Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 484

Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:47:22
Lượt xem: 120

"Trước đó cậu không cho chúng tôi xem gói to là bởi vì cái này sao?"

Chẳng trách sau khi xuống xe, Quý Trường Tranh không cho bọn họ động vào ba cái túi to kia, sờ cũng không được sờ.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, vừa trả lời vừa đi về phía cửa, hét lên với người ở bên trong.

Anh trực tiếp lấy ra một đồng tiền, đứng ở cửa ném ra: "Nhận tiền cưới thôi."

Một tiếng hét này khiến những người đang nhận kẹo lập tức chuyển địa điểm đi nhận tiền.

Thậm chí có đứa trẻ hô to: "Tiền, nhiều tiền, rất nhiều tiền."

"Nhanh lấy đi."

Tiếng hét này khiến người ở cửa lo lắng hỏi: "Có mở cửa không?"

"Bên ngoài tặng tiền."

"Không mở."

"Nhưng nếu không mở thì để mấy người bên ngoài lấy được, bọn họ lấy cả kẹo và tiền."

"Chúng ta ở cửa này không có gì."

"Để chú rể sĩ quan đưa cho chúng ta lần nữa."

Cái này...

Mọi người liếc nhìn nhau, cảm thấy ý hay nên lập tức hét ra bên ngoài: "Chú rể sĩ quan đưa tiền vào, nếu không đưa không mở cửa."

Vóc dáng Quý Trường Tranh cao, trực tiếp cầm lấy tiền đưa tới cửa, ra hiệu với người ở cửa: "Thấy được không?"

"Tôi đã đưa tiền."

Lần này, toàn bộ đều đưa tới ngoài cửa khiến mặt người canh cửa: "!"

Mẹ kiếp, người này đúng là quá tệ, quá tệ.

Đưa cho bọn họ thấy không nói, nhưng không có phát cho bọn họ.

Nhưng người bên ngoài vẫn hét: "Chú rể sĩ quan lại phát tiền cưới!"

"Nhanh nhanh, nhanh nhận lấy."

"Đợi, tôi lấy được ba đồng."

"Tôi được năm đồng."

"Tôi được nhiều nhất, được tám đồng."

Mọi người nói chuyện đã hấp dẫn người trong phòng, đều nôn nóng.

"Đó là tiền để mở cửa mà?"

"Đó là của chúng ta, sao lại đưa hết cho người bên ngoài rồi?"

"Mở cửa không?"

"Mấy người không mở thì tôi mở. Tôi phải đi ra ngoài lấy kẹo và tiền, con của tôi vẫn còn chờ tôi về cho nó một túi đấy."

Đây là xuất hiện mâu thuẫn nội bộ.

Quý Trường Tranh đứng ở cửa, sau khi nghe thấy thì không khỏi cong môi, nói với người bên ngoài đang nhận tiền: "Mấy người có muốn nữa không?"

"Chỉ cần mấy người nó muốn, mở cửa ra thì tôi sẽ tiếp tục phát."

"Muốn."

Người bên ngoài còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì tất nhiên bên trong cũng vậy.

"Mấy người nghe thấy chưa? Chú rể sĩ quan còn muốn phát tiền cưới nữa, nhanh lên, mở cửa ra, tôi phải đi ra ngoài nhận tiền."

"Không mở cửa là bị kẹt hả? Đừng trách tôi tàn nhẫn."

"Mau mở đi."

"Không được, nhiệm vụ của chúng ta là canh giữ cửa."

"Thế cậu không muốn tiền à?"

Cái này...

Muốn hay không đây?

Tất nhiên là muốn rồi.

"Được rồi, vậy mở cửa đi nhận tiền nào."

Đến đây thì Quý Trường Tranh đã vượt qua cửa thứ nhất.

Quý Trường Tranh chỉ mất ba phút đi vào cửa, những người bên trong đang đứng thành đám đông cũng nhanh chóng tản ra.

Thấy người giữ cửa kiên định cũng đã mở cửa ra thì như ong vỡ tổ lao ra ngoài nhận tiền.

Sĩ quan hậu cần không khỏi giơ ngón cái về phía Quý Trường Tranh: "Cao tay, vẫn là cậu thông minh."

Nhưng người thông minh như thế sao lại có thể nhảy hai chân vào cửa nhà gái lúc đi đón dâu chứ.

Điều này khiến cho sĩ quan hậu cần không giải thích được.

