Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 598

Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:44:42
Lượt xem: 94

Quý Trường Tranh nhìn thấy một rừng cây lê, một cây cũng khoảng mấy trăm cân quả lê, đừng nói là nơi này có mười cây, mười mấy cây, phân bố thành một rừng lớn.

Đột nhiên anh không nhịn được cười lên: "Mỹ Vân, anh thấy em lo lắng thừa rồi"

"Hử?"

"Nhiều cây lê như vậy, cây nào cây nấy đều sai quả như vậy, một cây thôi cũng mấy trăm cân lê rồi, chỉ có một chú khỉ Ma Các chắc chắn ăn không hết."

Đúng như vậy.

Thẩm Mỹ Vân khụ khụ, đương nhiên, cô chủ yếu là phòng sức chiến đấu của đám chị dâu đó.

"Xem ra em đúng là lo bò trắng răng rồi."

"Như vậy đi." Quý Trường Tranh suy ngẫm một hồi, rồi bàn bạc với cô: "Anh quay về kêu người, không kêu mấy người chị dâu đó, chỉ kêu những chiến sĩ qua đây thôi, họ sẽ phục tùng mệnh lệnh."

Mấy người chị dâu đó thật giống như ngựa hoang tháo dây cương vậy, một khi để bọn họ lên cây, vậy thì chắc chắn không nghe lời.

Đương nhiên Thẩm Mỹ Vân không cự tuyệt.

Cô liền lập tức đồng ý ngay, nhưng cô có điều kiện: "Ít nhất cũng để lại cho con khỉ Ma Các đó thức ăn của ba tháng."

Ít nhất cũng phải để nó trải qua mùa đông dài dằng dẵng đó.

Số lê này cho dù là mùa đông có tuyết rơi cũng không sợ, lê bị đông cũng có thể ăn được.

Lúc then chốt không đói c.h.ế.t không phải sao?

Con sóc béo bên canh nghe vậy, không nhịn được trợn tròn mắt: "Lúc đó sao cô không thương tôi như vậy chứ."

Những quả thông đó của nó suýt chút bị đối phương lấy hết đi rồi.

Thẩm Mỹ Vân đâu có chịu để ý tới chuyện đó.

Cô vỗ đầu của con sóc béo: "Lát nữa sẽ có người của tụi ta tới đây, mi có cần tránh đi không?"

Con sóc béo chần chừ một lát: "Tới lúc đó để coi đã."

Đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.

Quý Trường Tranh nhìn nó, trong lòng thầm nói con sóc béo này đúng là đã thành tinh rồi.

Gì cũng hiểu, còn biết tuỳ theo tình hình nữa.

Nghĩ tới đó, anh lại nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em và con sóc béo đó chơi với nhau đi, anh đi hái một túi đã, luôn tiện vác về trước."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ: "Em hái phần dưới của cây."

Quý Trường Tranh nói không lại cô, đành đồng ý, Thẩm Mỹ Vân vừa động đậy, con sóc béo và con khỉ Ma Các đều đi theo phụ giúp.

Đều nhảy lên cây lê vừa lớn vừa có nhiều lê chín, hái đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

Quý Trường Tranh nhìn thấy cảnh tượng này, thầm nói Mỹ Vân đúng là có duyên với động vật.

Cũng chỉ có người có suy nghĩ đơn thuần và lương thiện, mới được động vật chào đón như vậy.

Quý Trường Tranh thầm nghĩ, anh vừa hái lê, vừa quay đầu nhìn Mỹ Vân, anh không biết biểu cảm của bản thân ấm áp biết bao.

Tình cảm dường như xuyên qua khoé mắt đó muốn tuôn trào ra.

Hai người hai thú cùng nhau làm việc, không lâu sau, đã hái được một túi rồi.

Quý Trường Tranh nhét toàn bộ vào trong túi đan đó, một tay nhấc một túi, và cùng Thẩm Mỹ Vân đi về nơi trú quân.

Lúc bọn họ tới, lúc này đã sắp hai giờ rồi, những người luân phiên nhau ăn cơm ở trong nơi trú quân cũng đều ăn xong rồi.

Tiểu Hầu đang rửa chén bát rồi.

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh trở về, lập tức nói: "Tìm được chị dâu rồi sao?"

Quý Trường Tranh gật đầu, hỏi: "Đã ăn hết chưa?"

