Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 726
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:28
Lượt xem: 71
Thẩm Hoài Sơn nhìn về phía chỗ dư còn lại, áng chừng chia được thêm thành sáu chai nữa. Lúc này, ông ấy mới đem chỗ phấn bào chế linh chi còn dư cho bác sĩ Ngưu.
"Chỗ còn lại này để cho chúng ta dùng"
"Chỗ kia là để cho Mỹ Vân nhà tôi mang đi tặng cho người khác."
Bác sĩ Ngưu hiểu, Thẩm Hoài Sơn đem năm cái chai to kia bọc giấy bên ngoài rồi đặt trong cái hòm. Bên trong chiếc hòm lót 3 lớp giấy mềm và rơm rạ để đảm bảo những cái chai bột phấn linh chi không bị vỡ.
Lúc này, ông ấy mới ôm cái hòm lên, nói với bác sĩ Ngưu: "Tôi mang cái này đi gửi cho con gái tôi, ông trông phòng khám sáng nay giúp tôi nhé."
Ông ấy tính đi đến điểm đón của xe khách nhưng trong công xã lại không có xe nhận vận chuyển hàng.
Bác sĩ Ngưu khoát tay: "Ông đi đi."
"Tôi trông cho."
Thẩm Hoài Sơn ôm cái hòm, đi ra đến cửa lại cảm thấy thiếu đồ gì đó, quay đầu, trở lại trên núi. Ông ấy nhìn về phía giàn phơi ở trong nhà, hỏi Trần Thu Hà: "Tôi chuẩn bị gửi đồ cho Mỹ Vân, trong nhà có đồ gì muốn gửi cho con bé không?"
Lời này có thể coi như là đất hạn gặp mưa rào.
"Có, có."
Trần Thu Hà đi xuống dưới, thu hoạch hết dưa chuột, cà chua, đỗ một lượt, sau đó, bà ấy quay người bỏ thịt muối tồn dư từ mùa đông năm ngoái vào chung một túi.
Chỉ là bà ấy lại giả vờ hơi chần chờ chút, hỏi: "Lúc gửi đến chỗ con bé liệu có bị hỏng không nhỉ?"
Dù sao, thời tiết bây giờ cũng ngày càng nóng lên, sắp đến tháng sáu rồi.
"Không biết. Tôi đi ra chỗ bến xe khách để tìm xe vận chuyển hàng hóa xem sao. Chắc buổi sáng tìm được người vận chuyển, thì buổi chiều là đến chỗ đồn trú."
"Xếp xong rồi."
Trần Thu Hà không cố kỵ cái gì, bà ấy hận không thể bỏ thêm đồ vào được nữa: "Đậu phộng, đậu phộng. Đây là đậu phộng mới thu hoạch xong, nấu lên ăn rất ngon."
"Còn có chỗ bắp ngô này nữa, cũng vừa mới hái xuống, vừa non vừa ngọt. Tôi lấy cho con bé một chút, đến lúc đó Mỹ Vân có thể cho Ngọc Thư và A Viễn một ít."
Chỉ cần Trần Thu Hà có thể nghĩ tới, thì bà ấy cũng hận không thể bỏ vào được.
"Vẫn chưa đủ."
"Loại ngô này của chúng ta không có nhiều, cũng chỉ có tầm khoảng mười mấy cây. Lúc này mới có được một chút, về cơ bản cũng không đủ cho bọn nó." Trần Thu Hà suy nghĩ một chút."Ông Thẩm, ông đi đến nhà bí thư chi bộ, tôi nhớ nhà bọn họ còn có bắp ngô. Ông đi hỏi mua thêm hai mươi bắp nữa rồi cầm trở về."
"Cho bọn họ chút tiền. Ông cứ lẳng lặng đưa cho người ta thôi."
Nói xong, bà ấy lại có chút không yên lòng: "Thôi. Để chính tôi đi. Ông đi cũng không giải quyết vấn đề gì."
