Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 559
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:19:18
Lượt xem: 117
Cậu bé phát hiện ra rằng người em trai này của mình không giờ phút nào không đào hố cho mình.
Thật sự là vậy!
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu!
Chu Thanh Tùng không muốn so đo với cậu bé, liền quay đầu nhìn về phía Miên Miên nói: "Hai em đi theo anh."
"Lâm Vệ Sinh ở nhà không được yêu thương. Phòng cậu ta ở tít ngoài rìa, vừa vặn đối diện với bức tường bên ngoài. Chúng ta có thể tìm thấy cậu ta từ bức tường ở chỗ đó."
Nghe thấy lời này, hai mắt Miên Miên lập tức sáng lên: "Vậy làm phiền anh Đại Nhạc."
Khi có chuyện thì là anh Đại Nhạc, khi không có việc gì thì là Chu Thanh Tùng.
Chu Thanh Tùng đã sớm nhìn thấu chuyện này, thở dài nói: "Đi bên này."
Từ cửa trước nhà họ Lâm, ba người đi vòng ra chỗ cửa sau, lập tức nhìn thấy cửa sổ ở phía sau.
"Phòng này chính là của Lâm Vệ Sinh."
Miên Miên nghe vậy hai mắt sáng lên, sau đó lại tối sầm lại: "Nhưng em không thể đi lên, không nhìn thấy."
Trên thực tế, Chu Thanh Tùng cũng không thấy rõ lắm.
Cậu bé suy nghĩ một lúc: "Em ngồi lên cổ anh đi."
"Hả?"
Miên Miên rất ngạc nhiên.
"Em có muốn lên không?"
"Muốn!"
"Vậy lên đi."
Chu Thanh Tùng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào bả vai mình: "Nhanh lên, anh nhiều nhất có thể trụ được một phút."
Có lẽ, một phút cũng chưa tới.
Miên Miên do dự một lúc, sau đó Nhị Nhạc ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thời điểm đặc biệt cần có biện pháp đặc biệt. Chị Miên Miên, nhanh lên đi."
Miên Miên ừ một tiếng, ghé vào vai Chu Thanh Tùng, Chu Thanh Tùng vì sức nặng mà loạng choạng, rốt cuộc cậu bé bám vào tường, chẳng những không để mình ngã xuống, còn từ từ đứng dậy.
Nhưng chỉ cố gắng trong chốc lát, cậu bé đã đổ mồ hôi đầm đìa: "Nhìn thấy chưa?"
Miên Miên gấp gáp bấu vào bệ cửa sổ, tìm kiếm khắp nơi: "Vẫn chưa thấy."
Lời còn chưa dứt, cô bé đã nhìn thấy một bóng người đẫm m.á.u trên mặt đất, điều này khiến Miên Miên giật mình: "Anh Vệ Sinh!"
Nghe tiếng gọi này, Lâm Vệ Sinh ở trong phòng dường như đã tỉnh táo lại, muốn từ từ ngẩng đầu lên.
Nhưng không thể.
Cậu bé bị đánh dẫn đến mất quá nhiều máu, hiện tại cả người đều choáng váng, cậu bé dùng hết sức lực quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Lại nhìn thấy một bóng người hốt hoảng ở đó, đó là Miên Miên!
Lâm Vệ Sinh nhếch đôi môi đầm đìa máu, nở một cười cứng ngắc với Miên Miên: "Anh không nói."
Nói xong ba chữ này, cậu bé lại ngất đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Miên Miên lập tức bị dọa sợ tới oà khóc : "Anh Vệ Sinh, anh Vệ Sinh!"
Ngay cả giọng nói của cô bé cũng mang theo mấy phần hoảng loạn.
"Thả em xuống, em muốn vào cứu anh Vệ Sinh của em."
Chu Thanh Tùng nghe vậy lập tức ngồi xổm người xuống, để Miên Miên xuống, an ủi cô bé: "Em đừng gấp, trước tiên em nói cho anh biết em đã nhìn thấy gì?"
