Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 746

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:33:08
Lượt xem: 82

Thấy nó dừng lại, Quý Trường Tranh liền mở túi ra, thò tay vào lấy ra những hạt thông không thể chui ra từ dưới đáy.

Sau khi liên tục hứng bốn năm lần, cái lỗ đã hoàn toàn trống rỗng.

Sóc béo nhìn thấy vui mừng đến mức vỗ tay: "Đưa hết đi!"

Đừng để lại bất kỳ gì cho nó.

Vẻ mặt của một kẻ tiểu nhân giành được thắng lợi khiến mọi người xung quanh đều bật cười, họ đều biết trong đó có rất nhiều hạt thông được con sóc béo tích lũy từng hạt một.

Tuy nhiên, con sóc béo đã cướp đi tất cả.

Chỉ khi đó con sóc béo mới cảm thấy thoải mái và cảm thấy mình đã được báo thù.

"Cái này thật sự là rất nhiều." Tống Ngọc Thư thở dài, một cái túi lớn cộng thêm nửa cái túi nhỏ nặng ít nhất sáu mươi bảy cân.

Thẩm Mỹ Vân: "Đây là thức ăn mùa đông cho hai con sóc."

"Em đoán con sóc này cũng cướp những con sóc khác." Đây là lý do tại sao cô yêu cầu Quý Trường Tranh lấy hết đi.

Bởi vì ngay từ đầu con sóc này đã không phải là một con sóc tốt.

Sóc béo nghe xong lời của Thẩm Mỹ Vân thì gật đầu như gà mổ thóc vậy: " Những con sóc xung quanh cũng gặp họa."

"Con sóc đó xấu tính lắm, nó là con sóc xấu, chuyên đi loanh quanh cướp đồ của người ta."

Nó không chỉ cướp hạt thông mà còn cướp vợ mình!

Siêu đáng ghét!

Lúc này sẽ cướp tất cả lương thực qua mùa đông của con sóc xấu xa, sóc béo mới cảm thấy ác khí trong lòng mình bị trút ra ngoài.

Nó nhảy lên túi giẫm lên miệng túi, chống nạnh: "Mỹ Vân, đi thôi, tôi dẫn cô đi tìm rễ cây."

Giải quyết xong kẻ thù, nó tự nhiên nhớ ra chuyện này, khi đó nó còn ở Thanh Sơn, nó có thể nhớ rõ sau khi đối phương tìm được rễ cây đã mừng rỡ như thế nào.

Đều hận không thể ôm nó hôn nó hai cái.

Nghĩ tới đây, sóc béo che mắt, trách bọn họ làm cho nó thẹn thùng.

Thẩm Mỹ Vân nghe không hiểu nó đang nói cái gì, khỉ con phụ trách phiên dịch, nó làm bộ đào rễ cây trên mặt đất, đào xuống phía dưới, kéo lên một đoạn rễ cây.

Tìm rễ cây.

Chúng nó không biết đó là nhân sâm, chỉ biết thứ kia có thể chữa bệnh, như là sóc béo lúc không có gì ăn, đi ăn rễ cây vừa khó ăn vừa khó nuốt kia.

Lúc đó làm nó khóc khổ sở phí công.

Lần này, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu, cô nói với Quý Trường Tranh: "Nó nói dẫn chúng ta đi tìm nhân sâm."

Nghe nói như thế, người xung quanh nhất thời cả kinh.

"Nhân sâm? Chúng có thể tìm được sao?"

Không đợi đối phương trả lời, Tống Ngọc Thư theo bản năng nói: "Phải rồi, nơi này chính là lãnh địa của chúng, tất nhiên có thể tìm được."

"Chị cũng muốn đi."

Thấy Tống Ngọc Thư muốn đi, Trần Viễn lập tức nói: "Vậy Ngọc Thư đi theo hai người, anh mang hai túi hạt thông này về trước."

Mấy chục cân hạt thông, mang theo người chạy khắp núi, điều này không thực tế lắm.

Vừa nghe anh ấy nói vậy, Tống Ngọc Thư do dự: "A Viễn, em muốn anh ở cùng em." Ở trong núi này, cô ấy rất không có cảm giác an toàn.

Mà Thẩm Mỹ Vân vẫn kéo tay Quý Trường Tranh, cô không tiện gia nhập.

Cái này...

Trần Viễn thở dài: "Vậy thứ này..."

