Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 586
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:24:27
Lượt xem: 94
Trứng gà luộc, còn có cả đậu phộng, táo đỏ, những thứ này đều là những món vào bình thường sẽ không được ăn.
Vừa nghĩ tới quả trứng gà thơm ngát kia thì Nhị Nhạc liền không nhịn được phải nuốt một ngụm nước bọt.
Miên Miên gật đầu rồi cùng Nhị Nhạc leo lên trên chiếc chăn hỷ có thêu hình chim uyên ương.
"Cái chăn này trông đẹp quá à."
Miên Miên chưa từng nhìn thấy chiếc chăn nào màu đỏ thẫm và màu xanh như thế, sờ vào cũng mền nữa?
Nhị Nhạc quay đầu lại nói: "Hình như gọi là đèn gì hay nhung gì đó á."
"Mẹ em nói đắt lắm, một cái chăn này đã tốn hết nửa tháng tiền lương của ba em rồi."
Cậu bé còn chưa nói xong, sở dĩ phải tốn nửa tháng lương là vì Triệu Xuân Lan đã làm một chiếc giường điện cho em gái Triệu Ngọc Lan rồi.
Hai chiếc vỏ gối, một tấm ga trải giường, một tấm chăn bông và một tấm nệm bông nặng khoảng từ một đến sáu cân.
Để có được tấm nệm bông này, Triệu Xuân Lan gần như phải tìm bảy tám người trong Đại Viện để dùng phiếu bông đổi lấy được.
Tích góp ở đây một chút, ở kia một tí thì khi này mới thu thập đủ cây bông vải trăng như tuyết, rồi đặc biệt tìm người Ngũ Phúc dùng tơ lụa màu đỏ để cuộn lại thành sợi.
Ngụ ý là thập toàn thập mỹ.
Bây giờ mọi thứ đều ở trên đó, có thể coi như đó là của hồi môn mà chị gái đưa cho em gái mình xuất giá.
Thành thật mà nói những của hồi môn này thay thế cho ba mẹ ruột thì cũng không có gì quá đáng.
Miên Miên sờ sờ cái chăn: "Thế thì cái chăn này đắt thật đấy."
"Đúng vậy đó, mẹ em nói hơn cả tiền học phí học xong tiểu học của em nữa đó."
Nhị Nhạc không quay đầu lại mà cứ thế trả lời. Nói xong cậu bé liền buồn bực kéo bốn góc chăn trên giường."Em nhớ là mẹ em đã bỏ một quả trứng gà vào đây mà, tại sao lại không có chứ?"
Cậu bé mò tới mò lui.
Nhưng tiếc thay đều không có.
Miên Miên hỗ trợ tìm giúp nhưng cô bé vẫn rất nhẹ nhàng, còn không quên dặn dò Nhị Nhạc: "Em nhẹ tay một chút, đây là chăn hỷ kết hôn của dì của em nên không thể làm dơ được, không hay đâu."
Nhị Nhạc hơi ngẩn người rồi nâng tay mình lên tự gõ vào đầu: "Chị nói đúng, phải cẩn thận mới được."
Trong lúc hai đưa nhỏ đang vội vàng tìm kiếm.
Thì bên ngoài vang lên tiếng động: "Chăn hỷ của cô dâu mà còn bị người ta đến tìm sao?"
"Đi nhanh lên, trong này nhất định có thứ tốt."
Vừa nghe thấy tiếng động, Nhị Nhạc liền lập tức bay thẳng từ giường xuống đất rồi leo lên cửa sổ: "Chị Miên Miên, từ đây xảy xuống đi."
Bên cạnh chiếc giường đất có một cái cửa sổ chính giữa đang mở được dán lại bằng một tờ báo cũ, tờ báo đã có chút lâu năm cho nên trông hơi ố vàng.
Miên Miên không hiểu, tại sao bọn họ phải nhảy qua cửa sổ chứ?
Đáng tiếc là bây giờ không còn kịp để giải thích nữa. Nhị Nhạc đẩy thẳng Miên Miên ra ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thấy Miên Miên đã đi ra ngoài thì cậu bé cũng làm theo mà nhảy xuống.
