Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 543
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:26
Lượt xem: 106
Anh ấy lại phải đ.â.m đầu vào một kẻ xấu như Quý Trường Tranh, hết lần này tới lần khác, anh ấy không đi không được.
Sau khi chào đại đoàn trưởng Trương, anh ấy lập tức đuổi theo Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh cảnh giác: "Anh lại đi theo làm cái gì?"
Sĩ quan hậu cần: "Tôi đi tìm Mỹ Vân nói chuyện phiếm một hồi."
Phải rồi!
Cho dù có đuổi tên keo da trâu này như thế nào thì anh ấy cũng sẽ không đi.
Đợi đến khi về đến nhà, nhìn thấy bàn đồ ăn thịnh soạn kia, sĩ quan hậu cần vỗ đùi: "Tôi biết ngay là tôi đến đúng lúc..."
"Mỹ Vân à, tôi thấy, số đồ ăn trên bàn này đều là đồ ăn chay, món ăn tốt nhất cũng chỉ là tôm, cũng không có chút thịt nào."
"Cô có muốn bữa ăn ngày mai của nhà cô có chút thịt không?"
Thẩm Mỹ Vân khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh ta: "Sĩ quan hậu cần, anh muốn nói gì thì cứ nói đi."
Sĩ quan hậu cần: "Chúng tôi sẽ đến Thanh Sơn ở quân đội bên cạnh, lưng tựa Tiểu Hưng An Lĩnh, nhưng mà lại không sâu như Tiểu Hưng An lĩnh, vậy mà bên trong lại có không ít con mồi."
"Dùng gậy đánh một con hươu rất dễ, thỏ rừng đụng cây thì càng dễ hơn, còn có vô số lợn rừng và chim trĩ, chỉ cần ngày mai cô đi theo chúng tôi, tôi đảm bảo trên bàn cơm ngày mai của nhà cô sẽ có thêm mấy món ăn."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì ánh mắt xao động, nhưng mà nét mặt vẫn không thay đổi, chế nhạo sĩ quan hậu cần: "Nếu có nhiều con mồi như vậy thì tôi đi làm gì? Không phải có các anh rồi sao?"
Bây giờ sĩ quan hậu cần phải nói thế nào?
Nói là anh ấy sợ lại xui xẻo như trước?
Thua Lương Chiến Bẩm sao?
"Không phải không có cô thì không được sao? Tôi nói với cô này, trên núi kia không chỉ có động vật mà còn có hoa quả, trước đó cũng có người phát hiện dưa hấu, thậm chí còn có các loại như mâm xôi."
Phải rồi!
Thẩm Mỹ Vân càng động lòng: "Có xa không?"
Nghe thấy lời này, Quý Trường Tranh nhăn mày: "Rất xa."
Sĩ quan hậu cần sinh sợ Quý Trường Tranh lên tiếng khiến Thẩm Mỹ Vân bỏ ý định này, anh ấy liền thản nhiên nói: "Quân đội chúng tôi đã thua Lương Chiến Bẩm ba lần, nếu lần này còn thua thì lãnh đạo già sẽ đuổi hết chúng tôi."
Thẩm Mỹ Vân còn chưa biết chuyện này, cô ngẩng đầu nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh sờ lỗ mũi rồi ừ một tiếng.
Cũng coi như đúng là thua đối phương ba lần.
Thẩm Mỹ Vân không rõ: "Không phải thực lực bên này của chúng ta rất mạnh sao?"
"Đúng là rất mạnh, nhưng mà vẫn không thắng nổi sự xui xẻo." Sĩ quan hậu cần thở dài: "Cho nên mới nói, Mỹ Vân, cầu xin cô, ngày mai đi cùng chúng tôi một chuyến đi."
"Nếu như cô đi, tôi sẽ cho cô nghỉ phép có lương, hơn nữa còn ưu tiên cho cô chọn con mồi săn được trước."
Điều kiện này rất tốt.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy được, ngày mai cùng đi."
Có một câu nói này, cuối cùng sĩ quan hậu cần cũng có thể thả lỏng: "Cô nãi nãi của tôi, cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi."
Lời này khiến Thẩm Mỹ Vân cười một cái: "Nào có khoa trương như vậy chứ."
Sĩ quan hậu cần cũng không lẻo mép với cô: "Tôi sẽ về gọi cả chị Thu Mai đi cùng, đến lúc đó cô cũng có bạn đồng hành."
