Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 553
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:45
Lượt xem: 98
Cô cúi đầu ừ một tiếng: "Nhớ chứ, ngày nào mẹ cũng nhớ."
Mở to mắt nói lời bịa đặt.
Miên Miên mỉm cười hài lòng: "Mẹ, mẹ đặt con xuống, con sẽ cho mẹ xem một bảo bối!"
Thẩm Mỹ Vân rất tò mò đó là cái gì, liền đặt Miên Miên xuống.
Cô lại thấy Miên Miên ngồi xổm xuống, đặt cặp sách lên mu bàn chân rồi lấy ra một cái kẹo dẻo đã sắp bị chảy.
"Mẹ, mẹ có thử không?"
"Cái này ngon lắm."
Nó không giống thứ bọn họ đã mua trước đây.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút: "Cái này từ đâu tới?" Nhìn viên kẹo dẻo sắp bị chảy, ít nhất đã cất giữ được một hai ngày.
Miên Miên suy nghĩ một chút: "Anh Vệ sinh cho con."
"Nói là được mang về từ thành phố Mạc Hà."
"Một viên kẹo dẻo lớn, đáng tiếc cuối cùng lại chỉ giữ được một chút này."
Sau khi cô bé ăn một miếng, đã cảm thấy rất ngon, vốn định để lại toàn bộ cho mẹ, nhưng sau khi dùng giấy gói lại, không hiểu tại sao cuối cùng chỉ còn lại một miếng nhỏ như vậy.
Thẩm Mỹ Vân nghe nói như thế, lập tức không nói nên lời, tại nơi mà cô không nhìn thấy, con gái vẫn yêu thương cô theo cách riêng của mình.
"Em không ăn sao?"
Miên Miên gật đầu: "Con có cắn một miếng, rất ngon."
Cô bé cầm viên kẹo dẻo bằng cả hai tay, giơ tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, trong mắt mang theo vẻ háo hức: "Mẹ, mẹ nếm thử xem."
Thẩm Mỹ Vân thấp giọng ừ một tiếng: "Được."
Ngay cả giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng mềm nhũn đi tám độ.
Kẹo dẻo trong miệng có vị ngọt ngào, gần như ngọt đến tận trong lòng, sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân ăn nó, Miên Miên nóng lòng hỏi: "Ăn ngon không mẹ?"
"Ngon lắm."
Thẩm Mỹ Vân trả lời không cần suy nghĩ.
Nghe được lời nói của Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên hài lòng mỉm cười: "Con biết chắc chắn mẹ sẽ thích."
"Bởi vì con cũng rất thích."
Mẹ sẽ thích những món ăn giống cô bé.
Thẩm Mỹ Vân nghe nói như vậy, không nhịn được mỉm cười, sờ lên đầu nhỏ của Miên Miên: "Đúng vậy."
Vào giây phút này, Thẩm Mỹ Vân nhận ra rất rõ ràng, đối với con gái mình, cô là tất cả, tình yêu của con gái dành cho cô cũng không kém gì tình yêu của cô dành cho cô.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Mỹ Vân mềm nhũn, cô nắm tay Miên Miên đi trên con đường quanh co, hai bên con đường lầy lội đã được các chiến sĩ của quân đội san bằng.
Thỉnh thoảng đi ngang qua một nhóm chiến sĩ đang huấn luyện chạy bộ, bọn họ đồng thanh hô khẩu hiệu "một hai một".
Khi bọn họ gặp mẹ con Thẩm Mỹ Vân, đều vô thức nhìn qua.
Cảnh tượng này thực sự rất đẹp.
Khiến mọi người không nhịn được bất giác nở nụ cười.
Thẩm Mỹ Vân cũng nhìn thấy binh lính huấn luyện, không khỏi mỉm cười, Miên Miên kêu lên: "Xin chào chú."
Tiếng hô này khiến mọi người không khỏi nảy ra một suy nghĩ trong đầu.
Nếu sinh được một đứa con gái thì tốt quá.
Chẳng trách tiểu đoàn trưởng Quý ngày nào cũng nói về vợ con, hóa ra là như vậy.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy ghen tị.