Miên Miên khóc nức nở nói: "Máu, rất nhiều máu, anh Vệ Sinh ngã xuống đất ngất xỉu rồi."
Vừa nghe thấy lời này, Chu Thanh Tùng lập tức biến sắc: "Em chắc chắn chứ?"
Miên Miên gật đầu.
Chu Thanh Tùng hít sâu một hơi, nói: "Miên Miên, bây giờ em chạy về nhà đi, tìm mẹ em và mẹ anh, tìm người lớn hai nhà chúng ta, nói bọn họ lập tức tới đây."
"Vậy còn anh thì sao?"
"Anh ở đây trông chừng, đi nhanh đi. Em và Nhị Nhạc đi cùng nhau, chia ra hai đường."
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Miên Miên co chân bỏ chạy, cô bé dám nói từ trước đến nay mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Cô bé vừa chạy vừa khóc lóc la hét: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Chạy được nửa đường, một chiếc giày bị rơi ra.
Thẩm Mỹ Vân đã nuôi Miên Miên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cô bé suy sụp tinh thần, ngay cả khi bố cô bé không cần cô bé, cô bé cũng chỉ ôm lấy cô, lặng lẽ khóc.
Kiểu khóc lóc chật vật này thực sự chưa từng xảy ra trước đây.
Đến mức, khi cô nhìn thấy Miên Miên như vậy, nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất: "Miên Miên?"
Cô tiến lên ôm Miên Miên vào lòng: "Sao vậy?"
Trong giọng điệu của cô có sự lo lắng mà cô không hề nhận ra.
Miên Miên nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, giống như nhìn thấy được chỗ dựa, cô bé nắm chặt cổ tay của Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mẹ, đi cứu anh Vệ Sinh, máu! Trên người anh ấy có rất nhiều máu, anh ấy ngã xuống trong vũng máu."
Lời nói không mạch lạc, nhưng Thẩm Mỹ Vân vẫn có thể nghe hiểu không phải Miên Miên xảy ra chuyện.
Cô đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, khi nghe xong những lời còn lại của Miên Miên, cô vô thức cau mày: "Lâm Vệ Sinh? Bây giờ thằng bé đang ở đâu? Thằng bé đã xảy ra chuyện gì, người nhà của thằng bé đâu?"
Cô hỏi liên tiếp mấy câu hỏi khiến Miên Miên có chút bối rối, cô bé lau nước mắt, cố gắng trả lời từng câu một.
"Anh Vệ Sinh đang ở nhà, Lâm Lan Lan không cho bọn con vào. Anh ấy ở một mình..." Miên Miên dừng lại một chút: "Trong phòng ngủ, cửa đóng chặt, anh ấy nằm trong vũng m.á.u trên mặt đất."
Lần này, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu hết mọi chuyện.
"Mẹ ơi, mẹ đi nhanh đi, đi nhanh đi, đi cứu anh Vệ Sinh."
Trong đôi mắt to của Miên Miên mang theo vẻ cầu khẩn: "Nếu mẹ không đi, con sợ anh Vệ Sinh sẽ chết."
Thực sự sẽ chết.
Lúc đó, anh Vệ Sinh thậm chí không thể ngẩng đầu lên nổi.
Thẩm Mỹ Vân an ủi Miên Miên, đi đi lại lại trong sân: "Miên Miên, mẹ không phải người nhà của Lâm Vệ Sinh, hiện tại cậu ta đang ở nhà, mẹ không có tư cách cưỡng ép vào nhà cậu ta, con có biết không?"
Việc cưỡng ép xâm nhập là hành động bất hợp pháp.
Lần này, Miên Miên bối rối: "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Anh Vệ Sinh vẫn đang chờ người đến cứu mạng.
