Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 584
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:24:23
Lượt xem: 100
Học phí các thứ đều đã nộp hết rồi.
Giáo viên Hách đương nhiên không thể không đồng ý.
Sau khi đưa mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân rời đi, giáo viên Hách liền nhìn Miên Miên vẫn chưa biết gì, cô ấy không nhịn được mà nói: "Con có một người mẹ như thứ, thật là may mắn đấy."
Không phải tất cả người mẹ đều có thể có tầm nhìn cởi mở, phóng khoáng tự tại như vậy.
Đó là sự bình tĩnh sau khi xem thường mọi việc, là sự tự tin vào khả năng của bản thân, cho nên mới có thể không mong không cầu dốc hết những điều tốt đẹp lên người con mình.
Miên Miên nghe được những lời này thì cười cong đôi mắt lại: "Mẹ con là người mẹ tuyệt nhất trên đời này."
Giọng điệu thể hiện điều đó là chuyện đương nhiên.
Sau khi lên lớp.
Miên Miên đã là học sinh lớp một, tất nhiên cũng có đứa nhỏ đang học mẫu giáo.
Tuy nhiên cô bé không quen những đứa trẻ đó lắm nên cô bé chỉ liếc nhìn chúng rồi quay đi.
Sau đó cô bé nghe thấy tiếng Tiểu Mai Hoa thấp giọng nói: "Sao tớ lại không nhìn thấy Lâm Lan Lan nhỉ?"
Lâm Lan Lan học cùng một lớp với các cô bé nhưng đã lâu lắm rồi, chỗ ngồi của Lâm Lan Lan vẫn trống không.
Miên Miên lắc đầu một cái, vừa dứt lời, Tứ Muội liền tinh nghịch mà nói: "Các cậu vẫn chưa biết sao?"
"Biết cái gì?"
Miên Miên và Tiểu Mai Hoa cùng lúc nhìn sang.
"Lâm Lan Lan bị ba mẹ cậu ấy đưa đi rồi."
"Hả?"
Lần này không chỉ Tiểu Mai Hoa bất ngờ mà ngay cả Miên Miên cũng bất ngờ theo.
"Đưa đến đâu?"
Tứ Muội nói: "Nghe nói là đưa đến Bắc Kinh, đến nhà ba mẹ ruột của cậu ấy."
Lâm Lan Lan không phải là con ruột của nhà họ Lâm. Chuyện này không biết như thế nào nhưng về sau thì tất cả mọi người đều đã rõ.
Trong đó đương nhiên bao gồm cả bạn học của cô bé.
"Bắc Kinh sao."
Miên Miên vểnh môi: "Là ba mẹ ruột của cậu ấy tới đón sao?"
Tứ Muội lắc đầu một cái: "Tớ nghe lén mẹ tớ với dì Xuân Lan nói chuyện là cậu ấy bị ép buộc đưa về Bắc Kinh."
"Nhà họ Lâm không cần cậu ấy."
Chuyện này ——
"Tại sao lại không cần cậu ấy nữa?"
Miên Miên vô cùng bực bội, trong giấc mơ của vô bé, người của nhà họ Lâm rất thích Lâm Lan Lan mà.
Nhưng Tứ Muội nào biết được, cô bé lắc đầu: "Không biết nữa, nhưng mà cậu ấy bị đưa đi thì tốt rồi, sau này sẽ không có ai khi dễ chúng ta nữa."
Lâm Lan Lan vừa đi thì ngay cả người hầu nhỏ bên cạnh cô bé cũng biết mất theo luôn.
Cuộc sống trong trường học như thế này mới dễ sống được.
Đây là.
Miên Miên không để tâm Lâm Lan Lan trong lòng, Chu Thanh Tùng đột nhiên nói một câu: "Lâm Lan Lan không muốn đi nhưng nhà họ Lam lại nhất quyết muốn cậu ấy đi."
