Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 613

Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:30:06
Lượt xem: 78

Còn Triệu Xuân Lan mặc dù bình thường thì keo kiệt, nhưng tới cuối năm thì lại rất hào phóng, đối với Triệu Xuân Lan, vất vả quanh năm suốt tháng, chỉ hy vọng tới tết được thoải mái một chút.

Vì thế nên mới tới hỏi Lâm Vân Khê.

Thẩm Mỹ Vân sau khi nghe xong, cô có hơi bất ngờ: "Tới thành phố Cáp đi hội chợ?"

"Đúng vậy, bên thành phố cáp có đầy đủ các loại vật phẩm, hơn nữa giá cả cũng thấp hơn so với thành phố Mạc Hà chúng ta, chị nói cho em biết..."

Triệu Xuân Lan thấp giọng nói: "Ở đó còn có rất nhiều người ngoại quốc mắt xanh, tóc vàng, em đi em đi rồi sẽ biết."

Dù sao như mọi năm cứ cuối năm là tới thành phố Cáp chính là vì nguyên nhân này.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Em cũng đi."

Trong nhà quả thật cũng nên mua sắm một ít đồ tết.

"Vậy thì chị em mình cùng đi."

"Còn có cả Ngọc Lan, Thu Mai, và cả Lý Hà vợ của trung đoàn trưởng Tần nữa."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Em quay về thu dọn đồ, mọi người đợi em ở cổng khu tập thể."

Cô về nhà tới ngăn kéo lấy tiền và phiếu, suy nghĩ một chút rồi lại khoác một cái balo, cho ấm nước quân dụng vào.

Lúc này, vừa định ra ngoài, cô tiện tay lấy một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ treo trên giá treo quần áo và quấn lên cổ.

Trước khi ra ngoài, còn có mấy việc phải làm.

Thứ nhất là mình còn phải tới trang trại nuôi lợn xin nghỉ, cô xem như là người có công ăn việc làm, tự dưng lại không đi làm như bình thường, tất nhiên là phải báo trước một tiếng

Thứ hai là cô tới thành phố Cáp, Miên Miên ở nhà phải giao cho Cố Trường Tranh trông nom.

Nghĩ tới đây.

So với việc để Miên Miên ở nhà thì cô càng muốn đưa Miên Miên ra ngoài mở mang tầm mắt hơn.

Dù sao thì thành phố Cáp ở thập niên 70, cô cũng mới chỉ từng được thấy ở trên ti vi.

Có điều chỉ trong một thời gian ngắn, trong đầu Thẩm Mỹ Vân có rất nhiều suy nghĩ chạy qua.

Ra khỏi cửa, cô liền nhờ người chuyển lời tới trang trại nuôi lợi, ngay sau đó, cô tìm thấy Miên Miên đang chơi đùa cùng đám trẻ con.

Thẩm Mỹ Vân vẫy tay gọi cô bé: "Lại đây."

Miên Miên lập tức chạy lon ton tới, cô bé mặc một bộ quần áo bông màu vàng nhạt, đội một chiếc mũ nhung màu trắng, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng vì lạnh, khỏi phải nói là đáng yêu thế nào.

"Mẹ, sao vậy ạ?"

"Mẹ phải tới thành phố Cáp một chuyến để đi hội chợ, con có muốn đi không?"

Vừa nói dứt lời.

Đôi mắt Miên Miên sáng bừng lên: "Con muốn đi."

"Vậy được, trên đường phải đi theo mẹ, không được chạy lung tung biết chưa?"

Miên Miên gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc: "Con biết rồi."

Sau khi tạm biệt các bạn, Thẩm Mỹ Vân thì quay về đem cho Miên Miên đôi găng tay, trang bị đầy đủ cho cô bé, sau đó mới dẫn cô bé ra khỏi khu tập thể.

