Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 760
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:33:56
Lượt xem: 89
Lúc Cố Tuyết Cầm còn trẻ, rất có phong thái làm chị dâu, chỉ là sau này gia cảnh sa sút, nhà mẹ đẻ đặt toàn bộ hy vọng lên người chị ta, chị ta lại đặt hy vọng lên người chồng và ba mẹ chồng làm sao ngờ được, chồng mỗi ngày bận rộn công việc, căn bản không để ý tới chị ta, mà ba mẹ chồng trước kia ký thác kỳ vọng cao vào chị ta, cũng dời lực chú ý đến trên người con dâu mới, thường xuyên qua lại.
Tính cách Cố Tuyết Cầm cũng chậm rãi lệch trái, bộ dáng cầu xin người khác như vậy, làm cho mọi người ở đây đều có chút không thể tin nổi.
Phải biết rằng, năm đó khi Cố Tuyết Cầm mới gả đến nhà họ Quý, khi đó thật cao ngạo, thật hào phóng khéo léo, thật thông minh.
Nhìn bộ dạng như bây giờ, hiển nhiên biến thành một người khác.
Quý Trường Tranh thậm chí không gọi chị dâu nữa, anh nhìn chị ta, ánh mắt mang theo cảnh cáo: "Con gái của tôi, không cần người ngoài xen vào phán xét"
Một câu nói đã đá bay thân phận của Cố Tuyết Cầm đi, đối với Quý Trường Tranh mà nói, chị ta cũng chính là người ngoài.
Điều này làm cho toàn bộ sắc mặt Cố Tuyết Cầm tái mét, chờ Quý Trường Tranh nắm tay Miên Miên rời đi, lúc này chị ta mới xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc, vừa quay đầu lại nhận ra tất cả mọi người đang nhìn chị ta, chị ta nhất thời cứng đờ: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Giọng điệu rất hung dữ, so với lúc trước ở trước mặt Quý Trường Tranh, quả thực là hai người, điều này làm cho mọi người trố mắt, cũng làm cho Quý Minh Thanh cảm thấy mất mặt, cậu ta đã trưởng thành, thấy rõ khuôn mặt tiểu nhân hèn hạ của mẹ mình.
Cậu ta cũng nhịn không được, hướng về phía Cố Tuyết Cầm rít gào: "Mẹ, mẹ rốt cuộc làm loạn đủ chưa?"
Tiếng rống này khiến Cố Tuyết Cầm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chị ta theo bản năng vươn tay bắt lấy Quý Minh Thanh: "Minh Thanh, mẹ là vì con."
"Mẹ thật sự là vì con." Chị ta vội vàng giải thích, sợ đối phương nghe không hiểu, còn nói rõ: "Con mới là cháu của nhà họ Quý, bà nội con đưa đồ cho người khác, con sẽ lập tức mất phần, đồ ngốc."
Nếu là trước kia chị ta không quan tâm những thứ này, nhưng là bây giờ nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện, bọn họ cái gì cũng muốn hỏi chị ta, muốn tiền tiêu tiền, tiền lương của chồng lại chỉ có nhiêu đó.
Chị ta tất nhiên muốn đào rỗng tâm tư biện pháp kiếm tiền, mà ở trong mắt Cố Tuyết Cầm, chị ta là con dâu cả nhà họ Quý, tương lai toàn bộ nhà họ Quý đều là thuộc về gia đình con cả bọn họ kế thừa, hôm nay bà cụ lại dồn hết đồ tốt lên một cô bé không có quan hệ huyết thống với nhà họ Quý.
Đây không phải kẻ ngốc thì là cái gì?
Quần áo Miên Miên mặc trên người, đừng tưởng rằng chị ta không nhận ra, một cái áo khoác màu trắng, đã từng treo ở chỗ nổi bật nhất của cửa hàng nhập khẩu.
Sở dĩ chị ta biết, là bởi vì mẹ đẻ chị ta từng đề cập với chị ta, cháu gái muốn chiếc áo khoác của cửa hàng nhập khẩu, nhưng tiền trong nhà thật sự là không tiện tiêu, muốn chị ta mua cho cháu gái chiếc áo khoác này.