Tránh để đến lúc đó xung quanh đều là đồng chí nam khiến cô không có người nói chuyện cùng.
Như vậy thì đúng là chu đáo.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, giữ sĩ quan hậu cần lại ăn tối nhưng sĩ quan hậu cần lại lắc đầu: "Thôi bỏ đi, để tôi về nhà ăn."
Cuộc sống của mỗi gia đình đều không tốt trong những năm nay.
Cho dù điều kiện nhà Quý Trường Tranh tốt thì cũng không tránh được việc phải đi 'đánh thu phong' mỗi ngày.
Chờ sĩ quan hậu cần rời đi.
Quý Trường Tranh thở dài: "Mỹ Vân, anh cũng đã từ chối hai lần giúp em, em lại..."
Nếu không phải là luôn luôn nghe lời vợ thì trước đó Quý Trường Tranh đã sớm ngắt lời cô.
Thẩm Mỹ Vân nhếch môi cười cười: "Nhưng mà Quý Trường Tranh à, chúng ta đã thua ba lần."
Cô xòe ba ngón tay ra: "Ba lần!"
"Không thể thua tiếp."
Cô là vợ của Quý Trường Tranh, cũng là một thành viên của đồn trú.
Thân làm người của đồn trú, tất nhiên là phải có sự vinh dự và đoàn kết này.
Nghe thấy lời này, Quý Trường Tranh nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Anh chỉ yên tĩnh nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh phát hiện cứ đến lúc anh tưởng bản thân đủ hiểu rõ Thẩm Mỹ Vân thì cô lại mang đến cho anh một sự bất ngờ.
Thẩm Mỹ Vân thì không chú ý đến Quý Trường Tranh, nếu ngày mai phải đi ra ngoài thì hôm nay phải sắp xếp mọi chuyện sẵn sàng.
Cô suy nghĩ một chút, nói với bà Quý và ông Quý: "Ba mẹ, nếu ngày mai con ra ngoài cùng đội thu thập, vậy thì phải nhờ ba mẹ chăm sóc Miên Miên rồi."
Cần đưa đón Miên Miên đi học. Nếu ăn cơm thì tạm thời chỉ có thể đến nhà ăn.
Ong Quý và bà Quý đến đây, không phải là vì trông nom đưa nhỏ sao?
Tất nhiên là sẽ đồng ý.
Con trai con dâu cống hiến cho bộ đội như thế.
Đương nhiên là phải khác. ...
Chờ ăn cơm xong, Quý Trường Tranh đi rửa bát đũa, việc này như đã thành thói quen trong gia đình.
Thẩm Mỹ Vân làm cơm, Quý Trường Tranh rửa bát đũa, ông Quý và bà Quý phụ trách chăm cháu.
Trong lúc Quý Trường Tranh bận rộn thì Thẩm Mỹ Vân cũng không nhàn hạ.
Lại lấy ra một túi bột Phú Cường mới từ trong tủ ra, nhà bọn họ khác những nhà khác, nhà người khác nhà đều trộn thô lương tạp lương vào ăn chung.
Mấy người Thẩm Mỹ không ăn quen nên dứt khoát đổi tạp lương thành bột Phú Cường.
10 cân một túi bột Phú Cường ở người khác nhà thì có thể ăn trong một hai tháng, thậm chí là lâu hơn.
Nhưng nhà bọn họ thì chỉ kéo dài được hơn một tuần là nhiều nhất.
Chỉ có thể nói, số tiền của Quý Trường Tranh kiếm được đều dùng để nuôi gia đình, là nghĩa đen.
Quý Trường Tranh đang rửa chén, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân cầm bột Phú Cường thì hỏi: "Muộn như vậy? Sao lại định làm cơm?"
Tất cả mọi người đều đã ăn rồi mà.
Thẩm Mỹ Vân: "Bây giờ em làm chút đồ trước, buổi sáng ngày mai có thể mang theo ăn trên đường."
"Vậy anh cũng giúp." Quý Trường Tranh cấp tốc rửa bát đũa, liền muốn đến giúp việc, Thẩm Mỹ Vân cũng không khách sáo: "Em định làm hai loại, một phần để chưng bánh bao, một phần để làm bánh rán hành."
Đây đều là những món cực kì thích hợp để mang theo ăn trên đường.
"Làm bánh bao nhân gì?" Quý Trường Tranh hạ giọng hỏi.
Thẩm Mỹ Vân: "Nhân đậu, anh đi ra ngoài hái chút đậu về đi."
