Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 661
Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:51
Lượt xem: 93
"Tôi xem thử của tôi lớn hơn hay của cậu lớn hơn."
Tống Ngọc Thư nhìn chằm chằm n.g.ự.c Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình giống như gặp lưu manh vậy, cô lập tức che n.g.ự.c lại: "Cậu bớt nhìn đi!"
"Nhanh lên, cho tôi sờ đi, tôi luôn nghĩ của tôi to nhất, chẳng ngờ của cậu còn to hơn."
Khoảnh khắc tiếp theo.
Đột nhiên cửa bị mở ra.
Quý Trường Tranh tay cầm hộp cơm, đen mặt đứng trước cửa, ánh mắt hực lửa, nhìn chằm chằm Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư trước giờ bật trời bật đất, lần đầu tiên rén rồi.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ đến Quý Trường Tranh sẽ quay lại vào lúc này, cô ra hiệu cho Tống Ngọc Thư: "Cậu đi nhanh."
Tống Ngọc Thư đồng ý nhưng nhìn có vẻ hơi ấm ức.
Lúc cô ta đi đến trước mặt Quý Trường Tranh thì đột nhiên dừng bước: "Đến đây, cậu Quý, gọi một tiếng chị dâu nghe xem nào?"
Quý Trường Tranh: "..."
Đột nhiên vẻ mặt anh ấy lạnh lùng: "Báo cáo kết hôn của Trần Viễn vẫn chưa viết, cô có muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?"
Tống Ngọc Thư lập tức trừng mắt: "Anh uy h.i.ế.p tôi?"
Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi.
Thẩm Mỹ Vân bận rộn giảng hòa, đẩy Tống Ngọc Thư ra ngoài: "Cậu nhanh đi tìm anh tôi đi, không chừng còn thấy được anh tôi viết báo cáo kết hôn đó."
Câu này thành công thay đổi sự chú ý của Tống Ngọc Thư.
"Bây giờ tôi đi."
Đi hai bước, cô ta quay đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Tôi nể mặt Mỹ Vân mới đi đó."
"Lần sau còn vậy nữa thì tôi thực sự sờ đó!"
Thật sự là to gan.
Sắc mặt Quý Trường Tranh lạnh như băng, thấy sắp tức giận tới nơi, Thẩm Mỹ Vân vội kéo anh, an ủi nói: "Được rồi được rồi, đừng nghe Tống Ngọc Thư nói nhảm."
"Cô ấy muốn sờ thì em cho sờ à?"
Quý Trường Tranh hít sâu một hơi: "Nha đầu Tống Ngọc Thư ngang tàng quá, không phải người tốt."
"Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn anh: "Sau này có khả năng lớn cô ấy là chị dâu em."
"Đương nhiên, cô ấy cũng là chị dâu của anh."
Quý Trường Tranh: "..."
Quý Trường Tranh nghe câu này thì rơi vào trầm mặc.
Nếu sớm biết thế thì anh sẽ không đồng ý với Thẩm Mỹ Vân, dẫn Tống Ngọc Thư đến đồn trú.
Quý Trường Tranh cảm thấy đã đem về một phiền phức lớn.
Thẩm Mỹ Vân thấy Quý Trường Tranh buồn bực không vui thì kéo tay anh lắc lư: "Anh nghĩ cho anh trai đi, độc thân ba mươi năm rồi."
Quý Trường Tranh thở dài: "Sau này qua lại với cô ấy phải bảo vệ mình cho kĩ."
Anh không nói được câu bảo Thẩm Mỹ Vân không qua lại với Tống Ngọc Thư nữa, chỉ có thể nói Mỹ Vân bảo vệ mình cho kĩ.
Thẩm Mỹ Vân cười híp mắt gật đầu: "Em sẽ mà."
Tống Ngọc Thư có chút háo sắc, cô cũng mới phát hiện ra.
"Thật sao?" Quý Trường Tranh nghi hoặc.
