Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 758
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:33:27
Lượt xem: 79
Thẩm Mỹ Vân: "Anh nhìn em làm." Cô hiếm khi muốn thể hiện, xách đồ đi vào phòng bếp, Quý Trường Tranh tự nhiên đi theo.
Lúc cô đi qua, má Trương đã lấy sườn dê ra, hai phiến sườn dê lập tức sáng bừng một chỗ, thịt màu đỏ bao bọc xương cốt, thớ thịt rõ ràng, thịt rất tươi.
Chỉ nhìn đã khả quan rồi.
Bởi vì không xác định Thẩm Mỹ Vân định làm như thế nào, cho nên má Trương chỉ là rửa sạch sườn dê, cũng không động đao, chỉ là đặt ở trên thớt, lại làm cho người ta nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Thấy cô đi vào, lúc này mới hỏi: "Mỹ Vân, sườn dê này cần cắt không? Cắt thành từng miếng đó."
Thẩm Mỹ Vân: "Có ạ."
"Cắt xong rồi, để cháu ướp." Sườn dê ướp xong, lại mang đi nướng mới là ngon nhất.
Cô quay đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Anh đi hỏi giúp em, trong nhà có mật ong không
Nếu có mật ong, quét một lớp mật ong lên sườn dê, sau khi rắc một lớp vừng, đem đi nướng chín, biến thành màu vàng cánh rán, vừng thơm giòn, thịt ngoài cháy trong mềm, mùi vị kia quả thực rất tuyệt.
Quý Trường Tranh: "Cái này phải hỏi má Trương." Trong nhà có cái gì có thể ăn, không ai rõ ràng hơn má Trương.
Má Trương lúc này lập tức nói: "Có, ở chỗ này." Bà ấy ngồi xổm xuống, từ trong ngăn tủ lấy ra một bình mật ong, bình kia Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có chút quen thuộc, vừa nhìn là nhận ra đó là bình thuỷ tinh trước kia bọn họ lấy về, thân bình phình ra, nhét đầy mật ong màu vàng, đến mùa đông thời tiết quá lạnh, mật ong đều bị kết đông.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Múc một chén mật ong ra, bỏ vào trong nước nóng, đun nóng cách thủy, cháu muốn dùng mật ong pha loãng."
Như vậy dễ quét lên thịt một chút, nếu là loại mật ong đông lạnh này, quét nửa ngày cũng bôi không ra.
Má Trương làm theo, thật ra bà ấy không biết loại thịt nướng này, cho nên loại tình huống này, đều để Thẩm Mỹ Vân làm chủ.
Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị xong gia vị, muối, bột ngọt, bột ớt, bột thì là, dầu vừng, gừng sợi, hành tây, sau khi sơ chế xong toàn bộ, trực tiếp đổ lên sườn dê, bôi đều một lần.
Thời gian chờ đợi, má Trương lập tức hâm nóng mật ong, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy mật ong đã tan, trực tiếp quét một lớp lên sườn dê, như vậy có thể bảo đảm sườn dê nướng ra, màu sắc tươi sáng, thịt tươi mới.
Quét xong, đợi mười lăm phút, sau khi xác định đã ướp sdur, lúc này cô mới nói với má Trương: "Quý Trường Tranh, má Trương, mọi người giúp cháu cắt những sườn cừu này thành từng miếng một." Lúc ướp, là để tiện ướp toàn bộ, nhưng nếu như sườn cừu nướng, miếng thịt có hạn, quá lớn thì rất khó nướng chín, nếu muốn nướng nhanh, vẫn phải cắt thành từng miếng, lúc này mới tiện.
Quý Trường Tranh và má Trương đương nhiên không có lý nào lại không đồng ý.
Thừa dịp bọn họ đi cắt sườn dê, Thẩm Mỹ Vân lại mang thịt dê, thịt bò, bơ, cùng với thịt ba chỉ ra, cùng nhau cắt thành từng miếng nhỏ, lại dùng gia vị ướp thịt.