Lúc cô tới, mấy người Triệu Xuân Lan đã đang đứng đợi rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân còn dắt theo cả Miên Miên tới, cô ấy lập tức kinh ngạc nói: "Em dẫn cả Miên Miên theo à?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Dẫn con bé ra ngoài nhìn ngó thế giới bên ngoài."

Triệu Xuân Lan ngưỡng mộ nói: "Nếu như Nhị Nhạc nhà chị mà khôn ngoan như Miên Miên nhà em thì chị cũng dẫn thằng bé theo."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, không tiếp lời.

Mọi người ra ngoài đều ngại dẫn theo trẻ con rắc rối, nhưng cô thì chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Miên Miên nhìn mấy người lớn, nghĩ ngợi một chút rồi thấp giọng nói: "Nhị Nhạc cũng sẽ rất ngoan."

Việc này...

Triệu Xuân Lan do dự, vỗ đùi: "Thôi vậy, chị cũng đi gọi Nhị Nhạc."

Một năm chỉ có một lần có cơ hội được ra ngoài.

Nghĩ lại rồi lại đi gọi Nhị Nhạc tới.

Vừa dắt đi, vừa dặn dò: "Con tới thành phố Cáp, tốt nhất là nghe lời một chút, nếu không lần sau mẹ không cho con đi nữa đâu, biết chưa?"

Không gạo Đại Nhạc là bởi vì cô ấy biết tính cách của con trai cả, thà rằng ở nhà đọc sách cũng không muốn ra ngoài.

Gọi cũng không có tác dụng.

Nhị Nhạc ngoan ngoãn gật đầu: "Con sẽ nghe lời chị Miên Miên."

Điều này khiến Triệu Xuân Lan hài lòng.

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, dạy con không phải là dạy như vậy, nhưng Nhị Nhạc cũng không phải con cô, vì thế cô cùng không quan tâm tới việc không liên quan đến mình.

Nhưng Thẩm Thu Mai nhìn thấy thì lắc đầu: "Vẫn là mọi người dễ tính, tóm lại là tôi mà ra ngoài có đánh c.h.ế.t cũng không muốn dẫn con theo."

Quá phiền phức, một lát muốn cái này, lát sau lại muốn cái kia.

Còn khóc lóc lèo nhèo.

Thật sự là quá đau đầu.

Lý Hà vợ của trung đoàn trưởng Tần ở bên cạnh, cũng gật đầu theo: "Bốn đứa con nhà tôi, tôi không định dẫn theo đứa nào cả."

Dẫn đứa này, không dẫn đứa kia, về nhà lại cãi nhau.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Vậy chúng ta đi thôi nhỉ?"

Chỉ có cô và Triệu Xuân Lan dẫn con theo.

"Được, bắt xe tới sớm một chút, đến tối cũng chưa chắc là có thể về được."

Thành phố Cáp cách khá xa.

"Nếu như đến tối mà không về được thì chúng ta sẽ ở nhà khách bên đó."

Triệu Xuân Lan xem như là quen đường quen nẻo: "Nhà khách của thành phố Cáp, thật sự rất thoải mái, còn cung cấp nước nóng, chúng ta coi như là người nhà của quân nhân, hơn nữa còn có ưu đãi."

Nhưng vẫn coi như là đắt hơn một chút so với ở nhà.

Nghe mọi người nói xong, Thẩm Mỹ Vân lại càng tò mò hơn về thành phố Cáp.

Từ Mạc Hà tới thành phố Cáp cũng khá xa, đi xe thì phải chuyển hai chiếc. Buổi sáng hơn bảy giờ xuất phát từ nhà đi, tới bến xe thành phố Cáp thì đã là hơn hai giờ chiều.

Mọi người đều đói lả.

May mà Thẩm Mỹ Vân đã quen rồi, trên người lúc nào cũng có ít kẹo, hạt dựa, còn mai theo một cái ấm nước, nếu không thật sự không thể chịu đựng được suốt đường đi.

Đương nhiên là ở trên người Miên Miên cũng có.

Dựa vào kẹp và hạt sự cùng với nước, bọn họ cũng xem như là vẫn khá ổn.

