Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 660

Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:50
Lượt xem: 96

Tiểu Hầu nóng lòng muốn xem.

Quý Trường Tranh: "?"

An ủi cái gì thế.

Anh bật cười: "Đương nhiên có thể."

Bởi vì xem chuyện cười của anh Trần Viễn không chỉ có một mình Tiểu Hầu, anh cũng muốn đi xem nữa.

*

Bên kia, Trần Viễn đã bước đi như bay vào nhà ăn rồi, phải nói là người trước giờ lúc nào cũng bình tĩnh như Trần Viễn, lần đầu tiên đi nhanh như vậy.

Có thể nói là suýt chút nữa đã chạy qua rồi.

Quả nhiên, anh ấy vừa đến, người vây quanh xem náo nhiệt trong nhà ăn tự giác tách ra thành hai con đường.

Trần Viễn quét mắt đã thấy Tống Ngọc Thư phía cuối dòng người đông đúc, cô ta đứng ở đó, giơ cao một tấm biển, bên trên viết bảy chữ lớn.

Tống Ngọc Thư rất thích Trần Viễn!

Lúc Trần Viễn nhìn thấy một màn này, trái tim bỗng dưng hẫng nhịp, nha đầu này biết gây chuyện quá.

Vào thời khắc này, hiếm thấy anh ấy không hề tức giận, cũng không cáu gắt.

Ngược lại như kiểu, loại chuyện này cũng chỉ có Tống Ngọc Thư mới làm ra được.

Trần Viễn xoa chân mày, vẫn chưa đi tới, Tống Ngọc Thư đã nhìn thấy anh ấy trước, mắt cô ta sáng lên, còn đang giơ tấm biển đã chạy về phía Trần Viễn.

"Trần Viễn!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta còn cố ý hạ thấp tấm biển xuống, đặc biệt lắc lư trước mặt Trần Viễn: "Anh nhìn thấy chưa?"

Trần Viễn muốn không nhìn thấy cũng khó, ánh mắt anh ấy dừng ở tấm biển: "Cô viết à?"

Nét chữ mạnh mẽ có sức, vô cùng sắc bén.

Giống như trái tim bên dưới vẻ ngoài dịu dàng của Tống Ngọc Thư, cô rất sắc bén, rất nhiệt tình.

Tống Ngọc Thư gật đầu, nhướng mày, biểu cảm mang theo chút đắc ý: "Thấy thế nào? Chữ tôi đẹp chứ."

"Đây là hạng mục duy nhất tôi có thể thắng Tống Ngọc Chương đó."

Chữ của cô ta từng được thầy nói có thể lấy làm mẫu.

Trần Viễn: "Quả thật rất đẹp."

"Vậy thì còn tạm được." Tống Ngọc Thư hất cằm, cằm cô ta trắng nõn xinh đẹp, từng đường nét cực kì mượt mà: "Anh thế mà biết chữ, vậy đọc có hiểu không?"

Lúc cô ta ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt phượng có thêm vài phần hi vọng và mong chờ.

Trần Viễn ừm một tiếng, cúi đầu nhìn cô ta: "Cô biết mình đang làm gì không?"

Màn đứng trước cửa nhà ăn giơ tấm biển có nghĩa là danh tiếng sau này của Tống Ngọc Thư đã hoàn toàn bị hủy rồi.

"Đương nhiên là tôi biết."

Tống Ngọc Thư thản nhiên nói: "Tôi nghĩ suốt ba ngày, đây là cách duy nhất có thể có được anh."

Trần Viễn: "?"

Cô ta hơi hoang dã.

Nói là có được, chứ không phải gả đi.

Khác biệt trong này rất lớn.

Trần Viễn hít sâu một hơi, khôi phục sự tuần hoàn của máu: "Cô suy nghĩ kĩ rồi chứ?" Anh ấy phát hiện sự bình tĩnh và trầm mặc của bản thân kể từ sau khi gặp Tống Ngọc Thư thì mỗi một phút đều sụp đổ.

Tống Ngọc Thư: "Đương nhiên."