Lúc này, cô mới nhớ ra một việc chính: "Nếu muốn nướng thịt, nhất định phải có que, nhà chúng ta có qe xiên thịt không?"
Cái này thật đúng là khiến Quý Trường Tranh cùng má Trương trở tay không kịp: "Muốn dạng que gì?"
Thẩm Mỹ Vân: "Que tre hay que sắt đều được, tốt nhất là đầu nhọn."
"Để anh nghĩ biện pháp."
Quý Trường Tranh thu tay lại, giao miếng thịt dê trong tay cho má Trương chia, còn anh thì lại chạy ra ngoài một chuyến, chờ lúc trở về, trên người anh khiêng một cây trúc mới vừa chặt về.
Mọi người: "Trường Tranh, cậu đang làm gì vậy?"
Các chị dâu nhịn không được hỏi một câu.
"Làm thịt nướng phải dùng que xiên."
Anh gọi Thẩm Mỹ Vân ra xem: "Làm thành cái dạng gì, em vẽ cho anh."
Thẩm Mỹ Vân cũng biết ý, trực tiếp cầm bút vẽ một mũi tên lên giấy.
Quý Trường Tranh nhìn một lát, trả lời: "Hiểu rồi." Cầm một con d.a.o đốn củi, anh lập tức bắt đầu chẻ tre, động tĩnh này, khiến Tống Ngọc Thư và Trần Viễn của nhà họ Tống sát vách đều kinh động tới.
"Trường Tranh, cậu đang làm gì vậy?"
Tống Ngọc Thư rất tò mò.
Quý Trường Tranh: "Chẻ tre."
"Đây là để làm gì?"
Tống Ngọc Thư vẻ mặt mơ hồ, cô ấy hỏi Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh vừa dùng d.a.o đốn củi bổ trúc, cả một cây trúc tròn bị một chẻ hai nửa, nhặt lên một miếng trong đó tiếp tục bổ xuống lúc này mới trả lời: "Nướng thịt."
Nướng thịt?
Tống Ngọc Thư bối rối: "Đây là làm gì?"
Quên đi, nói chuyện cùng Quý Trường Tranh này không thu thập được gì, đợi thật lâu cũng không trả lời, nếu muốn hỏi cho ra lẽ, vẫn là đi tìm Thẩm Mỹ Vân.
Tống Ngọc Thư dứt khoát chạy vào: "Tôi đi hỏi Mỹ Vân."
Lúc cô ấy đi vào, Thẩm Mỹ Vân ướp các loại thịt, Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà thì nhìn chằm chằm động tác của cô: "Sau đó thì sao?"
Không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, Tống Ngọc Thư chạy vào theo: "Thịt nướng là cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới Tống Ngọc Thư cũng tới, cô ấy lập tức chỉ vào thịt ướp dưới tay mình: "Chính là ướp thịt kỹ, xiên lên đặt ở trên lửa nướng, nướng chín sau đó quét bột ớt lên, thì là thịt nướng."
Cô còn chưa nói xong, Tống Ngọc Thư đã bắt đầu nuốt nước miếng.
"Chị muốn ăn."
"Vậy tới hỗ trợ em." Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Em đều ướp xong những loại thịt này rồi, chị cùng ta hai chị dâu của em xiên những loại thịt này lên là được."
Thịt xiên nướng là một công trình lớn, dù sao cũng quá nhiều công đoạn.
Thịt bò một cân, bơ hai cân, thịt ba chỉ hai cân, thịt dê ba cân, còn có một miếng sườn dê, nửa bên sườn đã là mười một miếng, cộng thêm má Trương còn nạo ba củ khoai tây, lại là non nửa chậu, những thứ này nếu muốn xiên hết toàn bộ, có thể phải tốn không ít thời gian.
