Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 629
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:28
Lượt xem: 83
Thấy Thẩm Mỹ Vân gật đầu, con bé mới cười híp mắt nói: "Cảm ơn bác."
Giọng nói mềm mại.
Quý Trường Đông càng thích hơn: "Người một nhà không cần khách sáo."
Sau khi lên xe.
Anh ta làm tài xế, Quý Trường Tranh bất ngờ: "Đồng chí Vương đâu?"
Đồng chí Vương là tài xế lái xe cho Quý Trường Đông, cũng làm ở đơn vị.
Quý Trường Đông nắm tay lái: "Anh cho cậu ấy nghỉ đông."
"Để cậu ấy về nhà nghỉ ngơi với vợ con."
Tết mà, ai mà không muốn đoàn tụ với gia đình.
Quý Trường Tranh hiểu.
Đến nhà họ Quý thì đã mười một giờ rưỡi.
Cả nhà họ Quý đều đang chờ, chờ cả nhà Quý Trường Tranh về ăn cơm.
Bà nội Quý không đợi được nữa, đi thẳng từ trong nhà ra ngoài cửa, thỉnh thoảng nhìn quanh.
"Không phải hẹn trước rồi à? Sáng sớm hôm qua xuất phát, sao giờ trưa trời trưa trật rồi mà vẫn chưa về đến nhà?"
Sau khi từ Mạc Hà về, bà ấy nhớ Mỹ Vân và Miên Miên không chịu được.
Còn đứa con trai cứng nhắc kia thì thôi, ai quan tâm.
Cố Tuyết Cầm khuyên nhủ: "Mẹ, nhỡ trên đường gặp chút rắc rối thì không chỉ chậm có một tiếng thôi đâu."
"Nói chung là hôm nay sẽ về đó, chúng ta vào nhà chờ là được rồi."
"Mẹ lớn tuổi rồi, coi chừng cảm lạnh."
Ngoài trời rất lạnh, chỉ một hai độ, đứng có một lúc mà mặt sắp cóng rồi.
Bà Quý không trả lời: "Mẹ đứng ngoài chờ, nếu con lạnh thì vào trước đi."
Cố Tuyết Cầm ngượng ngập xoa tay.
Kể từ lần đòi nhân sâm nhưng thất bại hồi trước, địa vị trong nhà của chị ta trở nên rất xấu hổ.
Hơn nữa ba chị ta bị đột quỵ, muốn c.h.ế.t nhưng không c.h.ế.t được.
Đứa em trai vô dụng của chị ta không nuôi nổi một người bệnh nên phải nhờ đến sự hỗ trợ tài chính của người chị đã lấy chồng này.
Điều này cũng dẫn đến ở trong cái nhà này, địa vị của Cố Tuyết Cầm cũng càng ngày càng thấp kém.
Con dâu thứ hai của nhà họ Quý nhỏ giọng nói: "Mẹ thích em dâu tư thì cứ để bà ấy chờ đi!"
Cố Tuyết Cầm nghe mà suýt vặn tay áo, ở nơi không ai nhìn thấy, chị ta oán hận trừng mắt liếc em dâu hai Hướng Hồng Anh một cái.
Hướng Hồng Anh không thấy, nhưng vợ của người em thứ ba là Từ Phượng Hà thì thấy.
Cô ấy khép mi không nói gì.
So với chị dâu cả thì cô ấy không có gia thế nổi bật, càng không có nhà mẹ đẻ giỏi giang như chị dâu thứ hai.
Nhà mẹ đẻ của cô ấy chỉ là một công nhân bình thường, phải may mắn lắm cô ấy mới được gả cho con trai thứ ba của nhà họ Quý.
Nên chuyện tranh đấu trong trong nhà này, cô ấy chưa bao giờ tham dự.
Dù sao mẹ chồng rất sáng suốt, không hành động thiếu cẩn trọng trước mặt bà ấy là thông minh nhất.
