Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 757

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:33:26
Lượt xem: 71

Thấy cô có thể nghĩ thoáng, Quý Trường Tranh thở phào nhẹ nhõm: "Trong nhà anh sẽ tận lực điều tiết." Không đè áp lực lên người Mỹ Vân.

"Không cần, trạng thái trước mắt này là được rồi." Một năm chỉ trở về một lần, còn ăn uống không lo, còn có tiền cầm về, so với người bình thường mà nói, đã là cực kỳ không tệ.

Quý Trường Tranh nắm tay cô: "Thiệt thòi cho em rồi."

Thẩm Mỹ Vân: "Không thiệt thòi, đối với người bình thường mà nói, hiện tại em đã trải qua cuộc sống thần tiên rồi."

Không vì ăn mặc mà rầu rĩ, chồng làm việc chăm chì, trường học của con gái không tệ, tiền hưu trí của ba mẹ chồng hiền lành cũng cao, còn có thể được trợ cấp một số tiền lớn, đây đã là cực kỳ không tệ.

Quý Trường Tranh thấy cô không có ý miễn cưỡng, lúc này mới không tiếp tục đề tài này, kéo tay cô chậm rãi đi: "Hình như đã lâu rồi chúng ta không nhàn nhã như vậy."

Hai người vẫn luôn bận rộn, ngay cả cơ hội tản bộ cũng ít.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy, đều vì sự nghiệp mà bận rộn."

Hai người bọn họ cũng không tính là người tham công tiếc việc, chỉ là loại người nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất.

"Thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng không tệ."

Quý Trường Tranh vừa dứt lời, một ông cụ đầu đội mũ lông, mặc áo bông dày, ông ấy nhìn lướt qua chung quanh, chợt, gọi Thẩm Mỹ Vân lại.

"Đồng chí, cô muốn dê không?"

Ông ấy vừa dứt lời, Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Ông có sao?"

"Tôi có." Giọng nói của ông cụ chắc như đinh đóng cột: "Tôi có một con dê vốn đưa tới bán cho thân thích, nhưng thân thích tôi đã chuyển nhà, hiện tại tôi không có lộ phí trở về quê."

Ông ấy vốn là đang gấp đến rơi lệ ở ven đường, sau đó một người qua đường hảo tâm chú ý đến ông ấy, bảo ông ấy quan sát người đi qua bên đường, xem ai ăn mặc chỉnh tề lại thảnh thơi, loại người này trong tay bình thường sẽ rất có tiền, có thể mua nổi dê của ông ấy.

Trải qua sự gợi ý của đối phương, lúc này ông ấy mới đi tìm người, chỉ là liên tiếp tìm hai ba người, đối phương đều cho rằng ông ấy là kẻ lừa đảo.

Thẩm Mỹ Vân là người đầu tiên ông ấy ngỏ lời mà chịu đáp lời, ông cụ lúc này vui vẻ, vội vàng gật đầu: "Có, tôi có." Nói xong, ông ấy lập tức kéo dây thừng dài trong tay ra, một con dê cực kỳ đói bụng, trốn ở phía sau cây hòe già đang bào vỏ cây ăn.

Thẩm Mỹ Vân lúc nãy vẫn không có nhìn thấy, nhưng sau khi ông cụ này kéo dê ra, cô xem như là thấy rõ ràng, đầu dê này còn rất mập, nhưng phần bụng lại xẹp xuống.

Sợ Thẩm Mỹ Vân ghét bỏ, ông cụ vội nói: "Con dê này là con béo nhất của ba mẹ tôi, nhưng tôi mang nó vào thành phố, nó đã đói bụng một ngày, cho nên bụng mới xẹp xuống, nhưng trên người rất có thịt."

Để chứng minh lời nói của mình, ông ấy còn cố ý vỗ vỗ lưng dê, tiếng bang bang rung động, tỏ vẻ mình không nói dối.

Con dê này quả thật trông không tệ.

Thẩm Mỹ Vân lập tức hỏi ông ấy: "Ông ơi, con dê này ông định bán thế nào?"

"Thịt heo tám đồng một cân, nhưng lúc đó người ta đã g.i.ế.c xong, thịt dê này tôi bán cho cô bảy đồng." Sợ mình nói mắc, đối phương không chịu nhận, ông cụ lại vội vàng bổ sung: "Sáu đồng cũng được. Cô muốn bao nhiêu thì cũng cần hợp lý một chút, tôi mua một vé về cũng phải bốn đồng rưỡi đấy."

