Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-06-29 13:17:23
Lượt xem: 138
Làm diễn viên chính của “Hành động ưng đen”, kỳ nghỉ ngày Một tháng Năm của Tịch Ngôn Vãn gần như đều trôi qua trong việc quay lưu động, Tang Tiếu hạnh phúc hơn một chút, ngoại trừ ngày đầu tiên ra thì không còn hoạt động lưu diễn nữa, có điều rõ ràng Tang Tiếu không có ý định để cho mình nghỉ ngơi.
Trong vòng vài ngày, ngoại trừ công việc album cần thiết, Tang Tiếu ngoại trừ cùng Nhậm Tương thảo luận về đổi mới nhuộm hương phong, hoặc là ở lì trong phòng làm việc học tập kỹ năng nghề truyền thống, từ khắc gỗ, tre nứa, gốm sứ cho đến cắt giấy, kỹ thuật vải và làm đèn lồng.
Theo sự tăng lên ngày càng nhiều của những thứ Tang Tiếu làm, Kim Tự Tháp treo trên tường cũng dần dần được lấp đầy, hiện tại chỉ còn gần như ¼ chỗ trống.
“Tang Tiếu, điện thoại của em kêu này.” Quý Kỳ Tây gõ cửa lên tiếng gọi.
Buổi trưa ăn cơm nước xong, điện thoại của Tang Tiếu để trên bàn, người thì ở trong phòng làm việc trên lầu, đương nhiên là không nghe thấy tiếng.
“Tới đây!” Tang Tiếu vừa đáp lại vừa nhanh chóng rửa tay trong hồ nước.
Quý Kỳ Tây nghe thấy tiếng thì cũng không đẩy cửa đi vào, dựa vào trước lan can đối diện cửa, nhìn lướt qua lầu một trống trải bên dưới, anh mang tâm tình vô cùng tốt mà cong khoé môi.
Không uổng công anh mấy ngày trước điên cuồng làm việc ở công ty cố ý dành thời gian, những người khác không ở đây, chỉ có anh và Tang Tiếu, không phải đã có thế giới hai người rồi sao?
Rất nhanh, cửa bị kéo ra từ bên trong, ánh nắng vàng cam ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, phủ một tầng ánh sáng lên người Tang Tiếu.
Quý Kỳ Tây vừa giương mắt là đã nhìn thấy Tang Tiếu cõng theo ánh sáng, ánh mắt khẽ động.
Lúc quay phim “Đọ sức trên không”, Tang Tiếu cắt tóc ngắn chạm vai, từ khi phim quay xong đến bây giờ, tóc cũng đã dài ra không ít, có thể là để cho tiện, Tang Tiếu dùng cái kẹp cỡ lớn kẹp hờ mái tóc ra phía sau, chỉ có hai bên gương mặt để hai sợi tóc rối rơi xuống, được ánh nắng chiếu vào, làm cả người trở nên dịu dàng.
Lúc trước, Quý Kỳ Tây cảm thấy lời nói kiểu như nhìn thấy em là nhìn thấy ánh sáng mà trong sách nói cực kỳ già mồm, bây giờ, anh phải thừa nhận rằng già mồm hay không thì anh không biết, dù sao Tang Tiếu cũng chói mắt hơn ánh nắng phía sau rất nhiều.
Anh hoàn hồn, cười đưa điện thoại cho Tang Tiếu: “Vừa rồi cứ kêu mãi, nhanh bắt máy đi.”
“A lô, thầy Cung?” Tang Tiếu một tay cầm tay nắm cửa, một tay cầm điện thoại, nghiêm túc nghe đầu bên kia điện thoại nói chuyện, mặt mày mang theo ý cười.
Quý Kỳ Tây nhìn chằm chằm vào Tang Tiếu, ngón tay lại gõ một cách có tiết tấu lên lan can, mặc dù anh không nghe rõ người trong điện thoại nói gì nhưng mơ hồ có thể phân biệt được đó là giọng nói của đàn ông.
Thầy Cung?
Giáo viên trong trường học mà Tang Tiếu giúp đỡ sao?
“Hôm nay có thể nha, tôi đến cửa khách sạn của các anh chờ.”
Sau khi Tang Tiếu cúp điện thoại, không đợi Quý Kỳ Tây hỏi thăm, cô đã chủ động giải thích: “Vào ngày mùng Một tháng Năm, thầy Cung và thầy Đinh đã mang theo các học sinh trong trường đến Bắc Kinh tham quan, ngày mai là bọn họ về rồi, Hân Hân và Đại Đào nói có quà cho em, em đã đồng ý với bọn họ lát nữa gặp mặt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-418.html.]
Trường học đến Bắc Kinh này là trường học đầu tiên mà Tang Tiếu giúp đỡ, ở trong thôn Đại Sơn, diện tích trường học không lớn, chỉ có một loạt nhà trệt, tổng cộng chỉ có hơn sáu mươi học sinh, trong đó một giáo viên phụ trách ba lớp.