Học sinh mẫu giáo, lớp một, lớp hai đều học chung một chỗ. Chu Thanh Tùng sắp lên lớp ba nên cậu bé quay trở lại phòng học để dọn bàn học, mà không ngờ rằng lại nghe được cuộc nói chuyện này của các cô bé.
Nên cậu bé liền chủ động lên tiếng.
Cậu bé vừa cất lời thì Tứ Muội liền liên tục tra hỏi kỹ càng: "Tại sao vậy?"
"Nhà họ Lâm trước kia không phải thích Lâm Lan Lan nhất sao?"
Đã từng có một thời gian rất dài, các cô bé này thật sự rất ngưỡng mộ Lâm Lan Lan.
Chu Thanh Tùng im lặng một chút rồi khó khăn ôm bàn đi ra ngoài: "Lâm Lan Lan làm chuyện sai nên nhà họ Lâm không cần cậu ấy nữa."
Nói đến đây, ánh mắt cậu bé liền trở nên phức tạp nhìn về phía Miên Miên: "Ban đầu em không quay về nhà họ Lâm là đúng."
Ít nhất ở bên cạnh Thẩm Mỹ Vân cho dù Miên Miên có làm sai bất cứ chuyện gì thì cô cũng không có chuyện không cần Miên Miên nữa.
Điều này, cho dù Chu Thanh Tùng mới biết Thẩm Mỹ Vân chưa đến một năm nhưng vẫn biết được.
Nhưng——
Người nhà họ Lâm lại không biết.
Miên Miên nghe thấy lời của Chu Thanh Tùng thì hơi ngẩn ngơ một chút. Cô bé suy nghĩ chốc lát rồi đột nhiên nói một câu: "Không liên quan đến em."
Cái gì không liên quan?
Đương nhiê là người nhà họ Lâm rồi.
Lâm Lan Lan bị nhà họ Lâm đuổi đi, cô bé không biết.
Tất cả những gì liên quan đến nhà họ Lâm thì đương nhiên không có liên quan gì đến cô bé rồi.
Cô bé có ba mẹ, có ông nội, bà nội, cô bé rất hạnh phúc, cũng không cần đến người của nhà họ Lâm.
Thấy Miên Miên có phản ứng như vậy, Chu Thanh Tùng một lần nữa im lặng. Trong lòng cậu bé vừa khó chịu vừa vui mừng không nói thành lời được.
Chu Thanh Tùng tám tuổi, không hiểu được tâm tình này là gì.
Cậu bé chỉ im lặng xách chiếc bàn rời khỏi phòng học, sau khi cậu bé lên lớp ba thì sẽ học tách với các bạn học ở lớp dưới.
Sau khi tan học.
Nhị Nhạc đến trường đón người nhưng người được đón không phải là Chu Thanh Tùng mà là Miên Miên.
Cậu bé đang đứng ở cổng sắt lớn của trường học từ xa, khi nhìn thấy Miên Miên, cậu bé liền vui vẻ vẫy tay ngắn ngủi và nói: "Chị Miên Miên, em ở đây."
"Chị mau đến đây đi."
Nghe tiếng hô, Miên Miên đương nhiên chạy tới, cô bé cong môi lên: "Nhị Nhạc, sao em lại tới trường học vậy?"
Cậu bé mới ba tuổi thôi, còn dì Xuân Lân đâu rồi?
Nhị Nhạc toe toét lộ hàm răng trắng: "Em tới đón chị Miên Miên tan học nè."
"Chị Miên Miên, chị đợi em nha, sang năm em sẽ lên lớp mẫu giáo rồi." Có thể cùng học chung với chị Miên Miên rồi, bây giờ cậu bé còn quá nhỏ nên giáo viên Hách chê cậu bé, không muốn cậu bé đâu.
Miên Miên ừ một tiếng, vừa lúc cô bé định nắm tay Nhị Nhạc quay về thì Chu Thanh Tùng lại ôm một chiếc cặp sách nhỏ màu xanh quân đội, cúi đầu đi theomà không để ý đến.
