Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 583
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:20:20
Lượt xem: 92
Nó lập tức nhảy ra khỏi bức tường trong chuồng heo nhảy ra ngoài rồi chạy thẳng tới Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cũng không quên nó, càng không thấy ngại nó bẩn mà thuận tay nắm lấy cái đầu lớn của nó: "Tiểu Trường Bạch, mi lại mập hơn rồi."
Đôi mắt như đậu đen của Tiểu Trường Bạch ngay cả chớp mắt cũng không chớp mà nhìn Thẩm Mỹ Vân chằm chằm, giống như đang nói con người thay lòng đổi dạ này, sao lại ra ngoài lâu như thế, giờ mới quay về thăm ta chứ.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, nắm một hạt dưa tỏ ý kêu Đại Hà đập ra cho nó ăn.
Quả nhiên vỏ hạt dưa xuất hiện đã làm phân tán sự chú ý của Tiểu Trường Bạch.
Thẩm Mỹ Vân đi theo sĩ quan hậu cần bàn chuyện chính sự: "Quy mô chuồng thỏ hiển nhiên phải lớn hơn chuồng nuôi heo, với lại càng phát triển hơn nữa."
"Chúng ta lấy năm con thỏ làm nền tảng ban đầu, nhưng mới hơn hai tháng đã phát triển lên đến hơn ba mươi con."
"Sĩ quan hậu cần, anh biết điều này tượng trưng cho điều gì không?"
Sĩ quan hậu cần từ trước tới nay đều không tính toán đến số lượng của bầy thỏ, lúc ấy sở dĩ phải chuyển bọn thỏ đến chuồng nuôi heo.
Đơn giản là vì bị làm phiền thôi.
Thỏ lớn rồi đến thỏ nhỏ khiến bọn trẻ vô cùng thích thú, thậm chí còn mang bọn thỏ lên trên giường, buổi tối còn cùng ăn cùng ngủ nữa.
Bọn thỏ đi tiểu vừa tanh lại vừa khai, làm ra ở trên giường liền khiến cả nhà đều thối um lên.
Sĩ quan hậu cần thật sự chịu không nổi nữa nên liền bưng toàn bộ từ lớn đến nhỏ đến chuồng nuôi heo. Dù sao chuồng nuôi heo cả ngày lẫn đêm đều có cái mùi đó.
Nên cũng không con nào chê được con nào.
Nhìn thấy anh ấy làm như vậy, tham mưu Chu cũng bắt chước làm theo, không chỉ gói ghém những con thỏ của mình mà còn đóng gói những con thỏ mà Quý Trường Tranh lúc đó gửi nhờ ở nhà bọn họ rồi gửi đến chuồng nuôi lợn.
Được đó!
Sau một vụ lộn xộn lớn, nên mang thai thì cũng đã mang thai rồi, thế là lũ thỏ đẻ hết lứa này đến lứa khác.
Cũng khiến cho Lý Đại Hà lo âu không thôi.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong chuyện này liền rơi vào im lặng đến kì lạ: "Là tôi có lỗi với Đại Hà."
Sĩ quan hậu cần đưa mắt nhìn cô: "Vậy cô nhận thỏ của nhà cô về sao?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Thế thì vẫn là tiếp tục có lỗi vậy."
Dựa vào năng lực sinh sản của thỏ thì không bao lâu nữa, nhà bọn họ sẽ bị thỏ bao vây mất.
Bàn về chuyện chính sự rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Dựa vào tốc độ này, xây chuồng nuôi thỏ là chuyện phải làm rồi."
"Chuyện quan trọng hơn cả chuyện xây chuồng thỏ chính là tách hai lan can phía sau chuồng lợn ra, toàn bộ chắn riêng ra, sắp xếp theo trình tự thời gian rồi sắp xếp phối giống cho bọn chúng."
Chuyện này gọi là nuôi thỏ khoa học.
Sĩ quan hậu cần chau mày: "Cô thật sự định xây chuồng thỏ thật à?"
So với việc xây chuồng nuôi thỏ thì anh ấy lại thích chuồng nuôi heo hơn, dù sao ai mà lại không thích ăn thịt heo chứ.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chân con muỗi cũng là thịt, huống hồ chi thỏ sinh sản nhanh, về sau không chỉ có thể mua thịt cho doanh trại chúng ta mà còn có thể bán cho người khác để kiếm thêm tiền. Nếu tôi nhớ không lầm, kế toán Lưu vẫn còn khóc lóc than nghèo khó với anh trước khi tôi trở về nhà bố mẹ tôi đúng không?"
