Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 652

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:04:06
Lượt xem: 87

"Nhưng Tống Ngọc Thư là một cô gái tốt, nếu gả nhầm người, hủy hoại cả đời, thì thật đáng tiếc." Cô là phụ nữ, cô quá hiểu, cái giá phải trả cho việc lấy nhầm chồng lớn đến mức nào.

Cho dù người đó không phải là Tống Ngọc Thư, mà là Triệu Cầm, người phụ nữ chỉ gặp một lần, cô cũng sẽ âm thầm giúp đỡ.

Về phần kết quả, cô không quan trọng lắm. Người xưa có câu phụ nữ hà tất làm khó phụ nữ, Thẩm Mỹ Vân rất hiểu câu nói này. Nếu là đàn ông gặp khó khăn, cô sẽ không thèm liếc mắt một cái. Nhưng nếu đối phương là người cùng giới tính với cô, cô sẽ sẵn sàng giúp đỡ trong trường hợp không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân. Không cầu kết quả, chỉ cầu một sự an lòng.

Quý Trường Tranh nghe vậy, không nhịn được chạm vào mũi cô: "Em đó."

"Em đi nói với Tống Ngọc Thư đi, chuyện còn lại giao cho anh."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nán lại với Quý Trường Tranh một lúc, rồi mới quay đầu đi tìm Tống Ngọc Thư: "Quý Trường Tranh nói anh ấy sẽ sắp xếp, chúng tôi đi vào mùng năm, chị sẽ đi cùng chúng tôi chứ?" Mùng năm chính là ngày mai. Hôm nay là mùng bốn.

Tống Ngọc Thư: "Chị đi cùng hai người."

"Hôm nay chị sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Mạc Hà rất lạnh, chị nhớ mang theo nhiều quần áo dày."

Tống Ngọc Thư đương nhiên không có lý do gì để từ chối: "Mỹ Vân-"

"Ừ?"

"Cám ơn em." Thẩm Mỹ Vân là tia thiện ý duy nhất mà cô ấy gặp được.

Thẩm Mỹ Vân bật cười, không nói gì.

Tin tức Tống Ngọc Thư muốn rời đi cùng Thẩm Mỹ Vân bọn họ cuối cùng cũng không thể giấu được bà Tống và ông Tống. Hai người bọn họ cả đêm không ngủ, đêm nay, họ nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua. Tống Ngọc Thư nhỏ bé, dùng ánh mắt khao khát nhìn họ, tức giận chất vấn tại sao họ lại thiên vị, và nhiều lần nổi loạn muốn đối đầu với anh trai Tống Ngọc Chương. Cuối cùng, hóa thành một sự im lặng, cô ấy bình tĩnh nói với bà Tống: "Sau này, sẽ không gặp lại nữa."

Bà Tống nhớ lại cảnh tượng đó, lòng đau như d.a.o cắt, trực tiếp ngồi dậy, nắm lấy tay ông Tống: "Ông Tống, chúng ta không thể để Ngọc Thư rời đi." Cô ấy vừa rời đi, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi cô ấy. Bà Tống chưa từng nhận thức rõ điều này như bây giờ.

Ông Tống cũng không ngủ, trong bóng tối, ông ta lần đầu tiên vung tay ra khỏi tay vợ: "Muộn rồi."

"Muộn cái gì?" Bà Tống hiểu rõ, bà ta không nhịn được gào khóc: "Sao lại muộn chứ?"

"Đó là do tôi sinh ra."

"Là do tôi sinh ra, tôi mang thai mười tháng sinh ra, nuôi nấng hơn hai mươi năm."

"Sao lại muộn? Đối xử với người thân, sao có thể muộn? Làm sao mà muộn được chứ." Bà ta không hiểu, tại sao những gia đình khác như vậy đều không sao, tại sao chỉ có gia đình bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy. Con gái xa cách bà ta, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ, trốn tránh bà ta.

Ông Tống im lặng, trở mình: "Chúng ta đã làm sai rồi."

"Nếu ngăn cản con bé, không cho con bé đi, sẽ sai càng thêm sai, khiến Ngọc Thư càng thêm hận chúng ta."

Bà Tống ôm mặt khóc: "Tôi xin lỗi con bé, xin lỗi, quỳ xuống xin lỗi được không?"

"Mẹ con ruột thịt, sao có thể có thù hận chỉ sau một đêm?"

Ông Tống thở dài, không nói gì: "Nếu bà thật sự muốn đứa con gái này, ngày mai lúc con bé đi, hãy đi tiễn con bé."