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên, em đã lừa anh lần nào chưa?"
Quý Trường Tranh suy nghĩ: "Tống Ngọc Thư hoang dã quá, anh sợ em không phòng bị được cô ta, lần sau cô ta đến thì em gọi anh."
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh, không nói gì.
Hầu kết Quý Trường Tranh trượt lên trượt xuống: "Đương nhiên là anh tin em, chỉ là anh không tin Tống Ngọc Thư thôi."
"Tống Ngọc Thư sắp kết hôn với anh em rồi."
"Nhưng mà cô ta ngấp nghé em."
Nhắc đến cái này, Quý Trường Tranh lại tức giận!
Thẩm Mỹ Vân là vợ anh!
Của anh!
Nhìn thấy Quý Trường Tranh như vậy, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mà bật cười, đột nhiên nhón chân lên, hôn môi anh: "Quý Trường Tranh, anh thật dễ thương."
Nụ hôn này làm Quý Trường Tranh sững người, đầu óc cũng theo đó trống rỗng.
Tất cả những suy nghĩ lúc đầu đều theo đó mà biến mất, chỉ bị động mà hôn sâu hơn.
Nhất thời, không khí trong phòng trở nên mập mờ.
*
Ký túc xá.
Trần Viễn vừa quay lại đã tìm giấy viết thư nền trắng viền đỏ, rồi lấy mực bên trong ngăn kéo ra, lấy bút hiệu anh hùng trên người xuống.
Đối diện với mặt bàn mà trầm tư.
Bác sĩ Tần vừa trực ca về, người này mắc bệnh sạch sẽ, việc đầu tiên sau khi về là lấy xà phòng hải đăng rửa tay, chờ anh ấy rửa tay xong, bước vào thì phát hiện Trần Viễn đang ngồi bất động trên ghế.
Bác sĩ Tần lấy khăn lau tay, vừa lau vừa ló đầu hỏi: "Lão Trần, cậu ngồi lâu thế làm gì đó?"
Sao ngồi bất động thế.
Trần Viễn: "Viết báo cáo kết hôn."
"Cậu biết viết không?"
Bác sĩ Tần: "?"
Khăn lông trong tay không còn thơm nữa, thoắt cái cất khăn đi: "Mẹ kiếp tôi là một kẻ độc thân, cậu thấy tôi biết viết báo cáo kết hôn không?"
"Không đúng."
Vừa nói õng, bác sĩ Tần mới nhận ra vấn đề.
"Anh muốn viết báo cáo kết hôn?"
"Kết hôn với ai?"
Cái này
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, dường như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Trần Viễn không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"
Giọng điệu thậm chí còn rất bình tĩnh.
Bác sĩ Tần nhìn chằm chằm anh ấy một chốc, đột nhiên mắng: "Trần Viễn, cậu..."
Trần Viễn: "Cậu mắng đi."
Anh ấy biết không ổn, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, khoảnh khắc Tống Ngọc Thư giơ tấm biển ở nhà ăn đó, Trần Viễn chỉ có thể cưới Tống Ngọc Thư.
Đương nhiên, Tống Ngọc Thư cũng chỉ có thể gả cho anh ấy.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Bác sĩ Tần túm tóc: "Tôi thật là tạo nghiệt mà."
"Kết duyên cho mối tình ngàn dặm của các người."
Trần Viễn: "Không tức giận à?"
Bác sĩ Tần kéo ghế ngồi xuống: "Tôi tức giận gì chứ? Tống Ngọc Thư đồng chí người ta lại chẳng đồng ý quen tôi, tình huống của tôi, cậu biết nhiều nhất gọi là gì không?"
"Gọi là theo đuổi không thành, ngược lại làm bà mai cho anh em."
Trần Viễn nghe thế, hơi kinh ngạc vỗ vai anh ấy: "Cậu suy nghĩ thoáng lắm."
"Nếu không thì sao?"