Chuyện nuôi heo bên này thì phải cần mua trấu cám, nhưng trấu cám cũng không phải là miễn phí, đương nhiên là phải tốn tiền rồi.
Huống hồ chi còn có nhiều người ở bên phòng ăn ăn cơm như thế, nguyên liệu nấu ăn cũng là tiền, số tiền này trước mắt đều đang nợ.
Quả nhiên.
Sĩ quan hậu cần nghe thấy những lời này của Thẩm Mỹ Vân thì ánh mắt anh ấy lập tức sáng ngời lên: "Ý cô là?"
Thẩm Mỹ Vân: "Nếu chuồng nuôi thỏ xây dựng tốt thì tốc độ có lời về sau không thể nào kém hơn nuôi heo đâu."
Đây không còn là chuyện được doanh trại mình có thể ăn thịt nữa mà đây thậm chí còn là nghĩ đến việc giúp doanh trại kiếm tiền.
"Cô nói kỹ hơn, nói kỹ hơn đi!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Kế toán Lưu không thể nào ngờ được mình vừa mới tới đây để tìm sĩ quan hậu cần về chuyện giấy tờ thì lại nghe được cuộc nói chuyện như thế này.
Nhưng anh ấy sao lại kích động hơn sĩ quan hậu cần nhiều thế chứ?
Lại còn quen tay quen chân rót một ly nước ấm cho Thẩm Mỹ Vân, hai tay bưng tới: "Đồng chí Thẩm uống nước đi."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Kế toán Lưu từ trước đến này tính tình nóng nảng, thấy ai là gào thét với người đó, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đối xử dịu dàng nhún nhường như thế với người khác đấy.
Sĩ quan hậu cần nhìn đến nỗi con người cũng sắp rớt ra ngoài rồi.
Thẩm Mỹ Vân ngược lại cười một tiếng, hai tay nhận lấy ly nước rồi thuận tay để lên bàn: "Kế toán Lưu, anh không cần phải như vậy đâu."
Kế toán Lưu: "Cần, phải cần."
"Đồng chí Thẩm, cô không biết đó thôi, kinh phí của quân đội chúng ta eo hẹp đến thế nào, chỗ nào cũng cần đến tiền, ngay cả tiền lương của mọi người tháng sau ở đâu ra tôi còn chưa biết nữa này."
"Chuyện này không bàn tới đi, mọi người mỗi ngày đều há miệng hỏi tôi đòi tiền, đòi cái rắm ấy, sao không muốn cái mạng của tôi luôn đi này?"
Hành động điển hình này là đang trả thù rồi, người đang bị ngấm ngầm ném đá giấu tay là đang mắng sĩ quan hậu cần rồi.
Trong toàn bộ doanh trại người thích tìm kế toán Lưu đòi tiền nhất chính là sĩ quan hậu cần.
Phòng ăn ăn cơm cần tiền, trang bị sau phòng bếp cần tiền, dụng cụ hằng ngày cần tiền, thi công khu nhà dân cần tiền, với cả chuồng nuôi heo cũng cần tiền nữa.
Sĩ quan hậu cần sờ lỗ mũi một cái, cố gắng giảm cảm giác sự tồn tại của mình xuống hết sức có thể.
Thẩm Mỹ Vân nhìn sĩ quan hậu cần một cái rồi dịu dàng nói với kế toán Lưu: "Tôi cũng chỉ là mới có suy nghĩ này thôi, nhưng cụ thể có thể kiếm được tiền hay không thì vẫn còn chưa biết."
"Không sao, cô nói chi tiết lại với tôi đi, tôi nghe xem sao."
Thẩm Mỹ Vân nói không ngừng, nói một hơi đến nửa tiếng đồng hồ.
"Nói cách khác, trước tiên là phải xây dựng chuồng nuôi thỏ đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Hiểu như vậy cũng không sai, nếu khi kinh phí eo hẹp như vậy thì không xây chuồng nuôi thỏ gấp đâu. Trên cơ sở chuồng neo heo này, ba chuồng heo có thể ngăn phân chia trước đi rồi nuôi thỏ dựa theo thứ tự thời gian và kích cỡ lớn nhỏ của nó."