Nói xong, bà ấy còn không quên dặn dò Thẩm Hoài Sơn: "Ông đem những thứ này bỏ vào trong túi trước, chờ tôi quay trở lại."
Trần Thu Hà chạy nhanh đi, trong chốc lát, bà ấy đã đến nhà bí thư chi bộ, nói với bà cụ Hồ về việc này.
Bà cụ Hồ không chịu nhận tiền, tự mình đi lấy bắp ngô đưa cho bà ấy. Ở nông thôn, những thứ này không đáng giá chút nào.
Huống chi, lần nào Thẩm Mỹ Vân trở về cũng đến thăm bọn họ, mang theo nhiều thứ đắt tiền về cùng.
Trần Thu Hà không chịu nghe: "Chị Hồ, nếu chị không nhận tiền thì em cũng không lấy đâu."
Bà ấy...
Thật sự không có cách nào, bà cụ Hồ liền cầm lấy hai mươi lượng tiền mang tính tượng trưng, coi như là một bắp một lượng vậy.
Quả thực, bà cụ là người dễ mến. Khi lấy cái bọc ở trên đất, bà ấy còn cố ý chọn loại bắp lớn nhất.
Cầm túi lên, ước lượng khoảng được hai mươi cân, Trần Thu Hà liền xách nó về nhà.
Đem đồ vào trong nhà, thu dọn lại đồ đạc, chắc cũng phải được hai cái hòm, bà ấy mới kịp phản ứng lại: "Ông Thẩm, ông mang chúng đi sao?"
Khoảng cách từ đội sản xuất đến chỗ xe đò chở hàng đi đồn trú Mạc Hà cũng khá xa.
"Để tôi đi cho."
Trần Thu Hà một mực giữ im lặng, đột nhiên nói: "Tôi đi cùng với Hoài Sơn vậy."
Có ông ấy ở đây, nên bà ấy không muốn nói những điều này. Trần Thu Hà lại tiếp tục thu xếp, cuối cùng lại bị Thẩm Hoài Sơn ngăn cản lại.
"Không thể mang đi được, chưa chắc lại xe đã đồng ý mang những thứ này."
Có những thứ không nên mang ra ngoài.
Lúc này, Trần Thu Hà mới từ bỏ ý định, bà ấy nhìn về phía chỗ trứng gà ở trong nhà, lòng cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Không cần mang trứng gà sao? Mỹ Vân chính là quản lý trại chăn nuôi, con bé còn có thể thiểu trứng gà sao?" Cũng đúng thật.
Nhưng dù sao con gái vẫn phải tốn tiền mua nó, còn mang từ nhà đi thì không cần tiêu tiền. Thẩm Hoài Sơn thấy vẻ mặt này của vợ mình liền hiểu rõ mọi chuyện.
Ông ấy xách cái túi lên, thúc giục Trần Thu Hà đi ra ngoài: "Chúng ta đi nhanh thôi rồi còn trở lại. Thu Hà đựng nhiều rau cải vào, những thứ này không thể nhét vào được nữa."
Trần Thu Hà "ừ" một tiếng, một tay nhấc cái túi lên, một tay khác ôm một cái hòm.
Thẩm Hoài Sơn: "..."
Đột nhiên, ông ấy cảm thấy chỗ thức ăn này rất ngon.
Nhưng mà rốt cuộc thì ông ấy cũng không nói gì cả, mà chỉ chạy chậm đuổi theo sau.
Lúc đến bến xe khách, Thẩm Hoài Sơn hỏi hết mấy chiếc xe ở đó, chiếc nhanh nhất cũng phải mười hai giờ trưa mới xuất phát đi đồn trú Mạc Hà.
Sau khi bọn họ giao hàng cho lái xe, thanh toán tám đồng tiền xe, lúc này mới hỏi: "Khoảng bao lâu thì đi tới nơi vậy?"