Lời vừa dứt. Tiếng khóc của bà Tống đột ngột dừng lại, trong đêm tối mịt mù, càng lộ ra buồn bã.

Tống Ngọc Thư nhanh chóng làm thủ tục nghỉ phép, cô ấy trực tiếp giao công việc trong tay cho đồ đệ của mình, tự mình đi tìm trưởng xưởng Chu của nhà máy thép. Xin nghỉ một tháng.

Trưởng xưởng Chu nhìn tờ đơn xin nghỉ liền hỏi một câu: "Đi chơi à?"

Tống Ngọc Thư ừ một tiếng: "Đi giải sầu."

Trưởng xưởng Chu không làm khó cô ấy, thậm chí còn cấp cho cô ấy giấy chứng nhận đi lại. Thấy giữa lông mày cô ấy không còn vẻ hung ác, cũng thấy vui mừng cho cô ấy: "Con và cha mẹ con hòa giải rồi?"

Cái này- đột nhiên hỏi khiến Tống Ngọc Thư im lặng, cô ấy lắc đầu: "Không ạ."

"Vậy con đây là?"

Tống Ngọc Thư cũng không giấu giếm,"Đi bộ đội xem thử, nếu thích hợp thì sau này con sẽ kết hôn sinh con ở Mạc Hà." Nếu không thích hợp, cô ấy sẽ quay lại Bắc Kinh, tìm đường khác.

Lời vừa nói ra, tay đóng dấu của trưởng xưởng Chu dừng lại, con dấu đỏ trong tay cũng theo đó đặt lên miếng mực: "Con muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ sao?" Sắc mặt ông ta có chút nặng nề. Chu xưởng trưởng hơn Tống Ngọc Thư mười mấy tuổi, ông ta cũng từng chịu ơn của ông Tống, cho nên lúc ở nhà máy thép, thật ra là có chiếu cố Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư nhìn thấy động tác của ông ta, hơi nheo mắt: "Coi như là vậy."

Trưởng xưởng Chu hoàn toàn thu lại giấy chứng nhận đi lại trong tay: "Ngọc Thư, con có biết tại sao chú lại cấp giấy chứng nhận đi lại cho con không?" Hơn nữa còn là vô điều kiện.

Tống Ngọc Thư không nói gì.

Trưởng xưởng Chu tự trả lời: "Bởi vì chú quen biết cha mẹ con, cũng bởi vì cha con năm đó có ơn với chú, chú đối với con coi như là biết gốc biết rễ."

"Cho nên, chú mới có thể nhanh gọn như vậy, không hề làm khó con." Nếu Tống Ngọc Thư chỉ là Tống Ngọc Thư, một nhân viên bình thường của phòng tài vụ, thì tờ giấy chứng nhận đi lại này ông ta sẽ không thể nào cấp. Đương nhiên, Tống Ngọc Thư cũng không thể nào bước vào văn phòng xưởng trưởng. Đối với nhà máy thép mà nói, có chế độ cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, trong đó có một điều rất quan trọng là, không được vượt cấp làm việc.

Tống Ngọc Thư: "Chú Chu-"

"Con xem, người khác gọi chú là trưởng xưởng Chu, nhưng con có thể gọi chú là chú Chu, Ngọc Thư, con là đứa trẻ thông minh, chắc sẽ không cho rằng tiếng chú Chu này là vì nể mặt con chứ?"

Tống Ngọc Thư lẩm bẩm: "Con biết."

Đối phương là vì nể mặt cha mẹ cô ấy.

"Ngọc Thư, con cũng coi như là đứa trẻ chú nhìn lớn lên, chú khuyên con nên thận trọng."

"Con ở Bắc Kinh, dưới sự che chở của cha mẹ con, con không cảm thấy có bao nhiêu thuận lợi, nhưng con rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi cha mẹ con, con sẽ biết thế giới bên ngoài gian nan đến mức nào."

Sắc mặt Tống Ngọc Thư tái nhợt: "Con biết."

"Nhưng con vẫn muốn thử." Nếu không thành công, cô ấy sẽ quay về.

Trưởng xưởng Chu thấy khuyên không được, liền không làm khó cô ấy nữa: "Một tháng quá dài, chú cho con nghỉ nửa tháng, nửa tháng sau con phải đúng giờ quay về."

"Nếu không quay về-" Lời chưa nói hết, Tống Ngọc Thư đã hiểu.