Tống Ngọc Thư không biết xiên thịt gian khổ như thế nào, cô ấy chỉ vỗ ngực: "Đều giao cho chị." Vì ăn, cô ấy làm cái gì cũng được!
Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà bên cạnh cũng gật đầu: "Bọn chị cũng làm được."
Nếu không là không giúp được gì, đã sớm bắt đầu động tay động chân rồi.
Ướp xong một đống thịt cuối cùng, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Đều bưng ra sân nhà, thịt xiên bên ngoài rộng rãi một chút."
Phòng bếp lớn như vậy, càng nhiều người, lập tức có vẻ chật chội, có chút không xoay người được.
"Không thành vấn đề."
Tống Ngọc Thư bưng một cái chậu tráng men màu vàng chừng mười cm đi theo ra ngoài, đặt lên bàn đá lộ thiên kia, gió bấc thổi qua, cực kỳ lạnh.
Cho dù chuyển thêm chậu than ra ngoài, nó vẫn quá lạnh.
Cái này...
"Tôi đi nhóm than." Từ Phượng Hà nói: "Nhóm than xong bưng ra."
Tống Ngọc Thư: "Phiền phức rồi."
Một bên khác, Trần Viễn nhìn Quý Trường Tranh chẻ thanh trúc, một d.a.o đi xuống, ngón tay hơi hơi mở ra, thanh trúc rơi xuống, anh ấy cứ đứng nhìn một lát.
"Phải chặt bao nhiêu?"
Cái này làm sao anh biết được, Quý Trường Tranh hiện tại lập tức hoài nghi, cây trúc này có đủ dùng hay không?
"Quên đi, để anh chẻ cùng." Trần Viễn tìm một con d.a.o khác, có anh ấy gia nhập, hiển nhiên cũng nhanh không ít.
Quý Trường Tranh phụ trách chẻ thàng que, Trần Viễn phụ trách gọt đầu nhọn, một lúc sau, một bó que trúc cứ như vậy làm xong, thế nhưng không phải loại hình tròn, mà là loại dẹp dẹp.
Tự thân chẻ tre có thể làm thành cái dạng này, đã cực kỳ không dễ dàng.
"Chỗ này tổng cộng có bao nhiêu que?"
"Ai mà đếm chứ."
"Dùng trước đi, không đủ, bọn anh ở đây nghĩ biện pháp."
Trần Viễn nói.
Tống Ngọc Thư suy nghĩ một chút: "Cảm giác không đủ lắm."
Thịt cũng có nhiều như vậy, mấy que tre ở đây cũng chỉ có một bó, Trần Viễn bất đắc dĩ: "Dùng trước xem?"
Tống Ngọc Thư lúc này mới không dong dài, cầm một bó thẻ tre đi tìm Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, phải làm thế nào đây?"
Thẩm Mỹ Vân còn đang ở trong bếp sưởi ấm, tay cắt thịt bị đông lạnh tê dại, lúc này bị lửa hong, mới nóng lên vài phần.
"Đưa cho em." Cô cầm lấy một cây tăm trúc, lại cầm một nắm thịt dê đã cắt sẵn, dùng tăm trúc xiên thịt dê lên, một khối hai khối ba khối bốn khối năm khối.
Trên một cây tăm trúc nhiều nhất có thể xâu năm miếng thịt, đã là tràn đầy thịt.
"Vậy thôi."
Thẩm Mỹ Vân làm mẫu cho mọi người: "Tất cả thịt đều xâu như thế này."
"Bơ cũng vậy." Cô không cắt bơ thành khối, quá khó xâu, ăn cũng quá ít, đơn giản cắt thành một sợi dài, từng sợi từng sợi, thuộc loại vừa vặn.
Cái này, tất cả mọi người đều xem hiểu.
Vì thế, cả nhà đều ngồi xuống hỗ trợ xiên thịt xiên, thậm chí là ông Quý cũng làm. Lúc bà Quý dẫn Miên Miên trở về, lập tức thấy một đống người ngồi trong sân nhà mình.