Tất nhiên nếu để Quý Trường Tranh biết thì không cần phải nghĩ, anh sẽ làm chỉ cần là tốt cho hôn nhân của anh.

Nhảy vào thay đổi tư thế cũng không sao.

Chỉ cần hôn nhân suôn sẻ thôi.

Không có gì mà Quý Trường Tranh không làm được cả.

Mặt mũi sao? Có tác dụng gì chứ? Cũng không thể giúp hôn nhân hạnh phúc.

Quý Trường Tranh nghe sĩ quan hậu cần khen thì đắc ý cười, sau đó đi vào cửa thứ hai. Nhưng là...

Sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa thứ hai là Trần Viễn thì Quý Trường Tranh cười không nổi nữa.

Người bên trong xuyên qua khe cửa nhìn anh, Trần Viễn trực tiếp nói: "Em đã đổi tất cả bao nhiêu tiền?"

Ở trước mặt anh cả, Quý Trường Tranh trung thực nói: "10 tệ."

"Một nghìn tờ sao?"

Quý Trường Tranh ừ một tiếng.

"Đưa hết cho anh."

Trần Viễn thò tay từ trong khe cửa ra nói: "Việc em làm lúc nãy là trái quy tắc."

Cái này...

Khung cảnh yên tĩnh.

Sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu đi theo đều hứng thú, vui vẻ nhìn chăm chú Quý Trường Tranh.

Muốn biết xem anh sẽ làm thế nào.

Trước đó, cả đường Quý Trường Tranh rất thuận lợi. Giờ thì hay lắm, bị anh cả đánh ngã luôn.

Sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu đều không lên tiếng.

Cái này.

Quý Trường Tranh suy tư rồi nói: "Anh!"

"Em muốn lấy em gái anh có phải không?"

Với vấn đề này, Quý Trường Tranh thở dài nói: "Phải."

Anh đúng là muốn lấy em gái của người ta, hơn nữa là cực kỳ muốn kết hôn.

"Vậy có đưa hay không?"

"Anh, nghe nói anh thích t.h.u.ố.c lá Đại Thiên Môn? Trong ký túc của em vẫn có ba cây, về em lấy cho anh có được không?

Đây chính là hối lộ cho anh vợ.

Dù so với một ngày tờ thì tất nhiên giá trị của Đại Thiên Môn vẫn cao hơn. Nhưng không có cách nào khác, hiển nhiên là Quý Trường Tranh cần cái này hơn một nghìn tờ tiền.

Cho dù đưa hai trăm tờ ra ngoài thì cũng hữu dụng.

Tiền mở đường.

Là biện pháp độc đáo và tốt nhất.

Đáng tiếng là biện pháp hay như thế lại bị anh cả đánh gãy.

Bên trong cửa, Trần Viên vẫn vô tình nói: "Em thấy em gái anh quan trọng hơn hay là hai gói thuốc quan trọng hơn?"

Nói vấn đề này thì đúng là nan giải.

Sao Quý Trường Tranh trả lời đây?

Tất nhiên là em gái quan trọng hơn rồi.

Vì thế, anh không tình nguyện mà đưa túi tiền kia, toàn bộ đều đưa qua. Khe cửa hơi hẹp nên chỉ có thể đầy từng chút vào.

Biểu cảm ủy khuất muốn chết.

Thấy thế Trần Thu Hà bên trong cũng không nhẫn tâm: "Trần Viễn, hay là bỏ qua đi?"

Nếu không để lại cho Quý Trường Tranh thì sao tẹo nữa anh qua cửa được.

Căn bản là không được.

Trần Viễn nhận túi tiền to từ khe cửa, cân nhắc thử khá nặng, tên này cũng biết cách gian lận đấy.

Anh ấy nói với Trần Thu Hà: "Cô à, chỉ có lần này thôi."

"Sau này không có cơ hội cản đâu."

Này là sự thật, không để cho đối phương thấy người nhà mẹ đẻ cô dâu lợi hại thì sau này ức hiệp cô dâu biết làm sao?

Trần Thu Hà cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói với Quý Trường Tranh: "Trường Tranh, con cố lên!"

Mẹ vợ cũng không giúp được gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh thu lại vẻ mặt ủy khuất, nói đều không ai nghe thì anh còn biểu diễn làm cái gì?

Quý Trường Tranh hít sâu một hơi nói: "Trước khi anh ra đề thì cho em hỏi, trong cửa có bao nhiêu người?"

