Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-06-29 12:57:02
Lượt xem: 165
Ông ta vội lấy điện thoại di động ra, đăng ký vào Mật Đào TV, không nói hai lời mua hội viên rồi xem chương trình trực tiếp mới nhất.
Sau đó, ông chủ làm gốm nhìn thấy lều hàng gốm của mình trên màn hình livestream, thấy một cô nghệ sĩ che mặt ngồi trên ghế đẩu làm đồ gốm, và thấy chính ông ta đang ngồi phía sau nghệ sĩ ấy và cúi đầu xem điện thoại của mình.
Ông chủ quầy gốm run lẩy bẩy đặt điện thoại xuống, khi nhìn lại Tang Tiếu vẻ mặt của ông ta cực kỳ phức tạp. Mất cả buổi trời, hai người bị ông ta tiếc đều là Tang Tiếu ư???
“Làm xong rồi.”
Không biết ai hô lên.
Tang Tiếu nhìn chim đại bàng đất sét còn chưa qua hong khô, đột nhiên ngớ ra. Lúc mới nhào nặn, hình như cô không hề lo sợ sẽ thất bại vì là lần đầu làm gốm, trái lại cô vô cùng tin tưởng vào bản thân một cách rất hiếm thấy.
Lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ đang hiện hữu, Tang Tiếu cẩn thận cất chim đại bàng vừa nặn đi, quay lại nhìn mọi người đang vây xem, rồi lộ liễu câu kéo người ngay trước mặt chủ tiệm làm gốm: “Tôi bán tượng gỗ kế bên nè, mọi người có muốn xem thử không ạ?”
Cô bé cột b.í.m tóc sừng - tên là Đậu Đậu - giơ tay thật cao, trong đôi mắt to như quả nho mang theo ánh sáng mong đợi: “Em kêu ba mua tượng gỗ, vậy chị có thể nặn cho em con mèo máy Doraemon không ạ?”
Tang Tiếu rất rầu rĩ: “ Sáu mươi tệ làm thử một lần, chị vừa trải nghiệm xong rồi.”
Ông chủ quầy gốm: ...
Cô có tốn tiền đâu chứ.
Ba của Đậu Đậu mau chóng tỏ rõ thái độ: “Chúng tôi trả tiền làm thử cho cô.”
“À...” Tang Tiếu lắc đầu, với vẻ mặt kiên trì đặc trưng của một thợ thủ công: “Nói vậy coi như tượng gỗ chỉ bán kèm theo rồi, tôi phải tìm những khách hàng có thể thật sự thấy được vẻ đẹp của đồ chạm khắc, chứ tôi không phải chỉ là người ham tiền nông cạn đâu.”
Lúc Tang Tiếu nói chuyện, đã có người ngồi xổm trước quầy hàng của Tang Tiếu để xem những tác phẩm chạm khắc bằng gỗ rồi. Tượng chạm khắc chim tước gỗ thoạt trông quả thật không đẹp mắt như những quầy hàng khác, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện ra mỗi một con chim tước đều rất dễ thương và được làm hết sức có tâm, có con còn vô cùng ngây thơ.
Người đó cầm tượng điêu khắc hình một con chim đuôi dài, và hỏi Tang Tiếu ra chiều mới mẻ: “Làm thế nào có thể phát hiện ra vẻ đẹp thực sự của tượng gỗ vậy?”
Tang Tiếu cười tươi rói: “Giống vị khách vừa mua khăn nhuộm phong hương ấy! Anh ta thật sự đã nhận ra vẻ đẹp của nhuộm phong hương đấy thôi!”
Những người khác: ...
Cô vậy mà bảo không nông cạn hám tiền à???
[Ha ha ha ha ha ha tôi cứ suy đi nghĩ lại không biết liệu cái anh năm mươi nghìn kia có quen biết Tang Tiếu không nhể, nếu hai người biết nhau thì diễn xuất của Tang Tiếu quá nai xừ rồi.]
[Có lẽ không quen đâu, người kia chỉ đơn giản là có tiền thôi, tiêu tiền như rác ấy mà nhỉ?]
[Chắc vậy ha ha ha ha ha ha ha!]
Vị khách, mới hỏi thăm Tang Tiếu, vừa nhìn sang Tịch Ngôn Vãn vừa huơ bức chạm khắc chim đuôi dài rồi nuốt nước bọt và thử hỏi dò: “Nó bao nhiêu tiền vậy?”
Tịch Ngôn Vãn bí hiểm giơ ra một ngón tay.
Khách: ???
Vân Mộng Hạ Vũ
“Một, một...”
Anh ta “một” cả buổi mà không dám nói ra, lỡ anh ta đưa ra giá mười nghìn tệ rồi cũng bị chủ sạp túm lấy không buông thì sao?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-387.html.]
Tịch Ngôn Vãn bật cười, không dọa anh ta nữa, mà cười đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Một trăm tệ.”