Trước kỳ nghỉ mùng Một tháng Năm, Tang Tiếu và lãnh đạo trường học đã thương lượng để cô bỏ tiền ra cho các học sinh ra khỏi thôn Đại Sơn, để các em tự mình ngắm nhìn thế giới bên ngoài, mặc dù không cần bỏ tiền ra nhưng có vài đứa trẻ vẫn nhút nhát, cho nên nửa tháng trôi qua, học sinh đăng ký đến Bắc Kinh cũng chỉ có hai mươi ba người, trong đó có Hân Hân và Đại Đào.
“Hân Hân, Đại Đào.” Quý Kỳ Tây nhớ lại: “Hai đứa nó đều có viết thư cho em đúng không? Đứa trẻ hỏi em về thi Olympic toán cấp hai, anh nhớ tên là Hân Hân?”
Tang Tiếu cởi tạp dề trên người và đồ bao cổ tay ra, trong đôi mắt hạnh điểm xuyết ý cười, trông rất cao hứng, cô nói một cách giòn tan: “Đúng thế, mấy đề thi Olympic đó, Hân Hân đều có thể làm được, em định lát nữa lại đưa con bé đến hiệu sách mua mấy quyển toán học, mua sách xong, chúng ta lại dẫn hai đứa nó đến nhà thiên văn ngắm sao, chắc chắn Đại Đào sẽ thích ~”
Trong một đám học sinh, Tang Tiếu chỉ quen biết hai đứa trẻ là Đại Đào và Hân Hân, không giống như người lớn suy xét ai cũng phải được quan tâm chăm sóc, Tang Tiếu mang tâm lý của trẻ con điển hình, cô cho rằng có quan hệ tốt với ai thì chơi với người đó.
Nghe xong lời của Tang Tiếu, Quý Kỳ Tây khẽ giật mình, trong đầu lại một lần nữa hiện lên mấy chữ thầy Cung, rất bình tĩnh hỏi: “Em nói tụi em [1]?”
[1] 我们 có hai nghĩa, ý Tang Tiếu nói là chúng ta bao gồm Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây, Quý Kỳ Tây lại hiểu là tụi em bao gồm Tang Tiếu và thầy Cung.
“Hả?” Động tác treo tạp dề lên kệ của Tang Tiếu dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây, mờ mịt chớp mắt: “Ngũ sư huynh, buổi sáng không phải anh nói cả ngày đều đi theo em sao? Anh… không đi à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tang Tiếu cũng không rõ vì sao khi cô nói đến chỗ không đi, tâm tình có chút sa sút nhưng vẫn cong môi cười: “Anh không đi cũng không sao, em —”
Ai không đi?!
Quý Kỳ Tây bỗng nhiên đứng thẳng, bật thốt lên: “Đương nhiên là anh đi! Nói đi theo em cả ngày thì sẽ ở cùng em cả ngày, một phút cũng không thể thiếu.”
Nói xong, nụ cười trên mặt anh có che đậy cũng không giấu hết được, dáng vẻ nén cười cũng không nén được: “Khụ, Tang Tiếu, vừa rồi em nói chúng ta, hóa ra là chỉ anh và em à?”
Tang Tiếu nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Nếu không thì sao? Ngoại trừ anh thì trong nhà cũng không có ai khác mà.”
Quý Kỳ Tây đưa tay sờ mũi, để anh trông bình tĩnh tỉnh táo hơn: “Vậy thầy Cung gọi điện thoại cho em không đi à?”
“Anh ta à?” Tang Tiếu lắc đầu: “Em và anh ta không thân, trước giờ luôn liên lạc với cô Phương, nhưng mấy ngày nay cô Phương có việc, mùng Một tháng Năm không đến.”
Tang Tiếu nói xong thì giống như trưng cầu ý kiến mà nhỏ giọng hỏi Quý Kỳ Tây: “Chúng ta cũng không chơi được với người không thân đúng không?”
Quý Kỳ Tây quả quyết gật đầu: “Đúng, xưa nay anh không chơi với những người không thân.”
Nếu như lời của Quý Kỳ Tây bị Sầm Luật nghe được, tất nhiên sẽ khiến Sầm Luật kinh sợ đến mức há to mồm, dù sao thì trong mắt Quý Kỳ Tây cũng chưa từng tồn tại thân hay không thân, chỉ có chia thành hai trường hợp thôi là duyên hợp mắt và duyên không hợp mắt thôi.
Hễ bạn hợp mắt, cho dù không thân, anh nói hai ba câu cũng có thể biến quan hệ của các bạn từ người xa lạ thành bạn bè, nói thêm vài câu, chỉ sợ bạn cũng có thể ôm vai Quý Kỳ Tây xưng anh em rồi.
Tang Tiếu hoàn toàn không biết, thấy Quý Kỳ Tây cũng có cùng suy nghĩ với cô thì cao hứng vểnh khóe miệng lên: “Vậy sư huynh, em đến phòng để quần áo thay đồ trước, mười lăm phút sau hai chúng ta xuất phát?”