Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 610

Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:30:01
Lượt xem: 108

Sư đoàn trưởng Trương: "Có thể là không được, tôi nói chuyện bằng sự thật..." Nói xong, ông ấy nhìn về phía kế toán Lưu và sĩ quan hậu cần: "Các cậu báo cáo tình hình của trang trại nuôi lợn đi."

Chỗ của kế toán Lưu có số liệu cụ thể, thế là anh ta đứng dậy, lấy ra một cuốn sổ to bằng lòng bàn tay.

"Trang trại nuôi lợn đúng như những gì lãnh đạo nói, lớn nhỏ tất cả có 69 con lợn, còn trang trại nuôi thỏ tổng cộng là có 133 con thỏ."

"Đây chính là quy mô hiện tại của trang trại chăn nuôi."

Nói xong câu này, mọi người đều không khỏi bất ngờ.

"Nhiều vậy? Từ bao giờ mà trang trại chăn nuôi của đơn vị chúng ta lại có quy mô lớn đến như vậy?"

"Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu như tiếp tục phát triển như thế này thì tháng nào đơn vị chúng ta cũng được ăn thịt."

Đây là lời nói thật.

Sư đoàn trưởng Trương giơ tay lên, bên dưới lập tức yên lặng.

"Tất cả những điều này là vì có đồng chí Thẩm Mỹ Vân, cô ấy xây dựng trang trại chăn nuôi, đồng thời đề xuất phối giống lợn giống, cộng thêm sự phối hợp của sĩ quan hậu cần và đồng chí Lý Đại Hà, nên mới có quy mô như bây giờ."

"Tôi có thể nói như thế này, năm nay dịch tả lợn trên phạm vi cả nước, dẫn đến cuối năm, cho dù là bất cứ đơn vị nào cũng thiếu hụt thịt lợn, nhưng trừ doanh trại của chúng ta ra."

Câu nói này khiến mọi người lập tức kinh ngạc.

"Thế thì đồng chí Thẩm Mỹ Vân đúng là lợi hại."

"Tô cũng thấy vậy, nếu cô ấy có thể phát triển quy mô của trang trại nuôi lợn, còn có thể tránh khỏi dịch tả lợn, tôi cảm thấy cô ấy có bản lĩnh không nhỏ."

"Người khác không có thịt ăn, còn chúng ta thì được ăn thịt, tất cả là nhờ vào đồng chí Thẩm Mỹ Vân, điều này tuyệt đối không phải nói quá."

Sư đoàn trưởng Trương thấy đã tới lúc, liền nói: "Mọi người hiểu là được rồi."

"Bây giờ tình hình như thế này, khi đó doanh trại của chúng ta, mượn đồng chí Thẩm Mỹ Vân từ thành phố Mạc Hà về, lúc đó đã đồng ý với đối phương là tới cuối năm sẽ trả cho đối phương 20 con lợn, bây giờ khoa trưởng Lý không chỉ muốn 20 con lợn này mà còn muốn đòi lại đồng chí Thẩm Mỹ Vân."

Vừa nói dứt lời, bầu không khí đang yên lặng lập tức trở nên náo nhiệt.

"Tại sao chứ?"

"Đồng chí Thẩm Mỹ Vân là của doanh trại chúng ta!"

"Đúng thế, thành phố Mạc Hà không biết xấu hổ à mà muốn đòi lại đồng chí Thẩm Mỹ Vân?"

Kỹ thuật nuôi lợn của đồng chí Thẩm Mỹ Vân rất được săn đón, chỉ cần có cô thì đơn vị bọn họ lúc nào cũng có thịt để ăn.

Nếu như đồng chí Thẩm Mỹ Vân đi bị đào mất thì không phải là lấy mất thịt của bọn họ à.

Lấy mất tim gan của bọn họ?

Có người nóng tính đứng phắt dậy: "Đánh c.h.ế.t mẹ nó đi?"

"Ngồi xuống!"

Sư đoàn trưởng Trương liếc nhìn, người kia lập tức ủ rũ ngồi xuống.

"Vậy cũng không thể ăn h.i.ế.p người ta như vậy được?"

Nói xong, anh ta nghĩ ra cái gì đó: "Đúng rồi, chồng của đồng chí Thẩm Mỹ Vân không phải là Quý Trường Tranh sao? Có Quý Trường Tranh ở đây, sao cô ấy có thể đi được?"

