Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 722
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:21
Lượt xem: 82
"Mỹ Vân, cô đã xong việc ở đây chưa?" Thẩm Mỹ Vân hiểu ý sư đoàn trưởng Trương, cô gật đầu: "Cũng hòm hòm rồi ạ."
"Ngài tìm tôi ạ?"
"Ừ, cùng đến họp luôn, cả sĩ quan hậu cần, kế toán Tổng và kế toán Lưu nữa."
Việc này không khác gì đưa mấy trụ cột bọn họ công khai.
Thẩm Mỹ Vân hơi bối rối, nhưng có vẻ sĩ quan hậu cần đã đoán được điều gì đó, nhưng lúc này không thể nháy trước với cô được, chỉ thì thầm: "Tôi đoán là từ bên kia."
Chỉ mấy chữ thôi Thẩm Mỹ Vân đã đoán được chuyện gì, cô cau mày, trên đường tới phòng họp cũng đã nghĩ được biện pháp.
Đến văn phòng của sư đoàn trưởng Trương, ông ấy đã chủ động giới thiệu với bọn họ: "Để tôi giới thiệu với các đồng chí một chút, đây là các đồng chí của trung đoàn bên cạnh, năm tới sẽ đến chỗ chúng ta học tập."
Thẩm Mỹ Vân: "Học gì?"
"Tất cả mọi thứ, bao gồm các hoạt động huấn luyện, việc khai hoang đất đai và các vấn đề về trang trại."
Những thứ này sớm muộn cũng phải công khai, không thể giấu mãi được.
Thẩm Mỹ Vân ngước nhìn họ: "Các đồng chí cũng muốn xây dựng trang trại chăn nuôi tại nơi đóng quân à?"
Lương Chiến Bẩm hơi xấu hổ, xong vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
Dù sao cũng đang bắt chước người ta, lại còn cố tình sang học hỏi kinh nghiệm, nghe không được đứng đắn cho lắm.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút rồi đáp: "Như đồng chí thấy, quy mô trang trại của chúng tôi không lớn lắm."
Nghe cô nói những lời này, bọn Lương Chiến Bẩm nghĩ thầm, nhìn mãi chả thấy điểm cuối, thế này mà vẫn chưa lớn ấy hả?
"Tôi biết ý của sư đoàn trưởng Trương, đều là đồng chí anh em, chúng tôi ăn thịt, cũng không thể để các đồng chí hít gió Tây Bắc mà sống được."
Sư đoàn trưởng Trương không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại nhiệt tình đến vậy, còn suy xét đến cả tình cảnh của ông ấy.
Anh ta chợt gật đầu: "Ừm."
Thẩm Mỹ Vân: "Các đồng chí muốn học, tôi không phản đối, nhưng phải có điều kiện."
"Cô nói đi."
"Chúng tôi sẽ cử người đến chỗ các đồng chí để xây dựng chi nhánh nhà máy, cũng cung cấp công nghệ và phương hướng đào tại, nhưng đội ngũ của chúng tôi sẽ chiếm năm mươi phần trăm số cán bộ."
Chuyện này ...
Lương Chiến Bẩm và những người khác nhìn nhau: "Thế này thì hơi quá."
Năm mươi phần trăm cũng là một nửa rồi.
"Nhiều nhất là hai mươi phần trăm."
Lập tức giảm một nửa.
"Không, bốn mươi phần trăm."
"Ba mươi."
"Ba mươi lăm."
"Chốt." Thấy Thẩm Mỹ Vân đồng ý nhanh vậy, Lương Chiến Bẩm từ dưng cảm thấy hình như bọn họ vẫn bị hố?
Ban đầu Thẩm Mỹ Vân chỉ nghĩ lấy được ba mươi phần trăm thôi, ai mà ngờ được lại là ba mươi lăm phần trăm.