Trước khi những người uống rượu hỷ bước vào, thân thủ cậu bé mạnh mẽ như một con mèo, còn không quên đóng cửa sổ lại nữa chứ.
Một lát sau, trong nhà liền vang lên tiếng bước chân rầm rầm.
Điều này khiến Nhị Nhạc sợ hãi vỗ vỗ vào lồng n.g.ự.c nhỏ nhắn của mình: "May mà chúng ta đã ra ngoài rồi."
Miên Miên không hiểu: "Tại sao phải nhảy ra cửa sổ chạy trốn vậy chứ?"
May mà cửa sổ nhà bọn họ không cao lắm, nếu không thì cô bé nhất định đã ngã xuống rồi."
"Chị Miên Miên, chị không hiểu điều này rồi, người lớn bọn họ rất xấu tính, khi nhìn thấy trẻ con bọn mình cướp được đồ nhiều đồ như thế thì họ chắc chắn sẽ yêu cầu chúng ta chia sẻ với những đứa trẻ khác."
"Những thứ này đều là do chúng ta lao tâm khổ trí cướp được, dựa vào gì mà phải cho người khác chứ?"
Miên Miên từ trước đến nay chưa từng nghe đến những lập luận như thế, cô bé suy nghĩ một hồi rồi nói: "Lần nào chị cũng mang đồ ăn đến cho em mà."
Kẹo, hồ đào, hạt dẻ của cô bé từ trước đến này đều sẽ không giấu Nhị Nhạc mà.
Nhị Nhạc mở to mắt: "Sao chúng ta giống kiểu đó chứ?"
"Em và chị là chị em thân thiết, có thứ gì tốt chị đều cho em, em có cái gì hay cũng sẽ mang cho chị."
Nói xong cậu bé nhét liên tục những quả trứng gà yêu thích của mình vào trong lòng Miên Miên mà không hề có chút tiếc nuối nào.
"Nhưng bọn họ sao giống chúng ta được chứ? Những người đó đến đây chỉ để vui chơi và ăn uống thôi"
"Không cho không cho đâu!"
Chỉ cho chị Miên Miên thôi.
Miên Miên bị suy nghĩ của Nhị Nhạc dọa đến ngây người.
Trong lúc chiếc đầu nhỏ của cô bé đang suy nghĩ thì không biết Chu Thanh Tùng từ đâu mà đi tới đây, trong tay cậu bé cầm một quyển sách:"Còn của anh đâu?"
Cậu bé không đầu không đuôi nói một câu nhưng Nhị Nhạc lại nghe hiểu được ý, đồng tử cậu bé xoay tít rồi lập tức tiên hạ thủ vi cường.
"Anh, anh nghe lén!"
Đây là người xấu lại đi kiện cáo trước này!
Chu Thanh Tùng vểnh môi: "Anh vẫn luôn đọc sách ở cửa sổ góc tường nhé, là bọn em bỗng nhiên nhảy xuống quấy rầy đến anh thôi."
Cậu bé không thích ồn ào.
Cho dù là ngày vui dì đi lấy chồng nhưng cậu bé cũng không đi ra sân trước, ở đằng trước toàn là khách hôm nay đến để uống rượu vui đùa, nhiều người mà lại còn ồn ào nữa.
Om sòm vô cùng.
Chu Thanh Tùng liền dứt khoát tìm một nơi không có ai rồi ngồi xổm xuống đất để đọc sách nhưng cậu bé không ngờ rằng đang đọc sách bình yên.
Bỗng nhiên từ trên cửa sổ lại có hai đứa con nít nhảy xuống.
Khi đã bình tĩnh mà nhìn thử, thì ra là em trai và Miên Miên.
Khi cậu bé nói điều này thì những người bên trong cửa sổ lại đang thắc mắc: "Tôi nhớ có trứng, đậu phộng và chà là đỏ trên giường đất này mà nhỉ?"
"Sao lại không còn nữa vậy ta?"