Quý Trường Tranh nghĩ ra một biện pháp: "Thế này đi, đổ một phần hạt thông của túi này ra, đổ vào trong túi này, chúng ta cùng nhau xách theo."

Đây xem như chia đều.

"Không cần." Trần Viễn nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ chối: "Bỏ cái này vào sọt, anh cõng đi."

Đồ vật mấy chục cân, anh ấy vẫn cõng đi bình thường, không đến mức phải chia nửa cho Quý Trường Tranh mang giúp, vậy thật sự là quá không ra dáng đàn ông.

Đàn ông thật sự là một sinh vật kỳ quái, ở một lúc nào đó, lại có lòng hiếu thắng c.h.ế.t tiệt này.

Trần Viễn chính là người như vậy.

Quý Trường Tranh thấy anh ấy từ chối, anh cũng mừng vì được thanh nhàn tự tại: "Vậy cho anh cõng." Anh bỏ một túi hạt thông vào trong sọt, đeo lên lưng Trần Viễn.

Trần Viễn: "..."

Anh ấy cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Khi nhìn thấy Quý Trường Tranh dắt Thẩm Mỹ Vân, thoải mái đi theo phía sau sóc béo, anh ấy lập tức biết vì sao là lạ.

Bởi vì, anh ấy giống như là một cu li, mà Quý Trường Tranh là tới dẫn theo vợ đi thong dong ngắm cảnh.

Hết lần này tới lần khác, cu li này vẫn là chính vị trí anh ấy lựa chọn.

Trần Viễn thở dài, nắm tay Tống Ngọc Thư, theo sát phía sau, Tống Ngọc Thư nghe anh ấy thở dài, không hiểu ra sao: "Có phải quá nặng hay không?"

"Vẫn được." Túi hạt tầm năm mươi cân, anh ấy vẫn cõng được, dù sao, lúc huấn luyện anh ấy đã từng phải mang đồ một trăm cân.

Tống Ngọc Thư gãi lòng bàn tay anh ấy: "Anh toàn thích cậy mạnh thôi." Rõ ràng hai người mỗi người một nửa sẽ đỡ mệt hơn bao nhiêu, phỏng chừng mỗi người cũng chỉ mang ba mươi cân.

Trần Viễn: "Cậu ấy là em trai."

Quý Trường Tranh quay đầu lại, ánh mắt tối sầm lại.

Trần Viễn mặt không đổi sắc: "Làm anh phải nhường em."

Quý Trường Tranh lúc này mới không so đo với anh ấy, đương nhiên, sự thật cũng đúng là như thế, từ thân phận thân thích của Thẩm Mỹ Vân mà tính, anh ấy đúng là em trai của Trần Viễn.

Đây mới là nguyên nhân Quý Trường Tranh không thèm so đo với anh ấy.

Sóc béo sau khi đi về phía trước một khoảng, dừng lại ở một nửa sườn núi nho nhỏ, bởi vì dốc đứng, cho nên bình thường trên cơ bản không ai sẽ đi đến nơi này.

Nó mượn độ mạnh yếu của lùm cây, hai ba cái lập tức bò lên, chỉ là, sau khi leo lên thật sự phạm vi phải tìm quá lớn.

Nó lập tức ngửi ngửi xung quanh, dùng sức ngửi ngửi, cuối cùng xác định một chỗ, bắt đầu đào xuống.

Khỉ con đi lên chính vào lúc này, vừa lên, nó lập tức theo bản năng bịt mũi: "Thật hư hỏng."

Sóc béo: "..."

Mày mới hư hỏng, cả nhà mày đều hư hỏng.

Mắng xong, nó mới phản ứng lại, khỉ con là một con khỉ cô đơn, nó không có gia đình, sóc béo không muốn để ý đến nó, lập tức tiếp tục bận rộn.

Hai cái con vật nhỏ giống như hai cái xẻng sắt, đào rất nhanh, rất nhanh đào từ sâu bên trong lớp đất phía dưới, đào ra một rễ cây màu vàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Là đào ra nhân sâm rồi hả?

Người phía dưới đều vui vẻ theo.

"Chị đi lên xem thử."!Tống Ngọc Thư dẫn đầu nói.

Trần Viễn đo độ dốc: "Tối thiểu 70 độ, hơn nữa còn có băng kết tinh bên trên, em đi lên dễ ngã."

Nếu ngã từ trên xuống, bét nhất cũng bị gãy xương.

