Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 735
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:32:49
Lượt xem: 68
"Đây là sữa bột cho người già, ba, mẹ với nhớ mỗi ngày uống một ly để bổ sung dinh dưỡng." Cô cố ý chọn loại sữa bột bổ sung Canxi cho người già và trung niên, một hộp 900 gram, cô mua ba hộp.
Lần này về nhà không mang gì khác, chỉ mang theo sữa bột cho mọi người.
Họ đủ dinh dưỡng, sức khỏe tốt đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Trần Thu Hà định nói không cần, nhưng lại thương con gái từ xa mang về, bà ấy cầm túi nhìn nhìn: "Con à, lại lãng phí tiền rồi."
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa bả vai: "Hiếu kính ba mẹ là việc nên làm, không thể coi là tiêu xài hoang phí."
Nói đến đây, cô còn hỏi một câu: "Mẹ, tiền với phiếu của mọi người đủ dùng không ạ?" Cô có tiền trong tay.
Trần Thu Hà: "Đủ dùng, năm ngoái con về ăn Tết gửi tiền và phiếu cho chúng ta, vẫn còn chưa dùng hết. Ba con đi làm mỗi tháng lương cũng được hai mươi mấy đồng, cậu con đi săn có thể đổi được kha khá tiền, con không cần lo lắng cho chúng ta, chỉ cần lo cho bản thân mình sống tốt là được."
Ba mẹ luôn muốn con cái tiết kiệm, Trần Thu Hà cũng không ngoại lệ.
Thẩm Mỹ Vân không tin mẹ, cô đi khắp nơi trong nhà nhìn ngó. Trong tủ năm ngăn, còn cất giấu hai túi gạo trắng hai mươi cân, hai túi bột mì Phú Cường mười cân. Tủ bếp trong phòng bếp, còn có một túi bột bắp mấy chục cân và hai túi hạt kê chưa tách hạt.
Rõ ràng là gạo mới.
Dưới thớt còn cất giấu một hũ mỡ lợn to, nhìn cũng phải bảy tám cân.
Nhìn đến đây, Thẩm Mỹ Vân yên tâm rồi. Trong nhà có cậu đi săn, nên không lo thịt ăn, vườn rau có rau xanh, cũng không lo đồ ăn.
Lương thực với mỡ lợn đầy đủ, trong nhà đều còn dư dả, cô không cần lo lắng.
"Lương thực trong nhà không đủ thì cứ nói với con, tới đó con sẽ dẫn Miên Miên về."
Cô để lại không ít đồ, cho họ giữ ăn.
Trần Thu Hà nhìn Thẩm Mỹ Vân như chuột chù đang dọn dẹp đồ đạc trong nhà, không khỏi nói: "Con gái nhà người ta sau khi lấy chồng đều trở thành người của nhà chồng, chỉ có con là tốt, cái gì tốt cũng muốn mang về nhà."
May mắn là con rể là người hiền lành, bằng không cuộc sống này ắt hẳn sẽ có nhiều tranh cãi.
Thẩm Mỹ Vân: "Con khác với họ, con là con gái độc nhất trong nhà, đương nhiên phải lo cho ba mẹ."
Đây là lời nói thật. Là con gái độc nhất, cô được hưởng toàn bộ sự cưng chiều của ba mẹ, nên đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm.
Nuôi dưỡng ba mẹ, giúp họ có cuộc sống tuổi già sung túc, đây là trách nhiệm của con gái là cô.
Trần Thu Hà không thể nói lại con gái, bà ấy mở hộp sữa bột ra ngửi, một mùi sữa thơm lừng tỏa ra: "Cái này chắc không rẻ đâu hả?"
Thẩm Mỹ Vân: "Ba mẹ cứ uống là được, đừng lo giá cả, uống xong rồi con còn nữa." Sữa bột này, cô chưa bao giờ bán ra ngoài.
