Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 635
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:39
Lượt xem: 89
"Được rồi, ngày mai em sẽ mặc áo khoác lông cừu."
Quý Minh Phương nghe được kết quả này thì vui mừng khôn xiết.
"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó là chó con."
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười lắc đầu.
Buổi tối sau khi con bé đi ngủ.
Cô nằm trong lòng Quý Trường Tranh, nhỏ giọng nói: "Mẹ hào phóng thật."
Thời đại ngày nay dám bỏ ra mấy chục đồng mua một bộ quần áo, nói thật, bản thân Thẩm Mỹ Vân chưa chắc làm được.
Dù sao hiện giờ tiền rất có giá, ba phân tiền mua cái trứng gà, mười đồng tiền đủ nửa tháng sinh hoạt.
Mà bà Quý ra tay đã tiêu hết sinh hoạt phí nửa năm của người bình thường.
Quý Trường Tranh ôm vợ thơm ngào ngạt, tâm trạng cũng tốt: "Mẹ giàu, mẹ có tiền."
"Mùng một đầu năm em chúc Tết bà ấy, lúc đó mới gọi là được cho đồ tốt."
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu để anh dẫn vợ con về nhà ăn tết.
Có trợ cấp của ba mẹ, khụ khụ!
Cuộc sống của họ trong năm tới sẽ rất dễ chịu.
Còn "ăn bám cha mẹ đáng xấu hổ"?
Quý Trường Tranh không thèm quan tâm, dù sao anh là con trai của nhà họ Quý, được cả nhà yêu thương mà.
Quen là được.
Thẩm Mỹ Vân chưa từng gặp kiểu người này, cô trợn mắt.
Quý Trường Tranh nói một cách đương nhiên: "Năm đó mẹ hứa, nếu anh kết hôn, của cải của bà đều cho anh."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Sự bất công này.
Mẹ chồng cô làm được.
*
Sáng sớm hôm sau, mới hơn sáu giờ bọn nhỏ đã thức dậy.
Ngõ nhỏ bên kia bắt đầu đốt pháo, ầm ĩ không ngủ được.
Thẩm Mỹ Vân chui vào chăn cũng vô dụng.
Tiếng pháo này lập tức xua đi cơn buồn ngủ của Miên Miên, cô bé quấn chăn: "Mẹ, con phải dậy thôi."
Cô bé muốn mặc quần áo đẹp để đi chơi.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô hoàn toàn không muốn cử động, lạnh quá, ổ chăn đã phong ấn cô.
Cô không muốn thoát khỏi ổ chăn ấm áp.
Thân là chồng, Quý Trường Tranh rất hiểu, anh cuộn Miên Miên bằng một chiếc chăn nhỏ và ôm ngang lên.
"Ba ôm con đi tìm bà nội."
Miên Miên: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thấy một lớn một nhỏ đều nhìn mình, Quý Trường Tranh không chút xấu hổ: "Bà nội con thích ăn diện cho cháu gái, vừa khéo con đang có nhu cầu."
"Hai người đạt tới sự cân bằng cung cầu."
Miên Miên: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Quên đi, sao cũng được, cô không phải ra ngoài là được.
Chờ Quý Trường Tranh ôm Miên Miên rời đi, Thẩm Mỹ Vân ngủ tiếp.
Bên kia.
Sáng sớm bà Quý vừa thấy bé con ngái ngủ, thơm tho mềm mại thì mắt sáng bừng.
Người già ngủ không sâu nên bà ấy lập tức khoác áo bông ngồi dậy.
Bà ấy còn khen Quý Trường Tranh một câu: "Vẫn là con hiểu mẹ con."
Bà ấy thích ăn diện cho các bé gái.
Đó là giấc mơ đến muộn hàng thập kỷ.
Cuối cùng cũng thành hiện thực.
Quý Trường Tranh cười cười: "Đó là đương nhiên."
"Mẹ, giao cháu cho mẹ nhé, con và Mỹ Vân ngủ thêm một giấc."