Trên mặt ông ấy toàn là nếp nhăn, tràn đầy tang thương, mang theo vài phần chất phác cùng sốt ruột, nhưng cũng đúng là bởi vì trên người một đồng tiền cũng không có, không trở về được, lúc này mới khó khăn.

Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới đối phương thành thật như vậy, dê sống chào giá tất nhiên thấp hơn so với thịt heo rất nhiều, phải biết rằng ở đời sau thịt dê lại là thứ thịt cực kỳ được mọi người theo đuổi, thịt dê ăn vào rất bổ, thịt chắc tươi ngon, mà mùi hôi thối kia, lại càng được không ít người theo đuổi.

Thẩm Mỹ Vân sờ sờ dê, dê kia thuận thể đi theo hai tiếng be be, kêu nhỏ nhẹ, hiển nhiên là bị đói bụng ngay cả sức kêu cũng không có.

Cũng được, ngoại trừ tiếng kêu không thú vị tinh thần cũng không tệ lắm, đối mặt với người xa lạ nó có chút khẩn trương, còn định vươn chân đạp Thẩm Mỹ Vân.

Vậy là xong.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh gật đầu.

Thẩm Mỹ Vân lập tức hỏi ông cụ: "Ông có cân không? Làm sao cân được con dê này?"

Ông cụ chần chờ một chút: "Trước khi tôi đến đã cân qua ở nhà, ước chừng sáu mươi cân, tôi cố ý chọn con lớn nhất, nhưng nó đói bụng trong thời gian dài như vậy, chắc chắn nó đã bị sụt cân, tôi tính ít đi cho cô năm cân, cứ dựa theo năm mươi lăm cân mà tính."

Nói tới đây, ông ấy bối rối, nếp nhăn trên mặt tràn đầy mờ mịt: "Vậy là bao nhiêu tiền? Một cân sáu đồng, năm mươi lăm cân tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Ông cụ hiển nhiên là không biết chữ, ở nhà có thể cân trước thể trọng đã là biện pháp chu toàn nhất, cho tới bây giờ ông ấy chưa từng nghĩ tới, mình mang dê đi qua, đối phương còn có thể không cần.

Dù sao cũng là thân thích.

Thẩm Mỹ Vân thở dài, nếu nói ban đầu còn ôm vài phần hoài nghi ông cụ này là kẻ lừa đảo, lúc này đã hoàn toàn tin tưởng đối phương không phải như vậy.

Làm gì có kẻ lừa đảo không biết chữ, ngay cả một con dê bán bao nhiêu tiền cũng không biết.

Thẩm Mỹ Vân bảo Quý Trường Tranh cầm giấy bút tính toán, sau khi tính toán xong, cô còn đưa giấy cho đối phương xem.

"Ông xem năm mươi lăm nhân với sáu đồng, chính là ba mươi ba lượng."

Ông lão ngây người: "Nhân? Là sao?"

Ông ấy có chút mờ mịt, nhân là cái gì?

Thẩm Mỹ Vân: "Chính là sáu đồng, từ con số mà tính, chính là sáu phần của một lượng." Cô tách ra tính cho đối phương: "Ông chỉ cần biết, con dê này dựa theo sáu đồng một cân mà tính, chính là ba mươi ba lượng."

Lần này, ông cụ đã nghe hiểu.

"Ba mươi ba, ba mươi ba, đúng đúng đúng. Người nhà tôi từng nói với tôi, nếu như cho thân thích, bảo đối phương đưa tôi ba mươi lượng."

Bọn họ là người quen, sẽ không quỵt tiền của ông ấy.

"Đồng chí, cô cho tôi nhiều tiền quá."

Thêm ba lượng nữa.

Sáu đồng một cân thịt dê, Thẩm Mỹ Vân là người lời nhất, cô lấy từ trên người Quý Trường Tranh ba mươi ba lượng, cùng nhau đưa cho đối phương.

"Không nhiều lắm, sáu đồng một cân thì cháu là người được lợi." Thẩm Mỹ Vân ở trước mặt ông cụ đếm ba mươi ba lượng.

"Ông xem, chính là số này, cam đoan một đồng tiền không thiếu của ông." Ông cụ không biết chữ, cô tất nhiên phải khai báo rõ ràng những chuyện này cho ông ấy.