Miên Miên há miệng một cái nhưng phát hiện Chu Thanh Tùng chỉ là nhìn bọn họ một lát rồi quay đầu rời đi rồi.
Nhị Nhạc cất tiếng: "Em thấy anh trai em lại đang nhớ đến Lâm Lan Lan rồi."
Dừng lại một chút, trên khuôn mặt đáng yêu của câu bé liền tràn đầy nịnh hót: "Không giống như em, em chỉ nhớ chị Miên Miên thôi."
Chu Thanh Tùng: "..."
Chu Thanh Tùng rõ ràng là chưa nói cái gì nhưng lại bị Nhị Nhạc đoán trúng phóc tâm trạng của cậu bé. Thật ra Chu Thanh Tùng cũng không hiểu lắm, người em trai này của cậu bé sao lại có thể hiểu rõ tâm tư người khác như vậy.
Dù cậu bé mới ba tuổi thôi nhưng lại có thể nhìn rõ được sắc mặt của người lớn như thế, thậm chí còn có thể biết được cả tâm tư của cậu bé.
Nhưng quả thật là như vậy thật.
Mỗi lần vào lúc cậu bé nhìn thấy Thẩm Miên Miên là cậu bé sẽ nhớ đến Lâm Lan Lan.
Suy nghĩ ấy rất vô tình nhưng cũng không có cách nào xua tan đi được.
Cậu bé vểnh môi nhìn Nhị Nhạc trong chốc lát: "Nhị Nhạc, anh nhớ tới ai không có liên quan đến em."
Nhị Nhạc lại không thấy sợ cậu bé đâu.
"Vậy anh không cần phải trưng ra biểu cảm này ở trước mặt bọn em đâu."
Giống như bọn họ mắc nợ cậu bé vậy.
Bàn về phương diện cãi nhau thì một trăm Chu Thanh Tùng cộng lại cũng gần như không phải là đối thủ của Nhị Nhạc.
Cậu bé hạ thấp giọng nói: "Anh không muốn cãi nhau với em."
Nói xong cậu bé quay đầu bước đi.
Miên Miên kêu cậu bé lại: "Chu Thanh Tùng."
Từ trước đến nay cô bé không hề gọi cậu bé là Đại Nhạc, cũng không gọi là anh mà đều gọi cả họ tên ra.
Đặc biệt là khi ở riêng với nhau lại càng không có bất kì che giấu nào.
Chu Thanh Tùng dừng bước lại rồi nhìn Miên Miên.
"Em không biết chuyện Lâm Lan Lan bị nhà họ Lâm đuổi đi."
"Cũng không liên quan gì đến em cả."
Cô bé từ đầu đến cuối đều không tham gia vào chuyện của nhà họ Lâm, cô bé trở về quê liền sống những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi.
Chu Thanh Tùng biết Thẩm Miên Miên không có tham gia vào nhưng cậu bé cũng biết nếu như không phải do Thẩm Miên Miên thì Lâm Lan Lan sẽ không bị nhà họ Lâm đuổi đi.
Cho nên khi nghĩ đến đây, Chu Thanh Tùng liền im lặng không nói gì: "Anh biết rồi"
Biết thì vẫn biết nhưng nói không nghĩ đến nữa thì là gạt người.
Nhìn thấy Chu Thanh Tùng như vậy, Miên Miên không nhịn được mà thở dài một hơi như người lớn rồi nói với Nhị Nhạc: "Anh của em vẫn cố chấp thật đấy."
Hoàn toàn không nghe lọt những lời người ngoài nói.
Nhị Nhạc gật đầu: "Đúng vậy á, lúc ba em đánh ảnh, cho tới bây giờ ảnh vẫn không cần xin được tha thứ."
"Không giống như em, vừa nhìn thấy ba em định đánh em là trong lòng em liền lập tức nhận sai rồi."
Dù sao cũng không có bị đánh đâu, cùng lắm là bị chửi miệng vài ba câu thôi.
"Vẫn là em thông minh."
Nhị Nhạc cười hì hì: "Cho nên em thích chị Miên Miên, còn người anh ngốc nghếch của em lại thích Lâm Lan Lan."