Đây mới là mục đích thực sự của anh.
Bà Quý không hề tức giận, xua tay: "Đi đi, đi đi."
"Giao con bé cho mẹ là được."
Vì vậy, sáng sớm ba mươi, trời còn chưa sáng.
Bà Quý luôn nghiêm túc đầu tiên là thay quần áo cho Miên Miên, sau đó lấy cái lược gỗ của mình ra.
"Con muốn kiểu tóc nào?"
Miên Miên suy nghĩ: "Một b.í.m bên trái, một b.í.m bên phải, nửa phần dưới xõa tóc ra như công chúa."
Cái này làm khó bà Quý.
Bà ấy chưa thấy kiểu này bao giờ.
"Hay là con buộc thử cho bà nội xem?"
Miên Miên ừ một tiếng, vừa tết mấy sợi tóc ít ỏi của ông Quý lại vừa dạy.
"Là thế này, rẽ tóc ra, buộc một cái đuôi ngựa thấp bên trái, bên phải làm tương tự, bện hai cái lại rồi để xõa phần tóc bên dưới."
Ông Quý: "..."
Thứ gì hiếm cũng quý.
Tổng số sợi tóc trên đầu ông ấy còn chưa tới một trăm đâu.
Giờ hết chải rồi túm, bị Miên Miên nhổ sạch rồi.
Nhưng thấy một già một trẻ hào hứng như vậy, ông ấy nhịn.
Thôi vậy, cả đời này ông ấy không thể ngẩng cao đầu vì không sinh được con gái.
Nhịn.
Còn có thể làm gì đây?
Vì thế, trong quá trình Miên Miên giảng dạy, bà Quý học đến đâu thực hành đến đó, nửa giờ sau, như nguyện ra lò cho Miên Miên một b.í.m tóc công chúa.
Không phải khen chứ kiểu tóc phối với chiếc áo khoác lông cừu kia trông rất tao nhã, giống như một công chúa nhỏ kiêu căng.
Bà Quý nhìn đi nhìn lại: "Kiểu tóc đẹp quá, Miên Miên, sao con biết làm vậy?"
Miên Miên cười ngọt ngào: "Mẹ con dạy đó."
Bà Quý thầm nghĩ, con dâu của mình khéo tay thật.
Sau khi làm xong tất cả công đoạn và rửa mặt thì đã bảy giờ, bảy giờ sáng mùa đông trời còn chưa hửng nắng.
Đồng chí Trương nấu bữa sáng xong, đang định gọi bà Quý ra ăn.
Kết quả -
Bà Quý chắp tay sau lưng, dắt Miên Miên: "Tiểu Trương à, sáng nay chúng ta không ăn ở nhà nữa, tôi dắt cháu ra ngoài ăn."
Cháu gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải dẫn ra ngoài khoe rồi.
Đừng nói mấy đứa nhỏ nhà họ Quý, bà Quý cũng không thoát khỏi sự mê hoặc này.
Đồng chí Trương: "..."
Đó!
Người ta nói càng lớn tuổi càng như một đứa trẻ quả thật không sai.
Vì thế, khi những người khác trong nhà ăn sáng, bà nội Quý dẫn Miên Miên ra ngoài.
Bà ấy vốn chỉ định lén dẫn Miên Miên đi một mình nhưng trùng hợp Quý Minh Phương dậy đi tiểu.
Vừa thấy em gái ăn mặc như tiên nữ, thằng bé tỉnh hẳn.
"Em gái, bà nội, hai người chờ con một lát."
Mặc một cái áo bông rồi đuổi theo.
Nhưng so với Miên Miên dậy chuẩn bị tươm tất từ sớm, Quý Minh Phương lại có vẻ qua loa.
Mới tỉnh ngủ không kịp rửa mặt, khóe mắt còn ghèn, vì quá vội nên cúc áo cũng chưa cài xong.
Cúc này cài lỗ kia.
Quần áo xộc xệch.
Bà Quý: "..."