Nhưng cái áo khoác này, chị ta đã đi hỏi qua, phải bảy mươi tám đồng, còn phải có vé đặc biệt riêng mới mua đươc. Nếu là những năm trước đây, chị ta tất nhiên mắt cũng không chớp mua ngay, nhưng là hôm nay lại không được, sau khi quan hệ giữa chị ta và chồng trở nên kém đi, đối phương không giao tiền lương cho chị, mà ba mẹ chồng trước kia trợ cấp cho chị ta, hiện giờ cũng không trợ cấp.
Trong tay chị ta thật sự là cực kỳ khó khăn, đi xem cái áo khoác kia hai ba lần, cũng không nỡ ra tay mua, vì thế, còn bị mẹ đẻ cùng chị dâu cùng với cháu gái, oán giận nhiều lần.
Nhưng chỉ chớp mắt chiếc áo khoác chị ta không nỡ mua đã mặc lên người Miên Miên, một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống gì với nhà họ Quý.
Không cần nhìn cũng biết, chiếc áo quý giá như vậy, nhất định là mẹ chồng của chị ta mua, cũng chỉ có mẹ chồng chị ta mới có thể tiêu tiền được như vậy.
Điều này làm cho Cố Tuyết Cầm làm sao cam tâm, phải biết rằng tiền trong tay mẹ chồng, trước kia đều là trợ cấp cho chị ta.
Hôm nay lại toàn bộ tiêu cho một người ngoài, cái này giống như là cắt thịt cắt da chị ta, đây mới là nguyên nhân lúc trước Cố Tuyết Cầm làm loạn lên, chỉ là không thể làm loạn lên, đã bị Quý Trường Tranh ấn xuống.
Hôm nay, chị ta lại bị con trai rống vào mặt, toàn bộ đều nói ra tâm tư giấu ở đáy lòng.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn chị ta.
Hướng Hồng Anh càng là trực tiếp nói: "Chị dâu, chị sẽ không phải là coi đồ vật của ba mẹ, đều trở thành sở hữu của chị chứ?"
Cố Tuyết Cầm tức giận nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Hướng Hồng Anh ha hả một câu.
Quý Trường Cần oán hận một câu: "Chị dâu, chị họ Cố hay họ Quý?"
"Đồ của ba mẹ tôi, chúng ta là những người họ Quý này đều còn chưa mở miệng, một người con dâu họ Cố khác họ đến nhớ thương, không cảm thấy đưa tay quá dài sao?"
Hai ba câu nói, sắc mặt Cố Tuyết Cầm lập tức thay đổi, đối với Quý Trường Tranh chị ta có sợ hãi, nhưng là đối với một đứa em chồng không biết điều như vậy, không có lòng cầu tiến như vậy, chị ta tất nhiên là không để ở trong mắt, chị ta lúc này cười lạnh một tiếng: "Tôi không mang họ Quý, nhưng sợ là cậu quên mất, tôi là con dâu trưởng nhà họ Quý!"
Quý Trường Cần: "Cũng có thể không phải."
Cố Tuyết Cầm giống như bị bóp cổ, trong nháy mắt thất thanh theo, môi của chị ta run rẩy: "Cậu có ý gì?"
Quý Trường Cần ngoáy ngoáy lỗ tai, âm thanh chậm rãi nói: "Chị dâu, tôi còn gọi chị một tiếng chị dâu, là nể mặt anh cả, mấy anh em chúng tôi còn chưa cãi nhau với anh cả, nhưng nếu chị tiếp tục không nói đạo lý như vậy, cũng đừng trách chúng tôi đi tìm anh cả, đổi cho chúng tôi một chị dâu có đầu óc tỉnh táo hơn."
Một lời đe dọa thẳng thắn.
Làm cho sắc mặt Cố Tuyết Cầm trong nháy mắt trắng như tuyết, chị ta ý đồ cường điệu công lao của mình: "Tôi gả đến nhà họ Quý hơn hai mươi năm, sinh hai đứa con! Các người không thể đối với tôi như vậy, không thể!"
Chị ta chỉ là muốn tranh thủ quyền lợi của mình, chị ta sai chỗ nào chứ?!
Để cho bọn họ đối xử với mình như vậy, há mồm ngậm miệng đổi chị ta lấy người khác, nhưng chị ta gả cho Quý Trường Đông nhiều năm như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao.
Quý Trường Cần nhìn Cố Tuyết Cầm như vậy, thật sự cảm thấy chị ta đáng thương: "Chị dâu, trước kia bọn tôi đều rất tôn trọng chị, cũng rất quý trọng chị. Chị có biết vì sao lại đi tới bước đường hôm nay không?"