Lái xe: "Nhanh thì ba giờ chiều, chậm thì bốn giờ."
Khoảng cách từ chỗ bọn họ đến đồn trú Mạc Hà cũng không xa lắm, chỉ tầm hơn một trăm cây mà thôi.
Chẳng qua là xe đến chậm.
Sau khi nghe lời nói này, Thẩm Hoài Sơn yên tâm. Trên đường trở về, ông ấy gọi điện cho Mỹ Vân, tất nhiên phải gọn đến chỗ đồn trú để báo cho Thẩm Mỹ Vân rồi.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ tới tốc độ của bố cô lại nhanh chóng như vậy, rõ ràng, hai ngày trước cô mới trở về từ chỗ đồn trú Thanh Sơn thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này mới được hai ngày, mà đối phương đã bào xong nấm linh chi thành dạng phấn rồi lại còn gửi tới đây nữa.
Sợ một mình cô mang không nổi.
Thẩm Hoài Sơn cố ý dặn dò: "Con gọi anh trai con đi cùng để lấy đồ, nếu không một mình con không mang nổi."
Thẩm Mỹ Vân "dạ" một tiếng, cúp điện thoại liền chạy tới nhà của Trần Viễn, đi tìm anh ấy: "Anh, trong nhà gửi một ít đồ đến đây, buổi chiều anh đi cùng em để lấy đồ về nhé."
"Ở ngay chỗ bến xe khách."
Trần Viễn ngạc nhiên, anh ấy suy nghĩ một chút: "Vậy để anh đổi lớp buổi chiều đã."
Nếu không đổi lớp, thì buổi chiều anh ấy cũng không đi được.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái, Tống Ngọc Thư nói để bà ấy đi, nhưng là lại bị Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Bố con nói có rất nhiều đồ, nên hai chúng ta không thể mang nổi."
"Vẫn là để anh trai đi, anh ấy sức lớn."
Cô cũng không muốn để Tống Ngọc Thư đi khuân đồ cùng mình, lần trước ở Thanh Sơn, cô vẫn có thể tự mang cái nấm linh chi to đi ra ngoài, nên một mình cô cũng đủ rồi.
Dù đã hơn một tuần, nhưng bên trong cánh tay của cô vẫn còn đau nhức.
"Để anh đi."
Trần Viễn quyết tâm nói.
"Mỹ Vân ở nhà nghỉ ngơi là được."
Ơ...
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng hỏi: "Vậy một mình anh có thể mang được sao?"
"Có thể."
"Anh cầm theo thẻ quân nhân."
Lần này, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn yên tâm: "Anh trai, vậy anh đi đi. Em nghỉ ngơi chút." Mấy ngày nay, cô đi công tác ở đồn trú Thanh Sơn, nên cô vẫn chưa kịp hồi sức.
Trần Viễn "ừ" một tiếng.
Chờ sau khi anh ấy đi, Thẩm Mỹ Vân tìm một ghế, nằm lên, chuyển người một cái: "Chị dâu, chị không bị khó chịu chỗ nào?"
"Không có."
Tinh thần của Tống Ngọc Thư vẫn rất phấn chấn, cô ấy còn đang tính toán tiền vốn. Cô ấy thật sự liều mạng, dù là ở nhà hay là ở đơn vị, thì cho tới bây giờ, cô ấy vẫn không dừng lại. Bàn tay đang gảy bàn tính kia thật khiến cho người ta hoa cả mắt.
Thẩm Mỹ Vân nhịn không được thở dài: "Chị tài giỏi thật."
"Có lẽ là do em lớn tuổi rồi. Mấy ngày đi ra ngoài khiến em có cảm giác phải nuôi thật lâu mới có thể hồi lại người."
Đây là nói thật.
Tống Ngọc Thư nghe vậy, quay đầu nhìn cô một cái: "Em còn nhỏ hơn chị ba tuổi, mà đã kêu là lớn tuổi rồi. Chỗ nào lớn hả?"
