Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 556

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:50
Lượt xem: 90

"Là anh sao? Hóa ra anh đẹp trai, vóc dáng còn cao lớn như vậy. Chẳng trách chị Miên Miên cứ luôn khen ngợi anh."

"Em cảm thấy anh còn lợi hại hơn chị Miên Miên nói."

Tâm trạng của Lâm Vệ Sinh vốn rất nặng nề, nhưng sau khi được giá đỗ nhỏ Nhị Nhạc này khen ngợi một câu, tâm trạng không hiểu sao đã khá hơn một chút.

Cậu bé ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Miên Miên: "Em gái khen anh như vậy sao?"

Nhị Nhạc gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy, chị ấy khen ngợi rất nhiều, nói ở trường anh Vệ Sinh đã bảo vệ chị ấy, còn nói anh cho chị ấy đồ ăn ngon."

Đây đều là Miên Miên nói đùa với Nhị Nhạc khi rảnh rỗi không có việc gì làm, cô bé ngàn vạn lần không ngờ rằng cậu nhóc này lại nói ra ngay trước mặt Lâm Vệ Sinh.

Điều này khiến Miên Miên có chút thẹn thùng: "Được rồi, Nhị Nhạc, em đừng nói nữa.""

"Được, chị Miên Miên, nếu chị ngại ngùng thì em không nói nữa."

"Nói tóm lại, chị Miên Miên thích anh Vệ sinh, Nhị Nhạc cũng thích anh Vệ Sinh.

Nghe thấy mấy lời tâng bốc này, Chu Thanh Tùng ở cách đó không xa, vô thức nhếch môi, không nói được lời nào.

Cậu bé vốn định bước tới, căn dặn Miên Miên đừng chơi với Lâm Vệ Sinh, Lâm Vệ Sinh có tiếng là lưu manh, thành tích học tập rất kém, hơn nữa còn thường xuyên đánh nhau.

Nhưng sau khi nghe Nhị Nhạc nói những lời này, không hiểu sao cậu bé không có mặt mũi nào để bước tới.

Chu Thanh Tùng không hiểu!

Tại sao em trai mình lại nói nhiều như vậy?

Nhìn thấy Nhị Nhạc đang dỗ Lâm Vệ Sinh đến mặt mày hớn hở, khuôn mặt nhỏ của Chu Thanh Tùng nghiêm lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Nịnh hót."

Hai chữ này vừa nói ra, bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng chốc trầm mặc xuống.

Nhị Nhạc xịu môi, uất ức nói với Lâm Vệ Sinh: "Nhị Nhạc nói đều là sự thật, xưa nay không bao giờ nịnh hót."

"Trong lòng em, anh Vệ Sinh chính là cao lớn uy mãnh, lợi hại như vậy!"

Lâm Vệ Sinh vừa nghe thấy như vậy, lập tức an ủi cậu bé: "Anh biết em nói đều là sự thật."

"Anh cũng thích nghe em nói chuyện."

Cậu bé vừa quay đầu nhìn về phía Chu Thanh Tùng đã giơ nắm đ.ấ.m lên, hung tợn nói: "Cậu không biết nói chuyện thì ngậm miệng."

Chu Thanh Tùng: "..."

Thế là đủ rồi!

Trong không khí giằng co như vậy, cũng may những người lớn xếp hàng phía trước đã tới lượt.

Thẩm Mỹ Vân la lớn: "Miên Miên, Vệ Sinh tới đây."

Triệu Xuân Lan cũng hô lên theo: "Đại Nhạc, Nhị Nhạc, mau đến lấy hộp cơm đi."

Đến đây!

Theo tiếng gọi này, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong nháy mắt cũng biến mất theo, dù sao bọn họ cũng muốn ăn thịt, mấy đứa trẻ lập tức chạy tới.

Mọi người đứng xếp hàng cầm đĩa tráng men và hộp cơm. Người lớn đều là cho con cái lấy cơm trước.

Miên Miên thấp bé, không nhìn thấy đồ ăn bên trong cửa sổ nhà ăn nên Quý Trường Tranh ôm cô bé vào trong lòng, nâng lên cao cho cô bé nhìn xem.

"Có thấy không?"

Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Con muốn món canh gà nấm thông này."

Cô bé nghe mẹ nói món canh gà nấm thông này rất ngon, nhưng tiếc là cô bé chưa từng nếm thử món này bao giờ.

