Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 612
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:30:05
Lượt xem: 90
Trần Thu Hà còn tặng cả một túi, vừa nhìn là biết phải nặng đến nửa cân.
Thời nay đường trường đều đều dùng túi nilon trong suốt để đựng, nhìn qua túi có thể thấy những hạt đường trong suốt ở bên trong.
Vừa nhìn đã thấy thích. Bọn trẻ ở trong phòng đều dán mắt lên túi đường trắng, không nỡ rời mắt đi chỗ khác, có người còn bắt đầu nuốt nước miếng.
Thấy ông nội mình từ chối, lập tức lo lắng đến mức vò đầu bứt tai.
Sao mà đường trắng đã mang tới tận cửa rồi lại không cần chứ?
Như này làm sao được?
Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ của Trần Thu Hà, bà ấy tươi cười để lên trên bàn: "Ông phải nhận lấy, ông không nhận, đừng nói là Mỹ Vân áy náy mà đến cả chúng tôi cũng vậy."
"Khi đó Mỹ Vân về vùng nông thôn, là ông không chê, thu nhận con bé vào đại đội Tiến Lên, sau đó Mỹ Vân tới công xã nuôi lợn, cũng là ông giới thiệu, bí thư chi bộ, nói một câu ông là quý nhân của Mỹ Vân nhà chúng tôi cũng không phải quá."
"Bây giờ Thẩm Mỹ Vân có cuộc sống tốt, tất nhiên là con bé cũng sẽ nghĩ tới ông, nếu như không không nhận vậy thì chúng tôi tới đây là uổng công rồi."
Đã nói tới mức này rồi.
Bí thư chi bộ già tất nhiên cũng không nỡ từ chối.
Sau khi Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn tạm biệt ra về.
Ông ấy nhìn túi đường trắng trên bàn mà không khỏi cảm khái: "Tôi biết ngày là thanh niên tri thức Thẩm là người có năng lực."
"Tương lai sẽ có cuộc sống tốt, nhưng không thể ngờ..."
Là lại nhanh như vậy.
Từ khi ra khỏi đại đội Tiến Lên còn chưa được một năm.
Ông ấy còn nhớ khi đó Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên tới công xã Thắng Lợi, khi đó mười mấy đại đội mà không có chỗ nào chịu nhận hai mẹ con họ.
Nhưng ai có thể nghĩ được bây giờ chứ?
Lời nói của ông ấy, người lớn hiểu, những lũ trẻ thì không, bọn trẻ nhìn chằm chằm vào túi đường.
"Ông nội..."
Bí thư chi bộ già vẫy tay, bà cụ Hồ tiện tay nhận lấy, cúi đầu cắn một lỗ trên túi đường: "Nào, xếp hàng nào, mỗi đứa một nhúm nhỏ, xin vía của thanh niên tri thức Thẩm, sau này đều phải có bản lĩnh như là thanh niên tri thức Thẩm nhé."
A Ngưu vẫn trong độ tuổi chỉ biết ăn, lập tức vui mừng gọi lớn: "Được ăn đường trắng rồi."
Tương Hoa lớn hơn một chút, cũng nghĩ được nhiều hơn.
Đôi mắt cô bé phát sáng: "Bà ơi, có phải là cháu chăm chỉ đọc sách, tương lai có thể giống như thanh niên tri thức Thẩm có đúng không ạ?"
Câu nói này còn chưa nói hết, cha của cô bé đã làm một câu.
"Con gái con đứa học cái gì? Tương lai không phải là vẫn phải gả đi sao, có học nhiều đến đâu không phải cũng được người khác nuôi hay sao?"
Ngân Hoa nghe thấy câu này, đôi mắt bất giác trở nên ảm đạm.
Kết quả...
Câu nói của cha Ngân Hoa còn chưa dứt, thì đã bị bí thư chi bộ già dùng tẩu thuốc đánh cho một cái, cán của tẩu thuốc làm bằng đồng, rất cứng.
Bụp một tiếng.
Đập một cái lên trán cha của Ngân Hoa, anh ta lập tức thấy tủi thân: "Cha, con có nói sai đâu, sao cha lại đánh con?"
Bí thư chi bộ già cười lạnh: "Đánh mày vì mày ngu ngốc, mày nói đọc sách không tác dụng, nhưng mày nhìn thanh niên tri thức Thẩm nhà người ta đi, sao lại có bản lĩnh như vậy? Con bé còn không phải là sinh viên đại học sao?"