Ông cụ run rẩy nhận lấy tiền, đếm từng tờ từng tờ một, tuy rằng ông ấy không biết chữ, nhưng biết nhận thức tiền, từ đầu tới đuôi đếm xong, ngược lại là không thiếu một đồng.

"Đồng chí, cô là người tốt, cảm ơn cô." Ông ấy không nghĩ tới bị thân thích lừa một lần, quay đầu trên đường gặp được một người không quen biết, lại còn giúp ông ấy.

Chỉ ông ấy bán dê, còn cho ông ấy lộ phí về nhà.

Thẩm Mỹ Vân: "Không cần cảm ơn, hai bên chúng ta đều có nhu cầu." Một người bán hàng, một người mua hàng, ngược lại là chuyện bình thường.

Nói là như vậy, nhưng ông cụ vẫn rất cảm kích Thẩm Mỹ Vân, liên tiếp nói cám ơn nhiều lần sau đó mới rời đi.

Chờ ông ấy đi rôic.

Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh hai người lập tức mắt to trừng mắt nhỏ: "Quay về nhé?"

"Về thôi."

Vốn còn nói hẹn hò, lần này thì tốt rồi, không cần hẹn hò, trực tiếp trở về.

Hai người dắt dê lại đánh đường về nhà, dọc theo đường về bị không ít người vây xem.

"Ôi, Trường Tranh, Mỹ Vân, sao hai người còn dắt một con dê về?"

Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đương nhiên sẽ không nói đây là dê mua từ bên ngoài, dù sao, buôn bán đầu năm nay vân không thể công khau.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút lập tức nói: "Thân thích tặng con."

Chuyển ông cụ thành thân thích, ngược lại cũng không tính là nói dối, ông cụ vốn định mang dê bán cho thân thích, chỉ là nửa đường bị bọn họ mua đi mà thôi.

"Thân thích của em còn dê không?"

Người có thể ở nơi này, điều kiện trong nhà tất nhiên không kém, từng nhà không nói không thiếu tiền, nhưng ít nhất một con dê vẫn là mua nổi.

Thịt dê chính là thứ tốt.

Thẩm Mỹ Vân: "Không có. Chỉ còn con này thôi."

Ông cụ quả thật chỉ dắt một con dê tới.

Lần này, đối phương cực kỳ thất vọng, thấy bọn họ không hỏi, Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh lúc này mới trở về.

Bà Quý cùng Miên Miên còn chưa trở về, trong nhà cũng chỉ có ông Quý cùng mấy chị dâu của Thẩm Mỹ Vân.

"Mỹ Vân? Đây là?"

Hướng Hồng Anh đi ra ngoài đi vệ sinh, trăm triệu lần không nghĩ tới vợ chồng son vốn đi ra ngoài, lại dắt một con dê trở về.

Thẩm Mỹ Vân: "Họ hàng tặng, em và Quý Trường Tranh định hỏi má Trương xem dê này phải làm thế nào."

Cô không dám g.i.ế.c dê.

Lần này, ông Quý cũng kinh động: "Dê, đây chính là thứ tốt. Con lấy từ đâu ra thế?"

Thịt dê ăn rất bổ, mùa đông thích hợp ăn thịt dê nhất.

Lại một lần nữa, dường nha là mỗi một người nhìn thấy một con dê sống đều sẽ hỏi như vậy, thật sự là đối với người thành phố mà nói, có thể nhìn thấy dê sống thì quá hiếm lạ.

"Thân thích tặng." Thẩm Mỹ Vân không ngại phiền toái giải thích.

"Ba, ba xem con dê này phải xử lý như thế nào?"

Ông Quý không chút suy nghĩ nói: "Giết, buổi tối làm củ cải hầm thịt dê ăn."

Ông ấy coi như là người sành ăn, tất nhiên biết thịt dê này làm như thế nào mới ngon.

"Vậy thì nghe lời ba, làm một nồi dê hầm."

Nhưng ai giết?

Mọi người theo bản năng nhìn về phía Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh: "..."

Được rồi, vậy thì để anh, thế nhưng có ông Quý ở bên cạnh trợ thủ, coi như là thuận lợi, chờ đến khi xử lý một con dê thỏa đáng, một mình anh lột da dê xuống, dầu dê cũng không buông tha, dầu dê vô cùng bổ dưỡng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-757.html.]

