Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 546

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:32
Lượt xem: 103

chỉ đạo viên Ôn lắc đầu: "Giả vờ diễn, tạm thời lừa gạt được Hầu Tam đang trông ở đó, nhưng mà không biết có thể lừa gạt được bao lâu, được rồi được rồi, mặc kệ, cứ hái trước đã."

"Nấm thông là một thứ rất tốt, cho dù có xào hay nấu canh thì cũng ăn rất ngon."

Nghe xem!

Còn chưa bắt đầu đào thì đã nghĩ nên nấu như thế nào.

Trêu cho Triệu Xuân Lan phải trợn mắt.

"Chỗ đó là của cậu, nếu không đào hết thì không được rời đi."

Đối với với em rể tương lai của mình, Triệu Xuân Lan hoàn toàn không chút thương xót.

chỉ đạo viên Ôn cười tươi: "Vâng, chị cả."

Xưng hô rất thân thiết.

Thấy vậy thì Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, lúc bắt đầu đào nấm thông còn thoải mái, nhưng sau đó càng lúc sẽ càng mệt, mệt mỏi cả người, cũng không còn cảm giác thoải mái trước đó.

Thẩm Mỹ Vân nói với chỉ đạo viên Ôn: "Chỉ đạo viên, anh đến đào chỗ của tôi đi."

Chuyện này — chỉ đạo viên Ôn còn đang sững sờ thì Trần Viễn đã đá anh ấy: "Mau lên."

Anh ấy nhìn sắc mặt em gái nhà mình, liền biết đối phương đã mệt, dự định đi xem chỗ khác.

chỉ đạo viên Ôn bị đạp cũng không nóng giận: "Được rồi!"

Thẩm Mỹ Vân đã có người làm việc thay, cô liền đứng lên, duỗi người một cái: "Em đi đến khu bên cạnh xem."

Vừa dứt lời, mấy người đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc: "Muốn đi đến chỗ khác sao?"

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Kích động làm cái gì?

"Em mau đi đi, đi thêm mấy chỗ, nhưng mà đừng đi xa."

Rừng sâu núi thẳm này không an toàn.

"Đừng đi đến chỗ đội ngũ của Lương Chiến Bẩm."

Đến lúc đó, thiết kế nhân vật đẹp đẽ của Thẩm Mỹ Vân sẽ không còn, cô không giữ được, mấy người Trần Viễn không giữ được, gián tiếp khiến cho số nấm thông bên này không giữ được.

Cho nên, Thẩm Mỹ Vân rất quan trọng!

Đương nhiên, cô cũng phải đi nhiều, nếu cô không đi thì sao có thể tìm được nhiều thứ hơn.

"Biết rồi." Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười đồng ý một tiếng, mở bình nước quân đội ra uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy trong người thoải mái hơn.

Cô đi dạo xung quanh, phát hiện chỗ nào trên mặt đất cũng là lá thông, mà bên trong lá thông lại cất giấu nấm thông, nếu không cẩn thận thì sẽ giẫm phải nấm thông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô cẩn thận đi lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh, liền thấy mấy con sóc mập mạp nhìn thấy lúc trước đang đứng trên cành cây cao, dương nanh múa vuốt với cô.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Có nơi muốn đến.

Nếu không phải nhờ sóc con thì cô cũng không tìm được khu rừng nấm thông này.

Cô cười cười, đá lá thông dưới đất, chậm rãi đi theo con sóc.

Con sóc béo kia hoàn toàn không sợ người, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi đến thì nó liền tạm nghỉ chốc lát, rồi mới xoay m.ô.n.g về phía Thẩm Mỹ Vân. Rồi lại nhảy lên một cành cây khác.

Lại quay đầu, phát hiện Thẩm Mỹ Vân vẫn đi theo. Con sóc nhất thời kinh ngạc: "Chi chi chi!"

Gấp đến độ nhảy cẫng ở trên cây, ai bảo cô đi theo?

Thẩm Mỹ Vân không hiểu, nhưng mà cô có thể tiếp tục đi theo.

Bây giờ đến lượt con sóc lo lắng tìm kiếm xung quanh, chộp lấy một quả thông xanh rồi đập về phía Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Tính tình của con sóc này còn rất nóng nảy nhỉ?

Sau khi né được quả thông, cô cầm lấy kiếm trả, lúc này mới là tháng bảy, quả thông còn chưa chín, vẫn còn xanh.