Câu nói này, cha của Ngân Hoa không trả lời như thế nào.
"Sao có thể giống nhau được? Thanh niên tri thức Thẩm, người ta là người thành phố, Ngân Hoa và Ngân Diệp nhà chúng ta là con nhà nhà quê."
"Con nhà quê thì đã sao?"
Bí thư chi bộ già rít một hơi t.h.u.ố.c lá hút tẩu, làm khói lập lờ trên khuôn mặt từng trải của ông ấy, như thể là đưa ra một quyết định gì quan trọng vậy: "Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ trẻ con trong nhà đưa tới trường cho đi học."
"Cha..."
Nói xong, mọi người trong nhà đều kinh ngạc kêu lên.
"Cho A Ngưu và A Hổ đi học, một năm tốn năm tệ, để cho Ngân Hoa và Ngân Diệp đi học nữa thì một năm phải tốn bao nhiêu tiền chứ?"
Đối mặt với sự phản bán của người nhà.
Bí thư chi bộ già đứng lên, gõ tẩu thuốc, tàn thuốc bay lên, khiến mọi người trong phòng không nhìn rõ sắc mặt của ông ấy.
"Ngày nào tao còn sống, tao sẽ cung cấp."
"Tao c.h.ế.t rồi thì lấy tiền tử tuất của tao để chu cấp."
Ông ấy nhìn thấy hy vọng trên người Thẩm Mỹ Vân, một cô gái cũng có thể có hy vọng làm nên việc lớn.
Vì thế mới đưa ra một quyết định khiến mọi người phải kinh ngạc.
Ông ấy vừa nói dứt lời, trong phòng cũng trở nên yên lặng.
"Cha... cha cũng quá vô lý rồi."
Bí thư chi bộ già không quan tâm mọi người nhận xét như thế nào về ông ấy.
Ông ấy cúi đầu nhìn về phía Ngân Hoa và Ngân Diệp: "Các con sẽ chăm chỉ đi học đúng không?"
Đôi mắt Ngân Hoa phát sáng, mang theo cứng rắn: "Ông ơi, cháu sẽ nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách."
Cô bé cũng muốn giỏi giang giống như thanh niên tri thức Thẩm.
Ngân Diệp không nói gì, cô bé cắn môi: "Con sợ con không làm được."
Hai chị em có phản ứng hoàn toàn khác nhau.
"Con à, con còn chưa làm mà, cứ dũng cảm mà làm, ngày nào còn có ông nội thì ông nội sẽ chu cấp cho các con đi học ngày đó."
Đây là lời hứa của bí thư chi bộ già.
Mà đến cả bản thân ông ấy cũng không thể ngờ được, lời hứa khi đó của ông ấy đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của gia tộc bọn họ.
Văn phòng của khoa trưởng Lý.
"Ý ông là, công xã Thắng Lợi của các ông có năm con lợn? Đại đội Tiến Lên chín con, còn sống?"
Chủ nhiệm Lưu tới tìm khoa trưởng Lý báo cáo công việc, ông ấy đứng trước bàn làm việc, nghe thấy khoa trưởng Lý hỏi như vậy.
Ông ấy gật đầu, cười khổ: "Lãnh đạo, tôi không đến mức là dùng chuyện này ra để lừa dối ngài."
Khoa trưởng Lý không nhịn được mà đứng dậy, vỗ tay: "Được lắm, được lắm, tôi là không thể ngờ tới, số lợn của một công xã các ông còn nhiều hơn toàn bộ thành phố Mạc Hà chúng tôi."
Phải biết là toàn bộ thành phố Mạc Hà bọn họ tới cuối năm cũng mới được phân phối năm con lợn.
"Bên phía công xã không gặp dịch tả lợn sao?"
Chủ nhiệm Lưu lắc đầu, ông ấy nhớ lại nói: "Giữa lúc đó, lợn nuôi ở công xã bị bệnh, nhưng thanh niên tri thức Kiều gọi điện cho thanh niên tri thức Thẩm, sau đó thanh niên tri thức Thẩm nói cho một cách, nên đã vượt qua được."