Bà Quý nhìn thấy phản ứng của ba cô con dâu, trong lòng không khỏi thở dài.
Bà thích Mỹ Vân là có lý do cả.
Tâm tư Mỹ Vân sạch sẽ thuần túy, đối xử tốt với mọi người mà không hề vụ lợi.
Khác với họ.
Ai cũng mong nhớ tài sản của bà.
Bà Quý không nói gì, chỉ im lặng đứng trong gió lạnh, vờ như không thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của con dâu cả Cố Tuyết Cầm.
Chờ tầm mười phút.
Xe chạy vào ngõ hẻm trong gió lạnh, tiếng ầm ầm thu hút sự chú ý của mọi người.
Hàng xóm bên cạnh không khỏi thò đầu ra xem.
"Chị ơi, hôm nay nhà chị có khách quý à?"
Hàng xóm bên cạnh họ Tống, cả nhà đều làm nghiên cứu khoa học, coi như là nhân vật nổi tiếng ở đây.
Đương nhiên, nếu không có chút bối cảnh thì khó mà được vào sống trong cái ngõ này.
Người đặt câu hỏi là mẹ của Tống Ngọc Chương, bà ấy nhỏ hơn bà Quý ba tuổi, tóc trắng như tuyết được búi lên và quấn lại bằng kẹp lưới, cài thêm một cái trâm gỗ, trông vừa nhã nhặn vừa thanh lịch. .
Hai nhà tính ra là hàng xóm lâu đời, cũng là số ít không gặp tai vạ trong cái ngõ này.
Bà Quý cười: "Trường Tranh nhà tôi và Mỹ Vân dẫn con gái về."
"Khách quý gì chứ, đây là người nhà chúng tôi."
Bà cụ Tống nói: "Con dâu chị à? Thế tôi cũng phải chào hỏi một lát."
Lúc nhà họ Quý tổ chức tiệc cưới, bà ấy đang đi xa, nghĩ đến chuyện đó, bà thấy nhức đầu vô cùng. .
Nhưng không tiện kể chuyện này với người ngoài.
Hai bà cụ đang tán gẫu.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Quý.
Quý Trường Tranh ra rồi sang bên kia mở cửa xe, Thẩm Mỹ Vân nhường Miên Miên xuống trước, sau đó cô mới xuống theo.
Nhưng vừa xuống thì thấy mười mấy người đứng trước cửa nhà họ Quý.
Thẩm Mỹ Vân: "... ?"
Cô ngây người, sao lại đông như vậy?
Cả nhà ra ngoài này đón đấy à?
Miên Miên thấy bà Quý thì giãy khỏi tay Thẩm Mỹ Vân, chạy chậm về phía bà ấy.
"Bà nội!"
Giọng nói trong trẻo khiến mặt mày bà Quý cũng hiền hòa theo.
"Cục cưng của bà nội đã về rồi."
Bà ấy giơ tay lên, lập tức ôm chặt lấy Miên Miên.
"Bà nội, Miên Miên rất nhớ bà."
Cô bé trắng trẻo đáng yêu, mở to đôi mắt to trong veo như nước, giọng nói mềm mại bày tỏ sự nhớ nhung.
Không ai chịu được.
Bà Quý cũng không ngoại lệ.
Trái tim bà nội Quý mềm nhũn, một bà cụ vốn luôn nghiêm túc, giờ lại cười tươi như hoa.
"Bà nội cũng nhớ cháu gái ngoan."
Bà cụ Tống bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì rất bất ngờ: "Đây là cháu gái chị à? Xinh quá."
Cô bé như tiên đồng của Quan Âm nương nương, trắng trẻo sạch sẽ, ngọc tuyết đáng yêu.
Bà Quý ừ một tiếng, trịnh trọng giới thiệu: "Miên Miên nhà tôi."
"Đây là bà nội Tống của con."
Bà cụ Tống tò mò sờ mặt cô bé, Miên Miên ngoan ngoãn gọi: "Bà nội Tống."