Nhìn thấy là cô bé, lúc Hoàng Vận Đạt cầm thìa sắt lớn múc cơm, cố tình vớt từ dưới đáy thùng lớn lên.

Phần chia cho Miên Miên có thêm hai cây nấm thông và một miếng thịt gà.

"Có muốn ăn thịt thỏ không?"

Hoàng Vận Đạt còn cực kỳ nhẹ nhàng hỏi, dù sao anh ấy cũng đã nghe được sở trưởng Tư nói, nếu không có mẹ của Miên Miên, bọn họ cũng sẽ không có nhiều con mồi như vậy.

"Có ạ, cho cháu một miếng."

Miên Miên ngọt ngào nói: "Cảm ơn chú Vận Đạt."

Sau khi gọi canh gà và thịt thỏ, cô bé còn nhận được một thìa thịt ba chỉ xào với khoai môn, Miên Miên phát hiện trong bát của mình nhiều hơn một miếng thịt lợn ba chỉ so với những người khác!

Sau khi lấy đồ ăn xong, cô bé không gọi bánh cao lương nữa, không thể ăn hết.

Dứt khoát để Quý Trường Tranh bước lên, sau đó đến lượt Lâm Vệ Sinh. Hoàng Vận Đạt đặc biệt liếc nhìn cậu bé, nhưng cũng không nói gì, lấy cho Lâm Vệ Sinh toàn bộ mỗi thứ một thìa.

Nhưng không nhiều, chỉ có thể nói là giống như mọi người thôi.

Lâm Vệ Sinh nói một tiếng cảm ơn, lúc này mới quay người đi theo Miên Miên tìm chỗ ngồi, sau đó người lớn đi tới, Thẩm Mỹ Vân có nhiều gà nhất!

Trọn vẹn ba miếng, cộng thêm canh gà vàng ruộm, từng miếng nấm thông căng mọng, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy thèm ăn.

Chưa kể còn có thịt thỏ cay, thịt lợn ba chỉ xào khoai môn, rau dại trộn, bún xào huyết heo.

Thành thật mà nói, ngay là Tết cũng không được ăn đồ ăn phong phú như vậy.

Sau khi cả nhà bọn họ lấy cơm xong, bọn họ đi đến bàn ăn trong nhà ăn, Triệu Xuân Lan lấy cơm xong trước, đã sớm chiếm một vị trí tốt, vẫy tay gọi Thẩm Mỹ Vân.

"Mỹ Vân, bên này!"

Thẩm Mỹ Vân cầm hộp cơm nhôm đi qua, bàn ăn bên trong căng tin đều là bàn dài, ghế dài, một bàn dài có thể ngồi được mười, hai mươi người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái này vẫn không đủ, một nhà Triệu Xuân Lan bốn người, gia đình của sở trưởng Tư năm người, tiểu đoàn trưởng Lý và người yêu của anh ấy Trương Phượng Lan và một nhà năm người của Thẩm Mỹ Vân.

Một cái bàn gần như không thể ngồi được, chen chút một chút mới có thể miễn cưỡng ngồi xuống cùng nhau.

"Tới đây, tới đây, nhích qua bên này một chút, mọi người ngồi xuống đây."

Sở trưởng Tư đi theo chào hỏi, nhưng sau khi chào hỏi xong cũng không ngồi ở chỗ này mà đi ra sau phòng bếp nhà ăn phụ giúp.

Lại nhường ra một chỗ ngồi.

Anh ấy vừa rời đi, mấy người Triệu Xuân Lan đã có thể thoải mái phàn nàn: "Mặc dù tài nghệ nấu nướng của sư phụ Hoàng không giỏi, nhưng dù thế nào đi nữa đây cũng là thịt và đồ ăn, cho dù nấu bằng nước trắng cũng rất ngon phải không?"

Trương Phượng Lan cắn một miếng thịt thỏ cay, nói: "Cũng không hẳn, món thịt thỏ cay này rất đậm đà."

"Không chỉ đậm đà mà còn rất sướng miệng, cay đến tôi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi."

Mặc dù những người bên cạnh không nói gì nhưng đều cắm đầu ăn như gió cuốn không ngẩng lên.

Nhóm mấy đứa trẻ cũng hung hăng ăn và ăn.

Miên Miên lại không ăn thịt, cô bé đang lặng lẽ uống canh gà nấm thông: "Mẹ ơi, món canh gà này tươi quá."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy, là dùng nấm thông hầm."

"Con có thể uống nhiều một chút."

