Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 221

Cập nhật lúc: 2024-10-23 19:13:48
Lượt xem: 31

"Một tờ gì?"

Anh ấy thuận miệng hỏi một câu.

Quý Trường Tranh đưa mắt nhìn anh ấy, không muốn nói. Anh hi vọng người anh em của mình viết thư cho mình, vậy mà lại chỉ viết có một tờ!!!

Không đủ một tờ cũng thôi đi, hơn nữa toàn bộ đều là lời cảm ơn.

Này cũng quá qua loa có lệ rồi.

Anh không nói, chỉ đạo viên Ôn cũng nhanh chóng hiểu được. Anh ấy đi qua, quả nhiên nhìn thấy trong tay Quý Trường Tranh là một tờ giấy mỏng không đầy chữ.

Anh ấy lập tức hiểu, để lu tráng men lên trên bàn rồi thuận tay lấy cái ấm nước lại, rót một ly nước ra.

Uống một hớp lớn rồi mới nuốt miếng bánh bắp kia xuống.

"Anh mong người anh em của anh lâu như vậy lại chỉ viết cho cậu một lá thư? Còn không viết hết?"

Giấy viết thư là giấy mỏng, đặc biệt là sau khi được viết bằng mực nước, từ phía đối diện cũng có thể nhìn thấy.

Anh ấy chỉ lờ mờ nhìn thoáng qua, lá thư kia chỉ viết được một nửa, phần còn lại trắng tinh.

Quý Trường Tranh muốn giấu lá thư đi nhưng đã không còn kịp nữa. Anh chỉ cẩn thận gấp lá thư lại, cất vào bên trong phong bì.

Sau đó nhét xuống dưới gối đầu.

Anh nhướng mày, sầu muộn nói: "Thì sao chứ? Một tờ không phải thư à?"

Dù sao cũng là người anh em anh viết cho anh.

Nhưng tình cảm của người anh em anh dành cho anh hình như không nhiều bằng anh dành cho đối phương.

Anh đã tiết kiệm Thiêu Đao Tử, mong chờ ngày người anh em tới đây. Kết quả người anh em lại chỉ viết cho anh nửa lá thư.

Thật đáng thương.

Nhưng Quý Trường Tranh cũng không thể nói ra, không thể để cho chỉ đạo viên Ôn cười được.

Chỉ đạo viên Ôn uống thêm một ngụm nước, cuối cùng nuốt hết cái bánh bắp kia xuống rồi mới vui vẻ nói: "Được rồi, anh không thất vọng với một lá thư là được."

Đâm tim.

Khuôn mặt anh tuấn của Quý Trường Tranh cứng lại. Nói không thất vọng là nói dối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-221.html.]

Nhưng anh không thể để chỉ đạo viên Ôn thấy được.

Quý Trường Tranh vẫn bình tĩnh: "Tuy người anh em tôi chỉ viết một lá thư nhưng có tận 98 từ."

"làm tròn lên là 100 từ, cũng không ít đúng không?"

Chỉ đạo viên Ôn: "..."

Anh ấy dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn anh: "Được rồi, biết anh và người anh em của anh có tình cảm sâu đậm rồi. Không phải, anh không xem thử xem cháu trai của anh viết gì cho anh à"

Thư của Quý Minh Viễn còn ném trên bàn đó.

Quý Trường Tranh nằm lên giường, hai tay đan chéo gối ra sau đầu, hoàn toàn không hề có ý bóc lá thư kia ra.

Đây là sự đối đãi hoàn toàn khác biệt.

Quý Trường Tranh nghe thấy chỉ đạo viên Ôn hỏi chuyện thì thở dài: "Thư Minh Viễn gửi tôi có thể đoán được đại khái."

Đơn giản là không chịu nổi sự khổ sở khi làm thanh niên trí thức ở đại đội Tỉnh Hắc. Dù sao thì lúc trước khi Minh Viễn còn ở nhà họ Quý cũng được sống trong sự nuông chiều.

Nếu nói, Quý Trường Tranh nổi tiếng phản nghịch thì Quý Minh Viễn lại ngoan ngoãn có tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tích cách của cậu ta khi còn nhỏ có chút giống con gái, hơn nữa lại khá đáng yêu nên lúc ở nhà thực sự đều được cả nhà cưng chiều.

Chưa từng phải chịu khổ.

Vậy nên Quý Trường Tranh không cần nhìn cũng biết đứa cháu trai kia không chịu nổi cái khổ nên tới tìm anh than thở.

Nhưng tìm anh than thở thì có thể làm gì bây giờ

Đã đi vào điểm thanh niên trí thức ở nông thôn rồi. Con đường này là do cậu ta chọn, dù Quý Trường Tranh có quan hệ

Cũng sẽ không điều cậu ta khỏi đó.

Với anh, đây là nguyên tắc của người nhà họ Quý.

Không để việc tư xen vào việc công, không lạm dụng quan hệ. Đây là điều cơ bản nhất, dù có là người nhà cũng không được.

Chỉ đạo viên Ôn nghe vậy thì thầm cảm thán một câu: "Anh thật tàn nhẫn."

Đối đãi với người nhà mà cũng nghiêm khắc như vậy.

Nghe vậy, bàn tay đang gối sau đầu của Quý Trường Tranh hơi dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn qua. Giờ phút này, nắng sớm chiếu qua cửa sổ trong suốt, hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Loading...