Cay mắt!
Nếu không sao bà ấy lại không thích con trai chứ, bất kể là con trai hay cháu trai đều giống nhau, lem nha lem nhem.
Rửa ráy sạch sẽ xong, không bao lâu lại bẩn.
Bà ấy thở dài cài nút áo cho cậu, dặn dò: "Minh Phương, con đi rửa mặt đi, bà và Miên Miên ở ngoài chờ con."
Bà ấy dắt Miên Miên như dắt tiểu công chúa, qua dắt Minh Phương thì như dắt chó lạc.
Dù có là thị vệ thì bà ấy phải đánh giá đứa nhỏ này không vệ sinh.
Quý Minh Phương không nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của bà nội, thằng bé gật đầu: "Chờ con nhé."
"Không được lừa con."
Quay đầu mở vòi tạt mấy cái liền, vòi nước vốn đóng băng đã được đồng chí Trương dậy sớm làm tan ra bằng nước ấm.
Nhưng nước trong vòi vẫn lạnh cứng người.
Quý Minh Phương nhe răng: "Lạnh quá."
Thằng bé rùng mình, lấy tay áo lau sơ mặt rồi chạy lên.
"Bà nội, cháu nhanh lắm đúng không."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cún nhỏ đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn cười toe toét.
Bà Quý: "..."
"Con theo bà đi." Quay đầu nhìn Miên Miên rửa mắt.
Ra khỏi cổng nhà họ Quý, ngõ nhỏ sáng sớm náo nhiệt như chợ, có người mặc áo bông liền mũ bưng bô xếp hàng trước cửa nhà vệ sinh công cộng.
Có người mua bánh quẩy nước đậu, tay bưng cốc sứ chầm chậm về nhà.
Tuy nhiên, không ai trong số này bắt mắt bằng bà Quý, sáng sớm dẫn một tiểu tiên đồng ra dạo phố.
Hàng xóm vốn đang nói chuyện rôm rả lập tức yên tĩnh.
Đồng loạt nhìn qua.
"Bà Quý, bà đang dắt con nhà ai vậy?
Nói thật, rất ít người nhìn thấy Miên Miên.
Nếu tính hàng xóm thì bà nội Tống nhà Tống Ngọc Chương hôm qua là một.
Bà Quý thẳng lưng, hăng hái giơ ngón tay cái lên chỉ vào Miên Miên: "Cháu gái tôi!"
"Thế nào? Đẹp không?"
Đây cũng là lần đầu tiên bà ra ngoài khoe cháu gái.
Giống như một đứa trẻ mới nhận được một món đồ chơi, nóng lòng muốn chia sẻ với mọi người.
Bà Quý đang có tâm lý như vậy.
"Đẹp!"
"Đứa trẻ này xinh quá."
"Búp bê trong tranh Tết cũng không đẹp bằng."
"Tôi lại thấy đứa nhỏ này hơi giống công chúa quý tộc của Liên Xô."
Câu này tuy hơi kỵ nhưng lại là sự thật.
Bà Quý cũng cảm thấy giống, bà ấy cười nói: "Con bé sinh ra đã đẹp, giống mẹ nó."
Miên Miên cũng không khiến mà bấy thất vọng, cô bé lễ phép thưa gọi từng người: "Ông bà nội, chú bác gái, chú dì, anh chị, chào buổi sáng."
Không bỏ sót ai.
Ôi chao!
Người lớn bên cạnh thấy thế thì không khỏi giơ ngón cái lên với bà Quý: "Cháu bà tương lai chắc chắn tiền đồ xán lạn."
Mới mấy tuổi mà giỏi quá.
Sau khi nhận được lời khen này, bà Quý càng thỏa mãn: "Đương nhiên, Miên Miên nhà tôi vốn đã rất ưu tú."
Vui vẻ dẫn cháu đi dạo một vòng quanh ngõ nhỏ.
Sau đó mới tìm một quầy bán điểm tâm, hỏi Miên Miên: "Con uống nước đậu hay sữa đậu nành?"