Miên Miên xoa chiếc đầu nhỏ của cậu bé: "Không được nói anh của em như thế."
Nhị Nhạc bỉu môi rồi suy nghĩ một lát: "Thế cũng được ạ, em đều nghe lời chị Miên Miên hết."
"Ngoan quá."
*
Sau khi Miên Miên trở về nhà, vừa để cặp xuống liền chạy ầm ầm đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, mẹ biết gì không?"
Thẩm Mỹ Vân đang tính toán sổ sách nghe thấy vậy liền nghiêng đầu nhìn cô bé: "Sao thế?"
"Lâm Lan Lan bị người nhà họ Lâm đuổi đi rồi ạ."
Chuyện này ——
Thẩm Mỹ Vân đúng là vẫn chưa biết chuyện này: "Chuyện này xảy ra hồi nào thế?"
Vừa thấy mẹ không biết chuyện, Miên Miên liền cảm thấy hưng phấn mà kể một lèo hết cả chuyện này.
Thẩm Mỹ Vân như đang suy nghĩ điều gì đó: "Đuổi đi cũng tốt, để tránh sau này cô bé đó đến tìm con."
"Người nào về nhà người nấy như vậy rất tốt."
Không ngờ rằng mẹ lại lạnh nhạt bình thản như vậy, không hề có một chút tức giận nào, điều này khiến cho Miên Miên thất vọng một chút: "Mẹ, mẹ không thấy tức giận sao?"
"Tại sao phải tức giận?"
"Chính là ——" Miên Miên cũng không biết phải nên nói thế nào, cô bé sắp xếp lại câu từ một lát rồi nói: "Con thấy Chu Thanh Tùng rất tức giận, nhìn thấy con cũng phản ứng không vui vẻ gì mấy."
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy chuyện này liền không nhịn cười được mà xoa đầu cô bé một cái: "Thẳng bé không để ý với con thì con cũng không để ý lại là được rồi."
"Chờ sau khi thằng bé trưởng thành, sau khi biết được đạo lý này thì đương nhiên sẽ không giận cá c.h.é.m thớt nữa đâu."
Chu Thanh Tùng và Lâm Lan Lan có quan hệ số mệnh với nhau, đáng tiếc số mệnh đó khi này đã bị cắt đứt rồi. Mà giữa Chu Thanh Tùng và Lâm Lan Lan lại có quan hệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Nói về độ thân thiết thì giữa Chu Thanh Tùng và Lâm Lan Lan đương nhiên sẽ thân thiết hơn một chút rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-584.html.]
Miên Miên nghe xong những điều này thì ngay lập tức cảm thấy tâm tình cũng trở nên tốt hơn một phần nào: "Lâm Lan Lan có sự thiên vị của Chu Thanh Tùng thì con có sự thiên vị của Nhị Nhạc đấy."
"Mẹ, mẹ không biết được Nhị Nhạc thích con như thế nào đâu."
Dù sao đi nữa trong mắt Nhị Nhạc, cô bé làm cái gì thì cũng đều đúng cả.
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy vậy liền không nhịn được mà bật cười một cái: "Vậy nếu con có thứ gì tốt thì nhớ chia sẻ cho Nhị Nhạc nữa nhé."
"Chuyện đó thì đương nhiên rồi ạ."
Miên Miên lý lẽ thẳng thắn hừng hực nói: "Nhị Nhạc thích con, con cũng thích Nhị Nhạc giống như thích Tiểu Mỹ Hoa vậy."
"Thế thì mẹ ơi, con có thể mang kẹo đi tìm Nhị Nhạc với Tiểu Mai Hoa không ạ?"
Đám con nít luôn có vòng bạn bè của riêng mình.
Thẩm Mỹ Vân ừ một cái: "Con tự đi lấy kẹo đường trái cây đi, mỗi người một viên là được rồi, nhưng chơi một lát thì phải về nhà đấy."
"Con biết rồi ạ!"