Là để tăng cường dinh dưỡng cho người nhà dùng.
Trần Hà cảm thấy ấm áp trong lòng. Năm đó bà ấy với Thẩm Hoài Sơn quyết định chỉ có một đứa con gái là Mỹ Vân, không ít người nói ra nói vào, bảo rằng họ già rồi sau này không nơi nương tựa, không có con cái hiếu thảo.
Nhưng sự thật đâu phải vậy?
Con gái của họ còn giỏi hơn mười đứa con trai nhà người khác!
Đã chu đáo, hiếu thảo, còn hào phóng, cẩn thận, tóm lại trong mắt Trần Thu Hà, mọi lời khen ngợi đều có thể dành cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nghe mà ngượng ngùng, kéo tay mẹ: "Đi đi đi, xuống núi đi xem Diêu Chí Anh kết hôn nào."
Ở lại thêm, mẹ có thể khen cô lên tận trời xanh mất.
Thật là quá xấu hổ!
Chờ đến điểm thanh niên trí thức, nơi đây đã có không ít người, bởi vì hôm nay là ngày trọng đại của Diêu Chí Anh, cho nên các thanh niên trí thức đều tan ca sớm để về hỗ trợ.
Đây vẫn là lần đầu tiên điểm thanh niên trí thức họ tổ chức đám cưới.
Bàn ghế đều do các hộ gia đình tự mang đến, cũng là để mọi người có chỗ ăn cơm vào buổi sáng.
Kim Lục Tử đến sớm hơn, mới hơn tám giờ sáng đã lái xe ba bánh ầm ầm từ công xã Thắng Lợi đến.
Chiếc xe ba bánh này chở đầy đủ vật tư, từ những tảng thịt heo chân giò to lớn đến những thứ nhỏ như kẹo, hạt dưa, đậu phộng, thiệp cưới, t.h.u.ố.c lá và rượu, Kim Lục Tử đều mua đầy đủ, miễn là những gì cậu ta nghĩ ra được.
Đương nhiên, điều này cũng có lợi cho công việc kinh doanh của cậu ta, vốn dĩ cậu ta là dân buôn bán, tất cả những thứ này cậy ta đều có thể kiếm được, chỉ cần bỏ chút công sức, không cần phải nói nhiều.
Mọi người nhìn thấy cậu ta chờ nhiều đồ như vậy đến đội sản xuất.
Các thanh niên trí thức trong điểm thanh niên trí thứ, lập tức thấy ngạc nhiên: "Chí Anh? Điều kiện gia đình người yêu cậu tốt vậy à?" Người hỏi chuyện chính là Tào Chí Phương.
Diêu Chí Anh cũng hơi bất ngờ, Kim Lục Tử thế mà mang nhiều đồ như vậy đến đây, cô ấy lắc đầu: "Tôi không rõ lắm."
Cô ấy thực sự không rõ lắm về tình hình kinh tế của Kim Lục Tử, chỉ biết cậu ta có tiền hơn người bình thường một chút.
Nếu không, cậu ta không thể có một sạp hàng lớn như vậy.
Tào Chí Phương tức giận, hạ giọng nói: "Người ta có bao nhiêu tiền cô còn không biết?"
"Vậy mà cô vẫn gả??" Hai mắt tối sầm lại.
Câu hỏi này vừa vang lên, Kim Lục Tử đang dọn đồ vừa nghe thấy, cậu ta hơi dừng lại, nói thật, cậu ta là một người làm ăn, khôn ngoan lại lõi đời.
Cậu ta cực kỳ không thích cảm giác bị người ta soi mói về tiền bạc, đương nhiên, việc cậu ta chủ động tiết lộ cho vợ sắp cưới biết là chuyện khác.
Theo quan điểm của Kim Lục Tử, đây là mối quan hệ chủ động và bị động.
Vì vậy, cậu ta hững hờ nhìn Tào Chí Phương, rồi quay sang Diêu Chí Anh: "Chí Anh, em xem đồ có đủ không."