Đầu năm nay tình hình kinh tế ở mọi nhà đều rất eo hẹp, nếu không phải là ngày lành kết hôn thì Triệu Xuân Lân thật sự cũng sẽ không đặt nhiều thứ tốt ở bên trong như thế.
Có hai quả trứng gà, sáu hạt đậu phộng, sáu chà là đỏ và sáu hột đào mà thôi.
Nhưng những thứ nhỏ bé này đều bị Nhị Nhạc hốt một lần bỏ vào trong túi quần rồi.
Đương nhiên vẫn thiếu một quả trứng gà.
Nhị Nhạc vẫn chưa tìm thấy thì đã phải nhanh chóng rời đi rồi. Sau khi nghe thấy người lớn ở bên trong nói chuyện, trong lòng Nhị Nhạc lập tức cảm thấy rét một trận, khả năng xử lý tình huống từ trước đến nay luôn là thế mạnh lớn nhất của cậu bé.
Vì vậy Nhị Nhạc liền cười xòa với Chu Thanh Tùng rồi nói: "Anh, nếu anh không nói ra thì tất cả món ngon ngày hôm nay em tìm được đều sẽ chia cho anh."
Vốn dĩ tưởng rằng Chu Thanh Tùng sẽ không cần, dù sao bình thường về khía cạnh đồ ăn, anh của cậu bé rất ít tranh giành với cậu.
Ai mà nào ngờ được Chu Thanh Tùng lại đổi chủ đề, sau khi cứ nhìn Miên Miên một lúc rồi cũng chịu đồng ý.
"Vậy chia cho anh một phần đi!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Nhị Nhạc ngay lập tức buồn hiu, ăn trộm gà bất thành lại còn mất nắm gạo, đây chính là tình huống này của cậu bé.
Đúng là con người nhỏ nhen mà, ước gì có thể cẩn thận tính toán được mọi việc.
"Thì được thôi, chúng ta tìm một nơi nào đó để chia đi."
Đứa nhóc này không biết học được cách nói chuyện của ai mà lại lanh lợi như vậy.
Ba đứa nhỏ chạy ra bức tường đá ở sân sau, ngồn xổm xuống đất, Nhị Nhạc kêu Chu Thanh Tùng trải sách của mình xuống đất để cậu bé lấy đậu phộng và chà là đỏ trong bọc ra,
Kết quả là bị Chu Thanh Tùng từ chối.
"Sách vở không thể bị chà đạp như thế được."
Nhị Nhạc ngắt ngang: "Thế cái gì để đặt đồ lên chứ?"
Chu Thanh Tùng suy nghĩ một lát, suy cho cùng cậu bé là người lớn nhất trong ba đứa nhỏ nên cậu bé liền chạy đến cây đại thụ ở bên ngoài khu nhà dân để hái hơn chục chiếc lá vàng đem về.
Lấy những chiếc lá và xếp lại một chiếc bàn nhỏ đơn giản trên mặt đất.
"Để lên đây là được rồi."
Nhị Nhạc không muốn thừa nhận rằng anh trai của mình thông minh hơn mình, cậu bé hừ một cái: "Đúng là anh của em."
Trong một câu nhưng thậm chí cậu bé còn tự khen ngợi mình được.
Cũng may Chu Thanh Tùng từ trước đến này không thèm để ý những chuyện thế này, cậu bé ừ một tiếng rồi thúc giục: "Lấy đồ ra để lên đây đi."
Nhị Nhạc ngay lập tức không nói gì nữa mà lấy đậu phộng, chà là đỏ và hột đào ra khỏi bọc, chẳng mấy chốc đã chất đầy ra.
"Còn trứng gà đâu?"
Chu Thanh Tùng sáng nay còn nhìn thấy mẹ luộc trứng gà trên bếp , sau khi luộc xong còn cẩn thận gói nó lại trong giấy đỏ nữa.
"Ở chỗ này."
Miên Miên lẳng lặng lấy quả trứng ra khỏi bọc, vì bàn tay cô bé nhỏ nhắn nên cầm một quả trứng gà thì gần như đã lấp đầy bàn tay cô bé rồi.