Khoa trưởng Lý bất ngờ: "Trong đó còn có cả thanh niên tri thức Thẩm sao?"
"Chẳng trách!"
Chẳng trách cái gì?
Chẳng trách mà lợn ở trong quân đội lại có thể sống được, chẳng trách lợn ở công xã lại có thể sống được.
Việc này đều có mối quan hệ cực lớn với Thẩm Mỹ Vân.
Chủ nhiệm Lưu tò mò nhìn qua.
"Khi đó tôi không nên để cho thanh niên tri thức Thẩm tới quân đội."
"Tôi thật là..." Khoa trưởng Lý tát cho mình một cái: "Đáng đời!"
Bản thân để nhân tài trước mắt mình đi mất.
Chủ nhiệm Lưu nhìn thấy cảnh này thì rất sốc, ông ấy không ngờ là khoa trưởng Lý lại xem trọng thanh niên tri thức Thẩm như vậy.
Trong lòng ông ấy lập tức căng thẳng thêm vài phần, xem ra sau khi trở về công xã phải đối xử với bác sĩ Thẩm và đồng chí Trần tốt hơn một chút.
Khoa trưởng Lý ý thức được chủ nhiệm Lưu vẫn ở bên cạnh, nên thở dài: "Để ông chê cười rồi."
"Nói cho tôi biết tình hình của hơn chục con lợn này."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: "Công xã có tất cả năm con lợn, hai con trong đó là tam hoa đỉnh, là con của con lợn nái của đại đội Tiến Lên, cho công xã hai con, hai con lợn này sắp tròn một năm rồi, trọng lượng đều trên 75 cân rồi, ba con còn lại là mang từ trong quân đội về, con to thì hơn 50 cân, nhỏ thì cũng 35 cân."
Năm con lợn này đều lớn lên trước mắt của ông ta, nên ông ta cũng coi như là có biết.
Trọng lượng thì cũng ngang với lợn của quân đội.
"Vậy còn đại đội Tiến Lên thì sao? Sao bọn họ lại có chín con?" Cho dù là thành phố Mạc Hà cũng không tìm được chín con lợn.
Việc này thì chủ nhiệm Lưu cũng có biết.
"Là thế này."
"Trong chín con lợn của đại đội Tiến Lên, một con lợn nái trong số đó là A Hoa, đầu năm nó khó sinh vốn tưởng là không còn nữa, sau khi được thanh niên tri thức cứu, đẻ được 10 con lợn con, cho công xã hai con, tám con còn lại thì được bí thư chi bộ già phân cho các xã viên ở bên dưới."
"Nhờ các xã viên nuôi lớn giúp, cũng xem như là cắt đuôi chủ nghĩa tư bản."
Khoa trưởng Lý vừa nghe xong thì ngạc nhiên: "Vậy thì lợn đều sống hết sao?"
"Đúng vậy, khi đó cũng có lợn bị bệnh, nhưng theo cách của thanh niên tri thức Thẩm nên đều sống cả."
Không c.h.ế.t một con nào.
Nói thật thì đây là một kỳ tích.
Đương nhiên hơn hết vẫn là sự chu đáo của các xã viên, trong mắt của các xã viên, đối xử với lợn con giống như là tổ tông.
Hầu hạ từ sáng tới tối đêm.
Như vậy mới làm cho mấy con lợn may mắn sống sót.
Nghe tới đây.
Khoa trưởng Lý không kìm được mà đứng dậy: "Tốt lắm, thanh niên tri thức Thẩm đúng là một người tốt, cho dù cô ấy có đi rồi nhưng vẫn để lại chuyện tốt như vậy ở trong đại đội của bọn họ."
Ông ta đi đi lại lại trong phòng làm việc.
"Như thế này đi..."
"Lấy năm con lợn to từ bên phía công xã Thắng Lợi cho thành phố Mạc Hà, tôi từ bên phía đơn vị biết cho ông một tờ giấy nợ, sang năm đảm bảo sẽ trả lại cho các ông."
"Ngoài ra, phàm là đại đội bàn giao lợn, thành phố sẽ trao tặng danh hiệu đại đội tiên tiến."
Chủ nhiệm Lưu im lặng một lúc.
Khoa trưởng Lý: "Sao?"
Chủ nhiệm Lưu: "Năm con thì nhiều quá."
