Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 768
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:10
Lượt xem: 77
Ông ấy đưa đồ trong tay cho Trần Hà Đường và Trần Thu Hà, quay người kéo Diêu Chí Quân đứng dậy: "Thằng bé này, chẳng phải thầy đã nói hết với còn rồi sao? Sao lại còn khóc vậy hả?"
Diêu Chí Quân là một đứa trẻ nhút nhát và rất mau nước mắt.
Bị thầy nói vậy, Diêu Chí Quân càng rơi nước mắt nhiều hơn: "Con không ngờ ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy, thầy ơi, sau này con không còn có cơ hội gặp lại thầy nữa sao?"
Thẩm Hoài Sơn lau nước mắt cho cậu bé: "Sau này con không quay về Bắc Kinh nữa hay sao? Thầy đang ở Bắc Kinh, nếu con nhớ thầy thì đến thăm thầy."
"Biết không hả?"
"Địa chỉ mà thầy viết cho con, con còn nhớ chứ?"
Diêu Chi Quân gật, gật đầu, chỉ, chỉ vào đầu mình, tý nói là đã ghi nhớ trong đầu rồi.
"Như vậy là được rồi."
"Thầy đi rồi, sau này sẽ không thể chăm sóc được cho con nữa, con cứ đàng hoàng thật thà đi theo sau lưng thầy Ngưu của con nhé, không được can thiệp vào việc cứu người, trước khi khám bệnh cho người ta cần phải qua đầu mình trước, con có thể cứu được không, nếu không cứu được, thì con có gánh nỗi rủi ro này không?
Thẩm Hoài Sơn thật sự coi Diêu Chi Quân như học trò ruột của mình, đối đãi không khác con trai của mình vậy.
Đến cả Kim Lưu Tử ở một bên cũng không tránh khỏi lấm lét nhìn qua.
Và người trong cuộc Diêu Chí Quân chỉ biết gật đầu không nói lời nào, nước mắt cứ không ngừng rơi.
"Được rồi, thầy đi rồi, sau này con nhớ chăm sóc cho bản thân nhé, ăn cơm đúng giờ, đừng mãi lo bào chế dược liệu mà quên thời gian biết không hả?"
Diêu Chí Quân càng khóc to hơn.
Cậu bé cảm thấy, ngoài chị gái ra, không thể tìm được ai đối xử tốt với cậu bé tốt hơn ông ấy nữa.
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Thẩm Hoài Sơn cắn răng, hạ quyết tâm rằng: "Sau nầy thầy sẽ đợi con ở Bắc Kinh." Nói xong xoay người rời đi, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại.
Sợ sẽ không đành lòng.
Sợ ông ấy sẽ khóc giống như Diêu Chí Quân.
Sau khi chờ mọi người lên xe.
Kim Lục Tử nói với Diêu Chí Quân: "Thầy của em xem em như con trai của ông ấy."
Nghe những gì ông ấy dặn dò, với tư cách là một bác sĩ, lại bảo cậu bé phải lo cho mình trước, lo tốt cho mình rồi mới cứu người.
Nếu không phải coi cậu bé như con ruột của mình, thì sẽ không nói những lời đại nghịch bất đạo đó.
Điều này trái ngược với suy nghĩ phổ biến hiện nay về việc cứu người.
Diêu Chi Quân khịt mũi, đã mười bảy tuổi rồi, nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ.
"Thầy coi em như con trai của ông ấy."
"Thầy đi rồi, sau này không còn ai bảo vệ em nữa."
Cậu bé vừa dứt lời, Diêu Chí Anh đã tát cậu bé một cái: "Chị của em không phải là người sao?"
Sau khi kết hôn, Diêu Chí Anh rõ ràng vui vẻ hơn trước rất nhiều, tính cách cũng đáo để hơn rất nhiều, đương nhiên không đáo để thì không làm ăn buôn bán được, không thể trở thành bà chủ được.
Diêu Chí Quân bị đánh, ngược lại không khóc nữa, cậu bé nín khóc và cười nói: "Chị là người tốt nhất với em, thầy là người thứ hai."
Trong suy nghĩ của Diêu Chí Quân, ba mẹ luôn được xếp phía sau.
"Vậy Tiểu Kim Bảo thì sao?"
