Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:04:12
Lượt xem: 62
Anh dựa vào mối liên hệ xung quanh mình hỏi đông hỏi tây, cuối cùng mới tìm được đến chỗ của Triệu Chấn.
Triệu Chấn nghe vậy, cười nói: "Tôi thích anh như thế này."
Anh ấy rốt cuộc không có dẫn Quý Trường Tranh đến khu trưng bày của cao ốc bách hóa, mà là dẫn anh thẳng đến khu vực kho hàng của cao ốc bách hóa.
Khi bọn họ đến nơi, nhân viên quản lý kho hàng bước ra chào đón Triệu Chấn: "Giám đốc Triệu."
Triệu Chấn gật đầu: "Chú Ngô, cháu đến lấy hàng chú giúp cháu đem cửa kho mở ra nhé."
Đương nhiên, đối phương không có lý do từ chối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi cánh cửa sắt được mở ra, những chiếc hộp đặt bên trong cũng dần hiện ra.
Triệu Chấn đứng phía trước, chỉ vào chiếc hộp lớn nhất giới thiệu: "Trong này có một chiếc máy phát thanh. Tôi biết anh thích hàng có nhãn hiệu nên tôi đã phải đi tranh giành với mấy người kia rất lâu mới lấy được cho anh máy phát thanh nhãn hiệu Hồng Đăng đấy."
" Còn đây là một cái máy khâu đã được lắp đặt sẵn. Tôi cũng chưa có tháo vỏ hộp bên ngoài ra. Ngày mai lúc anh đi dạm ngõ, nhớ để em dâu tự bản thân mình khui hộp mở ra nhé."
"Cuối cùng cái này là chiếc xe đạp do anh chỉ đích danh muốn có là của hãng Phượng Hoàng."
"Thứ cuối cùng là đồng hồ. Về phần chiếc đồng hồ này"
Triệu Chấn suy nghĩ một lúc: "Tôi đề nghị anh đem em dâu đến cùng xem với nhau, để cô ấy coi thử đồng hồ trong tủ kính, cô ấy thử cái cô ấy thích rồi hẳn mua."
Kiểu dáng của đồng hồ thật sự có rất nhiều loại.
Quý Trường Tranh nói: "Nhưng ngày mai là lễ đính hôn rồi."
"Như vậy đi, anh đưa cho tôi chiếc đắt nhất trước, nếu vợ tôi không thích, tôi có thể mang cô ấy đến đổi lại cái khác, có được không?"
Triệu Chấn do dự một chút: "Được rồi, nhưng nếu như vậy anh phải đến tìm tôi, anh mà đi tìm người khác cũng vô dụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-431.html.]
"Hơn nữa đồ vật phải được bảo quản nguyên vẹn, không hỏng hốc gì hết, anh cũng phải giữ lại hóa đơn."
Quý Trường Tranh nói: "Không thành vấn đề."
Nhìn một hết đống sính lễ, anh hoàn toàn hài lòng: "Cám ơn tiểu đội trưởng."
Nói xong, anh đưa ra một nghìn đồng, một sấp dày, ngoài ra còn có tiền phiếu đủ màu sắc rực rỡ.
Chia ra thành phiếu xe đạp, phiếu máy khâu, phiếu đồng hồ...
Triệu Chấn cũng không từ chối anh: "Không cần vội, tôi sẽ đưa anh đến phòng tài chính để bọn họ xuất hóa đơn cho anh."
Đây chính là ưu điểm của việc đi cửa sau.
Sau khi Quý Trường Tranh đi cùng đối phương, anh thanh toán tiền hàng, tổng cộng hết bảy trăm mười ba đồng.
Với người bình thường, mức giá này có thể bằng một hai năm tiền lương, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Nhưng đối với Quý Trường Tranh mà nói thì cũng đáng giá, chỉ cần mua đồ cho Mỹ Vân là Quý Trường Tranh cảm thấy rất vui vẻ.
Nếu điều kiện không cho phép, anh thậm chí còn mong muốn trao cho Mỹ Vân tất cả những điều tốt đẹp nhất ở trên đời.
Nhìn thấy anh tiêu nhiều tiền như vậy, mắt thậm chí còn không thèm chớp. Sau khi anh đi ra ngoài, nhân viên tài chính hỏi Triệu Chấn: "Giám đốc Triệu, bạn của anh chắc hẳn là có nhiều tiền lắm đúng không?"
Triệu Chấn nói: "Cũng tạm được, chỉ là chịu chi tiền cho vợ thôi."
Bây giờ, nhân viên kế toán tên Tiểu Phương nghe thấy vậy, hâm mộ không thôi: "Tôi không biết chồng tương lai của tôi có sẵn sàng chi tiền cho tôi như thế này khi tôi kết hôn không nữa."
Các nhân viên khác trong Phòng Tài chính nghe vậy, không khỏi bật cười: "Tiểu Phương, cô đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sao?"
"Tôi không có ý định kết hôn đâu, tôi chỉ muốn sính lễ mà thôi." Nhân viên kế toán Tiểu Phương không nhịn được mà nói: "Với tiền lương của tôi, tôi phải một năm không ăn không uống mới có thể mua một chiếc xe đạp và một chiếc máy khâu, còn đồng hồ và đài phát thanh, tôi chỉ có thể ngắm mà thôi."
Người đồng nghiệp đã kết hôn bên cạnh cô ta không nhịn được nói: "Làm gì dễ như vậy, cô thử nhìn xem phòng làm việc chúng ta có năm sáu người mà lúc kết hôn, được bao nhiêu người góp đủ sính lễ chứ?"