Chị ta dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng tỉnh lại, vốn dĩ những người như bọn họ cũng không nên đi nhúng tay vào chuyện trong nhà của anh cả, nhưng là Cố Tuyết Cầm ép bọn họ, không ngừng gây sự, kiếm chuyện, làm cho tất cả mọi người theo đó chán ghét chị ta, mà anh cả lại không hạ quyết tâm, bọn họ chỉ có thể dùng phương thức này, đến uy h.i.ế.p đối phương làm cho chị ta an tĩnh một ít.
Đừng gây sự nữa!
Nhưng mà, Cố Tuyết Cầm dường như nghe không hiểu.
Chị ta dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn Quý Trường Cần, chị ta cười thê thảm: "Tại sao? Đương nhiên là bởi vì nhà họ Cố của tôi suy tàn rồi, nếu nhà họ Cố của tôi nở mày nở mặt giống nhà họ Quý, các người còn dám đối xử với tôi như vậy sao?"
Năm đó, lúc chị ta ở nhà họ Quý là quang cảnh gì?
Em trai em dâu phía dưới, đều nghe lời chị ta, khen tặng chị ta, cho tới bây giờ Hướng Hồng Anh cũng sẽ không phản bác ở trước mặt chị ta, Từ Phượng Hà ở trước mặt chị ta thậm chí ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.
Về phần mấy em chồng cũng cực kỳ an phận, nhưng nhìn xem bây giờ thì sao? Hoàn toàn lập tức thành hai loại bộ dáng khác, bọn họ còn chẳng biết xấu hổ tại tự hỏi chị ta, vì cái gì?
Thật là một chuyện nực cười.
Quý Trường Cần nghe Cố Tuyết Cầm trả lời, anh ấy cũng cười theo: "Năm đó anh cả tôi cưới chị tuyệt đối là quyết định sai lầm nhất của anh ấy."
Nhà họ Cố suy tàn, nhà họ Quý cho tới bây giờ cũng không có khinh thường đối phương, thậm chí, còn nhiều lần giúp đỡ đối phương, nhưng nhà họ Cố thất bại lại lạc hậu, giống như Cố Tuyết Cầm này, có dục vọng lấp đầy bất mãn, một lần so với một lần thứ yếu nhiều hơn.
Thời gian lâu dài, không ai nợ bọn họ, nhà họ Quý cũng vậy.
Nhà họ Quý có thể lựa chọn giúp đỡ bọn họ, nhưng không có nghĩa nhà họ Quý là kẻ ngốc, coi tiền như rác, cứ như vậy bị đối phương lừa gạt.
Nhưng đạo lý này, tất cả mọi người đều hiểu, duy chỉ có Cố Tuyết Cầm và người nhà họ Cố là không hiểu, bọn họ cố chấp cho rằng, chính là bởi vì nhà họ Cố suy tàn, cho nên mọi người mới chậm rãi đối xử với bọn họ như vậy.
Họ không bao giờ nghĩ về vấn đề của họ. Lời nói của Quý Trường Cần đối với Cố Tuyết Cầm mà nói, giống như đao sắc bén nhất, đ.â.m vào trái tim m.á.u tươi đầm đìa của chị ta.
Chị ta điên cuồng hét lên: "Sai lầm? Tôi và Quý Trường Đông kết hôn hai mươi bảy năm là sai lầm? Cậu để Quý Trường Đông tự mình nói với tôi câu này đi."
Điều này đối với Cố Tuyết Cầm đã từng cao ngạo mà nói, quả thực chính là đánh gãy xương cốt của chị ta.
Quý Trường Đông không biết khi nào xuất hiện ở cửa nhà họ Quý, anh ấy nhìn Cố Tuyết Cầm như bà điên: "Cô làm loạn đủ chưa?"
Giọng nói bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh thậm chí còn mang theo vài phần chán ghét.
Điều này làm cho Cố Tuyết Cầm nhịn không được cười ha ha: "Em làm loạn?" Chị ta giơ ngón tay chỉ vào mũi mình, nhịn không được lảo đảo vài phần, nhào tới: "Em làm loạn chỗ nào? Chẳng lẽ tương lai của nhà họ Quý, không phải giao cho nữ chủ nhân này sao? Tôi có sai sao?"
