Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 541

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:11:18
Lượt xem: 125

Giá như vậy thật sự rất cao, đến nỗi kẹo hồ lô đã có lâu như vậy rồi, vẫn không có ai đến mua.

Dù sao, năm phân tiền để mua kẹo hồ lô, cũng đủ để mua hai quả trứng gà.

Bây giờ nhà nào cũng có vài đứa con, thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, ai mà chịu mua?

Dĩ nhiên, trừ Thẩm Mỹ Vân.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy chị Cao nói là ba phân tiền, Thẩm Mỹ Vân không chớp mắt nói: "Cho em hai xâu."

Cô lấy sáu phân tiền từ trong ví tiền ra đưa cho cô ta: "Đây ạ, tiền đều ở đây."

Chị Cao nhón chân lên, cách tủ kiếng, nhanh nhảu lấy hai xâu kẹo hồ lô đưa cho cô: "Mua cho Miên Miên nhà em à?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu cười: "Em đi đón con bé tan học, nếu đến tay không thì sẽ không có gì để ngạc nhiên mừng rỡ."

Dù mỗi ngày mang theo gì để đón con đi chăng nữa, thì mỗi ngày chúng sẽ có những điều bất ngờ khác nhau.

Nghe cô nói như vậy, chị Cao không nhịn được mà tròn mắt nhìn: "Đồng chí Thẩm, em đúng là người cưng chiều con."

Cưng chiều con sao?

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái, cô tự nói thầm trong lòng, ba phân tiền một xâu kẹo hồ lô không phải là cưng chiều con, mà là thỏa mãn.

Tất cả những món mà con gái của cô thích, cô sẽ cố gắng thoả mãn cô bé, bất kể là về tinh thần hay là về vật chất.

Tuổi thơ của cô không có kẹo hồ lô và các loại kẹo khác, cho nên cô sẽ bù đắp gấp đôi ở trên người của con gái của cô.

Nhưng —— đây cũng là tự bù đắp cho chính mình.

Đền bù cho những tiếc nuối đã qua của cô.

Chẳng qua những lời này, cô sẽ không nói với chị Cao, cô chỉ cười rồi nói lời tạm biệt.

Cô vừa đi.

Bên trong hợp tác xã cung ứng bất ngờ bùng nổ.

"Đồng chí Thẩm thật là có tiền."

"Ba phân tiền một xâu kẹo hồ lô mà cô ấy mua tận hai xâu, ngay cả do dự cũng không có."

"Cũng không biết tiền lương một tháng của tiểu đoàn trưởng Quý có đủ để cho cô ấy tiêu hay không nữa."

"Nếu như con dâu nhà tôi mà như thế, tôi chắc chắn sẽ tức đến độ phải đánh người, thật là không biết cách sống qua ngày gì cả, những người đàn ông ở bên ngoài chảy máu, chảy mồ hôi, khổ cực để kiếm tiền, mà lại bị tiêu xài phung phí như vậy."

"Đúng rồi, các người không biết sao, gần đây ba mẹ chồng của đồng chí Thẩm cũng tới, nếu không thì chúng ta nói chuyện này cho ba mẹ chồng của cô ấy biết? Để cho bọn họ khuyên dạy một chút."

Câu này vừa được thốt ra.

Trùng hợp là bà Quý từ bên ngoài tiến vào, bà ấy một chiếc áo sơ mi trắng nhạt, quần vải thô, còn đeo thêm chiếc kính lão.

"Bảo tôi khuyên nhủ gì thế?"

Bà ấy vội tới mua đồ cho Miên Miên, nên nhân tiện hỏi một câu.

Nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung ứng, cũng không ngờ, bà Quý tới đúng lúc này, bà ấy đến nơi ở trong quân đội đã được mấy ngày rồi.

Nơi ở trong quân đội chỉ lớn bằng bàn tay, bên trong khu nhà dân chỉ bé như cái lỗ mũi, mọi người đều biết. Chưa kể, ba mẹ tiểu đoàn trưởng Quý tới quân đội thăm người thân, đương nhiên chuyện này đã sớm truyền ra khắp nơi.

"Dì chính là mẹ của tiểu đoàn trưởng Quý phải không ạ?"

Chị Cao hỏi một câu.

Bà Quý gật đầu, nhìn lướt qua vật bày bán ở hợp tác xã cung ứng, cuối cùng ánh mắt của bà cũng dừng lại chỗ kẹo hồ lô, chợt ánh mắt sáng lên: "Là tôi."