Tiểu Kim Bảo hai tuổi ôm lấy chân của Diêu Chí Quân: "Cậu ơi, còn Kim Bảo thì sao?"
Được hỏi như vậy, Diêu Chí Quân không nhịn được cười, ôm Tiểu Kim Bảo lên ngồi trên vai: "Tiểu Kim Bảo ấy à, trong lòng của cậu, Tiểu Kim Bảo đứng thứ nhất."
Vừa nói lời này, Tiểu Kim Bảo nhỏ đã cười khanh khách.
"Con biết mà, con biết mà."
Về phía khác.
Sau khi mấy người Thẩm Mỹ Vân lên xe, cô không khỏi thở dài nói với Thẩm Hoài Sơn: "Ba, không ngờ người học trò mà ba nhận năm đó, vẫn rất quan tâm đến ba."
Nhìn cậu bé Diêu Chí Quân đó mà xem, khóc giống như lúc nhỏ đến điểm thanh niên trí thức vậy, cả ngày đến tối mịt vẫn còn khóc.
Nhắc tới Diêu Chi Quân, Thẩm Hoài Sơn cũng thở dài: "Bảy năm nay ba chỉ nhận một học trò, mọi người nói xem học trò như con rể, nhưng trong lòng ba, nó chẳng khác gì con trai của ba.
Nhắc đến đây, Thẩm Hoài Sơn nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người để ý tới họ, ông ấy mới hỏi: "Mỹ Vân nè, con có biết rốt cuộc tụi Chỉ Quân có thể trở về Bắc Kinh được không?"
Đây cũng là một câu hỏi vô cùng to gan.
Chỉ vì con gái có kênh thông tin rộng rãi và đầy đủ nên Thẩm Hoài Sơn mới dám hỏi như vậy. Ông ấy vừa hỏi xong. Trần Thu Hà đã tát ông ấy một cái: "Đang ở bên ngoài, cẩn thân một chút, hỏi cái gì mà hỏi? Chỉ biết hỏi mò"
Trần Thu Hà che chở cho con giống như hổ cái, xóa tan nỗi buồn của Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Mỹ Vân lại cười, cười nói: "Được ạ."
Mọi người đều được.
Đến từ đâu thì về lại chỗ đó, dường như đây là một định luật thép.
Nhưng trong đó bỏ bớt một loại người, đó chính là thanh niên trí thức đã lập gia đình và có con. Chính mục này đã dẫn đến nhiều thanh niên trí thức bỏ vợ con để trở về thành phố vào đầu những năm tám mươi.
Đương nhiên, cũng có những thanh niên trí thức nữ bỏ chồng con vì để trở về thành phố, và cũng có những thanh niên trí thức ở đó đến cùng vì có chồng con.
Những người này chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc dưới chính sách, thậm chí, bản thân mấy người Thẩm Mỹ Vân cũng vậy.
Tuy nhiên, những lời này cô không thể nói ra, cũng không dám nói ra, chỉ có thể lặng im nhìn dòng nước lũ của thời đại trôi về phía trước.
Giống như họ vậy.
Thấy Thẩm Mỹ Vân im lặng hồi lâu.
Trần Thu Hà đột nhiên nói: "Sau khi chúng ta trở về vẫn ở Đại Tạp Viện hả? Không biết cấp trên có trả căn nhà lại cho chúng ta không?"
Đây mới chính là chuyện phiền hà.
Đương nhiên, đây cũng là lý do tại sao Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh cùng trở về theo, họ sợ người ở đây làm khó Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn. Cả hai người đều đã ở bên ngoài nhiều năm, không nhờ cậy được người thân thích trong nhà, lúc đó bị ức hiếp, lúc đó kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không thưa.
Điều này Thẩm Mỹ Vân không trả lời, người trả lời chính là Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nói khẽ: "Theo chính sách là phải trở về chỗ cũ, còn chi tiết hoạt động cụ thể trong đó thì còn phải xem ban khu phố địa phương hoạt động như thế nào."
Lúc này, Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn không kìm được lo lắng đôi chút: "Vậy nếu như ban khu phố gây khó khăn thì sao??"
Vẫn chưa nói hết lời.
Thì bị Thẩm Mỹ Vân ngắt lời, cô nắm tay Trần Thu Hà nói: "Mẹ, có tụi con ở đây, em yên tâm."