Mang theo ăn trên đường vào mùa hè, hơn nữa còn là lương thực, vậy thì nhân thức ăn chay là thuận tiện nhất.
Hơn nữa cũng làm mát dạ dày.
Quý Trường Tranh được phân phó, nhanh chóng đi ra ngoài bắt đầu bận rộn.
Ông Quý đang dạy Miên Miên những kiến thức trong sách, nhìn thấy này thì không nhịn được cảm khái với bà Quý: "Bà nhìn con mình với vợ rồi, đúng là khác đi."
Trước đó ở nhà cũng chỉ biết ăn, vậy mà bây giờ lại biết chạy từ trong ra ngoài.
Bà Quý hừ một câu: "Cũng giống ông lúc còn trẻ."
Phải rồi!
Một câu nói khen cả hai ba con.
Sau đó ông Quý giảng bài cho Miên Miên càng nghiêm túc hơn.
Nhà bếp, sau khi Thẩm Mỹ Vân để vắt bột lên thì Quý Trường Tranh cũng hái đậu xong.
Hơn nữa còn hái được ít dưa chuột và cà chua, dự định mang theo để ăn trên đường.
Thẩm Mỹ Vân ngầm khen anh thông minh.
Quý Trường Tranh kiêu ngạo không chịu được, lúc làm việc cũng càng cố gắng hơn, anh không phát hiện ra bản thân mình và ông Quý ở bên ngoài giống nhau như đúc!
Rạng sáng hôm sau, còn chưa đến bốn giờ thì Thẩm Mỹ Vân đã dậy, không có cô thì tất nhiên là Quý Trường Tranh cũng không thể ngủ tiếp.
Dứt khoát giúp việc cho Mỹ Vân.
Bột đã được ủ, Thẩm Mỹ Vân sờ một cái cảm thấy không tệ thì mới bắt đầu bận rộn.
Trước tiên là băm nhỏ đậu đã hái được tối qua, để vào trong chậu cho thoáng khí.
Mặt khác, Quý Trường Tranh trở thành trợ thủ, chiến đấu rất có phong cách.
Chờ đến khi Thẩm Mỹ Vân nhìn qua thì thấy phần bột đã được anh nhào rất tốt, thậm chí còn được cắt thành từng miếng.
Như thế thì chỉ cần gói bánh nữa là xong.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Quý Trường Tranh, anh được đấy, vậy mà anh còn biết nhào và cắt bột."
Quý Trường Tranh cười một cái: "Học sĩ quan hậu cần, nhưng mà mới chỉ làm một lần cho nên không thành thạo."
Anh đưa số bột mình đã nhào cho cô: "Em xem thử xem đã được chưa?"
Thẩm Mỹ Vân nhéo một cái: "Vừa đủ."
"Anh làm được như thế này cũng quá lợi hại rồi."
Nếu không thì phải khen như thế nào chứ, nghe Thẩm Mỹ Vân khen, Quý Trường Tranh thực sự không nhàn một khắc.
Anh phụ trách gói bánh, Thẩm Mỹ Vân nhân lúc đợi bánh bao nở, đi lấy bánh rán hành ra, cán một hơi mười hai lần.
Sau đó bắt đầu đun nóng nồi, sau khi cho dầu vào trong nồi nóng thì liền thả bánh rán hành men theo mép nồi.
Chưa đến một lúc. Phần bột trắng bóng kia đã biến thành màu vàng, Thẩm Mỹ Vân lật mặt còn lại.
Đợi đến khi cô thả cái bánh thứ tám vào thì Quý Trường Tranh đã gói xong bánh bao.
Thẩm Mỹ Vân liền chỉ huy: "Đặt vào nồi hấp bên cạnh, dùng lửa lớn."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, lập tức lên lửa bên bếp còn lại.
May là bếp của mọi nhà trong khu nhà dân đều là bếp đôi.
Nếu không thì sẽ rất bận.
Vừa đặt nồi hấp vào bếp bên cạnh, Thẩm Mỹ Vân liền bảo Quý Trường Tranh cầm một cái khăn mặt che quanh chiếc nồi cho kín gió.
"Nếu dùng lửa lớn thì chỉ cần nấu hai đến ba mươi phút là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-543.html.]
Chờ đến khi hấp chín bánh bao, bánh hành trong tay cô cũng gần như được hoàn thành.
Không thể không nói, hai người đều làm rất nhanh, đầu tiên là mười hai chiếc bánh rán hành, sau đó còn có thêm sáu chiếc nữa.