"Chống đối cậu à"
Anh ấy xoay người rời đi, chút lòng dạ đó thì anh ấy vẫn có, nhưng bảo anh ấy ở đây xem Trần Viễn viết báo cáo kết hôn.
Thì anh không chịu nổi.
Trần Viễn thấy anh ấy rời đi, nghĩ gì đó nên đuổi theo: "Cậu biết ai biết viết báo cáo kết hôn không?"
Mặt bác sĩ Tần lập tức tối sầm: "Tìm em rể cậu đó."
Trần Viễn chau mày, lần này hiếm thấy không thở dài.
Anh ấy không muốn tìm Quý Trường Tranh lắm, dứt khoát tự mình suy nghĩ, lần theo ấn tượng trước giờ từ từ nhớ lại.
Lúc trước không phải anh ấy chưa từng viết báo cáo kết hôn cho người khác, nhưng mà lần này người trong cuộc là chính mình.
Một lần.
Hai lần.
Chờ đến lần thứ ba, Trần Viễn mới dần dần đắn đo từng câu chữ, viết đại khái, rồi lại cảm thấy thiếu mất vài phần chân thành, bèn vo báo cáo kết hôn ban đầu thành cục, vứt qua một bên bàn.
Bắt đầu viết lần thứ tư.
Chờ đến lúc viết lần thứ tư, Trần Viễn cảm thấy đã được rồi, thì chuẩn bị thu dọn đồ đạc xuống lầu, đến phòng làm việc nộp báo cáo kết hôn.
Kết quả
Còn chưa đứng dậy, bên ngoài đã truyền đến tiếng mở cửa: "Trần Viễn, Tống đồng chí đang chờ anh bên dưới đó."
Trần Viễn nghe thế, lập tức giấu báo cáo kết hôn đi, nhét vào túi, đã ra ngoài rồi lại quay trở lại, lấy chiếc mũ lôi phong dày trong tủ ra.
Tức khắc kẹp dưới cánh tay.
Hai ba bước đã xuống lầu.
Quả nhiên vừa đến cửa đã nhìn thấy Tống Ngọc Thư đang đứng trên tuyết, có lẽ đã đến được một lúc rồi, đầu tóc đã bị nhuộm thành màu trắng.
"Sao không cầm dù?"
Dường như sau khi tiếp nhận đối phương, mỗi suy nghĩ của Trần Viễn đều suy nghĩ cho người kia.
Tống Ngọc Thư cười hi hi: "Muốn gặp anh nhanh một chút ấy mà."
Cô ta rất giỏi nói mấy câu sến súa này, nhưng Trần Viễn nghe không quen, có lẽ nói là anh ấy sống đến bây giờ, lần đầu tiên nghe mấy câu sến súa thế này.
Lập tức vẻ mặt anh ấy sượng lại: "Nói chuyện đàng hoàng."
Vừa nghe câu này, Tống Ngọc Thư chau mày: "Chính là nhớ đấy, không được à?"
Vẻ mặt cô ta như kiểu chỉ cần Trần Viễn nói một câu không được sẽ lập tức xé nát anh ấy.
Trần Viễn nói trong lòng, hảo hán không tính toán với nữ đồng chí.
Cho nên sờ mũi: "Được được được."
"Em vui là được."
"Vậy thì còn được."
Con người Tống Ngọc Thư chính là thích mềm không thích cứng, lông xù ra cũng vì được người ta dỗ dành mà xìu lại.
"Em nghe Mỹ Vân nói anh đang viết báo cáo kết hôn, viết thế nào rồi?"
Cô ta nhắc đến báo cáo kết hôn mà không hề xấu hổ chút nào, ngược lại còn tự nhiên hào phóng.
Đột nhiên Trần Viễn phát hiện, Tống Ngọc Thư và mọi người không giống nhau.
Cô ta là độc nhất vô nhị.
Sau khi nhận ra được điều này, trong lòng anh ấy nảy sinh sự rung động.