Quý Trường Tranh tự nhiên bị gọi tên: "..."

Anh nghĩ ngợi một chút: "Đi hay ở là quyền tự do của vợ tôi, tôi không thể quyết định thay cô ấy được."

Anh là người trong quân đội, nhưng Thẩm Mỹ Vân là vợ của anh, cũng không chỉ là vợ của anh mà cô còn là một con người độc lập.

Vậy thì...

Nếu đã là một con người độc lập, Quý Trường Tranh hiểu rất rõ rằng bọn họ không ai có quyền quyết định thay đối phương.

Anh nói xong câu này.

Những người xung quanh có vẻ không vui: "Cậu là chủ gia đình, cậu lại còn không thể quyết định thay cho vợ mình được sao?"

Dù sao thì trong thói quen của mọi người đều là đàn ông bọn họ làm chủ gia đình.

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Vợ tôi không cần tôi nuôi, thì tôi quyết định thay cô ấy thế nào?"

Đương nhiên, nếu như vợ anh cần anh phải nuôi thì anh vẫn không quyết định thay được cho đối phương.

Chẳng còn cách nào, vì anh là người sợ vợ.

"Cậu..."

Cứ như vậy khiến đối phương tức giận không nói lên lời.

"Được rồi..."

Sư đoàn trường Trương ngắt lời: "Điều kiện khoa trưởng Lý đưa ra rất tốt, nói là nếu như đồng chí Thẩm Mỹ Vân tới đó thì bên phía thành phố Mạc Hà sẽ thành lập một bộ phận riêng cho đồng chí Thẩm Mỹ Vân, cô ấy chỉ dưới quyền một mình khoa trưởng Lý, dù là lương hay biên chế đều là tốt nhất."

Mọi người lập tức trở nên ngây ngốc.

Điều kiện tốt như vậy sao?

Nếu như là bọn họ, bọn họ tự hỏi chính mình, bọn họ sẽ không d.a.o động sao?

Đáp án có lẽ chỉ có bọn họ mới biết.

Có người nhanh trí phản ứng lại: "Điều kiện của chúng ta không thể tốt hơn đối phương được sao?"

"Nếu như vậy thì chẳng phải có thể giữ được đồng chí Thẩm Mỹ Vân ở lại hay sao?"

Không thể không nói, ý kiến này thật đúng trọng tâm, đương nhiên cũng là một trong những điều mà sư đoàn trưởng Trương muốn.

"Muốn khiến điều kiện của quân đội tốt hơn bên phía khoa trưởng Lý không phải dễ."

Đặc biệt là nơi như doanh trại này, phần lớn đều là đàn ông làm chủ.

"Ngài có cách gì sao?"

Sư đoàn trưởng Trương ừm một tiếng: "Tôi có một kế hoạch sơ bộ, tôi định tách riêng trang trại nuôi lợn và trang trại nuôi thỏ thành lập một đơn vị trang trại chăn nuôi.

Còn Thẩm Mỹ Vân là quản đốc của trang trại chăn nuôi, cho cô vào biên chế, bắt đầu với cấp bậc của sĩ quan hậu cần."

Nói xong, mọi người đều sửng sốt.

Phải biết là, chức vị này cũng quá là cao rồi?

Ngay từ khi bắt đầu đã là quản đốc, hơn nữa cấp bậc còn ngang bằng với sĩ quan hậu cần.

Sĩ quan hậu cần lên được đến vị trí này phải mất bao nhiêu năm chứ?

Nhưng Thẩm Mỹ Vân vừa tới đã có được, điều này khiến mọi người ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Dù sao thì những người bọn họ còn chưa leo được lên cao như vậy.

Sư đoàn trưởng Trương có vẻ biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, ông ấy cười: "Điều kiện tôi đưa ra với đồng chí Thẩm Mỹ Vân là như vậy, nếu như mọi người không phục thì cũng chẳng có cách nào cả, chuyện này kết thúc ở đây."

"Cứ để đồng chí Thẩm Mỹ Vân tới chỗ của khoa trưởng Lý như bình thường."

"Dù sao thì bên phía khoa trưởng Lý, không chỉ thiếu thịt mà càng thiếu một người giống như là Thẩm Mỹ Vân."

Vừa dứt lời, mọi người lập tức bùng nổ.

"Sao có thể như vậy được?"

"Để đồng chí Thẩm Mỹ Vân tới chỗ của khoa trưởng Lý thì chẳng phải là chúng ta chẳng còn gì nữa hay sao?"