Miên Miên: "Con uống sữa đậu nành."
Cô bé không quen uống nước đậu.
"Được, vậy cho chúng ta hai chén sữa đậu nành, một chén nước đậu."
Bà ấy là người Bắc Kinh cũ, uống một ngụm nước đậu là thoải mái cả người.
Ăn sáng xong, bà ấy lại mua ba phần định mang về cho người nhà.
Lúc này, Quý Minh Phương lại không muốn về: "Bà nội, cháu đưa Miên Miên đi chơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-635.html.]
Bà Quý không đồng ý ngay mà nhìn sang Miên Miên.
Miên Miên đang uống sữa đậu nành, cô bé gật đầu: "Bà nội, cháu muốn đi với anh Minh Phương."
"Vậy được, Minh Phương là anh trai nên cẩn thận, đừng để lũ buôn người bắt cóc em gái con."
Quý Minh Phương dạ một tiếng.
Thắng bé vui vẻ kéo Miên Miên chạy: "Hôm qua anh dẫn em đi dạo hẻm nhỏ, hôm nay anh dẫn em đi xem Tiểu Bạch Lâu."
Tiểu Bạch Lâu???
Miên Miên từng nghe qua, cô bé rất tò mò.
Quý Minh Phương gật đầu: "Nghe nói có ai đó rất nổi tiếng sống trong đó, anh nói em biết nhé, Tiểu Bạch Lâu rất đẹp."
Vòng qua hai ngõ nhỏ, Tiểu Bạch Lâu sừng sững cách đó không xa.
Quý Minh chỉ cho Miên Miên xem: "Thấy không?"
"Đẹp không?"
Miên Miên cảm thấy Tiểu Bạch Lâu này hơi giống biệt thự của đời sau, cô bé gật đầu: "Đẹp."
"Anh dẫn em xuống lầu xem."
Quý Minh Phương lén lút đi qua, nhưng đi được một nửa thì cửa sổ trên đỉnh đầu bị đẩy ra.
Là một cậu bé khoảng mười một tuổi, màu da trắng sứ, mặt mày tinh xảo, nhoài người ra ngoài cửa sổ để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Dưới bậu cửa sổ, Quý Minh Phương kinh ngạc nói: "Ủa, ma ốm về rồi đấy à?"
Dưới bậu cửa sổ, Quý Minh Phương kinh ngạc nói: "Ủa, ma ốm về rồi đấy à?"
Thằng bé vừa kêu lên, thiếu niên vừa lúc cúi đầu nhìn sang. Sáng sớm mùa đông, mặt trời mới mọc, ánh nắng vàng chiếu vào hai đứa trẻ dưới bệ cửa sổ.
Quý Minh Phương vẫn thối tha như trước.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là cô bé bên cạnh Quý Minh Phương, cô tắm dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, phấn điêu ngọc mài, ngọc tuyết đáng yêu.
Ai đây?
Đúng lúc này.
Miên Miên ngửa đầu nhìn lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Miên Miên đứng ở góc đủ để thấy khuôn mặt của người kia, cô bé vô thức nói: "Anh ấy đẹp trai quá."
Đây là lần đầu tiên cô bé gặp một đứa trẻ còn xinh đẹp hơn mình.
Đúng vậy, Miên Miên là người yêu cái đẹp, trong cảm nhận của cô bé, mình luôn là người xinh đẹp nhất.
Nghe vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Minh Phương đột nhiên sốt ruột, lập tức kéo Miên Miên ra phía sau ra vẻ bảo vệ, còn không quên giải thích: "Em gái tôi không biết quy củ của cậu, em ấy chỉ thấy cậu đẹp trai thôi."
"Nên mới khen cậu."
Ma ốm đẹp trai, đám trẻ bọn họ ai cũng biết nhưng ma ốm lại không thích người khác khen cậu ta đẹp.
Mỗi lần có người khen, ma ốm sẽ đánh nhau với người đó.
