Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 607

Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:29:56
Lượt xem: 97

Bắt đầu nhóm lửa ở bên dưới, giống như là đốt bếp vậy.

Làm nóng lò nướng bánh mì.

Mà đồ ở trong nhà cũng đã chuẩn bị xong.

Bột mì trộn với lòng trắng trứng gà cùng với sữa bột, bảo Quý Trường Tranh dùng tay nhanh siêu cấp vô địch để trộn.

Sau khi trộn hàng ngàn lần, mọi thứ đã được trộn đều thành một hỗn hợp mịn.

Thẩm Mỹ Vân lúc này mới lấy một một cái chậu tráng men loại nhỏ ra, đổ hỗn hợp nguyên liệu bánh gato vào, rồi cho vào trong lò nướng bánh mì.

Bịt kín lò và giảm lửa.

Dùng nhiệt độ bên trong để nướng.

Bởi vì là thử làm lần đầu nên nguyên liệu cô dùng không nhiều.

Nhưng cũng chỉ là Thẩm Lý Vân cho là không nhiêu, ba quả trứng gà, hơn 10 muỗng sữa bột, cùng một ít bột mì gia dụng.

Cho dù là nhà nào thì cũng không nỡ.

Sau một giờ.

Thẩm Mỹ Vân mở lò nướng bánh mì ra, vừa mới mở ra, mùi thơm ngọt ngào lập tức tỏa ra.

"Mỹ Vân, cô làm cái gì vậy?"

Triệu Ngọc Lan ở bên cạnh khâu đế giày, không chịu được mà hỏi một câu.

Mùi thơm ngọt nào khiến cho người ta chỉ ngửi mùi thơi thôi cũng chảy cả nước miếng rồi.

Thẩm Mỹ Vân: "Bánh gato."

Cô lấy ra xem, đưa tay ra ấn, có hơi cứng, nướng quá lâu rồi.

Giống là cơm cháy hơn?

Nhưng màu sắc cũng tạm được, màu vàng óng.

Miên Miên ở bên cạnh đã nuốt nước bọt: "Mẹ, con có thể thử một miếng không?"

Thẩm Mỹ Vân bẻ một miếng và đưa cho cô bé: "Thử đi?"

Đồng thời lại đưa cho Quý Trường Tranh một miếng.

Bây giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ, vì thế nên không gọi sĩ quan hậu cần và tham mưu Chu.

"Ngon!"

Miên Miên cắn một miếng, mắt sáng lên: "Ngon quá, ngon quá."

Quý Trường Tranh hoa văn hơn một chút, anh nghĩ một chút: "Thơm dịu vừa miệng, còn có vị sữa."

Tóm lại là miếng bánh mì mà anh ăn ở chỗ tên người tây không ngon bằng bánh này.

"Đúng, chỉ là hơi cứng một chút?"

Miên Miên dùng lực cắn một miếng, suýt chút nữa thì mẻ răng.

"Được rồi, em biết rồi."

Thẩm Mỹ Vân cũng nếm thử, mùi vị thì chuẩn rồi, nhưng không khống chế được độ nóng.

"Nếu ngày mai làm thì sẽ nướng ít đi một lúc, lấy ra sớm hơn, như thế thì bánh gato sẽ rất mềm."

Cũng sẽ không quá vàng và giòn.

Miên Miên gật đầu như gà con mổ thóc.

"Con đã mời bạn chưa?"

Miên Miên gật đầu, bấm ngón tay đếm: "Con đã gọi Nhị Nhạc, Tiểu Mai Hoa, Tứ Muội."

Dừng một lúc rồi lại bổ sung: "Còn có anh Vệ Sinh và Chu Thanh Tùng."

Thật ra, cô bé cũng không muốn gọi Chu Thanh Tùng.

Nhưng nể mặt chú Chu và dì Xuân Lan nên vẫn gọi tới.