Bà cụ Tống ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một lát rồi mò mẫm trong túi, lấy ra một cái đồng hồ quả quýt.
"Quà gặp mặt bà nội cho con."
Miên Miên nhìn sang bà nội Quý, đứa nhỏ thông minh cực.
Biết khi nào nên xem ai.
Bà nội Quý: "Nhận lấy đi."
Miên Miên dạ một tiếng, cảm ơn bà cụ: "Con cảm ơn bà nội Tống."
Bà cụ Tống cười gật đầu rồi nhìn qua Thẩm Mỹ Vân.
"Đây là con dâu của chị à?"
Khi bà Tống nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, trong mắt bà ấy hiện lên một tia kinh ngạc, cuối cùng bà cũng biết tại sao Hỗn Thế Ma Vương mắt cao hơn đỉnh, khăng khăng không chịu kết hôn kia của nhà họ Quý đột nhiên đồng ý cưới vợ.
Thì ra không phải không chịu kết hôn.
Là không gặp được người đủ đẹp để kết hôn.
Đến bà Tống sống nửa đời rồi cũng không dám nói mình gặp được cô gái nào xinh đẹp hơn cô gái trước mặt.
Vẻ đẹp của cô là sự trong trẻo và tươi mát của ngọn núi sau cơn mưa, là sự linh hoạt kỳ ảo tinh khiết đầu ngọn liễu.
Mi mục như họa, quyến rũ động lòng người.
Không gì đẹp hơn.
Trầm Mỹ Vân bị đối phương nhìn chằm chằm, cô không giận cũng không xấu hổ, ung dung mỉm cười.
"Dì Tống."
Cô gọi một tiếng dì Tống cũng không quá đáng, dù sao Miên Miên gọi đã gọi bà Tống rồi.
Bà Tống mỉm cười đáp lời: "Xinh quá."
Bà ấy lại đi sờ túi, kết quả phát hiện mình ra ngoài để đổ rác nên chỉ mang theo một cái đồng hồ quả quýt xem giờ.
Không còn gì khác.
Bà Tống ngượng ngùng một lúc rồi nói: "Con gái, con về thu xếp đồ đạc trước đi, lát nữa ghé nhà dì, dì bù quà gặp mặt cho con."
Nhà giàu nào cũng khá chú ý quy củ.
Bà Tống không ngoại lệ, không ai sống trong con hẻm này mà không coi trọng thể diện.
Nhưng không ai biết nó sẽ kéo dài được bao lâu.
Thẩm Mỹ Vân không nói gì, cô không rõ giao tình giữa nhà họ Quý và nhà họ Tống sâu đậm cỡ nào.
Câu mời này, cô không dễ trả lời.
Vì vậy, bà nội Quý nói thay: "Được rồi, em đừng bận tâm, kẻo lại tốn kém. Nếu em rảnh rỗi thì qua nhà chị ngồi một lát là được rồi."
Đây là một lời từ chối lịch sự.
Tuy mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt nhưng bà nội Quý lại không thể để con dâu tới cửa đòi quà gặp mặt được.
Bà Tống ừ một tiếng rồi đứng ở cửa đưa mắt nhìn cả nhà họ Quý dắt nhau vào nhà.
Trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Tô Bội Cầm sinh giỏi thật, một hơi sinh bốn đứa con, bốn đứa đứa nào cũng cưới vợ, con đàn cháu đống.
Nhà họ Quý cứ thế mà hưng thịnh.
Lúc còn trẻ, nhà bà cũng như nhà họ, hai vợ chồng bầy bạn nhau, không nói cầm sắt hòa minh cũng khiến người khác phải ghen tị.
Nhưng bốn mươi năm trôi qua, hôm nay nhà họ Quý cành lá xum xuê, còn nhà họ Tống...