Ông ấy mặc dù có ý muốn giúp thành phố Mạc Hà vượt qua khó khăn này, nhưng năm con thế này thì nhiều quá.
Đại đội, công xã của bọn họ cũng phải ăn nữa chứ.
Khoa trưởng Lý: "Bốn con?"
Chủ nhiệm Lưu: "Ba con."
Bốn mắt nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-612.html.]
Cả hai bên đều không nhượng bộ.
Khoa trưởng Lý: "Ba con thì ba con."
"Không được hối hận."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: "Tất nhiên."
Ông ấy vò đầu bứt tai: "Nhưng còn đại đội tiên tiến mà ngài nói?"
"Không thiếu của ông đâu."
"Vậy công xã tiên tiến?"
Nói xong, khoa trưởng Lý ngẩng đầu lên nhìn ông ấy: "Có, có, có, thêm ba con lợn, ông chính là tổ tông của tôi."
Mặc dù nhận được một lứa lợn của quân đội, nhưng lợn của quân đội đều quá nhỏ.
nhiều con mới được có hơn năm cây, hơn mười cân.
Loại lợn con như thế này thật sự không thể ăn, ăn rồi có nghĩa là ăn luôn con lợn to béo trong tương lai.
Đơn thuần là không có lương tâm.
"Vậy được, khoa trưởng Lý chúng ta đã nói rõ rồi, đơn vị tiên tiến năm nay có công xã và đại đội của chúng tôi."
"Có, có, có, tất nhiên là có."
"Đợi chút..."
"Ông đứng lại."
Khoa trưởng Lý bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện: "Nếu như đại đội Tiến Lên có lợn, thế những đại đội khác có không?"
Cũng không thể chỉ có lợn của đại đội Tiến Lên là còn sống đúng không?
Ban đầu học thí điểm là ở công xã Thắng Lợi, theo lý mà nói thì những đại đội khác cũng phải có mới đúng.
Chủ nhiệm Lưu không nhịn được cười, nói thẳng: "Những đại đội khác có thương vong, tôi không nhắc tới, là bởi vì lợn của bọn họ cũng chỉ đủ ăn thôi."
"Một đại đội có mấy con?"
"Một, hai con gì đó."
Khoa trưởng Lý: "..."
Ông ta đi tới trước mặt chủ nhiệm Lưu, ông ta phải cao hơn chủ nhiệm Lưu nửa cái đầu, đến mức mà còn phải cúi đầu xuống nhìn chủ nhiệm Lưu.
"Ông có biết cả thành phố Mạc Hà, năm nay tỷ lệ cấp trên phân phối cho chúng tôi là bao nhiêu không?"
Chủ nhiệm Lưu làm sao mà biết chuyện ở trong thành phố?
Ông ấy chỉ là một chủ nhiệm công xã nhỏ bé.
"Năm con." Sắc mặt khoa trưởng Lý nghiêm trọng: "Nhưng, ông có biết thành phố Mạc Hà chúng tôi có bao nhiêu người không?"
Chủ nhiệm Lưu chìm vào trầm tư, ông ấy nói: "Quả thật là hơi ít."
"Cuộc sống ở thành phố, khó khăn hơn ở nông thôn biết bao nhiêu, như thế này đi, tôi cũng không nói nhiều, ông lấy ở những đại đội khác san sẻ cho chúng tôi hai con."
"Tôi mượn, sang năm nhất định sẽ trả."
Trong tay ông ta còn có mười mấy con lợn con, để tới cuối sang năm, cũng đã lớn rồi.
Chủ nhiệm Lưu sau khi nghe xong tình hình như vậy, cũng không từ chối.
"Tôi về thương lượng với các xã viên bên dưới, tới lúc đó sẽ cho ngài kết quả."
Khoa trưởng Lý ừm một tiếng.
"Tôi đợi tin tốt của ông."
Động tác của chủ nhiệm Lưu rất nhanh, sau khi trở về liền triệu tập bí thư chi bộ của các công xã và các đại đội trưởng tới họp.
Ông ấy nói ra chuyện này, người ở phía dưới trầm mặc.
"Thịt đại đội chúng tôi cũng không đủ ăn, cả năm chỉ trông chờ vào ngày này thôi."
"Đúng vậy, chủ nhiệm Lưu, năm nay đại đội của chúng tôi chỉ còn sống mỗi hai con, một con còn phải để làm giống, chỉ có thể ăn một con."