Cô bé vừa lấy ra.
Nhị Nhạc liền than thở: "Sáng nay mẹ luộc hai quả lận, nhưng em tìm ở trên giường đất chỉ tìm thấy có một quả thôi à."
Chu Thanh Tùng hơi do dự rồi từ trong túi lấy ra một quả khác.
Chuyện này không quan trọng.
Nhị Nhạc lập tức nhảy cẫng lên: "Thì ra là do anh lấy!"
Cậu bé còn không hiểu sao lại dù tìm thế nào cũng không tìm thấy một quả trứng gà còn lại vậy.
Chu Thanh Tùng muốn quả trứng gà này không phải do mình lấy, là dì của cậu bé mỗi ngày đều nhìn thấy cậu bé học hành đến ngờ nghệch nên cố ý len lén đưa cho cậu bé để bồi bổ thân thể.
Nhưng chuyện này thì không thể nói với Nhị Nhạc được. Nếu không Nhị Nhạc sẽ khóc lóc om sòm, nói dì thiên vị.
Cậu bé âm thầm chấp nhận chuyện quả trứng gà này là do mình lấy.
Ban đầu còn tưởng rằng Nhị Nhạc sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng kết quả lại không ngờ rằng Nhị Nhạc lại vui mừng phấn khích: "Không hổ là anh trai của em, quả nhiên thông minh hơn em nữa."
Đối với Nhị Nhạc mà nói, quả trứng gà ngon lành quý giá như thế rơi vào trong tay anh mình vẫn đỡ hơn là rơi vào trong tay những người ở bên ngoài.
Ngắm nhìn những món ăn ngon được sắp xếp trên những chiếc lá vàng.
Nhị Nhạc lại càng vui vẻ phấn khởi: "Chị Miên Miên ăn một quả trứng gà, em và anh cùng chia một quả."
Nghe xong lời này, Miên Miên liền lắc đầu: "Không được, chúng ta cùng ăn chung đi."
Bình thường cô bé thật sự không thiếu trứng gà để ăn nên đương nhiên sẽ không giống như Nhị Nhạc.
Chuyện này ——
Thấy Miên Miên kiên quyết, Nhị Nhạc cũng không từ chối: "Vậy được rồi, ba người chún ta cùng ăn hai quả trứng."
Cậu bé cầm quả trứng gà định tách vỏ ra nhưng lại bị Chu Thanh Tùng đánh vào: ""Để cho Miên Miên bóc vỏ đi, tay em bẩn lắm."
Hai tay cậu bé đều đèn xì xì.
Nhị Nhạc cũng không hề tức giận mà cười hì hì rồi đưa quả trúng gà cho Miên Miên: "Chị Miên Miên, chị bóc đi, em nhìn nha."
Cậu bé rất thích cảm giác được bóc vỏ trứng gà, nếu như thế thì có thể ăn trứng được rồi.
Miên Miên suy nghĩ một lúc rồi nhìn xuống tay của Chu Thanh Tùng, nó cũng không phải quá sạch sẽ nhưng có thể nói tay của cô bé vẫn là sạch sẽ nhất.
Nhưng khi nãy do leo cửa sổ nên đã bị bẩn đi khá nhiều rồi, cô bé hơi do dự: "Để chị đi rửa tay đã, nhanh sẽ quay về thôi."
Mẹ đã dạy cô bé rằng trước khi ăn cái gì cũng phải rửa tay nên đây đã trở thành thói quen rồi.
"Nhị Nhạc, em cũng đi rửa tay với chị đi."
Nhị Nhạc trước đến giờ luôn nghe lời của Miên Miên nhất nên đương nhiên lập tức đồng ý, nhanh chóng chạy theo.
Miên Miên không có kêu Chu Thanh Tùng nên Chu Thanh Tùng cúi đầu nhìn lên bàn tay mình, môi cậu bé khẽ mím chặc rồi cũng đi theo.