"Anh có biết lần này tôi đến đồn trú làm gì không?"

Cái này thì Trần Viễn thực sự không biết.

"Tìm chồng."

Cô ta không hề nói gả đi, Tống Ngọc Thư không cho rằng đây là gả đi, cô ta chỉ đến tìm chồng, rồi hai người cùng nhau sinh sống, nếu có thể hòa hợp với nhau là tốt nhất.

Đương nhiên, người chồng mà cô ta tìm có thể đánh Tống Ngọc Chương một trận thì lại càng tốt.

Trần Viễn nghe được câu này, im lặng một hồi lâu.

"Cất tấm biển đi."

Tống Ngọc Thư trừng mắt kèm theo một chút hung dữ: "Anh lại ghét bỏ tôi?"

"Tôi không cất đấy."

Trần Viễn thở dài, tính cách nha đầu này thật sự là vừa đụng là nổ: "Tôi không có ghét bỏ cô."

"Tôi đã ở đây rồi, cô giơ tấm biển làm gì nữa?"

Tống Ngọc Thanh sáng mắt: "Anh đồng ý rồi?"

"Anh đồng ý rồi?"

"Trần Viễn, anh đồng ý rồi?"

Trần Viễn nhìn cô ta không trả lời, chỉ là biểu cảm trước giờ luôn lạnh lùng lại hòa nhã hơn vài phần.

"Ra ngoài đi dạo chứ?"

Mắt Tống Ngọc Thư sáng rực, tiện tay vứt tấm biển đi, vứt được một nửa lại cảm thấy không tốt lắm, lại quay lại nhặt lên, lấy ống tay áo lau bụi bên trên.

Thấy Trần Viễn đang nhìn cô ta.

Cô ta cười quyến rũ: "Tín vật định tình, không thể vứt bậy được."

Cũng không biết chữ nào chạm được đến dây thần kinh của Trần Viễn, anh ấy chỉ yên tĩnh nhìn cô ta, nhưng bên trong ánh mắt lại chứa sự dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.

Người trong cuộc đi rồi.

Người xung quanh xem náo nhiệt lập tức cũng đi theo, dù sao còn chưa xem náo nhiệt đủ mà.

Thấy mọi người rủ rê nhau đi theo.

Trần Viễn quay đầu nhìn, ánh mắt quét đến đâu, mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Chờ đi khá xa.

Tống Ngọc Thư quay đầu nhìn: "Bọn họ hình như sợ anh."

Trần Viễn: "Có sao?"

Anh ấy không cho rằng đó là sợ mình, mà là lo lắng ngày mai anh ấy sẽ tăng thêm huấn luyện bọn họ gấp đôi.

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Anh ở đây rất uy phong hả?"

Trần Viễn suy nghĩ: "Người bình thường."

Ở đây, bọn họ đều là người bình thường.

Tống Ngọc Thư không hề hài lòng với câu trả lời này, may là cô ta chưa kịp suy nghĩ nhiều.

Trần Viễn đã nói: "Tống Ngọc Thư, năm nay tôi ba mươi hai rồi."

Ý bên ngoài lời, anh ấy lớn hơn Tống Ngọc Thư nhiều tuổi, phải biết Tống Ngọc Thư chỉ mới hai mươi sáu tuổi thôi.

Tống Ngọc Thư không hề để ý lắc tay: "Không sao, tôi thích người lớn tuổi đó."

"Người lớn tuổi càng trưởng thành càng có hương vị."

Cô ta mới không thích mấy cậu nhỏ nhỏ tuổi hơn, một ánh mắt đã nhìn thấu đối phương, thật chẳng thú vị gì.

Trần Viễn: "Đồn trú Mạc Hà rất khó khăn."

Anh ấy biết được từ chỗ Quý Trường Tranh, Tống Ngọc Thư là cô gái Bắc Kinh.

"Tôi không sợ."

Trần Viễn: "Cô..."

Tống Ngọc Thư tức giận rồi, lập tức ánh mắt hung dữ nói: "Cô cái gì mà cô, lề mề quá, tôi chỉ hỏi anh, Tống Ngọc Thư tôi thích anh, anh có thích tôi không?"