Cửa thứ hai đều là đàn ông bảo vệ cái cửa này.

Vì thế, ngoại trừ Trần Viễn ở ngoài còn có nam thanh niên trí thức Chu Vệ Dân, chủ nhiệm Lưu của công xã và cộng sự Vương với một vài thành viên của đại đội.

Hơn nữa toàn là những người mạnh mẽ và quyền lực.

Trần Viễn liếc mắt nói: "Tám người."

Tám người đàn ông trưởng thành, cho dù Quý Trường Tranh có muốn phá cửa đi vào cùng không dễ dàng.

Phá không vào được.

Nghe được câu trả lời, sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu lập tức liếc nhau, đoàn trường Trần, người này đúng là xấu xa.

Ưu thế duy nhất của Quý Trường Tranh đều đã bị đánh gãy.

Phải biết rằng, thể lực Quý Trường Tranh khỏe có tiếng. Chất lượng của cửa gỗ này chỉ cần một nắm đ.ấ.m của Quý Trường Tranh là vỡ nát.

Nhưng dù chất lượng cửa gỗ không tốt thì cũng không thể chịu đựng được tám người đàn ông phía sau của gỗ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-484.html.]

Còn là một nhóm người có sức lực lớn mạnh.

Con đường dựa vào sức mạnh duy nhất của Quý Trường Tranh đã bị phá hỏng.

Cả sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu đều không khỏi thay anh chảy tầng mồ hôi lạnh.

Quý Trường Tranh cũng đau đầu, anh suy nghĩ rồi bỗng nhiên nói: "Anh, chúng ta đánh cược không?"

"Em nói đi."

"Bên trong có tám người, nếu như năm người chọn mở cửa cho em thì anh phải mở cửa. Nếu như thất bại em sẽ nghĩ biện pháp khác."

Trần Viễn nhìn một vọng, mọi người đều gật đầu, lúc này anh ấy mới trả lời: "Được!"

Vì vậy, ...

Quý Trường Tranh hét lên: "Hôm nay, Quý Trường Tranh tôi kết hôn, là ngày vui vẻ, mọi người rộng lượng thả cho tôi. Tất nhiên, tôi sẽ không để mọi người chịu thiệt."

"Mở cửa cho tôi, mỗi người mở cửa thì tôi sẽ tặng một bao thuốc, ít nhất cũng là Đại Thiên Môn."

Người bên trong có chút d.a.o động. Bình thường mộ bao Đại Thiên Môn tám mươi xu, nhưng dịp Tết và lễ thì nguồn cung khan hiếm nên một bao có thể lên tới một tệ hai.

Mà bọn họ cũng không nỡ mua thuốc đắt thế vào ngày bình thường.

Khó có người tình nguyện tặng.

Người bên cạnh Trần Viễn giơ túi to trong tay nói: "Tiền của anh ta đều bị chúng ta thu rồi, ở đâu ra Đại Thiên Môn? Hay đây là phiếu trống?"

Ai biết anh ta chưa kịp nói xong.

Quý Trường Tranh bên ngoài cầm một gói kẹo lớn giơ lên trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Viễn.

Anh lấy từ bên trong túi kẹo to ra hai bao thuốc lá.

Trần Viễn: "?"

Không phải anh ấy đã thu hết gói to của Quý Trường Tranh rồi sao, t.h.u.ố.c lá ở đâu ra?

Không phải phát hết cái túi kẹo to rồi à?

Trần Viễn: "?"

Ở đâu ta có t.h.u.ố.c lá thế?"

Quý Trường Tranh: "Anh cả, túi to chia làm hai tầng."

Trần Viễn: "..."

Thật thất sách!

Ở bên ngoài, Quý Trường Tranh tiếp tục, âm thanh của anh mê hoặc lòng người: "Như thế này, tôi thêm số lượng, ai chịu mở cửa cho tôi thì cho mỗi người một bao, chờ tôi đi ra sẽ cho thêm một bao, tức là hai bao Đại Thiên Môn."

Nghe xong, cộng sự Vương đã không nhịn được trước tiên.

"Không, đoàn trưởng Trần không thể trách tôi được, trách đối phương cho nhiều quá."

"Tôi mở cửa cho chú rể sĩ quan."

Chu Vệ Dân ở bên cạnh tính toán, hai bao thuốc bán ra ít nhất được một tệ năm, đủ tiền lương của anh ta mấy ngày. Hơn nữa, thêm tiền thì bệnh của ba anh ta cũng được cứu.