Dù sao thì cũng đã gọi Nhị Nhạc rồi.

Không gọi Chu Thanh Tùng thì có vẻ không hay.

"Năm bạn?"

Miên Miên gật đầu: "Thêm cả con là sáu người."

Tính toán cũng khá rõ ràng.

Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Ngoài bánh gato, ngày mai con còn muốn ăn gì nữa không?"

Miên Miên nghiêng đầu nghĩ: "Ăn bánh gato thôi là được rồi."

"Làm những cái khác thì quá phiền phức."

Cô bé thấy được là mẹ chỉ làm mỗi bánh gato thôi là đã rất tốn tâm tư lắm rồi.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Chỉ ăn mỗi bánh gato thì không no được, như thế này đi, mẹ làm cho con một bát mì dương xuân cũng chính là mì trường thọ cho con nhé, bình bình an an."

Hơn nữa món này cũng đơn giản.

Miến Miến nghĩ một chút, đôi mắt to cong lên: "Cảm ơn mẹ."

Chớp mắt đã tới ngày hôm sau.

Hơn ba giờ chiều, những người bạn mà Miên Miên mới đều đã tới, gia đình bọn chúng cũng sôi nổi đến lạ thường.

Còn Thẩm Mỹ Vân thấy sắp tới giờ rồi, bèn làm theo cách ngày hôm qua, làm một hỗn hợp bánh gato và cho vào trong lò nướng bánh mì.

Miên Miên đã phổ cập hoa học cho những người bạn của mình đây là cái gì từ trước rồi.

Thế là mọi người đều rất tò mò, ngồi xổm bên cạnh lò nướng bánh mì xem, không quan tâm đến chuyện bên ngoài tuyết vẫn đang rơi.

"Cái này có thể nướng bánh gato sao?"

"Bánh gato là cái gì?"

"Có ngon không?"

Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Miên Miên.

Miên Miên là người duy nhất đã được ăn bánh gato, thế nên cô bé nói: "Bánh gato ăn vào mềm mềm, có mùi thơm của sữa, hơn nữa lại rất ngọt."

Vừa nói xong câu này, mọi người chỉ nghe thôi cũng nuốt nước bọt.

"Cậu từng được ăn rồi à?"

Miên Miên ừm một tiếng: "Trước đây mẹ tớ đã từng mua cho tớ rồi."

Cô bé còn từng được ăn bánh kem, đáng tiếc là bây giờ không ăn được nữa rồi.

Tiểu Mai Hoa lại càng ngưỡng mộ: "Miên Miên, mẹ cậu đối xử với cậu tốt thật đấy."

Khi cô bé nói hôm nay Miên Miên tổ chức sinh nhật, nên tới nhà Miên Miên ăn cơm, mẹ cô bé còn nói dì Thẩm cũng quá chiều con rồi.

Làm gì có đứa trẻ con nào tổ chức sinh nhật lại còn mời khách.

Không phải là lãng phí cơm gạo sao?

Tiểu Mai Hoa thầm nghĩ đây nào có phải là lãng phí cơm gạo?

Bọn chúng ăn rồi mà.

Nhưng câu nói và yêu cầu này, cô bé sẽ không nói với mẹ, bởi vì nếu nói thì sau đó sẽ bị mắng.

Đứa trẻ không được cha mẹ yêu chiều, vĩnh viễn sẽ không nhắc tới những yêu cầu như thế này,

Không thể mà cũng không dám.

Bởi vì trong tiềm thức bọn chúng biết rằng cha mẹ của bọn chúng không chỉ không đồng ý, ngược lại còn mắng cho bọn chúng một trận.

Chính bởi vì biết nên Tiểu Mai Hoa mới ngưỡng mộ Miên Miên, trong mắt con bé mang theo ánh sáng khao khát: "Miên Miên, mẹ cậu tốt thật đấy."