Câu này hỏi thế thì bảo một người tẻ nhạt như Trần Viễn trả lời thế nào?

"Anh không trả lời chính là ngầm chấp nhận rồi."

Trần Viễn thở dài: "Tống Ngọc Thư, điều kiện nhà tôi không gọi là tốt, có thể nói là nghèo khó."

Anh ấy chỉ có một người ba, ba là thợ săn, quanh năm đi săn để kiếm sống, tình trạng nhà bọn họ như thế, so với nhà của Tống Ngọc Thư cách biệt quá xa.

Trần Viễn là một người lớn, anh ấy chín chắn, hơn nữa có thể thấy được sự mạo hiểm trong tương lai.

Anh ấy không muốn nhìn thấy Tống Ngọc Thư nhiệt tình như lửa của hôm nay sẽ hối hận trong tương lai.

Cuộc sống không chỉ có tình yêu, còn có củi gạo dầu muối đậu giấm trà, cùng với của cải.

Mà muốn cuộc sống trải qua tốt thì không thể thiếu được tiền.

Tống Ngọc Thư cuống lên: "Trần Viễn, tôi còn không để ý, anh để ý cái rắm ấy? Vả lại, lương tôi cao mà, lương một tháng của tôi cộng lại cũng được hơn chín mươi, nuôi anh cũng không thành vấn đề."

Trần Viễn làm cô ta vui vẻ thì cô ta nuôi anh cũng không phải không được.

Nếu chọc cô ta không vui hoặc là đụng chạm đến nguyên tắc của cô ta, thì cùng lắm đập anh ấy, dù sao mình có lương có tiền.

Có thể nuôi sống bản thân, căn bản không sợ gì.

Tần Viễn còn không biết, lúc cô gái này theo đuổi anh ấy đã nghĩ sẵn tương lai nếu như anh không tốt thì sẽ trị như thế nào rồi.

Trần Viễn nghe thấy câu này của Tống Ngọc Thư thì lập tức ngây người.

"Cô nuôi tôi?"

"Đúng vậy, lương tôi rất cao."

Trần Viễn không nhịn được nói: "Cô gái ngốc."

Lần đầu tiên nghe nói có nữ đồng chí chủ động nuôi nam đồng chí.

"Anh đồng ý rồi hả?"

Mắt Tống Ngọc Thư sáng long lanh truy hỏi anh ấy.

Trần Viễn còn chưa trả lời, từ xa có một binh sĩ đi tới: "Đội trưởng Trần, chính ủy và chỉ đạo viên gọi anh qua đó một chút/"

Hiển nhiên lúc nãy Tống Ngọc Thư làm ầm ĩ ở nhà ăn như vậy bị lãnh đạo bên trên biết rồi.

Trần Viễn ừm một tiếng, nói với Tống Ngọc Thư: "Chờ tôi quay lại."

Anh phải đi một chuyến đến phòng làm việc.

Tống Ngọc Thư hơi chau mày, mắt thấy tên binh sĩ kia có vẻ gấp gáp, cô ta đồng ý: "Tôi ở đây chờ anh."

Cuối cùng do dự một lát, thấy Trần Viễn đã đi xa, cô ta lại đuổi theo: "Có phải tôi gây phiền phức cho anh rồi không?"

"Hay là tôi đi với anh, có vấn đề gì chúng ta cùng gánh vác."

Không liên quan gì đến đối phương.

Hiếm thấy Trần Viễn mỉm cười, dường như đang an ủi cô ta: "Không có."

"Chờ tôi, rất nhanh tôi sẽ quay lại."

Thấy giọng điệu anh ấy quả quyết như vậy, Tống Ngọc Thư thở phào một hơi.

Chờ Trần Viễn đi rồi, cô ta nhìn tuyết rơi trắng xóa xung quanh, giơ tay đón một ít tuyết rơi, nhỏ giọng thì thầm: "Cược một lần!"

"Có lẽ mình không chọn sai người nhỉ."