Sau khi binh lính rời đi, Lâm Vệ Sinh lặng lẽ nhảy ra khỏi đám cỏ gần đó: "Miên Miên, sao em không đợi anh?"
Ngay khi tan trường, cậu bé đã đi tìm Miên Miên nhưng Miên Miên đã không còn ở đó nữa. Giáo viên cao cấp của bọn họ thường xuyên dạy quá giờ, điều này dẫn đến việc cậu bé thường ra về muộn hơn Miên Miên một chút.
"Anh Vệ Sinh."
Miên Miên vừa nhìn thấy Lâm Vệ Sinh liền hô lên một tiếng, lập tức khoát khoát tay, : "Mẹ em đến đón nên em đi trước. Xin lỗi anh Vệ Sinh, em quên nói với anh."
Sau khi nói xong lời này, cô bé còn không quên nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mấy ngày nay mẹ không ở nhà, đều là anh Vệ Sinh đã bảo vệ con ở trường."
Miên Miên dùng ngón tay đếm: "Anh Vệ Sinh mỗi ngày đều ra khỏi lớp tới gặp con, còn mang táo, nho và lê cho con."
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, cô nghe Miên Miên nói xong, theo bản năng quay sang nhìn Lâm Vệ Sinh.
Lâm Vệ Sinh được Miên Miên khen ngợi lại có chút xấu hổ, từ trước tới nay cậu bé giống như một Tiểu Bá Vương, cúi đầu nhìn ngón chân, cảm thấy ngượng ngùng.
"Em ấy là em gái cháu, cháu đối xử tốt với em ấy là chuyện nên làm."
Nghe được lời này, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, cô phát hiện mặc dù cả nhà nhà họ Lâm đều không có gì tốt, nhưng ít nhất Lâm Vệ Sinh cũng là một hạt giống tốt.
"Cháu có muốn cùng sang nhà dì chơi không? Buổi tối cùng chúng ta xuống căng tin ăn tối nhé?"
Nghe nói như vậy, hai mắt Lâm Vệ Sinh sáng lên: "Có thể không ạ?"
"Dì Thẩm, dì không ghét cháu sao?"
Cậu bé biết dì Thẩm không thích người nhà họ Lâm.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Dì không thích người nhà họ Lâm, nhưng là trừ cháu ra."
"Vệ Sinh, cháu là một cậu bé ngoan."
Cô nói lời này, đôi mắt của Lâm Vệ Sinh lập tức đỏ lên: "Dì Thẩm, cháu xin lỗi." Cậu bé biết người nhà họ Lâm có lỗi với Miên Miên.
Là bọn họ không cần em gái trước.
Thẩm Mỹ Vân giơ tay sờ đầu cậu bé: "Được rồi, chúng ta cùng nhau về nhà thôi."
Sau khi về đến nhà.
Ông nội Quý và bà nội Quý đang xách thùng nước tưới rau trong vườn. Cũng không biết thời tiết thế nào, đã rất nhiều ngày rồi không có mưa.
Rau trong vườn đã bắt đầu khô héo, nếu không phải hai người chăm chỉ tưới nước thì đám rau này đã c.h.ế.t hết rồi.
"Mỹ Vân, Miên Miên, hai người về rồi à?"
Bà nội Quý đang chào hỏi lại nhìn thấy Lâm Vệ Sinh đang đi theo phía sau Thẩm Mỹ Vân, ngập ngừng một lúc: "Đây có phải là thằng nhóc nhà họ Lâm không?"
Bà ấy chỉ nghe Miên Miên gọi cậu bé là anh Vệ sinh, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đứa con thứ ba của nhà họ Lâm.
Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu: "Là con trai thứ ba của nhà họ Lâm, tên là Lâm Vệ Sinh."
"Nào, Vệ Sinh, cháu theo Miên Miên, gọi ông bà đi."
Lâm Vệ Sinh còn chưa bao giờ nhìn thấy một ông già như vậy trước đây, không biết phải gọi thế nào, chỉ đứng ở đó, ông ấy có khí chất, cho dù là tóc đã bạc vẫn mang theo vài phần tài trí.
