Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 563
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:19:27
Lượt xem: 111
Lâm Lan Lan bước tới bước lui trong phòng không ngừng, chú ý tiếng động bên ngoài cửa, lúc này mới lập tức chạy đến.
"Ba mẹ, hai người về rồi."
Nhưng người đứng ở cửa lại là anh cả Lâm gia, cô ta lập tức sửng sốt: "Anh cả, sao lại là anh? Ba mẹ đâu rồi? Không phải nói hôm nay được thả ra rồi sao?"
Anh cả Lâm gia đã gặp trở ngại, anh ta cảm thấy rằng mấy ngày qua mình đã gặp rất nhiều chuyện xui xẻo.
Phí công đi bệnh viện, mà tới nhà giam cũng không có ý nghĩa gì.
Anh ta cởi áo khoát ra, treo lên giá treo quần áo, xoa mi nói: "Ba mẹ đi bệnh viện trước rồi."
"Đi bệnh viện?"
Giọng nói của Lâm Lan Lan lập tức trở nên sắc nhọn: "Bọn họ không về nhà mà đi bệnh viện làm gì chứ?"
Phản ứng của cô ta cực kỳ thái quá.
Lớn đến nỗi khiến anh cả Lâm gia có chút bất ngờ.
Anh ta bước vào nhà rót một cốc nước, sau khi uống hết một ngụm nước lớn, lúc này anh ta mới cảm thấy bản thân như được sống lại.
"Đi bệnh viện có thể làm gì được nữa chứ? Đương nhiên là đón thằng ba về rồi."
Những giọt nước bọt ngoài kia đã gần như đã nhấn chìm gia đình anh ta.
Nếu vẫn không đưa thằng ba trở về.
Gia đình bọn họ chẳng thể nào lăn lộn ở đây được nữa.
Lại chẳng ngờ được, người vốn có quan hệ tốt nhất với thằng ba là Lâm Lan Lan, khi nghe được những lời này lại sụp đổ ngã trên mặt đất: "Anh ba sẽ về sao?"
Cô ta giống như một tảng gỗ trôi trên biển gập ghềnh, nhìn chằm chằm vào anh cả Lâm gia: "Anh cả, chẳng phải anh đã nói, anh ba vĩnh viễn sẽ không trở về sao?"
Nghe được lời nói của Lâm Lan Lan.
Anh cả Lâm gia thở dài, sờ nhẹ vào má Lâm Lan Lan: "Lan Lan, đó chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi, em đúng là một đứa bé mà, sao lại tin mấy lời nói lúc tức giận là thật được chứ."
Khi họ tức giận, họ còn đánh nhau, thậm chí muốn rút d.a.o nữa kìa.
Những lời nói khi tức giận như vậy, tất nhiên là không thể tin được.
Khi nghe được lời này...
Lâm Lan Lan bối rối hoàn toàn, cô ta có chút thất vọng nói: "Anh ba sẽ về sao?"
Cô ta thì thào nhắc lại câu nói đó.
"Đúng vậy, anh ba của em về, em không vui à?"
Mặc dù anh cả Lâm gia không chào đón anh ba Lâm gia, nhưng dù sao vẫn là anh em chung một nhà.
Một bút không thể viết ra hai chữ Lâm, tất nhiên là người một nhà rồi.
Lâm Lan Lan trả lời với nụ cười còn khó coi hơn là khóc: "Vui, vui chứ."
Vui cái quái gì!
Cô ta còn ước gì anh ba Lâm gia c.h.ế.t ở bên ngoài, vĩnh viễn không trở lại mới tốt kìa.
Nhưng tại sao anh ba Lâm gia lại không c.h.ế.t cơ chứ?
Nếu cậu ta không chết, vậy những chuyện cô ta đã nói dối trước kia đều sẽ bị bại lộ hay không?
Nghĩ đến điều này, Lâm Lan Lan càng trở nên lo lắng hơn.
Làm sao bây giờ?
Cô ta phải làm sao bây giờ?
*
Bệnh viện thành phố Mạc Hà.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, còn có Triệu Xuân Lan tới sau, mà hôm nay, tham mưu Chu cũng đi theo bọn họ tới đây
Bốn người bọn họ xuất hiện không vì lý do nào khác, đều là vì sức khỏe của Lâm Vệ Sanh.