Vốn dĩ cô định đưa ra một yêu cầu khác để hạn chế sự phát triển của bên kia, đồng thời không cho phép bán hàng cho tỉnh Hắc (Hắc Long Giang) trong vòng ba năm nhưng rồi nghĩ lại, làm như này khác gì tự mình hại mình, giờ có cổ phần bên đó rồi, thì bên đó bán ra càng nhiều càng tốt.
Dứt khoát gác lại những điều kiện này, Thẩm Mỹ Vân lẩm bẩm, từ ngày trở thành giám đốc nhà máy, cô càng lúc càng giống tên tư bản lòng dạ đen tối rồi
"Cứ như vậy đi."
"Ba mươi lăm phần trăm cổ phần, chúng tôi chuyển giao nhân lực, vật lực, công nghệ, các đồng chí kết hợp cùng."
Thật ra theo Thẩm Mỹ Vân dự tính, cô cũng không định mở thêm chi nhánh sớm như vậy, nhưng người ở đây rồi, chuẩn bị trước không phải không thể."
Giờ là năm 1974. vài năm nữa là năm 1980. bắt đầu nền kinh tế cải cách. Mấy năm tích góp để bên kia phát triển, đến lúc đó mới chính là lúc kiếm được tiền.
Như vậy, cứ thế này là vừa đẹp.
Trang trại chăn nuôi của họ cũng chỉ tranh thủ được lúc này nên cũng coi như là một sự kết hợp hoàn hảo.
Thấy Thẩm Mỹ Vân thẳng thắn như vậy, Lương Chiến Bẩm vô cùng ngạc nhiên. Họ còn nghĩ sẽ bị từ chối nữa, phải mất không ít công sức mới được chấp thuận, ai mà ngờ người ta đồng ý nhanh vậy.
Thẩm Mỹ Vân đâu biết họ đang nghĩ gì, cô cười nói: "Hợp tác tốt đẹp."
"Đạo lý này thì tôi vẫn hiểu."
"Nếu các đồng chí đã đến rồi thì đừng vội đi, trước cứ ở trang trại chăn nuôi học tập trước. Đúng lúc mở họp để xem bên tôi ai sẽ qua đấy."
Lương Chiến Bẩm gật đầu: "Được, tất cả ngheo theo Giám đốc Thẩm."
Cứ nghe chuyên gia thì cái gì cũng đúng.
Thẩm Mỹ Vân khá ngạc nhiên khi thấy họ hợp tác như vậy. Quý Trường Thanh từng nói với cô Lương Chiến Bẩm khá là khó bảo, người thì nổi loạn, không thừa nhận thất bại cũng chẳng chịu nghe khuyên răn.
Lương Chiến Bẩm lập tức giải thích: "Cô không phải Quý Trường Thanh."
Anh ta và Quý Trường Thanh là quan hệ đối địch, thế nên hai người họ mới đối đầu với nhau, còn gì thì anh ta đang xin nhờ Thẩm Mỹ Vân mà.
Nên tất nhiên là hai chuyện khác nhau rồi.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu sư đoàn trưởng Trương đứng giữa sắp xếp: "Trưa nay mọi người cùng nhau tới căn tin ăn trưa, coi như là làm quen ha, buổi chiều bắt đầu học tập." Giờ không còn sớm nữa, cũng gần mười một giờ rồi.
Tất nhiên Thẩm Mỹ Vân đồng ý.
Cùng nhau đi ăn cơm, sĩ quan hậu cần lại bận rộn nhất. Sư đoàn trưởng Trương lắc đầu: "Không phải lo, chúng ta ăn gì thì họ ăn theo thế."
Không cần xem họ như khách.
Vốn không cùng một đội, lúc đó suýt nữa ông ấy bị chuyển sang đội bên cạnh, nhưng không ngờ lại được chuyển đến đây.
"Vậy cũng được."
"Giờ các đồng chí xuống căn tin lấy đồ ăn, mới nấu xong thôi, hẵng còn nóng hổi đấy."