Đầu óc Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng chuyển động: "Đi gọi công đoàn và liên đoàn phụ nữ, đi cùng chúng ta, đúng, đúng, đúng, gọi bọn họ đi đến nhà họ Lâm cùng chúng ta."
"Còn có cảnh sát."
"Gọi tất cả những người từ ba bên này."
Sau khi nói ra giải pháp, cô lại phân phó: "Bố, bố đi tìm Quý Trường Tranh, nói Quý Trường Tranh dẫn công đoàn, liên đoàn phụ nữ và cảnh sát đến nhà họ Lâm tìm con càng sớm càng tốt."
"Vậy còn con thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "Con? Con cùng Miên Miên đi đến nhà họ Lâm trước."
Nhanh một giây thì tốt một giây.
Sớm một giây nữa sẽ cơ hội sống sót của Lâm Vệ Sinh sẽ lớn hơn một chút.
Sau khi sắp xếp những thứ này xong.
Thẩm Mỹ Vân thuận tay lấy một đôi giày, thay đổi cho Miên Miên, ôm cô bé chạy về phía trước.
"Giày của con rơi mất rồi, chân có đau không?"
Miên Miên được mẹ ôm vào lòng, chỉ cảm thấy nỗi lo lắng sợ hãi trước đó đã không còn nữa.
Cô bé lắc đầu: "Con không cảm thấy đau, chỉ nghĩ đến anh Vệ Sinh."
Thẩm Mỹ Vân thở dài, vừa bế Miên Miên chạy ra khỏi nhà, đã đụng phải Nhị Nhạc đang kéo Triệu Xuân Lan điên cuồng chạy ra ngoài.
Lần này.
Triệu Xuân Lan sửng sốt một chút: "Miên Miên nói cho em rồi sao? Đi đến nhà họ Lâm?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
"Đúng."
"Đi đi, chúng ta đi cùng nhau." Triệu Xuân Lan giận dữ chửi rủa: "Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm, đám ngu xuẩn đó, đánh con cái cũng thật không nương tay chút nào, đã muốn đánh c.h.ế.t đứa trẻ, còn không bằng đừng sinh ra, chỉ toàn gây phiền phức cho người khác."
Đối mặt với lời phàn nàn của Triệu Xuân Lan, Thẩm Mỹ Vân chỉ im lặng nghe: "Em đã nhờ người gọi Quý Trường Tranh, nhờ anh ấy thông báo cho cảnh sát, công đoàn và liên đoàn Phụ nữ cùng tới đó."
"Có lẽ mất thời gian một chút, chúng ta đến đó trước."
Triệu Xuân Lan vỗ trán: "Xem chị tức giận tới váng đầu rồi, vẫn là em suy nghĩ chu toàn. Nếu chỉ có hai chúng ta đi đến đó, tên ngốc Lý Tú Cầm đó chưa chắc sẽ cho chúng ta vào."
Đây là sự thật.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, hai người dẫn theo con vội vàng chạy tới nhà họ Lâm.
Lúc này nhà họ Lâm vãn giống như không có chuyện gì xảy ra, khi đứng trước cửa sân, vẫn có thể nghe thấy tiếng radio từ trong nhà phát ra.
Còn giống như đang cất cao giọng hát.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Triệu Xuân Lan: "..."
Hai người liếc nhau một cái, trong đầu đồng thời nảy ra một suy nghĩ hoang đường. Lâm Vệ Sinh rốt cuộc có phải là con của nhà họ Lâm không?
Cho dù là đứa trẻ được nhặt về cũng sẽ không bị đối xử như vậy.
Triệu Xuân Lan hít sâu một hơi, gõ cửa nhà họ Lâm: "Lý Tú Cầm, cô ra đây cho tôi."
Vừa nghe thấy lời này, Lý Tú Cầm đang đan áo len trong nhà lập tức dừng tay lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút, cô ấy hỏi Lâm Lan Lan, người đang yên lặng nghe ca nhạc ở bên cạnh: "Lan Lan, có phải mẹ nghe nhầm không? Hình như người phụ nữ Triệu Xuân Lan đó đang gọi mẹ."