Chờ đến khi Thẩm Mỹ Vân hoàn thành xong thì bánh bao cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Quý Trường Tranh muốn xem nồi hấp, Thẩm Mỹ Vân bảo anh chờ 3 phút: "Để bánh bao ở trong nồi hấp một chút đã."
Quả nhiên.
Quý Trường Tranh nghe lời Thẩm Mỹ Vân, chờ đến khi mở nồi hấp ra thì những chiếc bánh bao trắng bóng liền đập vào mắt anh.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, thậm chí chiếc bánh bao còn lún xuống rồi phồng lại.
Nồi bánh bao hấp này cực kỳ thành công.
"Thật sự không tồi." Quý Trường Tranh cảm thán, Thẩm Mỹ Vân cười: "Bây giờ chúng ta ăn nhân lúc còn nóng, để lại cho ba mẹ một ít rồi đóng gói hết phần còn lại."
Bây giờ vẫn còn quá sớm, Miên Miên còn đang ngủ cho nên Thẩm Mỹ Vân không gọi cô bé.
Bản thân cô ăn một chiếc bánh bao nóng, lại ăn một chiếc bánh rán hành, nghĩ nghĩ, cô hỏi Quý Trường Tranh: "Anh có cảm thấy, nếu cuộn bánh rán hành với chút tiêu vàng và trứng gà thì sẽ ngon hơn không? Nếu như cho thêm chút dưa leo vào thì sẽ càng ngon hơn."
Quý Trường Tranh nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy thì đột nhiên cảm thấy chiếc bánh rán hành trên tay mình không còn ngon nữa.
"Hay là thêm chút?" Hai người nhanh chóng nhất trí.
Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng lấy trứng gà từ trong bình gốm ra, nếu như để những gia đình khác thấy được. Tất nhiên là bọn họ sẽ mắng một câu.
Tiêu xài hoang phí!
Nhưng mà người nhà bọn họ đã quan với việc này.
Chiên trứng gà rất nhanh, chỉ một lúc sau thì hai mặt của trứng gà đã được chiên vàng.
Quý Trường Tranh ở bên cạnh cắt dưa leo.
Nhân lúc còn nóng, lấy một chiếc bánh rán hành kẹp lấy một quả trứng gà, lại cho thêm hai thanh dưa leo.
Sau khi gói cẩn thận thì đưa đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, háo hức nếm thử: "Cắn một miếng?"
Thẩm Mỹ Vân cũng không khách sáo, trực tiếp cắn một cái, bánh rán hành chắc nịch, trứng gà chiên vàng vàng giòn giòn, dưa leo thanh mát, lại còn mang theo mùi thơm.
Cô không nhịn được mà híp mắt: "Ăn ngon."
Quý Trường Tranh cũng cắn theo một miếng: "Bánh rán hành này thơm ngon như biển."
Thẩm Mỹ Vân tâm nói, có thể không thay đổi được sao?
Đây không phải bánh xèo của đời sau sao?
Cặp vợ chồng trẻ hai người anh một miếng em một miếng, rất nhiệt tình.
Miên Miên mang dép, dụi mắt, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ đi tới cửa nhà bếp: "Mẹ, hai người đang ăn gì vậy?"
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh nhìn nhau, bọn họ có một loại ảo giác bản thân ăn vụng rồi bị con mình phát hiện.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng: "Mẹ làm bánh xèo, con có muốn ăn không?"
"Muốn!"
Miên Miên trả lời gần như không cần suy nghĩ, nói thật, sau khi nghe hai chữ bánh xèo này thì Miên Miên vồn còn đang buồn ngủ, tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy đi đánh răng rửa mặt, mẹ sẽ gói cho con một chiếc."
Chờ Miên Miên đi vào phòng vệ sinh. Thẩm Mỹ Vân nói với Quý Trường Tranh: "Thật là nguy hiểm, may là chúng ta không ăn vụng."
Quý Trường Tranh lau miệng cho cô: "Nhưng mà cũng không khác ăn vụng bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."...
Sáng sớm, sáu giờ bốn mươi, những bộ đội đi Thanh Sơn lần này đã tập trung ở ngoài cửa.
Tất cả có hơn hai mươi người.
Nếu các chị dâu trong khu nhà dân muốn đi thì cũng có thể báo tên, có chị dâu ngại Thanh Sơn quá xa, chỉ ngồi xe thôi đã mất nửa ngày.