Sĩ quan hậu cần đã nói vậy, tất nhiên mọi người sẽ không phản đối.
Nhóm Lương Chiến Bẩm có bốn người, thêm nhóm của Thẩm Mỹ Vân nữa vừa tròn tám, sư đoàn trưởng Trương là cấp trên, ông ấy không đi cùng, nếu đi lại khiến cả bọn ngại.
Tốt hơn hết để dành không gian cho bọn họ.
Dọc đường theo sư đoàn trưởng Trương xuống căn tin gặp không ít các binh sĩ khác chào hỏi, nhưng nhìn thấy nhóm Lương Chiến Bẩm cũng khá bất ngờ.
"Lão Lương, sao mọi người ở đây?"
Đều là anh em đồng chí với nhau, nói cũng chả mất gì.
"Tới học tập."
Vừa dứt lời, binh sĩ kia nhất thời đắc ý: "Tôi nói rồi mà, Doanh trại Mạc Hà chúng tôi lợi hại nhất đấy."
Trước kia Lương Chiến Bẩm có thể phản đối lời này, nhưng giờ thì không thể, bởi một đường xuống dưới, anh ta phát hiện các binh sĩ ở doanh trại này tinh thần rất tốt, hơn nữa má cũng không hóp lại.
Nhìn qua là biết họ sống tốt hơn, không như doanh trại của bọn họ. Năm ngoái bọn họ được hai mươi con heo, nhưng phần lớn để giành nuôi dưỡng, chỉ g.i.ế.c ba con ăn Tết.
Ba con heo không tính là ít, nhưng họ cũng quên mất, quân số bên họ nhiều gấp đôi bên Quý Trường Thanh.
Phân như vậy, cuối cùng mỗi người chẳng được bao nhiêu.
Thực sự là quá ít ỏi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lương Chiến Bẩm trở nên ảm đạm, khẽ thở dài, sau đó theo chân sĩ quan hậu cần và những người khác xuống căn tin.
Hôm nay mới mùng 5 tết, con heo Thẩm Mỹ Vân cung cấp cho căn tin vẫn chưa ăn hết, con heo hôm 30 Tết thì là ngoại lệ.
Một con heo ăn được hai hôm, nên trưa nay căn tin cũng coi như là có thịt ăn.
Một nồi lớn thịt heo và bắp cải hầm miến, một nồi lớn da heo xào củ cải, một nồi lớn huyết heo xào dưa cải, một nồi lớn thịt thỏ cay, trong đó có dưa cải và tiết heo là nhiều nhất.
Đang tết nên hầu như ngày nào căn tin cũng mổ heo, cái khác không nói chứ tiết heo là nhiều nhất, nên gần như là món nào cũng có tiết heo.
Thậm chí còn có cả canh gà nấu nấm tùng nhung. Nấm Tùng nhung là lần trước đội thu thập tới núi Thanh hái. Sĩ quan hậu cần bủn xỉn nên khiến cho người ở bếp núc cũng tiết kiệm theo, mỗi bữa chỉ nấu có hai mươi cây, hơn nữa còn cắt thành sợi nhỏ.
Canh gà thì không thể thiếu gà được rồi, hai con gà làm sạch, được chặt nhỏ, ném vào nồi rồi mất hút luôn.
Nhưng được cái là vẫn thấy xương heo, chiếm tận nửa nồi, dù có bị nước bao phủ vẫn có thể nhìn thấy.
Xương heo thì nhiều vô kể, tết mà nên căn tin mổ kha khá heo. Xương heo lớn quá không bỏ được nên ném vào nồi hầm, nấu cùng thịt gà đến khi canh chuyển sang màu trắng sữa.
Riêng món canh gà hầm nấm tùng nhung này đã nấu hai nồi lớn, hầm âm ĩ cả ngày, chỉ để mọi người mỗi khi đói là uống được luôn.