Cô ấy không nói gì, chỉ nắm chặt tờ giấy chứng nhận đi lại đó, lúc rời khỏi văn phòng, cô ấy đột nhiên quay đầu hỏi một câu."Chú Chu, chú cảm thấy cha mẹ con đối xử với con như thế nào?"

Trưởng xưởng Chu theo bản năng nói một câu,"Rất tốt."

Dừng một chút, còn bổ sung một câu: "Ít nhất bên cạnh chú còn chưa từng thấy cha mẹ nào cưng chiều con gái như vậy."

Tống Ngọc Thư nghe vậy, nhếch miệng cười, không nói gì. Chỉ là, bước chân rời đi dưới chân lại càng thêm nhanh hơn. Tất cả mọi người đều nói, cha mẹ cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt, đúng vậy, cô ấy thừa nhận họ đối xử tốt với cô ấy. Chỉ là, chỉ có cô ấymới biết, cha mẹ cô ấy chỉ đối xử tốt với cô ấy trong trường hợp anh trai không có ở đó.

Nếu nói anh trai Tống Ngọc Chương có ở đó, thì cô ấy chính là một cọng cỏ. Đáng tiếc, không ai nhìn thấy điều này. Cô ấy có được sự đối xử tốt của cha mẹ nhưng đây mới là nguồn gốc thực sự của nỗi đau của cô ấy, không thể nói ra. Cũng không ai tin. Ngoại trừ- Thẩm Mỹ Vân.

*

Sáng sớm mùng Năm, Thẩm Mỹ Vân liền dẫn theo Miên Miên, còn có Quý Trường Tranh, một nhà ba người lên tàu hỏa đi Mạc Hà. Đương nhiên, trong đó còn có Tống Ngọc Thư. Tống Ngọc Thư xách theo một chiếc rương mây màu nâu, mặc một chiếc áo khoác len cashmere, đi giày bốt da hươu, rất là tươm tất.

Bà Tống họ đến tiễn, lúc nhìn thấy Tống Ngọc Thư, dường như không bất ngờ: "Ngọc Thư."

Tống Ngọc Thư gật đầu với bà ta, gọi một tiếng: "Dì Tống."

Bà Tổng: "Con..." Thật ra bà ta muốn hỏi là con đã suy nghĩ kỹ chưa? Nhưng lời đến bên miệng, nhìn thấy Tống Ngọc Thư kéo theo rương mây, liền biết chuyện này con bé đã quyết định: "Lên đường bình an." Lời khuyên can đến bên miệng, biển thành lời chúc phúc.

"Cám ơn dì." Tống Ngọc Thư là thật lòng vui mừng. Cô ấy chào tạm biệt nhà họ Quý, chỉ là lúc lên tàu, cô ấy lại đột nhiên bị người ta chặn lại. Là– Tống Ngọc Chương.

Tống Ngọc Chương hẳn là mới từ viện nghiên cứu ra, trên người còn mặc đồng phục làm việc của viện, đeo một chiếc kính gọng đen, cả người nghiêm túc và uy nghiêm: "Tống Ngọc Thư, chúng ta nói chuyện." Là giọng điệu ra lệnh.

Nhìn thấy Tống Ngọc Chương, kẻ được lợi này, Tống Ngọc Thư liền không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Nói chuyện? Tôi và anh có gì để nói?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tống Ngọc Chương lạnh lùng: "Em thật sự định bỏ rơi cha mẹ già yếu, đi xa tha hương sao?"

Tống Ngọc Thư nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu: "Em không phải là học theo anh sao?"

Giống như mũi tên sắc bén nhất, chính xác đ.â.m vào tim Tống Ngọc Chương. Người thân nhất luôn có thể biết điểm yếu của đối phương. Câu nói này, đặt trên người Tống Ngọc Thư là tuyệt đối không sai.

Tống Ngọc Chương mím chặt môi, im lặng nhìn Tống Ngọc Thư lên tàu hỏa. Cho đến khi tàu hỏa rời đi hoàn toàn biến mất, anh ta như một bức tượng, đứng trong gió lạnh.

Bà Tống chạy tới, vừa đá vừa đánh anh ta: "Không phải con nói sao?"

"Có thể ngăn em gái con lại, em gái con đâu? Em gái con đâu?"

Đối mặt với sự trách móc và mắng mỏ của mẹ, Tống Ngọc Chương lựa chọn im lặng. Không biết qua bao lâu, anh ta như linh hồn vất vưởng trở về nhà, sau đó, nâng cổ tay lên xem thời gian: "Mẹ, thời gian làm thí nghiệm của con đến rồi, phải quay về viện nghiên cứu."