Nếu định làm lớn làm mạnh tay như thế thì ngay khi vừa mới bắt đầu đã phải điều chỉnh hoạch định rõ ràng rồi.
Vừa nghe nói bây giời không xây chuồng nuôi thỏ nữa, chuyện này liền giúp kế toán Lưu được thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ kinh phí của quân đội eo hẹp lắm, cũng không có tiền để xây nữa."
"Trước tiên đợi kiếm được tiền rồi tính sau."
Thẩm Mỹ Vân chau mày: "Các anh đến xem xét là được rồi, vậy trước tiên làm vách ngăn đi. Những vách ngăn này đơn giản lắm, cứ đi thẳng lên núi chặt vài cây mang về, cưa thành khối là được rồi."
Chuyện này không làm khó được kế toán Lưu.
"Tôi để si quan hậu cần tìm người làm cho."
Thẩm Mỹ Vân ừ một cái, kế toán Lưu xoa xoa tay: "Đồng chí Thẩm, cô xem thử chuồng nuôi thỏ này đại khái mất bao lâu thì có thể có lời?"
Chuyện này kêu Thẩm Mỹ Vân nói như thế nào chứ.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Vẫn còn chưa xây chuồng thỏ nữa mà? Kế toán Lưu trước tiên đừng nghĩ đến lợi nhuận, giai đoạn đầu chuồng nuôi thỏ có thể cung cấp thịt cho doanh trại của chúng ta, cung ứng được đã coi là tốt lắm rồi."
Đây là nói thật lòng.
Kế toán Lưu thở dài: "Điều này có nghĩa là không xây chuồng nuôi thỏ là không được đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân buông lỏng tay: "Dựa theo năng lực sinh sản của thỏ thì vào cuối năm, ba chuồng nuôi heo này cải tạo thành chuồng nuôi thỏ đều có khả năng sẽ không đủ dùng."
"Nếu như sang năm tiếp tục phát triển nữa, con cứ làm phép tính là biết."
Nói cách khác, cho dù hiện tại trì hoãn được thì về sau này vẫn phải xây dựng chuồng nuôi thỏ thôi.
Dù sao chuyện này sớm muộn gì thì cũng không trốn thoát được.
Kế toán Lưu: "Cô muốn kêu tôi tính toán thử đúng không."
Xây chuồng nuôi thỏ không phải là chuyện nhỏ, còn phải cần gạch ngói, lại cần tiền, lại cần nhân lực.
"Một trăm đồng thì đủ không?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Kế toán Lưu quả đúng là keo kiệt bủn xỉn mà.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Nếu như chỉ mua gạch khối, không tính đến nhân lực thì chắc chắn là đủ."
"Đương nhiên cũng không thể tính luôn tiền nuôi dưỡng về sau này."
Thỏ thật sự cần phải ăn thứ gì đó mới có thể lớn lên được, và những thứ đó đương nhiên cũng cần có tiền.
Kế toán Lưu vung tay lên: "Một trăm đồng thì tôi duyệt."
Anh ấy sắp xếp với sĩ quan hậu cần: "Cậu đi tìm xưởng làm gạch, nói với bọn họ chúng ta cần mảnh gạch vụn."
Mảnh gạch vụn giá sẽ rẻ.
Sĩ quan hậu cần nhìn kế toán Lưu còn keo kiệt hơn cả mình thì thở dài: "Một trăm đồng có thể mua được rất nhiều gạch vụn đấy."
"Vật thì cố gắng hết sức xây một chỗ thật lớn, có vách ngăn ở giữa, kêu các chiến sĩ lên núi chặt gỗ."
Đây là vì để tiết kiệm tiền.
Chỉ có thể nói người keo kiệt bủn bỉn vẫn là kế toán Lưu keo kiệt nhất.
Sau khi thương lượng kỹ càng thì ba đội ngũ lập tức bắt đầu hành động. Thẩm Mỹ Vân căn cứ vào sân bãi của chuồng nuôi heo ở ngoài để vẽ sơ bộ bản thiết kế cho chuồng nuôi thỏ.
Tính toán sơ bộ con số cho sĩ quan hậu cần, còn sĩ quan hậu cần thì dẫn người lái xe đi đến xưởng làm gạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-583.html.]
Bình thường một viên gạch có giá một xu, nghĩa là một xu có thể mua được mười viên gạch chất lượng cao.