Món này rất ngon, sĩ quan hậu cần còn bỏ thêm cả sâm Tây Bá Lợi Á, người lớn và trẻ con đều uống được.
Có mấy đứa nhóc ở nhà không hay uống nước, cũng cầm bát tới căn tin xin, mang một tô lớn về coi như nước lọc mà uống, bổ thân tối ngủ cũng không rên rẩm kêu chân đau.
Sau vụ này, sĩ quan hậu cần cũng biết món canh này tốt, nên hầu như ngày nào cũng hầm canh này uống.
Uống hết trong phích giữ nhiệt thì lại cầm bình xuống căn tin xin thêm.
Bọn nhóc đã chạy xuống căn tin đứng xếp hàng cạnh nồi lớn, đó là những gì Lương Chiến Bẩm nhìn thấy. Chúng vặn vòi, để canh chảy vào bát, sau đó uống từng hớp một.
Món súp gà này còn thêm chút muối, hơi mặn, uống ngon hơn nhiều so với nước luộc.
Lương Chiến Bẩm nhìn hơi ngạc nhiên: "Bọn nhỏ đang làm gì vậy?"
"Căn tin hầm canh gà tùng nhung, bọn nhóc đang xếp hàng lấy canh uống." Gần như cả ngày đều đứng chỗ nồi canh này.
Bọn nhỏ uống canh đến nóng đỏ cả mặt nhưng vô cùng vui vẻ.
Lương Chiến Bẩm nghe vậy khá sửng sốt: "Điều kiện doanh trại của mọi người tốt thật đấy."
Ngay cả bọn nhóc cũng được uống súp gà thỏa thê cả ngày.
Sĩ quan hậu cần xua tay nói: "Hai con gà, thêm một khúc xương lớn, hầm liên tục. Nhìn thùng lớn thế này nhưng làm gì có tí thịt nào, chỉ là nước canh suông thôi." Mỗi ngày hai con gà, hôm sau lại thêm như thế.
Thịt gà, xương gà đều được hầm nhừ hết chất hòa vào canh, bởi thế nên món canh này mới ngon.
Lương Chiến Bẩm cười khổ không nói gì, đừng nói hai con gà, bọn họ muốn bỏ một con để hầm canh cũng khó.
"Đi ăn cơm nào." Sĩ quan hậu cần vỗ vai anh ta "Lần này anh qua đây cố mà học cho tốt, đến lúc thành tài, doanh trại các anh cũng được như vậy."
Lương Chiến Bẩm "ừm" một tiếng, theo sĩ quan hậu cần đến chỗ cửa sổ đánh số gọi món. Sĩ quan hậu cần nói với tiểu Tào chia cơm "Lấy cho đồng chí này nhiều đồ ăn chút, để họ thưởng thức đồ ăn của doanh trại Mạc Hà ta."
Anh chia cơm thấy bọn Lương Chiến Bẩm lạ mặt, chỉ biết là người từ bên ngoài tới, nên múc một thìa lớn đầy ắp thức ăn để vào hộp ăn trưa của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-722.html.]
Ba muỗng to hộp cơm đã đầy ự không còn chỗ xới cơm nữa "Chúng ta lấy thêm cái bát nữa", trong căn tin có bát sứ thô.
Vừa dứt lời, người bên trong đưa một cái bát ra: "Dùng cái này đi."
Xới cơm vào bát, lại thêm một muôi súp béo ngậy cùng với thịt heo hầm miến và bắp cải lên phía trên.
Sau khi thêm đồ lên, Lương Chiến Bẩm và nhóm bạn không khỏi nuốt nước miếng: "Nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi."
Miếng thịt heo to thật. Vừa dứt lời, cậu lính nhỏ đã cảm thấy mình đang bêu xấu anh em.
Cậu lo lắng nhìn quanh.
Không ngờ, nhóm Thẩm Mỹ Vân chẳng hề cười nhạo, còn an ủi: "Vậy thì ăn nhiều vào."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe vậy, cậu lính cũng thở phào nhẹ nhõ, .