Cô ta không biết có đúng hay không, nhưng lại muốn đánh cược một lần.

Tống Ngọc Thư thích Trần Viễn!

Chuyện này cô ta không phủ nhận, cô ta đã bước chín mươi chín bước, còn lại một bước cuối cùng đành phải xem Trần Viễn rồi.

*

Một đường không nói gì.

Trần Viễn trực tiếp đến phòng làm việc, anh ấy vừa bước vào, chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn đều ngồi đó, thậm chí lão lãnh đạo Trương cũng ở đây.

Ba người gần như tụ tập với nhau.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Viễn hơi giật mình, trên mặt lại bất động như núi: "Chính ủy, chỉ đạo viên, các anh tìm tôi."

"Ừm."

"Ngồi đi."

Là chính ủy Từ, bình thường anh ấy rất ít khi nói chuyện, nhưng khi chuyện Tống Ngọc Thư xảy ra ở nhà ăn, chuyện đầu tiên anh ấy làm là tìm Trần Viễn.

Trần Viễn đáp lời, yên lặng lấy cái ghế mở ra rồi ngồi xuống.

"Biết chúng tôi tìm cậu có chuyện gì không?"

Trần Viễn gật đầu.

"Chuyện ở nhà ăn, cậu cũng biết?"

Trần Viễn suy nghĩ: "Biết."

"Chuyển này ảnh hưởng rất không tốt đến bên ngoài, thậm chí còn liên quan đến vấn đề tác phong nam nữ, cậu nghĩ gì thế?"

Trần Viễn: "Cưới cô ấy."

Câu này vừa thốt ra.

Mấy người trong phòng liếc mắt nhìn nhau: "Xác định?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-660.html.]

Đương nhiên, trước khi Trần Viễn đến, bọn họ đã thương lượng được một biện pháp, kết quả tốt nhất là Trần Viễn cưới Tống Ngọc Thư.

Như vậy là quan hệ nam nữ bình thường thì không tồn tại vấn đề tác phong nam nữ rồi.

Nhưng chuyện này cần một tiền đề, chính là cần Trần Viễn đồng ý.

Theo bọn họ điều tra được thì Trần Viễn và Tống Ngọc Thư chỉ mới gặp lần đầu vào mấy ngày trước, hơn nữa ban đầu, Tống Ngọc Thư là đối tượng xem mắt của bác sĩ Tần.

Tóm lại, chuyện trong đó rất phức tạp.

Vốn dĩ, trước khi Trần Viễn đến, bọn họ dự định khuyên nhủ cậu ấy, nhưng chẳng ngờ tới cậu ấy thế mà nhanh chóng ra quyết định.

"Không miễn cưỡng chứ?"

Đại đoàn trưởng Trương vẫn ngồi bên cạnh quan sát đột nhiên hỏi một câu.

Trần Viễn trả lời: "Tự nguyện."

Đơn giản.

Được!

Nghe câu này, đại đoàn trưởng Trương ha ha cười lớn: "Tiểu Trần à Tiểu Trần, tôi thấy cậu đây là mưu tính từ trước thì có!"

"Cậu cũng thích đồng chí Tống Ngọc Thư người ta có phải không?"

Trần Viễn cười, cũng không phủ nhận, chuyện đến nước này, nếu muốn giải quyết danh dự của Tống Ngọc Thư, thì cách tốt nhất là đẩy hết mọi chuyện lên người anh ấy.

Anh ấy gật đầu: "Chuyện lần này tôi và Ngọc Thư gây ra làm phiền đến mọi người rồi, sau khi về, chúng tôi nhất định sẽ kiểm điểm thật tốt."

Chính ủy Từ thấy thái độ anh ấy như thế, giọng điệu cũng hòa hoãn lại.

"Là chuyện vui, vậy tôi chúc phúc hai người trước." Nhưng, giọng điệu thay đổi: "Cậu phải viết báo cáo kết hôn trước."

Viết báo cáo kết hôn xong, rồi qua quy trình xét duyệt, rồi còn điều tra, những thứ này đều cần thời gian.