Nhị Nhạc vẫn chưa phát hiện ra nhưng Miên Miên thì đã nhìn thấy rồi, cô bé suy nghĩ một hồi, coi như cô bé chưa nói gì đế nhà họ Chu nhé.
Ba đứa nhỏ không đi vào phòng bếp mà đi mà đi tới con rạch nhỏ để rửa tay rồi khi này mới quay lại bệ cửa sổ ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-586.html.]
Bóc vỏ trứng gà, bắt đầu!
Sau khi quả trứng màu đỏ được bóc ra, quả trứng liền lộ ra phần màu trắng. Nhị Nhạc vừa nhìn thấy quả trứng thì nước bọt lập tức ứa ra.
"Chị Miên Miên, chị tách ra đi."
Miên Miên ừ một tiếng rồi đưa bàn tay nhỏ tách quả trứng gà ra, để lộ ra lòng vàng óng ả bên trong.
"Ôi ôi ôi, thơm quá đi."
Vãn chưa được ăn vào miệng như Nhị Nhạc đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Miên Miên rất công bằng, tách quả trứng lấy một phần ba rồi đưa cho Nhị Nhạc: "Miếng này là của em."
Sau đó lại tách một nửa còn lại, so đo xong thì đưa xong Chu Thanh Tùng: "Miếng này là của anh."
Còn chính mình thì giữ lại một phần ba cuối cùng.
Nhị Nhạc muốn ăn nhưng lại chịu đựng, cậu bé thúc giục Miên Miên: "Chị Miên Miên, chị mau nói, bắt đầu ăn đi!"
Ăn trứng gà thì phải có cảm giác nghi thức!
Miên Miên nhìn Nhị Nhạc như thế thì cũng không nhịn được mà bật cười: "Thế thì ăn thôi!"
Cô bé vừa cất lời.
Nhị Nhạc liền không chờ nổi nữa mà đưa một phần ba quả trứng vào miệng, nuốt hết cùng một lúc mà không thèm nhai.
Sau khi nuốt toàn bộ xuống, Nhị Nhạc liền cảm thấy bối rối: "Không phải chứ, trứng gà có mùi vì gì vậy?"
Cậu bé ăn hết rồi, không còn cái gì nữa rồi.
Miên Miên ăn từng miếng trứng nhỏ, cô bé suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nó mềm, thơm, ẩm và rất ngon."
Thà không miêu tả thì hơn, miêu tả xong liền khiến Nhị Nhạc muốn bật khóc,
"Ô ô ô, em còn chưa cảm nhận được quả trứng của em có vị gì nữa thì đã hết rồi."
Chu Thanh Tùng đưa một phần ba quả trứng gà của mình cho cậu bé: "Em nếm thử đo."
Nhị Nhạc vẫn hơi thèm ăn nhưng vẫn từ chối.
"Em không cần đâu, em đợi quả tiếp theo!"
Bọn họ có tới hai quả trứng gà lận.
Vừa nói xong, Miên Miên nhanh chóng ăn phần trứng của mình rồi lập tức bóc quả trứng gà còn lại.
Sau khi bóc vỏ xong thì chia một phần cho Nhị Nhạc, cô bé còn cố ý chia nhiều một chút.
Lần này Nhị Nhạc không từ chối nũa mà nhận lấy quả trứng rồi ăn từng ngụm nhỏ, quả trứng tan chảy trong miệng, lòng đỏ rất thơm.
Cậu bé không nỡ ăn hết một lần mà vân ve trong tay, cắn từng một ngụm nhỏ.
"Nếu mỗi ngày đều có thể ăn trứng gà thì tốt quá."
Miên Miên trả lời: "Đợi khi em lớn lên thì mỗi ngày đều có thể ăn trứng gà rồi."
Nhị Nhạc ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Có thật không?"
"Đương nhiên rồi!"
Mẹ cô bé nói điều kiện sống của người dân ở thế hệ sau rất tốt, để duy trì sức khỏe tốt nên mọi người chỉ ăn lòng trắng trứng chứ không ăn lòng đỏ trứng.