Miên Miên khẽ gật đầu, gắp hết thịt thỏ cay bỏ vào bát của Thẩm Mỹ Vân, quá cay, cô bé không ăn được.

Nhìn động tác của cô bé thuần thục như vậy, Lâm Vệ Sinh ở bên cạnh hơi khựng lại, ngay cả Lâm Lan Lan cũng không dám làm chuyện này ở nhà, nhà họ nhà họ Lâm coi trọng ăn không nói ngủ không nói, trong nhà họ Lâm có rất nhiều quy củ.

Nhiều khi Lâm Vệ Sinh tự hỏi nếu Miên Miên ở nhà bọn họ, liệu cô bé có còn được nuôi dạy ra bộ dạng ngây thơ hồn nhiên như vậy không?

Câu trả lời là phủ định.

Chỉ khi cô bé đi theo Thẩm Mỹ Vân, đối phương mới có thể thực sự yêu thương cô bé, đối xử với cô như một cá thể độc lập.

Điều này là không thể ở nhà họ Lâm.

Mọi người đều vô cùng vui vẻ đối với bữa ăn này, ngoại trừ Lâm Vệ Sinh, bởi vì cậu bé phát hiện ra rằng trong bữa ăn này, cậu bé đã nhìn thấy được rất nhiều thứ mà trước đây mình đã xem nhẹ hoặc chưa từng thấy.

Cậu bé có chút trầm mặc ít nói, ngay cả khi rời khỏi nhà ăn đồn trú, cũng là rầu rĩ không vui.

Chỉ là...

Điều Lan Lan Vệ Sinh ngạc nhiên là khi cậu bé về đến nhà, nhà họ Lâm lẽ ra đã sớm nghỉ ngơi, vậy mà bây giờ lại đèn đuốc sáng trưng.

Cả nhà đều đang ngồi ở phòng chính chờ cậu bé trở về.

Lâm Vệ Sinh vừa về đến nhà đã bị Lâm Chung Quốc chặn lại, anh ta ngẩng đầu lên đánh giá đứa con trai thứ ba mà anh ta chưa bao giờ để ở trong lòng.

Thằng ba là đứa kém cỏi nhất trong số mấy đứa trẻ, học hành không được, đầu óc không thông minh, lại luôn nóng nảy, bị người ta dùng làm vũ khí.

Tuy nhiên, thẳng ba ít được mong đợi nhất, vậy mà lại mang đến cho anh ta một niềm vui bất ngờ lớn như vậy.

"Vế rồi à?"

Lâm Chung Quốc chủ động chào hỏi.

Điều này khiến Lâm Vệ Sinh vô thức cau mày, cậu bé ừ một tiếng rồi quay đầu chuẩn bị đi vào nhà, kế từ lần trước cậu bé tranh cãi với người trong nhà về Miên Miên, những rạn nứt trong nhà rốt cuộc vẫn chưa được hàn gắn.

"Thế nào? Con có thể hoà thuận với đám người hoang dã bên ngoài, nhưng lại không có gì để nói với người thân có quan hệ m.á.u mủ sao?"

Làm sao Lâm Vệ Sinh có thể chịu đựng được lời nói âm dương quái khí như vậy?

"Bố, ông đang nói bậy cái gì vậy?"

Cậu bé vô thức cau mày, giọng nói xung cao lên một quãng tám, thể hiện sự bất mãn của mình.

Lâm Chung Quốc phủi đi bụi bặm không tồn tại trên người, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo mấy phần dò xét: "Không phải sao?"

"Bố nghe có người nói lúc con ở chung với nhà họ Quý rất vui vẻ phải không?"

Chuyện này...

Lâm Vệ Sinh nói: "Tôi rất vui vẻ, nhưng là tôi ở cùng em gái mình."

"Em gái con là Lâm Lan Lan!"

Giọng nói của Lâm Chung Quốc cao hơn một chút: "Con có biết em gái con mang họ Lâm không? Thẩm Miên Miên là em gái của con sao? Con bé đó họ Thẩm!"

Sự nhấn mạnh này khiến Lâm Vệ Sinh lập tức nổi giận: "Tại sao lại không phải? Nếu bố mẹ bảo vệ tốt em gái tôi, liệu Lâm Lan Lan có đến nhà chúng ta không? Em gái tôi có bị dì Thẩm nhận nuôi không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-556.html.]

"Nếu không phải là hai người, Lâm Miên Miên chính là em gái ruột của tôi."