Cầm ở trong tay có chút nặng, cô dùng sức mở ra, nhìn thấy bên trong đã có hạt thông, chỉ là còn rất non, có hạt màu trắng sữa, rất giống hạt dưa đã bị tách vở.

Nhưng mà, mặc dù còn chưa chín, nhưng mà hạt thông bên trong đã chằng chịt, khá là dày.

Điều này khiến ánh mắt Thẩm Mỹ Vân vô thức mà sáng lên, mở ra nếm thử, hơi đắng sau đó là vị ngọt.

Cô nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy cây thông cao chót vót có đầy quả thông!

Đây là bao nhiêu chứ?

Chờ đến khi quả thông chín, nếu lấy hết số này xuống, vậy thì có thể lấy ra được bao nhiêu hạt đây?

Ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân phát sáng, hạt thông đấy.

Vào thời đại thiếu thốn này, ăn một viên kẹo đã rất đắt, mấy món ăn vặt như quả thông thì càng trở nên xa xỉ hơn.

Phải biết đây là một khu rừng thôn lớn, như vậy có thể lấy được bao nhiêu hạt thông?

Chỉ là không dám nghĩ không dám nghĩ, chỉ cần chờ cô hai tháng nữa! Cô nhất định sẽ đến hái.

Vừa nghĩ tới chuyện này, Thẩm Mỹ Vân liền không nhịn mà đứng dậy, ngay cả ánh mắt nhìn con sóc cũng có chút nhu nhòa hơn: "Đập tao đi, đập tao thêm mấy quả thông nữa đi."

Con sóc: "???"

Bệnh thần kinh?

Thôi bỏ đi, không để ý đến cô, đến giờ cơm rồi.

Con sóc nhỏ béo nhảy qua các cành cây, một lần hai lần ba lần, rất nhanh liền biến mất ở bên trong rừng rậm.

Thẩm Mỹ Vân cũng không thất vọng, cô chỉ từ từ đi quanh đám cây thông, cầm lấy một cái que dài, chọc chỗ này chỗ kia, đập chỗ này chỗ kia.

Hai mươi phút sau.

Một gậy xuống, đánh bật một cái cây rỗng.

Là cây rỗng sao?

Thẩm Mỹ Vân không chắc chắn, cô thu cây gậy, ngón trỏ cùng ngón giữa hơi cuộn tròn, gõ gõ vào vị trí thân cây.

Quả nhiên là rỗng.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kì quái.

Tại sao một cái cây lớn như thế lại bị rỗng?

Cô vô ý thức nhìn lên trên, quả nhiên cái cây lớn này đã khô, nếu so với các cây thông khác thì trông nó rất già.

Cây này sắp c.h.ế.t sao?

Thẩm Mỹ Vân không chắc chắn, sau khi gõ gõ, phát hiện cây này không những rỗng ruột mà còn như giấu cái gì ở bên trong?

Cô bóc một lớp vỏ ở bên ngoài, cạch rồi một tiếng.

Hạt thông bên trong nhất thời tràn ra, Thẩm Mỹ Vân lấy tay ngăn mà cũng không ngăn kịp, hạt thông văng đầy đất.

Thẩm Mỹ Vân: "???"

Ngay khi cô còn đang ngơ khác.

Phía sau truyền tới một loạt tiếng kêu tức tối: "Chi chi chi!"

Sao cô lại tới? Còn trộm lương thực của tôi!

Thẩm Mỹ Vân che hạt thông, vô ý thức quay đầu liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy con sóc kia tức đến mức nhảy lên, ngay cả đôi mắt cũng trừng lớn vài phần.

Toét miệng, hiển nhiên là đang mắng người!

Thẩm Mỹ Vân: "Tao không có, tao không có, đừng nói mò."

Cô mới không trộm lương thực của đối phương.

Chỉ là, con sóc béo không chịu tin lời này, nó nhìn hạt thông rơi đầy đất, tâm đau muốn chết, mắng: "Chi chi chi!"

Cô là kẻ người xấu, theo dấu tôi, còn trộm đồ của nhà tôi!

Thẩm Mỹ Vân: "..." Không hiểu.

Nhưng mà đại khái có thể đoán ra tại sao đối phương lại hung dữ như vậy.

Cô suy nghĩ một chút, nếu như mình ra ngoài đi dạo phố, sau đó nhà bị trộm, hẳn là tâm trạng không được tốt lắm.

"Nếu không thì, tao mang về giúp mày?"

Con sóc béo: "Chi chi chi!"

"Cô sờ vào rồi, tôi không muốn!"

Thẩm Mỹ Vân: "Nào, nhặt vào."