Trần Viễn gật đầu, sau đó đứng dậy, khí thế mạnh mẽ: "Tôi quay về viết báo cáo kết hôn."

"Đến lúc đó mời mọi người ăn kẹo mừng."

Chờ Trần Viễn rời đi.

Đại đoàn trưởng Trương cầm bình trà, uống một ngụm trà nóng, chỉ cảm thấy ngụm nước nóng từ cổ họng trôi tuột xuống bụng, cả người đều nóng lên.

Ông ấy mới chầm chậm nói: "Vợ tôi còn dự định giới thiệu Trần Viễn cho cháu bà ấy."

Trần Viễn mới đầu ba mươi đã ngồi lên chức đội trưởng, trong bộ đội có thể nói là tiền đồ không thể đo lường được.

Mấy chị dâu viện gia quyến nhà trong quân đội mong nhớ anh ấy, không chỉ một hai lần, trong đó có cả vợ của đại đoàn trưởng Trương.

Đại đoàn trưởng Trần vừa nói thế, chính ủy Từ đang dọn bàn ngẩng đầu nói: "Vậy lần này ngài ra tay muộn rồi."

"Chẳng thế sao, bắp cải ngon đều bị người ta đặt trước hết rồi."

Đại đoàn trưởng Trương thật sự thích con người Trần Viễn này.

Làm người chăm chỉ, năng lực thì giỏi.

Nhưng mà, đóa hoa này có chủ rồi.

Cũng coi như là chuyện vui.

*

Trần Viễn rời khỏi phòng làm việc thì trực tiếp đi tìm Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư cũng ngốc lắm, từ lúc Trần Viễn đi, cô ta ở đó.

Lúc Trần Viễn quay trở lại, cô ta vẫn ở đó.

Cũng không biết tìm chỗ nào đó tránh tuyết, lúc Trần Viễn đến, tóc cô ta đã trắng xóa.

Trần Viễn thấy thế hơi chau mày, anh ấy bước nhanh đến, kéo tay cô ta đi qua bên cạnh: "Sao không tìm chỗ tránh tuyết?"

Tống Ngọc Thư: "Ở đây chờ anh."

Trần Viễn im lặng một lúc lâu, phủi tuyết trên người cô ta xuống, không khí yên tĩnh lại.

"Bọn họ tìm anh làm gì thế? Có làm khó anh không?"

Chỗ nào có Tống Ngọc Thư sẽ tuyệt đối không tẻ nhạt.

Trần Viễn: "Hỏi thăm quan hệ của chúng ta."

"Anh nói thế nào?"

"Anh nói, viết báo cáo kết hôn."

"Cái gì?"

Tống Ngọc Thư kinh ngạc: "Anh nói cái gì?"

Hỏi lặp lại thêm lần nữa.

Trần Viễn cúi đầu nhìn cô ta, thật ra mắt Trần Viễn cũng rất đẹp. Điển hình mắt của người Trần gia, giống với mắt của Trần Thu Hà và Trần Hà Đường.

Đều là mắt đào hoa, chỉ là bình thường anh ấy đều làm mặt lạnh, cộng thêm mắt hai mí sụp xuống, nhìn có vẻ hung dữ.

Đến mức rất ít người dám nhìn thẳng anh ấy.

Tống Ngọc Thư lại dám, cô ta giống như phát hiện được đại lục mới vậy: "Trần Viễn, mắt anh to hơn mắt em đó."

Của cô ta là mắt phượng, kiểu mắt hơi xếch lên, thực ra không hề to.

Nhưng Trần Viễn thì là mắt đào hoa đích thực, con ngươi đen sâu thẳm, ánh mắt sáng bừng mang theo vẻ nhìn xa trông rộng.

Trần Viễn nhếch môi, anh ấy hơi theo không kịp mạch suy nghĩ của cô gái trẻ bây giờ rồi.

Đặc biệt là Tống Ngọc Thư trước mắt.

Suy nghĩ Tống Ngọc Thư vẫn đang nhảy nhót: "Sau này chúng ta sinh con thì mắt con nhất định phải giống anh, mắt đào hoa đẹp biết mấy."