Nhưng bởi vì cái sĩ quan hậu cần muốn là gạch vụn, trên căn bản là đều bị hư hỏng hoặc bị cháy rồi nên không ai cần loại đó cả.
Gạch vụn giá rẻ, về cơ bản giá chỉ bằng một phần ba giá gạch bình thường, hơn nữa không phải mua tính theo từng viên mà là bán thành từng đống.
Một đống mười đồng.
Mười đồng là có thể chất đầy lên nửa xe chở hàng quay về rồi. Sĩ quan hậu cần dùng một trăm đồng để ký hợp đồng với xưởng làm gạch, tất cả số gạch vụn thì không nói rồi.
Đến cuối cùng còn nhờ chủ xưởng của xưởng lò gạch trộn cho mình một nghìn viên gạch tốt.
Coi như là phúc lợi mua một trăm đồng.
Ông chủ của xưởng lò gạch nhìn thấy sĩ quan hậu cần như vậy liền không nhịn được mà than thở: "Đồng chí, anh nói xem các anh đều là đơn vị lớn, sao lại nghèo nàn thành ra thế này vậy chứ?"
Cho dù là thường dân ở vùng lân cận tới mua thì bọn họ cũng mua gạch tốt thôi.
Sĩ quan hậu cần truyền một điếu thuốc cho đối phương: "Đây còn không phải là vì kinh phí của đơn vị eo hẹp sao? Có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm thôi."
Xây chuồng nuôi thỏ cũng không phải là để cho người ở, gạch vụn thì gạch vụn, cũng không có sao.
"Tôi tặng các anh ba nghìn viên vậy."
"Các anh trông nom biên cương cũng không dễ dàng gì."
"Đừng!"
Xưởng trưởng Hoàng của xưởng lò gạch thật sự đã tặng tới rồi, lúc trước còn muốn lợi dụng sĩ quan hậu cần ở khắp nơi nên anh ấy liền từ chối: "Không cần đâu, những viên gạch vụn này cũng đã đủ dùng rồi."
"Hơn nữa xưởng trưởng Hoàng trước kia cũng đã cho tôi một nghìn cục gạch rồi, cái này là đủ rồi, không cần lại tặng nữa đâu."
Một nghìn viên gạch kia là đã nằm trong tính toán của sĩ quan hậu cần rồi, không để cho xưởng trưởng Hoàng lỗ vốn đâu.
Nhưng nếu tặng thêm lên ba nghìn viên gạch thì quả thật sẽ lỗ vốn đấy.
Thấy sĩ quan hậu cần không muốn, xưởng trưởng Hoàng liền cảm thấy kỳ lạ: "Được rồi, anh không cần gạch tốt, đến lúc đó có gạch vụn thì tôi sẽ cho người gọi anh một tiếng, anh tới mang về."
"Bán rẻ cho anh."
Sĩ quan hậu cần thích nghe lời này, ngay cả nửa bao t.h.u.ố.c lá Hồng Mai còn lại ở trên người anh ấy cũng đưa cho xưởng trưởng Hoàng.
"Cảm ơn, tôi thật sự rất cảm ơn ông."
Quân đội bọn họ thực sự cần nó.
Quy mô sau này của chuồng nuôi thỏ khả năng lớn là phải mở rộng, số gạch vụn này không phải sẽ có tác dụng sao? Vào ngày thường cứ tích góp nhiều một chút, tích góp được mười xe tám xe, vào thời khắc mấu chốt không phải liền có chỗ để dùng rồi ư.
Xưởng trưởng Hoàng nhìn bao thuốc Hồng Mai thì lẳng lặng đóng cửa lớn lại, nâng cao tay vỗ lên bả vai sĩ quan hậu cần: "Người anh em, cuộc sống của các anh phải chịu cực khổ rồi"
Sĩ quan hậu cần: "?"
Anh ấy còn chưa hiểu cực khổ chỗ nào thì người dẫn đến đã ngồi lên trên xe rồi, người đó gọi anh ấy: "Sĩ quan hậu cần."
"Đi thôi."
Xe đều đã chất đầy rồi, hai xe chở hàng vẫn chưa chất xong, có lẽ còn phải chạy chuyến thứ hai.
Sĩ quan hậu cần hây một tiếng rồi tạm biệt xưởng trưởng Hoàng.