Cậu ta mà ra trận thì xong đời.
Xông vào đánh thật ma ốm đương nhiên không thắng nổi họ, nhưng cậu ta sẽ thở hổn hển, cậu ta mà thở mạnh là đám trẻ tới số luôn!
Về nhà sẽ bị ba mẹ mắng.
Nghiêm trọng còn bị treo dưới xà nhà, bị quất bằng thắt lưng, vô cùng đau đớn.
Nào ngờ trước kia mỗi khi thấy đứa nào khen mình đẹp, cậu ta đều sẽ nổi giận, nhưng lần này lại không tỏ thái độ gì.
Ma ốm chỉ cúi đầu nhìn bọn họ một cái rồi im lặng đóng cửa sổ lại.
Nhánh hoa mai khô kia cũng bị nhốt ở ngoài.
Miên Miên đột nhiên cảm thấy buồn bã mất mát, nhưng điều khiến cô bé tò mò hơn là: "Tại sao anh ấy không cho người ta khen anh ấy đẹp?"
Quý Minh Phương suy nghĩ một lát: "Mẹ nó rất đẹp, người khác mắng mẹ nó là hồ ly tinh."
Cậu không thích người khác khen cậu đẹp.
Ma ốm cho rằng đẹp là một lời chửi rủa.
Nhưng Quý Minh Phương rất ngạc nhiên.
"Em cũng khen nó đẹp thì khác gì mắng nó đâu? Tại sao nó không ăn vạ em?"
Cái này...
Miên Miên nào biết, cô bé lắc đầu: "Anh ấy thật kỳ lạ."
Đây là người kỳ lạ nhất mà cô bé từng gặp.
"Thôi thôi, đừng bận tâm tới nó, không ai chơi với ma ốm, nó cứ ru rú trong nhà suốt thôi."
"Đi thôi Miên Miên, anh dẫn em đi tìm bạn bè của anh."
Miên Miên ừ một tiếng, nhưng lúc bị Quý Minh Phương kéo đi, cô bé không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Cửa sổ vốn bị đóng lại kia giờ hé ra một khe hở nho nhỏ.
Có người đang nhìn lén mình!
Miên Miên a một tiếng.
Quý Minh Phương vội hỏi: "Sao vậy?"
Cô bé lắc đầu: "Không sao."
Cô bé không nói anh trai xinh đẹp kia đang nhìn lén họ.
Sau khi rời khỏi Tiểu Bạch Lâu, Quý Minh Phương còn lẩm bẩm: "Tiểu Bạch Lâu đẹp không? Anh nói em biết, căn nhà đó là căn đẹp nhất vùng chúng ta."
"Anh nghe bà nội nói, năm đó Tiểu Bạch Lâu là do người nước ngoài xây, nhà chúng ta lúc trước xém được vào ở đó."
Nhưng nhà họ không giàu bằng nhà ma ốm.
Miên Miên rất tò mò: "Nhà chúng ta không bằng nhà họ ư?"
Ở trong mắt Miên Miên, nhà họ Quý đã bề thế lắm rồi.
Lúc trước. những vấn đề mà cô bé và mẹ không giải quyết được, ba chỉ nói một câu là xử lý xong rồi.
Quý Minh Phương gãi đầu, không biết nên giải thích thế nào.
"Gia đình mình không phải không bằng họ."
Thằng bé còn lâu mới thừa nhận nhà họ kém hơn nhà ma ốm.
Nhà họ Quý luôn lợi hại nhất.
"Nhà chúng ta đông người, từng người một lên dư sức đánh ngã tên ma ốm kia."
Miên Miên buồn bực: "So vậy cũng được à?"
Không phải so nhà ai lợi hại hơn hả?
Quý Minh Phương khịt mũi: "Sao không so được? Cả nhà ma ốm chỉ có một đứa con, nhà chúng ta có tận bảy tám đứa."
"Em xem, có phải lợi hại hơn nhà họ không."
Miên Miên bị dắt mũi.