Bà ấy chuẩn bị nói, lấy cho bà ấy hai xâu kẹo hồ lô.

Kết quả ——

Chị Cao đã mở miệng: "Dì ơi, chuyện là như vầy, con dâu nhà dì mới tới đây mua hai xâu kẹo hồ lô, nói là đi đón con gái của cô ấy, chúng cháu đang chuẩn bị nói chuyện này với dì, con dâu nhà ai mà lại phô trương lãng phí như vậy chứ, đi đón con tan học, còn mua một lần hai xâu kẹo hồ lô."

Chị Cao nhìn thấy nụ cười trên mặt bà Quý, từ từ biến mất, cô ta cũng biết là mình nói đúng rồi.

Nên cô ta tiếp tục nói: "Chúng cháu đều là những người vợ ở quân đội, đàn ông ở bên ngoài chảy máu, chảy mồ hôi, kiếm tiền quả thực không dễ dàng, không thể tùy tiện tiều xài như vậy——"

Quá nuông chiều con cái rồi.

Thái độ của bà Quý lập tức trở nên lạnh lùng: "Tôi đã nói với Trường Tranh nhà tôi, thằng bé kiếm tiền là để cho vợ, cho con tiêu, nếu như thằng bé không thể nuôi nổi vợ con của mình, muốn ăn kẹo hồ lô mà còn phải cân nhắc giá cả, vậy thì tôi thấy thằng bé thật sự không xứng làm chồng cùng ba."

Khi bà ấy vừa thốt ra những lời này.

Trong nháy mắt, bên trong hợp tác xã cung ứng trở nên im lặng lạ thường.

Gương mặt của chị Cao cũng ngày càng đỏ bừng, tại sao chuyện này lại không giống những gì mà cô ta tưởng tượng?

Đáng tiếc, bà Quý đường như không muốn chừa mặt mũi cho cô ta: "Hợp tác xã cung ứng mở cửa làm ăn, nếu như ai tới mua đồ, các người cũng ở sau lưng xỉa xói người ta, nói thật người biết thì ở đây là hợp tác xã cung ứng, không biết còn tưởng đây là chỗ của những người thất học trong thôn ngồi buôn chuyện đấy."

Chị Cao: "..."

Bà Quý vẫn tiếp tục nói: "Đúng rồi quên nói với cô, chuyện Mỹ Vân nhà nhà chúng tôi thích tiêu tiền, thì Trường Tranh biết, tôi cũng biết, cả nhà chúng tôi cũng không nói gì, từ khi nào lại đến phiên các người bàn tán?"

Những lời này, làm cho hợp tác xã cung ứng yên tĩnh như gà.

Bà Quý tức giận, chỉ vào kẹo hồ lô: "Bán thế nào? Cần phiếu sao?"

Chị Cao lắp bắp nói: "Một phần ba phân, không cần phiếu."

"Thêm cả cây cắm kẹo kia nữa, tôi muốn mua."

"Cái gì ạ?"

Chị Cao sửng sốt, tất cả mọi người ở đó cũng ngớ ra.

"Tôi nói tôi muốn mua cả cây cắm kẹo hồ lô nữa, không bán sao?"

Bà Quý thiếu kiên nhẫn nói.

"Bán ạ, bán ạ, ở đây tổng cộng có ba mươi, đã bán cho con dâu dì hai xâu, còn lại mười tám xâu, tổng cộng là tám mao năm."

Bà Quý nhanh tay lấy từ trong túi tiền ra một khối tiền, vỗ lên tủ kiếng: "Tôi lấy hết!"

Chị Cao sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được, bận bịu tìm cho bà ấy một mao năm.

Bà Quý xách theo cả một cây cắm đầy kẹo hồ lô, tiêu sái rời đi.

Bên trong hợp tác xã cung ứng nhất thời vô cùng yên lặng.

Không biết qua bao lâu, có ai đó hét lên: "Đây mới là có tiền nhỉ?"

Lúc mua một cây cắm đầy kẹo hồ lô, ánh mắt cũng không chớp một cái.

"Mẹ chồng của Thẩm Mỹ Vân thật có tiền."

"Bà ấy còn chấp nhận để cho Thẩm Mỹ Vân tiêu tiền!"

"Thật sự muốn có kiểu mẹ chồng như thế."

Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, bà ấy mua nhiều kẹo hồ lô như vậy là để hả giận cho Thẩm Mỹ Vân.

"Nhà bọn họ là nhà tư bản sao?"