Chỉ có đứa trẻ không nhận được sự yêu thương của cha mẹ mới có thể hiểu thì Miên Miên có được là gì.

Là tất cả tình yêu của mẹ, là tất cả sự ủng hộ của mẹ, là tất cả sự ỷ lại mà mẹ cô bé cho cô bé.

Từ khi Miên Miên nhắc tới là cô bé muốn bánh gato, muốn mời bạn tới đón sinh nhật.

Là cô bé đã biết rằng mẹ sẽ không từ chối mình.

Mẹ của Thẩm Miên Miên lúc nào cũng sẽ đáp ứng, lúc nào cũng sẽ ủng hộ cô bé.

Sẽ luôn cười và nói với cô bé là được.

Miên Miên nghe thấy câu nói của Tiểu Mai Hoa, bất giác quay đầu lại nhìn mẹ của mình.

Lò nướng bánh mì gần được rồi, Thẩm Mỹ Vân mới cúi xuống và lấy bánh gato ở bên trong ra, tuyết bay lả tả, rơi trắng xóa trên đầu cô, nhưng vẻ mặt cô vẫn dịu dàng như lúc lúc trước.

Miên Miên mỉm cười, giọng nói của cô bé mang theo chút kiêu ngạo:

"Mẹ của tớ mà người mẹ tốt nhất trên đời."

Nói xong câu này, Thẩm Mỹ Vân không kìm được mà nhìn qua, véo vào mặt của Miên Miên: "Được rồi, các bạn nhỏ, mình vào nhà thôi."

"Cô đi cho thêm kem lên bánh gato, mấy đứa có muốn xem không?

"Muốn ạ!"

Mấy đứa trẻ đồng loạt trả lời.

Thẩm Mỹ Vân cực giống một con gà mẹ, bê chiếc bánh gato đi trước dẫn đường, lũ trẻ con thì theo đằng sau.

Quý Trường Tranh và sĩ quan hậu cần ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này.

Sĩ quan hậu cần không kìm được cảm khái nói: "Thẩm Mỹ Vân của cậu, thật sự rất được sự chào đón của bọn trẻ con."

Tham mưu Chu cũng gật đầu, bọn họ đều tò mò xem bánh gato Thẩm Mỹ Vân làm trông sẽ như thế nào.

Vì thế đặc biệt bớt chút thời gian tới xem.

Quý Trường Tranh vẻ mặt hiếm lắm mới ôn hòa được trong chốc lát: "Không phải là muốn xem bánh gato sao? Vào nhà đi."

Chiếc bánh gato hôm qua Thẩm Mỹ Vân làm là bán thành phẩm.

Cái hôm nay làm mới là trọn vẹn.

Sau khi ai mời mọi người vào nhà.

Thẩm Mỹ Vân đã bắt đầu trở nên bận rộn, bởi vì điều kiện có hạn, vì thế nên lấy chiếc bánh gato đã nướng xong, dùng một cái túi nilon, cho kem đã làm sẵn từ trước vào, sau khi bóp ra dải dài, rồi đặt lên trên bánh gato.

Viết bốn chữ "sinh nhật vui vẻ" lên trên chiếc bánh gato.

Kem bơ màu trắng, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, lượn vòng bên trên chiếc bánh gato.

Mấy đứa trẻ ở đầu đều sửng sốt và kinh ngạc.

"Đây chính là bánh gato sao?"

Tất nhiên là sĩ quan hậu cần và mọi người cũng như vậy, cũng có chút chấn động.

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Đúng vậy, vẫn còn thiếu một thứ cuối cùng nữa."

Cô dùng mấy mấy que diêm cắm bên trên chiếc bánh gato, cắm tổng cộng sáu que.

"Tại sao lại là sáu que?"

Bọn trẻ giống như những em bé hiếu kỳ.

"Bởi vì đây là sinh nhật lần thứ sáu của Miên Miên nhà cô?"