"Đều ăn hết rồi." Tiểu Hầu trả lời: "Hay là tôi đi hâm thức ăn đã để dành cho hai người lại?"

Chính là nấu một nồi cháo lớn, mọi người ăn cùng với bánh bao.

Người đông, ăn cơm cũng nhiều, nhưng phàm ăn chậm chút liền ăn không no.

Có điều, cũng may Tiểu Hầu tốt bụng, cũng nhớ tới Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, trước khi ăn cơm đã âm thầm để lại phần cơm của hai người họ ở trên hũ gạch tráng men.

Chỉ là, quá lâu rồi, đương nhiên không còn nóng nữa rồi.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không cần đâu, chúng tôi ăn cháo được rồi, tôi có đem dưa dưa leo từ nhà tới, và cả dưa muối ăn rồi."

Tiếng động này, đương nhiên là của những người đi hái quả thông ở trong rừng thông bước tới chào hỏi.

"Mỹ Vân về rồi à?"

"Sao hả, không sao chứ?"

Mọi người đều giành nhau quan tâm hỏi thăm.

Trước đây lúc không liên lạc được với Thẩm Mỹ Vân, đúng là doạ người ta sợ khiếp.

Đặc biệt vẻ mặt đó của Quý Trường Tranh, khiến cho những người có mặt ở đó đều cảm thấy cả đời của họ sẽ không quên được.

Họ chưa bao giờ nhìn thấy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Quý Trường Tranh.

Nói thế nào nhỉ.

Một người luôn bình tĩnh điềm đạm như anh, gặp phải chuyện của Thẩm Mỹ Vân, đột nhiên lại trở nên hốt hoảng.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, chào hỏi mọi người: "Tôi về rồi, để mọi người lo lắng rồi."

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, ra hiệu Quý Trường Tranh để đồ xuống,

Đặt hai túi đồ xuống, đột nhiên đã thu hút được sự chú ý của mọi người.

"Đây là gì vậy hả?"

Nhiều người vây quanh lại nhìn.

Đương nhiên trong số đó cũng có mấy người chị dâu, cũng có sĩ quan hậu cần và những anh em chiến sĩ.

Quý Trường Tranh không trả lời, chỉ mở miệng túi đan ra, để mọi người nhìn.

Vừa mới mở ra thì đồ ở trong túi đã lộ ra.

Mọi người đều kinh ngạc.

"Đây là nấm gan bò, đều là đồ quý hiếm, ăn rất thơm."

"Ồ, còn có lê nữa, chưa kể năm nay trái cây rất đắt, còn cần có phiếu, tôi đã chạy tới hợp tác xã cung ứng mấy lần rồi, đều không nỡ mua, vậy mà đây có nhiều như vậy.

Trương Phượng Lan không nhịn được than vãn một câu.

Cô ấy vừa nói, những chị dâu khác ở bên cạnh, cũng đều nhìn qua.

"Mấy quả lê này con vừa to vừa nhiều nước nữa."

"Đây là lê rừng à?"

Tôi thấy không giống lắm, sao có thể còn to hơn cả lê ở hợp tác xã cung ứng được?"

Có người cầm lên để ước lượng: "Một quả này cũng nặng nửa cân."

"Chẳng trách Mỹ Vân không chịu quay về."

Triệu Xuân Lan đang chuẩn bị đi nhặt quả thông, đột nhiên cô ấy bước tới: "Tình cảm bị quả lê trói buộc rồi."

"Tôi nói rồi mà, một khi Mỹ Vân rời khỏi chúng ta, nhất định sẽ có đồ tốt mà."

Những lời này là cố tình nói với Trương Phượng Lan, trước đây Trường Phượng Lan, và cả những người khác, đang làm việc bỏ lại bỏ về sớm, trong lòng có những suy nghĩ này.

Nhưng những người này cũng kỳ lạ, lúc không nhìn thấy Mỹ Vân, mọi người đều gắng sức đi tìm.

Hoàn toàn không có bất cứ trì hoãn nào.

Trương Phượng Lan mỉa mai, có chút ngại ngùng: "Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, tại sao cô không về trước rồi, Xuân Lan cô vui mừng, thì sĩ quan hậu cần cũng vui mừng."

"Hoá ra là do Mỹ Vân gặp may."

"Đúng vậy, ai mà ngờ được chứ, trong rừng sâu núi thẳm này, vậy mà cũng có thể tìm được quả lê."