Lúc này Tống Ngọc Thư đã bỏ đi ý định trong đầu, cô ấy vẫn muốn đi nên năn nỉ: "Anh đỡ em nhé?"

Bình thường Tống Ngọc Thư là một người rất bình tĩnh, không, phải nói là cô ấy làm việc, quả thực là một cô gái độc lập mạnh mẽ.

Nhưng khi ở trước mặt Trần Viễn, tính tình của cô ấy có đôi khi giống như một đứa trẻ, cho dù là biết cái kia không tốt, bị Trần Viễn từ chối.

Cô ấy vẫn sẽ năn nỉ một chút, bởi vì Tống Ngọc Thư biết, nếu cô ấy đang tiếp tục làm vậy, đối phương sẽ đáp ứng.

Có chút giống như cưng chiều và bao dung bâtd nguyên tắc.

Chắc chắn rồi.

Trần Viễn lúc trước còn kiên định từ chối, bây giờ tính tình mềm mại thoả hiệp; "Được rồi, vậy anh đỡ em lên."

Sau khi nhận được câu trả lời này, mặt mày Tống Ngọc Thư nhất thời trở nên hớn hở, lúc này kéo cánh tay Trần Viễn lắc lư.

Làm Thẩm Mỹ Vân nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm, thừa dịp hai người leo dốc, cô chọc chọc cánh tay Quý Trường Tranh: "Từ khi nào anh trai em lại dễ nói chuyện như vậy?"

Trong ấn tượng của cô, Trần Viễn là một người có tính nguyên tắc rất mạnh.

Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Có thể đây là sức mạnh của tình yêu?"

Dù sao anh cũng cảm thấy Trần Viễn hiện tại như là đã thay đổi thành một người khác so với trước kia.

Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Đoán chừng là vậy."

"Vẫn là chị dâu của em lợi hại, có thể biến một người đàn ông cứng rắn như anh em thành một người dịu dàng như vậy."

Đây coi như là có bản lĩnh.

Quý Trường Tranh hiếm khi trêu chọc một câu: "Anh cảm thấy em có bản lĩnh hơn. Em cũng mê hoặc anh đến mức thần hồn điên đảo."

Người này lại học được cách nói đùa, điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân oán trách nhìn anh một cái, vừa muốn nói cái gì đó, phía trên Tống Ngọc Thư kêu lên a một tiếng.

"A a a, có nhân sâm rồi!"

"Nhân sâm sống, còn tươi nữa!"

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy nhân sâm đó.

Nghe cô ấy nói như vậy, Thẩm Mỹ Vân đẩy Quý Trường Tranh, dịu dàng nói: "Đưa em lên."

Đây!

Đây cũng là tiểu tổ tông của anh này!

Quý Trường Tranh ôm lấy lưng Thẩm Mỹ Vân, sau khi ôm cô một đường đi lên, Thẩm Mỹ Vân túm lấy một bụi cây thô to phía trên mới xem như miễn cưỡng đứng vững bước chân.

Lúc cô thăm dò nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy sóc béo đang chăm chỉ cào cào, rầm rầm thoăn thoắt đào đất, bụi đất tung bay, rất nhanh nhân sâm đã lộ ra một nửa.

Một cây nhân sâm tinh tế rất dài, rất đẹp.

Chỉ có thể nói, động vật so với người hình như có thiên phú hơn một chút, nếu không phải người chuyên nghiệp hái nhân sâm đến đào, có lẽ khi nhổ nhân sâm sẽ nhổ đứt cây nhân sâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-746.html.]

Nhưng loại tình huống này căn bản sẽ không tồn tại ở chỗ sóc béo, mỗi một lần nó đào đất, độ mạnh yếu của móng vuốt kia đều vừa vặn, vừa vặn tránh cào vào râu nhân sâm, còn có thể làm cho đất thổ nhưỡng tản ra.

Trình độ chuyên nghiệp này khiến Thẩm Mỹ Vân trố mắt: "Nó đào nhân sâm thật giỏi quá."

Có câu này của cô, sóc béo càng ra sức, nó muốn thể hiện giá trị của mình, dọc theo đường đi, nó cũng hiểu rõ ràng qua lời khỉ con, biết bây giờ khỉ con đang đi theo Mỹ Vân lăn lộn.

Nó cũng muốn đi theo Thẩm Mỹ Vân ăn ngon uống cay.

Vì thế, nó một hơi đào xuống, sau khi thấy nhân sâm, dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng nâng lên, vừa nhổ, nhân sâm kia đã được nhổ ra nguyên vẹn.