"Vì thế phải thắp sáu cây nến, nhưng cô không có cây nến nhỏ như vậy nên dùng que diêm để thay thế."

"Được rồi..."

Thẩm Mỹ Vân nhìn Miên Miên: "Con tới ước đi?"

Dưới sự chú ý của mọi người.

Miên Miên chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại: "Con muốn vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ, con muốn được được hạnh phúc mãi như thế này."

Miên Miên thổi một hơi, sau đó thổi tắt sáu que diêm.

"Sinh nhật vui vẻ!" Thẩm Mỹ Vân lập tức bật đèn, vỗ tay: "Chúc bạn nhỏ Miên Miên của chúng ta, tuổi nào cũng như năm nay, năm này cũng bình an khỏe mạnh, cả đời vô lo hạnh phúc mỹ mãn."

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của Miên Miên đỏ bừng, vô cùng phấn khởi.

Đôi mắt to tròn của cô bé cong lên thành hình trăng khuyết, giọng nói trong trẻo, tự nhiên đĩnh đạc: "Con cảm ơn mẹ."

Cô bé không hề cảm thấy ngượng ngùng với những lời chúc phúc này, mà nhận lấy tất cả.

Tiểu Mai Hoa nhìn thấy Miên Miên như vậy, cô bé nghĩ ngợi một chút, nếu như mẹ của cô bé mà nói như thế này thì cô bé sẽ phản ứng như thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-607.html.]

Phản ứng đầu tiên chính là xấu hổ, cô bé sẽ trốn sau lưng mọi người.

Giống như là một con chuột quanh năm không nhìn thấy ánh sáng, lần đầu tiên sau khi thấy ánh sáng, vô thức muốn che mắt lại, tìm một chỗ không có người để trốn.

Sau khi ý thức được.

Tiểu Mai Hoa lập tức sững sờ trong giây lát, cô bé nhìn dáng vẻ của Miên Miên khi được mọi người vây quanh, cô bé ghen tị đến phát khóc.

Tiểu Mai Hoa ý thức rõ ràng một chuyện, đó chính là cả đời này cô bé đều không thể có được tình yêu của mẹ giống như Miên Miên.

Điều đó là độc nhất vô nhị.

Còn cô bé, cả đời cũng khó mà đuổi kịp.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của có bé có chút sa sút, nhưng nghĩ lại thì thứ Miên Miên có được chính là thứ mà cô bé có.

Nói tóm lại là cô bé cũng có.

Nghĩ tới đây, mắt Tiểu Mai Hoa lại sáng lên, vỗ tay nhiệt tình hơn: "Miên Miên sinh nhật vui vẻ."

Miên Miên không kìm được mà nhìn cô bé: "Cảm ơn Tiểu Mai Hoa."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Được rồi, cắt bánh thôi."

Nói xong câu này, mọi người lập tức reo hò.

"Ăn bánh gato thôi."

Miên Miên là chủ nhà, cũng là ngày sinh nhật của Miên Miên, miếng bánh đầu tiên Thẩm Mỹ Vân tất nhiên là đưa cho cô bé.

Sau đó mới chia cho mọi người.

Đứa trẻ nào nhận được bánh gato cũng sẽ nói với Miên Miên một câu: "Sinh nhật vui vẻ."

Không thể không nói, những đứa trẻ này có thể nào thì học thế ấy, thật sự là rất thông minh.

Miên Miên cười tươi như hoa: "Cảm ơn mọi người."

Thẩm Mỹ Vân nhìn mọi người, phụ trách cắt bánh gato, cắt xong rồi lại đưa cho Miên Miên để Miên Miên chia cho mọi người, quyết chủ động này giao cho Miên Miên.

Miên Miên không kìm được mà nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân nháy mắt với cô bé.

Miên Miên hiểu ngay, nhận mấy bánh gato liền mấy bánh từ chỗ các bạn nhỏ chia cho người lớn trước, thậm chí là cả Quý Trường Tranh, cùng với sĩ quan hậu cần và tham mưu Chu tới hóng chuyện cũng không bỏ sót.