Cô ta đã lớn tuổi, lỗ tai không tốt, còn tưởng mình nghe nhầm.
Lâm Lan Lan vểnh tai lên nghe: "Là cô ấy."
Cô bé sẽ không bao giờ quên giọng nói của bà mẹ chồng độc ác Triệu Xuân Lan.
Lý Tú Cầm đứng lên: "Cô ta tới đây làm gì?"
Đi tắt radio.
Sau đó lại nghe thấy Triệu Xuân Lan ở bên ngoài hét lớn: "Lý Tú Cầm, cô có mở cửa hay không? Nếu cô không mở cửa, tôi sẽ tự mình đi vào."
Vừa dứt lời...
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đạp mở.
Lý Tú Cầm nghe được tiếng động này, thái dương lập tức giật một cái: "Con đàn bà ngang ngược, con đàn bà ngang ngược, một người tử tế như tham mưu Chu sao lại cưới một người đàn bà ngang ngược như Triệu Xuân Lan?"
Đáng tiếc cô ta còn chưa mắng xong.
Triệu Xuân Lan đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước vào.
Lý Tú Cầm cuống quít ngăn cản cô ấy: "Triệu Xuân Lan, cô đây là tự tiện xông vào nhà dân, cô có biết không?"
Triệu Xuân Lan đưa mắt nhìn quanh nhà một vòng, vẫn không tìm thấy Lâm Vệ Sinh, liền trực tiếp không để ý tới câu hỏi của cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Lâm Vệ Sinh đâu?"
Cô ấy không biết Lâm Vệ Sinh ở phòng nào, phải đi kiểm tra lần lượt từng phòng một.
Nhưng lại bị Lý Tú Cầm ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-559.html.]
"Cô đang làm gì vậy? Đây là nhà của tôi, nhà của tôi!"
Cô ta nhấn mạnh.
Triệu Xuân Lan không kiên nhẫn được nữa: "Tôi hỏi cô, Lâm Vệ Sinh đâu?"
Lý Tú Cầm theo bản năng trả lời: "Ở trong phòng nghỉ ngơi."
Một giây này, Triệu Xuân Lan và Thẩm Mỹ Vân đồng thời chửi một câu, ngu xuẩn!
"Cho nên, Lâm Vệ Sanh ở trong căn phòng này lâu như vậy mà cô vẫn chưa từng đến xem sao?"
Bị hỏi như thế, Lý Tú Cầm ngây người một lát, sau đó cô ta ngập ngừng gật đầu nói: "Ngày hôm qua thằng ba với Chung Quốc cãi nhau, sau khi bị đánh thì thằng bé đã vào phòng khóa cửa lại, tôi đã tới gõ cửa vài lần nhưng thằng bé vẫn không chịu trả lời tôi."
Đây cũng xem như là lời giải thích nguyên nhân vì sao cô ta không vào trong xem.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong cảm thấy có chút buồn cười: "Đúng thật là..."
Thật sự rất khó để diễn đạt thành lời.
"Mở cửa."
Cô thẳng thắn kêu Lý Tú Cầm lấy chìa khóa mở cửa.
Nhưng Lý Tú Cầm lại lắc đầu: "Không có chìa khóa, thằng ba đang trong thời kỳ phản nghịch, thằng bé đã sớm ném chìa khóa phòng mình vào hố phân rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Muốn đập cái đầu chó của Lâm Vệ Sanh thật đó.
Những tên nhãi con trong thời kỳ phản nghịch đều đáng bị đánh!
"Đập đi!"
Đây gần như là cách duy nhất mà Thẩm Mỹ Vân có thể nghĩ ra.
Lý Tú Cầm chưa kịp trả lời, Lâm Chung Quốc đã nổi cơn tanh bành chạy tới, chất vấn hỏi: "Tại sao?"