Vào giờ phút này, cuối cùng cậu bé cũng nói ra sự căm phẫn và oán hận trong lòng, em gái cậu bé không phải Lâm Lan Lan, không phải Thẩm Miên Miên.

Mà là Lâm Miên Miên.

Lâm Vệ Sinh nói lớn đến khàn cả giọng, ngay lập tức khiến cho đại gia đình nhà họ Lâm trở nên im lặng.

Lời nói của cậu bé giống như một thanh kiếm sắc bén, lập tức đ.â.m xuyên qua bọc mủ ẩn dưới da thịt của nhà họ Lâm.

Yên tĩnh.

Sự yên tĩnh tột cùng.

Quỷ dị giống như chết.

Trên khuôn mặt mỗi người nhà họ Lâm, đều mang vẻ xấu hổ, phẫn nộ, hối hận và buồn bã.

Lâm Vệ Sinh liếc nhìn từng người bọn họ, ánh mắt cậu bé đầu tiên dừng lại trên người mẹ mình: "Mẹ có cần phải khóc không?"

"Nếu không phải mẹ làm mất em gái con, liệu Lâm Lan Lan có ở trong nhà chúng ta không? Nếu không phải kiên quyết để Lâm Lan Lan, người không có quan hệ huyết thống, sống ở nhà họ Lâm, liệu em gái con có trở về không?"

Lời này vừa nói ra, Lý Tú Cầm lập tức cả người mềm nhũn. ngã xuống đất, lúc này cô ta không nói được một lời nào.

Cô ta chỉ có thể khóc, nước mắt giống như vỡ đê, ào ào rơi xuống.

Đáng tiếc, sau khi Lâm Vệ Sinh nói xong, lại không hề nhìn cô ta mà quay đầu nhìn về phía Lâm Chung Quốc: "Còn ông nữa, bố của tôi, nếu không phải lúc đó ông dùng thủ đoạn áp bức đi tìm dì Thẩm, dì Thẩm sẽ cưới chú Quý nhanh như vậy sao? Nếu không phải cô ấy cưới chú Quý, có phải ông đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu cướp lại em gái Miên Miên trở về rồi không?"

"Ông không chỉ cướp lại em gái Miên Miên, ông còn có ý đồ để em ấy sống chung một mái nhà với tên trộm nhỏ Lâm Lan Lan, để bọn họ đóng vai chị em tốt, ông thật là đáng sợ."

"Rõ ràng là kẻ trộm nhỏ đã cướp đi cuộc sống của em gái tôi, nhưng ông vẫn còn muốn em gái tôi tha thứ cho kẻ trộm nhỏ, tha thứ một tội phạm g.i.ế.c người, để em ấy trở thành chị em với tội phạm g.i.ế.c người, ông thật là độc ác."

Lời này vừa nói ra, Lâm Chung Quốc theo bản năng giơ bàn tay lên định đánh cậu bé, Lâm Vệ Sinh không né tránh, thiếu niên mười ba tuổi thẳng tắp giống như cây tùng xanh.

Giờ phút này, cậu bé đối mặt với người bố mà cậu bé từng ngưỡng mộ và kính trọng.

Cậu bé ngẩng mặt lên, nói từng chữ một: "Ông đánh đi, nếu như đánh c.h.ế.t tôi mà ông có thể thay đổi sự thật này, tôi rất vui vẻ để ông đánh chết."

Chuyện này...

Bàn tay của Lâm Chung Quốc lập tức không thể giáng xuống được nữa Thấy bầu không khí giằng co như vậy, Lâm Lan Lan nhảy ra vừa kịp lúc, cô bé nhào vào người Lâm Chung Quốc, khóc lóc thảm thiết: "Bố, bố đừng đánh anh ba, anh ba không cố ý, con biết là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con."

Cô bé rõ ràng là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng vào giờ phút này, trên người cô bé có một loại cảm giác yếu đuối khiến người ta muốn bảo vệ.

Lâm Chung Quốc vốn không định giáng bàn tay xuống, trong nháy mắt lại đánh xuống.

Lâm Chung Quốc bị tát một cái rất mạnh, nhưng cậu bé không trốn tránh, cười lạnh nhìn về phía Lâm Lan Lan: "Cô nhìn xem, nếu cô không giúp tôi, tôi chưa chắc đã bị đánh, nhưng cô giúp tôi thì tôi chắc chắn sẽ bị đánh. Từ nhỏ tôi đã bị đánh như vậy rồi."

Lời nói sắc bén lập tức vạch trần bộ mặt thật của Lâm Lan Lan.