"Tôi thật sự không thể ngờ là từ thành phố Mặc Hà chúng ta mới thành phố Cáp lại xa như vậy."

Ngồi xe cà nửa ngày trời, còn xa hơn cô về nhà mẹ, từ thành phố Mạc Hà tới đại đội Tiến Lên, ngồi xe buýt cũng mới có hai, ba tiếng đồng hồ.

Thời gian đến thành phố Cáp phải gấp đôi.

Triệu Xuân Lan cũng không khá hơn là bao, cô ấy đói tới mức choáng váng: "Trước đây 12 giờ là tới, đường này hôm nay gặp phải tuyết lớn cản đường, vòng một vòng, đói c.h.ế.t đi được."

Cô ấy dắt Nhị Nhạc xuống xe.

"Đi đi đi, mau đi mua cái gì ăn."

Thẩm Mỹ Vân và những người khác tất nhiên là đồng ý.

Cô cũng dắt Miên Miên xuống xe, vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng xung quanh. Không thể không nói thành phố Cáp đúng là một thành phố lớn, đường xá xung quanh rất rộng, xe con đi qua đi lại.

Mọi người đi qua đi lại, người thì mặc áo bông liền mũ, người thì mặc trang phục cách mạng Liên Xô đẩy chiếc xe đạp phượng hoàng, xuyên qua đài tưởng niệm phòng lũ treo cờ đỏ.

Không che giấu được sự kiêu ngạo và thể diện trên khuôn mặt.

Vừa nhìn liền biết là người thành phố, tinh khí thần ở trên người cũng thật khác biệt.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài chiếc xe con, phải biết là ô tô con ở thành phố Mạc Hà thì cả một buổi sáng cũng không nhìn thấy một chiếc.

Nhưng từ lúc bọn họ tới đến giờ đã nhìn thấy ba chiếc rồi.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân có hơi bất ngờ: "Thành phố Cáp này đúng là không tệ."

Rõ ràng là không thua kém gì Bắc Kinh.

Đặc biệt là cô còn nhìn thấy rất nhiều nữ đồng chí, đều uốn tóc xoăn, mặc áo choàng, con đi giày cao gót.

Nói thật chỉ có mỗi phương diện ăn mặc thôi đã đẹp hơn thành phố Mạc Hà rồi.

Người đi bên đường, không kìm được mà liếc nhìn cô, đang định nói là nhà quê ở đâu ra đây, nhưng vừa quay đầu lại khi đối diện với khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân, mấy chữ đồ nhà quê kia lập tức không nói được ra nữa.

Thật sự là phong cách ăn mặc, trang điểm của đối phương còn sành điệu hơn những người bản địa như bọn họ.

Vừa nhìn là biết tới từ Bắc Kinh, Thượng Hải, chỉ có những thành phố lớn như vậy mới có thể nuôi dưỡng ra được dáng vẻ của người thành phố trên người vị nữ đồng chí ở trước mặt này.

Nghĩ tới đây, người đi đường kia lại bắt đầu ra vẻ là chủ nhà.

"Lần đầu tiên tới thành phố Cáp chúng tôi đúng không?"

Thẩm Mỹ Vân có hơi bất ngờ, không ngờ trên đường lại có người bắt chuyện với cô.

Cô gật đầu, nhìn ngó xung quanh: "Đúng là lần đầu tới."

"Vậy thì cô phải vui chơi hết mình, công viên Nhi Đồng, đài tưởng niệm phòng lũ, bờ sông Tùng Hoa, cung văn hóa công nhân của thành phố Cáp chúng tôi, đều là những nơi rất tuyệt.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Cảm ơn chị."

"Chúng tôi vừa mới xuống xe, không biết ở gần đây có chỗ nào ăn ngon, bổ, rẻ không?"

Người kia vừa nghe: "Giờ này không dễ mua được đồ ăn đâu."

Bây giờ là hai giờ chiều rồi, trước không có làng, sau không có quán.