"Tạm biệt."

Lời này đối với bà Tống mà nói, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa: "Tống Ngọc Chương, con có biết con đang nói gì không? Em gái con, em gái ruột của con muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, đi xa tha hương."

"Con bé còn không quan trọng bằng việc con làm thí nghiệm sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-652.html.]

Bọn họ làm cha mẹ còn không quan trọng bằng thí nghiệm của anh ta, em gái cùng anh ta lớn lên cũng không quan trọng sao?

Tống Ngọc Chương nhìn bà Tống: "Con đã ra ngoài nửa tiếng."

"Nếu con bé không phải là em gái con, con thậm chí còn sẽ không ra ngoài nửa tiếng này."

"Mẹ, công việc và trách nhiệm của con là làm nghiên cứu, xin mẹ đừng dùng những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống làm phiền con."

Lời vừa dứt, bà Tống ngồi phịch xuống đất, bà ta nước mắt đầm đìa: "Tôi đã tạo nghiệp gì vậy."

Đứa con trai lớn mà bà ta tự hào, chỉ một lòng hướng về thí nghiệm, quanh năm không về nhà. Đứa con gái nhỏ được bà ta nâng niu nuôi nấng, lại xa cách bà ta, thà đi ra ngoài chịu khổ, cũng không muốn về nhà. Chỉ để có thể trốn tránh bọn họ. Bà Tống không hiểu, bản thân cả đời oai phong lẫm liệt ở đơn vị, sao về già lại rơi vào kết cục như vậy. Con trai không yêu, con gái chán ghét.

Nhìn bà Tống khóc như mưa, bà Quý tới an ủi bà ta: "Chị à, bọn trẻ lớn rồi, có sự nghiệp của riêng mình, chị nên thấy vui cho chúng mới đúng."

Đúng vậy. Bà Tống trước đây rất vui, vui vì bản thân đã giáo dục ra một đôi con cái ưu tú như vậy. Cho dù là trong con hẻm, bà ta cũng ngẩng cao đầu làm người. Chỉ là, con cái có ưu tú đến đâu, dường như cũng không liên quan gì đến bà ta. Cả hai đứa con này đều muốn rời xa bà ta. Nghĩ đến đây, bà Tống không khỏi cảm thấy buồn bã, khóc càng thêm dữ dội.

Bà Quý thấy an ủi không được, bà ấy thở dài: "Gỡ chuông còn phải do người buộc chuông, chị phải nghĩ thông, chị không nghĩ thông, không ai có thể khuyên được chị."

Nói xong, bà ấy lập tức rời khỏi ga tàu hỏa. Bà ấy thậm chí có một khoảnh khắc cảm thấy, Tống Ngọc Thư lựa chọn rời khỏi nhà họ Tống, trốn tránh bà Tống là quyết định chính xác nhất. Bởi vì chỉ có như vậy, con bé mới có thể bảo vệ mạng sống của mình.

Trên tàu hỏa. Sau khi Tống Ngọc Thư sắp xếp xong đồ đạc, cô ấy không vội leo lên giường nằm, mà ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên thành giường, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi mà tàu hỏa chạy qua, là quê hương mà cô ấy từng sinh sống.

Thẩm Mỹ Vân sau khi thu dọn đồ đạc xong, liền đi theo, thuận tay rót cho cô ấy một cốc nước: "Uống không?"

Tống Ngọc Thư lắc đầu.

Thấy cô ấy không uống, Thẩm Mỹ Vân tự mình ôm chiếc cốc men, từ từ uống, một cốc nước nóng vào bụng. Cả người đều ấm áp lên: "Đường xa, chị nên nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần, nếu không đến lúc tới trạm gác, chị cũng mệt mỏi lắm."

Tống Ngọc Thư gật đầu, cô ấy rất mừng vì Thẩm Mỹ Vân không hỏi chuyện Tống Ngọc Chương trước đây tìm cô ấy. Thẩm Mỹ Vân quan sát một chút, tinh thần của Tống Ngọc Thư không tệ, không có vẻ khó chịu gì, thì leo lên giường nằm nhỏ trên giường tầng.