Đây mới chính là lý do cô và Quý Trường Tranh muốn đi theo.
Những lời nói chắc nịch như vậy khiến người khác yên tâm vô cùng, giống như uống phải một viên thuốc an thần, tàu đang lao nhanh, khung cảnh ngoài cửa sổ tàu lướt qua. Vẻ mặt Trần Thu Hà ngơ ngác nhìn cô con gái trước mặt.
Người vẫn là một người đó.
Nhưng đứa trẻ nhỏ bé năm nào còn gào khóc đòi ăn đó, bây giờ đã lớn, trở thành một cái cây đại thu cao chót vót, đủ để cho ba mẹ che nắng che mưa.
Điều này khiến Trần Thu Hà cảm động, bùi ngùi, trong lòng đủ loại cảm xúc lẫn lộn, bà ấy chỉ nắm lấy tay của Thẩm Mỹ Vân.
Trên chặng đường này, bà ấy không còn chỉ nói suông nữa. Con gái đang ở bên cạnh, chính là chỗ dựa đắc lực nhất.
Bởi vì cả nhà họ đang ở cùng nhau!
Từ thành phố Cáp đến nhà ga Bắc Kinh đi gần một ngày một đêm, sau khi chờ xuống tàu.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà nhìn ga Bắc Kinh sau bảy năm xa cách, hai người đều có chút bối rối, họ đứng trên bậc thềm nhìn dòng người ra vào bên dưới.
"Bảy năm rồi, Ga Bắc Kinh dường như vẫn giống như trước đây, không có bất kỳ thay đổi nào."
Vẫn hùng vĩ như vậy.
Thẩm Mỹ Vân nắm tay Trần Thu Hà: "Đúng vậy."
"Chúng ta cũng không thay đổi."
Đây là sự thật, cô nhìn Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn, hai người đã ở đại đội Tiến Lên được bảy năm, thấy tinh thần vẫn tốt hơn nhiều so với lúc mới rời Bắc Kinh.
Đây cũng là điều đương nhiên.
Ở Đại đội Tiến Lên phía trước có Trần Hà Đường chống đỡ, phía sau có Thẩm Mỹ Vân hỗ trợ tiền và phiếu. Trần Thu Hà ở nhà nấu ba bữa cơm, trồng một số loại rau, sống cuộc sống thoải mái.
Thẩm Hoài Sơn thì ngày nào cũng đến trung tâm y tế. Các xã viên đều coi ông ấy là ân nhân số một của mình. Bác sĩ Ngưu tính tình cởi mở thẳng thắng, làm việc ở đó dường như không có mưu mô đấu đá gì, cũng không cần đến quan hệ chính trị để leo lên cao.
Bảy năm cứ thế trôi qua, đối với họ mà nói, ngược lại là tu thân dưỡng tính.
Tóc hai người còn đen hơn trước, khuôn mặt điềm tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt sáng đầy sức hút, mang theo vài phần điềm tĩnh.
Đây là sự bình tĩnh sau khi trải qua gian khổ.
Vì vậy, bảy năm này đối với gia đình họ không phải là điều tồi tệ, cuộc sống của họ tuy vất vả nhưng tinh thần lại được thả lỏng.
Nghe những lời Thẩm Mỹ Vân nói, Trần Thu Hà ngẫm nghĩ: "Cũng không phải là không có thay đổi gì." Nhưng ánh mắt bà ấy đều đặt lên trên người Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường.
"Bảy năm đến Đại đội Tiến Lên, tìm được anh cả, và có thêm Trường Tranh nữa."
"Nhà chúng ta lại có thêm hai thành viên mới."
Đối với Trần Thu Hà, cho dù là Trần Hà Đường hay là Quý Trường Tranh, bây giờ đều là người thân của bà ấy, đây là sự tồn tại bổ sung cho cả nhà bốn người trước đây của họ.
Những lời này khiến Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường đều không nhịn được cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-768.html.]
"Cho nên, quanh đi quẩn lại đây mới là duyên phận."
Anh là người Bắc Kinh nhưng không quen Thẩm Mỹ Vân ở Bắc Kinh, mà quen Mỹ Vân ở thành phố Mạc Hà, thề non hẹn ước kết hôn với cô, điều này nói ra tất cả đều là duyên phận.