Thẩm Mỹ Vân và mọi người nhìn nhau: "Lỡ làng trên đường, không biết tiệm cơm quốc doanh có còn gì ăn không?"

"Vậy thì đắt lắm, như này đi..."

"Nếu như mọi người tin tôi thì đi thẳng qua hai con phố, rẽ trái nhìn thấy biển hiệu màu trắng treo trước cửa, tới đó bảo hai vợ chồng già làm cho mọi người bát mì."

Đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Thẩm Mỹ Vân cảm ơn đối phương, đợi đối phương đi rồi.

Triệu Xuân Lan ở bên cạnh không nhịn được nói: "Chị tới thành phố Cáp bao nhiêu lần rồi mà lần đầu tiên thấy có người qua đường tốt như thế này."

"Những lần trước đều chế nhạo bọn chị là đồ nhà quê."

Thẩm Thu Mai ở bên cạnh hiểu được: "Vị đồng chí vừa rồi là nhìn thấy mặt của Thẩm Mỹ Vân nên mới chủ động giới thiệu với chúng ta."

Đây là sự thật.

Vừa nói xong, mấy người tất nhiên là đi tìm chỗ mà người qua đường vừa rồi chỉ.

Đi được nửa đường: "Không phải là đối phương lừa chúng ta đấy chứ?"

Việc này...

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Tới xem xem, nếu như là lừa thì chúng ta lại rời đi."

"Dù sao thì chúng ta cũng có bao nhiêu người như thế này."

"Cũng đúng."

Sau khi đi hết hai con phố, quả nhiên là nhìn thấy một một biển hiệu màu trắng, bên trên viết mấy chữ mỳ mì dương xuân Trương Ký.

Thẩm Mỹ Vân mà mọi người biết ngay là đã tìm đúng chỗ rồi.

"Đồng chí, giờ này còn mì dương xuân không?"

Ông lão làm mì dương xuân nói: "Có, mọi người là từ nơi khác tới đi hội chợ đúng không?"

Thẩm Mỹ Vân và mọi người gật đầu.

"Vậy thì mọi người phải nghỉ một đêm ở đây rồi."

Ông già đứng dậy, mở bếp than ra, đợi than tổ ong cháy rực lên, nước trong nồi nhôm cũng bắt đầu sôi ùng ục.

"Ba hào một bát mì dương xuân, các cô ăn mấy bát?"

"Ba hào á."

Triệu Xuân Lan cảm thấy quá đắt, nhưng nghĩ lại thì ra ngoài cũng đã ra ngoài rồi, cũng không thiếu chút tiền này.

Thế là cô ấy liền nói: "Tôi một bát, nước dùng là có thể thêm tùy ý đúng không?"

Đồng chí già nhìn cô ấy một cái, không hề thấy bất ngờ: "Nước dùng uống tùy thích."

"Vậy được, chúng tôi cũng muốn một bát."

"Bốn người, bốn bát."

Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên chia nhau ăn một bát, dù sao thì cô nghĩ là không đủ ăn thì tính tiếp.

Đồng chí già kia gật đầu và bắt đầu bận rộn, thả vào loại mì sợi nhỏ, tròn xoe vào nồi nước sôi.

Sau đó đun sôi thì mì nổi lên.

Ông ấy bận rộn trên cái thớt ở bên cạnh, bày bốn chiếc bát tô ra, cho nước tương, muối, hành hoa, cuối cùng là múc một thìa mỡ lợn trắng tinh cho vào từng bát.

Lúc dùng cái muôi sắt to múc múc một muôi nước dùng đang sôi sùng sục đổ vào, mỡ lợn theo đó mà nổi lên.

Một mùi thơm khó tả tràn ngập trong không khí.

"Ông ấy dùng mỡ lợn à."

Một muôi tô như vậy, cho hết cả vào, chẳng trách mà lại bán đắt như vậy, những ba hào một bát.