Cô từ từ nhặt hết số hạt thông bên dưới vào trong thân cây.

Sau khi nhét xong, con mắt không nhịn được mà nhìn vào hạt thông, nhìn rất tốt, hạt nào cũng lớn, không cần nghĩ cũng biết bên trong hạt thông này như thế nào.

Hạt thông này còn chất lượng hơn số hạt thông mà cô mua về dự trữ.

Hay là, nếm thử một hạt?

Chỉ là, cô vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy con sóc béo đang nhìn chằm chằm vào mình, được rồi được rồi, không thể trêu vào.

Cô nhanh chóng tăng tốc, cơ bản là đã trả lại hết số hạt thông rơi xuống đất.

Đến cuối cùng nhất, còn bịt vỏ cây lại, đáng tiếc, không bịt lại được.

Con sóc béo: "Chi chi chi!" — Cô vẫn là một người khá tốt.

Thẩm Mỹ Vân: "Không cần cảm ơn, nhưng mà mày giấu lương thực mùa đông như vậy cũng quá không cẩn thận rồi, ngay cả tao còn gặp phải, vậy thì tại sao mấy con khỉ khác không tìm ra được chứ?"

"Dù sao thì ai cũng có thể trộm được."

Con sóc béo nghiêng đầu nhìn, da lông bóng loáng chiếu sáng: "Chi chi chi!"

"Chỉ có cô trộm."

Còn chưa từng gặp ai đi trộm đồ nhà sóc.

Thẩm Mỹ Vân không hiểu, cô sửa sang lại hang ổ cho con sóc xong thì liền chuẩn bị rời khỏi.

Bỗng nhiên con sóc béo nhảy tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân. Ngăn cản đường đi của Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nâng mắt: "Mày định làm gì?"

Con sóc béo: "Chi chi chi!"— Hồi báo, tôi dẫn cô đi trộm.

Thẩm Mỹ Vân: "Không hiểu, mày đừng chặn đường đi của tao."

Cô còn chưa đến mức đi trộm lương thực mùa đông của sóc, nếu như cô thực sự muốn ăn hạt thông thì trong Bào Bào cũng có rất nhiều.

Con sóc béo: "Chi chi chi!"

Đồ đần!

Quay đầu ba lần trong một bước, ra hiệu cho Thẩm Mỹ Vân đi theo.

Thẩm Mỹ Vân như hiểu ra: "Mày muốn tao đi theo sao?"

Con sóc béo: "Chi chi chi!" — Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!

Thẩm Mỹ Vân thử đi theo, quả nhiên con sóc béo dẫn đường bên trong rừng thông, không còn quay đầu chi chi chi.

Bây giờ Thẩm Mỹ Vân đã hiểu, đây là muốn cô đuổi kịp.

Cô đi theo con sóc béo một đường vừa đi vừa nghỉ, dừng lại trước một cây khô uống nước.

Con sóc béo duỗi móng vuốt mập ra, thuần thục bò lên trên cây, vừa bò vừa vỗ.

Vỗ tới một nửa, nghe là thấy tiếng rỗng thì liền quay đầu về phía Thẩm Mỹ Vân: "Chi chi chi!" — Chính là trong này.

Ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập ánh sáng trí tuệ, đen lay láy, sáng lấp lánh.

Thẩm Mỹ Vân tạm nghỉ: "Mày muốn tao trộm chỗ này?"

Con sóc béo: "Chi chi chi!" — Đúng vậy đúng vậy đúng vậy.

Đây là nhà kẻ thù của tôi, cô phải dùng hết sức để trộm.

Thẩm Mỹ Vân: "..." Không hiểu, cô có thể nhìn ra ý đồ không tốt trong ánh mắt của con sóc.

Con sóc này, không phải là một con sóc tốt.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không nhúc nhích, con sóc béo gấp gáp, nâng móng vuốt lên, dùng sức vỗ vỗ thân cây: "Chi chi chi." — Trống không, có rất nhiều hạt thông!

Thẩm Mỹ Vân: "Sao mày lại không ăn trộm?"

Bây giờ cô dám xác định, đây chắc chắn không phải nhà con sóc béo. Bằng không thì, nó sẽ không dẫn mình đến đây.

Con sóc béo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, duỗi móng về phí trước: "Chi chi chi." — Không đánh được! Lần trước da lông còn có bị xé toang, còn chưa mọc lại.

Nhìn nó so sánh như vậy, Thẩm Mỹ Vân hiểu ra, cô không nhịn được cười: "Con sóc bị hói sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-546.html.]

