Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 422
Cập nhật lúc: 2024-06-29 13:20:15
Lượt xem: 127
Thật ra cậu ta không muốn tìm Tang Tiếu, chỉ là hôm nay trông thấy Tang Tiếu có thể kiên nhẫn như vậy với hai đứa trẻ không quen biết, trong lòng đột nhiên rất phẫn nộ, đồng thời cũng có chút uất ức không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Tang Tiếu thò đầu ra từ đằng sau Quý Kỳ Tây, đổ thêm dầu vào lửa: “Chuyện phiền lòng thì cậu đã nói rồi, về phần quyền thừa kế, tôi cũng sẽ không giúp cậu đâu, tôi lại không ngốc.”
Tang Trạm: …
Tôi cũng không trông cậy vào chị!
Quý Kỳ Tây thấy Tang Trạm im lặng thì cười nhạo một tiếng, anh quay người đầy Tang Tiếu: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đưa hai đứa nhỏ về khách sạn đi.”
“Ừm.” Sau khi Tang Tiếu đồng ý thì do dự một lúc rồi ném Heo Peppa ôm trong n.g.ự.c cho Tang Trạm, hất cằm nói: “Tôi không thích nó, cậu giữ đi.”
Trước khi hoàn hồn Tang Trạm đã vô thức nhận lấy Heo Peppa, cậu ta nhìn Tang Tiếu, mở miệng: “Chị không có gì muốn nói với tôi nữa sao?”
Từ khi theo dõi Weibo của Tang Tiếu vào đêm giao thừa, Tang Trạm mới biết được sau khi rời khỏi Tang gia, cuộc sống của Tang Tiếu vô cùng phong phú hạnh phúc, giống không làm được gì như bố Tang nói.
Cậu ta nghĩ, hôm nay có thể là lần nói chuyện cuối cùng trong đời này của bọn họ.
Nói đến lại buồn cười, lúc trước cậu ta luôn cảm thấy Tang Tiếu không có dáng vẻ của người làm chị, không bằng Bạch Dao dịu dàng không bằng Bạch Dao chu đáo, thế nhưng vừa nghĩ đến sau này hai người thật sự phải mỗi người một ngả, cậu ta lại có chút không thoải mái.
Cậu ta cúi đầu ôm con Heo Peppa trong ngực, rất khó hiểu, chẳng lẽ bởi vì sau khi công ty của Tang gia bị thu mua, cậu ta đã quen dáng vẻ trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu của những người khác, cho nên mới có chút nhớ nhung sự chân thực của Tang Tiếu lúc trước?
Nói gì đây?
Tang Tiếu không biết có thể nói gì với người không thân.
Hồi lâu, Tang Tiếu do dự nói: “Ồ, học hành cho tốt, ngày ngày tiến lên?”
Tang Trạm: …
Mãi đến khi đoàn người Tang Tiếu rời đi, không nhìn thấy người nữa, cậu ta vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, Tang Tiếu vậy mà lại nói học hành cho tốt, ngày ngày tiến lên với một tên học dở cả ngày đội sổ?
Tang Trạm vỗ vỗ đầu con Heo Peppa, trầm giọng hỏi: “Mày nói xem có mỉa mai không?”
Trên đường về khách sạn, Hân Hân rất phiền muộn: “Chị Tang Tiếu, người đó thế mà lại không trân trọng người chị gái tốt như chị, nếu như chị Tang Tiếu là chị ruột của em, em sẽ cao hứng c.h.ế.t mất.”
“Tụi mình trân trọng là được rồi!” Đại Đào mang gương mặt đo đỏ nhìn Tang Tiếu ngồi ở vị trí ghế phụ: “Chị Tang Tiếu, bố mẹ em đều nói em có thể tiếp tục đi học là nhờ có chị, chị yên tâm, em chắc chắn sẽ cố gắng học hành, ngày ngày tiến lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-422.html.]
Mặt mày Tang Tiếu cong cong: “Chị cũng cảm thấy mình rất tốt, mặc dù hai đứa tụi em khen khá là đơn giản, nhưng chị không chê!”
Nghe vậy, Hân Hân và Đại Đào nhìn nhau cười, đồng thời, hạt giống nhỏ trong lòng cũng đang mọc rễ nảy mầm.
Buổi tối chưa đến bảy giờ, Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây đưa hai đứa trẻ về khách sạn, ở cửa, thầy Cung đang chờ, mấy người không nói chuyện quá nhiều, hàn huyên đơn giản xong, Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây lái xe quay về biệt thự.
Trên đường, Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây: “Ngũ sư huynh, đằng sau có chiếc xe cứ đi theo chúng ta mãi.”