"Con gái nếu có mắt đào hoa thì chẳng biết quyến rũ, xinh đẹp biết bao nhiêu đâu."

Cô ta rất thích.

Trần Viễn hít sâu một hơi: "Tống Ngọc Thư, chúng ta đang bàn chuyện viết báo cáo kết hôn."

Suy nghĩ cô ta nhảy nhanh quá.

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Em biết mà."

"Báo cáo kết hôn thì anh cứ viết là được rồi?" Giọng điệu cô ta đương nhiên: "Bối cảnh nhà em rõ ràng sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không cản trở anh đâu."

Trần Viễn: "Vậy chiều nay anh đi viết báo cáo kết hôn."

"Ừm."

"Vậy chiều nay chúng ta gặp?"

Tống Ngọc Thư quay đầu tính đi, Trần Viễn còn cho là cô gái này thần kinh thô đến nỗi không để ý, lúc cô ta quay đầu thì thấy bàn tay nắm thành quyền hơi run rẩy.

Trần Viễn thấy như vậy, mỉm cười: "Anh tiễn em đến phòng tiếp khách nhé?"

"Không không không."

Tống Ngọc Thư nhảy xa ba mét: "Em đi tìm Mỹ Vân."

"Trần Viễn, anh không cần đi theo em, đừng nha!"

Cô ta nhấn mạnh hai ba lần.

Trần Viễn nhìn bóng lưng cô ta đi xa, mỉm cười, tiếp đó hình như nghĩ đến gì đó, anh ấy quên nói chuyện sính lễ với Tống Ngọc Thư rồi.

Nhưng dường như cô ta không để ý?

Thôi đi, dù sao sau này lương đều đưa cho cô, sau này nói cũng được.

Anh ấy còn có rất nhiều việc bận.

Kết hôn à.

Đây là chuyện trước giờ Trần Viễn chưa hề nghĩ đến.

Tống Ngọc Thư một đường chạy như thỏ, toan đến nhà Thẩm Mỹ Vân, vẫn chưa đến nơi, từ ra đã hét lên: "Mỹ Vân, Mỹ Vân."

"Cậu có nhà không?"

Thẩm Mỹ Vân vừa từ trại heo về, cô đang tính đổi một bộ quần áo sạch sẽ bèn trả lời.

Chuẩn bị mở cửa cho Tống Ngọc Thư.

Kết quả

Tống Ngọc Thư trực tiếp la hét: "Không cần mở, bên ngoài lạnh, cậu không cần ra ngoài đâu."

"Tôi trèo tường vào."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Coi như cô hiểu rồi, cô gái này rất lỗ mãng, hơn nữa không phải lỗ mãng bình thường.

Tống Ngọc Thư nhún hai cái đã trèo lên tường viện rồi nhảy xuống, bàn chân hơi đau, nhưng Tống Ngọc Thư không hề để ý.

Cô ta chạy vào phòng, giọng điệu gấp gáp: "Mỹ Vân, cậu biết tôi đã làm chuyện lớn gì không?"

Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng thay quần áo, Tống Ngọc Thư đã chạy vào, Thẩm Mỹ Vân còn chưa kịp mặc đồ xong, lập tức che n.g.ự.c lại.

Tống Ngọc Thư không vui: "Che cái gì mà che, cậu có cái gì thì tôi cũng có."

Thẩm Mỹ Vân đen mặt, lập tức cài nút áo lại, Tống Ngọc Thư nhìn đường cong n.g.ự.c Thẩm Mỹ Vân, bởi vì cô mới thay đồ xong, trên người chỉ mặc một lớp áo lót dài ôm người.

Làm tôn lên đường cong.

Cổ thiên nga, n.g.ự.c lớn, eo nhỏ, đôi chân thon dài, trắng nõn như ngọc.

Cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không xinh đẹp tinh xảo. Đi

Điều này làm Tống Ngọc Thanh không nhịn được nuốt nước miếng: "Sớm biết thế thì tôi không nhìn trúng anh cậu mà nhìn trúng cậu, chẳng phải lại càng có phúc à?"