Bị say xe nặng, đừng nói là đi thu thập, chúng nữ có thể còn sống sót đến Thanh Sơn thì đã không tệ.
Ngồi xe là vấn đề lớn, lập tức có rất nhiều chị dâu từ bỏ.
Tổng số chị dâu thực sự muốn đi, cộng với Thẩm Mỹ Vân thì cũng chỉ có ba người.
Là cô, Triệu Xuân Lan, Thẩm Thu Mai, thậm chí ngay cả Trương Phượng Lan cũng không đi, một là cũng bị say sẽ cho nên không đi được.
Nếu đến nơi thì sợ không quay về được.
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy vậy thì cảm thấy đáng tiếc: "Em nghe nói Thanh Sơn bên kia rất phong phú, nếu chị Phượng Lan không đi, chỉ sợ là sẽ thiệt thòi."
Triệu Xuân Lan nghe vậy thì cười: "Nếu cô ấy không đi thì đúng là rất thiệt thòi, nhưng mà ít nhất... có thể giữ mạng."
"Em không biết, Trương Phượng Lan bị say xe rất nặng, hận không thể bắt đầu nôn từ lúc lên xe, nôn đến khi xuống xe thì mới thôi..."
"Sau khi nôn xong thì lại muốn nằm, không thể động đậy, chỉ cần cử động là sẽ ói."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ lại triệu chứng say xe lại nặng như vậy: "Vậy thì đúng là không đi sẽ an toàn hơn chút."
Dù sao thì giữ mạng vẫn quan trọng.
Trong lúc đang nói, mọi người cũng đều sẵn sàng.
Cộng với người của nhóm quân tẩu bên này, tất cả là khoảng ba mươi người.
Bộ đội liền lấy chiếc xe tải lớn mà họ thường dùng ra, chiến sĩ lên trước, người lên trước ngồi ở bên trong, để lại vị trí ở bên ngoài cho mấy người Thẩm Mỹ Vân.
Lúc đứng ở phía dưới còn chưa cảm nhận rõ, vừa lên xe thì đã cảm thấy không gian nhỏ, hương vị kia cũng rất rõ ràng.
Triệu Xuân Lan hít mũi một cái, cuối cùng cũng phát hiện ra mùi ở trong túi của Thẩm Mỹ Vân tỏa ra.
"Em mang theo đồ ăn ngon gì sao? Sao lại thơm thế?"
Lời này khiến tất cả mọi người trên xe đều nhìn về phía này.
Thẩm Mỹ Vân nhéo nhéo cái túi, bên trong có sáu chiếc bánh rán hành, hai quả trứng gà rán, còn có tám chiếc bánh bao. Cộng thêm ba quả dưa leo, bốn quả cà chua.
Hai bình nước quân dụng, còn có một chút dầu, gạc, dao, một bình rượu đế nhỏ để phòng vạn nhất, việc này không phải liền đem bao cho trang mãn.
Thẩm Mỹ Vân mím môi cười một cái, lên tiếng nói: "Sáng sớm dậy hấp chút bánh bao, nướng chút bánh rán hành, định mang theo lên Thanh Sơn, giữa trưa nghỉ ngơi thì ăn."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nuốt nước bọt trong xe.
Thật sự là loại ừng ực ừng ực, trở nên vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Sĩ quan hậu cần nghe thấy thì lập tức cảm thấy đau đầu, không khỏi liếc sang một bên: "Nuốt nước miếng làm cái gì? Là do sáng sớm nhà ăn không cho các cậu ăn sao?"
Câu hỏi này, mọi người phải trả lời như thế nào?
Có chiến sĩ yếu ớt nói: "Nhà ăn đã cho ăn, nhưng mà vẫn là tạp lương ăn gai cuống họng" Nhưng mà những thứ mà chị dâu Mỹ Vân nói lại khác, chắc chắn là rất ngon.
Sĩ quan hậu cần nhìn chiến sĩ kia, mỉm cười: "Không thể ăn tạp lương sao?"
Nụ cười kia hận không thể khiến chiến sĩ run cầm cập vì rét: "Được được được, ăn ngon.
Nghe xem, đã dọa cho con cái nhà người ta sợ đến mức nói lắp bắp.
"Nhưng mà tôi thấy dáng vẻ của cậu như không quá hài lòng."
"Không có!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Chiến sĩ vội vàng phủ nhận.
Sĩ quan hậu cần: "Muốn ăn thịt không?"