"Sao lại không nói chuyện?" Tống Ngọc Thư giơ tay vỗ vai anh ấy, vẻ mặt tức giận: "Đã viết xong chưa?"
Người này sao cứ lề mề thế?
Trần Viễn gật đầu: "Viết xong rồi."
"Cho em xem?" Tống Ngọc Thư nhìn anh ấy đầy mong đợi.
Trần Viễn suy nghĩ, lấy tờ báo cáo kết hôn trong túi ra, tờ giấy được anh cầm một cách cẩn thận.
Cho dù là chồng lên nhau thì cũng không thấy một chút nếp nhăn nào.
Thấy thái độ cẩn thận của anh ấy như thế, làm Tống Ngọc Thư vô cùng hài lòng, lập tức cầm lấy đọc xem.
Chỉ là, vừa mở báo cáo kết hôn được gấp gọn ra thì có hai bông tuyết rơi xuống, mắt thấy bông tuyết sắp tan ra làm ướt chữ bên trên.
Trần Viễn đột nhiên giơ một cánh tay chắn bên trên tờ báo cáo kết hôn.
Tống Ngọc Thư thấy thế, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đầy hi vọng lại sáng ngời: "Trần Viễn, anh cũng có chút thích em đúng không?"
Trần Viễn cười, đội mũ lôi phong cho cô ta.
Khoảnh khắc chiếc mũ lôi phong dày được đội lên đó, Tống Ngọc Thư cảm thấy đôi tai lạnh lẽ của mình dường như cũng theo đó mà ấm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-661.html.]
"Đúng là có thích."
Cô ta nói trong lòng.
Nếu như không thích thì sao có thể tinh tế như thế này.
Tâm trạng Tống Ngọc Thư cũng theo đó mà tốt lên, vốn dĩ tính đọc báo cáo kết hôn cũng không đọc nữa, cùng nhau nhào vào lòng Trần Viễn.
"Em đi với anh nộp báo cáo kết hôn nhé."
Trần Viễn gật đầu: "Hơi xa."
Phòng làm việc cách kí túc xá một khoảng, thời tiết này ở nhà là thoải mái nhất.
"Xa à?" Tống Ngọc Thư ngước mắt, cười hi hi nói: "Em muốn đi với anh cả đời."
Cô ta nói một cách tùy ý, nhưng Trần Viễn nghe thấy trong lòng lại loạn nhịp, giống như trái tim bị lỡ mất một nhịp vậy.
Anh ấy cúi đầu nhìn Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư cũng nhìn anh ấy.
Ánh mắt cô ta sáng ngời lại trong veo, cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, Trần Viễn cũng không chịu nổi.
Anh ấy chịu thua, dời tầm mắt đi: "Anh lên trên lấy cây dù, chờ anh chút."
Nhìn bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của Trần Viễn.
Tống Ngọc Thư không nhịn được bật cười: "Đồ ngốc!"
Đàn ông già thật dễ thương.
Còn xấu hổ nữa.
Tốc độ Trần Viễn rất nhanh, chủ yếu là lo Tống Ngọc Thư ở dưới chờ lâu quá, anh ấy lên trên lấy cây dù thì để ý thấy trong cái hộp kế bên có vài viên kẹo.
Trần Viễn chẳng hề chần chừ, trực tiếp nhét vào túi, lấy xuống chung với cây dù.
"Đi thôi."
Anh ấy nói một tiếng, mở chiếc dù đen, Tống Ngọc Thư chạy đến, bên dưới tán dù chật hẹp, hai người dính sát vào nhau.
Hơi thở thoáng chốc đã trở nên mập mờ.
Thậm chí Trần Viễn còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên đầu đối phương, làm yết hầu anh ấy trượt lên trượt xuống.
Anh ấy hít sâu một hơi, biết rất rõ cứ như vậy thì không được, cho nên từ trong túi lấy ra vài viên kẹo, đưa cho Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư nhìn thấy kẹo thì ngạc nhiên một lúc.
