Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 481

Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:47:17
Lượt xem: 128

Nói thật lòng, cho dù là kiếp sau, Thẩm Mỹ Vân cũng chưa từng thấy có mấy người làm ba mẹ có thể nói những lời bảo đảm như vậy đối với con cái.

Nếu cuộc sống không tốt đẹp, con về đây ba mẹ nuôi con.

Có quá nhiều, quá nhiều điều chứa đựng trong câu nói này.

Nhiều đến nỗi Thẩm Mỹ Vân không biết phải nói thể nào, thậm chí cô không thể nói ra được dù chỉ là một câu, một chữ, chỉ có thể vụng về tựa đầu vào bờ vai của Trần Thu Hà, cọ sát nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ kêu một tiếng: "Mẹ ơi!"

Cô là đứa trẻ được mẹ yêu thương, đây chính là dũng khí không có giới hạn của cô.

Trần Thu Hà ở bên cạnh không khỏi bật cười khi nghe hai chữ này, bà ấy sờ sờ mặt của cô, dặn dò: "Trước đây lúc chúng ta từ Bắc Kinh về quê, cá đỏ dạ và bức tranh chữ mẹ đã cho con cả rồi, sau này đó chính là của hồi môn của con.

Đó gần như là toàn bộ tài sản của gia đình họ, Trần Thu Hà đã giao hết cho con gái Thẩm Mỹ Vân mà không hề đắn đo suy nghĩ.

Thậm chí, vào lúc gia đình khó khăn nhất, bà ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ động đến những thứ này, bởi vì bắt đầu từ ngày Mỹ Vân ra đời, những thứ này đều được bà ấy để dành lại cho cô.

Dành lại để sau này cô kết hôn sẽ cho cô.

Thẩm Mỹ Vân nghe những lời này, cổ họng nghẹn ngào: "Mẹ?"

Cô phải nói với bà ấy thế nào đây, Thẩm Mỹ Vân đó đã không còn nữa, lời vừa đến miệng, dường như cô có đôi chút không nói nên lời.

"Sao vậy hả?"

Thẩm Mỹ Vân chớp chớp mắt: "Không có gì, chỉ là cho con nhiều thứ quá."

"Mẹ hãy giữ lại một ít cho mình."

Con cá đỏ dạ ở thời đại này cũng rất có giá trị, huống chi là, cô còn có một cái hộp, về phần số tranh chữ đó, mặc dù bây giờ không có giá trị nhưng không biết chừng sau này có giá trị sưu tầm cao.

Một bức tranh bất kỳ nào lấy ra đi đấu giá cũng là sáu bảy con số.

Trần Thu Hà nghe vậy lắc đầu: "Không cần để lại đâu, mẹ và ba con không thiếu thứ này."

"Mẹ và ông ấy có tay nghề, có thể tự nuôi sống bản thân. Nếu sau này không thể nuôi nổi mình sẽ đến tìm con."

Đương nhiên, có một điều bà ấy không nói ra, nhưng chỉ cần ngày nào bản thân còn cử động được, bà ấy nhất định sẽ không gây phiền toái cho con gái mình.

"Hơn nữa, những năm nay, mẹ và ba con có hơi ăn tiêu hoang phí, tiền lương hàng tháng cơ bản đều tiêu hết, cho nên trong nhà cũng không tiết kiệm được bao nhiêu. Lần này con kết hôn, của hồi môn bằng tiền mặt cũng không được bao nhiêu, chờ sau này mẹ xem, mẹ và ba con còn có thể kiếm được tiền không, con lấy chồng rồi, theo mẹ tính, thì mẹ và ba con ít nhiều gì cũng tích lũy được một ít."

Nghe đến đây, Thẩm Mỹ Vân buồn cười nhưng lại không cười: "Thì ra trước đây mẹ và ba không tích lũy được tiền chính là vì con sao?"

Trần Thu Hà: "Con nói xem?"

Bà ấy nhìn cô bằng ánh mắt ân cần và trìu mến: "Đầu tháng muốn giày da nhỏ, giữa tháng muốn kẹp tóc, cuối tháng muốn váy mới. Đúng rồi, còn có túi xách nữa chứ, con còn chỉ thích loại túi vải bố đó, con tự đếm xem trong nhà có bao nhiêu cái đi!"