Sau khi đã lấy đủ thức ăn, mọi người cùng ngồi quanh bàn dài: "Đều là người nhà cả, không cần khách sáo, cứ tự nhiên đi."
Dứt lời, bọn Lương Chiến Bẩm cũng bắt đầu ăn. Chưa tới ba phút, một bát cơm với thức ăn siêu to đã hết, nhưng thức ăn trong hộp vẫn chưa ai động vào.
"Có thể xin thêm cơm không ạ?"
Cậu lính nhỏ vừa ăn vừa hỏi.
"Có chứ." Sĩ quan hậu cần nói với cậu: "Biết đường chưa?"
"Rồi ạ."
Cậu lính nhỏ cầm bát chạy đi, mấy người khác cũng lục tục đi theo, Lương Chiến Bẩm cảm thấy hỏi khó chịu nhưng cũng không nói gì.
Bởi anh ta biết, cơm ở đây không chỉ nhiều mỡ mà còn rất ngon, ngay cả miếng thịt ba chỉ cũng được thái miếng to, cắn một miếng toàn vị thịt.
Đến Tết bọn họ cũng không được ăn như vậy, người nhiều, ba con heo phải chia đều cho các ngày tết, thế nên thịt heo cắt rất nhỏ, có muốn gắp cũng chả gắp được.
Lương Chiến Bẩm bưng bát, sĩ quan hậu cần múc một muôi thức ăn vào hộp cơm của anh ta: "Ăn cho no vào."
Nghe mấy chữ này, Lương Chiến Bẩm im lặng.
Nhóm người theo Lương Chiến Bẩm ăn no căng diều, chỉ có Lương Chiến Bẩm liên tục thở dài.
So sánh làm sao được.
Điều kiện vốn đã khác nhau rồi.
Anh ta chợt hiểu lý do khi cấp trên gửi mình sang đây học tập.
Ông ta cũng muốn những binh sĩ của mình có một cuộc sống tốt đẹp như vậy, không chỉ ngày lễ mới được ăn thịt uống canh gà.
Vẫn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Lương Chiến Bẩm nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên, nên những ngày sau đó, anh ta càng thêm cố gắng.
Đến mức sau khi ăn xong chưa kịp nghỉ ngơi, anh ta đã hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Giám đốc Thẩm, chúng ta có đến trang trại chăn nuôi luôn không?"
"Anh không định nghỉ ngơi sao?" Thẩm Mỹ Vân dự định để họ nghỉ trưa, dù sao cũng lái xe mất cả buổi sáng rồi.
"Không."
"Cô cứ dạy chúng tôi luôn cũng được."
Thấy anh ta kiên trì như vậy, Thẩm Mỹ Vân cũng không từ chối nữa, trực tiếp giao anh ta cho Lý Đại Hà: "Anh cứ theo Đại Hà học tập, anh ta là người có kinh nghiệm nhất chỗ chúng tôi, từ hồi trang trại mới có vài con heo cho đến khi có quy mô như thế này."
"Ngoài ra, anh nên chọn một người cẩn thận đi theo tiểu Hầu học cách viết sổ." Công việc của cô cũng dần chuyển giao cho tiểu Hầu, ban đầu thì có khó khăn một chút, sai sót một chút, nhưng qua nửa năm, tiểu Hầu đã thành thạo cách ghi sổ rồi.
Giờ Thẩm Mỹ Vân chỉ cần tổng hợp số liệu của tháng trước vào đầu tháng là được.
Điều này khiến Lương Chiến Bẩm khá bối rối.
"Ghi sổ phải biết chữ à?"
"Đúng vậy, biết chữ là điều cơ bản."
Lương Chiến Bẩm nhìn cậu trai anh ta mang đến: "Dương Thư, cậu có muốn thử không?"