"Sợ là chỉ có Mỹ Vân mới tìm được thôi."

Vừa mới nói xong, mọi người đều nhìn Thẩm Mỹ Vân một cách tò mò và ngưỡng mộ.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy cháo Quý Trường Tranh đem tới cho cô, cầm và ăn một miếng, chỉ cảm thấy toàn thân đều trở nên khỏe khoắn.

Lúc này mới nói: "Tôi cũng không tìm được, là một con khỉ dẫn tôi tới."

"Đó cũng là do em may mắn."

Triệu Xuân Lan tổng kết lại một câu.

Trương Phương Lan càng ngưỡng mộ hơn: "Sao chúng tôi không được may mắn như vậy nhỉ?"

Sĩ quan hậu cần tiếp lời nói: "Nếu như cô cũng được, vậy cô chính là tổ tông của tôi rồi."

Cho nên, Thẩm Mỹ Vân là tổ tông của anh ấy.

Đã nói tới mức này, Trương Phượng Lan làm sao đáp lời?"

Hoàn toàn không có cách nào đáp lại.

Sĩ quan hậu cần cũng không nhìn cô ấy, quay qua hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Còn lê không?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhìn qua Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh đã lùa xong chén cháo, anh lập tức đứng dậy: "Anh Thôi, kêu một vài người đi cùng với tôi."

"Nơi đó cách rất xa, với lại cây lê lớn, mấy chị dâu không tiện trèo lên."

Đương nhiên, quan trọng nhất là họ không chịu nghe lệnh.

Chỉ là Quý Trường Tranh sẽ không nói ra mấy lời này.

Sĩ quan hậu cần vừa nghe nói: "Được thôi."

"Tiểu Hầu làm xong đồ ăn thì đi theo tôi, Thiết Ngưu cũng đi theo đi, thêm năm người nữa, tính cả anh và tôi nữa."

"Năm người đủ không?"

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Đủ rồi."

"Đem thêm mấy cái túi đan nữa, đem đòn gánh theo nữa, nếu mà không được thì vác về." Anh nói mấy lời này, trước tiên là muốn để cho mấy chị dâu muốn đi từ bỏ ý định đi theo.

Nhưng mà, lại nhớ tới trước đây đội trưởng nói.

Nếu lấy được vật tư thì mấy người chị dâu đó cũng được chia một nửa, cho nên họ cũng muốn đi.

"Có thể cho chúng tôi theo được không?"

Quý Trường Tranh từ chối thẳng thừng: "Nơi này vẫn cần người, mọi người qua thông đi."

Nói xong, anh nhìn qua sĩ quan hậu cần, ngay lập tức liền nói: "Với lại lê rất nặng, một gánh lê cũng nặng hai trăm cân, mấy cô cũng không thể gánh nổi được."

"Như vậy đi, tất cả số lê đem về, sẽ chia cho mỗi một chị dâu mỗi người một túi."

Một túi nhiều thì trăm mười cân, ít thì cũng năm mươi sáu mươi cân.

Không cần phải tốn sức, vẫn có thể có được đồ ngon, người nào người nấy đều sáng mắt lên.

"Vậy được."

"Mấy cậu hái nhiều hơn chút đem về, đừng để bỏ sót."

Đây dường như là tác phong của mỗi một người chị dâu.

Quý Trường Tranh ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, không thể để cho mấy người chị dâu đi được, với tính cách tham lam đó của họ, ngay cả cây lê cũng muốn nhổ hết về trồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-598.html.]

Đợi sau khi mấy chị dâu rời đi, sĩ quan hậu cần dẫn người đi, đi theo tiến độ của Quý Trường Tranh.

"Đây là sao vậy?"

"Cố tình không cho mấy chị dâu đi sao?"

Quý Trường tranh kể lại chuyện con khỉ đã dẫn đường cho Mỹ Vân đi hái lê.

Sĩ quan hậu cần nghe xong: "Cậu làm đúng lắm, đúng là không thể dẫn mấy chị dâu đó đi được."

Không phải mấy chị dâu không tốt, chỉ là mọi người nghèo đến mức sợ nghèo, cũng quen với chịu khổ rồi, muốn mua lê trong thành phố phải có tiền, còn phải có phiếu.

Mọi người thấy cái gì đều thèm muốn.

Đừng nói là quả lê, ngay cả lá của cây lê, cũng ước gì có thể nhổ đem về.