Nhìn theo cách này, có vẻ nhà đông người đúng là lợi hại thật.
Thấy cô bé không hỏi nữa, Quý Minh Phương thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi đi thôi, anh nói em nghe, người bạn tốt nhất của anh tên là Tiểu Béo, đồ ăn nhà nó rất ngon."
"Giờ chúng ta qua đó nói không chừng còn ké được vài miếng."
Quý Minh Phương giống như một con khỉ, sáng sớm dẫn Miên Miên chạy tán loạn khắp nơi.
Thằng bé cảm thấy mình là người thông minh nhất nhà, suy cho cùng các anh đều dáng ngủ khò khò trong nhà rồi.
Cậu được em gái Miên Miên thích hơn.
Đi bộ một đoạn, lúc hơn tám giờ, họ đến được nhà Tiểu Béo - bạn thân của Quý Minh Phương.
Quý Minh Phương quen đường quen nẻo gõ cửa, Miên Miên ở bên ngoài tò mò nhìn.
Nhà Tiểu Béo tương tự nhà họ Quý, đều là loại tứ hợp viện.
Nhưng tứ hợp viện nhà họ Quý hình như lớn hơn nhỉ?
Không biết có phải là Miên Miên ảo giác không mà trong lúc chờ, cô bé đứng dưới tàng cây hòe già vỗ vỗ vào thân cây, cô có cảm giác gốc cây này to đến mức hai Miên Miên cũng không ôm xuể.
Trong lúc chờ đợi, một dì mặc quần áo màu chàm liền mũ bước ra mở cửa, lúc nhìn thấy Quý Minh Phương, cô ấy hơi ngạc nhiên: "Là Minh Phương à, tìm Tiểu Bảo hả con"
Quý Minh Phương dạ một tiếng, kéo Miên Miên chạy vào: "Đúng vậy, dì Hứa, Tiểu Béo đâu?"
Hứa Tịch Mai: "Đang ăn sáng, con ăn chưa? Vào ăn chung nhé?"
Quý Minh Phương: "Ăn ăn."
"Con dẫn theo bé gái nhà ai vậy?"
Cô ấy vừa hỏi Miên Miên, Quý Minh Phương lập tức kiêu ngạo, lưng thẳng tắp: "Em gái con."
"Nhà chú con."
Hứa Tịch Mai hiểu, khắp ngõ nhỏ đều đang loan tin Hỗn Thế Ma Vương nhà họ Quý kia cưới vợ rồi.
Đây là đứa con gái mà vợ Quý Trường Tranh dắt theo.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tịch Mai gặp cô bé, cô ấy cười dịu dàng: "Bé con xinh quá."
"Mau vào đi."
Miên Miên gọi một tiếng dì rồi ngoan ngoãn theo Quý Minh Phương vào nhà.
Tiểu Béo đang ăn cơm, nghe tiếng động, nó vừa muốn ra ngoài gặp bạn vừa tiếc đồ ăn sáng vẫn chưa xơi hết.
Nó liều mạng nhét đồ ăn vào miệng, còn không quên chạy về phía cửa.
"Tiểu Béo."
"Minh Phương!"
Hai đứa vừa gặp là ôm chầm lấy nhau.
Miên Miên nhìn mà vô thức che mắt lại, lần đầu tiên cô bé thấy Quý Minh Phương nhiệt tình như vậy ở ngoài.
Hai người ôm nhau xong, Quý Minh Phương giới thiệu: "Miên Miên, đây là anh em tốt nhất của anh, Tiểu Béo."
"Đây là Miên Miên, em gái tớ thích nhất."
Tiếu Béo người cũng như tên, dáng vẻ mập mạp mũm mĩm, mặt to cái đĩa, mắt lại như sợi chỉ, trông rất đáng yêu.
Khi nhìn thấy Miên Miên, mắt nó nháy mắt sáng lên.
"Em gái Miên Miên?"
"Anh là anh trai Tiểu Béo đã mất tích nhiều năm của em."
Miên Miên: "..."