Thẩm Mỹ Vân hai mươi bảy tuổi, cô ấy cũng đã ngoài ba mươi rồi.
"Cũng chỉ là hơn một vài tuổi thôi mà." Không biết có phải là vấn đề tâm lý không. Mỗi lần thấy nói đến tuổi tác và trưởng thành, Thẩm Mỹ Vân liền có cảm giác đứa con lớn lên và người mẹ già đi vậy.
Nhưng vấn đề này chỉ có người nào làm mẹ rồi mới có thể hiểu được.
"Em đó, luôn ở nhà một mình rồi lại suy nghĩ bậy bạ."
Tống Ngọc Thư tính toán xong, hỏi cô: "Lúc nào thì Quý Trường Tranh có thể trở về nhà?"
Thẩm Mỹ Vân bấm đầu ngón tay, tính nhẩm một chút: "Tầm hai năm?"
"Sáu, bảy năm sẽ được trở về nhà."
"Vậy em có phấn khích không?" Tống Ngọc Thư tiến đến gần cô, nói nhỏ ở bên tai cô: "Em không nghĩ cậu ấy sao?"
Cô ấy nháy mắt mấy cái, có lẽ chỉ có người phụ nữ đã kết hôn rồi mới hiểu hàm ý ở trong đó.
Thẩm Mỹ Vân giả vờ không hiểu: "Sao em lại không nghĩ. Em còn rất vui vẻ nữa đó. Có người nấu cơm cho em, có người rửa chén, còn có người bưng nước rửa chân cho em nữa."
"Nhưng mà dù em muốn thì có thể làm gì chứ?" Giọng nói của cô đột nhiên liền nhỏ dần: "Chị dâu, em gả cho anh ấy, đã kéo chân anh ấy rồi. Đây là cơ hội hiếm có đối với anh ấy, em không thể đang tiếp tục kéo chân anh ấy nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-726.html.]
Đột nhiên, đề tài trở nên nặng nề một chút.
Tống Ngọc Thư hơi khó chịu một chút: "Em không nên nghĩ như vậy. Cho đến bây giờ, Quý Trường Tranh không cảm thấy là em đã kéo chân cậu ấy lại."
"Đúng vậy. Nhưng anh ấy càng như vậy, thì vào những đêm khuya, em sẽ càng cảm thấy đấy là lỗi của em."
"Đây cũng chỉ là chuyện bình thường, không thể tránh được, cho nên..." Thẩm Mỹ Vân lên tinh thần: "Em ở phía sau chỉ có thể chăm lo gia đình và giúp anh ấy giữ gìn các mối quan hệ với người khác. Em chỉ có thể giúp anh ấy vậy thôi."
Còn sự nghiệp của cô, thì phải chờ cô có vị trí đủ cao, thì mới có thể phụ giúp Quý Trường Tranh một tay.
Tống Ngọc Thư "ừ" một tiếng, bóp vai cô một cái, chủ động chuyển đề tài: "Không biết cô và dượng gửi cho chúng ta cái gì?"
Đề tài kia quá nặng nề, cô ấy không muốn tiếp tục nói nữa.
Mỗi một người đều có phiền não của mình, cô ấy cũng vậy.
Nhắc tới bố mẹ, nụ cười trên mặt của Thẩm Mỹ Vân thoải mái hơn chút: "Chắc là hận không thể mang tất cả đồ trong nhà gửi tới cho chúng ta thôi."
Đúng là như vậy.
Buổi chiều, Trần Viễn trở về, anh ấy mang theo hai cái hòm lớn. Anh ấy vác một cái trên vai, một cái còn lại kẹp ở trong cánh tay.
Sau khi về đến nhà, anh ấy liền để hai cái hòm ở trên mặt đất.
"Mau mở ra nhìn xem?"