Điều này khiến Lâm Vệ Sinh vô thức trở nên căng thẳng: "Ông bà."
Bà nội Quý cười nói: "Đứa trẻ ngoan, được rồi, bây giờ còn một lúc nữa mới đến bữa tối, cháu cùng Miên Miên lấy bài tập ra làm đi, bà sẽ phụ đạo các cháu làm bài tập."
Lâm Vệ Sinh,"..."
Tạo nghiệp rồi.
Sớm biết vậy cậu bé đã không tới đây.
Nhưng vừa quay đầu đã nhìn vào đôi mắt mong đợi của Miên Miên, Lâm Vệ Sinh lập tức cởi cặp sách ra, ngồi vào cái bàn đá nhỏ trong sân.
Tuy nhiên, khi cặp sách vừa mở ra, đã thấy bên trong cặp giống như một bãi rác.
Mọi người: "..."
Bà nội Quý ho nhẹ một tiếng, nói: "Vệ Sinh, cháu lấy sách vở và bài tập trên lớp ngày hôm nay, để bà xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-553.html.]
Từ trước đến nay Lâm Vệ Sinh không quan tâm đến những thứ như vậy, lần đầu tiên cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Mặc dù ngoài mặt cậu bé không nói gì, nhưng trong lòng lại đang gào thét, a a a, thật là xấu hổ, thật là mất mặt.
Tại sao bài kiểm tra của cậu bé lại biến thành giấy chùi đít, tại sao sách vớ lại bị lộn ngược cuộn lại thế này?
Làm sao có thể lấy ra được?
Làm thế nào để lấy ra mà có thể sử dụng được?"
Dưới cái nhìn của mấy người bà nội Quý và Miên Miên, Lâm Vệ Sinh kiên trì lấy sách giáo khoa và bài kiểm tra ra từng chút một.
Sau khi lấy ra, nhìn bài kiểm tra giống như giấy chùi đít, cậu bé cố gắng vuốt phẳng một chút, nhưng cũng vô dụng.
Ô ô ô.
Đã gấp lại quá lâu, khó có thể sửa lại được
Còn có sách vở đều cuốn góc, rách tơi tả, không thể ghép lại được.
Lâm Vệ Sinh không dám ngẩng đầu lên để xem đối phương nhìn mình như thế nào.
Cũng may, bà nội Quý dường như không thèm để ý đến những điều này, bà ấy mỉm cười, nói: "Được rồi, Vệ Sinh phải không? Cháu lật sách giáo khoa ra cho bà xem, cháu học được đến chỗ nào rồi?"
Lâm Vệ Sinh mở sách giáo khoa ra, giọng nói rất nhỏ: "Trang mới nhất là trang cháu chưa học."
Bà nội Quý cầm lên nhìn: "Tới đây à?"
Bà ấy lại nhìn thấy dòng chữ nhỏ được viết trong sách giáo khoa.
"Sao giờ học vẫn chưa kết thúc? Tôi rất muốn đi gặp em gái."
"Đã một ngày rồi tôi không gặp được em gái, tôi nhớ em ấy."
"Hình như có một cái kẹo dẻo rất ngon. Không biết em gái có thích không."
"Hôm nay trời mưa, phải mang dù cho em gái."
"Tôi ghét Lâm Lan Lan, thích em gái.""
Khi từng dòng chữ nhỏ này lộ ra.
Lâm Vệ Sinh: "..."
Lâm Vệ Sinh che mặt lại, có cảm giác muốn c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tại sao lại trở nên như thế này?
Bà nội Quý cố nhịn cười: "Cháu thích Miên Miên đến thế à?"
Lâm Vệ Sinh không muốn trả lời, nhưng sau đó cậu bé lại nghĩ đây là bà của Miên Miên nên thấp giọng ừ một tiếng.
"Vâng!"
Cậu bé muốn bù đắp tất cả những điều tồi tệ mà nhà họ Lâm đã gây ra cho cô bé.
Bà nội Quý nghe thấy ne vậy, vẻ mặt dịu dàng hơn một chút: "Cháu là một đứa trẻ ngoan, để bà xem con đã học được những gì."