Trong mắt bà Tống hiện lên một tia cô đơn, con trai làm nghiên cứu khoa học, không có tâm trạng yêu đương, càng không tính kết hôn, cả năm không về nhà.
Con gái...
Nhắc tới con gái, bà ấy càng đau lòng.
Nói không chừng còn phải đi tìm sự giúp đỡ của nhà họ Quý.
Nghĩ tới đây, bà Tống càng đau đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
*
Nhà họ Quý không biết bà Tống có chuyện cần nhờ họ.
Cả gia đình ồn ào bước vào nhà.
Vừa vào, bà Quý đánh tiếng trước: "Đồng chí Trương, có thể dọn đồ ăn lên rồi."
Ngày nay, việc gọi mẹ Trương hay bảo mẫu không còn phổ biến nữa, vì đó là tàn dư của chủ nghĩa tư bản nên mọi người đều thống nhất gọi là đồng chí.
Nhà họ Quý vốn cũng không được thuê người giúp việc, nhưng nhờ có ông Quý, chức vị năm đó của ông cao, dù đã lui về sau nhưng cũng được đơn vị chiếu cố.
Hơn nữa, giờ lại có anh cả nhà họ Quý là Quý Trường Đông, thế như mặt trời ban trưa.
Đồng chí Trương hỗ trợ nấu cơm ngược lại không tính là vi phạm quy định.
Bà ấy ra lệnh, đồng chí Trương lập tức gật đầu: "Còn hai món, tôi nấu xong sẽ bưng lên."
Trời lạnh, đồ nhanh nguội, phải ăn lúc còn nóng mới ngon nên phải chờ Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân về mới bắt bếp.
Thẩm Mỹ Vân nói cám ơn, Quý Trường Tranh thì dứt khoát hơn nhiều, trực tiếp mở hai gói hành lý lớn ra.
"Dì Trương, ba mẹ Mỹ Vân cho một ít thịt khô cá khô, dì xem có kịp làm không?"
Anh vừa nói xong, ông Quý và ba anh em nhà họ Quý đồng loạt đi tới chăm chú nhìn cái bao lớn kia.
Mắt đầy tham lam?
Quý Trường Tranh: "?"
Làm sao? Chuyện gì?
Anh bình tĩnh mở hành lý, lấy hết gà khô, cá khô và thỏ khô trong đó ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-629.html.]
"Làm kịp thì làm một con, không làm kịp thì treo trong bếp."
Mẹ Trương ừ một tiếng, mắt sáng lên: "Nhiều vậy sao?"
Gần đây không dễ mua thịt, đến nhà họ Quý cũng không ngoại lệ.
Bà Quý thấy anh đặt hết con này tới con khác lên bàn, không khỏi hỏi: "Sao con lại mang nhiều thịt về thế? Tết bố mẹ và cậu Mỹ Vân sẽ ăn gì?"
Bà ấy từng đến nhà đối phương ở.
Quý Trường Tranh lấy đống còn lại ra: "Con nói không lấy, nhưng mẹ vợ con nói nhà chúng ta nhiều nhiều, ít quá không đủ ăn."
"Cậu là thợ săn, lúc nào cũng lên núi săn thú được, họ có thịt ăn, sợ chúng ta ở Bắc Kinh bị hạn chế mua thịt, khó mua."
Nến mới bảo anh ngàn dặm xa xôi mang về.
Cái này...
Bà Quý không tin con trai mình, nhìn sang Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đây là tâm ý của ba mẹ và cậu con."
Bà Quý ừ một tiếng, cười như hoa nở: "Cảm ơn họ hộ mẹ."
Thầm nghĩ chờ Mỹ Vân về, bà ấy cũng không thể để cô đi tay không, chuẩn bị ít quà bảo cô mang về cho ba mẹ.
Sau khi lấy hết đồ ra.
Ông Quý còn đang nhìn cái túi chằm chằm.
"Hết rồi à?"
Ông Quý chủ động hỏi.
Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân không hiểu họ đang tìm gì nên gật đầu: "Mọi người còn muốn gì nữa?"