Ngươi lớn thì khá hơn một chút, nhìn chiếc bánh gato như nhìn thấy thứ gì hiếm lạ.

Quả thật là chưa từng nhìn thấy.

Kem màu trắng ở bên trên, bên dưới là màu vàng nhạt, mềm xốp giống như là bánh trứng.

Chỉ ngửi thôi thì thấy có mùi thơm ngọt ngào.

Các bạn nhỏ thì thẳng thắn hơn nhiều, không giống như người lớn, còn phải ngắm nghía một lát, khi bánh gato tới tay của bọn trẻ, lập tức vô thức cắn một miếng, mềm mịn và ngọt thơm trong miệng, khiến mọi người đều sững sờ.

Tiểu Mai Hoa nói: "Ngọt quá."

Cô bé chưa từng được ăn món gì ngọt như thế này.

Lâm Vệ Sinh từng được ăn nhiều thứ, hiểu biết cũng nhiều hơn, không khỏi nói: "Cái này là mùi vị của sữa, không giống bánh trứng"

Nhị Nhạc thì càng thẳng thắn hơn, nheo mắt hài lòng nói: "Đây là bánh gato sao? Ngon quá đi."

Còn không quen l.i.ế.m tay.

"Ba ơi, ba có ăn không?"

Chạy tới chỗ của tham mưu Chu bắt đầu dùng mưu kế, chỉ chờ tham mưu Chu nói không ăn.

Tham mưu Chu còn chưa kịp nói gì.

Miên Miên đi theo lấy thêm một miếng bánh gato nữa, đưa cho Nhị Nhạc: "Nhị Nhạc, không được như vậy."

"Đó là đồ của trưởng bối."

Cô bé rất nghiêm túc chỉ dạy.

Nhị Nhạc nhìn tham mưu Chu, rồi lại nhìn Miên Miên, nghĩ ngợi một chút: "Vậy thì nghe chị Miên Miên."

Tham mưu Chu không nhịn được mà bật cười, giơ tay ra xoa đầu Nhị Nhạc: "Thằng bé này, nghe con."

Anh ấy cắn một miếng bánh gato, những chỉ cắn một bên, rất ngọt, rất thơm, đây là phản ứng đầu tiên của anh ấy.

Sau đó, anh ấy đưa một nửa miếng bánh gato còn lại cho Nhị Nhạc.

Nhị Nhạc không nhận, Miên Miên lại bắt đầu chỉ dạy: "Chú Chu, làm cha mẹ không được như vậy."

"Đó là bánh gato của chú, chú không cần phải tiết kiệm để cho Nhị Nhạc đây."

Tham mưu Chu hứng thú: "Tại sao?"

Miên Miên lắc đầu: "Cháu cũng không biết, tóm lại là mẹ cháu dạy cháu như vậy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người lập tức đều quay sang nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, cô chậm rãi cắn một miếng bánh gato, vị ngọt thơm tràn ngập trong miệng, khiến cô hài lòng nheo mắt nói: "Bởi vì sự yêu thương của cha mẹ với con cái, không nên là mang theo sự mắc nợ."

"Hả?"

Mọi người không hiểu.

Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh giải thích: "Tham mưu Chu, anh đưa miếng bánh gato này cho Nhị Nhạc, có phải là trong lòng anh nghĩ là mình là cha thì nên nhường cho con, nhường đồ ăn ngon cho con."

Tham mưu Chu gật đầu: "Quả thật là như vậy."

Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng anh lại quên mất, cứ mãi như vậy, nếu như lần nào có đồ ngon Nhị Nhạc cũng hỏi anh thì sao?"

Việc này...

Tham mưu Chu chìm trong trầm tư.