Thẩm Mỹ Vân thúc giục, Trần Viễn liền phụ trách làm việc. Xét ở một trình độ nào đó, thì tính tình của anh ấy hoàn toàn đối lập với Trần Hà Đường, làm nhiều nói ít.
Anh ấy lập tức đi lấy cái kéo đi ra, rạch cái hòm ra, liền nhìn thấy bên trong có năm chai bào chế phấn nấm linh chi lớn.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua, liền trực tiếp cầm một chai đưa cho Tống Ngọc Thư: "Anh chị uống đi."
Nàng ước lượng, mỗi chai lớn này cũng nặng tầm một, hai cân.
Nên có thể uống rất lâu.
"Chỗ còn lại, em sẽ đưa cho Quý Trường Tranh một chai, gửi cho bố mẹ anh ấy hai bình, còn em cất lại một chai."
Thật đúng là một chai cũng không dư thừa.
Trần Viễn định nói không cần, nhưng Tống Ngọc Thư đột nhiên nói: "Uống cái này có lợi cho việc mang thai sao?"
Cô ấy đã kết hôn lâu rồi, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em cũng không biết được. Chỉ là đồ tẩm bổ thôi, chị uống một chút cũng không sao đâu."
"Anh trai cũng có thể uống."
Thấy vợ mình thích, lúc này, Trần Viễn mới không từ chối. Anh ấy đi mở ra cái hòm khác, khi cái hòm mở ra, liền thấy đồ đạc được nhét đầy ở bên trong rơi ra ngoài.
Một đống bắp ngô non lăn ra ngoài.
"Ôi, thật nhiều ngô quá đi!"
Hợp tác xã cung ứng cũng có bán chúng, nhưng phải đi từ sáng sớm có thể mua được. Chỗ đồn trú cũng có thể trồng được bắp ngô, nhưng chỉ được một ít, nên mọi người ít khi mua.
Thẩm Mỹ Vân cũng bất ngờ, nhặt lên mấy bắp ngô rồi nhìn xuống: "Thật là tươi ngon nha."
"Buổi trưa có thể luộc bắp ngô để ăn." Cô tiếp tục nhìn xuống, thấy còn có một túi đậu phộng mười cân nặng vừa mới hái nên vẫn còn mang có mùi bùn đất.
Ở bên cạnh là mấy quả dưa leo và cà chua, một vài quả cà chua bị đè bẹp nên bị chảy nước ra khắp túi, nhưng may mắn là mấy quả dưa leo không bị sao cả, hương vị vẫn rất ngon.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được chảy nước miếng: "Mẹ thật biết cách gửi đồ nha." Cô nhìn thấy những cây cải xanh này còn thích hơn là nhìn thấy đám thịt muối.
Toàn bộ đều là thực phẩm sạch, không dùng hóa chất, lại còn vừa mới được hái nữa.
Tống Ngọc Thư gật đầu: "Cô thật hiểu rõ về em ghê."
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, đem chỗ đồ ăn kia chia một nửa cho Tống Ngọc Thư: "Anh chị cầm chỗ này đi, em sẽ lấy chỗ nửa còn lại."
Tống Ngọc Thư còn muốn nói gì đó, thì thấy Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Hai nhà chúng ta cũng liền kề, hai chúng ta có gì thì ăn đó thôi, cũng không có gì đắt tiền cả."
Nghe nói như vậy, Tống Ngọc Thư mới đồng ý nhận lấy.
Lúc trở về, Trần Viễn đưa Thẩm Mỹ Vân về. Đồ đạc nhiều quá, sau khi về đến nhà, cô liền lột vỏ bắp ngô ra.
Cô bỏ chúng vào trong nồi hầm, sau đó lại đem dưa leo đi rửa sạch rồi nạo vỏ. Cô cảm thấy rất thoải mái, thở dài một hơi.
"Đây mới là cuộc sống thoải mái." Không phải làm cái gì cả, chỉ cần nằm nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi đủ rồi, lúc này, cô mới chậm rãi đứng dậy, cắt ba, bốn quả cà chua, cho một lớp đường lên phía trên để ướp.