Ông Quý chắp tay sau lưng, nháy mắt với mấy đứa con trai, nhưng ba đứa con trai đều không lên tiếng.
Vờ như không nhìn thấy.
Ông Quý thật sự hết cách, bèn xoa tay: "Ngũ vị tử lần trước Mỹ Vân gửi về, ba ngâm nước uống, trị mất ngủ rất có hiệu quả."
Ông ấy không thích uống thuốc Đông y, đắng lắm. Ngũ vị tử uống như uống nước sôi, một ngày uống hai cốc.
Buổi tối ngủ ngon không mộng mị.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh vừa nghe đã hiểu: "Không có ngũ vị tử."
Thấy mặt ông Quý đầy vẻ thất vọng, Quý Trường Tranh giải thích: "Ngũ vị tử mọc gần đội Thanh Sơn của tụi con, lúc ấy tụi con đi làm nhiệm vụ, Mỹ Vân gặp may hái về một ít."
"Sau đó trời lạnh, tuyết lớn phủ kín núi, tụi con không lên Thanh Sơn nữa."
Ông Quý hiểu: "Thế thì thôi."
Hơi thất vọng, dù sao chút ngũ vị tử trong nhà đều bị mấy tên già kia chia sạch rồi.
Cũng trách ông ấy, lúc đó sướng mồm sướng miệng ra ngoài đắc ý khoe khoang một phen, quay ngoắt lại đám kia đã tới tận cửa.
Ông một phần tôi một phần, gắng lắm mới để lại cho ông ấy một ít.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Thế này đi, ba, mùa thu năm sau con và Trường Tranh sẽ lên Thanh Sơn một chuyến, đặc biệt hái một ít ngũ vị tử về cho ba."
Chỉ có Thanh Sơn mới có thứ này.
Nghe thế, mắt ông Quý sáng lên: "Ba trả tiền cho tụi con!"
Không để họ chạy tới chạy lui không công.
Thẩm Mỹ Vân định nói không cần, Quý Trường Tranh lại gật đầu: "Đến lúc đó ba tính rồi quyết định đi."
Anh cả Quý Trường Đông cũng nói: "Trường Tranh, Mỹ Vân à, lần trước các em gửi về..."
Nói ra hơi xấu hổ.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đồng thời nhìn sang.
"Hầy, anh cả anh có nói không, anh không nói em nói."
Cậu hai nhà họ Quý là người hấp tấp, lập tức nói như pháo nổ: "Cây cỏ có chấm vàng trên lá ấy, em còn không?"
Hiệu quả không chê vào đâu được.
Quý Trường Tranh: "?"
Vẻ mặt mờ mịt.
Thẩm Mỹ Vân như nghĩ tới cái gì, cô đoán: "Hoàng Kim Thảo?"
Nghe vậy, cậu hai nhà họ Quý lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng là nó đó."
"Còn không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng phải chờ đến mùa thu."
Lần này, cậu hai nhà họ Quý hơi thất vọng: "Thế thì phải đợi hơn nửa năm nữa."
Ngày mai mới sang năm mới.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Nếu anh sốt ruột, em và Quý Trường Tranh về doanh đội sẽ đến nông trường gần Thanh Sơn hỏi thăm xem có hàng tồn kho không, nếu có em sẽ mua một ít gửi về cho anh."
Có lẽ cô đã biết tại sao đối phương lại chấp nhất Hoàng Kim Thảo như vậy.
Ở địa phương Hoàng Kim Thảo còn có một cái tên khác là La Oai Oái.
Sao lại gọi như vậy?
Buổi tối đàn ông lên giường là biết.
Nó coi như là thần đan diệu dược của cánh đàn ông.
Chẳng trách - -
Cậu hai Quý hơi xấu hổ, cậu ta xoa tay: "Làm phiền em dâu."
"Em hỏi giúp anh là bao tiền, đến lúc đó anh gửi một thể cho em."