Vừa tới, liền nhìn thấy Miên Miên đang cầm một con búp bê gỗ nhỏ nghịch, có vẻ rất thích. Thẩm Mỹ Vân chưa từng thấy con gái có một món đồ chơi như vậy, cô ngay lập tức sững sờ: "Món đồ chơi này của con ở đâu ra vậy?" Cô nhận lấy xem kỹ, con búp bê gỗ nhỏ này được làm khá tinh xảo, lông mày và đôi mắt sinh động như thật.

Miên Miên cười: "Đây là do anh Hướng Phác làm ạ."

"Anh ấy nói, con đi Mạc Hà rồi, không gặp được anh ấy nữa, có thể nhìn con búp bê gỗ nhỏ này."

Nói đến đây, cô bé đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi mẹ, đến lúc đó con có thể viết thư cho anh Hướng Phác không?"

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, bình tĩnh: "Chỉ viết thư cho Ôn Hướng Phác thôi sao?" Câu hỏi này mang theo nghi vấn, nhưng Miên Miên không hiểu, cô bé bực bội đếm ngón tay: "Không chỉ đâu, còn có anh Minh Viên và anh Minh Phương, đúng rồi, anh Minh Hiệp cũng bảo con viết nữa."

"Nhưng mà mẹ, con còn không biết viết mấy chữ, con viết cho bọn họ thế nào đây." Cô bé thật sự quá bận rộn.

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe vậy, liền thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, con muốn viết thư thì mẹ sẽ dạy con nhận mặt chữ trước, con viết những chữ con biết lên là được rồi."

Miên Miên ừ một tiếng: "Vậy đến lúc đó con sẽ hồi âm cho từng người một."

"Mẹ, tiền của con đủ không? Nghe nói viết thư cần tem." Tem đó bán cũng không rẻ.

Thẩm Mỹ Vân: "Đủ!" Một câu nói, cho Miên Miên đầy tự tin.

Cảnh tượng này khiến Tống Ngọc Thư ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi ghen tị: "Mỹ Vân, em đối xử với Miên Miên thật tốt." Là tình mẫu tử, nhưng càng nhiều hơn chính là sự bình đẳng về địa vị. Đây là thứ mà Tống Ngọc Thư từ nhỏ đến lớn vẫn luôn tranh giành, nhưng chưa từng giành được một lần.

Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Ngọc Thư, cô hiếm khi im lặng, vì không biết nên an ủi đối phương như thế nào. Chỉ có thể ôm cô ấy nhẹ nhàng.

"Những ngày sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."

Tống Ngọc Thư được Thẩm Mỹ Vân ôm, cô ấy cũng không còn ủ rũ như trước: "Chị phải sống thật tốt."

"Nếu sau này chị kết hôn sinh con, nếu chị sinh con gái, chị nhất định phải yêu thương con bé gấp bội." Thế giới này đối với phụ nữ mà nói, vốn dĩ đã không công bằng. Vậy thì cô ấy sẽ dốc hết sức lực của mình, để con gái cô ấy được hưởng trọn vẹn tình mẫu tử, là duy nhất, không cần tranh giành, không bị thiên vị.

Lúc Tống Ngọc Thư nói những lời này, trong mắt mang theo vài phần ước mơ.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Nhất định sẽ như vậy."

Mỗi một người mẹ yêu thương con gái như mạng, họ ít nhiều đều từng gặp phải sự đối xử không công bằng. Cho nên, họ liền bù đắp tất cả những tiếc nuối lên con gái của mình.

Nói là bù đắp cho con gái, chi bằng nói là họ đang nuôi dạy lại chính mình đã từng thiếu thốn. Thẩm Mỹ Vân là như vậy. Tống Ngọc Thư của tương lai cũng là như vậy.

Quý Trường Tranh nhìn thấy cảnh tượng này, anh như có điều suy nghĩ, có lẽ anh đã tìm ra lý do tại sao Mỹ Vân lại chủ động giúp đỡ Tống Ngọc Thư. Mỹ Vân của anh, trước đây cũng từng thiếu thốn sao? Quý Trường Tranh nghi hoặc.

Tàu hỏa đến ga Mạc Hà vào sáng ngày mùng sáu, vừa xuống tàu, luồng khí lạnh ập tới, khiến người ta run rẩy đến tận xương. Thẩm Mỹ Vân sợ Tống Ngọc Thư không thích nghi được, còn quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Cũng tạm."

Vừa há miệng, hơi nước màu trắng liền lượn lờ trước mắt.

"Vậy thì tốt."

Thẩm Mỹ Vân nói với cô ấy: "Có xe ra ngoài đón chúng ta, chị đi theo đi."