Trần Thu Hà cũng vậy, chính sách khiến bà ấy không thể rời Bắc Kinh, nhưng chính sách lại cho phép bà ấy rời Bắc Kinh về Đại đội Tiến Lên ở nông thôn, tìm thấy anh cả thất lạt nhiều năm của mình.
Đây cũng là duyên phận.
Mọi người nghe được những lời này, đều không nhịn được cười.
"Cậu ơi, cậu có muốn dạo quanh nhà ga một vòng xem sao không?"
Trong số nhiều người ở đây, chỉ có Trần Hà Đường là người lần đầu tiên đến ga Bắc Kinh. Thẩm Mỹ Vân vừa hỏi, mọi người đều không tránh khỏi nhìn vào Trần Hà Đường.
Thực ra, khi Trần Hà Đường xuống tàu, ông ta đã bị choáng váng bởi khung cảnh bên ngoài ga Bắc Kinh.
Phải biết rằng, cả đời ông ta đều ở Đại đội Tiến Lên thành phố Mạc Hà, trước khi mấy người Thẩm Mỹ Vân đến, thậm chí ông ta còn chưa từng ra khỏi Đại đội Tiến Lên.
Nhưng lần này ông ta đã đến được ga Bắc Kinh, ông ta chưa bao giờ thấy một nơi nào hoành tráng và đông đúc như vậy.
Mỗi nơi ở đây đều là điều mới lạ đối với Trần Hà Đường.
Nghe mọi người hỏi mình, Trần Hà Đường thu ánh mắt kinh ngạc về, ông ta lắc đầu: "Không cần đâu, đã quyết định đến Bắc Kinh rồi, sau này sẽ có nhiều cơ hội đến thăm nhà ga Bắc Kinh."
"Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là về nhà."
Đây là sự thật.
Bảy năm xa cách, ông ta hiểu rõ hơn ai hết, em gái và em rể mong muốn được về nhà như thế nào.
Có được câu nói này, Trần Thu Hà nói: "Cũng được, sau này định cư ở Bắc Kinh rồi, nếu anh cả muốn đến ga, tuần nào em cũng có thể đưa anh đến đây."
Trần Hà Đường gật, gật đầu.
Đã thỏa thuận xong việc này, họ định đi thẳng đến ngõ Ngọc Kiều, nhưng trước đó, bọn họ còn phải giải quyết cái bụng trước, dù sao thì, tối qua họ ăn cơm tối trên tàu, đến bây giờ đã là mười mấy tiếng đồng hồ rồi, giống như là không giữ được nước.
Cũng may ở nhà ga có rất nhiều đồ ăn.
Thẩm Mỹ Vân theo thói quen ngày xưa tìm đến quầy bán bánh mè ở đây, vẫn là bà già ngày trước.
Bà già đó vẫn còn nhớ tới Thẩm Mỹ Vân: "Cô bé, cô về rồi à?"
Thẩm Mỹ Vân thường xuyên về Bắc Kinh, và dù là nhà ga ở thành phố Mạc Hà hay thành phố Cáp, thì khi đáp đến Bắc Kinh, về cơ bản đều là vào buổi sáng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mỗi lần rời ga, cô đều cần phải tiếp tế cho cái bụng, thường xuyên như vậy, bà già bán bánh cũng nhận ra cô rồi.
Thực sự Thẩm Mỹ Vân quá nổi trội, khuôn mặt đó khiến người khác đã gặp thì khó mà quên được.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Bác ơi, con đã ba mươi rồi, đừng gọi con là cô bé nữa, con về rồi đây."
Cô chỉ vào những người phía sau và nói: "Bà xem xem trên quầy hàng còn có những gì nữa, cho chúng con một ít bánh mè, tào phớ, không cần câu nệ gì cả, chỉ cần no bụng là được."
Lúc này cũng không hy vọng gì đến được một nhà hàng quốc doanh, nó quá xa, chỉ đến đó thôi thì cũng đã đói đến khó chịu rồi.
Quầy hàng nhỏ của bà bác trước mặt nhìn có vẻ tầm thường nhưng bánh mè bà ấy làm lại cực kỳ ngon.
Vừa ra khỏi lò, nóng hổi giòn tan, mùi mè thơm xốp, bánh mì thơm ngọt, mùi vị thật tuyệt vời.