Lời mắng này.

Con sóc béo không nhịn được, tức đến mức nhảy lên, nâng móng vuốt chỉ về phía Thẩm Mỹ Vân: "Chi chi chi!" — Cô mới hói, cả nhà cô đều hói.

Thẩm Mỹ Vân không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng thì đã biết con sóc này đang mắng người.

Cô quay đầu rời đi.

Con sóc béo ngẩn người một chút, nhảy xuống từ trên cây, ngăn cản đường đi của Thẩm Mỹ Vân.

"Chi chi chi." — Hạt thông này vừa lớn lại vừa ngon!

Thẩm Mỹ Vân: "Không cần!"

"Không ăn trộm."

Con sóc béo: "Chi chi chi." — Cô mà trộm thì tôi sẽ đưa cô đi trộm thêm trứng gà.

Thẩm Mỹ Vân: "..." Mặc dù không hiểu, nhưng mà ánh mắt không tốt của con sóc kia càng trở nên rõ ràng hơn.

Thẩm Mỹ Vân hoài nghi con sóc béo này đang chứa đầy bụng tính toán.

Ánh sáng trong đôi mắt kia cũng sắp chiếu sáng cả rừng thông rồi.

Thẩm Mỹ Vân bước về phía trước, con sóc béo ngăn ở phía trước cô, chắp tay: "Chi chi chi." — Hạt thông ở chỗ này cực lớn, còn lớn hơn của tôi.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy được rồi!"

Nếu đã không để cô đi thì cô sẽ đi xem thử, đến cùng là bên trong chứa cái gì.

Con sóc béo thấy Thẩm Mỹ Vân quay đầu thì lập tức leo lên cây, sợ Thẩm Mỹ Vân không tìm được vị trí, nào còn dùng chân mập vỗ vỗ thân cây: "Trong này trong này."

Thẩm Mỹ Vân: ". ."

Ý đồ của nó quá rõ ràng.

Cô nâng tay gõ xuống, bóc lớp vỏ ra, quả nhiên — Giống như lúc trước, cạch rồi một tiếng.

Hạt thông lập tức tràn ra khỏi thân cây, cũng may Thẩm Mỹ Vân đã chuẩn bị một chiếc áo khoác mỏng từ trước, trực tiếp buộc hai bên tay áo, dùng vị trí trung gian, ôm một túi vải đón lấy.

Ào ào.

Ào ào.

Chảy ra trong khoảng một phút.

Trực tiếp làm đầy chiếc áo khoác, thậm chí còn tràn ra bên ngoài, có thể tưởng tượng được bên trong cái cây này có bao nhiêu hạt thông.

Thẩm Mỹ Vân thấy sắp không đựng nổi nữa thì liền dừng tay, cất áo khoác vào.

Con sóc béo xem xét, chỉ chỉ cái cây kia: "Vẫn còn vẫn còn!"

Trộm hết một lần! Trộm nhà nó! Để nó đói bụng! Để nó đánh nhau.

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, sau khi buộc áo lại thì không đưa tay ra hứng nữa, mà còn lấy miếng vỏ cây chặn lại.

"Nếu lấy hết, lỡ con sóc kia c.h.ế.t đói vào mùa đông thì phải làm sao?"

Trong cây đó, có ít nhất khoảng mười cân, mà cô đã lấy đi năm, sáu cân.

Có lẽ là phần còn lại đều ở phía dưới.

Nghe thấy lời này của Thẩm Mỹ Vân, con sóc béo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hai bàn tay vỗ vào nhau: "Đói chết? Đói c.h.ế.t là được rồi, không còn ai đánh tôi nữa."

Thẩm Mỹ Vân: "..." Nhìn dáng vẻ đắc ý của đối phương, liền biết nó đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy tao trộm hết hạt thông nhà mày nhé?"

Ngay khi đứng lên, cô lập tức quay đầu định đi.

Nhìn hành động này của cô, con sóc béo xù lông trên mặt, bị dọa đến mức thay đổi hình dạng: "Không cần!"

Gần như là thét lên!

Thẩm Mỹ Vân trừng to mắt, đây là lần đầu nghe thấy tiếng sóc hét, hóa ra là như vậy.

Con sóc béo cũng không còn đề cập đến việc để Thẩm Mỹ Vân trộm hết đồ trong cây nữa.

Nó nở nụ cười lấy lòng Thẩm Mỹ Vân, lại chắp hai tay: "Tôi dẫn cô đi trộm nhà khác."