Câu này vừa được nói ra, bên trong hợp tác xã cung ứng trở nên an tĩnh hẳn.

"Không phải đâu, nếu như mẹ của tiểu đoàn trưởng Quý là nhà tư bản, vậy thì tiểu đoàn trưởng Quý đã không nhập ngũ, dù sao thời điểm nhập ngũ, cũng sẽ tra rõ bối cảnh."

Bầu không khí trì trệ bỗng nhiên trở nên sôi động trở lại.

"Nếu đã như vậy, thì tôi nghĩ đối phương chỉ thuần túy là muốn xả giận vì Thẩm Mỹ Vân mà thôi."

*

Trường tiểu học quân đội.

Lúc này đã lục tục bắt đầu tan học, thời điểm Thẩm Mỹ Vân đến, bọn học sinh đã kết thành từng đội đi ra ngoài.

Không ít học sinh đi ra, liếc mắt liền thấy được Thẩm Mỹ Vân.

"Miên Miên, đó là mẹ cậu sao?"

Miên Miên và Tiểu Mai Hoa đi cùng nhau, Tiểu Mai Hoa tinh mắt, vừa ra tới đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đứng ở cửa.

Miên Miên nhìn sang chỗ đối phương chỉ, trong giây lát, đôi mắt to cũng sáng lên, cô bé nhào qua: "Mẹ!"

Ngay cả âm thanh cũng cao hơn một chút.

Là cô bé đang hết sức vui vẻ.

Thẩm Mỹ Vân chính xác đón được Miên Miên, thuận tiện lấy xâu kẹo hồ lô ở sau lưng ra, đưa cho cô bé: "Thích không?"

Thời điểm Miên Miên nhìn thấy kẹo hồ lô, đôi mắt to của cô bé đột nhiên sáng lên vài độ.

"Thích ạ!"

Cô bé nuốt nước miếng: "Mẹ, con có thể chia sẻ với Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội được không ạ?"

Thẩm Mỹ Vân: "Dĩ nhiên."

Nhận được sự đồng ý của mẹ, Miên Miên lập tức cầm kẹo hồ lô của mình, đi tìm Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội.

"Mẹ tớ mua kẹo hồ lô cho tớ, chúng ta ăn chung nhé."

Cô bé còn định lấy từng viên hồ lô ra để chia nhau, nhưng lại phát hiện mình không thể bóc nó ra được, lớp đường bọc trên thanh tre cũng dính chặt.

Miên Miên suy nghĩ một chút, trực tiếp đưa cả cây kẹo hồ lô ra: "Các cậu cứ cắn trực tiếp luôn đi."

"Mỗi người một cái, còn dư lại là của tới với mẹ."

Phía trên có tổng cộng tám viên.

Sau khi cho đi hai viên, cô bé còn sáu viên.

Tiểu Mai Hoa do dự một chút, ngược lại Tứ Muội phóng khoáng hơn, trực tiếp nhận lấy, cắn một viên: "Cám ơn Miên Miên."

Miên Miên lắc đầu một cái, lại đưa kẹo hồ lô cho Tiểu Mai Hoa, Tiểu Mai Hoa không do dự nữa, cắn một miếng nhỏ: "Cám ơn Miên Miên."

Kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt, quả nhiên là một món mĩ vị.

Miên Miên đứng ở cửa, khiến cho rất nhiều người nhìn.

Học sinh tiểu học đứng ở cửa nhìn nhau một cái: "Kẹo hồ lô ăn chắc chắn rất ngon, có màu đỏ đỏ."

"Tớ cảm thấy mẹ của Miên Miên là tốt nhất, tới đón cậu ấy tan học, còn mang theo kẹo hồ lô cho cậu ấy."

"Buổi sáng tớ cũng đi hỏi, kẹo hồ lô thật sự rất mắc, mẹ tớ cũng không chịu mua cho tớ."

"Tớ rất muốn làm con của mẹ Miên Miên, tớ chẳng muốn làm con của mẹ tớ chút nào."

Câu này vừa được nói ra, lại được tất cả các bạn nhỏ xung quanh đồng ý.

Mọi người vây quanh Miên Miên, nuốt nước miếng: "Miên Miên, có thể chia nửa mẹ của cậu cho tớ được không?"

Mẹ của Miên Miên thật sự đẹp, hơn nữa lúc nói chuyện luôn luôn nhỏ nhẹ, cho tới bây giờ chưa từng mắng chửi người khác.