"Còn gì nữa nhỉ? Còn có xe đạp, máy hát, và hai bữa thịt mỗi tháng..."

Không đếm được.

Bà ấy và Hoài Sơn thực sự đã dốc hết khả năng có thể của mình để nuôi cô con gái cưng.

Vì vậy đã tiêu sạch tiền.

Không dành dụm được chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân trêu: "Vậy mẹ và ba con thật sự đã nuôi được mụn cơm vàng đấy."

Nuôi bằng vàng thật bạc thật, đó không phải là mụn cơm vàng thì là gì?

Nghe những lời này, Trần Thu Hà cười, vuốt ve mặt cô: "Chẳng phải vậy à, đúng là mụn cơm vàng thật đấy, mẹ yêu thương vô cùng."

Giống như Mỹ Vân thích Miên Miên vậy, bà ấy cũng thích Mỹ Vân.

Hận một nỗi không thể cho cô tất cả những thứ đẹp nhất trong thế gian này.

Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Con cũng yêu mẹ."

"Mẹ, mẹ yên tâm, sau này đến lượt con tốt với ba mẹ."

Trần Thu Hà vẫn cười cười, không nói gì, đột nhiên bà ấy chợt nhớ ra một chuyện gì đó: "Ngày mai con kết hôn rồi, đến lúc đó có muốn đón mấy người giáo sư Diệp đến uống rượu không?"

"Giáo sư Diệp?"

Thẩm Mỹ Vân bối rối một lát.

"Con quên rồi sao, chính là giáo sư Diệp mà lúc trước cùng về quê với mẹ đó, cả nhà họ, nhà họ còn có một cô con gái bằng tuổi con, tên là Diệp Huệ Như."

Thẩm Mỹ Vân đã có chút ấn tượng rồi: "Ngày mai đi đón người ta liệu có phải là không hay quá không? Dù sao ngày mai đã kết hôn rồi, hơn nữa cũng không nói trước."

"Cũng phải ha."

Trần Thu Hà suy nghĩ một chút, có cũng được không có cũng chẳng sao, vuốt tóc cô: "Vậy thì thế này nhé, ngày mai sau khi con kết hôn, mẹ đến nhà giáo sư Diệp tặng ít kẹo mừng, cũng không cần họ đến đây nữa."

Suy cho cũng thì không tiện lắm, nhà giáo sư Diệp ở bên cạnh đại đội, không được phân cùng đến với họ.

Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Mẹ lo liệu là được rồi."

Trong khoảng thời gian này Trần Thu Hà cũng rất bận rộn, nên cũng chỉ lúc này nằm với con gái, mới từ từ thả lỏng đầu óc.

"Còn có một người nữa, thầy Trịnh, con còn nhớ không?"

"Chính là giáo viên đại học của con. Sau khi con vào trường, mẹ còn nhờ ông quan tâm chăm sóc con nhiều hơn chút."

Lần này vừa nhắc đến, thì Thẩm Mỹ Vân đã nhớ ra: "Thầy Trịnh Đức Hoa?"

"Nhưng mà, mẹ không có thông tin của ông ấy."

Kể từ sau khi kết thúc đại học, thì dần dần mất liên lạc rồi.

Nhắc đến đây, vẻ mặt Trần Thu Hà buồn bã nói: "E là hoàn cảnh của ông ấy cũng không tốt, mà thôi, không tìm ông ấy nữa."

Nhưng rốt cuộc cũng mềm lòng, nước đến chân rồi lại thay đổi quyết định.

"Nếu ngày mai hoặc hôm nào đó con có thời gian, con hãy gửi một lá thư qua đó nhé, vẫn là địa chỉ của nhà tập thể đại học đó, bỏ hai mươi tệ và hai cái kẹo mừng vào bên trong."

"Cũng xem như là báo cho ông ấy một tiếng là con đã kết hôn."

Hai mươi tệ đó là phòng khi, lỡ như cuộc sống ông ấy không tốt, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ được đôi chút.

Cũng xem như là đáp lại ân tình ông ấy đã chăm sóc cho Thẩm Mỹ Vân thời đi học.

Thẩm Mỹ Vân: "Dạ được, con biết rồi, nhưng mẹ nhớ ghi địa chỉ của thầy Trịnh cho con nhé.

Trần Thu Hà ừ một tiếng: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đi ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta phải dậy sớm."