Nhân sâm tươi mới, trên thân còn dính thêm chút hơi nước, trên râu nhân sâm màu vàng gừng, dính một chút bùn đất.

Mang theo hương thơm từ đất ẩm và sương sớm.

"Cái này đã tồn tại mấy chục năm rồi?"

Nhân sâm này không tính là lớn, hơn nữa còn hơi nhỏ.

Trần Viễn có chút hiểu biết nghe vậy thì lắc đầu: "Không, ít nhất là trăm năm, em xem ở đây, bụng nó đã cuộn lại rồi."

Chỉ là râu tương đối gầy, lúc này mới có thể làm cho người ta xem nhẹ niên đại của nó.

"Mặc kệ là bao nhiêu năm, có được thứ này là chúng ta kiếm lời rồi." Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói, dù sao, bọn họ vốn định lên núi theo bác để săn mồi.

Không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt cô nhìn sóc béo cũng càng thêm hòa khí: "Cảm ơn nhé."

Sóc béo được cảm ơn, ra vẻ không sao cả khoát khoát tay: "Đây là chuyện tôi nên làm." Nó ưỡn n.g.ự.c nhỏ, người ta cực kỳ kiêu ngạo đó nha.

Điều này làm cho mọi người sau khi thấy vậy đều bật cười.

Khỉ con bên cạnh thấy một màn như vậy, luôn cảm thấy địa vị của mình khó giữ được, nó phải nghĩ cách, để cho Mỹ Vân chú ý đến nó mới được.

"Tôi cũng biết."

Con khỉ nhỏ nhảy lên vai Thẩm Mỹ Vân, rít lên: "Tôi cũng biết rễ cây ở đâu, tôi dẫn mọi người đi."

Nó đại khái biết sóc béo tìm rễ cây như thế nào, đây là một loại phương pháp tìm kiếm đặc thù giữa động vật chúng nó.

Rễ cây có vị đắng, xung quanh không có côn trùng, điều này cũng dẫn đến, vị trí có rễ cây sẽ không có một con vật nào, cực kỳ sạch sẽ.

Mà khứu giác của những động vật nhỏ này cực kỳ linh mẫn, khi một nơi không có bất kỳ côn trùng nhỏ nào, cái này có thể suy đoán ra, xung quanh đây có thể có nhân sâm.

Thẩm Mỹ Vân tuy rằng nghe không hiểu, nhưng thấy khỉ con khoa tay múa chân, đại khái biết nó đang tranh sủng với sóc béo.

Cô nghĩ nghĩ: "Vậy bọn mi dẫn đường nhé?"

Nhân sâm mà, thứ này ai lại ngại nhiều chứ? Sau khi bào chế xong, cất giữ ở một ngày nào đó trong tương lai, đây đều là thứ có thể cứu mạng.

Càng thứ đáng giá có thể so với vàng.

Dù sao, nhân sâm hoang dã so với nhân sâm nhân tạo, giá trị quý giá hơn không ít.

Vì thế, dưới sự dẫn dắt của khỉ con và sóc béo, bọn họ giống như đi nhổ củ cải, nơi này một cây nhân sâm, nơi kia một cây nhân sâm.

Không tới một tiếng, toàn bộ nhân sâm trong phạm vi mấy km đã bị bọn họ càn quét không còn.

Thẩm Mỹ Vân tra xét: "Vậy mà lại có bảy cây nhân sâm."

Đây đã là niềm vui ngoài ý muốn, dù sao, trên núi có nhiều người trong đại đội đi tới tham gia chuyện này, chính chú cũng không nhất định sẽ biết.

Dù sao, những chỗ có nhân sâm sinh trưởng thật sự một chỗ cực kỳ ở trong khuất, người bình thường căn bản sẽ không chui vào mấy chỗ đó tìm nhân sâm

Cũng là các động vật nhỏ sinh ra và lớn lên ở đây, là một thành viên thuộc về của rừng rậm, chúng nó mới có thể tìm được.

Bọn người Quý Trường Tranh cũng bất ngờ: "Cứ như vậy đi, không tìm nữa."

Tiếp tục tìm kiếm như vậy, anh hoài nghi sẽ phải đào tung hết vùng đất này lên mất.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Đủ dùng." Cô gọi sóc béo còn muốn đi tìm: "Đủ rồi, không tìm nữa. Về nhà với tao đi."