Xuất viện cần phải làm kiểm tra, sau này sức khỏe của thằng bé có thể khoẻ mạnh lại như trước hay không, đều thể hiện trong lần khám hôm nay.
Đối với tham mưu Chu mà nói, anh ấy cũng xem như xem thằng bé lớn lên.
Bọn họ vừa đến, lập tức cùng Lâm Vệ Sanh đi tìm bác sĩ đã khám bệnh cho cậu ta lúc trước.
"Hôm nay có nhiều người đi chung với thằng bé nhở, ai là cha của thằng bé vậy?"
Ông ấy hỏi tham mưu Chu, đương nhiên ông ấy nhận ra Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân, biết hai người bọn họ không phải là cha mẹ của thằng bé.
Tham mưu Chu nghe được câu hỏi, anh ấy lắc đầu: "Tôi không phải."
Vừa nói xong, bác sĩ lập tức kinh ngạc: "Mọi người không phải cha mẹ của thằng bé, vậy hôm nay cha mẹ của thằng bé có tới không?"
Sự im lặng lập tức lan tràn khắp nơi.
Lâm Vệ Sanh xấu hổ cong ngón tay, cậu ta cũng không hiểu được, có phải cha mẹ cậu ta đã hoàn toàn bỏ mặc cậu ta rồi không?
"Chúng ta là cha mẹ của thằng bé."
Trong thời khắc cuối cùng, Lâm Chung Quốc đã đuổi kịp tới đây, trời nóng bức khiến đầu anh ta chảy đầu mồ hôi, nhưng cuối cùng cũng tới kịp."
Âm thanh vừa phát ra, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Bao gồm cả Lâm Vệ Sanh, cậu ta không ngờ Lâm Chung Quốc lại đi tới đây.
"Bác sĩ, xin lỗi nhiều, mấy ngày nay trong nhà xảy ra chuyện, cho nên mới tới đây chậm trễ."
Anh ta không nói tới chuyện bản thân bị bắt vào đồn cảnh sát.
Vị bác sĩ nói: "Anh chính là cha của thằng bé sao?" Cầm lấy cuộn phim chụp lúc trước của Lâm Vệ Sanh: "Anh xem sao lại đánh thằng bé thành ra nông nỗi thành chứ? Nếu không được đưa tới kịp lúc, e là thằng bé đã hộc hết m.á.u mà c.h.ế.t rồi."
Đối mặt với lời giáo dục của bác sĩ, Lâm Chung Quốc gật đầu cúi người: "Khi ấy nóng giận quá mức, sau này sẽ không thế nữa."
Lý Tú Cầm đứng bên cạnh cũng cảm thấy tương tự, cô ta đau xót nhìn về phía Lâm Vệ Sanh: "Vệ Sanh còn đau không con?"
Lâm Vệ Sanh mím môi, không lên tiếng.
"Được rồi, đi đóng viện phí trước đi, để tôi đi chụp X-quang cho thằng bé, xem thằng bé đã phục hồi ra sao rồi."
"Vâng bác sĩ, làm phiền bác sĩ rồi."
Lâm Chung Quốc trả lời một cách tự nhiên.
Sau khi thanh toán sau, lúc tới thì thấy mấy người Quý Trường Tranh đã ở đó.
Lâm Chung Quốc nhìn Quý Trường Tranh, Thẩm Mỹ Vân và vợ chồng tham mưu Chu.
Vẻ mặt anh ta phức tạp nói: "Lần này làm phiền mọi người rồi."
Thằng bé vẫn đang chụp X-quang bên trong, cho nên vẫn chưa ra ngoài.
Quý Trường Tranh nhướng mày không nói gì, nhưng tham mưu Chu lại nói: "Chung Quốc, chúng ta cũng coi như lớn lên cùng nhau, cậu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe."
"Nếu cậu thực sự không muốn thằng bé, lẽ ra cậu nên bóp c.h.ế.t thằng bé khi thằng bé vừa mới chào đời mới đúng, chứ đúng phớt lờ thằng bé rồi lại đánh thằng bé thừa sống thiếu c.h.ế.t như bây giờ."
"Thằng bé đã mười ba tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa, cậu cứ xuống tay như thế, thằng bé chỉ biết hận cậu mà thôi."