"Đúng vậy, cô ấy đi rồi thì trang trại nuôi lợn phải làm sao?"

"Đúng đấy, thịt của chúng ta thì phải làm thế nào?"

Sư đoàn trưởng Trương: "Nhưng tôi thấy điều kiện tôi đưa ra cho đồng chí Thẩm, mọi người có vẻ không vui, theo tôi thấy thì điều kiện tôi đưa ra còn không tốt bằng khoa trưởng Lý."

"Nếu đã như vậy thì chỉ có thể đẩy đồng chí Thẩm Mỹ Vân ra thôi."

Vừa nói xong, mọi người lập tức lật lọng.

"Được, được, lãnh đạo, cứ theo điều kiện lúc trước của ngài."

"Cho dù thế nào chúng ta cũng cũng thể kém hơn khoa trưởng Lý được đúng không?"

"Đúng vậy, đồng chí Thẩm là người của đơn vị chúng ta, quay lại chỗ của khoa trưởng Lý thì còn ra cái gì?"

"Không phải là ra điều kiện sao? Chỉ cần có thể khiến đồng chí Thẩm ở lại, điều kiện gì chúng tôi cũng đồng ý."

"Cho dù là có bảo Quý Trường Tranh phải sử dụng mỹ nam kế cũng được!"

Quý Trường Tranh: "..."

Yên lặng.

Anh đứng dậy: "Tôi nghe theo ý kiến của lãnh đạo, tôn trọng lựa chọn của vợ tôi, chuyện này tôi đứng ở phe trung lập."

Được!

Đây đúng là một tên xảo quyệt, không đắc tội với cả hai bên.

Sư đoàn trưởng mỉm cười: "Được, không bảo cậu phải bày tỏ thái độ."

Ông ấy nói với mọi người: "Quyết định lúc trước mà tôi nói, nếu mọi người không phản đối thì cứ như vậy mà làm."

Nói thế nào thì lãnh đạo cũng vẫn là lãnh đạo.

Từ đầu đến cuối hai bên đều trấn an đến mức không nói lời nào, đến cả lòng người cũng hòa hợp, không có bất cứ vết rạn nứt nào.

Sau khi kết thúc, mọi người đều đứng lên chúc mừng Quý Trường Tranh.

"Quý Trường Tranh, cậu giỏi thật, cưới được một người vợ lợi hại như vậy."

Sau này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân cùng cấp bậc, không có lẽ còn cao hơn anh.

Như vậy thì tiền hai người kiếm được cũng nhiều gấp đôi.

Quý Trường Tranh đối diện với những lời khen ngợi của mọi người, anh mỉm cười: "Đấu là do tôi may mắn, ra tay trước."

"Nhưng, chuyện lớn như thế này mà Quý Trường Tranh cậu lại không hề biết gì sao?"

Thật sự phải hỏi bằng được Quý Trường Tranh.

Anh lập tức nhướng mày: "Anh đoán xem?"

Đủ tự tin, vẫn là một đáp án lập lờ hai mặt, khiến đối phương phải nghiền ngẫm.

Chỉ là...

Sau khi ra khỏi văn phòng, mặt của Quý Trường Tranh xị ra, anh thật sự là không biết.

Sĩ quan hậu cần ở bên cạnh nhìn một cái là biết ngay.

"Mỹ Vân không nói với cậu đúng không?"

Quý Trường Tranh không lên tiếng.

Sĩ quan hậu cần bấm thời gian tính toàn một chút: "Không nói với cậu cũng là điều bình thường, chuyện này sáng nay mới quyết định, bây giờ mới 11 rưỡi, chắc là cả buổi sáng cậu không gặp Mỹ Vân đúng không?"

Cố Trường Tranh ừm một tiếng: "Còn chưa về nhà."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy thì đúng rồi."

Sĩ quan hậu cần vỗ vai anh: "Về mặt thời gian, Thẩm Mỹ Vân muốn nói với cậu thì cũng phải có cơ hội."

"Đàn ông chúng ta phải rộng lượng một chút."

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Anh cho rằng tôi giận Mỹ Vân vì cô ấy không nói cho tôi biết à?"

"Không thì sao?"

Quý Trường Tranh khịt mũi: "Vợ tôi xuất sắc, tôi là người vui mừng hơn ai hết."