Sau khi con sóc béo nghe thấy điều này, toàn bộ cơ thể của nó ngây ngẩn, nó theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mỹ Vân, chỉ thấy Thẩm Mỹ Vân ra hiệu đi về và một lần nữa chỉ vào chính mình.

Về nhà?

Nó có thể về nhà với cô sao?

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng trực diện với nó: "Tiểu Mập, mi chẳng lẽ không muốn cùng tao về nhà sao?"

Lời này hỏi, sóc béo lập tức khóc oa lên một tiếng, khóc thật lớn tiếng.

Nước mắt bay tứ phía.

Người xem trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng vẫn là Thẩm Mỹ Vân ôm nó dỗ dành: "Được rồi được rồi, không khóc nữa, về nhà thôi."

Trong khoảng thời gian này sóc béo lưu lạc ở đại đội, thật sự trải qua không ít ngày khổ sở.

Vật tư trên núi bên này vẫn không phong phú bằng Thanh Sơn, hết lần này tới lần khác, lúc tới đây nó đi cùng sóc trắng, lúc trở về tìm không thấy đường về nhà.

Lúc này, Thẩm Mỹ Vân nói mang nó về nhà, tất nhiên trong lòng nó cực kỳ tủi thân, đương nhiên, là vừa tủi thân vừa khó chịu vừa vui vẻ.

"Đây là lần đầu tiên em thấy sóc khóc đó." Tống Ngọc Thư đè thấp giọng nói nói với Trần Viễn.

Vừa nói xong, tiếng khóc của sóc béo dừng lại, nó theo bản năng quay ra nhìn Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư đầu hàng: "Được được được, tao không nói nữa."

Không nói nữa.

Mi cứ tiếp tục khóc.

Sóc béo mới không thèm khóc nữa, nó có nhà rồi.

Nó khóc cái gì? Nó nên vui vẻ mới phải!

Trên đường xuống núi kỳ thật ra càng khó đi so với lên núi, đường xuống núi mặt đường mưa tuyết đóng băng, cho nên cực kỳ trơn, điều này cũng dẫn đến mọi người đi cẩn thận từng li từng tí.

Sóc béo bị lạnh cóng lòng bàn chân, bởi vì thoáng cái gầy đi quá nhiều, dẫn đến mất đi mỡ chống chọi với giá lạnh.

Hơn nữa nó đang cực kỳ đói, đây cũng là nguyên nhân hôm nay nó chật vật như vậy.

Thẩm Mỹ Vân mắt thấy như vậy, đứng lại đợi nó đuổi kịp, lại cầm một cái bao tay đem đắp lên cho nó, mập sóc lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Con khỉ nhỏ bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình của Thẩm Mỹ Vân chăm sóc sóc béo như thế, trong mắt nó mang theo vài phần hâm mộ.

Thế nhưng quên đi, khỉ con mới không thèm so đo với sóc béo đâu.

Từ trên núi về đến nhà, một đường đi xuống giống như trượt băng, tuy rằng dễ dàng ngã sấp xuống, nhưng tốc độ đi xuống lại rất nhanh, chừng hai mươi phút là đến nơi.

Trần Thu Hà đã ở nhà chờ: "Sao lâu như vậy mới về?"

Bà ấy tiến lên muốn tiếp nhận đồ vật, dù sao, Trần Hà Đường rất sớm trước đó đã trở lại.

Thẩm Mỹ Vân chỉ chỉ sóc béo: "Gặp một đồng hương, nên bọn con đi tìm mấy cây nhân sâm." Nói đến đây, cô nói với Thẩm Hoài Sơn: "Ba, nhân sâm ở trong giỏ, ba lấy ra bào chế đi. Đến lúc đó cho con hai cây, cho anh hai cây, còn lại hai người cứ giữ lại."

Hai cây của cô, giữ lại một cây cho nhà mình, còn lại một cây là dùng để hiếu kính ông nội Tổng cùng bà nội Tổng, về ba cây còn lại, giữ lại cho ba mẹ cho bọn họ dùng là được rồi.

Thẩm Hoài Sơn vừa nghe có nhân sâm, lúc này lập tức bỏ dở trong tay chạy tới xem, vừa xem vừa kinh ngạc: "Trên núi này của chúng ta còn có nhân sâm sao?"

Lão Ngưu làm bác sĩ ở đây mấy chục năm, cho tới bây giờ cũng không biết chuyện này.