"Mì dương xuân nhà chúng tôi đã được mấy chục năm rồi, toàn dùng mỡ lợn tự làm, tất nhiên là sẽ không phá hỏng biển hiệu."

Đồng chí già dùng đũa dài, vớt ở trong nồi, mỗi người một đũa mì to thả vào trong bát.

Sợi mì màu trắng, không trộn lẫn với một chút thô lương nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-613.html.]

Mọi người nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng. May mà đồng chí già cũng biết là bọn họ đã rất đói rồi, sau khi múc xong liền bảo vợ bê ra giúp.

"Xong rồi."

"Ăn được rồi."

Khi bát mì dương xuân được bê tới, mọi người đều trở nên yên lặng, bất giác nhìn chằm chằm vào bát mì kia.

Sợi mì màu trắng được nấu chín tới, bên trên nổi lên một lớp nước dùng béo ngậy, điểm xuyết thêm hành lá màu xanh.

Đồng chí già biết bọn họ còn dẫn theo hai đứa trẻ con, còn đặc biệt mang tới hai chiếc bát không.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy một cái, gắp một đũa mì vào, rồi lại sẻ một phần ba nước mì.

Đưa cho Miên Miên: "Cẩn thận nóng."

Miên Miên gật đầu, dùng đũa gắp mì, sau khi cắn đứt, mắt sáng lên: "Mẹ ơi, mì này ngon quá."

Thẩm Mỹ Vân cũng uống một ngụm nước dùng, hơi nóng từ khoang miệng chạy thẳng vào trong dạ dày, toàn thân cũng bắt đầu ấm nóng.

Giây phút này, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Nếu thích ăn thì về nhà mẹ nấu cho con ăn."

Miên Miên gật đầu, ăn từng miếng nhỏ.

Nhị Nhạc ở bên cạnh thì hung tàn hơn nhiều, trực tiếp bê bát lên, muốn đổ cả vào trong mồm, bị Triệu Xuân Lan đánh cho một cái: "Ăn từ từ thôi, giống như là quỷ đói đầu thai vậy."

Nhị Nhạc bị ăn đòn cũng không tức giận: "Mì này ngon, mẹ về nhà mẹ cũng làm cho con nhé."

Triệu Xuân Lan thầm nghĩ, mì dương xuân này cần mỡ lợn, lại phải có mì sợi nhỏ, thế này thì ai mà ăn nổi.

Cô ấy không đáp, chỉ đổ một nửa mì dương xuân trong bát mình vào trong bát của cậu bé.

"Ăn đi."

Nhị Nhạc nhìn cô ấy, lại nhìn Miên Miên: "Con ăn không hết."

"Mẹ, cho mẹ này."

Cậu bé lại trả cho mẹ.

Điều này khiến Triệu Xuân Lan thầm cảm thấy hụt hẫng, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: "Các cô có muốn ăn nữa không? Tôi với các cô chia nhau mua một bát."

Một mình cô ấy phải ăn thêm một bát, nhưng một bát ba hào thì cô không nỡ, nhưng hai người chia nhau một bát thì chỉ có một hào rưỡi.

Cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Thẩm Thu Mai và Lý Hà đều không nỡ ăn.

Thẩm Mỹ Vân nhìn sang bát của Miên Miên, cũng sắp ăn hết rồi.

Suy cho cùng thì đói lâu như vậy, sức ăn cũng nhiều hơn bình thường một chút, cô nghĩ ngợi một chút rồi nói với Triệu Xuân Lan: "Chị dâu Xuân Lan, hai chị em mình cùng gọi một bát."

Triệu Xuân Lan cảm kích nhìn cô: "Cảm ơn em nhé."

Cô ấy quay đầu lại nói với đồng chí già: "Đồng chí già, chúng tôi muốn một bát mì dương xuân nữa."

Đối phương gật đầu, nổi lửa bếp lò, tiếp tục làm mì, rõ ràng không hề bất ngờ với kiểu hai người mua chung một bát mì dương xuân.