Dậy sớm trang điểm, đón khách, đưa dâu, những việc này việc nào cũng đều rất mệt.

Nhà tiếp khách.

Quý Trường Tranh cũng không ngủ, buổi chiều anh chạy đi nhiều nơi, lần lượt mua đầy đủ hết thứ này đến thứ khác.

Pháo, hoa đỏ lớn, bao lì xì, hạt dưa, kẹo.

Tất cả những thứ này đều cần thiết để đón dâu ngày mai.

Anh trằn trọc trên giường, vẫn còn đang tính toán xem mình còn thiếu thứ gì. Trằn trọc khiến cho sĩ quan hậu cần đau đầu: "Quý Trường Tranh, ngày mai cậu phải kết hôn rồi, cậu yên lặng chút được không hả?"

"Sáng ngày mai tôi còn phải lái xe."

Buổi chiều, Trần Viễn từ quân đội tới, lái một chiếc xe khác tới. Nhưng mà chiếc xe đó đã đậu bên ngoài nhà khách công xã, ngày mai Trần Viễn cùng vào đại đội với họ.

Tuy nhiên, nhiệm vụ của họ lại trái ngược nhau.

Quý Trường Tranh và họ đến đón dâu, còn Trần Viễn là đi đưa dâu.

Sáng sớm ngày mai phải vội vàng lên đường, thế cho nên tối nay mọi người đều chuẩn bị ngủ sớm một chút, dù sao ngày mai còn phải đánh một trận chiến cam go.

Nghe sĩ quan hậu cần nói vậy, Quý Trường Tranh không hề giận dỗi, anh ôm gối nói: "Tôi không ngủ được."

"Sĩ quan hậu cần, lúc trước, ngày trước khi kết hôn của anh như thế nào? Anh ngủ được không?"

Sĩ quan hậu cần này làm sao mà nhớ được, anh ấy đã kết hôn hơn mười năm rồi.

"Lúc đó tôi cũng không lo lắng như cậu đâu, lúc đó tôi phải làm gì nhỉ, phải ăn phải ngủ, sáng ngày hôm sau tôi còn ngủ quên nữa, suýt chút nữa thì đã qua giờ kết hôn."

Quý Trường Tranh nghe đến đây thì cười khẩy một tiếng: "Mà thôi, tôi không nói chuyện với người miệng toàn những lời bịa đặt như anh."

Ai cũng biết sĩ quan hậu cần là người sợ vợ có tiếng, nếu như anh ấy đến muộn vào lúc đám cưới thì chị dâu đã đánh gãy chân anh ấy ngay tại chỗ rồi.

Sĩ quan hậu cần nghe vậy liền nói: "Sao lại nói tôi bịa đặt hả, không tin thì câu về hỏi chị dâu đi."

Quý Trường Tranh không muốn nói chuyện với anh ấy, dứt khoát đứng dậy, trực tiếp đi mặc quần áo, làm ra vẻ như muốn đi ra ngoài.

Vừa thấy thế, đầu của sĩ quan hậu cần giật nảy lên: "Không phải chứ, lúc này rồi mà cậu còn muốn đi đâu vậy? Cậu chỉ cần hỏi tham mưu Chu, chắc chắn anh ấy cũng nói như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-481.html.]

Quý Trường Tranh mặc áo khoác vào: "Tôi không hỏi tham mưu Chu, tôi muốn đi gặp Mỹ Vân."

Vừa nói xong, sĩ quan hậu cần bộ phát lên, gần như nhảy ra khỏi giường ngay lập tức: "Không phải chứ, Quý Trường Tranh, cậu có bệnh sao? Trước ngày kết hôn cô dâu chú rể không thể gặp nhau, cậu không biết hả?"

Sĩ quan hậu cần trước giờ vẫn luôn nói mình tay chân già nua, vậy mà đã chặn lối đi của Quý Trường Tranh, từ khi đứng dậy khỏi giường đến bây giờ cũng chỉ mất khoảng một giây thôi.

Quý Trường Tranh nhìn sĩ quan hậu cần đang chặn đường: "Tôi biết."

"Biết mà cậu vẫn đi?"

"Chỉ muốn gặp cô ấy."

Anh quá lo lắng, chỉ có Mỹ Vân mới có thể giải tỏa được sự căng thẳng của anh.