"Chỉ mỗi vậy mà tức giận thì không không đến nỗi, tôi cùng lắm là sợ Mỹ Vân xem tôi như người ngoài."

Anh sợ biết được tất cả chuyện tốt xấu của Mỹ Vân từ miệng của người ngoài, anh sợ Mỹ Vân không xem anh là người đầu tiên để cô dốc bầu tâm sự.

Chỉ là những chi tiết này không cần thiết phải nói với sĩ quan hậu cần.

"Đúng rồi, trước đó lãnh đạo không nói sau này lương của Mỹ Vân nhà cậu sẽ ngang bằng với cậu."

Chuyện lương lậu, phần lớn mọi người đều sẽ giữ bí mật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-610.html.]

Vì thế, sư đoàn trưởng Trương cũng nhắc tới trong một dịp trang trọng như thế này.

Nhưng người trong cuộc là Thẩm Mỹ Vân thì tất nhiên là biết.

Sĩ quan hậu cần vốn tưởng rằng khi Quý Trường Tranh biết tiền vợ kiếm được cũng ngang bằng mình thì vẫn sẽ có chút tự ái.

Nhưng anh ấy không thể ngờ là mắt anh lại sáng lên: "Vậy thì lần sau tôi có thể được ăn cả hai con cừu."

Sĩ quan hậu cần: "..."

Quý Trường Tranh vẫn nhắc tới lần trước.

Hai con dê bất thình lình bị sĩ quan hậu cần cướp mất một con.

Thật sự là đủ rồi.

"Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa."

Quý Trường Tranh cũng không tức giận, đi như bay về nhà, Thẩm Mỹ Vân đã về nhà từ bao giờ.

Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, thế là cô lấy ra rượu mao đài cất ở trong nhà, còn rang một đĩa lạc.

Lúc Quý Trường Tranh về nhà thì nhìn thấy.

Anh giả vờ không biết: "Em có chuyện gì vui hay sao?"

Thẩm Mỹ Vân kéo anh tới, rót hai ly rượu, đưa cho anh một ly: "Quý Trường Tranh, em có một chuyện rất vui muốn nói cho anh biết."

Quý Trường Tranh nhận lấy ly rượu: "Cái gì?"

"Em có biên chế rồi!"

"Em có biên chế trong quân đội rồi!"

Là người của kiếp lai sinh, cô hiểu rất rõ ý nghĩa của hai chữ biên chế này.

Quý Trường Tranh còn tưởng là Thẩm Mỹ Vân sẽ nói cô được tăng lương cơ.

Anh không thể ngờ là Thẩm Mỹ Vân lại nói là cô có biên chế.

"Em nói là?" Biên chế mà cô nói, có giống với những gì anh nghĩ không?

"Đúng, đúng như điều anh đang nghĩ." Thẩm Mỹ Vân cầm ly rượu, cụng ly với anh, một hơi uống cạn: "Sau này em cũng là người được ăn cơm của nhà nước."

Ông trời biết một công việc ổn định, đối với Thẩm Mỹ Vân trong giai đoạn này có nghĩa là gì.

Nhìn thấy những ngôi sao trong mắt cô, nụ cười nở trên môi cô.

Điều này cũng khiến Quý Trường Tranh vui lây, cho dù là anh không hiểu, nhưng cũng không hề ảnh hưởng, anh nhìn thấy Mỹ Vân vui là anh cũng vui.

"Chúc mừng em"

Anh cụng ly, một hơi uống cạn.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, mắt sáng như sao nói: "Quý Trường Tranh, anh có biết bát cơm nhà nước là gì không?"

Cô giơ tay ra vỗ lên n.g.ự.c mình.

"Chính là nhà nước nuôi em."

"Nhà nước trả lương cho em."

"Chính là ngộ nhỡ em bị bệnh, khi em bơ vơ không nơi nương tựa thì nhà nước vẫn sẽ không sa thải em!"

Đây là sức mạnh và sự bảo đảm mà nhà nước ban cho.

Quý Trường Tranh nghe nửa đầu còn cảm thấy bình thường, nghe tới nửa sau, anh cảm thấy không được bình thường cho lắm.

"Pei, pei, pei, em nói linh tinh cái gì vậy?"

"Cái gì gọi là ngộ nhỡ bị bệnh, cả đời này em sẽ không bao giờ bị bệnh, bình an khỏe mạnh tới già."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, lộ ra 8 chiếc răng đều tăm tấp, trắng tinh, không nhịn được mà dựa vào vai Quý Trường Tranh.