Còn là một vị thuốc, đối với người có gai đốt sống dưới chân mà nói, sau khi dùng dầu dê đun sôi với nước, xông vào vị trí gai dưới chân, thời gian lâu dài, lòng bàn chân tự nhiên sẽ không đau nữa.

Về phần là nguyên lý gì, cũng không ai biết, chỉ biết đây là phương thuốc cổ truyền thông thường.

Về cơ bản người già đều biết.

Sau khi thịt dê thu dọn xong, thịt dê đặt một chỗ, nội tạng đặt một chỗ, từ trên xuống dưới một chút cũng không nỡ vứt đi.

Thừa dịp Quý Trường Tranh đến thu dọn con dê, má Trương cũng tẩy rửa sạch sẽ m.á.u loãng trên mặt đất, dù sao lập tức sắp đón lễ mừng năm mới, đến lúc đó người ta đến chúc tết, trong sân trên mặt đất còn có một tầng m.á.u loãng chưa tẩy rửa sạch sẽ, vậy tính là cái dạng gì?

Cũng quá xui xẻo.

Thẩm Mỹ Vân lúc này mới tới, lúc trước g.i.ế.c dê, cô không dám nhìn, lập tức đi vào trước, chờ thu thập thỏa đáng xong, lúc này mới ghé vào phía sau Quý Trường Tranh.

"Đều xong rồi sao?"

Quý Trường Tranh đang chia thịt, nhặt bốn cái đùi dê lên, trong đó hai cái đùi dê tốt nhất, bị anh treo sang một bên: "Cái đùi dê này đưa cho bà Ngô, cái còn lại đưa cho cô Trịnh."

Đây đều là người thân duy nhất Thẩm Mỹ Vân còn liên lạc hiện giờ ở Bắc Kinh, giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng so với người thân có quan hệ huyết thống thì quan hệ thân mật hơn.

Nghe được lời này của Quý Trường Tranh, Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình: "Em quên béng mất."

Cô là có ý muốn đi qua thăm đối phương, nhưng cô lại không nghĩ tới mang thịt dê đi tặng đối phương, thật sự là còn không có phản ứng kịp.

Nhưng Quý Trường Tranh lại suy nghĩ đến, Thẩm Mỹ Vân phát hiện ở khi cùng Quý Trường Tranh chuyện an tâm nhất chính là, có anh ở đây, cô căn bản không cần quan tâm quá nhiều thứ, bởi vì đối phương sẽ giải quyết xong tất cả mọi chuyện.

Cô chỉ cần làm một vật trang sức xinh đẹp là được rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, cô nhịn không được ôm Quý Trường Tranh từ sau lưng, nhẹ giọng nói: "Sao anh lại tốt như vậy chứ?"

Cô không nghĩ tới, Quý Trường Tranh thay cô nghĩ kỹ toàn bộ, Thẩm Mỹ Vân phát hiện có anh ở đây, cô thật sự phải bớt lo lắng thật nhiều.

Người khác đều nói cô sắp ba mươi tuổi đầu, sao thoạt nhìn còn cùng giống như thiếu nữ, hết thảy nguyên nhân là có người thay cô mang nặng đi về phía trước mà thôi.

Tay Quý Trường Tranh đang thu dọn thịt dê dừng lại, anh cười cười không nói gì, anh cảm thấy Mỹ Vân nhiều khi giống như một đứa trẻ.

Tâm tư cũng vậy.

Rất đơn thuần, anh cũng chỉ sắp xếp những chuyện vụn vặt này trước, đối phương đã cảm thấy anh rất tốt.

Nhưng trong mắt Quý Trường Tranh, đây cũng chỉ là việc anh nên làm mà thôi.

Hướng Hồng Anh ở cửa nhìn thấy một màn như vậy nhịn không được mặt nóng lên, giơ tay đi chọc Từ Phượng Hà: "Em xem, em mau nhìn kìa?"

Từ Phượng Hà bị thúc giục, cô ấy nhịn không được thò đầu vào phòng bếp nhìn, lập tức thấy Thẩm Mỹ Vân ôm Quý Trường Tranh từ phía sau.

Từ Phượng Hà sửng sốt, thoáng chốc, mặt cô ấy cũng đỏ bừng: "Bọn họ, tình cảm của bọn họ thật tốt."

Ngay cả tay cũng chà xát nóng lên.

Hướng Hồng Anh nhịn không được thấp giọng: "Khó trách Trường Tranh thích cô ấy như vậy, không thích không được."