Bà ấy nhất thời bất ngờ: "Thời tiết lạnh như vậy, mọi người ngồi bên ngoài làm gì?"
Bà ấy vừa hỏi, mọi người đồng loạt quay đầu lại: "Thịt xiên nướng, Mỹ Vân nói làm thịt nướng ăn."
Cái này...
Bà Quý nhìn thoáng qua, cũng tò mò: "Vậy các con chờ mẹ một chút, lát nữa mẹ cũng làm." Bà vốn không thích xuống bếp, nhưng nhìn thấy mình cầm thịt, xâu trên que tre, thoạt nhìn vô cùng dễ, lập tức hứng thú.
Vào nhà thu dọn một phen, lại mặc một cái tạp dề bên ngoài quần áo, lập tức đi theo tới, mà Miên Miên đã bắt đầu từ trước, cô bé từ lúc vừa vào sân nhìn thấy xâu thịt nướng kia, lập tức đi không nổi đường khác.
"Mẹ, con cũng muốn xiên thịt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-758.html.]
"Đi rửa tay lại đây, phần này của mẹ giao cho con."
Lần này, Miên Miên hai mắt sáng lên: "Con đi ngay bây giờ đây." Cô bé rửa tay xong lại đây, vừa vặn bà Quý cũng thay xong quần áo, hai bà cháu cực kỳ ăn ý, mỗi người dọn một cái đôn nhỏ, ngồi xuống bắt đầu xâu thịt.
Ngay cả động tác cũng nhất trí thần kỳ, điều này làm cho mọi người có chút kinh ngạc.
"Miên Miên rất giống mẹ."
Hướng Hồng Anh nhịn không được cảm thán một câu, điều này làm cho bà Quý cực kỳ vui vẻ, bà hơi nghiêng đầu đối mặt với Miên Miên: "Cháu gái mẹ đương nhiên giống mẹ."
Trong giọng nói còn mang theo vài phần đắc ý, làm mọi người buồn cười.
Đến cả Thẩm Mỹ Vân đều cười cười, có bà Quý cùng Miên Miên gia nhập, cô lập tức hoàn toàn không ra tay, chỉ ngồi nghỉ ngơi.
Nhiều người, cho nên xiên thịt cực nhanh, chỉ nửa tiếng sau đã xiên xong tất cả đồ ăn.
Kế tiếp chính là Thẩm Mỹ Vân biểu diễn, Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn một mình nướng xiên nướng, nhiều người ăn như vậy, dù sao, cô cũng muốn ăn.
Đơn giản, dự định truyền kỹ thuật nướng xiên thịt lại cho mọi người.
Sau khi Quý Trường Tranh và má Trương đốt than vào chậu trên sân, Thẩm Mỹ Vân lập tức hỏi mọi người: "Mọi người có muốn ăn thịt xiên nướng do chính tay mình nướng không?"
Coi vừa hỏi, ngược lại không ai có thể từ chối.
Ngay cả ông Quý cũng không nhịn được nhìn qua.
"Muốn ăn thịt xiên nướng của mình, vậy lát nữa học theo con."
Thẩm Mỹ Vân cầm năm xâu thịt dê vừa xiên ra, đặt ở trên giá, than bên trong đỏ rực, chỉ chốc lát thịt kia lập tức co lên, ngay cả mùi thơm cũng tản mát ra, ước chừng nướng hai phút sau, cô lập tức thay đổi nướng mặt khác.
"Cứ như vậy, lật qua lật lại, nướng chừng năm phút cơ bản đã chín, nếu không xác định giống như xào rau bình thường là được rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nói tỉ mỉ, mọi người trên cơ bản đều có thể nghe rõ.
"Hiểu rồi."
Tất cả mọi người bắt đầu học theo, đến phía sau giá than không đủ dùng, má Trương lại đi nhóm thêm một cái, dời đi một bộ phận người tới, lúc này mới miễn cưỡng đủ dùng.