Cô hét lớn: "Tất cả mọi người đều nói tôi sai rồi, nhưng tôi muốn hỏi một chút, mẹ không cho con cháu của nhà họ Quý, mẹ cho một người họ Thẩm, mẹ nói xem có đúng không??"
Mũi nhọn lập tức chỉ về phía bà Quý.
Bà ấy vốn không có ý định tham dự chuyện này, chuyện này là bọn nhỏ gây nên, một khi bà ấy tham dự vào, bọn nhỏ ngược lại sẽ khó xử.
Dù sao, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà ấy mặc kệ giúp ai, đến cuối cùng đều sẽ bị nói một câu thiên vị.
Nhưng thật sự là vậy sao?
Không phải, chỉ là bởi vì sinh nhiều đứa nhỏ, lập tức nhất định sẽ có loại mâu thuẫn này, vào lúc này, bà Quý còn hoảng hốt nghĩ Mỹ Vân làm đúng, cũng chỉ cần một đứa nhỏ Miên Miên, về sau Miên Miên trưởng thành, sẽ không phát sinh loại chuyện tranh đoạt này.
Sau khi ném những ý nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, bà Quý đi tới trước mặt Cố Tuyết Cầm: "Con cảm thấy mẹ không nên mua quần áo cho Miên Miên?"
"Chẳng lẽ nên sao?"
Sau khi trở mặt, Cố Tuyết Cầm dường như không quan tâm gì nữa: "Nó là một đứa trẻ họ Thẩm, đáng để mẹ đối xử như vậy sao?"
"Đáng giá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-760.html.]
Bà Quý nói chắc như đinh đóng cột.
Hai chữ này, lập tức chặn chặt Cố Tuyết Cầm, chị ta hít sâu một hơi: "Vậy Minh Thanh nhà chúng ta thì sao? Thằng bé là cháu ruột của mẹ, mẹ có mua quần áo cho nó không?"
Đây là được đằng chân lân đằng đâu.
Bà Quý không trả lời cô, ngược lại nhìn Quý Minh Thanh: "Minh Thanh, cháu nói xem, bà đã mua quần áo cho cháu chưa?"
Quý Minh Thanh cúi đầu, cậu ta đã không kéo được mẹ Cố Tuyết Cầm nữa, dứt khoát không kéo nữa, buồn bực nói: "Khi cháu còn bé bắt đầu nhớ được, quần áo mừng năm mới đều là bà nội mua."
Không chỉ có cậu ta, mỗi một đứa cháu của nhà họ Quý, Quý phu nhân cũng không bỏ sót.
"Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ đừng làm rộn, đừng làm rộn được không? Nhà chúng ta không thiếu hai bộ quần áo này đâu."
Hai bộ quần áo mà thôi, cậu ta không rõ, mẹ tại sao phải đến lúc sắp sang năm mới lại làm loạn như vậy.
Náo loạn cả nhà đều khó coi.
Sợ nhất là cái gì, chính mình ở phía trước đấu tranh anh dũng, mà người phía sau lại đang kéo chân sau của chị ta, đối với Cố Tuyết Cầm mà nói, hiện tại chính là một tình huống như vậy, chị đang vì con trai tranh thủ quyền lợi, nhưng con trai lại không hiểu chị ta.
Điều này làm cho chị ta nhịn không được hoàn toàn điên lên: "Quý Minh Thanh, con có biết, mẹ là vì ai hay không? Mẹ là vì con đó, con là đứa ngốc, ba con đã không đưa tiền lương cho mẹ, ông bà nội con cũng không cho, con cho rằng con ăn con dùng ở là từ đâu tới? Không phải mẹ đây cho con, ai còn có thể cho con?"
Quý Minh Thanh bị mẹ mắng một trận, cậu ta cúi đầu, lúc này đây không nói gì, mà Quý Trường Đông bên cạnh kéo con trai ra phía sau.
Cùng Cố Tuyết Cầm chung giường chung gối hai mươi năm, anh ấy quá hiểu rõ người vợ này của mình, đôi mắt anh ấy sắc bén nhìn chị ta: "Cô thật sự là vì Minh Thanh sao?"
Anh ấy vừa hỏi, Cố Tuyết Cầm chợt giật mình một chút, chị ta chột dạ chuyển tròng mắt: "Đương nhiên, em không phải vì Minh Thanh thì là vì ai?"