"Trần Viễn, anh cho em kẹo à." Cô ta cười: "Nhưng mà em đã lớn rồi."
Cô ta dã không còn là trẻ con nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ai nói không phải trẻ con thì không được ăn kẹo?"
Cái này
Tống Ngọc Thư thoáng chốc ngây ra, nhanh chóng cúi đầu xuống, mắt đỏ hoe, nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta đã trở lại là Tống Ngọc Thư kiêu ngạo hống hách, to gan tày trời như thường ngày.
"Cảm ơn nhé."
Cô ta nhận lấy kẹo, lột vỏ ra bỏ vào miệng, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Như vậy, tâm trạng cô ta cũng theo đó mà tốt lên, chân mày cong cong, cực kì linh động.
Cảnh này làm Trần Viễn ngẩn ngơ hồi lâu.
Tống Ngọc Thư thật xinh đẹp.
Giờ khắc này trong đầu anh ấy chỉ còn lại một suy nghĩ này.
*
Từ kí túc xá đến phòng làm việc rõ ràng là quãng đường chỉ hai mươi phút, nhưng hai người lại đi hết bốn mươi phút.
Lúc đến phòng làm việc.
Chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn đều đang chuẩn bị tan làm.
Lúc thấy Trần Viễn cầm dù dắt Tống Ngọc Thư bước vào, hai người liếc mắt nhìn nhau.
"Đội trưởng Trần."
"Đến nộp báo cáo kết hôn à?"
Trần Viễn gật đầu, Tống Ngọc Thư bên cạnh cất giọng giòn tan: "Chỉ đạo viên Ôn..."
Cô ta quen biết chỉ đạo viên Ôn, dù sao cũng đã ăn cơm cùng nhau ở Quý gia, nhưng cô ta không biết chính ủy Từ.
"Vị này là?"
Trần Viễn giới thiệu: "Chính ủy Từ."
Tống Ngọc Thư: "Chào chính ủy Từ."
"Bây giờ tôi và Trần Viễn đến có làm phiền đến mọi người không?" Tiếp đó, đột nhiên cô ta cười: "Nhưng mà nói không chừng thật sự phải làm phiền mọi người rồi, chờ tôi và Trần Viễn kết hôn thì mời mọi người đến ăn kẹo mừng."
Tính cách cô ta vốn dĩ tự nhiên hào phóng, thậm chí không hề ngượng ngùng chút nào.
Điều này khiến chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn hơi kinh ngạc, dù sao, nữ đồng chí thời này chỉ cần nhắc đến chồng hay vấn đề kết hôn đều rất xấu hổ, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Nhưng Tống Ngọc Thư thì hoàn toàn khác, cô ta rất thản nhiên và hào phóng.
Chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn hơi kinh ngạc: "Kết hôn là chuyện vui, báo cáo kết hôn này lúc nào nộp cũng không muộn."
"Vào đi."
Chính ủy Từ cười nói.
Vừa nghe thế, Tống Ngọc Thư đã bước vào, còn không quên ngoảnh đầu kéo Trần Viễn theo, Trần Viễn hơi lúng túng.
Anh ấy không cho cô ta kéo.
Tống Ngọc Thư hừ một tiếng, đang có việc vui nên hiếm thấy không tức giận.
"Không kéo thì không kéo, chờ báo cáo kết hôn được duyệt, nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi thì em kéo!"
Câu này làm chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn không kiềm được mà bật cười: "Như này thì tốt rồi, Trần Viễn coi như đã cưới được một cô vợ có thể quản được cậu ấy rồi."
Tính cách Tống Ngọc Thư đồng chí thật thú vị.
Tất cả vào phòng làm việc, chỉ đạo viên Ôn bảo hai người bọn họ ngồi xuống, chính ủy Từ kéo ngăn tủ chỗ bàn làm việc.