Mấy thứ này thật ra không đắt, Thẩm Mỹ Vân không thèm tính toán nhưng Quý Trường Tranh gật đầu thay cô.
"Mua bao nhiêu báo bấy nhiêu?"
Quý Trường Tranh hỏi.
"Đương nhiên."
Cậu hai Quý vỗ ngực: "Phí chạy chân của em dâu nữa, đâu thể để em ấy chạy không công chứ."
Quý Trường Tranh nhướng mày cười: "Thế mới phải chứ, cứ giao cho tụi em, bảo đảm có hàng cho anh."
Ông Quý nói một câu: "Còn có quả đỏ phơi khô kia nữa."
Ông ấy không rõ có phải tên là ngũ vị tử không.
Quý Trường Tranh: "Nếu hỏi được, con sẽ mua hết một lượt."
Nghe vậy, mắt Cố Tuyết Cầm sáng lên: "Còn nhân sâm thì sao? Đan sâm thượng hạng?"
Chị ta vừa hỏi, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Quý Trường Tranh âm thầm ngăn cản: "Chị dâu, chị muốn loại nhân sâm nào?"
Trước kia anh rất tôn kính chị dâu, nhưng sau chuyện của Quý Minh Viễn, anh không còn nhiệt tình như xưa nữa.
Cố Tuyết Cầm là người thông minh, lập tức nghe ra sự thờ ơ trong lời nói của chú nhỏ, nhưng vì ba, chị ta vẫn cố gắng.
"Chị thấy cây nhân sâm lần trước Mỹ Vân tặng cho ba mẹ khá tốt, to bằng đó là được."
Cái này...
Cản phòng lại im lặng.
Quý Trường Đông muốn kéo Cố Tuyết Cầm nhưng lại bị Cố Tuyết Cầm gạt ra: "Trường Tranh, Mỹ Vân, chị nhờ hai đứa, ba ruột chị đang bị tai biến, bác sĩ nói cần nhân sâm để chữa bệnh cho ông ấy."
"Chị cậy hai đứa."
Chị ta đi hết hiệu thuốc lớn ở Bắc Kinh, cây sâm rừng già loại tuổi đời mấy trăm năm mà Mỹ Vân mang về hầu hết đều là bảo vật trấn cửa, không ai chịu bán cả.
Chị ta còn nhờ quan hệ chạy đến chợ đen, nhưng nhân sâm tìm được đều có phẩm chất rất kém cỏi.
Toàn là hàng mấy chục năm, tốt nhất cũng hơn một trăm năm, quả thật kém hơn loại Mỹ Vân tặng cho ông Quý bà Quý nhiều.
Nếu chưa gặp được loại tốt, chị ta sẽ chấp nhận loại kém hơn, nhưng đã gặp được hàng ngon rồi thì ai chịu chắp vá bằng hàng thứ phẩm nữa?
Thẩm Mỹ Vân hiểu lời Cố Tuyết Cầm, Quý Trường Tranh cũng hiểu.
Bà Quý muốn ngăn Cố Tuyết Cầm nhưng lại bị Quý Trường Tranh xua tay cắt ngang.
Anh nhìn Cố Tuyết Cầm: "Chị muốn nhân sâm chất lượng tốt như của ba mẹ à?"
Cố Tuyết Cầm chần chừ gật đầu rồi giải thích thêm.
"Ba chị bị tai biến tương đối nghiêm trọng, nhân sâm ít tuổi sợ là không có tác dụng."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Em có thể về hỏi giúp chị, nhưng không đảm bảo mua được loại lâu năm giống vậy."
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quý Trường Tranh, người khác không biết nhưng Quý Trường Tranh biết.
Trong tay cô còn có rất nhiều nhân sâm.
Hơn nữa không hề kém cạnh nhánh nhân sâm cô tặng cho ông bà Quý.
Nhánh nhân sâm lâu đời nhất cô còn giữ đây.