Lâm Chung Quốc biết những gì tham mưu Chu nói là đúng.
Anh ta gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
"Lần này trở về tôi sẽ sửa đổi."
Lâm Vệ Sanh không ngờ, khi bản thân chụp X-quang xong đi ra, lại có thể nghe được câu nói này của Lâm Chung Quốc.
Sắc mặt cậu ta lập tức khá hơn đôi chút, nhưng vẫn có chút nghi kị.
"Lần này có người hại con, cha đánh con trước, Lâm Lan Lan lại truyền đi mấy lời giả dối."
Lâm Chung Quốc có lỗi, nhưng mà Lâm Lan Lan cũng có lỗi.
Nếu không, cậu ta cũng sẽ không thành ra nông nỗi này.
Lâm Chung Quốc không ngờ thằng bé lại nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, anh ta lập tức ho khụ khụ vài tiếng: "Cha đã nghe mẹ con nói rồi, trở về cha sẽ xử phạt Lâm Lan Lan."
Lâm Vệ Sanh: "Cha có đuổi con bé đi không? Dù sao con bé cũng không phải người Lâm gia chúng ta."
Vừa dứt lời.
Lý Tú Cầm lập tức nhíu mày: "Nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con bé suốt năm năm trời, cũng đã coi con bé như con gái ruột thịt của mình rồi."
"Thằng ba, mẹ biết lần này Lan Lan làm sai, con có thể tha thứ cho con bé lần này có được không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Vệ Sanh lập tức thay đối, nếu nói tới chuyện hai người Lâm Chung Quốc bọn họ kịp thời đi tới đây lần này.
Đã khiến cậu ta vui mừng đôi chút, thì lần này đã triệt để biến thành tức giận.
"Con bé nối dối, xém chút nữa đã lấy mất mạng của tôi, mẹ còn muốn con tha thứ cho con bé? Mẹ là mẹ con hay mẹ con bé vậy?"
"Nếu không phải có mấy người Miên Miên, cô Thẩm và cô Triệu, mẹ đã không còn thằng con trai này nữa rồi, mẹ có biết không?"
Tất nhiên Lý Tú Cầm biết, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt mà, cô ta có thể làm sao đây?
Nhìn thấy cô ta lại sắp khóc.
Triệu Xuân Lan trực tiếp tát vào mặt cô ta một cái tát thật lớn.
"Cô làm cái gì đấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-563.html.]
Lý Tú Cầm che mặt hét lên, đau đớn khiến mắt cô ta trợn ngược như sao.
"Tôi không phải cố ý đánh cô, cô lượng thứ tha thứ cho tôi nha? Tú Cầm?"
Triệu Xuân Lan mềm mỏng nói.
Gương mặt của Lý Tú Cẩm lập tức trở nên ngượng ngùng như một bảng màu bị đảo lộn, thủ đoạn cô ta từng dùng với con trai bây giờ lại phản ứng ngược lại đối với chính mình.
"Sao cô không nói gì hết vậy? Là không muốn tha thứ cho tôi sao? Tôi chỉ tát một cái nhẹ như lông vũ thôi mà, không đến mức lấy đi mạng của cô, đúng không? Tú Cầm cô lương thiện như vậy, chúng ta lại quen biết biết bao nhiêu năm trời, cô nhất định sẽ tha thứ cho tôi mà, có đúng không?"
Vừa nói xong, Lý Tú Cầm: "Cô!"
Cô ta còn chưa nói dứt câu, đã bị Lâm Chung Quốc đánh gãy: "Còn muốn bị bẽ mặt tới bao giờ đây?"
Lý Tú Cầm khó chịu gần chết.
"Chung Quốc, là con khốn Triệu Xuân Lan này đánh tôi mà?"
"Không phải bà nói muốn để thằng ba tha thứ cho Lan Lan sao? Thằng ba xém chút nữa bị hại chết, còn phải tha thứ cho Lan Lan, bà mới bị tát có một cái, tại sao không thể tha thứ được chứ?"
Lý Tú Cầm không thể tin được: "Sao lại giống nhau được chứ?"
"Sao lại không giống nhau?"