Nghe tiếng kêu, cô gái ngốc nghếch Diêu Chí Anh lập tức đi qua, bên này Tào Chí Phương có hơi nghi ngờ nhìn về phía Kim Lục Tử.
Nhưng Kim Lục Tử lại như không có thể, như thể không hề chú ý gì đến đằng này.
Tào Chí Phương gạt đi sự nghi ngờ, có lẽ do cô ta suy nghĩ nhiều quá chăng?
Phải chăng vậy?
Sao cứ cảm giác như là người yêu của Diêu Chí Anh cố ý kêu cô ấy đi vậy.
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, Tào Chí Phương cũng hỗ trợ dọn dẹp đồ đạc, khi nhìn thấy chiếc xe ba bánh toàn đồ xịn xò kia.
Lòng Tào Chí Phương sôi trào nước chua, nhìn Kim Lục Tử khuân đồ vào nhà, cô ta không nhịn được khẽ khàng nói với Diêu Chí Anh: "Cô còn nói cô không biết anh ta có điều kiện tốt sao? Cô xem anh ta mua bao nhiêu đồ, làm sao có thể không có tiền?"
Diêu Chí Anh ôm hai bình rượu, thở dài: "Chí Phương, cô đang nói gì vậy?"
Ít khi được hỏi lại, Tào Chí Phương cũng lúng túng: "Không có gì, chỉ là nói cô may mắn thôi."
Nếu như trước đây, Tào Chí Phương chắc chắn sẽ ghen tị, nhưng giờ đây cuộc sống đã mài mòn đi những cảm xúc ấy.
Ghen tuông, đố kỵ, tất cả đều là những cảm xúc vô nghĩa.
Diêu Chí Anh liếc nhìn cô ta, Tào Chí Phương vung tay lên: "Được rồi, xem bà đây làm gì!"
Cô ta bình thản nói: "Bà đây chỉ là ghen tị thôi, các người ai cũng vô tâm vô phổi, mà tìm được đối tượng tốt thế."
Cô ta tính toán kỹ lưỡng, toan tính mọi chuyện, thế mà kết quả lại là dưa vẹo táo nứt.
Nói vậy, Diêu Chí Anh lại thở phào nhẹ nhõm: "Có lẽ duyên phận chưa tới."
"Đúng vậy, duyên phận của bà đây ở Bắc Kinh, mới chướng mắt đám dưa vẹo táo nứt ở đại đội này." Tào Chí Phương mở miệng ra là y như rằng, chỉ vài câu đã đắc tội hơn nửa số người.
Diêu Chí Anh ra hiệu cho cô ta nhỏ giọng, tuy nhiên Tào Chí Phương không quan tâm: "Dù sao tiếng xấu đanh đá của tôi đã lan truyền khắp khu thanh niên trí thức rồi, thêm chút nữa có sao đâu."
Cô ta không mong đợi tìm được chồng ở đại đội này, thanh danh là gì, cũng không thể ăn được.
cơm vào buổi sáng.
Diêu Chí Anh lắc đầu, Kim Lục Tử đã đi hai chuyến, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, lúc này mới mở túi kẹo mừng, lấy một nắm chia cho mọi người trong khu thanh niên trí thức.
"Ăn kẹo nào."
Mọi người sôi nổi cảm ơn, Kim Lục Tử từ trong nhà đi ra, khi đến chỗ Tào Chí Phương, Tào Chí Phương nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp.
Là một người mẫn cảm, Tào Chí Phương cảm nhận được Kim Lục Tử đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô ta và Diêu Chí Anh.
"Không ăn, hôm qua Chí Anh phát cho tôi rồi."
Tào Chí Phương tỏ ra kiêu hãnh, không thích thì không thích, dù sao cô ta đâu có dựa vào cậu ta mà sống đâu.
Chuyện này...