Vừa chở gạch về là quân đội liền lập tức bắt đầu bận rộn làm việc. Hai mươi chiến sĩ đang trong phiên nghỉ liền được sắp xếp ở bên cạnh chuồng nuôi heo.
Gạch vụn vừa lên là đất badan liền được phôi lên, như thế không phải sắp xếp xong rồi sao?
Lực lượng nhiều người như thế, chuồng nuôi thỏ mà Thẩm Mỹ Vân cho là rất rắc rối đã được xây dựng xong toàn bộ chỉ trong một tuần nhờ vào những người này.
Xưởng ở bên ngoài có hình dáng cơ bản nhất, có diện tích từ ba đến bốn trăm mét vuông, bên trong có vách ngăn, mỗi vách ngăn rộng năm mét vuông.
Ban đầu các vách ngăn được dự định làm bằng gỗ, nhưng số lượng gạch bị vỡ quá nhiều nên toàn bộ đều được làm bằng gạch vỡ.
Hơn nữa dưới bức tường của mỗi vách ngăn đều còn giữ lại một cái cửa tò vò, khi mở ra đủ cho tất cả con thỏ ra vào, thay đổi phân vùng cho nhau.
Cứ như thế chuồng nuôi thỏ đã làm xong.
Ngày thi công xong, Thẩm Mỹ Vân tới phụ trách kiểm tra, nhìn thấy không có vấn đề gì lớn thì liền di chuyển toàn bộ bọn thỏ ra ngoài trước.
Năm con thỏ sinh sản tạm thời được tách ra, đặc biệt là ba con thỏ cái vừa mới sinh con xong, Thẩm Mỹ Vân dự định cho bọn chúng nghỉ ngơi một tháng trước.
Không thể cứ để mang thai thường xuyên như thế được.
Cái chuồng để không thì cũng lãng phí thời gian, đúng lúc Thẩm Mỹ Vân trước đó đã kêu sĩ quan hậu cần bọn họ đến thảo nguyên ngoại ô để bắt thỏ hoang dã rồi.
Cũng có sắp đặt rồi.
Họ lần lượt bắt thêm bảy con thỏ, ba con thỏ đực và bốn con thỏ cái.
Thế này liền đúng lúc có chỗ dùng, toàn bộ những con thỏ này đều được sắp xếp ổn thỏa.
Thỏ gây giống ra thỏ gây giống, thỏ con ra thỏ con, giai đoạn thứ nhất, giai đoạn thứ hai và giai đoạn thứ ba đều được phân biệt rõ ràng.
Sau khi trại thỏ đã sắp xếp đi vào nề nếp đúng hướng, chớp mắt đã đến ngày mười lăm tháng tám rồi.
Toàn bộ doanh trại đều trở nên náo nhiệt tưng bừn, đây là kỳ nghỉ hiếm hoi nhưng cũng là thời điểm để được ăn thịt.
Chuyện g.i.ế.c chính những con thỏ và con heo mình nuôi đương nhiên là không nỡ làm vậy, bởi vì dù là heo giống hay là heo con mới sinh thì vẫn còn không gian để phát triển.
Ăn, thì không nỡ ăn.
Thế thì chỉ có thể ăn thịt miễn phí từ bên ngoài thôi.
Vì vậy doanh trại liền bố trí một đội ngũ đi lên núi góp nhăt, nhưng lần này Thẩm Mỹ Vân không đi theo.
Thật sự cô đang rất bận rộn.
Cô vừa phải ghi chép số liệu của chuồng nuôi heo vừa phải trông coi, phân loại bọn thỏ trong chuồng thỏ.
Với lại Miên Miên cũng bắt đầu đi học rồi, cô còn phải đưa Miên Miên đi đến trường làm thủ tục tựu trường nữa.
Cho nên vào lúc đội đi góp nhặt kêu cô thì cô liền từ chối thẳng: "Không đi, không đi."
"Bận sắp c.h.ế.t rồi này."
Quay lại chuyện Miên Miên đi đến trường, học kỳ này cô bé sẽ được lên lớp từ mẫu giáo lên lớp một.
Vì thế giáo viên Hách còn cố ý đến tìm Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ của Miên Miên, tôi trước đây có cho Miên Miên làm bài thi sát hạch thì phát hiện ra kiến thức cơ bản của cô bé rất là vững chắc rồi, cho nên tôi muốn định để cho cô bé lên thẳng lớp hai học luôn."