Cậu trai Dương Thư được anh ta gọi tên là một người khá văn nhã, hơi do dự hỏi: "Tôi mới học xong cấp 2 thôi."
"Vậy là được rồi."
Thẩm Mỹ Vân chỉ: "Việc ghi sổ hàng ngày đều dùng phép cộng trừ, chỉ cần cẩn thận, không tính sai là được."
Dương Thư: "Để tôi thử xem."
"Nhờ hết vào cậu đó." Lương Chiến Bẩm nhìn Thẩm Mỹ Vân nghiêm túc như vậy, biết chuyện này vô cùng quan trọng.
Dương Thư cảm thấy áp lực hơi lớn.
"Cứ bình tĩnh, học từ từ." Thẩm Mỹ Vân an ủi cậu ta "Tiểu Hầu mất ba tháng mới ra hình ra dạng, cậu cứ học trước đi, chờ khi xây dựng xong nhà máy, bắt đầu nuôi gia súc, ghi sổ cũng khá ít nên không khó lắm. Cái khó là sau này mở rộng quy mô, đó mới là điều quan trọng."
Nghe lời này, Dương Thư vừa mới thở phào một hơi lại căng người lên.
"Tôi sẽ cố gắng." Cậu ta đáp ngắn gọn.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Cơ bản chỉ có vậy thôi. Nếu có gì muốn hỏi, có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào."
Lương Chiến Bẩm gật đầu với họ, nhóm bọn họ cũng tự chuẩn bị kĩ lưỡng, mỗi người một quyển sổ nhỏ, ghi chép đầy đủ.
Đến ngày thứ hai, có một con heo nái đẻ con, Lý Đại Hà chịu trách nhiệm kiểm soát, Lương Chiến Bẩm đứng bên cạnh theo dõi cẩn thận, học một cách nghiêm túc. Con heo nhỏ cuối cùng là anh ta tham gia đỡ đẻ.
Việc đỡ đẻ kết thúc.
Lương Chiến Bẩm nhìn đôi bàn tay vẫn còn dính m.á.u của mình, lầm bẩm: "Đôi tay này cầm súng, cầm dao, cả g.i.ế.c địch."
Nhưng chỉ không ngờ tới, còn có một ngày dùng để đỡ đẻ.
Đây là chuyện mà cả nằm mơ Lương Chiến Bẩm cũng không ngờ tới.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, bật cười lắc đầu: "Học được rồi, sau này nhiều kinh nghiệm đỡ đẻ hơn, có thể trải nghiệm được thêm nữa."
Dứt lời, cô tìm Tống Ngọc Thư tiếp tục tính sổ sách. Bây giờ, tiểu Hầu đảm nhận việc ghi sổ, Lý Đại Hà phục trách việc đỡ đẻ.
Hoàng Vận Đạt chịu trách nhiệm cho heo ăn và dọn dẹp, cộng thêm có nhóm học việc mới, Thẩm Mỹ Vân có thời gian ngồi tính toán sổ sách.
Tống Ngọc Thư đang điều chỉnh bàn tính, tay cô ấy rất nhanh, ngón tay như múa vô cùng đẹp.
"Đến rồi à, đã sắp xếp hẳn hoi chưa?" Cô biết có nhóm người tới học việc tại trang trại chăn nuôi. Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Để em kiểm tra số."
Tống Ngọc Thư đưa cho cô.
"Họ có nói học việc bao lâu không?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn sổ không buồn ngẩng đầu lên: "Để xem đã, xem bọn họ học được đến đâu."
"Cô cam tâm nhường lại giang sơn mà mình đã gầy dựng sao?"
Để Lương Chiến Bẩm và những người khác học, sau rồi để chiếm không gian sinh sống của doanh trại Mạc Hà họ.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ ngợi: "Chị dâu, nhà máy của chúng ta phát triển đến mức này mất bao lâu?"
Tống Ngọc Thư lật sổ xem lại: "Bốn năm."