Ngược lại những chiến sĩ trong quân đội, bình thường quản lý quen rồi, mọi người đều phục tùng mệnh lệnh dường như là trách nhiệm của họ.

Cho nên không cần phải lo lắng.

Nói tới chuyện này.

Sĩ quan hậu cần không nhịn được than vãn: "Mỹ Vân nhà cậu đúng là có lòng mà."

Không phải người nào sau khi ăn cơm đều nhớ tới người đã cho họ ăn đâu.

Đa số mọi người đều là kiểu ăn cơm xong thì đem chén đi đập.

Nói tới chuyện này, trên gương mặt tuấn tú của Quý Trường Tranh, tỏ vẻ có hơi hãnh diện.

"Mỹ Vân, lúc nào cũng rất chu đáo."

Thấy mọi người vẫn chưa tới, vẫn đang làm công tác chuẩn bị

Quý Trường Tranh dẫn sĩ quan hậu cần, đi xem nhân sâm mà Thẩm Mỹ Vân đã đào, nhân sâm đặt ở bên ngoài, vẫn chưa đem theo về, cũng không để người khách nhìn thấy.

Vừa nhổ hết đống cỏ ra, một đống nhân sâm được đặt ngăn nắp giống như củ cải trắng vậy.

Sĩ quan hậu cần không thể tin được, sút chút hét lên.

Vẫn là kịp thời dừng lại được, bịt miệng lại: "Khoan đã, đây là đi nhập hàng rồi?"

Sao lại có một đống nhân sâm thế này.

Với lại củ nào củ nấy đều rất to, không có củ nào nhỏ hết.

Quý Trường Tranh khẽ ho một tiếng: "Thẩm Vân đi nhập hàng rồi, tôi không để cô ấy đem về, một nửa giao cho quân đội, một nửa là của chúng tôi."

"Anh đừng có nói ra ngoài."

Sĩ quan hậu cần: "Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải đồ ngốc, nếu như tôi nói ra, thì chút nhân sâu này làm sao đủ chia chứ."

Nhà ai không đau đầu nhức óc, tới lúc đó đều tới đòi, vậy thì làm sao đủ chia.

Cho ai cũng không được.

"Cậu làm vậy là đúng, sớm giấu đi."

"Đúng rồi, nơi đó còn không?"

Nói thế nào nhỉ, sĩ quan hậu cần thật tinh ranh.

Vừa mở miệng đã nói thẳng mục đích rồi.

Quý Trường Tranh nhếch mày, nheo mắt nhìn anh ấy: "Anh nghĩ sao hả?"

Có thì chắc chắn có, nhưng về mặt cơ bản thì đều nhỏ hết, những củ to đều bị đào gần hết rồi.

Sĩ quan hậu cần: "Tôi hiểu tôi hiểu."

"Nếu còn nhỏ, để tụi nó lớn thêm vài năm nữa, chúng ta lại tới."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Tôi đã giấu phần của chúng tôi kỹ rồi, còn phần này anh hãy nghĩ cách đem về đi, đưa cho lão Tần một ít."

Lão Tần là bác sĩ, số nhân sâm này mà rơi vào tay của anh ấy, mới có thể phát huy được tác dụng tối đa.

Một phần còn lại, tuỳ thuộc sĩ quan hậu cần sắp xếp thế nào?

Đây không phải là chuyện mà Quý Trường Tranh muốn hỏi.

Sĩ quan hậu cần gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng: "Cậu yên tâm, tôi đều sẽ dùng mỗi một củ đúng chỗ cần thiết."

Anh ấy nhìn thấy số nhân sâm này, đột nhiên nhìn qua và thở dài, có hơi buồn bã: "Cậu nói coi, nếu Ưng Tử có thể kiên trì thêm một thời gian nữa thì tốt rồi."

Có số nhân sâm này, nói không chừng cậu ấy có thể sống được rồi.

"Sao cậu ấy không có số được sống chứ."

Nhân sâm đang nằm trước mặt, đó là thứ cứu được mạng người.

Quý Trường Tranh im lặng: "Cất giữ kỹ đi, lúc quan trọng có thể cứu mạng người."

Sĩ quan hậu cần cũng chính là đau lòng nhất thời thôi, ngay lập tức ôm đống nhân sâm đó, lấy cái túi đan đựng vào trong, còn dùng cỏ dại che lên trên.