*
Sau khi đưa mắt nhìn Miên Miên rời đi, bà nội Quý liền hỏi: "Con không tính quan tâm đến chuyện giữa bọn nhỏ sao?"
Ví dụ như chuyện con trai lớn nhà tham mưu Chu, Chu Thanh Tùng bởi vì một cô gái nào đó mà giận cá c.h.é.m thớt lên Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Không cần phải để ý đâu ạ."
"Bọn nhỏ tự sẽ có chừng mực thôi ạ."
Sau khi cô tính toán xong các hóa đơn của gia đình thì trong lòng cô đã có suy tính rồi. Khi nhìn thấy bà nội Quý thò đầu sang để xem thì cô cũng đi theo và bắt đầu cằn nhằn về chuyện trong nhà.
"Tiền lương một tháng của Quý Trường Thanh là sáu mươi ba đồng, cộng thêm mười đồng tiền công việc ở bên ngoài, mười hai đồng tiền thưởng nữa thì tổng cộng là tám mươi lăm đồng. Tiền lương một tháng của con là bốn mươi hai đồng như tháng trước không có đi làm cho nên tháng trước không có thu nhập."
"Tháng trước nhà chúng ta thu vào tổng cộng là tám mươi lăm đồng, sau khi trừ đi mười sáu đồng tiền đi tới đi lui, tiền ăn uống mười một đồng, mua quà cho nhà mẹ con hai mươi mốt đồng, cộng thêm trong khoảng thời gian này tiền Miên Miên đi học là năm 5 đồng, chi phí sinh hoạt ở nhà là mười sáu đồng 16, chúng ta đã dùng khoảng hai đồng để mua thuốc trừ sâu cho hạt giống và ba đồng để mua quà cho người này người kia."
"Nếu tính như thế thì tiền lương một tháng của nhà mình còn không đủ để chi tiêu nữa rồi."
Thẩm Mỹ Vân tưởng rằng nhà bọn họ vẫn đủ giàu, kết quả là một tháng trở lại đây, không những không tiết kiệm được một xu mà còn phải bỏ ra năm đồng cho số vốn của mình.
Bà nội Quý vừa nghe xong liền cảm thấy bối rối, theo bản năng mà nói: "Là do tiền lương của Quý Trường Thanh quá ít sao?"
Quý Trường Thanh một lát nữa về nhà sẽ cảm thấy như bị đ.â.m vào tim một vố vậy.
Bà nội Quý cầm sổ sách lên nhì thử: "Những thứ này đều là những chi tiêu hằng ngày, Mỹ Vân con còn chưa được mua quần áo nữa mà."
"Cũng không có mua mỹ phẩm cho mặt, ăn mấy món ăn ngon, con hoàn toàn không tiêu gì cho mình cả."
"Mỗi tháng thế này còn chưa đủ dùng, vậy thì chỉ có một khả năng thôi chính là Trường Tranh kiếm được ít tiền quá." Bà ấy tính toán kỹ lưỡng: "Con nhìn những năm tháng khi mẹ còn trẻ đi, một tháng chỉ tiền váy đầm thôi là phải mua ít nhất ba bộ rồi, còn phải mua khăn quàng, khăn lụa, thỉnh thoảng còn mua một chiếc nhẫn nho nhỏ, một sợi dây chuyền be bé."
"Đúng rồi, mỗi tháng ít nhất đến nhà lão Mạc ăn cơm một lần, chuyện này cũng chưa tính vào chi tiêu trong nhà, trên bàn cơm nhà mình cũng phải có ba món ăn."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Không nhìn ra khi bà cụ như bà ấy khi còn trẻ lại xài tốn như thế.
"Con thấy đấy, Mỹ Vân tiết kiệm nhiều hơn mẹ hồi đó rồi đấy nhưng số tiền hàng tháng này không đủ." Bà nội Quý liếc nhìn Quý Trường Tranh: "Có phải con kiếm tiền ít hơn ba con nhiều đúng không?"
Lại còn xát muối vào vết thương nữa.