Mì dương xuân của bọn họ bán đắt, rất nhiều người không nỡ ăn, nhưng mùi vị thì rất ngon, cũng có người chung tiền vào mua.

Hơn nữa không chỉ có một người, hai người.

Không lâu sau lại một bát mì dương xuân nữa được làm xong, sau đó đối phương bê tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan mỗi người một nửa, sẻ vào trong bát của mình, sau đó lại chia cho Miên Miên và Nhị Nhạc.

Hai đứa trẻ sức ăn hiếm khi lớn như vậy.

Sau khi có thêm một bát mì, không chỉ hai đứa trẻ ăn no, mà Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan cũng ăn no rồi.

Lúc trả tiền.

Thẩm Mỹ Vân trả bốn hào rưỡi, cộng thêm ba tấm phiếu ăn, Triệu Xuân Lan cũng vậy, chỉ là sau khi thấy Thẩm Thu Mai và Lý Hà, mỗi người trả ba hào.

Triệu Xuân Lan lại có chút đau lòng: "Chị thật sự là không quản nổi cái miệng này, ăn nhiều như vậy."

Thêm một hào rưỡi, đủ để mua mấy quả trứng gà rồi.

Thẩm Mỹ Vân thì thản nhiên: "Chẳng mấy khi ra ngoài một chuyến, một năm chỉ có một lần, mì dương xuân này một năm cũng chỉ ăn có một lần, nghĩ thoáng lên một chút, ăn vào miệng bụng thoải mái là được rồi."

Triệu Xuân Lan nghe thấy câu này thì gật đầu: "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy."

Nghe ngóng nơi họp chợ từ chỗ đồng chí già rồi.

"Hội chợ buổi sáng tốt hơn buổi chiều, tôi kiến nghị mọi người nên tìm một nhà người thân, hoặc là nhà khách ở một đêm, rồi sáng sớm mai hãy đi hội chợ."

Lời kiến nghị này của đồng chí già kia cũng thật thà.

Thẩm Mỹ Vân và mọi người cảm ơn xong, sau đó rồi mới rời đi.

Quả thật cũng làm đúng như vậy, tìm một nhà khách, bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, vì thế đến cả chứng minh thư cũng xuất trình ra được.

Hơn nữa bọn họ lại là vợ của quân nhân, cán sự của nhà khách cũng không làm khó bọn họ.

Rất nhanh đã thuê được phòng.

Thẩm Thu Mai và Lý Hà ở cùng một phòng, Triệu Xuân Lan muốn ở cùng một phòng với Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Chị dâu Xuân Lan, hai người chúng ta mỗi người mang theo một đứa trẻ, giường chắc chắn là không ngủ đủ, tốt hơn là mỗi người một phòng đi."

Triệu Xuân Lan vô cùng đau lòng, nhưng thấy hai đứa trẻ trơ mắt nhìn, cô ấy lập tức không do dự.

"Thuê thì thuê vậy, bà đây cũng chưa ở một mình một phòng bao giờ."

"Đưa con đi hưởng thụ trước một lần."

Nghe được câu này, Thẩm Mỹ Vân không kìm được mà bật cười: "Vậy là phải rồi, một năm một lần, nên tự thưởng cho mình."

Ở một đêm trong nhà khách mất tám hào, nói thật thì cũng không rẻ, nhưng một năm chỉ có một lần, mọi người cũng giống như là nhìn thấy thứ hiếm lạ vậy.

Các sự của nhà khác lấy chìa khóa, ở phía trước giới thiệu.

"Phòng nào cũng có phích nước nóng, nếu lấy nước nóng thì tới phòng nước ở tầng hai, nếu như mọi người muốn tắm thì ở tầng một có một nhà tắm công cộng, cầm biên lai của nhà khách chúng tôi, tới nhà tắm công cộng thì có thể được tắm miễn phí."

Mùa đông ở Đông Bắc, mọi người muốn tắm về cơ bản đều là tắm trong nhà tắm công cộng.