Anh ấy lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

"Lần trước Lý Cường bị thương, bụng bị một vết thương lớn, bây giờ đã không còn sức lực, bác sĩ nói nhân sâm có thể bồi bổ nguyên khí, quay về sẽ cho cậu ấy một củ."

"Còn có lãnh đạo già, lãnh đạo già sức khoẻ cũng không tốt, cũng đưa cho ông ấy một củ đi."

"Cậu biết quân đội của chúng tôi rồi đó, nhưng phàm là đổi lãnh đạo khác tới, ngày tháng của chúng tôi không thể tự do như bây giờ được, cho nên là, lãnh đạo già đó phải khoẻ mạnh."

Ông ấy khỏe mạnh thì mới có thể ở quân đội lâu hơn được, mới có thể bảo vệ được mấy tên lính đầu to dưới trướng của họ.

Quý Trường Tranh không quan tâm sĩ quan hậu cần sắp xếp như thế nào, giọng điệu của anh rất lãnh đạm: "Anh sắp xếp là được rồi."

Dù sap phần đó của bọn anh đã được anh giấu kỹ rồi.

Sĩ quan hậu cần thấy biểu cảm này của anh, thì đau xót nói: "Sao cậu có thể lãnh đạm như vậy chứ, đó là do cậu may mắn, cưới được người vợ như Mỹ Vân, còn không cậu được như vậy hả?"

Còn không phải cũng giống anh ấy, nhìn thấy một củ nhân sâm già, cũng ước gì có thể nheo mắt vui sướng.

Quý Trường Tranh nhếch mày, mặt hiện lên vẻ hài hước dí dỏm: "Do tôi may mắn, bây giờ anh mới biết à?"

Đương nhiên không phải.

Sĩ quan hậu cần lại than ngắn thở dài, sờ củ nhân sâm đó, không nhịn được nói."Cậu nói thử coi, vợ của tôi sao không may mắn chút nào?"

Nhưng phàm là Mỹ Vân ra ngoài, thì không bao giờ về tay không.

Tuy không phải khen ngợi Thẩm Mỹ Vân, nhưng có khác gì với việc khen ngợi Thẩm Mỹ Vân đâu chứ?

Quý Trường Tranh đứng lên, cầm lấy một túi đan: "Điều này sao tôi biết được? Về hỏi vợ anh đi."

Hỏi anh làm gì chứ?

Cũng đâu phải vợ của anh.

Anh chỉ muốn tìm hiểu Mỹ Vân thôi, đối với vợ của sĩ quan hậu cần, anh tìm hiểu làm gì?

Thấy vậy sĩ quan hậu cần càng ganh tị.

"Lúc đầu nếu không nhờ có tôi, cậu có cưới được Mỹ Vân không."

Nghe thấy giọng điệu của người này đang ganh tị, anh ấy ước gì có thể đem công lao chuyện Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân kết hôn, đều ôm lên người anh ấy.

Quý Trường Tranh lười để ý tới người này.

Sĩ quan hậu cần vác nhân sâm đeo lên lưng, định là đi tới đâu thì đem theo tới đó.

"Sau này đi làm nhiệm vụ, bất luận là đi đâu, đều phải đem Mỹ Vân theo, cậu biết không hả?"

Quý Trường Tranh nhíu mày: "Anh đây là muốn cưỡng ép à?"

Sĩ quan hậu cần vừa nghe thấy vậy, đột nhiên ớn lạnh, giọng nói cũng thay đổi theo, dịu dàng hơn: "Sao có thể chứ? Đương nhiên là phải tôn trọng ý kiến của đồng chí Mỹ Vân rồi."

Lúc này Quý Trường Tranh mới không truy cứu sâu với anh ấy.

Từ doanh trại cho tới vườn lê, còn cách một đoạn đường nữa.

Cũng may Quý Trường Tranh có trí nhớ tốt, có anh dẫn đường không hề đi nhầm đường, sau khi tới nơi nhìn thấy một rừng cây lê, mắt của mọi người đều sáng rực lên.

Quý Trường Tranh lại nói: "Chỉ hái những quả to ở trên cây thôi, còn để những quả nhỏ lại, ngoài ra trên mỗi một cây để lại hơn mười quả to."

Đây là chuẩn bị cho khi Ma Các, để phòng khi cần tới.

Đối với khỉ Ma Các mà nói, họ mới là người ngoài tới.