Quý Minh Phương hất tay nó ra: "Bình thường một chút, cậu đừng dọa em gái tớ."
Tiểu Béo nghiêm mặt: "Anh là một bá chủ của ngõ nhỏ này, nếu em bị bắt nạt, nhớ tới tìm anh."
Quý Minh Phương há một tiếng: "Có tớ ở đây, em gái tớ có thể bị bắt nạt sao?"
"Sao mà giống nhau được?" Tiểu Béo quay đầu cầm hai cái bánh bí đỏ vàng óng trên bàn cho Miên Miên: "Em nếm thử đi, ba anh làm đó, anh nói em nghe, ba anh là đầu bếp của khách sạn quốc doanh."
Đương nhiên, nếu không phải trình độ cỡ đầu bếp trưởng của khách sạn quốc doanh, nó đã chẳng béo như vậy.
Miên Miên không nhận, cô bé nhìn Quý Minh Phương, Quý Minh Phương nhận thay cô: "Em ăn đi, chú béo nấu đồ ăn rất ngon."
Nếu không mới bây sáng thằng bé đã không chường mặt tới đây rồi.
Miên Miên ừ một tiếng: "Cảm ơn anh Tiểu Béo."
Một tiếng anh này khiến Tiểu Béo vô cùng hưng phấn: "Từ nay trở đi, Phan Béo anh có đồ ăn thì em cũng có."
Cậu nhóc này giỏi ăn giỏi nói ghê.
Miên Miên cắn một miếng bánh bí ngô nhỏ, sau đó mắt cô bé sáng lên. Bí đỏ mềm rụm cắn trong miệng giòn tan ngọt thơm, còn có nhân chảy tràn ra.
"Trong này là gì vậy?"
"Lòng đỏ trứng hòa với bột bí đỏ."
Tiểu Béo rất sành mảng ăn uống, nó trả lời ngay tắp lự: "Thế nào, ăn ngon không?"
"Đây là tuyệt chiêu sở trường của ba anh, ở ngoài tìm không ra đâu, ông ấy chỉ làm cho anh ăn thôi."
Miên Miên không khỏi gật đầu khen ngợi: "Ngon lắm."
Tiểu Béo vui mừng híp mắt: "Vậy chúng ta là người đồng đạo rồi."
"Miên Miên, anh nói em nghe, nhà anh còn có nhiều món ngon độc quyền khác, nếu ngày nào em cũng qua, anh cam đoan em sẽ được nếm thử đa dạng nhiều món khác nhau."
Nghe thế, Quý Minh Phương không vui: "Tiểu Béo, cậu lấy ít đồ ăn dụ em gái tớ, con bé là em gái tớ mà."
Không qua nhà cậu đâu.
Tuy câu này thì nói thầm trong lòng.
Tiểu Mập bĩu môi: "Ai biết được, nhỡ Miên Miên thích tớ hơn thì sao?"
Miên Miên bị hai anh trai nhìn chằm chằm vờ như không biết gì, ăn hết miếng bánh bí đỏ cuối cùng.
Cô bé vỗ vỗ tay: "Ai em cũng thích."
"Anh Minh Phương rất tốt, anh ấy giới thiệu em làm quen với anh trai Tiểu Béo tốt hơn."
Miên Miên đúng là khiến người ta thích mà.
Câu nói khen ngợi cả hai này làm bầu không khí vốn đang giương cung bạt kiếm lập tức thay đổi.
"Đi đi, buổi sáng dẫn Miên Miên đi công viên chơi."
"Bên kia xây công viên mới vui lắm."
Quý Minh Phương đồng ý ngay.
Trước khi ra khỏi nhà, Tiểu Béo chạy vào phòng bà nội hốt một nắm bí đỏ xào vàng óng ánh.
Cất vào túi.
"Hạt bí đỏ này là của bà nội anh, do ba anh tự tay làm đấy, ăn ngon hơn bên ngoài."
Bà nội nó thích ăn bí đỏ, nó cũng vậy.