Quý Trường Đông thật ra không muốn nói ra chân tướng sự tình, nhưng Cố Tuyết Cầm vẫn làm ầm ĩ như vậy, anh ấy chỉ có thể bộc lộ ra tâm tư bí mất nhất của đối phương.
"Cô đến cửa hàng nhập khẩu hai lần, hỏi tôi đòi tiền ba lần, chẳng lẽ không phải là vì một chiếc áo khoác mặc trên người Miên Miên kia sao? Cô nói là vì Minh Thanh, chuyện này là thế nào?"
Anh ấy vừa dứt lời.
Cố Tuyết Cầm chợt ngây người, chị ta mang theo vài phần không thể tin, rất nhanh, chị ta chột dạ cúi đầu, theo bản năng phủ nhận: "Quý Trường Đông, em không biết anh đang nói cái gì?"
Chị ta không rõ, Quý Trường Đông làm sao biết cháu gái nhà mẹ đẻ, hỏi cô chuyện xin áo khoác.
Sự chột dạ của chị ta, quả thực là bộc lộ trong lời nói, điều này làm cho tất cả mọi người thấy rõ ràng.
"Thì ra chị dâu là vì cháu gái nhà mẹ đẻ nên ức h.i.ế.p kẻ yếu sao?"
"Em hiểu rồi, là chị dâu không mua nổi, sau đó thấy mẹ mua cái áo khoác này cho Miên Miên, mặc lên người Miên Miên, chị ta ghen tị."
"Cho nên, cô ta căn bản không phải vì bênh vực kẻ yếu Minh Thanh, mà là vì cháu gái nhà mẹ đẻ đi ức h.i.ế.p kẻ yếu."
"Nhưng, bất kể là mẹ hay nhà họ Quý, đều không nợ áo khoác của cháu gái của chị ta, ngược lại Miên Miên mới là người nhà họ Quý."
"Cho dù Miên Miên không đổi họ, nhưng tất cả mọi người đều biết, con bé là cháu gái nhà họ Quý, là con cháu của nhà họ Quý, bởi vì bất kể là Quý Trường Tranh, hay là ông Quý và bà Quý, bọn họ đều coi Miên Miên rất quan trọng."
"Thậm chí, không đổi họ cũng không sao, bọn họ vẫn sủng ái con bé như trước."
Sau khi nghe những lời này, Cố Tuyết Cầm giống như một người bị cởi quần áo, trần trụi ở bên ngoài, điều này làm cho chị ta theo bản năng phủ nhận: "Không phải, không phải, tôi là vì Minh Thanh."
Lúc này, ngay cả Quý Minh Thanh cũng nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Vì tôi?"
Lúc đầu cậu ta còn không rõ, vì sao mẹ đang có tâm trạng rất tốt vừa trở về, sau khi đụng phải Miên Miên, lập tức nổi trận lôi đình, bới móc khắp nơi.
Nhưng bây giờ đã hiểu.
Đối diện với ánh mắt con trai, Cố Tuyết Cầm trong lòng lộp bộp, ý đồ đi qua kéo tay đối phương: "Minh Thanh, con nghe mẹ nói."
"Tôi nghe đây."
Lúc Quý Minh Thanh bày ra thái độ này, Cố Tuyết Cầm ngược lại không biết nói cái gì cho phải, chị ta ngập ngừng nửa ngày: "Nhà cậu của con hiện giờ gặp khó khăn, cần chúng ta hỗ trợ, mới có thể sống qua ngày."
Quý Minh Thanh: "Cho nên mẹ lập tức lấy lợi dụng tôi, quay về nhà họ Quý cướp đồ, sau đó đưa về nhà ngoại?"
Câu này bảo Cố Tuyết Cầm trả lời như thế nào bây giờ, đó là sự thật, nhưng là không có cách nào trả lời, bởi vì sự thật quá mức không chịu nổi.
Chị ta hút m.á.u trên người nhà họ Quý, sau đó trở về tiếp tế nhà mẹ đẻ, đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng cũng là sự thật chị ta không muốn thừa nhận nhất.
Cố Tuyết Cầm há miệng muốn phủ nhận, nhưng lại bị Quý Trường Đông trực tiếp cắt ngang, anh ấy quát lạnh một tiếng: "Đủ rồi!"
Một tiếng quát lạnh này, Cố Tuyết Cầm trong nháy mắt an tĩnh lại.
Quý Trường Đông nhìn chị ta, trong đôi mắt mang theo thất vọng nói không nên lời: "Cố Tuyết Cầm, cô về nhà đi."