Những chiến sĩ này trước giờ chỉ nghe theo mệnh lệnh của lãnh đạo, Quý Trường Tranh vừa nói, đương nhiên bọn họ đều láo nháo gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hiểu rồi chứ."

Thậm chí, ngay cả một câu hỏi tại sao cũng không hỏi.

Bên này hái lê rất hăng say, còn phía Thẩm Mỹ Vân đang nghỉ ngơi, đã phát cho mỗi một chị dâu hai quả lê.

"Khát hay đói đều có thể ăn."

Còn tiện lợi hơn cả việc uống nước.

Mọi người cũng không khách sáo với Thẩm Mỹ Vân, đều nhận lấy tới tấp, có những chị dâu hay suy nghĩ nhiều cũng cẩn trọng, trên người chỉ giữ lại một quả, một quả khác đặt ở trong doanh trại, định sẽ đem về cho con của họ ăn.

Suy cho cùng, mấy năm nay cũng coi như không có nhiều trái cây, mà lê lại là một trong số loại trái cây ngon.

Thẩm Mỹ Vân thấy vậy, từ từ thở dài, cô chỉ đành nói tội nghiệp cho tấm lòng làm cha làm mẹ trên đời này.

Mới buổi chiều đó, mà chớp mắt một cái, mà đã gần tối rồi, mọi người đã trở về rồi.

Cơ bản mọi người đều túi to túi nhỏ, không có ai về tay không.

Còn mấy người bên phía Quý Trường Tranh cũng trở về rồi, gánh về được hơn mười túi lê.

Tổng cộng sợ là một ngàn hai ngàn cân.

Nhìn thấy từng túi từng túi được vác về, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.

"Có nhiều lê như vậy sao?"

Không vui mừng giống như mọi người, Thẩm Mỹ Vân nhăn nhó mặt mày, bước tới kéo tay của Quý Trường Tranh khẽ hỏi: "Anh hái hết luôn rồi sao?"

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Sao có thể chứ? Mỗi một cây đều chừa lại một ít, đủ cho khỉ Ma Các ăn cho tới năm sau lẫn, em yên tâm đi."

Nếu anh đã đồng ý với Thẩm Mỹ Vân rồi, vậy thì chắc chắn sẽ làm được.

Nghe thấy vậy, cuối cùng thì Thẩm Mỹ Vân cũng yên tâm rồi.

Sự xuất hiện của hơn mười túi lê này, khiến cho tất cả mọi người đều rất vui mừng. Suy cho cùng, hợp tác xã cung ứng có lê, nhưng một xu chỉ được hơn một cân, với lại còn phải tranh giành.

Con phải coi có may mắn không, đi muộn một chút là không giành được.

Lần này bọn họ đi về, một là hái được nhiều lê như vậy quay về, cũng giống như là nhặt được tiền rồi.

Ngay cả lúc nấu ăn bữa tối, tâm trạng của mọi người đều rất vui mừng.

Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, cô nói với Triệu Xuân Lan: "Đợi lấy số lê này về, em sẽ thử làm một vài hũ nước lê, để qua sang năm uống."

Triệu Xuân Lan: "Được, khi nào em làm hũ nước lê thì kêu chị với, chị tới học em làm."

Vừa mới nói xong, Thẩm Thu Mai cũng bắt chước nói theo.

Đương nhiên Thẩm Mỹ Vân không cự tuyệt đâu, vào buổi tối, mọi người đều ăn cháo.

Thẩm Mỹ Vân không muốn ăn cháo, liền lấy mì ăn liền tới, đổ hai gói, một gói cho cô còn một gói cho Quý Trường Tranh .

Tô mì ăn liền nóng hổi hổi, còn có mùi thơm cay nồng, so với món cháo không có mùi đó không biết ngon tới mức nào.

Thẩm Mỹ Vân ăn tới mức sắp khóc.

"Đúng là có mùi vị mới ngon."

Nói tới làm Triệu Xuân Lan cũng thấy thèm, có điều cô ấy lại thở dài: "Mì ăn liền quá đắt rồi, chỉ một gói nhãn hiệu gà trống biển lớn giống như em đang ăn, một gói cũng một đồng, đừng nói chị không nỡ ăn, ngay cả mua cho Đại Nhạc và Nhất Nhạc của nhà chị ăn, chị cũng không nỡ."

Loading...