Năm nay vừa tròn là năm thứ tư, xem lại sổ sách cũ của những năm trước, cô phát hiện ghi chép về trang trại chăn nuôi là vào tháng 4 năm 1970.
Năm nay là năm 1974.
"Đúng thế, tròn bốn năm." Thẩm Mỹ Vân thở dài "Chúng ta phải mất bốn năm mới đến được trình độ này."
"Nói em nghe thử xem, nếu chi nhánh bên cạnh muốn được như chúng ta thì phải mất bao lâu?"
Tống Ngọc Thư suy nghĩ một chút: "Nếu chúng ta giúp đỡ, nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm."
Thẩm Mỹ Vân hừ một tiếng: "Cho là ba năm đi, thì cũng phải đến 1977."
Năm 1977. sự kiểm soát đối với kinh tế đã dần được nới lỏng. Đến 1978. 1979. một số nơi được mở cửa kinh doanh, quân đội dù thấy cũng phải bỏ qua.
Đến những năm 1980. cải cách mở cửa lan rộng khắp nơi.
Khi đó nền kinh tế quốc gia tất sẽ được nới lỏng, tình hình buôn bán trên thị trường sẽ lớn đến mức nào?
Thẩm Mỹ Vân không dám nghĩ tới.
Những người dân vốn bị đàn áp sẽ mua bán kiểu gì, khi mua thịt heo, thịt gà hay trứng không cần mua phiếu nữa.
Thẩm Mỹ Vân không dám nghĩ tới việc thị trường phục hồi sẽ biến động nhường nào.
Đến lúc đó tất sẽ có sự kiện trả đũa tiêu dùng diễn ra trên toàn quốc, Thẩm Mỹ Vân muốn nắm lấy cơ hội này.
Tất nhiên, chỉ doanh trại Mạc Hà của họ thì không thể chiếm lĩnh được thị phần toàn quốc.
Nhưng nếu thêm trang trại chăn nuôi bên cạnh thì sao?
Dù không ăn đến mười phần, nhưng nếu hai nhà máy gộp lại được năm, sáu phần, họ cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Dĩ nhiên phải nhìn về phía trước, Thẩm Mỹ Vân đến từ tương lai, cô biết thời đại sẽ phát triển đến mức nào.
Nhưng Tống Ngọc Thư không biết.
Cô ấy bối rối: "Bảy... bảy năm nữa sẽ thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân cười ha ha: "Không biết." Cô vui vẻ nói "Nhưng em nghĩ, sau này lương sẽ tăng, cuộc sống sẽ tốt hơn, thị trường thịt heo cũng càng lúc càng lớn."
Bọn họ nhất định phải chiếm thị phần chợ này.
"Chị thấy cô còn hiểu về kinh tế thị trường hơn chị đấy." Tống Ngọc Thư không nhịn được cất lời.
Thẩm Mỹ Vân: "Chuẩn bị trước thôi."
"Hơn nữa cũng không phải lo trang trại bên cạnh phát triển hơn mình, chúng ta có 35% cổ phần, họ kiếm được tiền thì chúng ta cũng kiếm được."
Đúng là như vậy.
Tống Ngọc Thư không quan tâm vấn đề này nữa.
Lương Chiến Bẩm và những người khác đã học việc được ba tháng rồi, trên cơ bản thì cũng đã học được phần lớn quy trình.
Cũng thử qua những vấn đề mà sẽ gặp phải.
Lương Chiến Bẩm cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, nên đến gặp Thẩm Mỹ Vân: "Giám đốc Thẩm, chúng tôi cũng đã học được kha khá rồi, có thể trở về xây nhà máy."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Nhóm heo gà thỏ đầu tiên đã tính xem lấy bao nhiêu chưa?"
Bọn họ định mua bao nhiêu cô cũng không đoán được.
Lương Chiến Bẩm hơi do dự: "Tôi hỏi kế toán bên tôi rồi, tiền không nhiều lắm."