Lâm Vệ Sinh không muốn nói chuyện.
"Năm nay cháu học lớp năm."
Lâm Vệ Sinh gật đầu: "Đúng vậy, năm sau cháu sẽ lên trung học."
Nhưng trường trung học không muốn cậu bé.
Cậu bé học tập quá kém.
"Vậy thì..." Bà nội Quý suy nghĩ một lúc: "Miên Miên đang học mẫu giáo, bài tập về nhà của bây giờ vẫn còn tương đối đơn giản. Hôm nay cháu sẽ dạy kèm cho Miên Miên."
"Hả?"
Lâm Vệ Sinh kinh ngạc ngẩng đầu: "Cháu sao?"
Cậu bé là một kẻ lười học.
"Đúng vậy, chính là cháu."
"Được rồi Miên Miên, cháu cũng lấy sách và bài tập về nhà ra đi."
Miên Miên vâng một tiếng, sau đó cởi cái cặp nhỏ màu xanh quân đội của mình ra, lập tức lấy sách giáo khoa tiếng Trung và sách giáo khoa toán ra.
Hiện tại cô bé chỉ có hai môn học này.
Khi nhìn thấy cuốn sách giáo khoa của Miên Miên vẫn còn mới tinh, vẫn còn bìa.
Lâm Vệ Sinh rơi vào im lặng, cậu bé lặng lẽ giấu sách vở và bài kiểm tra đi. .
Ô ô ô.
Cậu bé quá xấu hổ rồi.
Miên Miên nghiêng đầu nhìn cậu bé một lúc, suy nghĩ một chút, cầm lấy cuốn sách giáo khoa trong tay Lâm Vệ Sinh, đặt nó dưới cuốn sách giáo khoa của mình, rồi tìm một cái nắp hình trụ lớn tráng men đè lên trên.
"Như vậy là được rồi."
"Anh Vệ sinh, anh đừng lo lắng, cùng lắm là ngày mai có thể trở lại hình dạng ban đầu."
Lâm Vệ Sinh nhìn thấy hành động của Miên Miên, cả người đều ngây dại.
Ô ô ô.
Em gái Miên Miên của cậu bé thực sự là người giỏi nhất thế giới.
Thậm chí trong lòng không có chút nhỏ nhặt nào.
"Cảm ơn em gái."
Vân Mộng Hạ Vũ
Miên Miên lắc đầu, mở sách bài tập hôm nay ra: "Anh Vệ sinh, chúng ta làm bài tập tiếng Trung trước có được không?"
Tất nhiên, Lâm Vệ Sinh không thể không đồng ý.
Chỉ là, rất nhan cậu bé đã bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Bởi vì Miên Miên giống như có mười vạn câu hỏi tại sao.
"Anh ơi, chữ này đọc là gì?"
Lâm Vệ Sinh nhìn qua rồi thở phào, cũng may cậu biết chữ này.
"Đọc là Trời."
"A, trời ạ, bầu trời sao?
"Đúng vậy."
Miên Miên nhìn chữ này, cẩn thận, nắn nót viết một "Trời", sau khi viết xong lại bắt đầu từ tiếp theo.
"Vậy chữ này thì sao?" Ngón tay nhỏ bé mập chỉ vào một chữ khác trên đó.
Lâm Vệ Sinh: "..."
Chết tiệt, cậu bé không biết.
Cậu bé là một học sinh lớp năm cuối cấp, vậy mà lại không biết chữ của lớp mầm non, thật sự là mất mặt.
"Anh Vệ sinh, sao anh không nói gì hết vậy?"
Miên Miên lấy bút chì làm một ký hiệu lên cái chữ kia: "Chữ này nhìn có vẻ vuông vức, giống như một cánh đồng."
Đây là một lời nhắc nhở.
Trong đầu Lâm Vệ Sinh lóe lên một suy nghĩ: "Chữ này đọc là ruộng."
"Hoá ra là ruộng."
Miên Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt hình quả hạnh trong veo, sáng sủa, mang theo ngưỡng mộ tán thưởng: "Anh Vệ sinh thật là lợi hại, chữ này cũng biết."