Cô bé vô thức dừng lại, ngay sau đó tiếng khóc đã yếu đi mấy phần: "Anh ba, anh trách em, em không giận đâu. Anh thích Thẩm Miên Miên, em cũng không tức giận, bởi vì chuyện này là em nợ Thẩm Miên Miên."

Lâm Vệ Sinh nói: "Vậy được, cô cút ra khỏi đây đi, cô nợ Thẩm Miên Miên, cô đã chiếm vị trí của em gái tôi, cô cút ra khỏi đây, nhường lại vị trí của mình là được."

Chuyện này...

Làm sao Lâm Lan Lan có thể đồng ý?

Nếu rời khỏi nhà họ Lâm, cô bé sẽ tìm đâu ra một gia đình tốt như vậy?

Trong thời đại nhà nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm này, có thể tìm được gia đình nào tốt hơn nhà họ Lâm dường như là chuyện không thể.

Đương nhiên, cô bé không thể từ bỏ nhà họ Lâm.

Cô bé vừa khóc vừa đứng dậy tỏ vẻ muốn đi: "Nếu nhe em rời đi, có thể mang Thẩm Miên Miên trở về, có thể khiến cho vui vẻ thoải mái, em sẽ rời đi ngay bây giờ."

Nói xong, cô bé không quên quỳ lạy về phía Lý Tú Cầm: "Mẹ, con xin lỗi, Lan Lan phụ công ơn dưỡng dục của mẹ."

"Còn có, xin lỗi anh cả, xin lỗi anh hai, sau này Lan Lan không thể ở cùng các anh được nữa rồi."

Lời này vừa nói ra, anh cả nhà họ Lâm vốn đang trầm mặc đã lên tiếng.

Cậu bé tỏ vẻ tức giận nhìn Lâm Vệ Sinh: "Em ba, em nhất định phải làm cái nhà này gà bay chó chạy mới được sao?"

Lâm Vệ Sinh nhìn người anh cả mà mình từng ngưỡng mộ, trên mặt thiếu niên mười ba tuổi lộ ra vẻ phản nghịch: "Là em làm cho gà bay chó chạy sao? Em cảm thấy sách anh cả đọc đều vào bụng chó cả rồi, chẳng lẽ kẻ đầu têu không phải là Lâm Lan Lan sao?"

"Nếu không phải là con bé này, gia đình chúng ta có như thế này sao? Nếu không phải là con bé này, em gái sẽ có nhà không thể về sao?"

Nghe nói như vậy, cậu cả nhà họ Lâm vô cùng thất vọng: "Em thật sự bị Thẩm Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân tẩy não rồi, khiến em trở nên đối địch với cả nhà."

Lâm Vệ Sinh trả lời ăn miếng trả miếng: "Em thấy anh mới là bị tên trộm nhỏ Lâm Lan Lan này tẩy não, em gái ruột thì anh không quan tâm, lại đối xử với một tên trộm thật lòng thật dạ như vậy."

Cậu bé cứ mở miệng là gọi tên trộm nhỏ, khiến Lâm Lan Lan cảm thấy không đất dung thân.

"Em đi đây!"

Cô bé đột nhiên đứng dậy, định rời đi.

Cậu cả nhà họ Lâm đuổi theo nói: "Lan Lan, đây là nhà của em, em không cần đi đâu cả."

Lâm Lan Lan đứng bất động tại chỗ, nhìn Lâm Vệ Sinh với đôi mắt đẫm lệ.

"Nhưng anh ba nói em là kẻ trộm."

"Nó nói năng vớ vẩn."

Cậu cả nhà họ Lâm gần như không cần suy nghĩ mà phản bác. .

Lâm Vệ Sinh nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí là buồn cười không chịu nổi, mà cậu bé thực sự đã cười lớn.

Nụ cười này khiến mọi người trong nhà đều phải nhìn qua.

"Em ba, tại sao em lại cười như vậy?"

Lâm Vệ Sinh phát hiện ra rằng từ sau khi cậu thoát khỏi khỏi bẫy của Lâm Lan Lan, khi cậu bé gặp lại, trên mặt cô bé đầy vẻ đạo đức giả, xảo quyệt và âm hiểm.

Cũng thực sự là như vậy.

"Em cười, Lâm Lan Lan là kẻ tiểu nhân, tại sao mọi người không thể nhìn rõ. Em cười, mọi người đang bị Lâm Lan Lan dùng làm vũ khí, nhưng vẫn không biết. Em cười, bởi vì thủ đoạn này của Lâm Lan Lan, nếu em gái trở về không phải sẽ bị con bé này lột da róc xương sao?"