Quý Trường Tranh vuốt mặt một cái: "Mẹ, mẹ không thể so sánh như thế được. Năm đó ba con không chỉ đi làm mà bên ngoài ông ấy còn có buôn bán nữa, sao con lại có thể so sánh với ông ấy được chứ?"
Lúc ba của anh còn trẻ, điều kiện của nhà họ Quý vẫn còn tốt, không chỉ là nhà dòng dõi Nho học mà còn làm ăn đến năm sáu cửa hàng.
Chỉ là toàn bộ số đó về sau đều quyên góp hết rồi mà thôi.
Nhưng lúc đó cũng đã từng huy hoàng mà không phải sao?
Nhìn lại anh, một tháng có tiền lương cố định, nếu như thu nhập nhiều hơn một chút là còn phải báo lên chính ủy, để cho tổ chức thẩm tra.
Chuyện này có thể so sánh được sao?
Bà nội Quý xì một tiếng: "Con không nuôi gia đình được như ba con chút nào, con nhìn thử chi tiêu tháng này xem, con cho Mỹ Vân mua cái gì?"
"Cái gì cũng không mua được, còn không đủ tiền để chi tiêu nữa."
"Mỹ Vân gả cho con đúng là —— "
Vô cùng xui xẻo mà.
Nếu như không phải là con ruột thì những lời này bà ấy đã nói ra cả rồi.
Quý Trường Tranh: "..."
Chưa từng thấy người mẹ nào lại che bỏ con ruột của mình như vậy.
Anh liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân đang lặng lẽ nhìn bọn họ, trên môi cô cong lên nở một nụ cười nhẹ, lúm đồng tiền nhè nhẹ hiện lên, quả nhiên xinh đẹp đến động lòng người mà.
"Con sẽ cố gắng kiếm tiền ạ."
"Sau này sẽ mua thật nhiều quần áo xinh đẹp cho Mỹ Vân, khiến cô ấy muốn cái gì liền có cái đó."
Quý Trường Tranh là kiểu người rất ít khi hứa hẹn, nhưng một khi anh hứa hẹn thì tất nhiên sẽ muốn làm cho được.
Thẩm Mỹ Vân cười một cái, không nói gì.
Bà nội Quý ngược lại liếc nhìn anh: "Mất bao lâu?"
Chuyện này Quý Trường Tranh phải hỏi ngược lại rồi.
"Con bây giờ là tiểu đoàn trưởng, trong lần cứu trợ thiên tai vừa qua con đã lập được hai thành tích hạng ba, bây giờ con đã lập được một công lao khác, cuối năm nay con sẽ được thăng cấp thành phó đoàn, đến lúc đó tiền lương sẽ được tăng lên."
"Tăng lên bao nhiêu?"
Câu hỏi này khiến cho Quý Trường Tranh không biết trả lời thế nào, tiền lương của cấp bậc phó đoàn thật ra nhiều hơn tiểu đoàn trưởng hai mươi đồng.
Nhưng hai mươi đồng đó đối với nhà người khác mà nói thì có thể dùng được lâu nhưng đối với nhà bọn họ thì, khụ khụ!
Không là bao.
Cho nên Quý Trường Tranh đành không nói gì.
Con trai mình sinh ra nên tính tình như thế nào chẳng lẽ bà ấy còn có thể không biết hay sao?
Bà nội Quý liếc xéo anh: "Chờ đến khi con mua nổi quần áo mới cho Mỹ Vân thì Mỹ Vân cũng già rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong bà ấy liền quay về phòng của mình, lấy ra một xấp giấy tờ đại đoàn và phiếu vải từ trong hành lý rồi đi ra ngoài đưa vào trong tay Mỹ Vân.
"Cầm lấy mà đi mua quần áo."
"Đây là tiền, còn đây là phiếu."
Thẩm Mỹ Vân sờ độ dày của nó thử, ít nhất phải lên đến mười tờ, bà lão tiện tay đưa cho tiền lương hơn một tháng cho Quý Trường Tranh.