Tay Thẩm Mỹ Vân cũng không cầm nổi nửa đâu.

Vừa động thì hạt thông bên trong áo khoác đã rơi ra, không phải áo khoác không chắc mà là do nó chứa quá nhiều hạt thông.

Không chứa được nữa.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ, trực tiếp để áo khoác ở trên mặt đất, đánh dấu rồi đi theo con sóc đến nơi khác.

Quả nhiên — Con sóc béo dẫn đường ở phía trước, gặp phải gà rừng, con sóc béo giơ chân mập lên: "Chi chi chi!"

Ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tư thái cáo mượn oai hùm, thế là đủ rồi.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Con sóc béo béo này thành tinh sao.

Cô đi theo đối phương, đi thẳng đến một khe núi, phải nên nói là nằm dưới một đống lá.

Nếu nhìn từ bên ngoài thì sẽ thấy nơi này bằng phẳng như các nơi khác, nhưng mà nếu bước vào thì sẽ bị hụt chân.

Không nhìn thấy con sóc béo nên cô cũng phải cẩn thận.

Thẩm Mỹ Vân đi chậm lại, đi đến phía trước đống lá, con sóc béo lập tức vui vẻ, đột nhiên lao vào trong đám lá.

Khi nó vừa lao vào thì đống lá cũng sụp xuống.

Từng ổ gà liền lộ ra, mà bên trong chính là trứng gà.

Bên trong ổ gà nào cũng có mười mấy quả trứng, mà trong một khe núi này, có ít nhất mười mấy ổ gà.

Không phải?

Đầu năm nay gà đẻ trứng theo nhóm sao?

Đương nhiên không phải, bình thường thì đám gà sẽ chiếm một ngọn đồi thuộc về riêng mình, nhưng mà không thể.

Con sóc béo dẫn Thẩm Mỹ Vân đi đến hang ổ của gà rừng.

Lúc trước đám gà này đã ăn trộm hạt thông của nó thì thôi đi, lại còn mổ rơi mất túm lông mao xinh đẹp nhất trên đỉnh đầu của nó.

Không những khiến nó thất bại khi tìm phối ngẫu, mà còn bị những con sóc khác cười.

Nó đã nhớ chuyện này hơn nửa năm.

Không!

Đây là cơ hội để trả thù.

Mắt thấy lấy Thẩm Mỹ Vân đứng tại chỗ, con sóc béo gấp gáp: "Nhanh lấy, nhanh lấy!"

Gà rừng đã ra ngoài kiếm ăn, con gà rừng trông nhà rất ham chơi, nó đã chạy ra ngoài.

Cho nên lúc này mới giúp nó gặp dịp.

Bằng không thì số gà rừng này cũng có thể mổ cho ngốc người.

Con sóc béo này thúc giục, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới hoàn hồn: "Trứng gà rừng à."

Canh trứng cà chua, trứng chiên, trứng luộc.

Như vậy là có đồ ăn trong ba ngày.

Cô liền cởi áo ra, nhưng mà đã cởi chiếc áo khoác duy nhất, bây giờ cũng không còn chỗ đựng.

Nhìn xung quanh, trực tiếp nhặt hết trứng gà vào trong một cái ổ gà.

Chỉ là chiếc ổ gà nhanh chóng đựng đầy trứng.

Không được, không chưa được hết.

Cô suy nghĩ một chút, cầm lấy chiếc còi trên cổ muốn thổi, nhưng nếu thổi thì mấy người Lương Chiến Bẩm cũng có thể đến đây.

Dù sao, mặc dù song phương có quan hệ cạnh tranh, nhưng nếu cô xảy ra chuyện thì đối phương cũng sẽ đến đây cứu người.

Hơn nữa còn đi theo Quý Trường Tranh, đây là giác ngộ của quân nhân.

Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn không thổi.

Cô nói với con sóc nhỏ béo một tiếng: "Mày chờ ở đây, tao quay về cầm đồ đựng."

Số trứng gà này có khoảng một trăm quả, nếu như không lấy gì đựng thì mang về như thế nào?

Con sóc béo: "Cô nhanh chút!"

Nó còn nhìn xung quanh một chút, chỉ sợ con gà ham chơi quay về.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhanh chóng quay về rừng nấm thông bên kia. ...

Bên kia, Quý Trường Tranh còn đang chờ người, lại bắt được con thỏ và gà rừng, nhưng vẫn chưa gặp được con vật lớn nào.