Mỗi ngày đều đến đón Miên Miên tan học, lần nào cũng mang cho cậu ấy đồ ăn ngon.

Mà mẹ của bọn họ thì không được như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-541.html.]

Cho nên, thật sự rất muốn mẹ của Miên Miên.

Khi Miên Miên nghe những gì mọi người nói, đôi mắt nhỏ của cô bé đột nhiên cứng đờ đến cả kẹo hồ lô cũng không ăn.

"Mẹ của tớ chỉ thuộc về mình tớ mà thôi, sẽ không chia cho các cậu đâu."

Cái gì cũng có thể chia!

Duy chỉ mẹ là không thể!

Lần này, mọi người có chút thất vọng, thở dài: "Nếu như ba tớ có thể lấy được mẹ của Miên Miên thì thật là tốt."

Không biết góc tường này có thể đào được hay không?

Quý Trường Tranh hoàn toàn không biết, một đám con nít ở trường học lại thảo luận chuyện làm thế nào để đào góc tường nhà anh, để cho Thẩm Mỹ Vân đi làm mẹ của người khác.

Miên Miên lớn tiếng mắng lại những bạn học có suy nghĩ ngây thơ kia.

"Mẹ tớ đã lập gia đình, mẹ của tớ sẽ không gả cho người khác đâu, mẹ chỉ thích ba mà thôi."

Lời nói này thật sự rất hay.

Bà Quý đang xách cả cây cắm đầy kẹo hồ lô, cũng không nhịn được phải vỗ tay cho Miên Miên: "Miên Miên nhà bà nói rất đúng."

Bà ấy vừa lên tiếng.

Miên Miên cũng không nhịn được nhìn sang, nhìn thấy bà Quý: "Bà nội!"

Vừa mới chuẩn bị nhào qua, kết quả chạy đến một nửa thì cô bé dừng lại: "Bà nội, sao bà lại có nhiều kẹo hồ lô thế ạ?"

Cả một cây cắm đầy kẹo hồ lô.

Phía trên có rất nhiều, rất nhiều kẹo hồ lô.

Bà Quý quơ quơ cái cây trong tay, hỏi: "Bà nội mua cho Miên Miên đó, Miên Miên thích không?"

Miên Miên gật đầu một cái: "Thích."

Phải!

Lần này, lập tức khiến cho học sinh bên trong bùng nổ.

"Cậu thấy không? Bà nội của Miên Miên mua cho cậu ấy một gậy toàn kẹo hồ lô."

"Thật là nhiều, từ đó đến giờ tớ chưa từng thấy qua nhiều kẹo hồ lô như vậy."

"Nếu có thể chia cho tớ một viên thì tốt biết mấy."

Những đứa trẻ này thậm chí còn không dám nghĩ đến việc được chia sẻ một cây, mà chỉ một viên! Phải biết, một cây kẹo hồ lô có tám viên.

Bạn học của Thẩm Miên Miên thật sự rất nhiều, đếm cũng không hết.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Miên Miên với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Nếu như thời điểm Thẩm Mỹ Vân tới đón cô bé, mang theo một cây kẹo hồ lô tới, đã khiến cho Miên Miên trở thành tiêu điểm.

Vậy thì, bà Quý xách theo một cái cây cắm đầy kẹo hồ lô, trực tiếp khiến cho Miên Miên trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

Không quá lời khi gọi cô bé là mặt trăng được các ngôi sao vây quanh.

"Miên Miên, Miên Miên, có thể cho tớ ăn một viên không?"

"Đúng rồi, ngày mai tớ giúp cậu trực, đổi một viên có được hay không?"

"Kẹo hồ lô có mùi vị gì thế? Có phải rất ngọt hay không?"

Miên Miên lập tức bị tất cả mọi người vây lấy, chuyện này khiến cho cô bé cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, sau đó cô bé đột nhiên trở nên kiêu ngạo: "Kẹo hồ lô ăn chua chua ngọt ngọt, nếu như các cậu muốn ăn, có thể nói mẹ và bà của các cậu mua cho nha."

Tại sao cô bé phải cho.

Cô bé và bọn họ lại không quen.

Chuyện này ——

"Mẹ tớ sẽ không chịu mua cho tớ, mẹ tớ bảo nó mắc lắm."

"Bà nội tớ cũng vậy, bà mắng tớ ăn uống hoang phí, chỉ biết lãng phí lương thực."

"Miên Miên, mẹ và bà của cậu thật tốt."