"Cần bao nhiêu cái?"
Điều này...
Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường, cả hai đều là người có sức ăn, cô suy nghĩ một lúc: "Trước tiên cứ cho mỗi người hai chiếc bánh mè, mỗi người một bát tào phớ hoặc bát bánh canh?"
"Cậu ơi, cậu có uống nước đậu không?"
Đây thực sự là một đặc sản của Bắc Kinh.
"Cái này không ngon lắm, mùi vị rất nồng."
Trần Hà Đường là người sợ làm hỏng đồ ăn, ông ta suy nghĩ một lúc: "Vậy thì cậu vẫn nên ăn bánh canh." Ông ta thích những loại mà ăn vào trong bụng, cảm giác đằm bụng.
Thẩm Mỹ Vân: "Dạ." Cô nhìn Thẩm Hoài Sơn, ánh mắt Thẩm Hoài Sơn hoài niệm: "Ba uống nước đậu."
Thực sự đã lâu lắm rồi ông chưa được uống.
Thẩm Mỹ Vân nói với bà bác đó rằng: "Tụi con muốn một bát nước đậu, ba bát tào phớ, hai bát bánh canh, ngoài ra thì cứ cho một người hai cái bánh mè là được."
Phần cô và Miên Miên không ăn hết được giao cho Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường.
Đây được coi là một vụ làm ăn lớn. Số lượng mà cả nhà họ yêu cầu, còn nhiều hơn những gì mà bà bác bán trong nửa tiếng rồi.
Bà ấy nhanh chân lẹ tay lấy kẹp gắp vài chiếc bánh mè từ trong thùng lửa ra, đếm số lượng rồi đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
Cả nhà Thẩm Mỹ Vân sau khi nhận lấy, không nhịn được cắn ngay một miếng, chiếc bánh mè vừa mới ra lò giòn tan trong miệng, vì các lớp đã tách ra nên vụn bánh sẽ rơi.
Ăn một miếng tào phớ non mềm, mùi vị thực sự tuyệt vời.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình giống như được sống lại, cô cắn một miếng bánh mè , một miếng tào phớ non mềm, thật hạnh phúc.
Sức ăn của cô có thể được thỏa mãn bằng một bát tào phớ hoặc một cái bánh mè.
Ngược lại Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường, hai người sau khi ăn xong vẫn còn chưa được thỏa mãn, mùi vị của bánh mè quả thực rất ngon, trước lúc đi, hai người mua thêm cho một người hai gói để ăn trên đường.
Dù sao, bỏ lỡ cơ hội này, lần sau sẽ còn rất lâu nữa mới đến nhà ga.
Thật sự là nhà ở cách nhà ga rất xa.
Dù đã đi một đoạn xa rồi, nhưng Trần Hà Đường vẫn không khỏi quay đầu nhìn lại, ở đó có một đống quầy hàng nhỏ, chỉ có quầy của bà bác đó có nhiều người nhất. Lúc này đã chín giờ rồi, còn có người ngồi ăn tào phớ vây quanh cái bàn nhỏ đó.
"Mùi vị của nhà họ thật sự rất ngon."
Nói xong, Trần Hà Đường còn cắn một miếng bánh mè giòn thơm, thơm đến tận cùng, một mình ông ta đã ăn hết ba cái, đây là cái thứ tư.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Đúng vậy, mỗi lần con về đến đều thích ăn ở nhà bà ấy, cậu ơi, sau này cuối tuần cậu có thời gian thì đi với mẹ cháu tới đây ăn."
"Phải đến sớm một chút, mới có thể mua được."
Nếu đến muộn thì chưa chắc đã mua được.
Trần Hà Đường thầm tính toán, một cái bánh mè 10 xu, cộng thêm một bát tào phớ 5 xu, cộng lại thành 20 xu.
Và với sức ăn của ông ta, có thể ăn một lúc năm cái bánh. Một mình ông ta ăn buổi sáng đã mất một đồng tiền rồi, vậy ai mà ăn nỗi?"
Trần Hà Đường lắc đầu: "Ăn một lần là đủ rồi, không cần phải ngày nào cũng ăn."
Đây là xót tiền.
Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu ra, liếc mắt nhìn Trần Thu Hà trao đổi một cái, Trần Thu Hà gật đầu.