Thẩm Mỹ Vân đẩy cô ta ra, tiện tay mặc khoác áo bông vào, che giấu cơ thể lung linh: "Cậu có cần nghe lại xem mình nói lời động trời gì không?"

Tống Ngọc Thư đột nhiên nói: "Cậu biết nói chuyện phiếm không?"

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Cô trừng to mắt: "Tống Ngọc Thư, cậu bớt chiếm tiện nghi của tôi đi."

Nói chuyện phiếm ai mà không biết?

Tống Ngọc Thư cười: "Thì ra cậu cũng có đam mê này, đen tối lắm nha."

Thẩm Mỹ Vân không thèm để ý đến cô ta, đi đến bên cửa sổ, rót ly nước nóng bưng lên uống, không rót cho Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư cũng không tức giận.

"Chồng cậu thật có phúc."

Nếu cô ta là Quý Trường Tranh thì hạnh phúc c.h.ế.t mất.

Thẩm Mỹ Vân không muốn tiếp tục nói vấn đề này nữa, bèn nói: "Cậu tìm tôi có việc gì?"

Vừa hỏi câu này đã dời được sự chú ý của Tống Ngọc Thư.

Cô ta phấn khích nói: "Tôi hạ gục được anh hai cậu rồi."

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Cô ở trại heo, thật sự không biết chuyện xảy ra ở nhà ăn, bèn hỏi: "Sao cậu theo đuổi được thế?"

Tống Ngọc Thư kể lại chuyện xảy ra một lượt.

Thẩm Mỹ Vân: "?"

"Cậu trâu bò thật, nhiều người như vậy, sao cậu giơ biển tỏ tình được hay vậy?"

Tống Ngọc Thư: "Còn sợ cái gì, dù sao tôi cũng không thiệt, tôi theo đuổi anh cậu, anh ấy nếu thích thì tôi thành công, nếu không thích thì tôi giơ tấm biển cũng chẳng mất miếng thịt nào."

Thẩm Mỹ Vân: "Cậu không sợ danh tiếng không tốt à?"

Dù sao, danh tiếng cũng rất quan trọng với con gái.

Tống Ngọc Thư: "Danh tiếng là cái rắm ấy, người sống cả đời chỉ mong được sảng khoái vui vẻ tự tại."

"Hơn nữa, nếu danh tiếng tôi ở Mạc Hà xấu đi thì tôi vỗ m.ô.n.g về Bắc Kinh thôi."

Chỉ có thể nói, cô gái Tống Ngọc Thư này có nội tâm mạnh mẽ, đột nhiên nói: "Hay là, cậu gọi chị dâu trước nghe thử xem nào?"

Thẩm Mỹ Vân: "?"

"So với gọi chị dâu thì tôi kể cậu nghe chuyện trong nhà anh trai nhé, tránh cậu bất ngờ."

"Được được được, cậu kể tôi nghe nhiều nhiều về anh trai cậu đi."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân nói xong.

Tống Ngọc Thư: "Anh ấy thật đáng thương."

"Đáng thương hơn tôi."

Mặc dù không thiên vị cô ta, nhưng ít nhất cô ta có ba mẹ, anh ấy gần như chỉ có một mình.

Thời gian ở chung với người nhà cực kỳ ít.

Thậm chí có thể nói là không có.

Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Lúc trước anh tôi rất cực khổ, nếu cậu thực sự kết hôn với anh ấy thì là một chuyện tốt."

"Anh tôi là người rất có trách nhiệm, năng lực cũng giỏi, nếu cậu có thể bước vào tim anh ấy, sau này cậu cứ trộm mừng đi."

Đây là lời thật lòng.

Tống Ngọc Thư nóng lòng: "Chẳng phải chỉ là chinh phục Trần Viễn thôi sao? Đương nhiên tôi làm được."

"Nhưng mà..." Cô ta đổi giọng nói: "Trước đó thì cho tôi sờ của cậu đi?"

Loading...