Vừa dứt lời, chiến sĩ gật đầu theo bản năng, thịt đấy, có ai mà không muốn ăn.
Sĩ quan hậu cần đưa cánh tay mình qua: "Nào, cắn một cái, xem có thể lấy được mấy lạng thịt từ xương của tôi."
Lời này dọa cho chiến sĩ ngơ ngác.
Thẩm Mỹ Vân thì nhìn cánh tay của sĩ quan hậu cần, chậm rãi nói một câu: "Anh không tắm rửa, dơ dáy!"
Sĩ quan hậu cần: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Dứt lời, sĩ quan hậu cần thực sự không thể cười nổi nữa, anh ta không nhịn được mà nhìn Thẩm Mỹ Vân.
"Mỹ Vân, sao cô lại nói vậy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Biết anh đang móc, nhưng không ngờ anh lại nói móc đến mức này, anh bảo người ta cắn anh, người ta dám cắn sao?"
Chuyện này — Đây là thuộc hạ và lãnh đạo, ai dám chứ.
Nếu dám, vậy thì sống đến đầu.
Lời này cũng đúng, sĩ quan hậu cần cũng không nói thêm mà nhìn về phía khỉ con ở một bên, khỉ con gật gật đầu: "Chị Mỹ Vân nói đúng."
Bởi vì chuyện này cho nên mọi người không còn nhắc đến chuyện cơm nước ở căn tin cả một đường.
Chọn ra một cấp trên nói móc như vậy, cơm ở căn tin còn có thể ngon được sao?
Từ đồn trú đến Thanh Sơn đi hết hai ba giờ lộ trình, vậy mà không có người nào nói chuyện.
Đương nhiên, cũng không ít người do bị say xe.
Ví dụ như Triệu Xuân Lan, lúc bắt đầu còn đỡ, sau khi ngồi khoảng nửa tiếng thì sắc mặt bắt đầu không ổn, . . Trong miệng cũng bắt đầu bài tiết nước bọt mất kiểm soát.
Ban đầu thì còn có thể nuốt lại, nhưng sau đó càng ngày càng nhiều, căn bản là không nuốt được. Dứt khoát ... Phun ra một ngụm, cũng may mà cô ấy phản ứng nhanh, vì ngồi ở vị trí bên ngoài nhất cho nên ngay khi vừa muốn ói, cô ấy lập tức đứng dậy ở đuôi xe, bắt đầu kinh thiên động địa nôn ra ngoài... Cô ấy không nôn thì còn đỡ, sau khi nôn xong thì cảm giác buồn nôn sẽ truyền đến liên tục, những người khác ngồi trong khoang xe cũng không chịu nổi theo.
Tiếp theo là Thẩm Thu Mai, còn có khỉ con, cùng với những người mà Thẩm Mỹ Vân không biết tên.
Tất cả mọi người đều che miệng theo, nhưng mà hình như có gì đó sai sai?
Sau mười phút.
Giải quyết được trận nôn đầu tiên, hình như mọi người đều như thư thái hơn.
Cảm thấy cả người đều sống lại.
Chỉ là biểu lộ như vậy như vẫn còn vài phần đau đớn, phảng phất như đang đợi cảm giác buồn nôn lần tiếp theo ập đến.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cảnh này thì thở dài: "Chị Xuân Lan, chị say xe nặng như thế, sao lại còn tham gia?"
Triệu Xuân Lan cầm giấy khăn lau lau miệng, đưa tay: "Thanh Sơn có rất nhiều thứ, không đi thì sẽ rất đáng tiếc."
"Nhất là mùa hè, cho dù là động vật hay thực vật thì cũng có rất nhiều."
Cô ấy thực sự không nỡ bỏ qua.
Đúng là cho dù phải trả giá bằng mạng sống cũng phải lấy được đồ.
Thẩm Mỹ Vân: "Chị từng đi rồi sao?"
Triệu Xuân Lan lắc đầu: "Lão Chu nhà chị từng đi, khi ấy trở về còn nói với chị, chỉ cần một khu Thanh Sơn là có thể nuôi sống được rất nhiều người."
Nói lời này, có vẻ như cảm giác say xe cũng bị lay chuyển, cô ấy đếm: "Lúc trước anh ấy mang theo con thỏ, gà lôi, chim trĩ, còn có dưa ngọt dưa hấu cùng mâm xôi."
"Dù sao thì cũng đều ở trong rừng, nếu như may mắn thì còn có thể gặp phải nhân sâm linh chi gì đó."