"Không được, không được, tốt nhất là cậu đi ngủ sớm cho tôi."

Sĩ quan hậu cần trực tiếp đi khóa cửa lại: "Tôi xin cậu hãy suy nghĩ cho mẹ vợ của cậu một chút."

Lời vừa nói đến đây, Quý Trường Tranh dừng lại, anh cau mày nói: "Việc này có liên quan gì đến mẹ vợ của tôi?"

"Ngày mai con gái cưng của mẹ vợ cậu đi lấy chồng, rất có khả năng là tối nay bà ấy sẽ ngủ với con gái cưng của bà ấy, lúc này cậu đi tìm vợ cậu, chắc chắn sẽ kinh động đến mẹ vợ của cậu, đến lúc đó trong mắt mẹ vợ cậu, chẳng phải đã thêm một hình tượng không ổn với cậu hay sao?

Điều này...

Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Đúng là như vậy, nhưng tôi vẫn muốn đến gặp Mỹ Vân."

Anh cũng không biết là tại sao, chỉ muốn gặp cô, nói với cô rằng hễ nghĩ đến ngày mai sẽ kết hôn vơi cô thì anh rất kích động.

Máu khắp cơ thể anh đang sôi sục dâng trào.

Thấy mình không thể nào ngăn được Quý Trường Tranh.

Sĩ quan hậu cần vội lắc người: "Tham mưu Chu, Trần Viễn, các cậu mau tới đây!"

"Nhanh lên!"

Người làm quân nhân khi ngủ cũng phải cảnh giác, nên vừa kêu một cái thì hai người ở sát vách đã chạy tới.

Trên mặt hai người đều có chút sợ hãi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Sĩ quan hậu cần: "Đoàn trưởng Trần, tôi xin cậu hãy trông coi em rể của cậu đi, bây giờ cậu ấy muốn đi gặp cô dâu, cậu nói cho cậu biết, làm gì có đạo lý này vậy?"

Lúc này, Trần Viễn không nhịn được cười: "Tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn nữa chứ."

Thì ra là vậy.

Phải nói rằng Trần Viễn vẫn biết nhấn trúng trọng điểm, thẳng thắng nói rằng: "Chỗ chúng ta có một cách nói thế này, trước khi kết hôn cô dâu chú rể gặp nhau, thì cuộc sống sau này sẽ không suôn sẻ. Quý Trường Tranh, cậu tự xem nên làm thế nào đi, cậu có muốn khiến cho hôn nhân của mình suôn sẻ không?"

Muốn!

Đương nhiên là muốn rồi.

Quý Trường Tranh đúng là rất muốn, thế nên đã đè nén lại ý muốn ra ngoài ban đầu.

"Vậy tôi sẽ buộc hoa đỏ lên xe vậy."

Sĩ quan hậu cần: "..."

Trần Viễn: "..."

"Sáng mai rồi hãy buộc, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, đen như quạ thấy gì đâu mà buộc..." Trần Viễn đổi lại nói thành: "Buộc nếu như không đẹp, thì hôn nhân cũng không suôn sẻ."

Quý Trường Tranh: "Há."

"Vậy sáng mai trời sáng sẽ buộc."

Nhìn thấy vị tổ tông này đã bị đè xuống rồi, sĩ quan hậu cần không thể không giơ ngón tay cái lên với Trần Viễn, nếu không thì sao phải cần anh vợ tới cơ chứ.

Quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nhưng mà, tuy rằng Quý Trường Tranh đã tạm đầu hàng, nhưng sĩ quan hậu cần cũng không muốn ở trong phòng này nữa.

Nên đề nghị.

"Đoàn trưởng Trần, tôi và cậu đổi chỗ cho nhau đi, tôi ở một phòng với tham mưu Chu."

Trần Nguyên suy nghĩ một lúc: "Được, vậy anh qua đó đi."

Anh ấy ôm chăn đi qua.

Nhưng mà, anh ấy không ngờ rằng đây lại là một quyết định khiến anh ấy hối hận nhất.

Quý Trường Tranh nằm xuống lúc mười một giờ.

Mười hai giờ rưỡi: "Anh, anh ngủ chưa?"

Một giờ rưỡi: "Lúc trước khi kết hôn, anh có lo lắng không?"

"Mà thôi không hỏi anh, người độc thân như anh, đương nhiên không biết rồi."