Lâm Chung Quốc gần như không muốn nói mấy lời vô nghĩ này với cô ta, lập tức đi nhanh tới chỗ Lâm Vệ Sanh nói: "Vệ Sanh, con theo cha về nhà trước, con yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."
Lâm Vệ Sanh nhìn anh ta một lát, không nói gì.
Triệu Xuân Lan bổ thêm dao: "Vệ Sanh, chuyện này không đơn giản đâu, nếu cha cháu lừa chúa, cháu cứ chạy tới tìm cô và cô Thẩm, chúng ta tới cửa đánh mẹ cháu giúp cháu, sau đó lại kêu cô ta tha thứ cho cháu, hơn nữa, chúng ta cũng sẽ đánh nhãi con tên Lâm Lan Lan gì đó nữa."
Chuyện này sẽ khiến Lâm gia rối ren không yên.
Sắc mặt Lý Tú Cầm tối sầm, đáng tiếc không có ai để ý tới cô ta.
Mà Lâm Chung Quốc lại ừ một tiếng: "Sau này nếu tôi làm không tốt, Lâm Vệ Sau có thể tùy ý rời nhà trốn đi, tôi không ngăn cản."
Đây cũng coi như là một lời cam kết.
Nghe xong lời này, cuối cùng sắc mặt Lâm Vệ Sanh cũng không không khó chịu như trước nữa.
"Con trở về với cha, nhìn xem cha xử phạt Lâm Lan Lan ra sao."
"Tuy nhiên, trước khi trở về, con muốn cha trả tiền thuốc men cho cô Thẩm, còn có tiền ăn và tiền chăm sóc con những ngày này nữa."
"Đưa trước một trăm đồng đi."
Lý Tú Cầm vừa nghe một trăm đồng, mắt liền tối sầm lại.
Một người bình thường phải mất bao lâu mới có thể kiếm được nhiều tiền thế chứ?
Thế nhưng Lâm Chung Quốc lại không nói gì, lập tức lấy ra một trăm đồng, đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Cảm ơn cô đã chăm sóc thằng ba giúp nhà chúng tôi."
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, nhưng lại không chút khách sáo, lập tức lấy tiền, đây là những gì cô xứng đáng nhận được.
Sau khi nhận lấy, Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua Triệu Xuân Lan: "Sau khi về em với chị sẽ chia nhau."
Chuyện cứu người lần này, Triệu Xuân Lan cũng góp sức rất nhiều.
Triệu Xuân Lan không để ý tới xua tay, nhìn hướng bọn họ rời đi.
"Em nói xem, Lâm Chung Quốc sẽ xử phạt Lâm Lan Lan thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu.
Nhà họ Lâm.
Lúc Lâm Vệ Sanh theo Lâm Chung Quốc về nhà, mọi người trong nhà đều đã chờ sẵn.
Ba người Anh cả Lâm gia, anh hai Lâm gia, Lâm Lan Lan ngồi thành một hàng trên sô pha.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Ba mẹ, hai người về rồi."
Lâm Trung Quốc bước vào, không nói lời nào nhìn về phía Lâm Lan Lan: "Quỳ xuống."
Lâm Lan Lan biết mọi chuyện đều đã bị phát giác rồi.
Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, trốn phía sau lưng Lý Tú Cầm: "Mẹ."
"Đừng nhìn mẹ mày, mẹ mày cũng không cứu mày được đâu."
"Tao hỏi mày, anh ba mày gặp chuyện không may, là mày cố ý truyền tin giả tới phải không?"
Lâm Lan Lan phải trả lời câu này thế nào đây?
Cô ta cúi đầu, xem xét xung quanh, nhưng vẫn không nói lời nào.
"Nói!"
Lâm Chung Quốc lạnh lùng quát lên một tiếng.
Anh cả Lâm gia chịu không nổi nữa: "Ba, sao ba hung dữ với Lan Lan vậy? Cho dù là Lan Lan truyền tin giả, thì cũng do ba đánh thằng ba, Mọi người đều không nên trách ai cả, phải không?"
"Cũng nói, chẳng phải Lâm Vệ Sanh cũng đã không sao rồi sao? Chuyện này có thể kết thúc ở đây được không?"
Nên dừng lại ở đây thì hơn.