Nhị Nhạc vừa nghe xong liền bắt đầu tưởng tượng: "Nếu như bây giờ em có thể lớn lên liền thì tốt quá."
"Em sẽ ăn một cái rồi ném một cái đi. Không, em sẽ ăn một cái rồi giấu cái còn lại dưới gối, để em có thể ăn trứng ngay cả trong giấc mơ vào ban đêm!"
Đối với Nhị Nhạc mà nói thì trứng là món ăn ngon nhất trên thế giới này.
Miên Miên nhìn dáng vẻ nhà giàu mới nhú của Nhị Nhạc liền không khỏi mím môi mỉm cười. Cô bé vốn dĩ rất xinh đẹp, khi cười lúm đồng tiền cũng nhẹ hiện lên.
Chu Thanh Tùng bị khuôn mặt phấn điêu ngọc trát của cô bé làm cho sửng sốt trong giây lát, cậu bé dụi dụi mắt rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Trong khi bọn trẻ đang lén ăn bên bếp lửa nhỏ.
Bữa tiệc bên ngoài cũng đã đến giờ bắt đầu , đồ ăn đã sẵn sàng được bưng lên.
Lúc này thì nhà họ Lâm đến, do Lâm Chung Quốc dẫn đầu dắt theo cả gia đình từ lớn đế nhỏ đi cùng.
Anh ta bước vào sân nhà họ Chu một cách oai phong.
Anh vừa đến, mọi người đang ngồi ăn tiệc trong sân đều lập tức im lặng.
Ai mà không biết người nhà họ Lâm chứ.
Đương nhiên ai cũng biết trò cười của nhà họ Lâm.
Các chị dâu vô thức chuyển sự chú ý sang Thẩm Mỹ Vân.
Suy cho cùng nghe nói con gái của Thẩm Mỹ Vân là con gái ôm nhầm của nhà họ Lâm kia.
Thẩm Mỹ Vân cầm chai nước ngọt thủy tinh với khuôn mặt không biểu cảm. Quý Trường Tranh nhận ra điều gì đó liền vô thức nắm lấy tay cô.
Không ai trong số họ nói gì cả.
Lâm Chung Quốc cũng chỉ liếc nhìn họ một cái rồi nhanh chóng quay đi.
Sau đó, anh ta bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của tham mưu Chu. SAu khi tìm được, hai mắt anh liền sáng rực lên, vội vàng đuổi theo: "Lão Chu, anh không biết ý chút nào, hôm nay nhà anh tổ chức tiệc mà anh lại không mời tôi."
"Anh quên rằng giữa chúng ta có một tình bạn lớn lên cùng nhau à?"
Sẽ không quá lời khi nói rằng anh và tham mưu Chu là anh em từ khi còn mặc quần yếm mà lớn lên.
Khi em dâu của tham mưu Chu là Triệu Ngọc Lan kết hôn, anh ấy thực sự đã nghĩ đến việc mời Lâm Quốc Chung đến dự tiệc cưới rồi.
Suy cho cùng dù ồn ào đến đâu thì anh ấy và Lâm Chung Quốc vẫn có tình nghĩa lớn lên cũng nhau.
Tuy nhiên, vợ Triệu Xuân Lan nhà mình lại không đồng ý và nói thẳng rằng cô ấy sẽ không cho nhà họ Lâm uống rượu cùng khi em gái cô ấy kết hôn.
Gia đình họ không cùng chí hướng với nhà họ Lâm , vì vậy tốt hơn hết là ngay từ đầu đừng có bất kỳ liên lạc nào.
Như vậy cũng tốt cho bọn họ nữa.
Tuy nhiên điều mà Triệu Xuân Lan không bao giờ ngờ tới là trên thế giới này lại có những kẻ vô liêm sỉ đến như vậy.
Họ thậm chí còn không mời đối phương nhưng bên kia thực sự đã đến tham gia. Tuy nhiên, Triệu Xuân Lan đã đánh giá thấp sự khôn ngoan và tính toán của người làm ăn rồi.