"Đồng chí Thẩm, cô đang đi quá xa rồi đấy? Tới nhà của tôi, còn muốn đập phá cửa nhà tôi?"
Thẩm Mỹ Vân cũng biết như vậy.
Từ lúc bọn họ bước vào, Lâm gia đã trở nên hung dữ. Tại sao mấy người Quý Trường Tranh vẫn chưa đưa người của đội cảnh sát và công đoàn liên đoàn phụ nữ đến chứ.
Cô hít một hơi thật sâu, chỉ vào cửa cố gắng giải thích: "Lâm Chung Quốc, anh có biết con trai ở trong đó còn sống hay đã c.h.ế.t không?"
Lâm Chung Quốc: "Liên quan gì đến cô?"
Được lắm!
Anh ta biết, hơn nữa còn cố ý làm như thế.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân có chút giễu cợt nhìn Lâm Chung Quốc: "Quả nhiên, không tàn độc không phải đàn ông."
Cô quay đầu nhìn Triệu Xuân Lan, nháy mắt với Triệu Xuân Lan, nếu đã nói chuyện không nghe, vậy thì chỉ có thể sử dụng bạo lực mà thôi.
Đây cũng chỉ là một biện pháp vô vọng mà thôi.
Triệu Xuân Lan vừa động đậy, Lâm Chung Quốc đã ngăn cô ấy lại: "Đây là nhà của tôi, cô đạp cửa nhà tôi, tôi có thể báo cáo cô tội sân lấn nhà dân."
Triệu Xuân Lan sắp tức c.h.ế.t rồi, tức giận hét lên: "Lâm Chung Quốc, anh là thằng ngu à? Con anh sắp c.h.ế.t trong đó rồi đó."
"Anh vẫn ngăn cản tôi đi cứu thằng bé à?"
Giọng của Lâm Chung Quốc vẫn rất quả quyết: "Cho dù nó có c.h.ế.t thì cũng là người của Lâm gia tôi, có liên quan gì tới các người đâu?"
Bắt đầu từ hôm qua, từ đứa con trai ruột Lâm Vệ Sanh của mình, anh ta đã biết nhất đinh Lâm gia đã chẳng có cách nào để hòa giải với Chu gia và Quý gia nữa.
Vậy sao anh ta còn phải giả làm một thằng cháu trai nữa?
Có cần thiết không?
Nghe được giọng điệu của Lâm Chung Quốc, Triệu Xuân Lan không thể tưởng tượng được nhìn anh ta: "Anh, anh độc ác thật đấy."
"Đó là con trai của anh đó!"
"Cho nên nó có c.h.ế.t hay không là chuyện của Lâm gia tôi, không liên quan đến Triệu Xuân Lan cô, cũng không liên quan đến Thẩm Mỹ Vân cô đâu."
Trong phòng, Lâm Vệ Sanh đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê sau khi nghe được lời này, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Cha cậu biết, vẫn luôn biết, cậu đang trên bờ vực của cái chết.
Dù sao...
Trận đòn roi hiểm ác đó là do chính cha cậu thực hiện.
Có lẽ, cha cậu chưa bao giờ coi cậu như con ruột của mình.
Bên ngoài.
Thẩm Mỹ Vân nhờ Triệu Xuân Lan ngăn Lâm Chung Quốc lại, cô đi lấy ghế đập cửa, nhưng cô còn chưa kịp động thủ.
Lâm Chung Quốc đã đẩy Triệu Xuân Lan ra, giơ ghế về phía Thẩm Mỹ Vân, chuẩn bị đập xuống.
Tuy nhiên, khi đập xuống được một thì nữa thì anh ta đã bị bắt.
"Mày đụng vào cô ấy thử xem?"
Quý Trường Tranh từ bên ngoài bước vào, bắt lấy tay Lâm Chung Quốc.