Từ Phượng Hà nghe nói như thế, cũng nở nụ cười theo: "Cũng không phải. Chị có thể làm ra chuyện như vậy với anh hai sao?"

Bị hỏi câu này, Hướng Hồng Anh ngây người tại chỗ, một lúc lâu, hì hì nghẹn ra mấy chữ: "Chị có thể sẽ cho anh ấy một cước vào mông."

Đó là điều cô ấy thường làm.

Về phần ôm từ sau lưng, đó là chuyện không thể nào.

Nghe vậy, Từ Phượng Hà nhịn không được nở nụ cười: "Em hình như cũng vậy."

Cho nên, quan hệ của bọn họ cùng người yêu, không thể nói là ân ái, là sau khi kết hôn nhiều năm giúp đỡ lẫn nhau, sau khi tình yêu bị mài mòn.

Còn lại chỉ có tình thân.

"Hèn chi chúng ta không có ai yêu."

Đều là có đạo lý, chuyện xử lý khối tình cảm vợ chồng này, các cô đều không bằng Thẩm Mỹ Vân.

"Chỉ là, em tin tưởng con dê kia của Mỹ Vân là được thân thích tặng sao?" Hướng Hồng Anh vừa hỏi, Từ Phượng Hà sửng sốt.

Cái gì?

"Không phải tặng, vậy còn có thể là cái gì?"

Hướng Hồng Anh cười cười: "Em dâu, em đã kết hôn nhiều năm như vậy, sao còn đơn thuần như vậy?"

"Người nhà Mỹ Vân đều xuống nông thôn ờ Mạc Hà, thân thích của cô ấy cũng đều là người trong thành, chị hỏi em, người trong thành có mấy người trong nhà nuôi dê?"

Cái này thật đúng là khiến Từ Phượng Hà cứng họng.

"Ý chị nói chính là, con dê này của Mỹ Vân là từ đâu tới?"

Đã nói đến nước này, Từ Phượng Hà còn không có nghe ra, hướng Hồng Anh thở dài: "Em dâu, em ngày thường trải qua cuộc sống như thế nào vậy?"

Từ Phượng Hà nghĩ nghĩ: "Chồng đều nói thẳng em nghe."

Bình thường cô ấy không động não, chỉ là ngoại trừ đến nhà họ Quý, đầu óc của cô ấy thường nhanh chóng linh động, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của mọi người.

Đây là khuyết điểm bẩm sinh, thật sự là không có biện pháp.

"Quên đi quên đi, chị không thừa nước đục thả câu với em nữa."

"Chị chỉ hỏi em, trong tình huống các cửa hàng bán thịt và cửa hàng bách hóa đều đóng cửa, em sẽ lấy đâu ra một con dê?"

Từ Phượng Hà cơ hồ không chút nghĩ ngợi nói: "Chợ đen!"

Cô ấy cũng đã từng đi qua chợ đen, mỗi lần sắp đến cuối tháng sau, lương thực trong nhà đều ăn sạch sẽ, cô ấy sẽ cầm tiền đến chợ đen mua chút lương thực giá cao, chỉ cần là điều kiện trong nhà không tệ, dường như ai cũng đều đã làm qua chuyện như vậy.

"Vậy không phải là đúng rồi sao."

"Ý chị nói là?"

Từ Phượng Hà khiếp sợ: "Mỹ Vân đến đó sao?"

Hướng Hồng Anh suỵt một tiếng: "Em biết là được, không cần nói ra." Cô ấy thở dài: "Mỹ Vân cùng Trường Tranh cũng có điều kiện tốt, một con dê nói mua là mua, mua còn mang về mọi người cùng nhau ăn. Cô ấy thật là hào phóng."

Không mang theo ý châm chọc, mà là thật tâm thật ý cảm thán, dù sao Hướng Hồng Anh tự cho rằng, cô ấy đang tự hổ thẹn, dù sao một con dê cần cô ấy chi hơn nửa tháng tiền lương, nếu như là cô ấy, cô ấy đại khái sẽ đóng cửa lại tự nhà mình ăn.

Nhiều nhất là để cho chồng nhà mình đưa hai ba cân thịt dê về hiếu kính ba mẹ, còn nhiều hơn thì đừng hòng.