So sánh như vậy, bọn họ thật sự rất hâm mộ, không chỉ muốn mẹ của Miên Miên, họ cũng muốn cả bà nội của Miên Miên nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hu hu hu.

Tại sao người nhà tốt như vậy, lại của người khác.

Cách đó không xa, Lâm Lan Lan đang đứng sau bục chào cờ, vừa ra tới thì thấy cảnh tượng này, con bé không nhịn được cong môi, cắn răng: "Chỉ có mấy cây kẹo hồ lô, có cái gì tốt mà khoe chứ!"

Con bé vừa dứt lời, mọi người nhất thời đều yên lặng.

"Lâm Lan Lan, cậu thật đáng ghét, cậu từng ăn kẹo hồ lô rồi chưa? Cậu chỉ biết nói kẹo hồ lô của Thẩm Miên Miên mà thôi!"

Lâm Lan Lan hất càm: "Đương nhiên là tớ ăn rồi, ăn đến không muốn ăn nữa."

" Mùi vị thế nào? Cậu có thể đãi chúng tớ được không?"

Vấn đề này lập tức khiến cho Lâm Lan Lan khựng lại.

Dĩ nhiên con bé biết kẹo hồ lô có mùi vị như thế nào, nhưng mà con bé không thể mời bọn họ ăn.

Bởi vì toàn bộ tiền xài vặt của con bé đều bị Lâm Vệ Sanh lấy cắp rồi!

Nếu không, con bé có thể mua, rồi chia cho mọi người ăn.

Nghĩ tới đây, Lâm Lan Lan cắn răng nghiến lợi: "Tớ không có tiền, đều bị trộm hết rồi, không mọi người ăn được."

"Eo ôi—— đồ lường gạt!"

"Lâm Lan Lan nói là đồ nói dối."

Những lời này được nói ra, khiến cho sắc mặt của Lâm Lan Lan không được đẹp mắt, con bé muốn cãi lại gì đó, nhưng nhìn đến Thẩm Mỹ Vân đang đứng sau lưng Thẩm Miên Miên.

Con bé nhất thời không lên tiếng.

Lựa chọn ảo não rời đi.

Ai bảo mẹ của con bé không tới, ai bảo con bé không có người mẹ mua kẹo hồ lô cho. Chẳng qua Lâm Lan Lan không đi xa, con bé giống như một tên trộm vậy, núp ở một chỗ cách đó không xa, đi nhìn trộm hạnh phúc thuộc về Thẩm Miên Miên.

Cô ta không hiểu, rõ ràng đời trước Thẩm Mỹ Vân c.h.ế.t rất sớm, Thẩm Miên Miên là một kẻ đáng thương, nhưng tại sao kiếp này mọi chuyện lại thay đổi?

Người nên nấp sau khe cửa và nhìn trộm hạnh phúc của người khác chắc chắn phải là Thẩm Miên Miên mới đúng.

Sai rồi, tất cả đều sai hết rồi.

Lâm Lan Lan không nhìn nổi, bây giờ Thẩm Miên Miên tốt bao nhiêu, thì cô ta thất bại bấy nhiêu.

Rõ ràng ——

Cô ta là người sống lại, nhưng mà cuộc sống lại không bằng đời trước.

Lâm Lan Lan không hiểu, rốt cuộc là mình sai chỗ nào?

Có lẽ, bắt đầu từ trên người của Quý Minh Viễn, có lẽ cô ta phải sửa chữa những lỗi sai để mọi thứ trở về như ban đầu.

*

Bên kia.

Sau khi đón Miên Miên tan học.

Thẩm Mỹ Vân từ trong túi đeo chéo lấy ra ngoài một cây kẹo hồ lô khác, nói với bà Quý: "Mẹ, xâu này là con mua chia mẹ."

Lúc ấy cô mua hai cây, một cây định cho Miên Miên, ngoài ra một cây là định cho mẹ chồng.

Chẳng qua cô không ngờ bà Quý cũng mua.

Bà Quý gánh cả một cây toàn kẹo hồ lô, cười nói: "Người ở chỗ hợp tác xã cung ứng nói xấu con, trong cơn tức giận nên mẹ đã mua hết."

Thẩm Mỹ Vân nghe xong những lời này, trong lòng có chút ngọt ngào: "Mẹ, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình thôi, bọn họ nói gì thì cứ kệ họ ạ."

"Vậy không được, con cũng là người nhà chúng ta, con tiêu tiền Trường Tranh cũng không nói gì, thì bọn họ dựa vào đâu mà được nói chứ? Mơ đẹp đấy."