Anh ấy như thể là hiểu ra, ý của Thẩm Mỹ Vân là sau khi quen thành tự nhiên, thì tương lai rất có thể anh sẽ nuôi dạy ra một đứa trẻ không hiếu thuận.

Giữa người lớn và trẻ con từ khi bắt đầu là phải công bằng.

Thấy anh ấy ngây ra.

Mọi người cũng không cắt ngang, chăm chú ăn bánh gato.

Sĩ quan hậu cần cắn một miếng, không khỏi kinh ngạc mà cầm ra xem: "Bánh này làm như thế nào vậy? Sao mùi vị lại ngon như vậy?"

Tứ Muội ở bên cạnh nói một câu: "Cha ơi, về nhà cho có thể là bánh gato cho con ăn được không?"

Từ trước đến giờ cô bé chưa từng được ăn món gì ngon như thế này.

Thẩm Mỹ Vân: "Chính là dùng bột mì, lòng trắng trứng gà, sữa bột và đường trắng để là, ."

Câu nói này vừa nói xong.

Sĩ quan hậu cần trợn mắt, anh cầm chiếc bánh gato lên ngắm nghía: "Dùng nhiều nguyên vật liệu tốt như vậy? Chẳng trách mà lại ngon thế."

Cố Trường Tranh trợn mắt: "Cho anh nhiều nguyên liệu tốt như thế, anh có thể làm ra được chiếc bánh gato ngon như thế này không?"

Câu nói này khiến sĩ quan hậu cần ỉu xìu ngay lập tức, anh ta lắc đầu: "Không."

"Tôi nghĩ còn không nghĩ ra được, sau có thể làm được?"

"Nói cho cùng..." Anh ấy thở dài: "Vợ cậu đúng là lợi hại, đến cả bánh gato còn biết làm."

"Nói thật là sống cả đời rồi mà tôi còn chưa từng được ăn."

Bánh gato!

Vẫn còn một miếng nhỏ, anh ấy không nỡ ăn, định là để cầm về để cho vợ con ăn thử.

Còn miếng bánh trong tay Tứ Muội, là Miên Miên mời con bé tới ăn.

Tham mưu Chu nghĩ thông đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng chưa được ăn bao giờ."

Sau đó, anh ta quay đầu lại nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng, nếu như được làm lại từ đều thì tôi vẫn sẽ chọn chia miếng bánh này cho con."

Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Tại sao vậy?"

Tham mưu Chu: "Bởi vì tôi làm cha, món ngon mà tôi từng được ăn, tôi cũng muốn để cho con của tôi được ăn thử."

Đây là tính cách trời sinh.

Anh ấy không thể làm trái.

Còn con cái sau này có hiếu thuận hay không, anh ấy không quan tâm.

Anh ấy chỉ quan tâm là giai đoạn này anh ấy muốn cho con ăn những thứ mà anh cho rằng là nó ngon.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong, không nhịn được mà bật cười: "Vậy thì tham mưu Chu anh hãy dựa vào hành vi nguyên tắc của mình để dạy dỗ con cái, tôi không thể nói là mình đúng, cũng không thể nói là anh sai, về mặt dạy dỗ con cái mỗi người đều có cách thức của riêng mình."

Không ai có thể ép buộc đối phương.

Tham mưu Chu gật đầu, lúc chuẩn bị ra về anh ấy nhón miếng bánh gato nhỏ đã ăn hết một phần ba, đang định ra về.

Kết quả là Triệu Xuân Lan và Triệu Ngọc Lan lại tới.

"Tôi tới góp vui đây, không phải hôm nay là sinh nhật của Miên Miên sao?"

Trong tay cố ấy cần một trái táo màu đỏ, cũng không biết là lấy ở đâu ra.

"Quà sinh nhật tặng cho Miên Miên."

Đây là thứ hiếm lạ, dù sao thì bây giờ trời cũng lạnh rồi, quả táo to như thế này, ở Mạc Hà rất ít khi thấy.