“Ừm, anh cũng chú ý tới rồi.” Quý Kỳ Tây liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, khẽ chậc một tiếng: “Tang Tiếu, ngồi cho vững.”
Tang Tiếu vội ép sát vào ghế, nghi hoặc hỏi: “Trong xe là paparazzi sao?”
Thật ra lúc Tang Tiếu đang nói chuyện với Tang Trạm thì đã nhận ra có người đang chụp hình, có điều bởi vì bình thường đi ra ngoài, Tang Tiếu cũng thỉnh thoảng đụng phải người qua đường chụp lén, cho nên cô không nghĩ người chụp hình là những tay săn ảnh, nếu không đã chặn lấy người ngay tại chỗ rồi.
Bên kia, Quý Kỳ Tây ổn định giẫm chân ga: “Khả năng cao là vậy, những nơi hôm nay chúng ta đi cũng không nhiều người, có chó săn đi theo thì nhất định có thể phát hiện ra, đoán chừng bọn họ đi theo Tang Trạm, kết quả là gặp chúng ta.”
Mấy ngày qua, hiệu suất phòng vé của “Hành động ưng đen” càng ngày càng cao, độ thảo luận của Tang Tiếu trên mạng cũng nước lên thì thuyền lên theo.
Tang Tiếu vốn là idol đang hot, mặc dù sao này đã dựa vào bài hát để chứng minh giọng hát nhưng cũng không thoát khỏi thân phận sao đang hot, mà “Hành động ưng đen” chính là một phần quan trọng nhất để Tang Tiếu bỏ đi thân phận sao đang hot.
Từ phòng vé đến dư luận, bộ phim điện ảnh đầu tiên của Tang Tiếu có thể nói là khá thành công, cái mục tiêu dựa vào tác phẩm để nói chuyện này rõ ràng đã thành công được một nửa.
Có điều, cho dù Tang Tiếu có thay đổi hình tượng như thế nào thì độ hot trên mạng cũng không thấp xuống trong khoảng thời gian ngắn được, cho nên, đám săn ảnh vừa thấy Tang Tiếu không lộ diện thì dứt khoát chuyển chú ý sang người của Tang gia, dù sao tiêu đề chỉ cần bỏ thêm hai chữ Tang Tiếu thì không lo không có ai xem.
Đối với việc kiểm soát đường xá và một vài ngã tư ở thành phố Kinh, Quý Kỳ Tây đều rất quen thuộc, rất nhanh anh đã bỏ xa xe của đám săn ảnh, chở Tang Tiếu quay về biệt thự.
Để đề phòng ngộ nhỡ, trên đường anh lại trao đổi với bộ phận PR, bảo bọn họ chú ý tình hình trên mạng, trọng điểm là xem bên truyền thông của nhà ai đăng bài liên quan tới Tang Tiếu.
“Tứ sư tỷ?!” Tang Tiếu vừa về đến, liếc mắt nhìn thấy Nhậm Tương chơi gắp thú trong phòng khách, vừa vui mừng vừa cao hứng: “Chị làm xong việc rồi sao? Ăn cơm tối chưa?”
Đợi đã —
Tang Tiếu nghi hoặc nhìn cái máy gắp thú màu hồng được thêm vào trong phòng khách, buổi chiều trước khi đi, trong phòng khách có máy gắp thú à?
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhậm Tương ôm lấy Tang Tiếu: “Ăn rồi ăn rồi, nếu là về chuyện công việc thì tạm thời được nghỉ, chị mang lễ phục để em đi dự buổi lễ âm nhạc đến rồi, thuận tiện giám sát tiến độ của phòng làm việc ở Kinh thị, đúng rồi, trong nhà có máy gắp thú từ khi nào vậy?”
“Vừa mua, đoán chừng đến nhà không sớm hơn em bao lâu đâu.” Quý Kỳ Tây vừa trả lời vừa đặt một đống sách Tang Tiếu mua về lên trên bàn, bảo quản gia cầm đến phòng sách sắp xếp.
Tang Tiếu nhìn về phía Quý Kỳ Tây, tò mò nói: “Ngũ sư huynh, anh cho người mua nó về à?”
“Đúng.” Quý Kỳ Tây cong ngón tay lại gõ vào lớp kính của máy gắp thú, ngước mắt nhìn Tang Tiếu, lười biếng cười nói: “Độ khó của các máy gắp thú khác biệt trên thị trường cũng không giống nhau, anh bảo người ta chỉnh độ khó của nó lên cao nhất, chờ sau khi em dùng nó rồi mà lần nào cũng có thể gắp được thì lại ra ngoài chơi, em sẽ có thể trở thành đệ nhất trong giới gắp thú.” Cũng tiết kiệm cho anh số tiền đi mua chuộc chủ cửa hàng.