Không cho ai hết.
Nhưng lúc này Quý Trường Tranh lại như không biết.
Sau khi Quý Trường Tranh chú ý tới ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân, anh nháy mắt mấy cái ý bảo cô đừng lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân quyết định nghe Quý Trường Tranh, không xen lời. Đúng lúc trên bàn có một đĩa hạt dưa, cô tiện tay hốt một nắm.
Tanh tách.
Tất cả mọi người nhìn theo.
Thẩm Mỹ Vân nhổ vỏ hạt dưa: "Nhìn con làm gì? Tiếp tục đi."
Cố Tuyết Cầm nghe được đáp án lập lờ nước đôi của Quý Trường Tranh, thật ra chị ta không quá hài lòng, toan nói thêm.
Tanh tách.
Cố Tuyết Cầm: "?"
Chị ta định nói gì vậy?
Chị ta nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân tưởng chị ta muốn ăn nên đưa qua một nắm: "Hạt dưa nguyên vị ngon lắm."
Cố Tuyết Cầm: "..."
Chị không muốn ăn hạt dưa, chị ta có việc.
"Không ăn à?"
"Tiếc quá, em ăn tiếp đây."
"Mỹ Vân, cho mẹ một nắm."
Bà Quý tham dự vào, Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng, đưa cho bà ấy một nắm hạt dưa nguyên vị, hai người cùng ăn cùng xem.
"Tiếp tục đi? Không phải đang nói chuyện nhân sâm sao?"
Tiếp tục như nào nữa.
Cố Tuyết Cầm nghẹn một bụng lửa nhưng không trút được, suy cho cùng chị ta đang là người nhờ vả.
Chị hít sâu một hơi, tranh thủ nói xong trong một lần.
"Là thế này, Trường Tranh, em ráng hỏi giúp chị, ba chị có khỏe được hay không đều dựa vào em."
Quý Trường Tranh: "Đừng, chị dâu, trách nhiệm quá nặng nề, em không gánh nổi."
"Vẫn là câu nói kia, em có thể giúp chị hỏi, nhưng không ai đảm bảo sẽ thành công."
Cái này...
Cố Tuyết Cầm còn muốn nói gì, lại bị Quý Trường Đông cản: "Cứ vậy đi, Trường Tranh, làm phiền em rồi."
"Nếu tìm được nhân sâm, em cứ gửi điện bảo hoặc gọi điện thoại về cũng được, chuyện tiền nong đến lúc đó anh chị thanh toán hết cho em."
Cố Tuyết Cầm bất mãn, tiền bạc gì nữa?
Nhưng nếu chồng đã mở miệng, chị ta cũng không tiện công khai phản bác chồng mình.
Nên đành nhịn xuống.
Thẩm Mỹ Vân nhìn đến đây, cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cô ăn hết hai hạt dưa cuối cùng, nói với bà Quý: "Mẹ, con đi rửa tay nhé."
"Miên Miên có đi không?"
Miên Miên đang chơi với đám con cháu nhà họ Quý rồi.
Cô gật đầu: "Em đi rửa tay."
Chỉ chốc lát sau, Quý Trường Tranh cũng vào.
Anh nghe bên trong đã xong nên mới theo vào, mở vòi nước rửa tay.
"Sao anh lại nói như vậy?"
Quý Trường Tranh dùng xà phòng Hải Đăng, cẩn thận rửa sạch rồi nói: "Có anh ngăn lại thì em đỡ bị phiền hơn."
Không thích nói xấu sau lưng người khác nên anh chỉ khái quát một câu đơn giản: "Chị dâu là kiểu người càng được nhân nhượng thì càng thích lấn tới."
Vậy nên từ lúc nói mang Hoàng Kim Thảo và Ngũ Vị Tử về, anh đã đề nghị đòi tiền.
Phòng tiểu nhân.
Không phòng quân tử.
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Anh đáo để thật đấy."