Ý nói rằng sau này mình sẽ có cơ hội đưa Trần Hà Đường đến ăn. Khi cả nhà ăn sáng xong về đến ngõ Ngọc Kiều thì đã hơn mười giờ.
Thực ra lúc này trong Đại Tạp Viện không có ai. Những người phải đi làm đều đã đi làm, hững người còn lại trong gia đình đều là các bà bác, ông chú đã nghỉ hưu hoặc thất nghiệp.
Hay những đồng chí công nhân làm ca đêm đang ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc cả nhà Thẩm Mỹ Vân bước vào, cả tứ hợp viện đều yên lặng như tờ. Vì trời quá nóng nên nhiều bà bác, ông chú đều trốn ở hành lang để hóng mát, cũng không phải là hóng mát đơn thuần, mà trên tay mỗi người đều có việc đang làm, ngườ thì đang dán hộp diêm, người thì đang xâu hạt.
Hỗ trợ thêm cho gia đình.
Khi cả nhà Thẩm Mỹ Vân bước vào, những người ngồi hóng mát trong lối đi, lập tức ngạc nhiên, họ còn cho rằng mình nhìn nhầm, không khỏi dụi dụi mắt.
"Bác sĩ Thẩm? Cô giáo Trần? Mọi người về rồi sao?"
Giọng nói to và ngạc nhiên này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ồ, đó là sự thật, tôi không nhìn nhầm chứ? Mọi người đây là?"
Tất cả mọi người đều hết sức bất ngờ, đều không quan tâm đến công việc đang làm, tất cả đều đứng dậy, vây quanh Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà.
Nhìn thấy những người hàng xóm cũ lâu năm ngày xưa, khiến Trần Thu Hà xúc động bùi ngùi: "Đúng vậy, chúng tôi về rồi đây."
Nhận được lời xác nhận, mọi người đều vui mừng cho họ.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Bà Ngô sau khi nhận được tin, thậm chí còn phải chống nạng và tập tễnh, bước đi loạng choạng, muốn chạy ra thật nhanh, nhưng làm sao được khi thực tế là tuổi tác đã cao rồi, chân không thuận tiện, nhưng cho dù là như vậy, bà ấy vẫn vịn vào tường đi thật nhanh.
Vừa đi, vừa hỏi.
"Đâu rồi? Đâu rồi? Bác sĩ Thẩm và cô giáo Trần đã về rồi?"
"Đang ở phía trước đó."
Nghe vậy, bà Ngô chạy nhanh hơn, Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy da đầu tê dại, đi tới hai ba bước đỡ lấy tay bà Ngô: "Bà Ngô, cẩn thận, bà cẩn thận chút."
Bà cụ năm nay đã ngoài bảy mươi, sắp là người bước sang tuổi tám mươi rồi, còn chạy nhanh như thế, nếu như mà ngã thì coi như xong.
Bà Ngô được đỡ lấy, thở hổn hển: "Bà nghe người ta nói, ba mẹ cháu về rồi, người đâu rồi?"
Bà Ngô nhìn theo hướng Thẩm Mỹ Vân chỉ, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà, hốc mắt bà cụ nóng lên: "Về rồi ư?"
Thật kỳ lạ, Trần Thu Hà đã cảm giác được, bà ấy nhìn qua từ trong đám đông thấy bà Ngô đi đến, mỉm cười gật đầu: "Về rồi."
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi mà."
Ba lần liên tiếp, có thể tưởng tượng được tâm trạng bà Ngô xúc động đến nhường nào. Phải biết rằng bà cụ giữ chìa khóa của nhà họ Thẩm năm này qua năm khác, mà tuổi của bà cụ mỗi năm một già đi, bà cụ còn cho rằng cả đời này của mình sẽ không đợi được hai vợ chồng họ quay về.
Thật không ngờ rằng, lại chờ được rồi.
Bà Ngô rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay Trần Thu Hà: "Mấy năm nay ở dưới đó thế nào?"
Câu nói này, bà cụ không biết đã nghĩ bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng hỏi ra được.
Trần Thu Hà mỉm cười quay lại trước mặt bà Ngô: "Bà nhìn bộ dạng của con là biết, con đã tìm được anh trai ruột của con ở dưới đó, có anh ấy chăm sóc nên con không phải chịu thua thiệt gì."