"Đúng, trên núi chúng ta có, chỉ là chỗ đó rất bí mật, ngoại trừ đám động vật nhỏ này, con người rất khó tìm được."

Thẩm Mỹ Vân dứt lời, cô ôm sóc béo từ trong giỏ ra, nói với Trần Thu Hà: "Mẹ, nấu cho con một nồi nước nóng, con tắm cho Tiểu Mập."

Trần Thu Hà: "Nước trong nồi cả ngày đều ấm áp." Bà ấy cố ý nhìn thoáng qua sóc béo, cảm thấy kỳ quái: "Nó gầy da bọc xương, sao con lại hỏi nó gọi là Tiểu Mập?"

Điều đó thật kỳ lạ.

Nhắc tới chuyện này con sóc béo lập tức trở nên ảm đạm xuống, trước kia nó rất béo, chỉ là hiện giờ gầy đi.

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu nó: "Nuôi một thời gian là được rồi. Không sợ."

Có cô an ủi, mập sóc cũng không bi thương như vậy nữa. Thừa dịp Trần Thu Hà đi múc nước, Thẩm Hoài Sơn cầm một đống nhân sâm ra.

Ông ấy bây giờ đi theo bác sĩ Ngưu, cũng học không ít kiến thức Trung y, tất nhiên cũng có thể thẩm định chất nhân sâm.

Đây đều là dã nhân sâm lâu năm.

Thẩm Hoài Sơn mừng rỡ: "Thứ tốt."

Ngay cả bên trong gùi còn có một giỏ hạt thông, đều bị ông ấy bỏ qua, lúc này trong mắt Thẩm Hoài Sơn chỉ có nhân sâm.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Đều là Tiểu Mập và Tiểu Hầu tìm đó ba."

"Thật không tệ."

Thẩm Hoài Sơn khen hai con vật nhỏ này, con khỉ nhỏ nhếch miệng cười, chỉ chỉ chậu nước Trần Thu Hà bưng ra, ý bảo mình cũng muốn nhảy vào tắm.

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Mi cũng muốn tắm?"

Khỉ con gật đầu.

Thẩm Mỹ Vân: "Được rồi, trên người Tiểu Mập bẩn hơn một chút, cho nó tắm một lần nước trước, chờ lấy một lần nước thứ hai sạch hơn, mi nhảy vào tắm cùng nhé."

Khỉ con nghe hiểu, lúc này đây ngược lại không tranh sủng cùng sóc béo, lúc tắm rửa sạch sẽ cho sóc béo, Thẩm Mỹ Vân còn thoa xà phòng cho nó, chậu nước thứ nhất trọn vẹn biến thành màu đen.

Điều này làm cho khỉ con ở bên cạnh vẫn hoa chân múa tay vui sướng cười nhạo nó, cười nhạo sóc béo đến mức đầu cũng không ngẩng lên được, trước kia sóc béo rất thích sạch sẽ đó nha.

Chỉ là sau đó ngay cả no bụng cũng là chuyện khó khăn, mỗi ngày còn bị đánh, nên không để ý tới nữa.

"Được rồi, Tiểu Hầu đừng cười nữa, chậu nước tiếp theo mi cũng vào tắm đi."

Cô vừa dứt lời, khỉ con nhất thời bày ra khuôn mặt khổ sở, nó có chút hối hận nói muốn tắm rửa cùng, thật sự là sóc béo quá bẩn.

Đừng nhiễm thối nó, phải biết rằng, nó cũng cực kỳ thích sạch sẽ.

Đợi đến khi chậu nước thứ hai tới, Thẩm Mỹ Vân tắm rửa thật sạch cho cả hai vật nhỏ này, rồi mang bọn chúng vào trong phòng, đốt một chậu than lửa, để cho bọn họ hong lông cho khô.

Lúc này cô mới đi ra ngoài.

Nước của Quý Trường Tranh trong chậu lớn, Trần Viễn và Tống Ngọc Thư đang sửa sang lại hạt thông trong giỏ, vừa sửa sang lại vừa hỏi Trần Thu Hà: "Cô ơi, những hạt thông này phải làm thế nào?"

Trần Thu Hà lúc này mới chú ý tới một giỏ đầy hạt thông, ít nhất cũng phải mấy chục cân.

"Nhiều như vậy sao, các con lấy được từ đâu thế?" Xung quanh bọn họ ngược lại là có cây tùng, nhưng vẫn không nhiều lắm.

Lấy từ trong cây ra.

Loading...