Người từng làm thịt nướng đều biết, thịt nướng chỉ khi nướng chín, mùi thơm kia lập tức theo không ngừng tản mát ra ngoài.
Một người hàng xóm ở ngõ nhỏ, lập tức hít mũi: "Thơm quá."
Mọi người men theo mùi thơm tìm được nhà họ Quý, nhìn thấy trận chiến trong sân nhà họ Quý, nhất thời kinh ngạc: "Không phải, lão Quý à, các ông đang làm gì vậy?"
Trong tay ông Quý còn cầm thịt dê nướng, ông nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn thoáng qua: "Mỹ Vân nhà tôi nói dạy mọi người làm thịt nướng ăn."
Thật ra ông ấy cũng không hiểu nướng thịt là gì, chính là cảm thấy rất thú vị, lập tức cùng nhau gia nhập vào.
"Thịt nướng sao?"9
Mọi người rất tò mò nhìn qua.
Chờ sau khi nhóm thịt nướng đầu tiên nướng chín, người nhà họ Quý lập tức khẩn cấp nếm thử, sườn dê ngoài cháy trong mềm, mỡ tràn bốn phía, thịt tươi ngon.
Thịt ba chỉ cháy cạnh giòn tan, bơ dính vào nước mỡ, miệng đầy vị mặn thơm, khoai tây nướng đến mức bở ra, mang theo vị hơi cay, thật sự là ăn ngon cực kỳ.
Mắt thấy tất cả mọi người bắt đầu khởi động, hàng xóm xung quanh bắt đầu nuốt nước miếng.
"Mùi vị thế nào?"
Nghe câu hỏi này, ông Quý dừng lại, xuất phát từ truyền thống mỹ đức của người Trung Quốc, ông khách sáo một chút: "Muốn nếm thử không?"
"Cái này sao vậy được?" Đối phương còn chưa dứt lời, tay đã nhận lấy: "Ông đã nói rồi, vậy tôi sẽ nếm thử."
Ông Quý: "..." Cái miệng này của ông thật là đáng đánh. Thật ra, người ở nơi này, điều kiện trong nhà đều không tệ, trước đó thời tiết kém, tất cả mọi người đều có cơm ăn, như là hôm nay thời tiết tốt hơn một chút, vì lễ mừng năm mới nên từng nhà chuẩn bị cũng không ít thịt.
Tuy rằng không nói là bữa nào cũng ăn thịt, mỗi ngày ăn một bữa vẫn không thành vấn đề.
Thế nhưng, thịt nhà mình ăn cùng thịt ngửi trước mặt này, khác nhau thật lớn.
Ông Quý nhìn thịt mình nướng, lập tức đi vào trong miệng ông Lý, trong lòng ông khó chịu: "Ăn đi, ăn đi, thịt nướng này là biện pháp con dâu tôi nghĩ, nó đọc sách nhiều, biết cũng nhiều."
Nói xong, còn trông mong hỏi một câu: "Lão Lý, ăn ngon không?"
Ông Lý chép miệng, vẫn thèm thuồng vô cùng: "Ăn ngon!"
Xiên ông ấy ăn chính là thịt dê xiên nướng, thịt dê béo tốt, tươi mới vô cùng, mang theo một mùi hôi vừa đủ, ít một chút thì không có đặc điểm thịt dê, nhiều một chút thì hôi quá mức, lập tức hiện tại loại này thuộc về vị trí vừa vặn.
"Vậy ông còn muốn ăn không?"
Ông Lý bị hỏi, thì liếc mắt hỏi ngược lại: "Rồi sao? Ông còn cam lòng cho tôi ăn hả?" Đừng tưởng rằng ông ấy không nhìn thấy, dáng vẻ đau lòng trước kia của đối phương.
"Cho được."