Từ Phượng Hà trầm mặc: "Điều kiện tốt tất nhiên không giống nhau. Hơn nữa em nghe mẹ nói, Mỹ Vân còn là giám đốc trại chăn nuôi."

Giám đốc à, trong mắt cô ấy đây đều là vị trí cao không thể với tới.

Dù sao, giám đốc xưởng thép một năm cũng không gặp qua mấy lần.

Lần này, đến lượt Hướng Hồng Anh cũng trầm mặc, cô ấy thở dài nói: "Khó trách mẹ thích Mỹ Vân." Nếu là cô ấy thì cô ấy cũng thích, công việc tốt sẽ kiếm nhiều tiền, hơn nữa cũng dễ nâng đỡ người nhà.

Trong đông đảo lứa con dâu, Mỹ Vân thoáng cái trổ hết tài năng của một cô con dâu kiểu mẫu rồi.

"Cho nên, mẹ mới thích cô ấy."

Đổi góc độ khác mà nghĩ, nếu như con dâu sau này của cô ấy như vậy, cô ấy cũng sẽ thích. Suy cho cùng, sau khi kết hôn làm mẹ, góc độ nhìn nhận vấn đề sẽ không giống nhau.

"Đúng vậy."

Thẩm Mỹ Vân còn không biết, cô đã là đối tượng hâm mộ của mọi người.

Cô còn đang nói chuyện với Quý Trường Tranh: "Buổi tối chúng ta ăn sườn dê nướng đi."

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Vậy có muốn thêm một xiên thịt dê nướng không?" Anh từng ăn xiên thịt dê nướng ở Tân Cương một lần, mùi vị rất ngon.

Thẩm Mỹ Vân ôm cánh tay anh, mặt mày dịu dàng cười: "Người hiểu em chỉ có Quý Trường Tranh thôi."

Sau khi nghiền ngẫm từng chữ, khiến Quý Trường Tranh nhịn không được bật cười: "Ngoại trừ cái này, còn muốn ăn gì không?"

Thẩm Mỹ Vân: "Nướng thịt ba chỉ đi, nướng với bơ."

"Đúng rồi, có bơ không?" Cái này cũng không dễ tìm, ở đời trước, lúc cô đến tiệm thịt nướng thích nhất chính là nướng thịt với bơ, sẽ dậy lên mùi thơm rất cuốn hút, ăn rất ngon.

Điều này thật làm khó Quý Trường Tranh: "Anh phải đi tìm người hỏi mới biết được."

Anh làm gì đều rất có tâm, chờ hai tiếng sau, lúc trở về trong tay lập tức mang theo một khối bơ sáng bóng trở về.

Điều này làm cho, Thẩm Mỹ Vân cực kỳ ngạc nhiên, cô chạy chậm tới, gió thổi lên tóc của cô, lộ ra một khuôn mặt quá mức xinh đẹp.

"Quý Trường Tranh, anh lấy ở đâu ra vậy?" Giọng nói mang theo vẻ không thể tin.

Cô chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.

Quý Trường Tranh: "Nhà máy liên kết thịt". Bắc Kinh có nhà máy liên kết thịt, nhưng bên trong bình thường có thịt heo là nhiều, nhưng thịt gà, thịt bò, thịt dê cũng có, chỉ là tương đối ít, một bọc bơ ba cân bơ này, lúc nãy anh tìm vài người quen mới lấy được.

Đầu năm nay ai muốn mua bơ nướng thịt, đều phải tranh cướp nhau, người bình thường căn bản không mu được.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy túi nhìn: "Đúng là bơ thật này."

Một miếng bơ sáng bóng, không biết có thể dùng bao nhiêu lần.

Quý Trường Tranh cúi đầu ừ một tiếng: "Bên dưới còn có hai cân thịt bò, cùng làm thịt nướng nhé?"

Hắn nghĩ đã cất công mua bơ, dứt khoát cũng làm chút thịt bò đi, người khác không dễ tìm mua, nhưng đối với Quý Trường Tranh mà nói lại không khó.

Anh vừa nói, ánh mắt Thẩm Mỹ Vân lập tức sáng lên: "Được."

Thịt bò xiên nướng, bơ lạt, thịt dê xiên nướng, thịt ba chỉ, sườn dê nướng, thêm chút khoai tây nướng, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.

Nhìn thấy phản ứng này của Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh biết mình mua thịt bò đúng lúc: "Phải làm thế nào?"

Anh thực sự không biết làm thịt nướng.

Loading...