Miên Miên ngập ngừng, nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân gật đầu, Miên Miên mới nhận lấy: "Cảm ơn dì Xuân Lan."

Triệu Xuân Lan: "Ngoan quá, nhìn thấy này tôi lại muốn sinh con gái."

Thẩm Mỹ Vân cười với cô ấy: "Vậy thì chị vẫn phải cố gắng nhiều lên?"

Nói xong câu này, Triệu Xuân Lan theo vô thức nhìn tham mưu Chu, tham mưu Chu đỏ mặt, đưa nửa miếng bánh gato còn lại trong tay cho cô ấy.

"Bánh gato sinh nhật mà Mỹ Vân làm, ngon lắm, em ăn thử đi?"

Triệu Xuân Lan nhận lấy, cắn một chút: "Yo, cho sữa bột? Lại còn cả đường trắng?"

Cô ấy không nhận ra được là vẫn còn có cả trứng gà.

"Bánh này ngon quá."

"Mỹ Vân, cô làm thế nào vậy?"

Hỏi xong, không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, Triệu Xuân Lân lại lắc đầu: "Bỏ đi, em đừng nói với chị, cho dù là biết làm như thế nào, chị cũng không nỡ làm đâu."

Vừa có sữa bột, lại vừa có đường trắng, làm xong rồi không biết là lãng phí bao nhiêu nữa.

Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Chị dâu Xuân Lan, chị vừa muốn ngon, lại không nỡ tiêu tiền."

Triệu Xuân Lan ừm một tiếng: "Chị lại không khéo tay bằng em, cũng không biết làm như em, lại càng không nỡ làm, thôi bỏ đi."

Cô ấy trân trọng cắn một miếng bánh gato, một lát sau lại muốn đưa miếng bánh gato còn lại cho Nhị Nhạc và Chu Thanh Tùng.

Nhưng không ngờ là cả hai đứa trẻ đều không cần.

Nhị Nhạc thèm nhỏ dãi đến mức l.i.ế.m đầu ngón tay rồi, nhưng vẫn cố chịu đựng, không nhận lấy: "Mẹ, mẹ ăn đi."

Nhìn thấy Triệu Xuân Lan sững sờ.

"Đứa trẻ này khôn lớn, trưởng thành rồi?"

Tham mưu Chu nói: "Là trước đó Miên Miên dạy thằng bé đấy."

Vừa khen Nhị Nhạc xong thì Nhị Nhạc liền kêu lên: "Mẹ, về nhà mẹ làm cho con ăn nhé."

"Con cũng muốn ăn bánh gato sinh nhật."

Triệu Xuân Lan cố nhịn, kéo cậu bé về: "Được rồi, không làm phiền mọi người nữa."

"Tôi phải về nhà đánh con đây."

"Lát nữa mọi người mà nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì đừng trách tôi nhé."

Không khóc trong hai tiếng đồng hồ thì sẽ không kết thúc.

Nhị Nhạc vừa nghe thấy vậy thì không về, ôm lấy chân Thẩm Mỹ Vân mà khóc: "Con không muốn về nhà, con không muốn mẹ làm mẹ của con, con muốn dì Mỹ Vân làm mẹ của con cơ!"

"Dì Mỹ Vân biết làm bánh gato, lại còn không đánh con!"

"Con muốn làm con của dì Mỹ Vân!"

Vừa nói xong câu này, Triệu Xuân Lan lại càng tức giận, cạy tay của Nhị Nhạc ra: "Thằng nhóc này, xem ra ba ngày không đánh cho một trận thì nhà tốt cũng bị dỡ ngói."

"Con mà cũng đòi làm con của dì Mỹ Vân, con cũng không xem xem con bướng bỉnh như thế này, dì Mỹ Vân mà cần con sao?"

Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười.

"Để mọi người chê cười rồi."

Loading...