Đừng thấy bình thường bà Quý dễ nói chuyện, sau khi gặp phải loại chuyện này, bà ấy rất kiên trì.

Thẩm Mỹ Vân cũng không tranh cãi với bà ấy, chỉ kéo tay bà ấy, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi con cảm thấy gả cho Quý Trường Tranh, chuyện may mắn nhất mà con nhận được là có mẹ chồng là mẹ."

Nói thật, đến thời điểm hiện tại, bà ấy là một người mẹ chồng giàu có, rộng lượng và đảm đang, vẫn luôn che chở cho con mình.

Nó phá vỡ sự hiểu biết về từ mẹ chồng mà cô biết trước đây.

Bà Quý cười: "Không đâu, mẹ cảm thấy Trường Tranh có thể tìm được con, là may mắn của thằng bé."

Hai người đều khiêm tốn.

Sau khi về đến nhà.

Các loại cây ở sân nhỏ phía trước, toàn bộ đều trưởng thành.

Cây cà chua được phủ đầy cà chua đỏ và cà chua xanh, Thẩm Mỹ Vân thuận thế hái mấy quả cà chua đỏ, định làm món canh trứng cà chua, Miên Miên thích nhất là ăn cơm với canh trứng cà chua.

Lại hái thêm vài quả cà chua xanh và ớt xanh, dung làm cà chua xanh xào ớt xanh, vị chua cay rất hợp với cơm.

Còn có dưa leo, được Quý Trường Tranh dựng ở trước cửa, hôm nay phía trên giàn đã có rất nhiều quả dưa leo, cong queo, mềm mại.

Lúc hái xuống vẫn còn gai, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được, trực tiếp cắn một cái, trong miệng tràn ngập mùi thơm.

Cô lại chọn hai quả nhỏ, đưa cho Miên Miên và bà Quý.

Bà Quý thấy dưa leo non, lớn bằng bàn tay, không nhịn được ánh mắt sáng lên: "Mỹ Vân ơi, mẹ thấy hai chúng ta có thể ăn một quả, bọn họ đều thích ăn dưa leo già, một trái dưa leo xào được một dĩa đồ ăn, nhưng mẹ không thích, mẹ chỉ thích dưa non thôi, cắn nhẹ một miếng đã thấy sảng khoái."

Thẩm Mỹ Vân cười một cái, tiếp tục ở trong vườn rau nhỏ: "Dưa leo già ăn không ngon, còn non ăn mới ngon."

Bất kể là ăn sống, hay làm rau trộn, hay là chiên chung với trứng đều ngon vô cùng.

Cuối cùng cô lại đi loanh quanh đến tường viện bên cạnh, hái được một ít đậu xanh.

Cô có thể nói nhà mình có quá nhiều loại thức ăn, thật sự quá dễ dàng, muốn cái gì có cái đó.

Tất cả đều là rau xanh, ngay cả món mặn cũng có một ít, thật sự là muốn gì có đó.

Triệu Xuân Lan dẫn theo Nhất Nhạc đến, trong tay cô ấy còn cầm một cái thùng nhỏ, vừa qua tới còn chưa vào sân.

Cách một cách cửa, thì nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và bà Quý ở bên trong vườn rau hái thức ăn.

Cô ấy kêu một tiếng: "Mỹ Vân, dì Quý."

Cô ấy vừa hô, Thẩm Mỹ Vân đã đặt giỏ đựng thức ăn trong tay xuống, chạy tới mở cửa: "Chị dâu Xuân Lan, sao cô qua đây?"

Triệu Xuân Lan chào một tiếng, cửa vừa mở ra Nhất Nhạc đã chạy vọt vào nhà như đạn đại bác vậy.

Chắc là tìm Miên Miên.

Triệu Xuân Lan cản cũng không kịp, quyết định không cản nữa, cô ấy đưa cái thùng nhỏ trong tay tới: "Đây nè, đây là tôm và lươn do chỉ đạo viên Ôn đưa tới, tôi đưa cho cô một ít, cô nhìn xem có đủ làm một món ăn hay không?"

Cũng là ân huệ mà cô ấy thiếu Thẩm Mỹ Vân. Mấy ngày trước Thẩm Mỹ Vân bọn họ từ Bắc Kinh trở lại, còn cố ý cho nhà bọn họ một con vịt quay Bắc Kinh.

Vịt quay được chiên trong nồi, dầu nóng hổi và thơm lừng.

Loading...