"Em vui quá."

"Thật đấy."

"Quý Trường Tranh, em vui quá."

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Mỹ Vân đều không phải là quá thiếu tiền, nhưng cô lại rất thích được vào biên chế nhà nước.

Phải nói là người từng trải qua kiếp lai sinh đều sẽ có sự yêu thích với biên chế.

Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.

Biên chế là một sự bảo đảm lớn nhất khi đối chọi với rủi ro.

Quý Trường Tranh thấy Thẩm Mỹ Vân như vậy, tậm trạng cũng tốt lên nhiều.

"Ừm, em thích biên chế như vậy sao?"

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Anh không hiểu được sự vững vàng của biên chế đâu."

Quý Trường Tranh đúng là không hiểu, nhưng không thể ngăn nổi sự vui mừng của Thẩm Mỹ Vân.

"Em không quan tâm tới chuyện tăng lương sao?"

Nói như vậy là bị bại lộ rồi.

Thẩm Mỹ Vân lập tức ngồi thẳng người: "Anh biết cả rồi à?"

Quý Trường Tranh thấy mình nói lỡ lời, liền gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi lãnh đạo tìm bọn họ để họp một lúc, chính là nói về chuyện này."

Thẩm Mỹ Vân chán nản vỗ trán: "Anh biết cả rồi mà em còn khoe khoang với anh nữa, mất mặt quá."

"Sao có thể chứ?"

Quý Trường Tranh cười, giang tay ra ôm lấy vai cô: "Anh rất vui, em gặp chuyện vui, và sẵn lòng chia sẻ với anh."

Cánh tay của anh rất dài, lúc ôm Thẩm Mỹ Vân vào lòng, lại càng lộ rõ sự nhỏ nhắn và xinh xắn của mình.

Thẩm Mỹ Vân cũng an tâm dựa vào lòng anh, cô nhìn lên mái nhà: "Anh là người em yêu, em có chuyện tất nhiên là muốn chia sẻ với anh rồi."

Đây là lời nói thật lòng.

Cô và Quý Trường Tranh trên một mức độ nào đó là cùng nhau tồn tại, đồng hành cùng nhau.

Trước đây mỗi lần Quý Trường Tranh nghe được chiến hữu đã kết hôn nhắc tới hai chữ người yêu, anh đều sẽ cảm thấy cực kỳ chua xót.

Nhưng từ khi nghe được từ trong miệng của Thẩm Mỹ Vân, anh lại cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.

Quý Trường Tranh thầm nghĩ, chắc chắn là anh trúng độc rồi.

Thành lập trang trại chăn nuôi, Thẩm Mỹ Vân trở thành quản đốc, tin tức này lập tức được truyền khắp khu tập thể.

"Mỹ Vân, em lợi hại thật, loáng một cái đã được thăng nhiều chức như vậy?"

"Đúng đấy, im hơi lặng tiếng, đùng một cái đã lên quản đốc rồi."

"Lương của em được bao nhiêu, có nói không?"

Đối diện với lời chúc mừng của các chị dâu, Thẩm Mỹ Vân nói: "Đây là sự cất nhắc của lãnh đạo, nếu không cũng không có em của ngày hôm nay."

"Được rồi, được rồi, cái gì nên biết, mọi người đều biết cả rồi, cái gì không nên biết, em cũng không thể nói, dù sao thì mọi người cũng không muốn em phải vi phạm kỷ luật của tổ chức có đúng không?"

Câu nói này cũng dập tắt ý định của những người ban đầu còn muốn dò hỏi.

Nhưng, sau đó lại nghe ngóng một thông tin khác.

"Nghe nói, trang trại chăn nuôi của bọn em muốn tuyển người có đúng không?

Thẩm Mỹ Vân: "Đúng là có ý định này, nhưng em không quản lý chuyện tuyển người, chủ yếu là do sĩ quan hậu cần phụ trách."

Cô không muốn xen vào những chuyện như thế này.

Tuyển ai không tuyển ai, chuyện này rất dễ đắc tội với người khác, hơn nữa làm ơn mắc oán, cô không muốn làm.

Cô chỉ một lòng muốn nuôi lợn.

Còn những chuyện khác, dù sao thì lãnh đạo cũng nói là để sĩ quan hậu cần và kế toán Lưu hỗ trợ cô rồi.

"Chuyện tuyển dụng, em cũng không quản lý sao?"