"Còn tôi, tôi cũng mở cửa."

Này...

Ngay lập tức có hai người muốn mở cửa.

Trần Viễn không nói.

Lão bí thư bên trong cũng góp vui: "Trần Viễn, đời này của tôi còn chưa được dùng Đại Thiên Môn đâu, nghĩ tới Đại Thiên Môn là hương vị gì, tôi cũng muốn mở cửa cho chú rể sĩ quan."

Lão bí thư cũng đã lên tiếng.

Chủ nhiệm Lưu: "Thôi bỏ qua đi, chú rể sĩ quan cũng không dễ dàng gì, tôi cũng mở cửa cho anh ấy." Tất nhiên anh ta không thừa nhận chính mình cũng ham hai bao Đại Thiên Môn kia.

Này tốt rồi.

Ngay lập tức có bốn người đồng ý.

Đã được bốn người, trong đó có hai người là thành viên đại đội, có chủ nhiệm Lưu và lão bí thư bày tỏ quan điểm thì hai người cũng đi theo.

"Chúng tôi cũng chọn mở cửa."

Thế là xong, có sáu trong tám người, chỉ còn lại Trần Viễn và Trần Hà Đường.

Bọn họ không ngờ tới, Quý Trường Tranh lại có thể lợi hại như thế.

Nhanh thế đã lôi kéo được sáu người.

Sắc mặt Trần Viễn tái đi: "Mở cửa."

Nghe hai chữ này, Quý Trường Tranh giống như nghe được âm thanh thiên nhiên, cười lớn nói với Trần Viễn: "Cảm ơn anh cả!"

Hừ!

Tiếng anh cả này thật ngọt.

Thật sự rất ngọt ngào.

Khiến Trần Viễn buồn nôn, suýt chút nữa nôn hết đồ ăn hôm qua ra.

"Em đi vào thì cứ vào nhưng anh có điều kiện."

"Giao hết gói to cho anh."

Cái này...

Quý Trường Tranh lưỡng lự: "Anh cả, một gói cái túi là cho ba mẹ nên em không thể giao cho anh, cái khác có thể."

Dù sao bên trong thuốc không có, kẹo cũng không, chỉ có cái túi to rỗng.

Cái này...

Ánh mắt Trần Viễn nghi ngờ nói: "Đưa cho bác sao? Em đưa cho bác cái gì?"

"Cái này không thể nói cho anh biết, dù sao chút nữa anh cũng biết thôi. Nhưng em cam đoan, sau khi đi vào cửa thứ ba sẽ không lấy gì từ trong túi to này."

Quý Trường Tranh cứ hứa đi hứa lại.

"Anh không tin, như vậy đi, bọn anh không động vào túi to của em mà đưa cho đưa cho người thứ ba bao quản được không?"

Trần Viễn thảo luận điều kiện.

Quý Trường Tranh: "Có thể nhưng không được mở ra."

"Được!"

Tràn Viễn lấy túi to, đưa cho lão bí thư, ông ấy cũng là người có chức quyền cao trong này.

Lão bí thư nhặt túi lên nghĩ không có gì quan trọng nên gật đầu nói: "Chú rể sĩ quan cứ yên tâm, túi to này trong tay tôi, tuyệt đối không cho người khác động vào cũng không cho người khác nhìn lén."

Quý Trường Tranh: "Tôi tin tưởng ông."

Lời này rất hay khiến cho lão bí thư không khỏi nhướn mày cười.

"Được, trẻ người thông minh."

Một người giỏi xử lý lại thông minh, không hề thua kém trong tương lai.

Thanh niên trí thức Thẩm cưới anh cũng hưởng vô số phúc. Quý Trường Tranh đi phía trước, lão bí thư không khỏi cảm thán nhìn về Trần Thu Hà và Trần Hồ Sen.

Nghe nói, trong lòng Trần Thu Hà rất vui vẻ. Bà ấy là mẹ vợ, mong chờ sự thành công của con rể, nếu như con rể có sự nghiệp thì con gái cũng có thể hưởng lợi, sống ngày qua ngày tốt hơn.

Đừng bảo bà ấy là mẹ vợ vật chất mà cuộc sống là như thế.

Tiền gạo, dầu, muối, nước mắm, dấm, trà, cái gì cũng cần đến tiền. Nuôi con đi học lại càng cần có tiền.