"Cho thành phố rồi thì chúng ta ăn cái gì."
Mọi người đều không bằng lòng.
Nhưng bí thư chi bộ già lại đứng lên: "Đại đội chúng tôi bỏ ra ba con."
Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn qua.
" Bí thư chi bộ già, ông không đùa đấy chứ?"
Lời bí thư chi bộ già nói ra là có sự cân nhắc, đại đội của bọn họ trừ đi con lợn nái A Hoa, còn lại vẫn còn tám con.
Vân Mộng Hạ Vũ
Con nhỏ cũng được 50 cân, con to cũng được 75,80 cân.
Nói thật, trước đây bí thư chi bộ già không biết tình hình này, sau khi biết, ông ấy lập tức giật nảy người, mặc dù ông ấy đọc ít sách, nhưng cây lớn hút gió, vẫn hiểu đạo lý hoài bích kỳ tội.
(匹夫无罪, 怀璧其罪): Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Dưới tình hình cả thành phố Mạc Hà chỉ được phân phối có năm con lợn.
Một đội sản xuất nhỏ bé của bọn họ mà có tận chín con lợn, hễ là có người muốn giở trò với bọn họ.
Tùy ý báo một tin lên trên là đại đội của bọn họ xong đời.
Dù sao thì cấp trên cũng đã quy định rồi, hạn ngạch nuôi lợn của một đội sản xuất chỉ được có hai con.
Bọn họ đây là vượt quá tiêu chuẩn.
Ông ấy cần phải tự bảo vệ mình, đương nhiên cũng cần danh tiếng.
Thế là bí thư hậu cần già đứng dậy: "Đại đội của chúng tôi có thể có thành tích này, là do chủ nhiệm Lâm dẫn dắt tốt, cũng là thanh niên tri thức Thẩm khi đó dạy mọi người biết kỹ thuật nuôi lợn, như vậy nên mới có thể có được như bây giờ."
"Hiện giờ nếu như trên thành phố thiếu thịt lợn, đại đội của chúng ta tất nhiên là phải làm việc nên làm."
"Được!"
Chủ nhiệm Lưu khen ngợi: "Mọi người đều phải học theo bí thư chi bộ già của đại đội Tiến Lên, ông ấy là tấm gương dành cho mọi người."
Có sự đi đầu của ông ấy, những người khác lập tức đưa mắt nhìn nhau: "Đại đội chúng tôi có ba con, đưa ra một con đi."
"Tốt, đại đội Khang Trang một con."
"Vậy một con còn lại sẽ lấy ở công xã, vậy là được rồi, cuộc họp kết thúc ở đây, bây giờ tôi sẽ đi trả lợi lại khoa trưởng Lý."
Mọi người tất nhiên không có lý do để không đồng ý.
Sau khi giải tán cuộc họp.
Có người không nhịn được mà nói với bí thư chi bộ già: "Ông cũng thật là, đưa cho nhiều như vậy thì người của đại đội mình phải làm sao?"
Bí thư chi bộ già mỉm cười: "Đại đội chúng tôi ăn uống tiết kiệm một chút là được."
Đại đội của bọn họ có thể nuôi sống được nhiều lợn như vậy, còn có một chuyện quan trọng nữa đó chính là khi đó vào thời điểm lũ lụt, đại đội bọn họ xem như là giữ gìn hoàn chỉnh nhất.
Nên mới có những con lợn như bây giờ.
Mọi người nghe thấy bí thư chi bộ già nói vậy thì lắc đầu: "Giác ngộ của ông đúng là cao, đương nhiên ông cũng có sức mạnh này."
Bí thư chi bộ già không kể công, thản nhiên nói: "Đại đội của chúng tôi là nhờ có thanh niên tri thức Thẩm."
Cho dù là kiến thức nuôi lợn của thanh niên tri thức Thẩm, hay là kiến thức chữa bệnh của Thẩm Hoài Sơn, thậm chí Quý Trường Tranh bởi vì có người thân ở đây nên mới lựa chọn tới đại đội của bọn họ để tiến hành cứu tế.
Mỗi một mắt xích trong này đều không thể thiếu.
Hơn nữa, mỗi một mắt xích trong này đều liên quan đến Thẩm Mỹ Vân.