Chức vị trong doanh trại ít, không ít chị dâu muốn tìm một công việc để làm, có thêm thu nhập hỗ trợ gia đình, dù sao thì bây giờ nhà nào cũng không dư dả.

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Em không quản lý, em chỉ quản lý việc nuôi lợn thôi, còn những chuyện khác đều là sĩ quan hậu cần phụ trách."

Quả bóng da này cũng xem như là đẩy được ra rồi.

Mắt thấy mọi người vẫn muốn hỏi.

Nhưng bị Triệu Xuân Lân đuổi đi: "Được rồi, được rồi, hỏi rõ ràng như vậy, cứ nhà là các cô muốn vậy."

"Tôi hỏi các cô, nếu như trang trại nuôi lợn tuyển người thật thì các cô có đi không?"

Vừa nói xong, mọi người quay sang nhìn nhau.

"Đi chứ, sau lại không đi, đây là công việc có sẵn cơ mà."

Bọn họ muốn tìm một công việc khó khăn khổ sở biết bao.

Triệu Xuân Lan cười: "Thế các cô đi rồi, con cái ở nhà ai trông? Ai hầu chồng các cô? Còn mẹ chồng ở nhà thì làm thế nào?"

Nói xong, người đầu tiên mở miệng nói muốn đi lập tức không dám ho he.

Việc nhà không thể bỏ được là thật.

Nhưng muốn đi cũng là thật.

"Được rồi, được rồi, các cô cũng đừng mạnh miệng nữa, bản thân lại không thể thể tự quyết định, nếu như thật sự muốn đi làm thì bàn bạc với chồng của các cô, nếu như có thể tự quyết được thì tới tìm sĩ quan hậu cần, chặn Vân Khê ở đây là lý lẽ gì?"

Đã chặn ở đây hai tiếng đồng hồ rồi.

Nói đi nói lại đã mấy lần rồi.

Triệu Xuân Lan vừa kêu gọi như vậy, mọi người lập tức giải tán.

Mắt thấy mọi người rời đi, Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thật là hận không thể ăn tươi nuốt sống mình."

Cũng có người thật lòng đến chúc mừng, nhưng chủ yếu là người tới góp vui.

"Lần sau những chuyện như thế này, em cứ trực tiếp đẩy ra là được."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Chị dâu Xuân Lan, chị tìm em đây là?"

Triệu Xuân Lan: "Chúc mừng em."

"Những lời dài dòng thì thôi không nói nữa."

Cô ấy là thật lòng thật ý: "Khi đó em đi nuôi lợn, nói thật là chị cũng không thấy khả quan cho lắm, cảm thấy một cô gái thành phố xinh đẹp, yểu điệu như em, chắc chắn là không thể kiên trì nổi.

Nhưng cô ấy không thể ngờ.

Thẩm Mỹ Vân không những kiên trì mà còn làm được tới mức như ngày hôm nay.

"Thật đấy, chị vui thay cho em."

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy câu này, cô cũng không nhịn được mà bật cười: "Cảm ơn chị."

Triệu Xuân Lan xua tay: "Mau đi viết thư gọi điện về báo với cha mẹ em đây là một chuyện đại hỷ."

"Quản đốc, đây là lần đầu tiên chị thấy một quản đốc là nữ đấy."

Cô ấy giơ tay lên vuốt mặt Thẩm Mỹ Vân: "Lại còn trẻ trung như thế này."

Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn cô ấy một cái: "Bớt sàm sỡ em đi, nhưng chị nói phải, em đúng là phải gọi điện báo cho cha mẹ em một tiếng."

Cô nói là làm, sau khi tạm biệt Triệu Xuân Lan, cô chạy thẳng tới phòng điện thoại.

Vào đại đội Tiến Lên gọi điện thoại.

Cũng thật trùng hợp, vừa hay hôm nay Trần Thu Hà đi cho lợn ăn về, Kiều Lệ Hoa đang ở trong công xã giảng bài,

Bây giờ, cô ấy đã nhận công việc của Thẩm Mỹ Vân, định kỳ giảng bài, đào tạo cho các xã viên của đội sản xuất xung quanh công xã.

Trần Thu Hà cũng xem như là một trong những thành viên trong đó.

Vừa tan học thì cộng sự trẻ tuổi ở bên kia gọi bà ấy: "Đồng chí Trần, con gái cô gọi điện cho cô này."

Loading...