Kim Lục Tử không phát được kẹo, cậu ta sửng sốt, nhìn sang Diêu Chí Anh, Diêu Chí Anh nhận kẹo: "Chị Chí Phương?"
Tào Chí Phương nhận lấy: "Được rồi, chúc mừng Chí Anh tân hôn hạnh phúc."
Diêu Chí Anh cười, Kim Lục Tử cũng hiểu.
Cậu ta lắc đầu, gạt bỏ chuyện này ra sau đầu, nghĩ rằng trưa mai sẽ mời Tào Chí Phương uống rượu, coi như xóa bỏ hiềm khích.
Vốn dĩ không có gì to tát.
Phát xong kẹo.
Kim Lục Tử hỏi Diêu Chí Anh: "Em mời người nấu cơm chưa?"
Giữa trưa, bàn tiệc ít nhất cũng phải có hai mâm.
"Mời rồi." Diêu Chí Anh nói: "Hôm qua em đã tìm vợ với con dâu của bí thư chi bộ."
"Tổng cộng hai người."
Như vậy là đủ rồi.
Với lại có người của điểm thanh niên trí thức phụ giúp.
"Vậy được rồi."
Nói xong, họ đi nhóm lửa để chuẩn bị nấu cơm. Kim Lục Tử vừa mang đồ đến, căn bếp đã trở nên bận rộn.
Bà cụ Hồ nhìn vào chiếc giò heo nặng khoảng sáu bảy cân, không khỏi thốt lên với con dâu: "Lần này Diêu Chí Anh tìm được người yêu tốt thật đấy, của cải cũng kha khá."
Con dâu cả gật đầu: "Còn có hai con gà mái già nữa."
"Thực sự là bỏ vốn gốc."
Đồ ăn có thịt chắc được tầm hai món, mà một phần còn nhiều nữa.
Khi nói những lời này, họ không khỏi nhìn thoáng qua Kim Lục Tử: "Mà thằng bé này trông còn rất tuấn tú."
Bà cụ Hồ gật đầu: "Là người biết cách cư xử."
Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Kim Lục Tử phát kẹo mừng cho mọi người, nếu là tên Triệu Dã kia thì tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Anh ta chỉ có một người mẹ mù keo kiệt, để cho người ngoài ăn kẹo đúng là chuyện không thể nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-735.html.]
Trong đi họ còn đang nói chuyện, đằng trước đã có không ít khác, đầu tiên là cả nhà lão bí thư chi bộ, tiếp theo là xã viên trong đại đội.
Mặc dù Diêu Chí Anh không mời họ, nhưng mọi người đều đến để chung vui. Dù sao, đám cưới hỉ hả như thế này trong đại đội rất hiếm gặp.
Ngay lập tức, mười mấy người ùa vào.
Lúc này Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà mới đến. Diêu Chí Anh đang bận tiếp khách khác nên hồi sau mới chú ý thấy Thẩm Mỹ Vân.
Mắt cô ấy lập tức sáng lên, giơ tay vẫy chào: "Chị Mỹ Vân!"
Tiếng gọi của cô ấy khiến mọi người đều nhìn sang.
Thẩm Mỹ Vân ung dung bước đến, vẻ mặt chân thành: "Chúc mừng hai người nha Chí Anh, anh Lục."
Diêu Chí Anh đứng cạnh Kim Lục Tử.
Kim Lục Tử có chút bất ngờ: "Mỹ Vân, em đã về rồi?"
"Sao không báo trước một tiếng?"
Cậu ta biết Thẩm Mỹ Vân rất bận, ngày cưới lại gấp gáp, nên không thông báo cho cô, định bụng đợi gặp mặt sau sẽ bù kẹo mừng.
Diêu Chí Anh chủ động nói: "Bất ngờ nhỉ? Em gọi chị Mỹ Vân đến, không ngờ chị ấy thật sự tới."
Việc này Kim Lục Tử hoàn toàn không biết.