Bởi vì giáo viên Hách thấy rằng dựa vào nền tảng này của Miên Miên, nếu học ở lớp một thì có chút đáng tiếc.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát, không trả lời trực tiếp với giáo viên Hách mà quay đầu lại nhìn về phía Miên Miên: "Con muốn học vượt lớp không?"
Ý của giáo viên Hách chủ yếu muốn là sắp xếp cho cô bé được học nhảy lớp.
Miên Miên suy nghĩ một lúc thì nói: "Nếu con nhảy lớp thì Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội có thể học cùng con không ạ?"
Chuyện này ——
Thẩm Mỹ Vân nhìn giáo viên Hách, giáo viên Hách liền lắc đầu một cái: "Cô hiểu kiến thức cơ bản của Tiểu Mai Hoa và Tứ muội như thế nào, các bạn không vững như con, đương nhiên vẫn phải học lớp một như bình thường."
"Vậy thì con cũng không muốn nhảy lớp đâu, bạn của con đều học lớp một hết rồi."
Miên Miên liên tục từ chối.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát rồi quyết định tôn trọng ý kiến của Miên Miên: "Giáo viên Hách, Miên Miên của chúng tôi năm nay vẫn học lớp một ạ."
Giáo viên Hách nhíu mày: "Mẹ của Miên Miên, cô không muốn suy nghĩ lại một chút sao? Dù sao nếu như Miên Miên học lớp hai như vậy thì tương lai của cô bé có thể tốt nghiệp sớm hơn một năm."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: "Không được, đứa nhỏ muốn học lớp một thì cứ để nó học lớp một đi ạ."
"Giáo viên Hách, đây vốn dĩ là cuộc sống trường học mà con bé nên tận hưởng, thân làm mẹ, tôi không nên tước đoạt đi quyền lợi của con bé."
Huống hồ chi vẫn còn bảy năm nữa mới bắt đầu kỳ thi tuyển sinh đại học, vì vậy Miên Miên không có gì phải vội vàng, cô bé nên tận hưởng cuộc sống tuổi thơ của mình.
Dĩ nhiên đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, cô cũng có khả năng tạo dựng cuộc sống tốt đẹp cho Miên Miên mà không cần lo lắng về tương lai.
Cô bé có thể học giỏi thì đó là may mắn, dĩ nhiên nếu như trong tương lại cô bé học tập không giỏi thì đối với Miên Miên mà nói cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Cứ xem như học tập không tốt thì Thẩm Mỹ Vân vẫn có thể sắp xếp cho cô bé một con đường khác, để cho cuộc sống của cô bé không phải lo nghĩ.
Đây là sức mạnh.
Cũng là năng lực làm ba mẹ.
Sau khi nghe xong những lời này của Thẩm Mỹ Vân, giáo viên Hách liền bất ngờ đến ngây người: "Mẹ của Miên Miên, người ta làm ba mẹ đều hy vọng con của họ có thể thành danh, đều hy vọng con cái thành đạt, sao cô lại —— "
Thẩm Mỹ Vân cười một cái: "Có phải muốn nói sao tôi lại không như thế đúng không?"
Giáo viên Hách gật đầu một cái.
"Tôi không có yêu cầu Miên Miên cao như thế, tôi chưa từng nghĩ tương lai của con bé có thể trở thành triệu phú hay gì, cũng không muốn sau này con bé có thể thành danh hiển hách, con gái của tôi, tôi chỉ hy vọng con bé —— "
Cô cúi đầu nhìn Miên Miên rồi nở một nụ cười: "Vui vẻ là được rồi."
Đời người này có thể sống đến khi nói ra bốn chữ này đã là vô cùng không dễ dàng rồi, thậm chí phải nói là điều kiện vô cùng khắc nghiệt.
Vui vẻ là được.
Điều đó là thứ càng khó đạt được hơn cả tiền tài danh vọng.
Giáo viên Hách hơi ngẩn người: "Cô đúng là một người mẹ kỳ lạ."
Cô ấy chưa từng gặp phải phụ huynh nào như thế này.
Thẩm Mỹ Vân cười một cái: "Mỗi người một tính cách, đương nhiên không thể yêu cầu tất cả phụ huynh đều có chung một cách nhìn được."
"Được rồi."
Cô vỗ tay đẩy Miên Miên đến bên cạnh giáo viên: "Vậy tôi về đây, đứa trẻ này xin làm phiền đến cô rồi."