Tống Ngọc Thư ừ một tiếng, xách theo rương mây, chạy chậm đuổi theo. Phía trước, Quý Trường Tranh đang tìm xe, hôm nay anh quay về, đã nói với đồng đội ở trạm gác. Cho nên, sẽ có người đến đón riêng bọn họ về trạm gác. Lúc nhìn thấy chiếc xe jeep đậu ở chỗ không xa, Quý Trường Tranh lập tức quay đầu: "Ở đây."

Thẩm Mỹ Vân đáp lại, kéo Miên Miên, lại nhìn Tống Ngọc Thư. Đến bên xe, cô nhìn thấy người lái xe, bỗng nhiên ngạc nhiên: "Sao anh lại đến đón chúng tôi?"

Người đến không ai khác chính là bác sĩ Tần.

Lẽ ra anh ta không phải đang ăn Tết sao?

Sao lại đến đây?

Bác sĩ Tần dường như nhìn ra sự ngạc nhiên của Thẩm Mỹ Vân, anh ta xuống xe, giúp đỡ lấy đồ: "Sở trưởng Tư nói hôm nay mọi người đến, vừa hay tôi đang nghỉ phép, nên được phân công đến đón mọi người."

Quân đội là vậy, ai rảnh thì người đó làm.

Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh. Quý Trường Tranh gật đầu, cô mới nói: "Thật là làm phiền anh rồi."

Bác sĩ Tần lắc đầu: "Không phiền."

"Nên làm mà."

Anh ta có vẻ ngoài nho nhã, tuấn tú, khi không mặc áo blouse trắng, trên người toát lên khí chất nghiêm túc, dịu dàng.

Không hề nữ tính, ngược lại, còn rất mạnh mẽ.

Anh ta chỉ dùng một tay đã xách được hai vali, đặt thẳng vào cốp xe.

Điều này khiến Tống Ngọc Thư không khỏi nhướng mày nhìn.

Thẩm Mỹ Vân lúc này mới nhớ ra phải giới thiệu: "Ngọc Thư, đây là bác sĩ Tần của bệnh xá quân đội chúng ta."

Tống Ngọc Thư gật đầu, đưa tay ra bắt tay bác sĩ Tần: "Xin chào, tôi là Tống Ngọc Thư."

Bác sĩ Tần nhướng mày: "Xin chào, cô đi cùng Mỹ Vân và Trường Tranh, cứ gọi tôi là bác sĩ Tần là được."

"Mọi người lên xe trước đi."

Tống Ngọc Thư không trả lời ngay, mà nhìn Thẩm Mỹ Vân. Thẩm Mỹ Vân gật đầu, rồi dắt Miên Miên lên xe.

Trước khi lên xe, Miên Miên đột nhiên nói với bác sĩ Tần: "Cảm ơn chú Tần ạ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bác sĩ Tần xoa đầu cô bé, đi đến bên cạnh xe, ra hiệu cho Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh đi tới: "Sao vậy?"

Bác sĩ Tần vẫn tiếp tục đi về phía trước, có vẻ như muốn tránh xa chiếc xe một chút.

Đi được khoảng mười mét, xác định đối phương không nghe thấy, bác sĩ Tần mới lấy một điếu thuốc từ trong túi đưa cho Quý Trường Tranh.

"Cô gái đi cùng mọi người là ai vậy?"

Ồ.

Quý Trường Tranh nghe vậy liền hiểu, anh không nhận thuốc, mà lắc đầu, ra hiệu mình đã cai thuốc rồi.

Sau đó, anh quay đầu nhìn vào trong xe.

Thẩm Mỹ Vân dường như đang nói chuyện với Tống Ngọc Thư, trong mắt Quý Trường Tranh thoáng qua một tia dịu dàng, rồi anh trả lời: "Cô ấy đến quân đội xem có người đàn ông nào phù hợp để xem mắt, kết hôn."

Nghe vậy, mắt bác sĩ Tần sáng lên, anh ta dập tắt điếu thuốc, ghé sát mặt vào Quý Trường Tranh: "Cậu thấy tôi thế nào?"

Tống Ngọc Thư có làn da trắng, xinh đẹp, mắt phượng hơi xếch, mang theo nét quyến rũ đặc biệt.

Cô ấy cũng gầy, dáng người mảnh mai, cho dù mặc áo khoác dạ dày cộm cũng không thể che giấu được vóc dáng thon gọn.

Hoàn toàn là kiểu mà bác sĩ Tần thích.

Loading...