Nói thật thì trong mắt của bí thư chi bộ già, Thẩm Mỹ Vân chính là ân nhân của đại đội Tiến Lên.
Chỉ là, câu nói này ông ấy không nói ra với người khác thôi.
Sau khi chủ nhiệm Lưu báo tin cho khoa trưởng Lý, khoa trưởng Lý lập tức phái người tới lấy lợn, đãi ngộ của năm con lợn còn tốt hơn cả người.
Cùng lúc đó, ông ta trả lại ba lá cờ thi đua.
Một lá cờ cho công xã Thắng Lợi, còn một lá cho đại đội Khang Trang, là cờ cuối cùng là của đại đội Tiến Lên.
Đương nhiên, của đại đội Tiến Lên không chỉ có cờ thi đua, mà còn có 100 cân giống tốt, đây xem như là đồ tốt mà khoa trưởng Lý bỏ tiền túi ra để khen thưởng.
Những thứ lấy được từ trạm hạt giống, không cho ai khác mà chỉ cho mỗi đại đội Tiến Lên.
Nói thật thì đầu tiên vẫn còn có xã viên chút oán giận, sao bí thư chi bộ già lại lấy ra nhiều lợn từ đại đội của mình như thế.
Khi nhìn thấy cờ thi đua và chỗ giống tốt này, lập tức không nói lên lời.
"Vẫn là bí thư chi bộ già lợi hại."
"Đây là cờ thi đua đại đội tiên tiến đấy, cho tôi sờ một tí."
"Tôi chưa bao giờ được sờ, là dùng chất liệu nhung tơ vàng, thật thoải mái."
"Tôi thì lại thích số giống tốt này hơn, sang năm lương thực của đại đội chúng ta chắc chắn là không ít."
So với danh tiếng thì bí thư chi bộ già thích cho hạt giống tốt hơn, ông ấy sờ rồi lại sờ: "Cất cho hạt giống tốt này đi, vụ xuân đem trồng ở mảnh đất tốt nhất!"
"Được!"
Bí thư chi bộ già nhìn các xã viên tươi cười, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn vài phần.
"Tôi đã nói là khi đó để thanh niên tri thức Thẩm tới đại đội của chúng ta là không sai mà."
Đại đội thành lập mười mấy năm nay đây là lần đầu tiên nhận được danh hiệu đại đội tiên tiến.
Hơn nữa đại đội của bọn họ mang danh nghĩa khoa trưởng Lý ở trên thành phố, sau này có chuyện tốt nhất định sẽ không bỏ lại đại đội của bọn họ.
Nghĩ tới đây.
Bí thư chi bộ già hút t.h.u.ố.c lá tẩu cũng theo đó là vui vẻ hơn vài phần.
"Tôi đi tìm bác sĩ Thẩm nói chuyện."
"Gia đình bọn họ đúng là biết đẻ."
Sinh ra một đồng chí xuất sắc như Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân vẫn còn chưa biết là ảnh hưởng mà cô đem lại lại lớn đến như vậy.
Bởi vì vào cuối năm, các chị dâu trong khu tập thể cũng bắt đầu trở nên bận rộn.
Sáng sớm Triệu Xuân Lan quấn khăn trùm đầu bằng vải hoa, xách giỏ tới tìm Thẩm Mỹ Vân.
"Mỹ Vân, hôm nay bọn chị định đi xe buýt tới thành phố Cáp để đi hội chợ, em có đi không?"
Tới cuối năm, nhà nào cũng bắt đầu đi mua sắm đồ tết, các chị dâu trong khu tập thể cũng không ngoại lệ.
Lương trong quân đội, trong toàn bộ tỉnh Hắc, cũng coi là cao, nhưng có rất nhiều vật tư thật sự là không thể mua được ở thành phố Mạc Hà.
Có một số chị dâu có điều kiện thì muốn tới thành phố Cáp để mua sắm hàng tết.
Cửa hàng bách hóa ở đó không chỉ là có đầy đủ chủng loại, thậm chí là vải vóc, quần áo cũng toàn là những đồ không ở ở những nơi khác.
Dù sao thì thành phố Cáp cũng là người con cả của tổ quốc, lại gần biên giới nước Nga, đến mức mà ở đây cho dù là kinh tế hay là công nghiệp đều phát triển rất nhanh.