Ông Quý cười híp mắt nói: "Nghe nói ông mới thu về một thứ tốt, không định cho con dâu và cháu gái của tôi, mỗi người một món quà gặp mặt sao?"
Trong tay ông Lý thế nhưng là có rất nhiều đồ tốt, từ giữa năm ông ấy đã lục tục mua đồ sắm tết.
Việc này giấu được người ngoài, nhưng không giấu được ông Quý.
Ông Lý giơ ngón tay chỉ ông Quý: "Tôi biết ngay lão già khôn khéo cả đời như ông sẽ không công cho tôi ăn hai miếng thịt sao?"
Nói xong, ông ấy sờ sờ túi của mình, lấy ra hai viên vàng to bằng hạt đậu phộng, đưa cho Thẩm Mỹ Vân cùng Miên Miên: "Lại đây, hai cháu mỗi người một viên, xem như quà gặp mặt của ông cho các cháu." Đây là thứ buổi sáng ông ấy mới mua về, dùng mười cân lương thực để đổi lấy.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, sau khi nhìn viên đậu phộng vàng kia, cô theo bản năng lắc đầu: "Cái này cũng quá quý giá."
Đây chính là vàng.
Một viên vàng rắn chắc đặc ruột, không biết nặng bao nhiêu, đây cũng không giống như là viên vàng do hậu thế làm.
"Cho các cháu, nhận đi."
Ông Quý mở miệng: "Yên tâm nhận lấy, ông Lý của con có không ít đồ tốt. Con nhận đồ, hôm nay để ông Lý ăn thịt nướng no ở chỗ này!"
Ông ấy vừa nói, Thẩm Mỹ Vân mới bảo Miên Miên nhận lấy hai hạt đậu phộng vàng: "Mau, cảm ơn ông Lý."
Miên Miên dứt khoát nói: "Cảm ơn ông nội Lý ạ."
Gọi ông nội Lý đến thuận miệng, khó trách hai lão già nhà họ Quý cưng chiều cháu gái lên trời, hoá ra vì đứa nhỏ này đáng yêu như vậy.
Ông ấy nhịn không được nói: "Không khách sáo, lần sau đến nhà ông nội Lý chơi, nhà ông nội Lý còn có không ít đồ tốt."
Lúc trước ông ấy đầu cơ trục lợi, chỉ là thu tay đúng lúc, lúc này mới tránh được một kiếp, thế nhưng cũng may hôm nay tiếng gió không nhanh, ông ấy cũng chậm rãi lại bắt đầu công cuộc làm ăn trước đó, chỉ là cực kỳ lặng lẽ mà thôi.
Cũng chỉ có một số người già lớn tuổi mới biết được, hơn nữa còn có thể giúp ông ấy che giấu, đương nhiên, ông Quý chính là một trong số đó.
Cho nên, ông Lý cho hai người đậu phộng vàng, cũng không tính là lỗ vốn, dù sao, ông Quý trước kia cũng đã giúp ông ấy không ít lần.
Miên Miên lần đầu tiên nhìn thấy ông nội nhiệt tình như vậy, cô bé ngây người, đi xem Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, nói thật với ông nội Lý là được rồi."
Miên Miên lúc này lập tức nói: "Cảm ơn ông nội Lý, chờ lần sau cháu về nhà thăm ông."
Ông Lý lúc này cười ha ha: "Không thành vấn đề, vậy ông nội chờ cháu tới cửa."
Có ông Lý làm mẫu, người khác cũng không tay không ăn thịt nhà họ Quý nướng, dù sao, năm nay trong nhà điều kiện coi như cũng tốt, thịt cũng là thứ tốt.
Có người trở về cầm một bình đào vàng đóng hộp, cũng có người cầm bánh đào, còn có người hào phóng, cầm hai viên bạc to bằng hạt đậu lại đây, cái gọi là đậu bạc chính là viên bạc to bằng đậu tương, không lớn, bằng cái móng tay của trẻ con, nhưng là lấy ra đã có mặt mũi rồi.
