Thương Mạt bước hụt thiếu chút nữa rơi xuống, vừa rơi một nửa bị Tang Tiếu xách lên rồi???”
Nghe vậy, người bên cạnh cũng nhẹ khẽ trả lời giống như chưa hoàn hồn: “Ừm, cậu hoa mắt rồi.” Tuy rằng tôi thật sự cũng nhìn thấy Thương Mạt bước hụt thiếu chút nữa rơi xuống, cũng nhìn thấy Thương Mạt vừa rơi một nửa được Tang Tiếu xách lên rồi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình hoa mắt.
Giống với người phía dưới, mấy diễn viên trên giá cao cũng mang vẻ mặt chỗ trống. Bọn họ được nhìn rõ hơn người phía dưới. Khi Thương Mạt ngã xuống, phản ứng thứ nhất của bọn họ là xong rồi, không nhúc nhích nổi, không duỗi được tay ra; phản ứng thứ hai là may mắn có dây thép.
Bọn họ còn đang ở trong phản ứng thứ hai, Tang Tiếu cũng đã đỡ Thương Mạt trở lại rồi. Không nói bọn họ ngây ra, Thương Mạt cũng ngây ra. Chỉ có chỗ cô buộc dây thép bởi vì rơi xuống mà sinh ra chút đau đớn đang nói cho cô, đoạn ký ức ngã xuống kia là thật. Cực kỳ thật!
Rốt cuộc Thương Mạt cũng hoàn hồn, oa mà một tiếng nhào về phía Tang Tiếu. Cô gân cổ gào lên giữa không trung cao 10 mét: “Tang Tiếu! Vừa rồi cậu phản ứng quá nhanh! Thế mà cậu có thể vớt mình lên. Ôi mẹ của con ơi, làm mình sợ muốn chết!”
Tang Tiếu luôn luôn rất có kiên nhẫn đối với người cùi bắp hơn cô ở thế giới tương lai. Cô duỗi tay vỗ vỗ lên tóc Thương Mạt, dùng giọng điệu người lớn dỗ trẻ con: “Chớ sợ! Chớ sợ!”
Những người khác bị giọng gào của Thương Mạt làm cho hoàn hồn. Bọn họ ngửa đầu nhìn Tang Tiếu ở giữa không trung, trong mắt đầy khâm phục và ngưỡng mộ.
Đặc biệt là tổ nhân viên công tác, bọn họ hận không thể cung phụng Tang Tiếu như tổ tông. Có Tang Tiếu ở đây, diễn viên khác không chỉ không trộm lười, thậm chí không có khả năng xảy ra chuyện!
Vân Mộng Hạ Vũ
Đàm Mễ trấn tĩnh hơn những người khác nhiều. Dù sao người phụ trách dây thép của ê-kíp bọn họ vẫn luôn cảnh giác. Bà ấy cúi đầu nhìn đoạn phim vừa quay được, nhỏ giọng dặn dò: “Chờ chút nữa cắt cả đoạn kia ra đi. Đưa vào phim chính, những cảnh quay trước và sau đó sẽ là cảnh hậu trường sau khi phim đực công chiếu.”
Hình ảnh cùng loại đã từng hiện thoáng qua trong đầu Đàm Mễ. So sánh với cái nắm tay trên cao, thời khắc sinh tử nào đó càng có thể kích phát tình nghĩa giữa bạn bè. Nhưng Đàm Mễ và biên kịch vẫn luôn không thể tìm được một hình ảnh thỏa đáng để thể hiện. Có hình ảnh diễn viên có thể làm được, hai người bọn họ lại không hài lòng. Có hình ảnh, trừ khi dựa hết vào dây thép và hậu kỳ, nếu không diễn viên rất khó làm được. Hết lần này tới lần khác, bọn họ hy vọng tìm được một người có thể làm được, cho dù chỉ có một người có thể làm được. Trước mắt, Tang Tiếu đã làm được.