"Thật là bất ngờ."
Kim Lục Tử chủ động mời: "Vào nhà đi, em là bà mai của anh và Chí Anh mà."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Em cũng không ngờ." Thật sự không ngờ Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh sẽ kết hôn với nhau.
Đúng là duyên phận.
"Được rồi, hai người ở ngoài tiếp khách đi, em với mẹ vào trước đây." Diêu Chí Anh định đuổi theo nhưng bị Kim Lục Tử kéo lại: "Đón khách đã, lát nữa nói chuyện cũng không muộn."
cơm vào buổi sáng.
Hôm nay, cậu ta và Diêu Chí Anh chính là cô dâu chú rể mà.
Ai cũng chạy đi, thì toi rồi.
Thẩm Mỹ Vân bật cười nhìn Diêu Chí Anh: "Chị về điểm thanh niên trí thức như về nhà ấy mà, em không cần đi theo chị đâu, đi tiếp khách đi."
Lúc này Diêu Chí Anh mới gật đầu: "Chị đợi em nha, xong việc em sẽ qua tìm chị"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đi vào trong tìm nhóm thanh niên trí thức. Trần Thu Thu Hà thì không đi với cô, mà tự giác chạy ra sau bếp tìm bà cụ Hộ nói chuyện phiếm.
Điểm thanh niên trí thức đã được trang trí rực rỡ. Kiều Lệ Hoa với Hồ Thanh Mai nhảy lên giường đất, tự tay dán chữ hỉ lên cửa sổ, dán xong lại ngắm nghía xem có đẹp không.
Đây là lần đầu tiên có người kết hôn ở điểm thanh niên trí thức, mọi người ai cũng tất bật lo toan.
"Mỹ Vân, cô đã về rồi à?"
Kiều Lệ Hoa đang dán chữ hỉ, từ cửa sổ nhìn ra thấy Thẩm Mỹ Vân thì vô cùng ngạc nhiên. Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy bạn cũ cũng rất vui mừng.
"Đúng vậy, đến ăn mừng rượu cưới của Chí Anh, cũng tranh thủ về thăm mọi người."
Nghe vậy, Kiều Lệ Hoa suýt nhảy xuống từ giường đất, nhưng lại nhịn xuống: "Mau giúp tôi xem, tôi dán có đẹp không?"
"Đẹp lắm, dán rất đẹp."
Nghe vậy, Kiều Lệ Hoa mới nhảy xuống giường, nắm tay Thẩm Mỹ Vân: "Lâu rồi không gặp cô."
Hồ Thanh Mai gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."
Thẩm Mỹ Vân: "Hết cách rồi, bận quá."
"Mọi người cũng vậy nhỉ?"
Đúng vậy, dạo này mọi người đều bận rộn, muốn gặp nhau là rất khó khăn.
Nghe vậy, Kiều Lệ Hoa thở dài: "Thôi, hôm nay là ngày vui, không nói chuyện buồn nữa. Chúng ta hãy vui mừng cho Chí Anh."
"Cô ấy là người thứ hai trong điểm thanh niên trí thức của chúng ta kết hôn."
Thẩm Mỹ Vân được coi là người đầu tiên, nhưng lúc kết hôn cô không tổ chức ở điểm thanh niên trí thức mà từ nhà chú ruột.
Nếu nói về chuyện cưới hỏi, Diêu Chí Anh kết hôn mới thực sự là chuyện vui của điểm thanh niên trí thức.
"Còn mọi người thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi một câu.
Câu hỏi này khiến Kiều Lệ Hoa, Hồ Thanh Mai và Tào Chí Phương đều im lặng. Thực ra, tuổi của họ đã không nhỏ.
Kiều Lệ Hoa lớn nhất, đã hai mươi tám tuổi, Tào Chí Phương hai mươi sáu tuổi và Hồ Thanh Mai hai mươi bốn tuổi.