Không có tiền, kết hôn chỉ có tình cảm không thể lâu dài. Ngày qua ngày chỉ dựa vào nhìn mặt nhau có thể sống sao?

Không ăn, không uống có thể sống sao?

Là người từng trải, đặc biệt đã kết hôn nên bà ấy càng coi trọng thực tế hơn.

Vì thế Quý Trường Thanh thật sự đáp ứng mong muốn của mẹ vợ Trần Thu Hà.

Thật sự quá tốt.

Vì thế, cho dù Quý Trường Thành mặc cả với Trần Viễn thì trong mắt Trần Thu Hà cũng thấy lợi hại.

Không hề e sợ Trần Viễn nhà bọn họ.

Nghĩ tới đây Trần Thu Hà nở nụ cười nói: "Được rồi, Trần Viễn, cháu cũng đã lấy đi ba gói rồi, cậu ấy còn có thể gian lận được nữa sao."

Nói cách khác là mẹ vợ đang đau lòng con rể.

Bà ấy là đau lòng hộ con gái đấy.

Có Trần Thu Hà lên tiếng thì dĩ nhiên Trần Viễn phải nể mặt, anh ấy nhìn Quý Trường Tranh một lúc rồi xác nhận nói: "Không có chứ? Chắc chắn không có túi to?"

Quý Trường Tranh ừ nói: "Có ba cái anh đều đã thấy, hiện tại đều không còn cái nào."

Anh dang tay về phía đối phương.

Trần Viễn cảm thấy vẫn có gì lạ nhưng lại không thấy, chỉ thấy dáng vẻ thản nhiên của Quý Trường Tranh thì nói: "Vậy em vào đi, trên tầng ba."

Trên tầng ba đều là đồng chí nữ, trong phòng của Mỹ Vân toàn là đồng chí nữ.

Đồng chí nữ khó khăn hơn, cũng ngang ngửa những người đàn ông bọn họ.

Nhận được lệnh, Quý Trường Tranh mỉm cười hướng về tầng ba.

Bên trong phòng.

Thẩm Mỹ Vân ngồi trên giường, yên tĩnh nhìn thanh niên chí thức ở cửa, ghé đầu lên nghe tiếng động bên ngoài.

"Tới, chú rể sĩ quan tới, đi lên tầng ba."

"Các chị em, chuẩn bị sẵn sàng, Chúng ta không thể như mấy tên trước đó, không đánh đã cho người đi vào. Hào đã không còn nhưng chúng ta phải cho đối phương biết tường thành vẫn ở đó, nếu muốn bước vào cửa thì trước tiên phải vượt qua bức tường là chúng ta đã."

Cái này...

Thẩm Mỹ Vân nhìn rồi lắc đầu cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, nếu quá giờ, tôi cũng sốt ruột."

Nói lời này, Kiều Lệ Hoa ở gần cửa nhất ồn ào nói: "Cô dâu sốt ruột rồi, sốt ruột rồi, là đang đau lòng cho chú rể sĩ quan sao?"

Nói xong lời này, bước chân Quý Trường Tranh bên ngoài đi tới, trên khuôn mặt không giấu được nụ cười, miệng chỉ hận không thể kéo tới tận mang tai.

Mỹ Vân của anh đang đau lòng cho anh.

Thật tốt!

Anh phải nhanh chóng lấy Mỹ Vân về mới được.

Vì thế, Quý Trường Tranh bước nhanh tới gõ cửa, gõ xong thì một mảnh yên tỉnh.

"Đừng có gõ cửa, không có người ở đây đâu."

Bọn họ sẽ không giống như đám đàn ông kia, ngốc muốn chết, cứ thể để cho chú rể sĩ quan Quý Trường Tranh vượt qua.

Quý Trường Tranh nghe thấy cũng không nản, anh cười nói: "Miên Miên có ở đó không?"

Miên Miên ngồi bên trong phòng Thẩm Mỹ Vân vô thức trả lời: "Miên Miên đây."

Không đánh đã khai.

Cả phòng đều nhìn sang, ánh mắt đồng loạt nhìn khiến Miên Miên bị hoảng sợ.

Cô bé vô thức hỏi: "Con trả lời sai sao?"

Thẩm Mỹ Vân vừa định mở miệng thì Quý Trường Tranh bên ngoài đã trả lời thay cô: "Tất nhiên là không, Miên Miên là đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu và thông minh nhất trên đời. Tất nhiên là sẽ không trả lời sai rồi."

Loading...