Tượng điêu khắc gỗ không lớn, hơn nữa vật liệu gỗ cũng thường gặp, ông Ba báo giá giữa 80-100 tệ, vậy nên Tịch Ngôn Vãn định ra một trăm tệ nhằm chừa lại cho khách khoảng 20 tệ để trả giá.
“Một trăm tệ à? Rẻ chán!” Anh ta ngạc nhiên thốt lên, hoàn toàn không nhớ rằng chừng mười phút trước anh ta từng chê một bức tượng khắc gỗ đào mừng thọ với giá 50 tệ ở quầy hàng nọ: “Tôi mua!”
Anh ta nói xong, chỉ vài bức tượng điêu khắc gỗ còn lại ở quầy hàng: “Sản phẩm chạm khắc gỗ nhà cô tuy tay nghề không tinh xảo mấy, nhưng đều khắc ra thần thái riêng biệt của chim tước, trông rất sống động.”
Tang Tiếu đã sớm ra khỏi lều, nghe vậy, cô vỗ hai cái lên vai khách theo cách rất “bậc thầy”: “Anh, rất tinh mắt, tiếp tục phát huy nhé.”
Khách: ...
Những người khác: ...
Sau khi có một khách hàng phê bình, người khác cũng thích thú và muốn tới quan sát quầy hàng tượng chim tước.
Lúc trước họ chỉ đứng ở quầy hàng nhìn lướt qua, không chú ý lắm, huống hồ, quầy hàng bày bán đồ điêu khắc gỗ trong chợ không ít. Bây giờ nhìn kỹ lại, họ chợt cảm thấy mấy bức chạm khắc chim tước này được làm vô cùng sống động.
“Tôi cũng tới thử, tôi thấy con vẹt đó không tồi nha.”
“Hỉ thước đầu cành không tồi, tôi mua một cái.”
Một, hai, ba, không đầy nửa tiếng, Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn đang bán hết mười bức tượng chạm khắc gỗ được mang tới rồi. Đậu Đậu cột b.í.m tóc sừng cũng kêu ba mua cho mình một con chim cú mèo.
“Bạn nhỏ, em đợi xíu.” Tang Tiếu thấy Đậu Đậu mua cú mèo xong định rời đi, bèn gọi cô bé lại: “Em nhìn nè, nó giống mèo máy Doraemon mà em nói không?”
Đậu Đậu nhìn Tang Tiếu – chẳng biết đã vào lều làm gốm từ lúc nào – kinh ngạc há miệng tròn như cho O. Đến khi nhìn theo tay Tang Tiếu, cô bé tức khắc bị con mèo máy Doraemon bằng gốm mà Tang Tiếu vừa nặn bắt làm tù binh.
Khi lại mở lời, giọng cô bé trong veo, chứa đựng rõ sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên: “Giống! Giống y chang luôn ạ!”
Tang Tiếu xoa cổ: “Giống là được, bảo ba em giúp chị trả phí trải nghiệm sáu mươi tệ đi, chị còn sợ nếu không giống, ba em đổi ý thì chẳng phải chị phải bồi thường sáu mươi tệ sao?” Là một người thích ra vẻ đúng chuẩn, tất nhiên không thể mua bán lỗ vốn được.
Cư dân mạng trong phòng livestream: ...
Đậu Đậu ngồi xổm xuống đất, không nỡ rời mắt, một tay cầm tượng gỗ cú mèo, một tay siết chặt vạt áo của Tang Tiếu, non nớt hỏi: “Chị, chẳng phải ban nãy chị nói không thể làm sao?”
Tang Tiếu cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen lúng liếng của Đậu Đậu, hơi nghiêng đầu: “Dù chị rất muốn nói cho em biết vì chị thấy em phát hiện ra nét đẹp của tượng điêu khắc nên mới giúp em, nhưng nói vậy sẽ không công bằng với những người khác.”
“Vậy chị...”
Tang Tiếu nhún vai, hùng hồn nói: “Chủ yếu là vì chị quá lười, chị sợ sau khi đồng ý với em rồi thì những người khác cũng yêu cầu giống em đó, vậy sẽ phiền phức lắm á. Chị yếu đuối thế này, dĩ nhiên không thể giúp nhiều người làm đồ mỹ nghệ miễn phí rồi.”
Cư dân mạng trong phòng livestream: ...
Cô luôn năm lần bảy lượt thừa cơ bọn tôi cảm động mà đá vào trái tim bọn tôi một cú.
[Chỉ số ra vẻ: 5409/9999]
[Mong Tang Tiếu có thể đọc quyển “Nghệ thuật ngôn ngữ” để học cách ăn nói đi, rõ ràng làm chuyện tốt lại nói thành không ra gì.]
[Không biết cách ăn nói +1, nếu cứ tìm đường c.h.ế.t kiểu này không biết lúc nào Tang Tiếu sẽ bị toàn mạng anti chỉ vì một câu nói đây.]