Có chút đáng tiếc, nhưng mà bây giờ vấn đề là, có ít động vật sống, nếu là mang theo ở bên cạnh, kêu loạn thì sẽ làm ảnh hưởng đến việc săn bắn.

Nhưng mà — Tại sao chỉ đạo viên Ôn còn chưa trở về?

Anh ấy giống như Trần Viễn, cũng đều một đi không trở lại.

Tình cảnh quen thuộc khiến Quý Trường Tranh vô thức nhìn sĩ quan hậu cần: "Anh có cảm thấy rất quen không?"

Sĩ quan hậu cần: "Giống hệt lần trước."

Nhất thời kích động đứng dậy, nhưng mà vừa quay đầu liền nhìn thấy Lương Chiến Bẩm săn b.ắ.n ở bên kia chú ý đến chỗ bọn họ.

Anh nhất thời đè xuống tâm tư: "Có gì tốt sao."

"Tôi trở về."

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không được, anh ở đây trong coi, tôi quay về."

"Mỹ Vân là vợ tôi, tôi về thì sẽ hợp lý hơn, sẽ không để bọn họ phát hiện."

Nếu bị phát hiện thì cùng lắm là đánh một chầu, nhưng mà mấy người Lương Chiến Bẩm này rất xấu xa, mặc dù bọn họ có thể đánh không lại, nhưng nhất định sẽ gây chuyện xấu cản trở.

Quấy phá khiến người khác không làm gì được.

Sĩ quan hậu cần nghe vậy thì cảm thấy có lý, anh ấy liền nói: "Vậy cậu quay về đi."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, chân trước anh vừa rời đi. Chân sau liền bị người khác phát hiện.

Lương Chiến Bẩm ngừng tay, thuận thế nhìn qua đây, Lão Hổ bên cạnh cũng dừng lại: "Muốn đi theo sao?"

Quý Trường Tranh bước chân rời đi, mặt không đổi sắc: "Ta đi nhà vệ sinh, các anh cũng theo à? Cùng nhau?"

Chuyện này — Lương Chiến Bẩm: "Cũng không so đi tiểu với anh, đi làm cái gì!"

"Không đi!"

Bên này anh ta thua Quý Trường Tranh rất nhiều, còn đang nỗ lực bù đắp đấy.

Quý Trường Tranh xùy một tiếng: "Muốn thì có thể đi theo."

Anh nhanh chân rời khỏi.

Mắt thấy anh rời khỏi, Lão Hổ có chút lo lắng, nói với Lương Chiến Bẩm: "Lão đại, anh ta có thể không không đi tiểu không?"

Lương Chiến Bẩm đá đá giày cỏ không hợp chân: "Vậy thì chắc đi ị?"

Lão Hổ: "..."

Quên đi thôi, lão đại còn đang phiền vì chiếc giày cỏ không hợp, anh ta vẫn nên ngậm miệng thì hơn.

Quý Trường Tranh đi thẳng đến trại, lúc anh đi đến, Tiểu Hầu đang chơi với Hầu Tam.

Quý Trường Tranh đi tới: "Có chuyện gì?"

Tiểu Hầu: "Tay chị dâu bị gai đâm."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Quý Trường Tranh trầm xuống: "Hướng nào?"

Tiểu Hầu chỉ tay, Quý Trường Tranh nhanh chân rời khỏi.

Anh vừa đi, Hầu Tam ở bên cạnh lại cười nhạo nói: "Cậu nói xem, chị dâu của cậu có phải họa thủy không, cô ta mới chỉ bị thương một chút ở tay mà đã kéo được bao nhiêu người rồi?"

Đầu tiên là Trần Viễn, sau đó lại là chỉ đạo viên.

Bây giờ thì ngay cả đội trưởng Quý cũng đến, nếu như anh ta nhớ không nhầm thì đội trưởng Quý cũng có chức vụ ngang người với đứng đầu chỗ bọn họ.

Cố ý đến thống lĩnh toàn cục trong lần thu thập này.

Phải rồi!

Chuyện này có khác gì tướng quân bỏ chạy vào lúc đánh giặc?

Tiểu Hầu mang dáng vẻ khóc lóc: "Đó là vợ của đội tưởng, anh ấy không đi thì phải làm sao?"

Trong lòng lại đang reo hò, lẽ ra phải có nhiều người chị dâu như vậy, như thế thì bọn họ sẽ không phải lo đến chuyện ăn ngon!

Hầu Tam thông cảm: "May là thủ lĩnh nhà tôi chưa có đối tượng."

Anh ta cũng không có chị dâu.

Loading...