Không ly hôn, là thể diện duy nhất anh ấy để lại cho đối phương, nhưng nhà họ Quý sẽ không cho phép chị ta trở về nữa.
Mà nhà của bọn họ, cũng không cho phép Cố Tuyết Cầm xuất hiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Tuyết Cầm cho là mình nghe lầm, chị ta thì thào hỏi: "Trường Đông, anh nói cái gì?"
"Cô nhớ đến vậy, nhà họ Cố mới là gốc rễ của cô."
Nhà họ Quý không phải, bọn họ cũng không phải, bọn họ ở trong mắt Cố Tuyết Cầm, vĩnh viễn cũng không quan trọng bằng người nhà họ Cố.
"Trường Đông..."
Cố Tuyết Cầm muốn nhào tới, nhưng lại bị Quý Trường Đông ngăn lại: "Trở về, hoặc là ly hôn, cô chọn một cái đi."
Không nói ra ly hôn trước, là bởi vì Quý Trường Đông không muốn chân chính đi đến một bước kia, bọn họ hiện giờ đều là người có uy tín, mà anh ấy còn muốn tiếp tục leo lên, một khi ly hôn thì là vết nhơ trên thân phận, điều này sẽ mang đến đả kích cho sự nghiệp của anh ấy.
Điểm này Quý Trường Đông không muốn, vậy cũng chỉ có thể xem nhẹ.
"Đưa Cố Tuyết Cầm về!"
Ở thời bấy giờ mà nói, đây là ly thân về nhà mẹ đẻ!
Cố Tuyết Cầm sau khi nghe nói như thế, chị ta chợt giật mình một chút, giọng nói thê lương: "Quý Trường Đông, tôi sinh cho anh hai đứa con!"
Đây dường như là lợi thế duy nhất của chị ta.
"Nếu không, cô cho rằng cô có thể đứng trước cửa nhà họ Quý sao?" Quý Trường Đông nhìn chị ta, tia tình cảm cuối cùng trong mắt cũng biến mất theo.
"Ly hôn hoặc về nhà mẹ đẻ, cô tự lựa chọn đi."
Cố Tuyết Cầm rống to: "Tôi không chọn."
"Vậy tôi lập tức ra tay với nhà họ Cố." Quý Trường Đông vừa ra tay, lập tức nắm chặt bảy tấc của Cố Tuyết Cầm, đối với chị ta mà nói, ra tay với nhà họ Cố, so với ra tay với Quý Minh Thanh, càng làm cho chị ta sợ hãi.
Nói trắng ra, trong mắt Cố Tuyết Cầm, người chị ta quan tâm nhất không phải chồng, cũng không phải con, mà là người nhà mẹ đẻ của chị ta.
Người nhà mẹ đẻ của chị ta ở trong lòng của chị ta, vĩnh viễn đều là xếp thứ nhất.
Đó mới là điều đáng buồn nhất.
Nghe Quý Trường Đông nói muốn ra tay với nhà họ Cố, Cố Tuyết Cầm đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, chị ta ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong mắt chảy xuống hai hàng nước mắt: "Quý Trường Đông, anh thật tàn nhẫn."
Nhà họ Cố hiện giờ vốn là bấp bênh, nhược điểm bên ngoài lại càng là một đống lớn, nếu Quý Trường Đông thật sự ra tay với Cố gia, vậy nhà họ Cố cũng không có đường xoay người.
Thậm chí, ngay cả nhà ở bây giờ, sợ là đều phải bị tịch thu trở về, đến loại người nhà họ Cố kia, thật sự muốn tra một chút, trong tay ai có thể là triệt để sạch sẽ đâu?
Quý Trường Đông nhìn chị ta, không nói gì, nếu anh ấy thật sự tàn nhẫn, sẽ không dung túng Cố Tuyết Cầm đi đến bước này.
Anh ấy mới là người không quả quyết nhất của nhà họ Quý.
Cho nên, mới tạo thành viễn cảnh con trai lớn và con trai nhỏ có gia đình không trọn vẹn, vợ thì chỉ chăm chăm về nhà mẹ đẻ, nói trắng ra, đây là thất bại của Quý Trường Đông.
"Đưa cô ấy đi."
Anh ấy nói với con trai út Quý Minh Thanh: "Bảo chú Trương đưa cô ấy về nhà ngay."