Lấy con dấu bên trong ra, đóng dấu trước mặt hai người.
Khoảnh khắc con dấu đỏ tươi ấn lên tờ báo cáo kết hôn, Trần Viễn và Tống Ngọc Thư đều vui mừng.
Chính ủy Từ thấy thế bèn nói: "Ngoại lệ đóng dấu trước cho hai người, còn điều tra sau đó tôi sẽ cho người làm nhanh chóng."
Đương nhiên, anh ấy cũng biết một vài tin tức về xuất thân của Tống Ngọc Thư, người vào ở tại phòng tiếp khách của đồn trú.
Cơ bản đều đã qua khâu kiểm tra đầu tiên.
Qua khâu kiểm tra đầu tiên thì cơ bản chuyện sau đó đều lược đi.
Thấy báo cáo kết hôn đã được đóng dấu, Tống Ngọc Thư vui mừng cười nói: "Cảm ơn chính ủy Từ, lúc đó mời ngài đến ăn gấp đôi kẹo mừng."
Mặc dù Trần Viễn không nói, nhưng sắc mặt dịu dàng hiếm có: "Mời anh uống rượu mừng."
Chính ủy Từ đồng ý: "Anh chờ."
Đã viết báo cáo kết hôn, tiếp theo là đi theo quy trình.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc.
Trần Viễn suy nghĩ một lúc: "Chuyện đến nhà em dạm ngõ..."
Anh ấy muốn hỏi ý kiến của Tống Ngọc Thư.
Vốn dĩ Tống Ngọc Thư tính nói không cần, nhưng nghĩ lại thì tại sao lại không, nếu không dạm ngõ thì không thể dẫn Trần Viễn về.
Lập tức cô ta thay đổi suy nghĩ: "Dạm ngõ thì được, cái gì em cũng không cần, chỉ cần anh về nhà đánh Tống Ngọc Chương một trận là được!"
Đây là mong muốn từ lâu của cô ta, không hoàn thành thì trong lòng không thoải mái!
Trần Viễn nhìn cô ta không nói gì.
Loại chuyện chồng chưa cưới chưa bước vào cửa đã đánh anh vợ mình như thế này, Trần Viễn đã sống ba mươi hai năm cũng chưa từng dám nghĩ đến.
"Sao thế? Không dám đồng ý à?"
Tống Ngọc Thư nắm chặt nắm tay.
"Đồng ý."
"Chỉ là anh phải nghĩ xem làm như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay."
Trần Viễn làm việc trước giờ đều thích đi một bước tính mười bước.
Tống Ngọc Thư nghe thế lập tức vui mừng: "Nếu như đánh lén thì đánh ba lần!"
"Ít nhất là ba lần"
Cô ta giơ ba ngón tay ra dấu.
Trần Viễn im lặng, chỉ nhìn cô ta.
Tống Ngọc Thư chịu thua: "Vậy được rồi, hai lần thôi."
"Hai lần, không ít hơn được nữa đâu."
Cái này
Trần Viễn thở dài: "Một lần thôi, dù sao cơ hội cũng khó tìm."
"Anh ra tay một lần là có thể đánh anh ta đến mức nhập viện, đánh lần thứ hai nữa anh ta mất mạng luôn đó."
Mục đích ban đầu của Tống Ngọc Thư dù sao cũng không phải vì lấy mạng đối phương.
Tống Ngọc Thư nghe đến đây thì im lặng: "Đánh một lần trước đi, còn lại ghi sổ, lần sau gặp thì đánh."
Trần Viễn: "..."
Anh ấy rất tò mò: "Sao em ghét anh trai em thế, Tống Ngọc Chương à?"
Cách hai người chung sống với nhau, thay vì nói là anh em, không bằng nói là kẻ thù.
"Bởi vì kẻ này rất xấu xa."