Cô hơi ngẩn ra một lúc: "Mẹ, con không thể cầm được."
Cô đẩy trở về trả lại cho bà nội Quý.
Bà nội Quý: "Cầm lấy đi, Trường Tranh không nuôi nổi thì mẹ nuôi, con nên đi mua đồ gì thì mua đi, đừng có tiếc của, không đủ tiền thì cứ nói với mẹ."
Nói xong liền muốn đề Quý Trường Tranh xuống đánh môt cái, đây thật sự vẫn là mẹ ruột của anh đấy.
Đương nhiên bà mẹ chồng này cũng là mẹ chồng thật sự, ôi không, bà ấy là người mẹ chồng thần tiên mà.
Đẩy tới đẩy lui không có ý nghĩa gì, Thẩm Mỹ Vân liền thoải mái nhận lấy: "Cám ơn mẹ ạ."
Thật ra thì cô không thiếu tiền, điều quan trọng nhất chính là cô muốn cảm nhận một chút cảm giác được bề trên cho tiền là như thế nào.
Quá là sung sướng mà!
Sau khi ông nội Quý và bà nội Quý ra ngoài tản bộ thì thẩm Mỹ Vân liền cầm toàn bộ xấp tiền và phiếu mà bà nội Quý khi nãy cho nằm lên giường đếm từng tờ một.
"Một hai ba, mười một mười hai."
Cô nghiêng đầu ngạc nhiên nói: "Mẹ cho mộ trăm hai tiền mặt lận đấy."
Còn chưa nói đến vẫn còn rất nhiều phiếu, phiếu vải phiếu đường và phiếu bánh ngọt nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ đôi chút mê tiền của Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh đi tới ngồi ở bên mép giường nói: "Em thích đến vậy sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng rồi gom tiền lại: "Anh không hiểu đâu, cảm giác được người khác cho tiền thật sự thích thật đấy."
Cô đều phải đi bán hàng để kiếm tiền nên không cảm nhận được sự sung sướng này.
Lúc đi bán hàng buôn bán vẫn còn phải nơm nớp lo sợ, nhưng đầy là tiền người nhà đưa một cách quang minh chính đại.
Quý Trường Tranh: "Thế thì xem ra anh phải cố gắng hơn rồi."
Mỹ Vân thích tiền như thế thì anh phải kiếm được thật nhiều tiền mới được.
Nghe anh nói vậy, Thẩm Mỹ Vân liền khựng lại trong chốc lại, cô ngồi xếp bằng hai chân rồi nghiêng đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Anh cũng đừng nghe lời mẹ nói mà cảm thấy mình kiếm được ít tiền, không đủ nuôi gia đình mình sống qua ngày nha."
"Quý Trường Tranh, bây giờ anh đã tốt lắm rồi, có tiền lương cố định, phúc lợi ở đơn vị cũng tốt, chúng ta cũng không thể mong muốn nhiều thứ như thế được."
Nếu như Quý Trường Tranh một ngày nào đó phát tài thì cô mới phải cảm thấy lo lắng.
Quyền và tiền chỉ có thể đạt được một thứ, khi cả hai cái đều đạt được thì ngày ăn cơm tù cũng không còn xa nữa.
Quý Trường Tranh không ngờ rằng lại được nghe những lời này của Thẩm Mỹ Vân, anh ngẩn người ra rồi nâng cánh tay lên chậm rãi ôm Thẩm Mỹ Vân vào lòng mình.
"Mỹ Vân."
"Hửm?"
"Cưới được em quả thật là may mắn của anh mà."
Đây là sự thật, không phải người vợ nào cũng có thể có cách nhìn lâu dài như thế, cũng không phải người vợ nào cũng có thể tỉnh táo được như vậy.
Có được một người vợ như cô, tương lai của anh dù có muốn phạm phải sai lầm thì cũng không dễ dàng đúng không?
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng rồi đấy cánh tay anh ra: "Chúng ta là hỗ trợ lẫn nhau mà."