Lần này, nhà họ Quý càng náo nhiệt, chỉ nhận quà cũng là một đống lớn, đương nhiên, người ăn thịt nướng càng nhiều.
Vốn là mười mấy người nhà họ Quý, sau đó cộng thêm một nhà họ Tống sát vách, cộng thêm ông Lý, ông Trương, mấy người chị Vương.
Trong sân lớn như vậy thoáng cái, ba mươi người cùng đứng, trong trong ngoài ngoài chật như nêm cối.
Lần này thì tốt rồi, lúc trước còn nói chuẩn bị thịt nhà họ Quý không nhất định có thể ăn hết đâu, bây giờ nhiều người như vậy, sợ là không đủ ăn.
Thẩm Mỹ Vân nhìn lướt qua mọi người cầm lễ vật, cô lập tức nói với Quý Trường Tranh: "Chúng ta còn muốn xiên thịt không?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Còn."
"Bọn họ mang quà rất lớn." Nào là đậu vàng đậu bạc đậu, còn có đào vàng đóng hộp, táo chuối tiêu, năm tháng này nhất là đến dịp cuối năm, bất kể là chuối tiêu hay là táo, đều là loại hoa quả cực kỳ quý trọng.
Nếu đối phương đã bỏ vốn, bọn họ tự nhiên không thể keo kiệt.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe lập tức hiểu, bà Quý thuận thế nhìn qua, thấp giọng nói: "Mẹ cùng các con đi xiên thịt."
Ai cũng không nghĩ tới, làm thịt nướng nhà mình ăn, cuối cùng sẽ náo nhiệt như vậy, nhiều người tới như vậy.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Mẹ, mấy lão hàng xóm này con cũng không biết, mẹ tới chiêu đãi đi, con đi xiên cho."
Cô một hơi ăn thật nhiều thịt xiên, lúc này vừa vặn đã chán, nghỉ ngơi một lúc cũng tốt.
Bà Quý suy nghĩ một chút, gọi Hồng Anh, Từ Phượng Hà và Quý Trường Cần: "Ba người qua hỗ trợ."
Về phần con cả của bà, thì là ở lại nơi này, anh ta chuyên công tác cùng những lão hàng xóm này nên có tương tác rất nhiều, nhất là ở cục giáo dục, vừa vặn ở đây có ông Trương trước kia là lão lãnh đạo cục giáo dục đã về hưu.
Coi như là có thể tiếp chuyện một phen.
Về phần con trai thứ ba Quý Trường Cần ở nhà máy thép, cho nên tạm thời không dùng được những mạng lưới quan hệ này, Quý Trường Tranh cũng có mạng lưới quan hệ chủ yếu ở tỉnh Hắc, quan hệ mạng lưới ở Bắc Kinh này cũng không dùng được.
Cho nên, bọn họ đều bị bà Quý sai đi xiên thịt xiên.
Nhiều người, xiên cũng nhanh, bọn họ xiên lần hai trên cơ bản đều là thịt ba chỉ xiên cùng thịt dê xiên.
Vốn nói dùng thịt dê để làm thịt dê hầm củ cải, phần thịt dê cuối cùng cũng bị lấy ra, lại cắt ba cân, xâu lên toàn bộ, tại thêm hai cân thịt ba chỉ, đây chính là năm cân thịt.
Má Trương nhìn thấy có chút đau lòng: "Thịt mừng năm mới của chúng ta, trên cơ bản qua bữa này sắp ăn hết rồi."
Lễ mừng năm mới nhà họ Quý mua thịt cũng không tính là nhiều, thật sự là từng nhà có định lượng mua khác, cho dù là ông Quý cùng bà Quý có quan hệ, đó cũng là so với người bình thường nhiều hơn một chút, nhưng không đến mức nhiều đến chân trời, đủ cho mấy chục người ăn.