Tống Ngọc Thư nghiến răng nghiến lợi: "Cướp mất ba mẹ em thì không nói đi, anh ta là người hưởng lợi ích, còn lúc cũng ra vẻ chễm chệ trên cao, nói anh ta không cần."
"Anh nói xem, sao lại có người đê tiện như vậy?"
Thật ra Trần Viễn không thể hiểu được, nhưng anh ấy lại đồng ý với Tống Ngọc Thư: "Vậy thì đánh đi, một lần không đủ, ít nhất phải ba lần." Lúc nói câu này, anh ấy còn sờ đầu Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư ngây ra: "Trần Viễn, anh không thấy em bảo anh đánh Tống Ngọc Chương không hợp lẽ thường sao?"
Tất cả mọi người đều nói với cô ta rằng, cô ta và Tống Ngọc Chương là anh em ruột thịt, nên yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng chỉ có Tống Ngọc Thư biết là không phải thế.
Trong mắt Tống Ngọc Chương trước giờ chưa từng có cô ta, cũng chưa từng coi cô ta là em gái.
Thậm chí, trong mắt anh ta cũng không hề có ba mẹ.
Trong mắt anh ta có gì?
Trong mắt Tống Ngọc Chương có bản thân anh ta.
Chỉ là dù Tống Ngọc Thư có nói câu này ra thì cũng sẽ không có ai tin tưởng, dù sao, trong mắt người ngoài, thực sự Tống Ngọc Chương rất hoàn mỹ.
Anh ta học hành giỏi, gia thế tốt, năng lực giỏi, hơn nữa tuổi còn trẻ đã được vào sở nghiên cứu làm nghiên cứu.
Một người ưu tú như vậy, Tống Ngọc Thư lại không đặt anh ta vào mắt, còn hận thấu xương.
Nói ra cũng chẳng ai tin tưởng.
Nhưng ở trên người Trần Viễn trước mắt này lại được nhìn thấy một thái độ khác.
Trần Viễn không trả lời vấn đề của Tống Ngọc Thư, mà yên tĩnh nhìn cô ta, ánh mắt bao dung mà ôn hòa: "Mấy năm này chắc chắn em đã chịu nhiều ấm ức rồi."
Vừa nghe lời này.
Tống Ngọc Thư không nhịn được nữa, oa một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa nói: "Trần Viễn, em nói anh nghe con người Tống Ngọc Chương này xấu xa lắm, thật sự rất xấu."
"Lúc em sáu tuổi, mẹ cho anh ta quả óc chó ngon nhất, cho em có một góc nhỏ, em thèm ăn, quăng góc nhỏ đó đi, tìm anh ta đòi."
"Anh biết anh ta làm gì không? Anh ta đập nát quả óc chó cho kiến ăn, cho kiến ăn cũng không thèm cho em."
Chuyện lần đó, Tống Ngọc Thư nhớ rất rõ, cho đến tận bây giờ cô ta vẫn còn nhớ, cô ta thèm gần chết, khóc rất đau lòng.
Nhưng từ đầu đến cuối Tống Ngọc Chương đều không cho cô ta một miếng quả óc chó nào.
Ba mẹ không cho cũng không sao, cô ta đi cướp, Tống Ngọc Chương không cho cũng không sao, cô ta cũng đi cướp.
Trần Viễn nghe thấy thế, bỗng dưng im lặng: "Anh ta... đáng bị đánh."
Giọng điệu đầy sự đau lòng mà chính anh ấy cũng không hề nhận ra."
"Đúng không, em cũng thấy anh ta đáng bị đánh." Tống Ngọc Thư nức nở: "Loại chuyện như vậy còn rất nhiều, rất nhiều."
"Lần nào em cũng bị anh ta ăn hiếp, nhưng người ngoài đều nói Tống Ngọc Chương tốt."
Cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Viễn, bởi vì vừa khóc xong, đôi mắt sạch sẽ như bầu trời sau mưa: "Anh có tin em không?"