Dù ở đâu, họ đều được coi là gái lỡ thì.
"Tôi á?" Kiều Lệ Hoa là người đầu tiên trả lời. Cô ấy cười nói: "Mình hiện giờ đang làm việc trước, tự kiếm tiền tự tiêu, một mình ăn no cả nhà không đói bụng, cũng khá tốt."
Cô ấy bị chuyện tình cảm làm tổn thương, nên việc tìm kiếm đối tượng kết hôn không còn quan trọng bằng việc tập trung vào sự nghiệp.
Tào Chí Phương không có chí khí cao ngạo như Kiều Lệ Hoa. Cô ta buông tay nói: "Đi một bước tính một bước. Tôi muốn trở lại Bắc Kinh lấy ông già góa vợ còn hơn kết hôn ở đội sản xuất." Cô ta toàn tâm toàn ý muốn về Bắc Kinh, có điều không biết bao giờ mới có thể quay lại.
Cuối cùng là Hồ Thanh Mai. Suy nghĩ của cô ấy không quá mạnh mẽ, chỉ nói nhỏ nhẹ: "Tôi sẽ đi theo chị Chí Phương, chị ấy làm gì thì tôi sẽ làm đó."
Cô ấy không có năng lực của Kiều Lệ Hoa để đạt được thành công trong công việc, cũng không có quyết tâm của Tào Chí Phương. May mắn thay, cô ấy có thể nhận ra khuyết điểm của bản thân, biết rằng mình không thông minh cũng không sao hết, có thể đi theo người thông minh.
Dù sao, trong mắt Hồ Thanh Mai, trong số thanh niên trí thức ở đây, trừ Thẩm Mỹ Vân ra, người thông minh nhất chính là Tào Chí Phương.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng khá tốt, có hy vọng là được."
Là cô gái đến từ Bắc Kinh, trong lòng vẫn luôn tự nhận mình là người Bắc Kinh, không muốn bị coi như người nhà quê ở thôn.
Nói cho cùng, đây là quan niệm ăn sâu bén rễ trong lòng họ.
Ngay lúc họ đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào náo động.
cơm vào buổi sáng.
"Thanh niên trí thức Diêu..." Một giọng phụ nữ the thé vang lên. Cô ấy ôm một đứa trẻ trong lòng, quỳ xuống trước mặt Diêu Chí Anh, van xin: "Tôi cầu xin cô một việc."
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tào Chí Phương là người đầu tiên nhận ra: "Chị Hồng Đào?"
Cô ta theo bản năng chạy ra ngoài, cô ta vừa chạy ra thì Kiều Lệ Hoa đã theo sát phía sau, Thẩm Mỹ Vân và Hồ Thanh Mai đi sau cùng.
Là những thanh niên trí thức đến sau, họ không quen biết với Hồng Đào, một nữ thanh niên trí thức trước đây đã kết hôn với xã viên ở địa phương.
Thẩm Mỹ Vân nói với Hồ Thanh Mai: "Chúng ta cũng ra ngoài xem đi."
Hồ Thanh Mai khe khẽ gật đầu rồi chạy theo sau.
Bên ngoài.
Trước mặt Diêu Chí Anh, một người phụ nữ tóc rối bời, tiều tụy đang quỳ gối. Cô ấy ôm một đứa trẻ trong lòng, đứa trẻ không lớn, khoảng hai tuổi.
Lúc này, hai mắt đứa trẻ nhắm nghiền, không hề có dấu hiệu còn thở.
Điều này khiến động tác của người phụ nữ càng run rẩy hơn, cô ấy không ngừng dập đầu: "Tôi nghe nói em trai cô đang học nghề ở trạm xá, tôi cầu xin cô, hãy bảo em trai cô đến xem bệnh cho con tôi."
Tình huống đột ngột xảy ra khiến Diêu Chí Anh ngây người. Cô ấy nhận ra người phụ nữ trước mặt, nhưng không quen thuộc.