Thấy cán sự của nhà khách nói như vậy, mắt mọi người sáng bừng lên.

"Tắm miễn phí sao?"

"Đúng, mọi người cầm biên lai mà trước đó tôi đưa cho là được."

"Nhưng..."

Cô ấy nhìn về phía Thẩm Thu Mai và Lý Hà: "Hai vị đồng chí này là cùng thuê một phòng, chỉ có thể có một người được tắm miễn phí, người còn lại thì phải tự bỏ tiền ra."

Thẩm Thu Mai và Lý Hà nhìn nhau: "Tắm trong nhà tắm công cộng hết bao nhiêu tiền?"

"Người lớn năm xu, trẻ con ba xu."

Cái này...

"Hơi đắt."

"Đắt hơn ở thành phố Mạc Hà hai xu."

Nhà tắm công cộng ở thành phố Mạc Hà, người lớn tắm một lần cũng mới có ba xu, bằng giá của trẻ con ở thành phố Cáp.

Cán sự của nhà khách mỉm cười: "Củi và than ở thành phố Cáp cũng sẽ đắt hơn một chút."

Cùng phải.

Sau khi đợi đối phương đi rồi.

Triệu Xuân Lan liền nói: "Để hành lý vào trong phòng trước đã, rồi chúng ta ra ngoài đi dạo, đợi chiều về rồi tính đến chuyện tắm rửa sau."

"Chỉ đáng tiếc là lần này tới không mang theo quần áo."

Nếu không thì tới nhà tắm tắm một cái rồi thay quần áo, khỏi phải nói là thoải mái biết bao.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Mùa đông chúng ta phải thay nhiều quần áo, chị còn định cầm từ Mạc Hà tới thành phố Cáp, tới lúc mua đồ ở hội chợ nữa thì phải làm thế nào?"

Quần áo mùa đông vừa dày.

Vừa nghĩ cũng thấy có lý.

Triệu Xuân Lan liền không thấy tiếc nữa.

"Được rồi, được rồi, ai về phòng người đấy nghỉ ngơi một lát, lát nữa gặp lại."

Khỏi phải nói là kích động biết bao.

Phòng trong nhà khách không phải lớn, chỉ khoảng hơn 10 mét vuông, nhưng hơn hẳn là có đủ giường và bàn, còn có phích nước nóng, xô nước.

Cũng xem như là mọi thứ đều có sẵn.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân sắp xếp đồ xong, Miên Miên cởi giày ra, nhảy lên giường: "Mẹ ơi, con ăn no quá."

Thẩm Mỹ Vân xoa bụng cho cô bé: "Nghỉ ngơi một lúc, rồi mẹ đưa con ra ngoài đi dạo."

Miên Miên gật đầu.

Khoảng chừng nửa tiếng, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên ra khỏi phòng, chuẩn bị đi gọi Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai, Lý Hà.

Bọn họ đều đang nằm trên giường.

"Tôi không đi đâu, tôi muốn nằm một lúc, đợi muộn một chút rồi tới nhà tắm công cộng đi tắm."

"Dù sao thì tiền phòng cũng trả rồi, cảm thấy ra ngoài không ở thì thật tiếc."

Có suy nghĩ này không chỉ có một, hai người mà Triệu Xuân Lan cũng vậy.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy tôi và Miên Miên ra ngoài đây."

"Ừm."

"Hai người ra ngoài đi."

"Đợi đến 5 rưỡi chúng ta tập hợp ở đây nhé."

Thẩm Mỹ Vân tất nhiên là đồng ý, sau khi cô dẫn Miên Miên ra ngoài, hỏi thăm đường đi.

Tốn năm xu mua một vé xe buýt, chạy tới công viên Nhi Đồng.

Công viên Nhi Đồng ở thành phố Cáp những năm thập niên 70, tới đâu cũng là màu đen trắng, ở cửa còn một đồng chí già đang bán và làm đồ chơi bằng đường.