Cô nhìn chỗ dưa leo, nhịn không được, cắt một ướp dấm tỏi.
Cô chưa kịp làm xong, thì bên ngoài truyền tới tiếng động.
"Mẹ, buổi trưa chúng ta ăn cái gì vậy?" Miên Miên vừa đi học về, đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Cô bé cũng không biết là cái gì, nhưng tóm lại là rất thơm.
"Mẹ đang nấu bắp ngô non và làm salad trộn cà chua với dưa leo."
"Ôi, nhiều món ngon quá." Miên Miên để cặp sách xuống, liền chạy vào, Thẩm Mỹ Vân thấy cô bé, mới nhớ mình vẫn chưa nấu món chính, liền hỏi: "Bên trong tủ lạnh vẫn còn thịt vịt quay Bắc Kinh đúng không?" Cuốn gỏi ăn là ngon nhất.
Miên Miên tìm kiếm: "Vẫn còn có một con vịt quay Bắc Kinh nữa ạ." Bọn họ đã mua món này lúc ở Bắc Kinh.
Thẩm Mỹ Vân: "Lấy ra đi để cuốn gỏi, mẹ lại đi cắt một ít dưa leo để cuốn ăn kèm."
Ánh mắt Miên Miên sáng lên: "Để con tới giúp mẹ."
Hai mẹ con cảm thấy rất thỏa mãn với bữa ăn này. Giữa thời tiết oi nóng này, dù là có ít mứt cà chua hay salad trộn dưa leo thì đều là ngon miệng.
Huống chi, còn có món gỏi cuốn thịt vịt quay Bắc Kinh nữa, thì càng dễ ăn. Đồ ăn thanh mát, thịt vịt quay ngoài giòn trong mềm, rất thơm, cộng thêm vị dưa leo tươi càng làm ngon miệng.
Thật sự là ngon tới mức hai người hận không thể nuốt lưỡi mình vào luôn.
Giải quyết xong dạ dày của mình.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân mới thu dọn đồ đạc, chạy một chuyến đến trạm xe lửa Mạc Hà, tìm được lái xe họ Hồ, thấp giọng nói: "Đồng chí, tôi muốn nhờ anh
Nhân viên tàu Hồ đã lâu không gặp Thẩm Mỹ Vân nên hỏi thăm: "Dược liệu gì vậy? Cô cũng biết là trên xe lửa của chúng tôi có những vật dụng bị cấm không thể mang theo."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Một ít bột nấm linh chi để cho người bồi bổ thân thể."
Nhân viên tàu Hồ mở ra nhìn, đúng là bột nấm linh chi, sau khi kiểm tra thì nhận lấy: "Được rồi, cô báo với người ở bên kia để cho bọn họ tới nhà ga lấy."
"Sáng ngày mai lúc mười một giờ chúng ta sẽ lên chuyến từ Mạc Bắc tới Bắc Kinh."
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng lấy kẹo thỏ và hai đồng tiền đưa qua.
Coi như là tiền phí xe vận chuyển.
Nhân viên tàu Hồ nhanh nhẹn cất đi, càng cười tươi hơn nói: "Cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa giúp cô."
Thẩm Mỹ Vân cảm ơn một tiếng rồi rời nhà ga đi về, đầu tiên là phải gọi điện thoại cho bà Quý.
"Mẹ, là thế này, con kiếm được nấm linh chi trăm năm, nghiền thành bột, gửi tới nhà ga. Ngày mai lúc mười một giờ xe lửa từ Mạc Bắc tới Bắc Kinh, mẹ tìm người lấy đồ, đối phương họ Hồ nhé."
Bà Quý kinh ngạc, vô cùng vui vẻ nói: "Mỹ Vân, con thật là, cái gì cũng đều nhớ tới chúng ta, sao không để lại cho mình?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Có để lại, mẹ không cần lo đâu. Mẹ và ba uống xong xem hiệu quả thế nào?"