Hai giờ rưỡi: "Sao trời vẫn chưa sáng?"

Ba giờ rưỡi: "Có phải cái đồng hồ này có vấn đề gì rồi không nhỉ, tại sao thời gian trôi qua chậm thế nhỉ?"

Bốn giờ rưỡi: "Đã bốn giờ rưỡi rồi, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, có phải trời hôm nay âm u không, cho nên không muốn tôi kết hôn?"

"Hôm nay liệu trời có sáng không? Lẽ nào ông trời không muốn để tôi kết hôn sao? Cho nên cố ý tối trời?

Trần Nguyên thật sự không chịu nổi nữa ngồi bật dậy chỉ vào bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ: "Không phải chứ Quý Trường Tranh, tôi xin cậu đi soi gương đi, xem mặt cậu lớn bằng chừng nào, lớn đến mức bầu trời không sáng luôn rồi, còn bảo ông trời không muốn để cậu kết hôn, cố ý tối trời? Sao cậu không nói mình là ông trời luôn đi?"

Được rồi.

Quý Trường Tranh bị trút cho một trận, yên lặng triệt để, trùm chăn lại, trằn trọc không nói nữa.

Nhưng anh lấy đèn pin soi vào đồng hồ dưới tấm chăn.

Kim đồng hồ đang chuyển động, không hư, nhưng thời gian trôi qua rất chậm.

Thật sự rất chậm.

Quý Trường Tranh không nhịn được muốn thở dài, Trần Viễn ở bên kia: "Cậu dám nói thêm một chữ nào thì đừng trách tôi không gả em gái cho cậu."

Quý Trường Tranh: "..."

Ngậm miệng ngay lập tức.

Cho đến hơn sáu giờ sáng, khi bầu trời tờ mờ sáng, Quý Trường Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã nhìn thấy gần rõ rồi.

Anh ta lập tức mặc quần áo vào, vội vàng chạy xuống dưới nhà khách như một con khỉ.

Không quên lấy ra tất cả những bông hoa đỏ lớn mà hôm qua mua được, vòng chúng xung quanh phía trước và phía sau xe jeep, thắt nơ con bướm, buộc bông hoa đỏ lớn lên vị trí đầu xe.

Quý Trường Tranh đứng ngay trước đầu xe cẩn thận ngắm nghía: "Không lệch chút nào, màu đỏ tươi đẹp thật."

Bị động tĩnh đánh thức, ba người Trần Viễn, sĩ quan hậu cần, tham mưu Chu đứng dưới cửa sổ nhìn Quý Trường Tranh đang lầm bầm lầu bầu nói cười một mình.

Ba người: "..."

"Quý Trường Tranh này có phải điên rồi không?"

Sĩ quan hậu cần ngáp một cái: "Cũng dễ hiểu thôi, cậu nhóc này lần đầu tiên kết hôn, sốt ruột lo lắng."

Thật là chưa từng trải sự đời.

"Được rồi, vẫn còn sớm, chúng ta ngủ một lát đi."

Đương nhiên, muốn ngủ là điều không thể, họ vừa nằm xuống thì người phiền phức Quý Trường Tranh này lại lên đến.

"Sĩ quan hậu cần, anh đi xem giúp tôi bông hoa đỏ của tôi có bị buộc lệch không?"

Sĩ quan hậu cần mệt mỏi ở trên giường bò dậy: "Sao cậu không đi tìm anh vợ của cậu đi?"

Quý Trường Tranh: "Anh vợ dọa tôi, không gả em gái cho tôi".

Sở ty trưởng: "..."

Thôi rồi, anh ấy chính là kẻ thay thế.

Anh ấy cười khẩy một tiếng: "Quý Trường Tranh may mà đời này cậu chỉ kết hôn một lần, nhưng nếu như cậu cưới thêm lần nữa, nếu như tôi đi còn theo cậu, tôi sẽ mang họ cậu luôn."

Quý Trường Tranh: "Phủi phui, không chấp nhất lời nói trẻ con, Quý Trường Tranh tôi đời này chỉ kết hôn một lần, sẽ không kết hôn lần thứ hai."

Nhìn dáng vẻ điên rồ của Quý Trường Tranh, sĩ quan hậu cần thở dài: "Đi thôi, tôi xuống đó với cậu."

Thật sự muốn lấy mạng tôi đây mà.

Loading...