"Thanh niên trí thức Hồng, cô đứng dậy trước đã." Cô ấy đỡ người phụ nữ lên: "Cô muốn khám bệnh thì đi tìm bác sĩ Thẩm với bác sĩ Ngưu, em trai tôi chỉ là học nghề."
Tìm em trai cô ấy có ích gì?
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồng Đào ngẩng đầu lên, mái tóc vàng hoe rối bời che đi khuôn mặt sưng đỏ. Sau một lúc lâu, cô ấy mới khó khăn nói: "Tôi không có tiền."
Nếu có thể đến trạm xá, cô ấy đã đi sớm rồi.
Người nhà chồng cô ấy canh giữ cô ấy rất gắt gao, không cho cô ấy ôm con đi khám bệnh. Hôm nay, cô ấy chỉ có thể cầu xin Diêu Chí Anh.
Hôm qua cô ấy có nhận được lời mời đến uống rượu mừng, người nhà chồng không cho cô ấy đi, nên nhân lúc mẹ chồng ra ngoài làm việc, cô ấy đã lén lút bỏ chạy.
Nghe vậy, các thanh niên trí thức ở đây vô cùng phẫn nộ: "Chị Hồng Đào, lúc trước khi chị lấy chồng, không phải đã nhận được ba mươi đồng tiền hồi môn sao?"
Người nói là Tào Chí Phương, người có mối quan hệ thân thiết nhất với Hồng Đào, cũng biết rõ hoàn cảnh của cô ấy.
Nhắc đến số tiền ba mươi đồng đó.
Hồng Đào cười khổ một tiếng: "Sớm đã tiêu xài hết rồi."
"Tôi đến đây là muốn cầu xin em trai thanh niên trí thức Diêu xem bệnh cho con gái tôi. Con bé bị sao vậy? Cứ khóc lóc kêu đau bụng mãi, đau lâu lắm, giờ thì ngủ thiếp đi rồi."
Cô ấy muốn đến trạm xá, mà không có tiền, mẹ chồng lại không cho đi, bảo con gái mệnh tiện, không xứng đáng tiêu tiền đi khám bệnh.
Chuyện này...
Nhắc đến chuyện này, Tào Chí Phương cũng không biết phải làm thế nào, cô ấy nhìn Diêu Chí Anh với vẻ cầu khẩn.
Diêu Chí Anh suy nghĩ một lúc: "Em trai tôi vẫn là học nghề, tay nghề chưa cao, chị phải chuẩn bị tâm lý trước."
Diêu Chí Anh không đồng ý ngay.
Nhưng dù vậy, Hồng Đào cũng đã rất cảm kích, cô ấy liên tục nói lời cảm ơn.
Diêu Chí Anh lắc đầu, sau đó gọi Diêu Chí Quân đến hỗ trợ.
Diêu Chí Quân đến đây, nhìn thoáng qua đứa bé trong tay Hồng Đào, hỏi: "Bé đau ở đâu?"
Cậu bé đã ra dáng bác sĩ rồi.
"Ở đây này." Hồng Đào chỉ vào vị trí bên trái bụng của con gái: "Nó cứ kêu đau ở đây, đau muốn ói."
Vị trí này.
Diêu Chí Quân ấn nhẹ một chút, vừa ấn, Tiểu Nha đang ngủ thiếp đi bỗng òa lên khóc nức nở.
Rõ ràng là sau khi ấn vào vị trí đó, bé bị đau tỉnh.
Mày Diêu Chí Quân cau lại: "Tay nghề của tôi chưa đủ, cần phải mời thầy đến xem."
Thật ra, cậu bé đã nghi ngờ, mà không dám nói.
Cũng may, Thẩm Hoài Sơn với bác sĩ Ngưu đã đến đây, họ vừa khám xong cho một bệnh nhân ở trạm xá nên ghé qua hơi trễ.
cơm vào buổi sáng.