Lâm Vệ Sanh nhìn chằm chằm anh cả nhà mình một lát, thành thật mà nói, nếu không biết bản thân là anh em ruột thịt của đối phương, cậu ta còn nghĩ cậu ta mới là người ngoài tới đây ở đó.
"Dừng lại ở đây cũng được thôi, nhưng anh hãy để ba đánh anh một trận đi, đánh tới sinh tử không rõ, lúc cần cứu mạn thì lại để Lâm Lan Lan truyền tin giả nói mọi chuyện vẫn tốt, nhưng thật ra anh đã đau đớn sắp c.h.ế.t tới nơi rồi."
Vừa dứt lời, sắc mặt anh cả Lâm gia lập tức cứng đờ: "Thằng ba, em đừng nói giỡn thế chứ."
"Là anh nói giỡn với em trước mà."
Lúc này, anh cả Lâm gia hoàn toàn lặng thin.
"Đuổi Lâm Lan Lan về nhà cha mẹ ruột của nó đi."
Lâm Chung Quốc ngăn trò khôi hài này lại, bởi vì Lâm Lan Lan, gia đình của anh ta đã chia năm xẻ bảy.
Vừa dứt lời, Lâm Lan Lan đã vô thức ngẩng đầu lên: "Không được!"
"Con chỉ có ba mẹ là hai người thôi."
Cha mẹ ruột nghèo khổ như thế, cơm ăn còn chẳng đủ, cô ta trở về làm gì chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Đáng tiếc Lâm Chung Quốc không để ý tới lời nói của cô ta, anh ta hiểu rõ một chuyện, đó chính là phải đuổi Lâm Lan Lan đi.
Ba anh em Lâm gia đã hoàn toàn bất hòa.
"Đưa đi đi!"
Một câu nói, tương lai của Lâm Lan Lan đã được quyết định.
*
Không không giống với sự nháo nhào của Lâm gia, tình hình Quý gia cực kỳ tốt, bởi vì trước đó Lâm Vệ Sanh nằm viện, bỏ sót kỳ thi cuối kỳ.
Nên lập tức bước vào kỳ nghĩ hè.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân bố trí xong mọi chuyện ở trang trại heo.
Thì nhanh chóng quyết định nhẫn bọn nhỏ quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, thăm ba mẹ và cậu.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân không ngờ khi cô nói đến chuyện cô sẽ dẫn bé con về nhà mẹ đẻ.
Mắt bà Quý lập tức sáng lên: "Mỹ Vân, có thể dẫn mẹ đi chung về nhà mẹ đẻ của con được không?"
Dù sao, khi Mỹ Vân và Trường Tranh kết hôn, bọn họ thân là sui gia, vẫn chưa tới cửa hỏi thăm lần nào.
Khi ấy bọn họ ở Bắc Kinh, sui gia thì ở Mạc Hà, trước kia không có cơ hội. Bây giờ thì vừa khéo chẳng phải sao?
Chẳng phải cơ hội đã đến rồi đấy sao?
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ giây lát: "Nếu mẹ không ngại đường xá xa xôi xóc nảy, vậy đi chung đi."
"Không chê, không chê."
Bà Quý quả quyết đồng ý: "Mẹ đi, còn lão già, ý ông thế nào?"
Ông Quý đang đọc báo, theo bản năng muốn nói không đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ uy h.i.ế.p của bà Quý, lời của ông ấy lập tức thay đổi: "Bạn già đi đâu, tôi đi đấy!"
Phải...
Đây chính là một đáp án hoàn mỹ.
"Cả nhà mình đều tới nhà bà ngoại, vậy ba thì sao ạ?" Miên Miên tò mò hỏi.
Dù sao, lúc trước ba đã nói, ba đã hết kỳ nghĩ phép rồi. Lần trước anh Vệ Sanh bị bệnh, ba đã sử dụng hết ba ngày nghĩ phép rồi.
Cái này.
Câu hỏi của Miên Miên lập tức khiến mọi người sửng sốt.
Bà Quý quả quyết nói: "Thằng bé không đi càng tốt."
"Thằng bé ở nhà giữ nhà."
Qúy Trường Tranh: "..."
Có lẽ trong mắt mẹ anh, anh không phải là một con người.
Ồ không phải, là không coi anh là con người ấy chứ.
*