Đối với Lâm Chung Quốc, anh ta tiếp tục qua lại với nhà họ Chu, và anh ta vẫn giao tiếp công khai trong bữa tiệc.
Điều này nhằm công khai với mọi người rằng mối quan hệ giữa Lâm Chung Quốc và nhà họ Chu vẫn chưa bị cắt đứt.
Những kẻ muốn bắt nạt nhà họ Lâm không có hậu thuẫn thì nên suy nghĩ kỹ lại
Không, dù sao tham mưu Chu cũng không phải là người tàn nhẫn nhìn lại quá khứ của anh ta, cười xòa làm lành như thế thì đã mềm lòng rồi.
"Anh đến rồi, vào đây ngồi đi."
Anh ta không giải thích tại sao mình không mời đối phương. Tuy nhiên, vì mọi người đều là người lớn nên chủ đề đó coi như là bỏ qua đi.
Nghe xong những lời này, nụ cười của Lâm Chung Quốc càng rạng rỡ hơn. Anh ta quay lại nhìn Triệu Ngọc Lan, người đang nâng cốc chúc mừng với chỉ đạo viên Ôn.
"Ngọc Lan đúng không? Vì em là em gái của Lão Chu nên cũng là em gái Lâm Chung Quốc anh đây. Đây coi như là của hồi môn mà anh trai cho em đấy."
Nói xong, anh ta trực tiếp đặt chiếc phong bì màu đỏ đã chuẩn bị trước vào chiếc đĩa tráng men nơi Triệu Ngọc Lan và những người khác đang phục vụ rượu cưới.
Chiếc phong bì màu đỏ khá dày, khi đặt xuống thì chiếc dĩa tráng men bị trĩu xuống.
Cái này-
Triệu Ngọc Lan nắm tay chỉ đạo viên Ôn rồi cảm thấy căng thẳng theo. Sau đó, cô ấy theo bản năng nhìn thử sắc mặt anh rể, tham mưu Chu và chị gái của mình, Triệu Xuân Lan.
Đây gần như là một hành động theo phản xạ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tham mưu Chu cau mày nói: "Chung Quốc, anh đang làm gì vậy?"
Lâm Chung Quốc cười,"Tôi đã nói với anh rồi, anh và tôi lớn lên cùng nhau từ lúc còn mặc quần yếm. Ngọc Lan là em gái của bạn, vì vậy tất nhiên cô ấy cũng là em gái của tôi. Hôm nay cô ấy kết hôn, tôi với tư cách là anh trai thì tất nhiên sẽ thu xếp tốt cho cô ấy rồi."
Tham mưu Chu vẫnquan ngại về tình bạn trong quá khứ của mình.
Nhưng Triệu Xuân Lan không hề dè chừng. Tính cách bên ngoài của cô ấy luôn đanh đá, ngang ngược và thái quá như vậy.
Cô ấy lập tức chế nhạo: "Lão già vô liêm sỉ, ai là em gái của anh hả?"
Giống như chửi thề vậy.
Dù vậy, cô ấy vẫn kiềm chế cơn nóng nảy của mình. nếu không phải là ngày trọng đại của em gái thì cô ấy đã ném một cái gáo phân vào người anh ta rồi.
Triệu Xuân Lan vừa mở miệng, bầu không khí ban đầu đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nụ cười trên mặt Lâm Chung Quốc cũng cứng lại.
Nhưng dù sao anh ta cũng là thương gia, vì thế vội vàng điều chỉnh: "Lão Chu, anh xem lúc vợ anh cưới kìa, tôi nói với anh rồi cưới một phụ nữa dịu dàng, nhưng anh lại không muốn, cuộc sống bây giờ khó khăn thế đấy."
Những lời này thực sự có độc.
Tham mưu Chu cũng có vẻ có chút lo lắng: "Nếu đến đây uống rượu mừng thì hãy uống rượu mừng, đừng làm những chuyện lộn xộn này."
"Ngọc Lan, trả phong bao đỏ cho Lâm Chung Quốc."