Sức lực của anh cực kỳ mạnh bạo, hơn nữa sức lực còn do tức giận tạo thành, điều này khiến Lâm Chung Quốc như lâm vào ảo giác, có phải tay mình đã bị Quý Trường Tranh bóp nát rồi hay không.
Đây không phải ảo giác, đây là sự thật, rất nhanh Lâm Chung Quốc đã đau đến mức không nhịn được mà kêu rên thảm thiết.
Qúy Trường Tranh đá bay anh ta ra, Lý Cẩm Tú bên cạnh hét lên một tiếng, tiến đến đỡ Lâm Chung Quốc dậy.
Đáng tiếc, lúc này không có ai thèm để ý tới bọn họ cả.
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân theo bản năng, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu với anh: "Em không sao, mau đạp cửa đi."
Trì hoãn một thời gian rồi, cô sợ Lâm Vệ Sanh bên trong gặp chuyện không may.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, định tới đạp cửa, chỉ là vừa mới đụng tới cảnh cửa rắn chắc.
Cánh cửa đã đột nhiên mở ra?!
Điều này có khiến mọi người có mặt có chút bối rối?
Theo bản năng nhìn sang, thấy Chu Thanh Tùng tám tuổi đang đứng ở cửa: "Con mở đó."
Mọi người: "..."
"Mau đi cứu người đi ạ, con ôm Lâm Vệ Sanh mà cậu ấy không nhúc nhích gì cả."
Hai mươi phút trước cậu bé đã nhảy từ cửa sổ vào phòng, bởi vì chân lẫn cơ thể có hơi ngắn, nên đã phải chịu từng cơn gió lạnh bên ngoài cửa sổ hơn mười phút.
Lúc này mới miễn cưỡng vào được.
Đương nhiên, cũng đã lãng phí một khoảng thời gian, cho nên khi cậu bé ở bên ngoài nghe tiếng người lớn bên trong cãi vã, cậu bé đã hoàn toàn bị mắc kẹt trên cửa sổ, không thể đi lên hay đi xuống được cả,
Xém chút nữa còn bị ngã xuống dưới.
May mắn là cậu bé chợt nảy ra một ý tưởng, dùng sức trèo lên rồi mở cửa sổ ra.
Vừa nhìn thấy Chu Thanh Tùng, Triệu Xuân Lan lập tức giơ tay lên đánh vào người cậu bé: "Thằng bé này con ở trong đó mà sao không chịu mở cửa sớm hơn chứ?"
Chu Thanh Tùng mím môi nói: "Vừa mới nhảy vào."
Tưởng mẹ mình sẽ mắng vì cậu bé quá chậm chạp, nhưng không ngờ mẹ lại khen: "Làm tốt lắm, khi về mẹ sẽ làm cho con một cái bánh nhân thịt thật to."
Hai mắt Chu Thành Tùng sáng lên, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một bóng dáng lao vào bên trong.
Quý Trường Tranh dẫn đầu lao về phía trước, nhanh chóng nhìn thấy Lâm Vệ Sanh nằm trên vũng máu.
Tất nhiên, mọi người đi theo sau vào đều nhìn thấy.
Lý Tú Cầm vốn đang đỡ Lâm Chung Quốc dậy, nhưng khi cô ta vô thức nhìn sang cậu con trai nhỏ bé của mình, chỉ vừa nhìn sang, cô ta đã hét toáng lên: "A a a a?"
"Thằng ba ơi."
Đẩy Lâm Chung Quốc sang một bên, chạy nhanh vào phòng.
Lâm Chung Quốc đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất: "?"
Đây là muốn anh ta liên tiếp chịu nạn à?
Cố ý muốn hại c.h.ế.t anh ta?
Trong phòng.
Khi Lý Tú Cầm nhìn thấy con trai Lâm Vệ Sanh của mình nằm trên vũng m.á.u thì như phát điên, không ngừng hét gọi người tới.