"Đến lúc đó, mọi người vẫn sẽ trách em gái làm sai, bắt em gái phải xin lỗi Lâm Lan Lan."

Cậu bé bước đến trước mặt Lâm Lan Lan, giơ ngón tay cái lên: "Giỏi, giỏi, cô mới năm tuổi mà người cả nhà đều bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay."

Đương nhiên, sự thật chính là như thế.

Ở kiếp trước mọi chuyện đều diễn ra đúng như lời Lâm Vệ Sinh nói, Lâm Lan Lan không hiểu tại sao Lâm Vệ Sinh lại biết?

Chẳng lẽ cậu bé cũng trùng sinh sao?

Cô bé thăm dò nhìn sang, phát hiện đối phương không có gì lạ, đôi mắt trong suốt sáng sủa của đối phương chỉ đang chăm chú nhìn mình.

Bất cứ thủ đoạn nhỏ hay mưu kế gì của cô bé đều không thể nào che giấu được.

Hóa ra là...

Không phải cậu bé trùng sinh, chỉ là sau khi trải qua chuyện lần trước, cậu ba của nhà họ Lâm mới trở nên cảnh giác với cô bé, cũng nhìn rõ bản chất của cô bé.

Cậu ba của nhà họ Lâm không thể giữ lại được.

Lời này là phản ứng đầu tiên của Lâm Lan Lan.

"Anh cả, là lỗi của em, em biết từ sau lần trước em đắc tội với anh ba, anh ấy vẫn luôn ôm hận trong lòng, cho nên mới như thế này..."

Một câu nhẹ nhàng biến chuyện Lâm Vệ Sinh nhìn rõ bản chất cô bé thành bụng dạ hẹp hòi trả thù.

Không thể không nói, thủ đoạn của Lâm Lan Lan vẫn rất cao.

Quả nhiên, cậu cả nhà họ Lâm cau mày, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: "Thằng ba, từ khi nào em trở nên như thế này?"

Khi chuyện xảy ra trên người mình, Lâm Vệ Sinh mới biết được cảm giác hết đường chối cãi.

Cậu bé đá văng cái ghế một tiếng rầm.

"Ngu xuẩn."

Cậu bé bắt đầu mắng mỏ người anh cả mà mình từng ngưỡng mộ.

"Bị Lâm Lan Lan dùng làm vũ khí gọi là ngu xuẩn."

Cậu bé chửi bới gay gắt khiến cậu cả nhà họ Lâm bị mắng đến xanh mặt.

"Được rồi!"

Vẫn là Lâm Chung Quốc đứng ở giữa hòa giải: "Các con là anh em ruột, là anh em như thể tay chân."

"Làm ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì?"

Lâm Vệ Sinh và cậu cả nhà họ Lâm không ai để ý tới ai.

Lâm Chung Quốc hét lên: "Thằng ba theo bố vào phòng sách."

Đây mới là mục đích thực sự của anh ta.

Mặc dù Lâm Vệ Sinh không phục nhưng cuối cùng vẫn đi theo. Sau khi cậu bé bước vào, cánh cửa phòng đọc sách cũng đóng lại theo.

Trên mặt Lâm Chung Quốc đã vẻ tức giận ở bên ngoài trước đó, ngược lại anh ta tỏ vẻ rất bình tĩnh, hoặc đối với loại người như Lâm Chung Quốc mà nói, chỉ có lợi ích tuyệt đối, không có tức giận tuyệt đối.

Câu nói này cho dù áp dụng cho con ruột của mình, cũng không quá.

"Hiện tại quan hệ giữa o\con và nhà họ Quý rất tốt phải không?"

Anh ta nói thẳng, nói trúng tim đen, lập tức hỏi ngay vào mấu chốt của vấn đề.

Lâm Vệ Sinh tỏ vẻ cảnh giác: "Tại sao bố lại hỏi chuyện này?"

Von trai do mình sinh ra, dùng m.ô.n.g nghĩ cũng biết cậu bé muốn làm gì

"Đừng như vậy, thằng ba."

Lâm Chung Quốc đứng dậy, lấy từ trong tủ lạnh nhỏ màu xanh lá cây ra một chai nước ngọt, đó là một loại nước ngọt màu da cam, bên trên chai thủy tinh phủ một lớp sương trắng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta khao khát.

Loading...