Đều là người lớn dẫn trẻ con đi tới.

Thẩm Mỹ Vân nhìn ngó xung quanh, thấy người mua cũng không ít, phải xếp hàng để mua.

Cô liền hỏi: "Miên Miên, con có muốn không?"

Thời đại này người làm cha mẹ có thể đưa con cái tới công viên Nhi Đồng chơi, về cơ bản là cũng có điều kiện.

Nếu không cũng sẽ không tới đây.

Miên Miên gật đầu: "Muốn một cái màu trắng, và một chiếc hình Tôn Ngộ Không."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng rồi dẫn cô bé tới đó, đều tiên là mua, nam đồng chí bán đồ chơi bằng đường, để cái thùng trên xe đạp, chân đạp lên bàn đạp, dẫm một lúc, lấy một xiên tre quay hai vòng.

Cuộn một cái lớn, nở nụ cười và đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Hai xu, không cần phiếu."

Thẩm Mỹ Vân ôi một tiếng, móc hai xu ra đưa cho đối phương, rồi sau đó mới nhận lấy, cô khoa tay múa chân, cái này còn to hơn cả cái đầu của cô.

Đúng là đáng giá.

"Ăn đi, bây giờ đang còn nóng."

Miên Miên nhận lấy, nhưng miếng đầu tiên lại đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mẹ ăn trước đi."

Thẩm Mỹ Vân cũng không khách khí, cắn một miếng: "Ngọt thật đấy."

Miên Miên thấy cô ăn, lúc này mới cười tít mắt cắn một miếng, cô bé rất trân trọng: "Cái này giống như là bông vậy, thật là đẹp."

"Cũng ngon nữa."

Cô bé còn chưa từng được ăn.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy, nếu thích ăn thì lúc về nhà mẹ sẽ mua cho con một cái, được không?"

Đối với những hạnh phúc nhỏ của con, Thẩm Mỹ Vân trước giờ đều sẽ đáp ứng.

Bình thường Miên Miên cũng không hay ăn kẹo, thỉnh thoảng mới buông thả một lần, không hề gì cả.

Miên Miên lắc đầu: "Thôi ạ, cái này rất nhanh sẽ tan chảy, một cái là đủ rồi."

Mọi người xung quanh nhìn dáng vẻ có qua có lại của hai mẹ con họ thì không khỏi kinh ngạc: "Đứa trẻ này thật hiểu chuyện."

Nếu như là con của bọn họ, một lần hận không thể ăn 10 xiên.

Thẩm Mỹ Vân nhận tất cả những lời khen ngợi của mọi người.

Lúc người khác khen con, cô chưa bao giờ từ chối.

Mua xong, Thẩm Mỹ Vân liền dẫn cô bé tới ông cụ bán đồ chơi bằng đường ở bên cạnh.

Đồ chơi bằng đường ba xu một cây, lên màu thì bốn xu.

Thẩm Mỹ Vân vô cùng hào phóng đưa cho Miên Miên năm xu: "Con nói với ông cái mà con thích."

Miên Miên gật đầu, cầm năm xu đưa cho ông cụ: "Ông ơi, con muốn một cây Tôn Ngộ Không."

"Tôn Ngộ Không à? Có muốn lên màu không?"

"Muốn ạ!"

Sau khi nói xong, đối phương nhanh chóng làm, rõ ràng là kẹo mạch nha, nhưng chỉ một lúc đã biến ra hình Tôn Ngộ Không.

Thêm màu vàng và màu đỏ, sống động như thật.

Mắt Miên Miên sáng lên: "Wow, cái này đẹp quá."

Sau khi nhận lấy, chân thành cảm ơn.

"Con không nỡ ăn."

Cô bé cầm lên ngắm nghía, ông cụ bán đồ chơi bằng đường thích cái ánh mắt yêu thích và sùng bái của bọn trẻ như thế này.

"Phải ăn chứ, không thì uổng công ông làm ra rồi."

Miên Miên gật đầu.

Loading...