Bà Quý nói: "Được!"
"Mỹ Vân, con thật có lòng, cảm ơn con."
Bà cụ rất thích cảm giác được người quan tâm thế này. Cũng chỉ con dâu nhỏ có gì tốt đều nhớ để cho bọn họ một phần.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Mẹ, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo."
Sau khi cúp điện thoại, bà ấy không khỏi nói với ông Quý: "Mỹ Vân gửi cho chúng ta đồ tốt."
Ông Quý đang đeo kính lão đọc báo, nghe thấy vậy thì hạ kính xuống một nửa nói: "Cái gì?"
"Ông đúng là điếc."
Bà Quý không muốn nói chuyện với ông ấy nữa: "Tôi đi tìm thằng cả, để Đại Minh sáng mai ra nhà ga lấy đồ trở về."
Ông Quý thấy người bạn già nhà mình hấp tấp đi ra ngoài thì không khỏi lắc đầu. Tính tình bao năm vẫn như thế nhưng vẫn đáng yêu.
Tốc độ của bà Quý rất nhanh, tìm được con lớn Quý Trường Đông nói: "Thằng cả, Mỹ Vân gửi một ít đồ về, để Đại Minh tới nhà gà cầm về."
Nhắc lại thời gian xe và tìm người.
Quý Trường Đông ghi nhớ nói: "Mẹ cứ yên tâm, sáng mai con sẽ tự đi lấy." Nói thẳng ra, thằng cả làm việc đáng tin cậy, cho dù là gì thì tìm tới anh ta đều có thể khiến người ta an tâm.
Anh ta nói được làm được.
Lúc mười giờ sáng hôm sau, đã tới nhà ga Bắc Kinh, dựa theo tin tức của bà Quý đi tìm xe từ Mạc Bắc tới Bắc Kinh. Lấy được hàng từ trong tay của nhân viên tàu Hồ thì về ngay Quý gia.
Đưa hàng cho bà Quý, cho dù rất vội nhưng vẫn nhìn bà Quý mở đồ ra.
Nhìn thấy hai hộp lớn bột nấm linh chi không làm sao, Quý Trường Đông cảm thán nói: "Khó trách mẹ thích Mỹ Vân, đều có lý do cả." Hai hộp bột nấm linh chi lớn như thế, nói cho là cho.
Thẩm Mỹ Vân có thứ tốt, cô không gửi về cũng không ai biết nhưng cô vẫn lựa chọn gửi về.
Bà Quý nghe nói thế, trong lòng cũng đồng ý: "Đứa nhỏ Mỹ Vân cẩn thẩn lại hào phóng."
Quý Trường Đông ừ một tiếng: "Mẹ cất đồ đi, con quay lại làm việc."
Buổi sáng anh ta xin nghỉ hai giờ để đi ra.
Bà Quý ừ một tiếng rồi xua tay với anh ta: "Trên đường lái xe chú ý an toàn." Thấy con cả đi rồi, bà ấy cầm hai hộp bột nấm linh chi khoa với ông Quý: "Nhìn đây, là Mỹ Vân gửi cho chúng ta đấy."
"Nói là nấm linh chi đã trăm năm."
Ông Quý nghe vậy cũng tò mò cầm lấy, mở ra lấy một nắm ngửi thử.
"Đúng là không tồi."
"Mỹ Vân đúng có lòng."
Đồ tốt như thế mà nói cho là cho, lại cho tận hai bình lớn.
Bà Quý lầm bầm nói hai câu: "Bốn con dâu, Mỹ Vân là đứa vào cuối cùng nhưng là người cho chúng ta nhiều đồ nhất."
Không biết đã gửi về bao nhiều đồ.
Ông Quý nghe thấy vậy thì trầm mạc nói: "Sau này trong tay bà có đồ gì tốt thì cũng cho Mỹ Vân ít."