Xung hô từ Chung Quốc thành Lâm Chung Quốc, Lâm Chung Quốc tự nhiên sẽ hiểu được ý nghĩa này.
Triệu Ngọc Lan ậm ừ, lập tức cầm chiếc phong bì nặng trịch màu đỏ trên đĩa tráng men đưa tới: "Đồng chí Lâm, xin hãy nhận lấy."
Nhìn thấy phong bì màu đỏ này.
Lâm Chung Quốc đ.â.m lao thì phải theo lao, nhìn Triệu Ngọc Lan một lát rồi thở dài nói: "Tôi là có ý tốt, nhưng thành ra lại làm chuyện xấu, cứ nhận lấy đi, vậy thì hôm nay tôi dẫn cả nhà đến đây để ăn cơm miễn phí rồi."
Khả năng nuốt cơn giận này thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Vợ của Lâm Chung Quốc là Lý Tú Cầm liền lẩm bẩm: "Em nói với anh rồi, ngay cả khi anh mang sổ tiết kiệm từ nhà sang thì một số người vẫn khinh thường không cảm thấy cảm kích gì đâu."
Chưa kịp nói xong, Lâm Chung Quốc trừng mắt nhìn: "Chỗ này có chỗ cho bà già như cô mở miệng sao."
"Đây là tình bạn giữa tôi và Lão Chu, tình bạn hơn 40 năm, tình nghĩa đó có biết không?"
Anh ta gay gắt với vợ mình rồi lại một lần nữa chỉ đích danh đến tình bạn của mình và tham mưu Chu.
Thẩm Mỹ Vân nghe hết câu chuyện, không khỏi thở dài: "Khó trách Lâm Chung Quốc làm ăn có thể lớn như vậy."
Quý Trường Tranh nghe xong liền gắp đồ ăn cho cô như không có chuyện gì xảy ra, vô thức nhận xét: "Chỉ là thông minh một chút thôi."
Thẩm Mỹ Vân vẻ mặt khó hiểu nhìn qua.
Quý Trường Tranh sau đó giải thích: "Nếu anh ta thật sự thông minh thì sẽ không làm ra những chuyện không hay bức vua thoái vị như vậy. Điều này hiển nhiên đã đẩy tham mưu Chu về phía đối lập rồi."
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc.
Mọi người đều có thể thấy những mánh khóe mà Lâm Chung Quốc giở trò.
Thẩm Mỹ Vân trầm ngâm nói: "Đúng là như vậy."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Ngay lúc Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đang thấp giọng thảo luận về Lâm Chung Quốc.
Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm đi tới, trong khi đó lũ trẻ nhà họ Lâm thì đi đến ngồi ở bàn dành cho trẻ em bên cạnh.
Lâm Chung Quốc vừa đi tới đã hỏi thăm Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh: "Đồng chí Quý, đồng chí Thẩm, không biết chúng tôi có thể ngồi ở đây được không?"
Bởi vì Thẩm Mỹ Vân không thích nâng cốc chúc mừng các lãnh đạo nên cô không ngồi vào bàn trong phòng mà cố ý chọn ngồi ở sân bên ngoài.
Quý Trường TRanh luôn bám lấy vợ, Mỹ Vân ở đâu là anh ở đó nên lẽ ra anh phải ngồi trong nhà thì lại chạy ra sân ngồi.
Tình cờ có một chỗ trống bên cạnh họ.
Tuy nhiên, khi Lâm Chung Quốc hỏi anh câu hỏi này, anh lại cảm thấy khó chịu.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, trực tiếp từ chối: "Ở đây có người."
"Tôi sợ nó bất tiện."
Vừa nói lời này, Lý Tú Cầm đã vạch trần: "Tiệc lúc này mới bắt đầu, nếu ở đây không có người thì hẳn là không có người ngồi rồi. Chẳng phải cô đang trợn mắt nói dối sao?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn cô ta một lát, sau đó nhếch môi cười nói: "Cô có thể nhìn ra được sao?"
"Tôi chỉ không muốn ngồi cùng bàn với mấy người thôi, thế thôi."
"Cô!"