Nhưng lại bị Quý Trường Tranh mạnh bạo đẩy ra: "Tránh ra."
Anh ôm lấy Lâm Vệ Sanh lao thẳng đến trạm xá của quân đội.
Điều này khiến Lý Tú Cầm có chút bối rối: "Đó là con trai của tôi."
Quý Trường Tranh nghe vậy, quay đầu lại nhìn cô ta: "Bây giờ không phải."
Miễn là một trong số họ để ý tới Lâm Vệ Sanh, thì cậu ta cũng sẽ không biến thành dáng vẻ sống c.h.ế.t không rõ như bây giờ.
Lý Tú Cầm nghe thế, huyết sắc trên mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Con trai của tôi."
Cô ta giang tay ngăn anh lại.
Qúy Trường Tranh rất muốn chửi một câu ngu dốt, nhưng khi anh nhìn cô ta, giọng điệu lại gấp gáp vô cùng: "Cô ngăn tôi một giây, con trai cô lập tức có thêm một giây nguy hiểm, thằng bé có thể sống sót hay không, đều xem ý cô."
Lý Tú Cầm lập tức khựng lại, đứng đờ người giống như một cộc gỗ.
Quý Trường Tranh không để ý tới cô ta nữa, nói với mấy người của đồn cảnh sát và liên đoàn phụ nữ: "Bắt cô ta lại."
Bây giờ anh muốn đưa Lâm Vệ Sanh đến trạm xá.
Ngay khi anh ra lệnh, cảnh sát và những người khác tất nhiên sẽ ra tay.
Khi đến khép hờ cửa lại, Lâm Chung Quốc đã đứng dậy, nhìn đứa con trai đầy mong được Quý Trường Tranh ôm lấy của mình.
Anh ta lập tức sững sờ.
Mặc dù là Lâm Chung Quốc ra tay đánh người, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới thằng ba lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy.
Dù sao, không phải trước kia chưa từng đánh qua, nhưng chưa tới ba năm ngày là bọn nhỏ đã chạy nhảy lại bình thường rồi.
Thời buổi này có gia đình nào không đánh đòn con cái chứ?
Anh ta nhíu mày: "Quý Trường Tranh, thả thằng bé xuống."
Anh ta đưa tay đón Lâm Vệ Sanh.
Quý Trường Tranh còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Vệ Sanh đã cố gắng mở mắt lên, m.á.u từ khóe miệng tràn ra: "Cút đi."
"Đừng chạm vào tôi."
Đây...
Bàn tay giơ đang giơ lên của Lâm Quốc Chung lập tức cứng đờ, vốn dĩ anh ta muốn ngăn cản, nhưng vào giờ phút này lại chẳng thể nói nên lời.
Anh ta nhìn bóng lưng Quý Trường Tranh ôm Lâm Vệ Sanh đi, lần đầu tiên.
Anh ta phát hiện bản thân đã làm sai, triệt để mất đi đứa con trai này rồi.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Chung Quốc thật sự sợ hãi vẫn còn ở phía sau.
Vị cảnh sát bước lại gần anh ta: "Đồng chí Lâm phải không? Anh có liên quan đến chuyện cố ý hành hung trẻ em, mời anh đến đồn với tôi một chuyến."
Vừa dứt lời, Lâm Quốc Chung lập tức sửng sốt, anh ta cảm thấy buồn cười vô cùng, thậm chí còn quên mất sự an nguy của đứa con trai Lâm Vệ Sanh của mình.
"Đồng chí, ngài đang đùa à?"
"Tôi đánh con mình thôi mà đã biến thành kẻ khả nghi cố ý hành hung trẻ em rồi à? Ngài ra ngoài hỏi thử xem, có người cha nào không đánh con trai chứ?"
Nhưng anh ta ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì cả. Theo những gì bên kia nói, cha của bọn họ ở gần quân đội, có thể đều sẽ bị bắt đi.