Lúc cô ngẩng đầu lên liền để lộ khuôn mặt óng ánh như ngọc, xinh đẹp và kiều diễm, Thẩm Mỹ Vân vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt lại sạch sẽ thuần khiết đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc.
Điều này khiến cho Quý Trường Thanh theo bản năng nuốt trái yết hầu ở cổ họng xuống, vào lúc định hôn cô.
Bên ngoài cửa liền bị đẩy ra.
"Không thấy, không thấy cái gì hết."
Là Triệu Xuân Lan tới. Lúc cô ấy vừa mới tới cửa ở sân thì nghe được bà nội Quý nói Thẩm Mỹ Vân đang ở trong phòng nên cô ấy cứ thế mà đi vào, không thể nào ngờ tới hai cái miệng nhỏ lại đang tán tỉnh ve vãn nhau.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một cái rồi đẩy Quý Trường Tranh sang một bên, làm như không có chuyện gì xảy ra mà đứng dậy, nhìn Triệu Xuân Lan hỏi: "Chị dậu Xuân Lan, chị tìm em có chuyện gì sao?"
Triệu Xuân Lan vỗ đầu: "Ngày mai không phải là mười lăm tháng tám sao? Ngọc Lan nhà chị đúng lúc làm bữa tiệc kết hôn vào ngày mai nên chị muốn nói tới chào hỏi trước với em một tiếng để mượn bàn ghế của nahf em để dùng một chút."
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy vậy, khi này liền đồng ý: "Được ạ, buổi sáng ngày mai các chị cho người đến chuyển đi nha."
Triệu Xuân Lan cảm ơn một tiếng, thấy Quý Trường Tranh đi ra ngoài thì liền nháy mắt với Thẩm Mỹ Vân.
"Không ngờ là Quý Trường Tranh nhà em lúc ở nhà lại nhiệt tình hoang dã đến như vậy."
Phải biết là Quý Trường Tranh lúc ở bên ngoài lại là một người vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Mỹ Vân không ngờ rằng Triệu Xuân Lan lại phóng khoáng tới như vậy nên cô liền ho nhẹ một cái: "Cũng được thôi ạ."
Cô liền nói lái sang chuyện khác.
"Đúng rồi, Ngọc Lan trước đây có nói kêu em ngày mai đến trang điểm cô dâu cho cô ấy nên chị kêu cô ấy ở nhà chờ em nha, em tan làm thì sẽ qua đó liền."
Vừa nhắc đến chính sự nên hoàn toàn dời sự chú ý của Triệu Xuân Lan đi chỗ khác.
"Được, vậy thì làm phiền em rồi."
Nói đến chuyện chính nên Triệu Xuân Lan liền đâu ra đó.
Chớp mắt liền đến ngày hôm sau.
Sáng sớm Thẩm Mỹ Lan đã đến chuồng nuôi heo trước, nhìn con heo Thái Hồ trước đây bị lợn rừng giao phối, bây giờ bụng nó đã to ra rồi.
Có lẽ khoảng cuối tháng này thì sẽ sinh heo con rồi, bây giờ nó đi bộ cũng hơi loạng choạng rồi.
Thẩm Mỹ Vân nhìn vỏ tôm, vỏ cua đã được băm nhỏ thì nói với Đại Hà: "Mấy cái vỏ tôm vỏ cua này ưu tiên cung ứng cho heo thái hồ trước đi, mấy con heo khác có thể tạm dừng một chút."
Heo mang thai cần được bồi bổ hơn.
Lý Đại Hà đương nhiên không việc gì không đồng ý, Thẩm Mỹ Vân lại đến xem thử Tiểu Trường Bạch, nó đang lười biếng nằm ở trong ao không muốn động đậy.
Thẩm Mỹ Vân cũng không quầy rầy nó, cô quay đầu lại đến chuồng thỏ ở bên cạnh, tổng cộng sắp có một trăm cái lan can ngăn cách, hôm nay dùng trước mười mấy cái rồi.